Không Chỉ Trong Lời Nói - Chương 29

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Cô ngồi xuống cạnh giường, kể từ đoạn Thái Bình công chúa được sinh ra, rồi đến vở kịch đèn chiếu mà Thái Bình công chúa xem phụ hoàng và người chị họ là Hạ Lan diễn, sự ám muội trong mối quan hệ đó có thể do Thái Bình công chúa lúc đó còn nhỏ nên không nhận ra, sau đó lại kể về nam nhân tuấn tú nàng gặp ở đầu đường Trường An trong dịp tết Nguyên tiêu, người sau này đã làm thay đổi cuộc đời nàng.
Khoảnh khắc lột bỏ lớp mặt nạ khiến khuôn mặt Châu Tấn nhòa lệ, trông rất đáng thương.
Tiết Thiệu nói: Tiểu thư, chắc cô nhận lầm người rồi.
Chàng khẽ cười, khuôn mặt rạng ngời, anh tuấn, đôi mắt mênh mang như nước mùa xuân.
***
Đây là cảnh Nhiếp Lạc Ngôn thích nhất, cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Thì ra, cuộc đời của con người lại kỳ diệu như vậy, chỉ một giây phút ngắn ngủi nhưng có thể ảnh hưởng, thậm chí còn có khả năng thay đổi cả cuộc đời. Sự vấn vương của Thái Bình công chúa và vị nam nhân tuấn tú đó dường như đã bắt đầu kể từ thời khắc tấm mặt nạ được lột bỏ.
Nhưng Giang Dục Phong lại ngắt lời: "Đây là bộ phim lừa đám con gái mà thôi".
"Lẽ nào anh không tin vào tình yêu sét đánh?"
Anh không trả lời, chỉ hỏi lại: "Kịch đèn chiếu được diễn trong bộ phim này cũng là Võ Tòng đả hổ?".
Thật chẳng ra làm sao, cô bị anh làm cho tức tới mức gần như không nói nên lời. "Đương nhiên không phải, mà là Cô gái hái dâu".
"Hoa dại đón gió bay phấp phới, như đang giãi bày những điều thầm kín trong lòng; cỏ xanh mơn mởn lay động theo gió, vô cùng uyển chuyển khiến người ta không nỡ rời; những cành liễu mới nhú đung đưa bên làn nước biếc, lay động trái tím yếu mềm. Tại sao năm nào mùa xuân cũng đến như hẹn trước, mà đức lang quân của ta lại bặt vô âm tín..."
“Đợi một lát!" Anh không kìm được lại ngắt lời cô một lần nữa.
"Sao vậy?"
"Lời thoại gượng gạo như vậy, sao em có thể nhớ được nhỉ?"
"Học thuộc", cô đáp, "Trước đây em đã cố gắng học thuộc, có phải là rất có tính văn nghệ không?".
"Rất sướt mướt", anh chẳng hề khách khí.
Cô xấu hổ quá hóa tức giận: "Chính anh nói muốn nghe mà!".
"Nhưng anh không ngờ bộ phim này lại ủy mị như vậy", anh nhìn cô một lượt, "Sở thích năm xưa của em rất có vấn đề đấy."
"Ừm." Cô im lặng, ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc một lát rồi đột nhiên gật đầu tán đồng: "Nếu không có vấn đề thì sao lại yêu anh chứ?".
***
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhưng hai người như đã thoát khỏi cõi trần để đến với thế giới bồng lai tiên cảnh, tuy thỉnh thoảng vẫn đấu khẩu chan chát, nhưng phần lớn thời gian bên nhau vẫn vô cùng vui vẻ.
Có điều, khi chuẩn bị rời Ô Trấn, Giang Dục Phong bỗng nhiên bị cảm.
"Sao bây giờ sức khỏe của anh lại kém thế?" Nhiếp Lạc Ngôn vừa rót nước sôi vừa không quên nói mỉa.
Bởi cô nhớ trong hai năm chính thức qua lại, anh rất ít khi bị ốm, thậm chí đến hắt hơi sổ mũi cũng không, quá lắm thì cũng chỉ thỉnh thoảng khản giọng lúc sáng sớm, mà nguyên nhân chủ yếu là do hôm trước anh uống nhiều R*ợ*u. Do vậy khi ấy, mỗi lần bị cảm lạnh, ngạt mũi là cô lại ghen tị với sức khỏe của anh.
Dục Phong ngồi trên ghế sô pha trong bộ dạng thảnh thơi hưởng thụ sự chăm sóc của Nhiếp Lạc Ngôn. Anh đón lấy thuốc và cốc nước từ tay cô, rồi rướn mắt nhìn: "Lẽ nào em quên rồi, tối qua là ai đã bắt anh *** ra để che mưa cho em nhỉ?"
"Em lại cho rằng thiếu gia họ Giang nhà ta đã già rồi, cho nên mới không chịu được chút mưa gió aizzz, để em nghĩ, hằng ngày anh nên chú ý tập thể dục một chút đi!"
Tuy nói vậy nhưng thực ra Nhiếp Lạc Ngôn hiểu rõ, phải dầm mưa trong thời tiết thế này quả thực chẳng dễ chịu chút nào.
Tối qua, thuyền du lịch đi được nửa chặng đường thì trời bắt đầu mưa to, tới lúc họ lên bờ mà mưa vẫn không ngớt. Cảnh sắc thị trấn cổ kính trong mưa cũng mang theo phong vị đặc biệt. Nhưng khi về tới nhà nghỉ thì hai người đã ướt rượt. Vì Giang Dục Phong đã *** khoác để che cho cô nên anh ướt như chuột lột.
Thấy giọng anh hơi khàn, cô nhìn anh rồi lại rót siro ho ra, nói: "Này, uống đi".
Anh khẽ nhíu mày, nhanh chóng lộ ra nét mặt khó chịu. “Đây là cách em cảm ơn anh sao?"
Đương nhiên cô biết, anh từ trước tới giờ ghét nhất loại ngọt ngọt dinh dính này, bình thường đến cả kẹo anh còn không hay ăn, huống hồ là thứ này. Nhưng cô vẫn nhếch miệng cười: "Vâng, cảm ơn vì hành động chí công vô tư, xả thân vì người khác của anh tối qua", vừa nói vừa giơ thìa gần miệng anh, "Hơn nữa, dù sao cũng đã mua rồi, không uống thì tiếc lắm".
"Không uống", anh gạt tay cô ra.
"Không được từ chối."
"Anh có ho đâu, tại sao lại phải uống thứ này chứ?"
"Anh sẽ bị ho ngay thôi." Không hiểu tại sao, bộ dạng lúc này của anh khiến cô cảm thấy vô cùng thích thú.
Anh lại lườm cô, thờ ơ nói: "Em đang trù ẻo anh đấy à?".
"Là em quan tâm tới anh thôi mà." Cô vẫn híp mắt, ngừng lại một lát, rồi lại như đang dỗ dành một đứa trẻ mới đi học mẫu giáo, dịu dàng nói: “Mau uống đi nào!".
Anh trề môi, giọng nói càng kiên quyết: “Anh đã nói rồi, không uống".
Sau một hồi giằng co, dường như cô có chút nản lòng: "... Tại sao người này lại khó hầu hạ như vậy?".
"Bởi vì em không thật lòng", nhận ra sự ám muội của cô, Giang Dục Phong lạnh lùng đáp.
Bị anh nhìn thấu tâm tư, Nhiếp Lạc Ngôn không hề đỏ mặt, cô đặt thứ trên tay xuống, nói: "Được thôi, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tự lo cho bản thân, tránh việc anh đặt chuyện em dùng thuốc để hạ độc anh.
Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi, chưa đi được hai bước đã bị anh kéo lại. Lòng bàn tay anh nóng ran, nắm chặt tay cô.
"Sao em lại nhỏ nhặt như vậy?", anh nhíu mày, tiếp đó lại mỉm cười, "Định đi đâu thế?".
"Đi thuê một phòng nữa."
"Chiếc giường này đủ rộng mà."
Nhiếp Lạc Ngôn hơi lúng túng: "Ai nói là sẽ ngủ chung giường với anh?". Hiện giờ quan hệ giữa họ thật không bình thường, rất không bình thường.
"Nhưng một mình anh, ngộ nhỡ nửa đêm bện*** lên thì phải làm sao?"
"…"
Hóa ra, sau khi đã đạt tới một cảnh giới nào đó, thì ngay cả việc cảm nhẹ cũng được đưa ra làm thủ đoạn uy hiếp..
Thực ra cô cũng có phần không yên tâm, bởi lòng bàn tay anh vẫn nóng ran đến mức đáng sợ, thế là cô lại đi tới chỗ ông chủ nhà nghỉ mượn cặp nhiệt độ về đo thân nhiệt cho anh.
"Trước đây em học chuyên ngành Hộ lý sao?", anh cười hỏi.
Cô chẳng thèm trả lời.
Đo thân nhiệt cho anh xong, cô đưa chiếc cặp nhiệt độ về phía ánh sáng để xem cột thủy ngân thì bị anh giật lấy: "Em cũng thật là, chuyện bé xé ra to, có gì đâu mà xem".
Đúng là không biết phân biệt tốt xấu!
Cô liền nhét luôn vỏ đựng cặp nhiệt độ vào tay anh: "Vậy anh tự đi trả ông chủ đi".
Anh không làm gì nữa, chỉ nhìn cô cười: "Đột nhiên em quan tâm tới anh như vậy, khiến người ta cảm động quá".
Cô ngây người một lát, sau đó bất giác cười giễu cợt: "... Nhưng em chẳng thấy biểu hiện cảm động ấy đâu cả", nhìn thẳng vào đôi mắt sáng đen, bỗng lại hồ nghi nói: "Lẽ nào anh đang giả ốm? Tại sao nhìn anh còn có sức lực hơn cả lúc thường thế?".
Nhưng chỉ một lát sau anh đã thiếp đi. Không biết do thể lực kém hay do tác dụng của thuốc, chỉ mới nằm trên giường chưa tới mười phút mà anh đã ngủ, đến cả bữa trưa cũng không muốn dậy ăn, cô gọi, anh chỉ mơ màng "Ừ" một tiếng, sau đó lại xoay người chìm vào giấc ngủ.
Không còn cách nào khác, Nhiếp Lạc Ngôn đành một mình đi ra ngoài ăn mỳ. Lúc đi mua thuốc về, cô tò mò mở hộp thuốc ra xem, thực ra đó chỉ những viên thuốc trắng, đen bình thường, nhưng hiệu quả tuyên truyền trong quảng cáo dường như lại hoàn toàn trái ngược khi được áp dụng với Giang Dục Phong. Rõ ràng anh uống viên trắng nhưng lại ngủ không biết trời đất gì.
Thật kỳ lạ!
Bởi thế, cô bước tới bên giường quan sát anh.
Cơn mưa đêm qua cuối cùng đã tạnh, lúc này trong tầng mây lấp ló ánh mặt trời mà lâu lắm người ta mới nhìn thấy, những ánh nắng vàng nhạt chiếu xuyên qua song cửa điêu khắc theo phong cách cổ xưa, vừa hay dừng lại bên giường, những hạt bụi li ti trong không trung đang không ngừng xoay chuyên giữa chùm ánh sáng đó.
Hình như anh đang ngủ rất say, gối đầu trên chiếc gối màu trắng tuyết, nét mặt thảnh thơi.
Gần đây anh cắt tóc ngắn nên dưới ánh nắng các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng. Lúc này, đôi mắt dài đen láy đang nhắm nghiền, dưới sống mũi cao thẳng là cặp môi mỏng với độ cong đẹp vô cùng, thực ra đến cả đường nét của cằm cũng rất đẹp, cho dù anh đang ngủ nhưng vẫn toát lên vẻ anh tuấn, chả trách bình thường Tần Thiểu Trân luôn si mê tướng mạo của anh, lại càng không thê trách được rằng sao anh lại đào hoa đến vậy.
Nhiếp Lạc Ngôn ngồi xuống bên giường, nghĩ ngợi một lát, rồi cẩn thận đặt tay lên trán anh. Ai ngờ động tác nhẹ nhàng ấy đã làm anh thức giấc.
Anh đột nhiên nhíu nhíu mày, sau đó khẽ mở mắt.
Cô thậm chí còn chưa kịp rút tay về thì vừa hay ánh mắt hai người chạm nhau.
Giang Dục Phong đột nhiên tỉnh giấc, khoảnh khắc tỉnh giấc ấy khiến tim đập nhanh hơn bình thường, khiến anh gần như ngạt thở.
Vừa rồi anh ngủ không ngon giấc lắm, có lẽ không phải do tác dụng của thuốc, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Thời gian gần đây anh thường cảm thấy rất mệt. Trước đó anh còn đích thân dẫn tổ Chuyên gia đi khảo sát hạng mục đầu tư, sau đó lại trải qua một cuộc chiến chốn thương trường khó khăn mới ký được hợp đồng khiến anh hài lòng, còn chưa kịp xả hơi đã phải dẫn Nhiếp Lạc Ngôn đi Ô Trấn.
Tuy nói là đi du lịch, nhưng trên thực tế anh chẳng hề có hứng thú gì với việc này. Anh không giống cô, người giống như nữ sinh kia, trong lòng lúc nào cũng vấn vương với những mong chờ và khát khao đầy chất nghệ sĩ, thậm chí còn có thể ngỡ ngàng thốt lên hồi lâu khi đối mặt với bức tường thành cổ kính.
Những thành phố và thị trấn Giang Nam này đối với anh mà nói, nơi nào cũng từa tựa nhau, chẳng có gì mới lạ.
Thế nhưng những thứ xem ra vô cùng tầm thường trong mắt anh lại có ma lực ૮ɦếƭ người đối với cô, khiến cô lưu luyến không rời.
Còn thứ duy nhất ở đây khiến anh lưu luyến, thực ra chính là cô.
Dáng vẻ vừa đứng trên chiếc cầu nhỏ vừa than vãn của cô, vẻ tập trung khi xem kịch đèn bóng trong rạp hát, thậm chí là cả những bước chân len lỏi trong từng ngõ hẻm cùng niềm phấn khởi của cô, tất cả đều khiến anh cảm thấy đẹp đẽ lạ thường.
Anh biết rất vui, thậm chí còn không muốn ra về, bởi nơi đây quả thực rất giống thiên đường.
Thực ra anh cũng không muốn đi, bởi mấy ngày này đối với anh mà nói, thật quá giống với cuộc sống nơi thiên đường.
Nhiếp Lạc Ngôn hơi bối rối, không biết tại sao người này vừa tỉnh ngủ mà đã nhìn cô chằm chặp như vậy, ánh mắt anh sâu xa khó hiểu, như thể đang suy nghĩ việc gì đó.
Đứng trong căn phòng gọn gàng theo phong cách cổ kính, nửa người cô như được tắm trong ánh nắng trong trẻo nhưng lành lạnh, mái tóc đen nhánh cũng như ánh lên cùng tía nắng, nước da trắng trẻo, mịn màng và căng tràn sức sống như quả tươi vào thời điểm chín, do nhiệt độ trong phòng để hơi cao nên má cô phớt hồng.
Giây phút này, thời gian như dừng lại, hai người gần nhau trong gang tấc, không gian yên tĩnh đến lạ kỳ.
Một lát sau, cô mới giải thích: "Em chỉ muốn xem xem anh còn sốt nữa không", đồng thời rụt tay lại.
Giang Dục Phong "Ừm" một tiếng, đôi mày lúc trước còn nhíu chặt giờ đã dần giãn ra, anh nhanh chóng ngồi dậy, nhìn cô cười với vẻ đầy ẩn ý: “Đúng là giấu đầu hở đuôi. Thực ra anh đang hoài nghi, vừa rồi có phải em muốn làm gì nhân lúc anh đang ngủ không?".
Cô sững người, bất giác nghiến răng nói: "... Anh đi ૮ɦếƭ đi!"
"Sao em lúc nào cũng trù ẻo anh vậy?" Ánh mắt anh vẫn tươi cười, nhưng dáng vẻ lại tỏ ra vô tội, không chờ cô trả lời, anh bỗng giơ tay kéo cô về phía mình.
"Lại đây."
"...Làm gì?"
"Lại đây để anh ôm một cái."
Thấy anh nheo mắt cười, cô trở nên lúng túng: "... Có phải anh bị sốt cao quá nên thành mê sảng không?". Cô lùi về phía sau theo bản năng, ánh mắt nhìn anh như thể đang nhìn quái vật.
"Đừng khiến anh cụt hứng như vậy, được không?" Thấy cô không chịu nhúc nhích, Giang Dục Phong đành nghiêng người, ôm cô vào lòng.

Hơi thở anh len lỏi trong mái tóc cô, dường như ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, đó là mùi hoa cỏ thoang thoảng mà thanh mát, và cả hơi thở ấm áp, dịu dàng của cô, tất cả khiến anh không nỡ buông tay.
Cô khẽ cựa quậy, cảm thấy hành động này hơi kỳ quặc, trước đây anh rất ít khi ôm cô như vậy. Thực ra anh không dùng sức lắm nhưng cô vẫn thấy khó thở.
Không những khó thở, mà dường như đầu cũng ong ong khó chịu.
"Yên nào", giọng anh khẽ vọng tới, mang theo cảm giác ấm áp lạ thường, khẽ khàng thoảng bên tai cô giống như sự cộng hưởng đẹp đẽ phát ra từ dây đàn, "Chỉ một lát, một lát thôi…".
Trái tim cô đập mạnh rồi lại trở nên nghẹn ngào, cô buồn rầu chất vấn: "Giang Dục Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?".
"Rõ ràng như vậy, lẽ nào em không nhận ra?"
Đúng là quá rõ ràng, quá đột ngột, nên mới khiến cô cảm thấy khó thở.
Thị trấn nhỏ xinh đẹp, hiền hòa, sáng bừng sau cơn mưa, anh lặng lẽ ôm cô vào lòng, trong cả căn phòng bình yên này chỉ còn nghe thấy hơi thở thổn thức của hai người.
Một lúc sau, phải cố gắng lắm Nhiếp Lạc Ngôn mới thoát được cảm giác tim đập thình thịch, cô đề nghị: "Để em đo nhiệt độ cho anh nhé!".
Có lẽ đó là lần đầu tiên, trong cuộc đời gần ba mươi năm của mình, Giang Dục Phong được nếm cảm giác thật rõ ràng, anh dường như không kìm được cơn giận: "Em có thể tạm thời đừng nói gì được không?".
"Hả? Nhưng tạm thời là bao lâu?"
"Tới khi anh cho phép thì thôi."
"Thế không được", cô nghĩ một lát mới nói tiếp: "E là lúc này đầu óc anh không tỉnh táo, có trời mới biết lúc nào cho phép em mở miệng nói tiếp."
"Nhiếp Lạc Ngôn!"
"... Gì?"
Không hiểu tại sao, lời đáp lại của cô lại mềm mại như vậy, đến cả cô cũng ngỡ ngàng, dường như đó chỉ là buột miệng đáp lại anh mà thôi. Giọng nói thốt ra nhẹ nhàng, chầm chậm, hơi kéo dài âm cuối dường như còn mang theo chút hờn dỗi.
Giang Dục Phong nghe thấy vậy, trái tim cũng yếu mềm, anh bất giác ngừng lại một lát, một lúc sau mới nói: "Nhiếp Lạc Ngôn, em nghĩ kỹ đi, hãy ở bên anh thêm một lần nữa!".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc