Không Chỉ Trong Lời Nói - Chương 26

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Vào ngày này, những người ra ngoài chơi phần lớn là các cặp tình nhân trẻ, họ còn tự nguyện lên sân khấu chơi trò chơi, tất cả đều là những nam thanh nữ tú chừng hai mươi tuổi. Vì thế họ chơi rất thỏa thích, dường như không phải lo lắng bất cứ điều gì.
Ở độ tuổi này, vốn cũng chẳng có gì phải lo nghĩ, nhưng riêng cô, nay nhớ lại mới biết khoảng thời gian được vui chơi thỏa thích nhất đã giao hết cho một người, từ đó lúc nào cũng phải sống e dè, cẩn thận, hơn nữa còn phải dẹp hết ngọt ngào và đắng cay, bởi không có ai cùng chia sẻ hoặc gánh vác, bởi vì đó là mối tình đơn phương, vô vọng.
Lúc này trên bục cao giữa sân khấu, ánh đèn sáng chiếu rọi từng khuôn mặt trẻ trung phơi phới, trên mỗi khuôn mặt ấy đều không che giấu được niềm vui và phấn khích, họ nắm chặt tay người bên cạnh cùng tận hưởng giây phút hân hoan như thể xung quanh không còn ai khác nữa.
Có lẽ do Nhiếp Lạc Ngôn nhìn quá say sưa, kết quả là chỉ nghe thấy tiếng Giang Dục Phong vang lên bên tai: “Xem ra em rất ngưỡng mộ họ?”.
Vì khoảng cách rất gần nên khiến cô giật mình, bất giác liếc anh một cái như quở trách, nhấp một ngụm bia xong mới đáp: “Đâu có”. Chỉ là bỗng có chút tiếc nuối, tiếc nuối vì bản thân chưa bao giờ được nếm trải thứ tình cảm chân thực, trong sáng trong những năm tháng ấy.
Cô không biết mùi vị của nó thế nào, không biết trong lòng sẽ vui sướng biết bao khi được nắm tay người mình yêu đi trong vườn trường.
Trong không gian ồn ào, các trò chơi cứ lần lượt diễn ra rồi kết thúc, người tham dự cầm trong tay những phần thưởng bé nhỏ với đủ kiểu dáng, rồi mãn nguyện chạy về chỗ ngồi dưới bục.
Giang Dục Phong nói: “Nhìn bộ dạng của em say mê quá, có muốn lên đó chơi một chút không?”.
Thực ra cô không có hứng, huống hồ lại túm tụm với đám nữ sinh trẻ trung kia, khó tránh khỏi người ta hoài nghi cô giả nai. Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn thấy ngỡ ngàng vì thái độ vô cùng thất thường của người kia, cô nghiêng đầu nhìn anh, rồi nửa đùa nửa thật hỏi: “Những trò chơi này đều cần có hai người phối hợp, lẽ nào anh cũng muốn chơi cùng em?”.
Cô nghĩ chắc chắn anh không đồng ý, một Giang Dục Phong đường đường như vậy, sao có thể làm việc này ở nơi đông người chứ? Ai ngờ anh lại đặt chai bia xuống, rồi giơ tay kéo cô dậy, vừa cười vừa nói: “Đợi lúc nữa chúng mình giơ tay chơi nhé!”.
Cô thực sự bị điệu bộ của anh làm cho sợ hãi, vội vàng rụt tay nói: “Đừng mà”. Ngồi ở dưới bục xem mọi người chơi lâu như vậy, cô biết rõ những trò chơi này luôn vượt khỏi khuôn khổ của nó, trước rất nhiều ánh mắt thế này, e rằng nếu là đôi tình nhân thật đi nữa, cũng chưa chắc đã chơi được đến cùng.
Cô lại thuộc loại chơi trò chơi rất kém. Dù cho lúc này thời gian có quay trở lại mấy năm trước thì cô cũng không thể chơi nổi.
Nhưng lúc này, cô chỉ sợ Giang Dục Phong sẽ giơ tay để tham gia trò chơi, may mà người dẫn chương trình tuyên bố: “Trò chơi kết thúc ở đây!”
Nhiếp Lạc Ngôn lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Dục Phong cảm thấy vô cùng buồn cười: “Em sợ gì vậy?”.
“Đương nhiên em sợ rồi!” Cô trừng mắt nhìn anh, trong tiếng nhạc rộn ràng, cô hét lớn: “Anh thì có chuyện gì mà không dám làm chứ?”. Đúng vậy, cô thực sự đã đánh giá thấp anh, cũng có thể do hai người đã chia tay thời gian khá lâu nên nhất thời quên mất, Giang Dục Phong không bao giờ làm mọi việc theo lẽ thường, chỉ cần anh nổi hứng, rất có thể sẽ làm ra những chuyện khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải trố mắt đứng nhìn.
Cô đang biểu đạt sự bất mãn và bất cần của mình, nhưng anh lại khẽ cúi đầu cười, như thể gặp chuyện gì vui lắm vậy. Cô và anh chạm lon bia, đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia vì một nét cười ẩn hiện mà càng trở nên sáng rực. Anh nhếch miệng nói: “Em hiểu anh thật đấy”.
Trong giọng nói của anh mang đầy sự hấp dẫn và nam tính do chất cồn mang lại. Cô nghe thấy vậy, ánh mắt long lanh, sau đó ngửa cổ uống bia như không có việc gì.
Các bản nhạc đinh tai nhức óc cứ thế vang rền hết bài này tới bài khác, mãi mới dừng lại một lúc, anh chàng dẫn chương trình kia lại một lần nữa hớn hở lên bục.
Trước sự chờ đợi của mọi người, anh ta ra vẻ thần bí tuyên bố bắt đầu rút thưởng.
Nhiếp Lạc Ngôn theo phản xạ nhìn xuống dãy số trong tay mình, 234, rất dễ nhớ.
Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn là người từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ gặp may về tài vận, thậm chí đến cả một cái khăn mặt hay một chiếc bàn chải đánh răng cũng chưa bao giờ trúng, do vậy lần này cô cũng chỉ tham gia cho vui mà thôi.
Sau khi rút thăm xong giải Nhì và giải Ba, cô gái ngồi bàn bên cạnh vô cùng phấn khích nói với bạn trai: “Em rất muốn cặp nhẫn kia”.
Giải Nhất là cặp nhẫn bạch kim, nghe nói giá trị lớn tới mấy nghìn tệ. Lúc người dẫn chương trình đưa cặp nhẫn ra, cả hội trường huyên náo hẳn lên. Nhiếp Lạc Ngôn cũng  “Ồ” một tiếng như mọi người, nhưng người kia vẫn không chịu phối hợp, chỉ phát ra âm thanh đơn điệu ở phía sau.
Lúc đó cô khiêu khích hỏi: “Sao thế? Chắc anh coi thường nó lắm chứ gì?”.
Giang Dục Phong không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: “Nếu em thực sự thích nó, chỉ cần ra ngoài mua là xong, việc gì phải làm thế”. Anh thật sự không thể hiểu nổi, bởi trước đây những món đồ trang sức anh tặng rất ít khi được cô động tới, nên có thể dễ dàng nhận thấy cô thuộc típ người không thích những thứ loại này, thế mà bây giờ sao lại phấn khích theo người ta thế chứ?
Cô lại nhìn anh, bộ dạng bực bội: “Thứ này gọi là không khí, hiểu không? Trúng giải lớn và mình tự mua, hai việc này có thể giống nhau sao?”.
Nhiếp Lạc Ngôn chẳng muốn nói gì thêm với anh nữa, cô cúi đầu bóc gói hạt dẻ cười, sau đó nghe thấy một tràng pháo tay liên hồi, giọng nói của người dẫn chương trình nghe ra còn phấn khích hơn cả việc bản thân trúng giải nhất: “Số - 2 – 3 – 4!”.
“Giải nhất, số 234!... Là ai vậy? Xin mời lên bục…”
Thế là Nhiếp Lạc Ngôn, người chưa bao giờ trúng thưởng dù chỉ một hào, đã được bước lên bục trong ánh nhìn ghen tị của các cô gái có mặt ở đó. Thật sự là không thể hình dung được bản thân đã ngỡ ngàng như thế nào, nhưng rất hiển nhiên, điều khiến cô ngỡ ngàng hơn còn đang ở phía sau.
Người dẫn chương trình trước khi trao giải đã nói: “Giải Nhất của chúng tôi không thể bị lấy đi dễ dàng như thế này được. Đã là nhẫn đôi, vậy xin mời một nửa của cô gái này cùng lên đây ạ!”.
Cô cầm lấy micro, thực ra rất muốn nói: “Tôi tới đây một mình”, nhưng ở dưới bục đã có người đứng lên, nhếch miệng cười, thủng thẳng bước về hướng ánh sáng rực rỡ nhất.
Nhiếp Lạc Ngôn đứng trên bục nghe rất rõ, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, ở gần đó vang lên vài tiếng cảm thán ngỡ ngàng, tiếng “Ồ” gần như cùng lúc vang lên khi cô nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim.
Cô cảm thấy hơi oán hận, vừa rồi chẳng phải anh ta tỏ ra rất coi thường đó sao, tại sao bây giờ lại chủ động như thế chứ? Cô còn chưa gọi, anh đã tự tới. Huống hồ, ai nói anh là “một nửa” của cô chứ?
Nhưng lúc này hai người đã đứng bên nhau, đúng là cặp kim đồng ngọc nữ, ngoại hình xứng đôi, đều thu hút mọi ánh nhìn, đến cả người dẫn chương trình cũng không giấu nổi sự ngỡ ngàng, một lúc sau mới nói: “Hai người thật xứng đôi!”
Nhiếp Lạc Ngôn gượng cười, thầm nghĩ, có quỷ mới xứng đôi với anh ta!
Giang Dục Phong cũng cười, nét mặt thư thái, lịch sự nhìn đối phương nói lời “Cảm ơn”, sau đó đưa mắt nhìn thẳng vào Nhiếp Lạc Ngôn, giọng nói rất dịu dàng, du dương truyền qua micro đến khắp quán: “Vừa rồi ở dưới cô ấy còn nói, rất mong giành được phần thưởng này”.
Ông Trời có thể làm chứng, cô không hề nói như vậy!
Đón nhận ánh mắt của anh, trong lòng Nhiếp Lạc Ngôn bỗng có dự cảm chẳng lành, tiếp đó lại nghe thấy anh nói: “Tôi muốn mua nhẫn tặng cô ấy nhưng cô ấy không cho mua, hình như chỉ thấy chiếc nhẫn trong tay anh mới là đẹp nhất”. Nhìn bộ dáng anh dường như có chút chán nản, nhưng trong nụ cười rõ ràng mang nét nuông chiều, dưới ánh đèn, vẻ dịu dàng càng trở nên nổi bật.
Xung quanh lại vang lên những tiếng khen ngợi tấm tắc, thậm chí còn có cả tiếng huýt sáo đầy phấn khích, những cô gái có mặt ở đó chắc chắn là vừa hâm mộ vừa ghen tị với cô.
Chỉ có Nhiếp Lạc Ngôn trở thành nhân vật nữ chính thu hút mọi ánh nhìn, nhưng trong lòng lại rất rối bời.
Hai người đứng bên nhau, cô thừa cơ lén véo mạnh Giang Dục Phong một cái để cảnh cáo anh không được tiếp tục bịa chuyện nữa, nhưng bàn tay lại nhanh chóng bị anh nắm chặt. Sắc mặt vẫn không đổi, anh ôm chặt lấy cô, cô thực sự không có cách nào để thoát khỏi, chỉ đành ngẩng nhìn.
Người dẫn chương trình rất tinh mắt, chú ý đến từng động tác nhỏ của hai người, anh ta cười nói: “Tình cảm hai bạn tốt như vậy, hôm nay lại là lễ Tình nhân, không thể nhận xong giải thưởng rồi bỏ đi đâu đấy!”. Chắc là hiếm khi mới gặp được cặp trai tài gái sắc thế này, nên anh ta không muốn dễ dàng bỏ qua, cũng nhân tiện vì mọi người mà nghĩ cách giành lấy phúc lợi: “Tôi thấy hay là thế này, hai người hãy hôn nhau kiểu Hollywood đi, ba phút, các bạn thấy thế nào?”.
Trong giây lát, toàn hội trường vang lên tiếng hò reo vang dội, còn có cả tiếng hét và tiếng huýt sáo đầy phấn khích.
Nhiếp Lạc Ngôn toát mồ hôi, nói vào micro: “Lâu như vậy, sẽ ngạt thở mất”, càng khiến mọi người cười to hơn.
Người dẫn chương trình cũng cười theo, nói rất hùng hồn: “Người đẹp đã có ý kiến như vậy, thôi thì rút ngắn thời gian một chút, một phút! Ít nhất là một phút!”.
Cô còn chưa kịp phản đối, thì Giang Dục Phong đã quyết định: “Chỉ năm giây thôi, quá lâu sẽ không thú vị, hơn nữa, cũng không cần theo kiểu Hollywood, kiểu Trung Quốc chẳng phải sẽ tuyệt hơn sao?”.
“Gì?” Cô ngạc nhiên, lập tức quay ra nhìn anh, vừa dứt lời thì đã bị anh kéo vào lòng.
Cánh tay anh ôm chặt lấy vai Nhiếp Lạc Ngôn, bờ môi ấm áp, mềm mại bỗng đặt lên môi cô, khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, nỗi vừa ngẩng đầu lên cô đã có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy như hai viên ngọc sáng.
Trong đôi mắt ấy như có hai đốm lửa nhỏ đang bập bùng nhảy múa, lại giống như hai vì sao sáng nhất trên trời khiến bất kỳ ai cũng không thể rời mắt. Đột nhiên đầu óc cô tê dại, môi anh đã kề vào môi cô, xúc cảm ấy thật quen thuộc biết bao, quen thuộc tới mức khiến cô không hề kháng cự, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh như dừng lại vài giây, sau đó mọi thứ lại trở về nguyên trạng, tiếng hò reo ồn ào một lần nữa ập tới từ bốn phương tám hướng như nước triều dâng…
Một cô gái mảnh mai, dịu dàng bị ôm chặt bởi người đàn ông cao dong dỏng, hình bóng của hai người dưới ánh đèn trở nên vô cùng hài hòa, cảm giác mỗi đường cong đều gần kề, hòa hợp như duyên trời sắp đặt.
Phía dưới có người ngạc nhiên, có người ngưỡng mộ. Cùng lúc môi anh rời khỏi môi cô, cô đã nghiến răng nói khẽ: “…Anh là đồ khốn!”. Nhưng anh chỉ cười thản nhiên như không có chuyện gì, sau đó nhận giải Nhất từ chỗ người dẫn chương trình, rồi kéo cô xuống bục.
Đây là lần đầu tiên trong đời Nhiếp Lạc Ngôn làm chuyện này trước đông đảo mọi người, khuôn mặt nóng bừng từ khóe miệng tới tận mang tai, mặc dù đã đi xuống nhưng cô vẫn cảm nhận thấy vô số ánh mắt vẫn đang dán chặt vào mình.
Cô nghĩ, không nên ở đây lâu nữa!
Nghĩ là làm, cô vội vàng bỏ đi như thể bỏ trốn.
May mà đi đôi bốt cao, nên Nhiếp Lạc Ngôn mới có thể đi nhanh được như vậy. Lúc về tới khách sạn rồi đến trước cửa phòng, Giang Dục Phong mới đưa chiếc hộp màu đỏ đó cho cô.
Nhưng khi mở ra xem, cô lập tức thắc mắc: “Tại sao chỉ có một chiếc?”. Trong chiếc hộp nhung chỉ còn một chiếc nhẫn nữ nằm đơn độc.
Anh chỉ rướn mày hỏi: “Em cần chiếc nhẫn nam làm gì? Anh lấy nó rồi”.
“Vừa rồi chẳng phải anh coi thường nó lắm sao?” Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy người này vô cùng thất thường, không kìm được nên dùng luôn lời của anh để trả đũa: “Nếu muốn, có thể ra ngoài mua một chiếc là xong”.
“Nhưng giờ anh đổi ý rồi”, anh cười rất đắc chí, “Hóa ra cảm giác được trúng thưởng rất tuyệt”.
Không nhắc tới thì thôi, hễ nhắc tới lại khiến cô cảm thấy xấu hổ và vô cùng tức giận.
Phải biểu diễn ôm hôn nồng cháy trước đám đông là chuyện trước đây cô chỉ nhìn thấy trong phim ảnh, hồi đó có lẽ do đang ở độ tuổi thiếu nữ trẻ trung nên cảm thấy cảnh tượng ấy rất đỗi lãng mạn và đáng để mong ước, nhưng hôm nay khi thực sự là người trong cuộc thì mới biết sự việc không giống như những gì mình tưởng tượng.
Cô không nén được giận dữ vớ lấy găng tay đánh vào người anh, nhưng anh đã nhanh nhẹn tránh được.
Anh vẫn cười: “Ở chốn công cộng, dù gì em cũng nên giả làm thục nữ đi chứ!”.
Lại còn thực nữ gì nữa? Thể diện của cô đã bị anh phá tan hết rồi.
“Em dám nói là em không hề muốn có cặp nhẫn đó không? Thực ra em nên cảm ơn anh mới phải, để hoàn thành tâm nguyện của em, anh đã phải hy sinh rất lớn đấy”.
Anh nói khoác mà không ngượng miệng, cô liền giả bộ nhếch môi cười, một tay thuận thế vỗ nhẹ lên lưng anh, cố ý nói: “Vậy đã khiến anh bị ấm ức rồi”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc