Không Chỉ Trong Lời Nói - Chương 22

Tác giả: Tình Không Lam Hề

May mà đám sinh viên rất biết khuấy động không khí, ngoài ăn uống ra còn không quên triển khai các hoạt động vui chơi khác, không để cho tay, chân, mồm miệng ngơi nghỉ lúc nào. Nhiếp Lạc Ngôn cũng ngồi xuống cùng tham dự, mới phát hiện chủ đề mà bọn trẻ thảo luận là tình hình kinh tế trong nước cũng như quốc tế.
Thực ra cô không am hiểu mấy về kinh tế, tuy quan niệm quản lý tài chính của bản thân rất tốt, nhưng lại không thể nói rõ được đường lối chính.
Đang uống, chợt nghe thấy một người trong hội nói: “Môi trường tổng thể không tốt, kinh tế không khởi sắc, nghe mấy anh chị học khóa trên nói bây giờ rất khó tìm việc”.
Người khác phản bác: “Cũng không thể vơ đũa cả nắm như vậy được, quan trọng vẫn là thực lực cá nhân. Hàng xóm nhà mình học trên mình một khóa, mới hai hôm trước được công ty XX lừng danh ký hợp đồng tuyển dụng, nghe nói lương cao lắm đấy”. Nghe ngữ khí ấy, xem ra cũng vẻ vang lắm, dường như cũng có chút kiêu căng.
Hả? Nhiếp Lạc Ngôn vẫn giữ cốc ngang miệng. Nếu cậu sinh viên kia không nhấn mạnh, thì công ty XX lừng danh mà cậu nói chắc chắn là do người họ Giang nào đó thành lập.
***
Tuy hai người trước đây không thường xuyên đề cập tới công việc, tuy cô không hiểu mấy về kinh tế, nhưng ít nhiều cô cũng biết, Giang Dục Phong biết kiếm tiền thế nào và cũng hiểu kiếm tiền là như thế nào.
Ở cái xã hội này, kinh doanh một vốn bốn lời là chuyện đã ít lại càng thêm ít, nhưng anh dường như lại có khả năng đó, chỉ cần bỏ chút vốn ra đầu tư là có thể thu về gấp bội. Nhưng công việc cụ thể như thế nào, cô hoàn toàn không rõ, còn anh xem ra phần lớn thời gian đều rất nhàn nhã, nên cô luôn có cảm giác tiền đến với anh thật quá dễ dàng, cũng chính vì vậy mà anh càng trở nên thần thông quảng đại, tựa hồ chỉ cần lật tay là mây kéo tới, lộn tay là mưa rơi vậy, tất cả đều phụ thuộc vào cao hứng của anh.
Nhưng cùng thời gian đó, trên thế giới này có rất nhiều người đang bôn ba vì kế sinh nhai, ăn không đủ ăn, mặc không đủ mặc. Mỗi lần nghĩ tới điều này, lại so sánh với thói ăn chơi phong lưu của anh, sao có thể không khiến người ta cảm thấy bất bình chứ?
Quả nhiên vừa nhắc tới đại danh của công ty ấy, dường như đa phần những người có mặt ở độ đều lộ ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Lại thêm một chủ đề mới, cuộc thảo luận càng lúc càng sôi nổi.
Ninh Song Song đột nhiên xích lại gần khẽ nói: “Xem ra bây giờ bọn họ vẫn còn hứng thú lắm, lát nữa không biết phải là.
Nhiếp Lạc Ngôn thờ ơ hỏi lại: “Cái gì phải làm sao?”. Cô còn chưa kịp hiểu ý của Ninh Song Song thì cánh cửa kính ngăn cách biệt thự và hậu hoa viên bỗng nhiên bị ai đó mở ra.
Nhiếp Chi đứng gần đó nhất, là người đầu tiên nhìn về phía phát ra tiếng động, cô nàng sững người hồi lâu, miệng há to. Thực ra quen biết Nhiếp Lạc Ngôn lâu như vậy, cô nàng cũng biết bạn trai cũ của cô là ai, có điều vẫn chưa gặp trực tiếp.
Vậy mà hôm nay, người đàn ông đó lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, không những thế còn chẳng khó nhận ra chút nào, bởi bình thường có quá nhiều cách để biết được tin tức về anh.
Vì ánh sáng vừa đủ, nên xem ra anh trẻ hơn so với trên truyền hình và các tấm ảnh tạp chí, vẫn là vẻ anh tuấn khiến người ta ghen tị, nhưng lại ẩn chứa đầy tài năng, sắc sảo.
Chiếc áo màu trắng ngà cùng quần thể thao màu xám nhạt càng tôn thêm vẻ khôi ngô tuấn tú của anh, khóe mắt như ẩn chứa nét cuời, lại như chả có gì, bởi đôi mắt anh sâu thẳm, cho dù đứng ở đằng xa nhưng cảm thấy nó sâu xa như mặt biển đêm.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng giật mình, trong lòng thắc mắc, thành phố chẳng phải rất rộng lớn ư, tại sao cô và người đàn ông này lại hết lần này tới lần khác bất ngờ gặp nhau như vậy.
Đợi anh bước tới trước mặt, cô không nén nổi tò mò: “Sao anh tới đây?”.
“Sao anh không thể tới được chứ?”, anh đáp với nét mặt thản nhiên.
Đúng vậy, dù sao thì đó cũng chẳng phải là việc của cô, bởi đó là tự do của anh.
Có điều, cô cũng không định tiếp lời anh, bởi chỉ cần đưa mắt nhìn thôi cũng có thể phát hiện hôm nay tâm trạng anh không tốt, mặt thì bí xị, như thể bị ai đó nợ hàng nghìn hàng vạn tệ không bằng.
Ninh Song Song khoác tay anh, cười híp mắt giới thiệu với mọi người: “Mọi người, đây là anh họ mình, mọi người không ngại nếu anh ấy cùng tham gia hoạt động của bọn mình chứ?”.
Không ít người có mặt tại đó nhận ra anh ngay từ ánh mắt đầu tiên, nhưng dường như mọi người đều không thể tin nổi, một vài phút trước anh còn là nhân vật chính của câu chuyện mà giờ lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt họ.
Sau một phút im lặng, có người phấn khích nói: “Hoan nghênh! Đương nhiên hoan nghênh rồi!”.
Nhiếp Lạc Ngôn không nén nổi tò mò ngước mắt nhìn sắc mặt của người kia, quả nhiên vẫn nặng nề như trước, thầm nghĩ: Người này không hiểu uống nhầm thuốc gì mà tâm trạng thế, hà tất phải tới đây quét sạch hứng thú của mọi người chứ? Huống hồ… Cô ngắm nhìn anh một lượt, anh đang vận bộ đồ rất thoải mái, nhưng chẳng hợp với hoàn cảnh này chút nào! Một người như anh, đứng giữa đám sinh viên trẻ trung này, thật là một bức tranh chẳng hài hòa chút nào.
Ít nhất thì trong mắt cô, bức tranh ấy cũng vô cùng kệch cỡm.
Những nơi anh thường đi là các khách sạn lớn, sân golf, sân tennis, bể bơi… chứ không phải bữa tiệc nướng ngoài trời và bình dân thế này.
Thế nên lúc sau khi tìm được cơ hội, cô lập tức kéo Ninh Song Song sang một bên thắc mắc: “Có phải em gọi Giang Dục Phong tới không?”.
“Dù sao thì hôm nay anh ba cũng rảnh, em thấy anh ấy rảnh rỗi quá, hơn nữa, chị Lạc Ngôn, anh bạn ban nãy của chị chẳng phải đã đi rồi sao, vừa hay lát nữa bảo anh ba làm phu xe.”
“Có phải thiếu xe đâu, nơi này giao thông rất thuận tiện.”
“Khác nhau lắm chứ, xe này miễn phí mà.”
“Nhưng chị vẫn muốn đi taxi hơn.”
“Em muốn đi tên lửa thì cũng chẳng có ai ngăn nổi em đâu”, một giọng nói lạnh lùng cất lên từ phía sau Nhiếp Lạc Ngôn.
Nhiếp Lạc Ngôn có cảm giác gáy mình cứng lại, một lúc sau mới quay đầu nói: “Nghe lén người khác nói chuyện không phải là thói quen tốt đâu”.
“Vậy nói xấu người khác sau lưng cũng chẳng tốt đẹp gì”. Giang Dục Phong thủng thẳng nói.
Cô không muốn tranh luận với anh, khoanh tay như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi ngó ngược ngó xuôi ngắm phong cảnh.
Anh lại hỏi: “Cậu bạn trai em dẫn tới đâu rồi?”.
“Đi rồi”, cô ngỡ ngàng nhìn anh, “Sao anh biết?”. Thầm nghĩ, ngoài cô nàng Ninh Song Song thích đưa tin kia ra, chắc chẳng có người thứ hai nào khác.
Cô nàng này, quả nhiên nhiều chuyện.
“Bạn trai”, hai tay vẫn đút trong túi, Giang Dục Phong hỏi với vẻ nửa cười nửa không.
Đúng là em thế nào thì anh thế đó.
Cô hỏi vặn: “Dò hỏi nhiều thế làm gì chứ, liên quan gì tới anh?”. Dáng vẻ của anh lúc này, thà cứ tiếp tục xị mặt ra lại hay hơn, thế nhưng lúc này trong mắt anh lại ánh lên nụ cười khó hiểu khiến cô tê dại.
“Đừng tưởng là anh quan tâm nhiều tới em. Thực ra anh chỉ kêu oan hộ anh chàng kia thôi, nếu anh ta quả thực là bạn trai mới của em.”
Nhiếp Lạc Ngôn chau mày: “Anh có ý gì?”. Bạn đang đọc truyện tại website: www.thichtruyen.vn
Ngữ khí của Giang Dục Phong vẫn lạnh lùng: “Trong lòng em vẫn vấn vương tình cũ nhưng lại bắt đầu mối quan hệ như vậy chẳng phải rất không công bằng cho đối phương sao?”.
Giang Dục Phong đã nói trắng ra như thế khiến tim cô khẽ thổn thức, sau đó chỉ nghe anh nói tiếp: “Quên mất nụ hôn tối hôm đó rồi à? Lúc đó em phối hợp cũng rất ăn ý đấy”.
Lúc anh nói câu này, giữa hai lông mày thấp thoáng vẻ chế giễu, cô lặng người một lát mới phản ứng lại, tức giận nói: “Anh… đồ trơ trẽn!”.
Hóa ra anh biết, hóa ra anh biết cô thực sự đắm chìm trong nụ hôn ấy, nhưng lúc đó vẫn cố ý sỉ nhục cô. Anh cố tình hiểu sai về cô, định khiến cô không thể tha thứ cho bản thân, thế nhưng ngày hôm nay lại quay ngoắt một trăm tám muơi độ, dựa vào thân phận của kẻ chiếm thế thượng phong để trù ẻo mối tình mới của cô nữa chứ!
Điều vô sỉ nhất là, anh cứ nhay đi nhay lại rằng cô vẫn vương vấn tình cũ với anh.
Đúng là đồ biến thái!
“Bớt dát vàng lên mặt đi!” Quả thực không thể nuốt nổi cục tức này, cô lùi về sau hai bước để có thể nhìn thẳng vào anh hơn, nhưng vì anh cao hơn cô mười mấy centimet nên cho dù làm vậy thì cô vẫn phải khẽ ngẩng đầu. “Cứ cho là tôi vương vấn tình cũ, thì cũng không bao giờ nhớ tới anh đâu.”
Những đám mây trắng chậm rãi trôi đi, mặt trời giữa trưa hoàn toàn lộ rõ nên cô hơi nheo mắt vì chói, gằn từng chữ: “Anh yên tâm. Tuyệt – đối – không – có – chuyện – ấy – đâu”.
Có lẽ đến cả bản thân cô cũng không ý thức được điều này: cho dù quan hệ hai người đã tới mức này nhưng cô vẫn duy trì thói quen đấu khẩu với anh, ném những lời cay độc về phía đối phương. Nhiếp Lạc Ngôn tự hỏi, trước giờ mình luôn là người ôn hòa, bình tĩnh, thế nhưng không hiểu tại sao, hễ gặp anh thì mọi thứ đều thay đổi.
Còn người họ Giang kia, có vẻ cũng rất quen với việc trên, anh chỉ rướn mày, thủng thẳng: “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi: “Vậy người mà em luôn nhớ trong lòng là ai vậy?”.
Những điều anh nói như câu vè vậy, cũng thật là là anh nói rất trôi chảy, cô sững người và không muốn trả lời.
Cô có thể nhớ rất nhiều người và sự việc, có thể nhớ tới tình cảm mình đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian mà mãi không được đáp lại, nhưng cô hoàn toàn không nhớ tới anh.
Bởi anh chẳng có gì tốt đẹp, hay cáu gắt, khó hầu hạ, hay ác ý, không những thế lại còn tin đồn đầy người nữa chứ.
Nếu dâng tặng mối chân tình cho anh, mãi nhớ tới anh thì đúng là cô đã tự làm khổ mình.
Nhưng hiện giờ, sau khi đột nhiên đưa ra câu hỏi này, anh lại nhìn Nhiếp Lạc Ngôn như vậy, ánh mắt nhìn thẳng dần dần trở nên có phần gay gắt, tựa như có thể lột sạch quần áo trên người cô ra rồi dò hỏi vào tận sâu trái tim cô.
Có lẽ đã vượt qua khả năng tự bảo vệ bản thân Nhiếp Lạc Ngôn di chuyển bước chân theo bản năng, tiếp đó lùi ra phía sau, hòng tạo ra khoảng cách lớn hơn đối với anh.
Ánh mặt trời vẫn chói chang chiếu rọi phần tóc mai đen nhánh của anh trong phút chốc khiến cô cảm thấy hoa mắt, sau đó chỉ kịp nhìn thấy anh sững người, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Anh bỗng thất thanh gọi một câu: “Lạc Ngôn!”.
Cùng thời điểm đó cô thấy anh giơ tay ra, nhưng không kịp túm được cô, chân cô đột nhiên bị hẫng.
Khoảnh khắc rơi xuống hồ khiến cô có cảm giác mọi thứ xung quanh đang xoay chuyển. Khuôn mặt anh tuấn của Giang Dục Phong nhanh chóng lướt qua trước mắt cô, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh nên cô không có cách nào bấu víu vào khuôn mặt thất thần, hoảng hốt của anh. Có tránh cũng chỉ có thể trách cô quá lơ là, sao có thể quên được phía sau mình là hồ bơi trong vắt với những gợn sóng xanh cơ chứ.
Cô ngửa mặt lên trời, “ùm” một tiếng đã rơi xuống hồ bơi lạnh thấu xương.
Cô chưa bao giờ học bơi nên nhanh chóng chìm xuống, nước từ bốn phương tám hướng cứ thế ùa tới, rồi nhanh chóng ập vào mũi và miệng, khiến cô sặc tới mức đầu óc cũng trở nên đau đớn.
Dường như bên tai có tiếng ong ong, lại dường như chẳng nghe thấy gì, cô chỉ biết nhắm nghiền mắt vùng vẫy, có lẽ một hai lần cô trồi lên mặt nước nhưng lại nhanh chóng chìm xuống, thậm chỉ còn chẳng kịp mở miệng kêu cứu.
Nước rất lạnh, lạnh đến nỗi máu trong người cô đông lại, chỉ một thoáng cô cảm thấy chân phải đau điếng và cơ thể không ngừng rơi xuống, không thể làm thêm bất kỳ một động tác nào khác.
Mặt hồ càng lúc càng xa, dường như cô còn cảm nhận được một màu xanh nhạt mơ hồ, có lẽ đó là ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt nước, cứ lay động không ngừng.
Cảnh tượng thật đẹp, tiếc rằng cô sắp ૮ɦếƭ.
Không khí trong phổi sớm đã cạn kiệt, có cảm giác đau đớn như cơ thể bị đốt cháy, bị xé ra thành nhiều mảnh, khó chịu tới mức muốn ૮ɦếƭ đi.
Cô thực sự tưởng rằng mình sắp ૮ɦếƭ, nhưng ngay lúc này mặt nước bỗng rẽ ra, một bóng đen dường như che hết ánh sáng trước mắt, rồi lao đến gần cô với tốc độ nhanh nhất.
Cô dùng chút sức lực cuối cùng cố mở mắt để nhìn rõ bóng đen đó, rồi lòng cô chợt nhẹ bẫng, một chút lý trí còn sót lại theo chuỗi bong bóng phun ra từ mũi biến mất trong hồ bơi lạnh giá…
***
Ninh Song Song sốt sắng bịt miệng, đám Nhiếp Chi lo lắng đứng cả bên hồ, một lúc lâu sau mới thấy Giang Dục Phong đưa được Nhiếp Lạc Ngôn lên.
Lúc này, quần áo của cả hai đều bó sát vào người và không ngừng nhỏ nước, trông bộ dạng nhếch nhác vô cùng.
Nhưng Giang Dục Phong không hề để tâm tới điều đó, anh chỉ cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đã trở nên trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dày khẽ run rẩy như cánh bướm mỏng manh trong gió, mái tóc dài ẩm ướt lướt qua vai anh rồi rủ xuống. May mà sau khi nổi trên mặt nước cô đã ho luôn được mấy cái nên ọc ra được rất nhiều nước, nhưng chân tay đã lạnh cóng, chẳng thể nói được, cô khom người run lẩy bẩy, bờ môi cũng bắt đầu chuyển sang màu tím.
Dường như mọi người đều sợ hết hồn trước sự việc bất ngờ này, anh bế cô sải bước vào nhà, lúc sắp đi tới cửa mới phát hiện ra cả đám người đang ngốc nghếch bước theo sau. Anh vừa giơ chân đẩy cửa, vừa quay lại hét lên: “Đừng có dềnh dàng như vậy nữa, mau chuẩn bị nước nóng đi!”.
Bạn trai của Nhiếp Chi là người đầu tiên phản ứng lại, căn biệt thự này do anh chàng mượn, nên phần nào cũng quen thuộc với mọi thứ ở đây, lập tức dẫn Giang Dục Phong vào phòng khách gần nhất.
Sau đó mọi người mới phân chia công việc như vừa tỉnh cơn mơ, người lấy quần áo giữ ấm, kẻ chuẩn bị nước tắm, rót nước sôi… ai cũng bận rộn.
Mãi tới khi được tắm qua nước ấm, rồi lại được ủ ấm trong chăn hồi lâu, Nhiếp Lạc Ngôn mới dần tỉnh lại.
Ninh Song Song nói: “Làm em sợ hết hồn. Lúc chị rơi xuống bể bơi, bọn em chỉ nghe thấy ‘ùm’ một tiếng, quay lại nhìn đã chẳng thấy bóng dáng chị đâu nữa”.
“Ôi, chị cũng sợ ૮ɦếƭ khiếp đây này.” Nhắc tới việc này, Nhiếp Lạc Ngôn vẫn còn bàng hoàng.
Thực ra, đây là lần đầu tiên cô bị rơi xuống nước như vậy, thế mới biết hóa ra cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào, lục phủ ngũ tạng gần như bị cắt ra từng đoạn, chứ chưa cần nói tới nỗi đau khi bị nước ập vào mũi miệng, như kiểu dòng nước cứ thế xối xả chảy vào đại não vậy.
Cánh cửa bị đẩy ra, Nhiếp Chi bưng một bát gì đó nóng hổi đến bên giường. “Chị à, mau uống hết bát canh gừng này đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc