Không Chỉ Trong Lời Nói - Chương 05

Tác giả: Tình Không Lam Hề

Hôm sau đi làm, các đồng nghiệp hăng say làm việc, bầu không khí vẫn như mọi ngày, chẳng hề có điềm báo gì là mưa to gió lớn sắp xảy ra cả.
Điểm khác biệt duy nhất đó là ông chủ vẫn chưa xuất hiện. Nhân giờ ăn trưa, Nhiếp Lạc Ngôn dò hỏi mới biết, hóa ra ông chủ đi công tác đột xuất.
Thư ký Tiểu Ngọc nói: “Có lẽ phải tới tuần sau mới về được. Haizzz, cuối cùng thì tôi cũng được thoải mái một chút rồi”. Ngữ khí vô cùng mãn nguyện, có thể nhận ra rằng hằng ngày cô ấy đã quen với việc bị đàn áp, nên tuy chỉ được giải phóng trong khoảng thời gian ít ỏi nhưng vẫn cảm thấy vui mừng.
“Tiếc là mình lại chẳng may mắn như cậu.” Chung Hiểu Linh tiếp lời: “Hôm qua người của Trung Khải đề xuất một lô ý kiến về phương án thiết kế tòa văn phòng mới, có điều Tổng giám đốc Hoàng gì gì đó bên bọn họ lại là loại quê mùa một cục, chẳng hiểu gì nhưng vẫn thích khua chân múa tay, mình đoán lão ta chỉ hận một nỗi không thể dùng vàng đúc một gian phòng cho mình để tiện khoe mẽ công ty của lão tài lực hùng hậu, vật liệu kiến trúc xa xỉ đến cỡ nào”. Cô ta gắp một miếng thịt kho tàu cho vào miệng, rồi nói tiếp: “Càng ngày càng thấy mình không thể giao hảo với người của Tập đoàn Trung Khải, vụ này chắc sẽ là cơ hội thử thách chất chuyên nghiệp của mình mất thôi”.
Nhiếp Lạc Ngôn ngồi bên không nhịn nổi cười nói: “Cậu không thể bỏ dở giữa chừng được. Sao cậu không thử nghĩ xem, cậu cũng là nữ thiết kế được Tổng giám đốc Hoàng tín nhiệm, hãnh diện biết bao!”
Nhắc tới chuyện này, Chung Hiểu Linh càng thêm buồn chán, ban đầu khi ký hợp đồng, đại diện đối tác đã đích thân chỉ định muốn cô phụ trách vụ này, sau này cô hỏi lại duyên cớ thì đáp án đối phương đưa ra lại khiến người ta dở khóc dở cười: “Tổng giám đốc Hoàng bên chúng tôi yêu cầu, nhất định phải là một nữ thiết kế”.
Thời điểm đó, toàn bộ nữ thiết kế của công ty người thì đi công tác xa, người thì xin nghỉ, vừa hay còn lại mỗi một mình cô.
“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa.” Chung Hiểu Linh liếc xéo Nhiếp Lạc Ngôn một cái, có cảm giác trong điệu cười của Nhiếp Lạc Ngôn ít nhiều có hàm ý cười trên đau khổ của người khác, cô chỉ vào mấy đồng nghiệp khác ngồi cùng bàn: “Theo như tớ được biết, hạn chót của các cậu cũng sắp đến rồi thì phải, chuỗi ngày tăng ca của các cậu sắp bắt đầu rồi đấy!”
“Cụt hứng!”
“Này, cậu không thể để bọn mình ăn bữa cơm cho ngon sao?”
“Đổi chủ đề, đổi chủ đề!”
“…”
Sau bữa trưa, Nhiếp Lạc Ngôn và Chung Hiểu Linh cùng lên tầng trên. Mặc dù công ty có quy mô lớn nhưng quan hệ giữa các đồng nghiệp khá hòa hợp và tình bạn giữa hai bọn họ có phần thân thiết hơn cả.
Nhiếp Lạc Ngôn hỏi: “Toàn bộ bản thảo thiết kế của Trung Khải phải làm lại sao?”
Chung Hiểu Linh chán nản than vãn: “Chí ít thì cũng tới sáu mươi phần trăm”.
“Thế cậu với Kyle không bàn bạc gì với nhau à?”
“Không. Mình vốn tưởng hôm nay anh ấy tới công ty, mà cậu cũng biết rồi đấy, ông chủ của bọn mình luôn coi công ty là nhà, mãi tới ban nãy mình mới biết anh ấy đi công tác đột xuất, không những thế lại còn chẳng tiết lộ chút tin tức nào.”
Thực ra đối với việc này, bản thân Nhiếp Lạc Ngôn cũng cảm thấy kỳ lạ. Trước đây mỗi khi ông chủ đi xa, giả như mấy ngày không thể về được thì thường thông báo một tiếng với các trưởng phòng.
Không khí ở công ty này luôn thoải mái, bình đẳng, hòa đồng so với các doanh nghiệp và đơn vị khác. Mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới đều tốt, cũng chính vì vậy mà hiệu suất công việc rất cao.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không, nhưng cô không thể không hồi tưởng lại những lời hôm qua Giang Dục Phong nói với mình, hình như giữa ông chủ và anh có mối quan hệ nào đó.
Đương nhiên, trước khi mọi việc sáng tỏ, sự lựa chọn của cô vẫn là im lặng, coi như không biết gì.
Khi sắp tới giờ tan sở, cô nhận được một cú điện thoại lạ. Lúc đầu tưởng đối phương gọi nhầm, bởi cô đã bắt máy hồi lâu mà không có ai đáp lại, chỉ nghe thấy âm thanh vô cùng ồn ào từ đầu dây bên kia vọng lại, có chút quen thuộc, hình như là tiếng vận hành của máy móc cỡ lớn, giữa những âm thanh ồn ã đó vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, thực sự rất giống với tiếng ồn nơi công trường.
Cô sợ bỏ lỡ bất kỳ cú điện thoại quan trọng nào liên quan đến công việc, nên vẫn cố nhẫn nại xác nhận lại một lần nữa: “A lô?”
Lần này mới nghe thấy tiếng đáp lại của đối phương. Người đàn ông đó dường như vừa trả lời vừa đi tới nơi yên tĩnh một chút. “Hi, chào em, còn nhớ anh không?”
Nhiếp Lạc Ngôn từng là thành viên chủ chốt trong ban nhạc của trường nên khả năng nhận biết giọng nói của cô rất tốt, cô lập tức nhớ tới khuôn mặt thư sinh nho nhã tối đó.
“Chào anh!”, cô có chút ngạc nhiên. “Anh là Nghiêm Thành phải không?”
Ra khỏi môi trường ồn ào, âm sắc của Nghiêm Thành vẫn ôn tồn, nhã nhặn như ánh nắng ấm áp le lói giữa mùa đông, anh mỉm cười nói: “Hi vọng em không cảm thấy anh quá đường đột, anh xin số điện thoại của em từ cô Tần bạn em”. Rồi lại hỏi: “Hôm nào đi ăn với anh nhé, được không?”. Anh không hề hỏi cô về chuyện tối qua tại sao lại đột nhiên biến mất, chỉ đưa ra một đề nghị hết sức tự nhiên, cảm giác giống như lời mời giữa những người bạn khiến người nghe không hề cảm thấy đường đột hay có ý đồ gì khác.
Nhiếp Lạc Ngôn nghĩ một hồi, rồi đáp lại rất tự nhiên: “Được”. Có một câu mà Giang Dục Phong nói đúng, thực ra cô không hề thiếu những lựa chọn khác sau khi chia tay.
Tới hôm đi ăn, cô mới biết lúc nói chuyện điện thoại đúng là Nghiêm Thành đang ở công trường.
“Vì có mấy anh em thân thiết đang làm việc ở đấy nên anh tới thăm họ”, Nghiêm Thành nói, “Cũng chính vì tới đó nên anh mới nhớ ra việc hẹn em đi ăn cơm”.
Nhiếp Lạc Ngôn cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao anh lại nói như vậy?”
“Chẳng phải em học thiết kế sao?”
Cô nghĩ một lát rồi không kìm nổi phá lên cười. “Ồ, nhưng em là nhà thiết kế nội thất, không phải tới quan sát công trường xây dựng.”
Ngồi ở phía đối diện, Nghiêm Thành khẽ đưa hai tay lên cười nói: “Xin lỗi, trong lĩnh vực này anh quả thực là kẻ ngoại đạo, nói sai điều gì em đừng để ý nhé!”.
Cô lập tức đáp lại: “Làm gì có chuyện đó? Hơn nữa, từ trước tới giờ em có thấy ai giỏi giang trong mọi lĩnh vực đâu?”. Cô cầm quai ấm trà, động tác vô tư nhưng giọng nói rất chân thành: “Thực ra, em rất ngưỡng mộ và khâm phục nghề của anh”.
Mắt Nghiêm Thành lấp lánh: “Thế à?”
“Luật sư nổi tiếng, dùng trí tuệ của mình để đứng trong tòa án tranh cãi một cách trôi chảy, thật oai phong và vô cùng khí thế, luôn tạo cho người khác cảm giác lép vế. Em có người họ hàng cũng làm trong ngành này, từ nhỏ em đã rất ngưỡng mộ anh ấy.”
Nghiêm Thành có vẻ ngượng ngùng vì những lời nói của cô, anh hơi nghiêng đầu, mím môi cười gượng. Thực ra anh cũng thuộc loại ưa nhìn, không được coi là đẹp trai nhưng lại rất nam tính. Chính lúc này Nhiếp Lạc Ngôn đột nhiên ngộ ra một điều, thì ra đàn ông trưởng thành cũng có lúc xấu hổ và làm rung động lòng người đến vậy.
Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí vô cùng thoải mái. Tới lúc này cô mới nhận ra, có lẽ do liên quan đến nghề nghiệp nên anh có hiểu biết về khá nhiều lĩnh vực, thiên văn địa lý hay những tin tức thú vị về thời cuộc chính trị, bất kể là lĩnh vực nào anh cũng có thể tự tin bàn bạc, không những thế anh còn rất có tài ăn nói, chốc chốc lại khiến cô cười vui vẻ.
Bước ra khỏi nhà hàng, cô nói: “May mà không phải chỗ hôm trước, nếu không thì cười lớn thế này nhất định sẽ bị người khác lườm nguýt”.
Nghiêm Thành nghiêng đầu nhìn cô, rồi ra vẻ nghiêm túc: “Thực ra anh đã nghĩ trước tới hậu quả, nên mới cố ý mời em tới đây thưởng thức đồ đồng quê đấy”.
Cô tiếp lời: “Phải rồi, lẽ nào liệu việc như thần cũng là một trong những điều kiện bắt buộc của người làm luật sư sao?”. Ra tới đầu đường, cô dừng lại, quay người tạm biệt: “Tiễn tới đây thôi anh. Tối nay rất vui, lần sau nếu có gì cần em giúp, ví như trang trí nhà mới thì có thể tới tìm em bất cứ lúc nào”.
Nghiêm Thành cười nói: “Thế sao? Có được giảm giá không vậy?”
Lúc này chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ấm áp đã che đi một phần khuôn mặt cô khiến đôi mắt trở nên nổi bật hơn cả, dưới phản chiếu của ánh đèn đường nó càng làm rung động lòng người: “Giá VIP, giảm hai mươi phần trăm”, cô cười đáp lại.
“Được đấy, có cơ hội nhất định anh sẽ sử dụng đặc quyền này.” Nghiêm Thành suy nghĩ một lát, rồi nói: “Nhưng anh không thể báo đáp được em với giá trị như thế. Suy cho cùng thì cũng bởi tính chất nghề nghiệp khác nhau, mặc dù vậy anh vẫn hi vọng em sẽ không bao giờ cần tới sự giúp đỡ của anh”.
Thái độ của anh vô cùng nghiêm túc nhưng cô không nén nổi cười: “Em hiểu mà!”
Tắm xong, cô nhận được cuộc gọi của Tần Thiểu Trân với giọng uể oải: “Có khả năng tiến triển không vậy?”
“Hỏi như thế có phải là quá sớm không?”
“Sớm gì mà sớm? Hồi còn đi học chẳng phải có rất nhiều nam sinh mới gặp cậu một lần mà đã gửi thư tình sao? Nhiếp Lạc Ngôn, về điểm này cậu nên vững lòng tin, cho dù thêm vài năm nữa thì sức hấp dẫn của cậu vẫn như xưa thôi, chỉ tăng mà không giảm”.
“Cậu nghĩ rằng có thể so sánh Nghiêm Thành với những cậu nam sinh đó ư?”
“Đúng vậy, mình đoán chắc anh ta biết quá rõ rằng không nên nóng vội, bởi vậy trước tiên phải làm bạn với cậu, sau đó mới từng bước từng bước tiến xa hơn, cuối cùng là khiến cậu chấp nhận anh ta như một lẽ tất nhiên. Chậc chậc, cao tay đấy!”
Bị một lô những suy đoán của Tần Thiểu Trân khiến cho dở khóc dở cười, Nhiếp Lạc Ngôn nói: “Sao mình lại có cảm giác cậu có ác cảm với anh ta nhỉ? Ban đầu người đề xuất muốn đi buổi gặp mặt hôm ấy là cậu thì phải, người cho anh ta số điện thoại của mình hình như cũng là cậu”.
“À, nhưng cậu cũng biết, mình vẫn luôn đứng về phía Giang Dục Phong mà. Bảo cậu tham gia buổi gặp mặt ấy, chẳng qua chỉ là mình sợ cậu buồn, cũng chỉ muốn cậu quen thêm mấy người bạn nữa thôi mà.”
Không nhắc tới thì thôi, cứ nói tới Giang Dục Phong là cô lại cảm thấy khó chịu. “Người đó độc ác như vậy, sao cậu luôn bênh vực anh ta vậy? Tối hôm đó cậu cũng có mặt, những lời anh ta nói, cậu không nghe thấy sao? Mình thấy lòng dạ anh ta vô cùng xấu xa!”
Ai ngờ Tần Thiểu Trân lại chẳng thèm nể mặt, phản bác ngay: “Tuy có hơi thẳng thắn, nhưng những điều anh ta nói đều là sự thật. Mình thật không thể hiểu nổi, cậu cứ một lòng một dạ nhớ nhung người ta, nhưng thử hỏi mấy năm nay người ta có đoái hoài chút gì về cậu không? Mà này, cậu cũng đừng trách mình nói thẳng, hiện giờ cậu…”.
Lời nói của Tần Thiểu Trân chưa dứt, Nhiếp Lạc Ngôn đã nghe thấy tiếng chuông cửa, vừa hay lại cho cô một lý do thuyết phục để tắt điện thoại: “Nói chuyện sau nhé, bye bye!”.
Qua lỗ mắt mèo, thấy Nhiếp Chi đang đứng dựa vào khung cửa. Nhiếp Lạc Ngôn vội vàng mở cửa thì thiếu nữ ăn mặc sành điệu ấy nhanh chóng xông vào, vừa tháo giày vừa hỏi: “Có gì ăn không? Đói ૮ɦếƭ mất!”
“Tối nay chị không nấu cơm.” Nhiếp Lạc Ngôn khoanh tay trước ***, đưa mắt nhìn đối phương đi đến mở tủ lạnh một cách thông thuộc rồi buột miệng hỏi: “Sao, lại định qua đêm ở nhà chị à?”.
Họ quen biết nhau trong một lần Nhiếp Lạc Ngôn đi công tác, lúc ngồi trên máy bay tán chuyện vài câu mới biết hai người không những cùng đến từ một thành phố mà ngay cả họ cũng giống nhau, điều quan trọng nhất là tuy mới gặp nhưng như thể đã thân thiết từ lâu.Từ nhỏ Nhiếp Lạc Ngôn đã hi vọng có chị em gái, có điều mấy cô dì chú bác trong nhà lại toàn sinh con trai, cô liền trở thành viên minh châu duy nhất trong nhà, tuy được yêu chiều từ nhỏ nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác cô đơn. Thế là trước khi máy bay hạ cánh, hai người đã vui mừng kết nghĩa chị em.
“Ông bô bà bô không ở đây, chỉ có mình chị sống trong căn nhà vừa mới vừa to này thì sợ lắm”, thiếu nữ mười chín tuổi Nhiếp Chi vừa ôm hộp sữa chua đi tới, vừa nheo mắt cười: “Chị, tối nay em ngủ với chị”.
Cô đẩy Nhiếp Chi: “Em ra phòng khách mà ngủ”.
“Nhưng em sợ.”
“Sợ gì?”
“Hôm trước phòng ký túc bọn em toàn kể chuyện ma, bây giờ hễ nhớ tới lại sợ.”
Nhiếp Lạc Ngôn khó khăn lắm mới kìm được tiếng thở dài, nhưng vẫn không ngăn nổi nụ cười châm chọc: “Em đúng là rước họa vào thân!”
Nhiếp Chi tỏ vẻ kiên quyết nói: “Cho nên, tối nay em muốn ngủ cùng chị”.
Trước tình cảnh ấy thì cô làm gì có cách nào khác? Cuối cùng cả hai người vẫn nằm trên một chiếc giường.
Chiếc giường gần đây mới được thay, rộng một mét tám, nệm không mềm quá cũng chẳng cứng quá, nghe nói còn được tẩm mùi cỏ thơm, rất tốt cho giấc ngủ. Nhưng hôm nay Nhiếp Lạc Ngôn uống hơi nhiều trà, cứ khi nào cô uống trà hay cà phê là khó ngủ, bởi vậy lúc này dù đã nhắm mắt hồi lâu mà không sao ngủ được.
Nhiếp Chi có vẻ không buồn ngủ, chốc chốc lại huých cô. “Ngủ chưa vậy?”
“Ừ”, cô đáp lại một tiếng cho xong.
Có lẽ thấy giọng của cô vẫn rất tỉnh táo nên Nhiếp Chi liền trở người, cả hai giáp mặt. “Cuối tuần sau chị có rảnh không? Em định giới thiệu bạn trai em với chị.”
Nhiếp Lạc Ngôn nói: “Chị nhớ là đã gặp anh ta trong buổi tiệc sinh nhật của em cách đây hai tháng rồi mà!”.
Nhiếp Chi giải thích: “Không phải người ấy, người ấy đã chia tay rồi”.
Nhiếp Lạc Ngôn im lặng một hồi, thực ra cũng có thể coi là cô đã quá quen với chuyện đó rồi, chỉ có thể hời hợt khen: “Em được đấy, bố mẹ em có biết chuyện không?”.
“Em chưa kịp thông báo, tháng trước bọn em mới quen nhau, vài ngày nay mới chính thức qua lại.”
Tuy Nhiếp Lạc Ngôn và Nhiếp Chi chênh nhau chưa tới mười tuổi, nhưng cô vẫn cảm thấy sự chênh lệch giữa hai thế hệ không nhỏ.
“Chị, em nói thật cho chị nhé, em thấy cảm giác anh ấy cho em rất khác, khác hẳn những người trước.”
Nhiếp Lạc Ngôn có cảm giác bất lực, bởi từ trước tới giờ cô luôn coi cô em gái kết nghĩa này là một nữ sinh ham chơi và hay gây chuyện, nên buột miệng hỏi: “Có gì khác nào?”.
“Đó là tiếng sét ái tình. Cụm từ này thật ngốc nghếch, giả dối làm sao, trước đây có đánh ૮ɦếƭ cũng không tin nhưng bây giờ em ngộ ra chuyện này là có thật.”
Nhiếp Lạc Ngôn khẽ mở mắt nhưng không lên tiếng, ánh mắt Nhiếp Chi long lanh, cô ta nói tiếp: “Giống như có linh cảm vậy, lần đầu gặp mặt đã biết sau này chắc chắn mình và người này sẽ có tiến triển. Chị, đã bao giờ chị có cảm giác ấy chưa?”.
“… Chưa”, giọng nói trầm xuống một cách kỳ lạ.
Thực ra cô biết, cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu, chỉ cần một cái nhìn trực diện hay một ánh mắt giản đơn đã khiến con tim tin tưởng, tin rằng sẽ có một ngày, cậu ấy sẽ thuộc về cô, và cô cũng sẽ thuộc về cậu ấy.
Lúc nhìn thấy Trình Hạo, cô đã có cảm giác như vậy.
©©©
Lần gặp gỡ đầu tiên đó, Trình Hạo đứng trên đỉnh Hoàng Sơn cao sừng sững, dưới chân là biển mây vạn trượng, màn sương trắng vấn vít như không muốn rời. Khuôn mặt cậu thanh tú, lạnh lùng, rõ ràng tuy chỉ là một thiếu niên gầy guộc nhưng dường như cậu mang phong thái coi thường tất cả, thực ra đến cả độ cong của khuôn miệng cũng là dáng vẻ mà một nam sinh xuất chúng nên có, nó mang chút thản nhiên của một thiếu niên.
Đỉnh núi rất lạnh, cậu mặc áo khoác màu đen, chỉ để lộ ra chút cổ áo trong, hình như đó là màu xanh thẫm, tất cả đều là gam màu trầm lạnh, thế nhưng khi chúng được khoác lên người cậu lại trở nên đẹp đẽ vô cùng. Cậu đứng một mình trên mỏm đá lớn, dáng người dong dỏng, những lọn tóc đen trước vầng trán rộng sớm đã bị màn sương làm ướt.
Rõ ràng hình ảnh trên có sắc thái trái ngược, nhưng lại khiến người ta lập tức liên tưởng tới nhân vật nam chính Fujii Itsuki trong phim Bức thư tình của Nhật Bản, cậu thiếu niên vận áo trắng tuyệt đẹp đó sẽ mãi mãi mang khí chất thần bí.
Còn cô, đang đứng cùng đám bạn thân cách đó mấy mét, thực ra chỉ là cái nhìn vô tình mà thời khắc ấy lại trở thành ấn tượng ban đầu đẹp nhất, mãi in sâu trong tâm trí Nhiếp Lạc Ngôn, và tồn tại trong rất nhiều năm sau này.
Lúc đó là học kỳ hai của năm thứ nhất, nhân dịp nghỉ lễ mồng Một tháng Năm, lớp học của Nhiếp Lạc Ngôn kết hợp với hai lớp khoa Kiến trúc công trình của Đại học Z tổ chức du lịch Hoàng Sơn. Là anh chị em cùng ngành nhưng những cuộc giao lưu cũng không nhiều, vì đều mới nhập học chưa đầy một năm, số sinh viên của hai trường lại quá đông. Đối với những nữ sinh như Nhiếp Lạc Ngôn mà nói, ngoài việc lên lớp và đi thư viện ra, toàn bộ thời gian rảnh rỗi cô đều dành cho việc dạo phố và ngủ nghỉ, người trong trường mình còn không biết hết, huống hồ là sinh viên của trường khác.
Trên đường xuống núi, mấy nữ sinh đi phía trước xì xào bàn tán, Nhiếp Lạc Ngôn bất giác tò mò: “Sao họ phấn khích thế nhỉ?”.
Một cô gái cùng phòng đi bên nhìn cô rồi nói: “Giai đẹp ấy mà”. Tiếng nói rất to khiến đám nữ sinh đi trước lập tức quay đầu nói: “Nói đúng rồi!”, rồi lại hớn hở: “Bọn mình vừa nói với nhau là lần tổ chức hoạt động tập thể này quả thực quá hay”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc