Khống Chế Dục - Chương 47

Tác giả: Tổng Công Đại Nhân

Bởi vì Phương Tiểu Thư đang mang thai, nên Bạc Tể Xuyên không thể không lo lắng, tất cả tinh thần của anh đều tập trung trên người cô, đến kì nghỉ tết âm lịch, sự tình vẫn chưa chấm dứt.
Bạc Tể Xuyên không hề sốt ruột, năm trước văn bản của trung ương đưa xuống, qua năm mới Bạc Tranh liền đi công tác ở trung ương, nếu như không có chuyện gì xảy ra, qua mấy năm nữa, người ở vị trí cao nhất kia về hưu, ông rất có thể sẽ thăng chức.
Sau lần đó ở khu biệt thự Lục Hải, Phương Tiểu Thư liền mang thai, tính đến thời điểm giao thừa theo lịch âm thì cô vừa vặn mang thai được bốn tháng, và đã có thể thấy rõ bụng.
Đứa bé rất khỏe mạnh, cứ đến thời gian kiểm tra định kì, Bạc Tể Xuyên sẽ đưa cô đi, hơn nữa còn cố gắng nhớ rõ tất cả những điều cần lưu ý, còn chuyên nghiệp hơn cả Nhan Nhã đã từng sinh qua đứa nhỏ và Phương Tiểu Thư, người đang mang thai.
Bạc Tể Xuyên có thể nói là một người chồng tốt không chê được điểm gì, Nhan Nhã nhìn vợ chồng bọn họ hạnh phúc như vậy, không khỏi sinh ra một chút đau lòng.
Qua năm mới Bạc Yến Thần vào học năm thứ hai đại học, nhưng chưa từng có bạn gái, nghe cậu nói, sau chuyện đó Trác Hiểu liền chuyển trường, chưa thấy xuất hiện ở đại học Y thành phố Nghiêu Hải lần nào nữa.
Bây giờ Phương Tiểu Thư đều không quan tâm đến những người đó, cô chỉ quan tâm đến đứa bé cùng với người đàn ông của mình, bây giờ cô vô cùng tin tưởng câu thành ngữ ác giả ác báo này, cô tin rằng cho dù cô không để ý đến bọn họ, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ gặp báo ứng cho những việc họ đã gây ra trong quá khứ.
Tết âm lịch vẫn là ngày lễ quan trọng nhất của người dân Trung Quốc, mặc dù bình thường nhà họ Bạc không khí rất nghiêm trang, nhưng tết âm lịch cũng sẽ treo câu đối, dán lên chữ Phúc, người một nhà thay quần áo mới, đang ngồi trong phòng bếp gói sủi cảo .
Tết năm nay có thêm Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư, còn có cả đứa bé trong bụng Phương Tiểu Thư, không khí vui sướng của nhà họ Bạc được nhân lên rất nhiều lần.
Có thể nhìn thấy, Bạc Tranh cực kỳ vui vẻ, ánh mắt của ông bây giờ nhìn tất cả mọi thứ đều vô cùng bình tĩnh hiền hòa, giống như không còn mong muốn bất kì thứ gì nữa.
Điểm này rất kỳ lạ, chỉ cần là con người, mặc kệ là sống đến bao nhiêu tuổi cũng đều có Dụς ∀ọηg, chỉ là Dụς ∀ọηg có điểm khác nhau mà thôi, nhưng giờ phút này Bạc Tranh như là một người đang sống ở những năm tháng cuối của cuộc đời, Phương Tiểu Thư cảm thấy có điểm không đúng.
Cô rất mẫn cảm đến những chi tiết nhỏ nhất của người khác, những chi tiết mà người khác không để ý đến, cô đều chú ý tới.
Phương Tiểu Thư mặc một bộ váy rộng thùng thình, sóng vai cùng Bạc Tể Xuyên gói sủi cảo, ngón tay tinh tế trắng nõn của cô đong đếm thịt ít hay nhiều hơn để gói sủi cảo, khi trên tay nặn bột mì, sủi cảo mềm mại hình trái tim ở trên tay cô, nhân bánh sủi cảo một ít một ít đặt ở mặt bột, phương pháp cô niết hai cạnh bánh rất thuần thục và tinh tết, nặn ra được hình dạng xinh đẹp, cuối cùng gọn gàng đặt trên thớt.
Bạc Tể Xuyên vẫn lặng lẽ nhìn tay của Phương Tiểu Thư gói sủi cao , ánh mắt không ngừng lén nhìn về phía cô, chỉ chốc lát sau đã học được bộ dáng của cô cho ra một cái mặc dù nhìn không được đẹp, nhưng cũng ra hình dáng sủi cảo.
Phương Tiểu Thư khen ngợi anh một tiếng, đi đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "có năng khiếu, sau này anh có thể học nấu ăn, như vậy là có thể thỏa mãn những người khó tính trong việc ăn uống."
Bạc Tể Xuyên nhịn không được phản bác: "Anh mới không khó tính."
Phương Tiểu Thư nhíu mày, từ chối cho ý kiến nhíu, tiếp tục gói sủi cảo, dùng sự im lặng đáp lại lời của anh.
Bạc Tể Xuyên nhìn lướt qua số lượng không ít sủi cảo trên thớt, Nhan Nhã cùng Bạc Tranh đều đang gói bánh sủi cảo, thế là đủ ăn, vì vậy anh rửa tay, kéo Phương Tiểu Thư, ý bảo cô và anh cùng nhau trở về phòng nghỉ ngơi, không cần làm cho quá mệt mỏi.
Phương Tiểu Thư lúc đầu không muốn đi, dù sao Bạc Tranh còn đang làm, cô làm con dâu đi trước thật sự không thể nào chấp nhận được, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng từ chối, Bạc Tranh ở bên kia không ngẩng đầu, nói: "Con cùng Tể Xuyên đi ra ngoài chờ đi, đã đủ ăn, con cũng đã đứng nửa ngày rồi, đừng đứng thêm nữa động đến thai nhi."
Cha chồng đã nói như vậy, Phương Tiểu Thư cũng không nói lại thêm nữa, ngoan ngoãn nói cám ơn rồi liền đi theo Bạc Tể Xuyên rời đi phòng bếp.
Bạc Yến Thần thấy bọn họ đi rồi, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh, trong nháy mắt lẻn đi ra khỏi phòng bếp.
Nhan Nhã xấu hổ nhìn thoáng qua Bạc Tranh: "Thật xin lỗi, Yến Thần nó..."
"Yến Thần còn nhỏ, em đối với con cũng không cần quá nghiêm khắc." Bạc Tranh như trước không ngẩng đầu, tựa hồ chuyện gói bánh sủi cảo là một chuyện thực quan trọng, lại giống như trong lòng của ông còn nhớ rõ tình cảnh gói sủi cảo nhiều năm về trước.
Giọng nói của ông ấm áp, mang theo một chút hoài nhiệm: "Tuổi xuân trôi qua rất nhanh, thích vui chơi thì cứ vui chơi đi, chỉ cần không mắc phải lỗi lầm, những kỷ niệm đẹp sẽ luôn được nhớ mãi.”
Nhan Nhã có chút suy nghĩ nhìn Bạc Tranh, mím môi không nói gì, mở nắp vung nồi ra, bắt đầu cho nước vào để đun.
Bởi vì là tết âm lịch, cho nên trong nhà không có người làm, cơm tất niên cũng là người nhà mình xuống bếp nấu ăn mới có hương vị.
Phương Tiểu Thư cùng Bạc Tể Xuyên còn có Bạc Yến Thần ba người tại phòng khách ngồi chơi, Phương Tiểu Thư đang xem tivi, sofa bị Bạc Tể Xuyên kéo ra rất xa, Phương Tiểu Thư không thể không đeo mắt kính cận thị của anh thì mới có thể xem rõ ràng.
Cô cởi dép lê, khoang chân ngồi trên sofa, còn chưa ngồi ấm chỗ, hai chân đã bị Bạc Tể Xuyên thả chân xuống đất, dép cũng bị anh đeo vào.
"Trời ơi anh làm sao..." Phương Tiểu Thư khẩn trương nhìn thoáng qua Bạc Yến Thần, Bạc Yến Thần đang đánh bài, cậu ta cùng Bạc Tể Xuyên mỗi người một tay chơi bài, chơi bài magic (trò chơi trong Yugi), đây là trò chơi được lưu hành ngày trước của bọn họ, không thể tin được phía bây giò vẫn còn chơi.
"Ngồi khoang chân làm cho máu lưu thông không tốt, hơn nữa em còn đang mang thai ngồi như vậy không thấy mệt sao?" Bạc Tể Xuyên nhìn cô, nhíu mày trách cứ làm như Phương Tiểu Thư đã phạm vào sai lầm to lớn, vừa nói vừa giúp cô đeo dép lê hình con thỏ lên chân, còn sợ cô lạnh cố ý mua một đôi dép lê, đeo vào ấm áp lại còn thêm đáng yêu, tại sao cô cứ cởi ra là sao?
Phương Tiểu Thư bất đắc dĩ nhìn anh: "Nhưng mà em nóng lắm."
Bạc Tể Xuyên giương mắt nhìn quần áo trên người cô, một bộ váy thật dày cùng với áo khoác làm bằng lông cừu, đây là anh đã xét duyệt qua cô mới được mặc, tất cả đều không có vấn đề gì, nóng? Có cái gì mà nóng ?
Bạc Tể Xuyên trầm mặc nhìn Phương Tiểu Thư, trong ánh mắt trách cứ càng rõ ràng, vì thế Phương Tiểu Thư nổi giận, bất mãn trừng mắt nhìn anh: “ Bạc Tể Xuyên anh có ý gì, anh xem anh mặc như thế nào, nhìn lại em mặc cái gì, trong phòng điều hòa được bật đến 29 độ, em có thể không nóng sao? Anh liền như vậy sợ con của anh chịu tội à? Mẹ của con anh anh sẽ không quản ?”
Bạc Tể Xuyên bị cô hỏi ngây ngẩn cả người, vội vàng ngồi vào bên người cô nói: “ Làm sao có thể, em cảm thấy nóng thì cởi áo choàng ra là được, lại đây anh với em cùng xem TV, em đừng nóng giận, bác sĩ nói nóng giận không tốt…”
“Anh còn nói anh không sợ con của anh phải chịu tội ! “ Phương Tiểu Thư cố ý hù dọa hắn, giả bộ muốn khóc che giấu ánh mắt, vụng trộm quan sát phản ứng của anh, quả nhiên thấy bộ dáng sốt ruột của anh trong mấy tháng qua, đang xem Bạc Yến Thần trực tiếp đứng lên chạy về phòng cậu, anh lại cảnh giác quan sát không khí trong phòng bếp, xác định Nhan Nhã cùng Bạc Thanh không có ra ngoài mới lại nhớ tới Phương Tiểu Thư bên người.
Phương Tiểu Thư đang muốn hỏi anh muốn làm sao, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô, trắng noãn rang nanh dùng sắc rất nhỏ cắn cánh môi của cô, trong lúc mang thai rất mẫn cảm cùng nhu cầu mãnh liệt, Phương Tiểu Thư lập tức tước vũ khí đầu hàng hai tay của cô ôm lấy cổ anh.
Trong lúc Bạc Tể Xuyên lấy lại hơi thở, nói không rõ ràng: “ Chúng ta đi lên đi…em bây giờ rất nặng, anh không ôm được..”
Phương Tiểu Thư khóe miệng vừa kéo, phi thường ẩn nhẫn trừng mắt hắn, nhin nửa ngày, cảm thấy không cần nhin nữa, vì thế đá vào hai chân dài của anh, tức giận nói:” Bạc Tể Xuyên anh đi chết đi !”
Bạc Tể Xuyên vẻ mặt mờ mịt vô tội đứng tại chỗ, tất nhiên không có ý thức đến chính mình nói sai cái gì.
Kỳ thật anh đại khái không hiểu, mặc kệ là nữ nhân hình dáng thế nào, cho dù là một tên đàn ông ẻo lả, thì đối với thể trọng cùng tuoir của chính mình sẽ rất để ý. Anh lại đối với với người con gái yêu mình sâu đậm nói : Em nặng quá anh ôm không được” quả thật là …..
Vì muốn làm cho thê nô Bạc Tể Xuyên tiên sinh ý thức được chính mình đã phạm vào cái hành vi ngập trời gì, Phương Tiểu Thư quyết định vắng vẻ hắn. Vì thế thẳng đến đêm giao thừa ăn cơm tất niên, tất cả mọi người ngồi ăn cơm, nhìn đài truyền hình trung ương tiệc tối tết âm lịch, Phương Tiểu Thư vẫn không quan tâm Bạc Tể Xuyên.
Anh gắp cho cô một miếng rau mà cô vẫn hay ăn, hơn nữa tất cả đều nhận, gắp bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, điều này làm cho Bạc Tể Xuyên một lần may mắn vì chiến tranh cua bọn họ đã kết thúc, đáng tiếc anh đã sai lầm, hơn nữa mười phần sai, kỳ thật chiến tranh của bọn họ chỉ mới bắt đầu.
Chương trình tết âm lịch thời gian rất dài, mãi đến rạng sáng hơn mười hai giờ thì mới chấm dứt, Bạc Tể Xuyên thấy lo lắng Phương Tiểu Thư xem hết thì sẽ cảm thấy mệt mỏi, trong lúc vẫn tìm cơ hội thúc giục cô đi ngủ, chỉ cần anh cùng cô nói chuyện riêng, cô lại cùng Bạc Yến Thần thảo luận về vấn đề năm học mới, vẻ mặt tò mò hỏi Bạc Yến Thần một ít về y học.
Bạc Yến Thần cảm thấy chị dâu coi trọng sự nghiệp học hành của mình, lại hăng hái muốn học hỏi, rất ui vẻ nên cậu căn bản không phát hiện anh trai cậu đang nhìn cậu bằng ánh mắt ngày càng u oán.
Bạc Tranh vừa ăn quýt vừa nhìn trong nhà bao đứa nhỏ đang chơi ở bên kia cảm thấy thật thỏa mãn. Ông liếc nhìn Nhan Nhã tâm tình cũng tốt mặt không biểu tình vô tay cổ vũ cho tiết mục tiểu phầm vừa mới chấm dứt trên tivi.
“Tiểu phẩm này cũng được” Ông bình luận.
Nhan nhã cười nói: “ Rất buồn cười.”
Bọn họ bên này thật sự xem tivi, Bạc Tể Xuyên bên kia cũng đã sứt đầu mẻ trán. Anh một bên cấp Phương Tiểu Thư bóc hạt dưa, vừa nghĩ xem làm thế nào đem Bạc Yến Thần đuổi trở về chỗ Bạc Tranh bên kia, nhưng là anh dùng tất cả chiêu thức và sức lực, Bạc Yến Thần vẫn vẻ mặt ngây thơi.
Cuối cùng Bạc Tể Xuyên không có biện pháp, đành phải đứng dậy trực tiếp đánh gãy cuộc nói chuyện sôi nỏi của hai người kia, lạnh lùng nói: “ Bạc Yến Thần, em đừng ở đây làm phiền chị dâu nữa, em không phát hiện ba bên kia đã ăn quýt xong rồi sao ? “
Bạc Tranh nghe thấy lời nói của Bạc Tể Xuyên cúi đầu nhìn đĩa quýt, yên lặng đem cả đĩa đưa xuống phía dưới của bàn trà, sau đó làm như không có gì, tiếp tục xem tivi.
Nhan Nhã nghẹn cười, Bạc Yến Thần mờ mịt nhìn Bạc Tể Xuyên, sau đó lại nhìn Bạc Tranh đang muốn hỏi ba đĩa quýt ở đâu liền phát hiện ra ở đây không có đĩa quýt nào…
Ăn quá nhanh, như thế nào không phát hiện ra ba cậu lại thích ăn quýt như vậy. Vì thế Bạc Yến Thần đành phải ngoan ngoãn đi lấy quýt cho Bạc Tranh, Bạc Tể Xuyên rốt cục cũng có cơ hội nói chuyện với Phương Tiểu Thư, đang đinh mở miệng ngọt ngào nói về vấn đề nghỉ ngơi sớm một chút, liền thấy Phương Tiểu Thư không chút để ý đứng lên, chống thắt lung đi tới ghế sofa chỗ Bạc Tranh, ngồi xuống ghế cùng Bạc Tranh và Nhàn Nhã xem tivi.
Bạc Tể Xuyên sửng sốt một chút, trầm mặc suy nghĩ một lúc, đi đến mặt sau ghế sofa cô đang ngồi, xoay người ghé sát lỗ tai của cô hạ giọng nói: “ Anh biết lỗi rồi tổ tông của anh, em đừng giận anh nữa, thời gian không còn sớm em đi ngủ sớm một chút nha? “
Anh rõ ràng còn không biết mình sai chỗ nào nhưng lai phải mở miệng nhận sai, thái độ này vẫn là đáng giá khen ngợi.
Phương Tiểu Thư cũng không nói cái gì, từ trong tay anh tiếp nhận hạt dưa anh đã lột vỏ nửa ngày cười nói: “ Khong có việc gì, em không buồn ngủ một chút nào, đợi sang năm mới thì em mới đi ngủ. “
“Nhưng là…”
“Không có việc gì, cả đêm không ngủ cũng không sao, hơn nữa anh nghe pháo bông bên ngoài đang đốt như thế em có thể ngủ được sao ? “ Phương Tiểu Thư hướng anh buông tay
Bạc Tể Xuyên nghe xong bên ngoài pháo bông đốt ầm ĩ, cũng không nói gì nữa tựa vào bên nàng im lặng xem tiết mục trên tivi.
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, trước thời điểm giao thừa, đếm ngược năm bốn ba hai một , bên ngoài pháo đốt nhiều hơn nữa, Bạc Tể Xuyên lập tức dùng hai tay che hai lỗ tai của Phương Tiểu Thư , chính cô cũng đưa tay lên che lỗ tai mình vì thế tay cô đè lên tay của anh.
Phương Tiểu Thư nhìn về phía Bạc Tể Xuyên, khuôn mặt anh bị ánh đèn chiếu vào nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy kính mắt phản chiếu, như lần đầu tiên bọn họ gặp cũng giống như thế này, tất cả của anh đều hấp dẫn cô.
Pháo bông qua đi, Phương Tiểu Thư lẳng lặng kéo qua tay anh đặt ở bên môi hôn hôn, ở trong lòng nói câu, cám ơn.
Chương 48
Qua tết âm lịch, tất cả các địa phương đều nghỉ lễ, các cơ quan chính phủ cũng không ngoại lệ.
Ngày hôm sau đêm giao thừa, sáng sớm Bạc Tể Xuyên liền cung Phương Tiểu Thư xuống tầng chúc tết Bạc Tranh cùng Nhan Nhã.
Chúc tết Bạc Tranh là khẳng định ông là cha của Bạc Tể Xuyên, mấy ngày nay ông cũng đối xử rất tốt với Phương Tiểu Thư, mà Nhan Nhã nói như thế nào cũng là vợ hợp pháp của Bạc Tranh, mạc dù có lúc bà làm những chuyện khiến mọi người chán ghét nhưng phần lớn thời gian cũng không cay nghiệt giống như những bà mẹ kế điển hình thượng vị ( cưới lấy vị trí của vợ cả) từ kẻ thứ ba.
Bạc Tranh cho ba đứa nhỏ trong nhà ba cái lì xì thật to, Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư cũng chuẩn bị tiền mừng tuổi cho Bạc Yến Thần, Bạc Yến Thần vô cùng mừng rỡ cầm bao lì xì dày cộp nhanh như chớp chạy về phòng mình, khẳng định là đi giấu tiền rồi.
Chúc tết xong , Bạc Tranh giữ lại Bạc Tể Xuyên để trao đổi công việc, tối hôm qua Phương Tiểu Thư ngủ muộn buổi sáng lại dậy sớm cũng cảm thấy mệt mỏi nên tạm biệt mọi người trở về phòng ngủ bù.
Nhan Nhã rời đi chuẩn bị đò ăn lưu lại không gian cho hai nguời.
Tết âm lịch năm nay Cao Diên Vĩ qua cũng không tốt, sau khi Trác Hiểu bị hắn chuyển trường học cả ngày đều àm trò giận dỗi với hắn, hắn vốn cũng đã có đủ phiền toái, cô ta lại không biết phải trái như vậy, vì thế hắn liền trực tiếp sai người đuổi cô ta ra khỏi chỗ ở của mình, một mình cho cô ta một phòng ở riêng, không bao giờ muốn nhìn thấy cô ta, cũng không nghe điện thoại của cô ta nữa.
Trác Hiểu đem tất cả những sự thay đổi này đổ hết lên người Phương Tiểu Thư vô tội, tư tưởng của cô gái trẻ tuổi vốn đang ở thời kì phản nghịch hận không thể bay tới nhà họ Bạc tìm Phương Tiểu Thư lý luận. Đó chẳng qua là ý nghĩ của cô ta thôi cho dù biết nhà họ Bạc ở đâu cô ta cũng không thật sự dám vọt tới nhà thị trưởng.
Tuy tính Trác Hiểu táo bạo nhưng cũng không phải không có đầu óc, thừa dịp ở nhà cô ta cẩn thận tự hỏi một chút, cuối cùng quyết định chờ sau khi cơ quan chính phủ đi làm đi đến trước cửa ủy ban thành phố chặn lại Phương Tiểu Thư.
Cách làm này của cô ta không hề khác biệt so với hành vi của Cao Diên Vĩ năm đó sau khi biết tin Hà Duyệt đã sớm kết hôn đã chặn bà tại cửa trường học. Không thể không nói người trên không tốt người dưới sẽ loạn, người lớn như thế nào sẽ dạy dỗ ra đứa nhỏ như thế.
Cứ như vậy trước khi bão táp tiến tới an ổn qua mười lăm tháng giêng, Phương Tiểu Thư thỏa mãn ăn bánh trôi nhân vừng đen, gần đây vị tổ tông trong bụng kia có sức ăn rất lớn khiến cho cô béo lên không ít, cô nhìn thịt trên mặt cùng cánh tay của mình không khỏi có chút phiền muộn.
Bạc Tể Xuyên đã bắt đầu đi àm, nhưng bây giờ Phương Tiểu Thư đã mang thai gần năm tháng, tuy chưa đến thời kì nghỉ đẻ nhưng cô thật vất vả mới mang thai, thai nhi lại không ổn định lắm nên Bạc Tể Xuyên liền xin nghỉ cho cô ở nhà an thai.
Bạc Yến Thần cũng sắp khai giảng, thời gian gần đây luôn chuẩn bị bài vở , Nhan Nhã vừa cổ vũ vừa thuận tiện giúp Bạc Tranh thu dọn hành lý chuẩn bị một ít đồ cần dùng ở thủ đô
Quan năm mới Bạc Tranh liền muốn đi trung ương đảm nhiệm chức vụ, đến lúc đó sẽ không thể thường xuyên về nhà, Nhan Nhã vốn chờ Bạc Tranh mở miệng nói đưa bà đi cùng nhưng từ đầu tới cuối Bạc Tranh chưa đề cập đến chuyện này, chỉ nói sửa sang lại hành lý của hắn.
Mấy ngày nay Nhan Nhã sống thật sự không vui vẻ gì, càng nhìn Bạc Tể Xuyên cùng Phương Tiểu Thư tình cảm với nhau bà lại càng không cam lòng, con người đều có lòng tham thời điểm không có được thầm nghĩ nếu có thể cùng một chỗ thì tốt rồi, không hy vọng xa vời chỉ cần bên hắn là đủ.
Phương Tiểu Thư ở nhà an thai thực sự rất nhàm chán, Bạc Tể Xuyên không cho cô lên mạng, ngại có phóng xạ, cũng rất ít khi gọi điện về cho cô cũng là sợ phóng xạ, may là anh cho phép cô xem tivi không thì cô sẽ buồn chán đến chết mất.
Phương Tiểu Thư ở nhà đều nhanh chết vì nhàm chán, cô mỗi ngày ngoại trừ việc chờ Bạc Tể Xuyên tan tầm trở về vốn không có việc gì khác để chờ mong, đây hoàn toàn là cuộc sống của sủng vật mà!
Đêm nay, Phương Tiểu Thư cố ý chờ Bạc Tể Xuyên trở về mới ngủ, mấy ngày nay anh lại bắt đầu bận rộn, buôi tối đều trở về rất muộn, nhưng thật ra chưa từng cả đêm không về, coi như không sai có tiến bộ.
Khi Bạc Tể Xuyên về đã hơn mười một giờ tối, gần đây Phương Tiểu Thư ngủ rất sớm cho nên khi anh bước chân vào phòng rất nhẹ tay nhẹ chân. Nhưng không dự đoán được vừa bước vào phòng liền thấy đèn đầu giường còn sáng, vợ anh đang đang nằm trên giường ôm gối ai oán nhìn anh.
Bạc Tể Xuyên chỉ cảm thấy trái tim đều nát, vội vàng ném cặp tài liệu xuống bổ nhào vào trên giường, sờ đầu Phương Tiểu Thư dịu dàng nói: “ Làm sao vậy bảo bối em có chỗ nào không thoải mái sao ? “
Phương Tiểu Thư xoay mặt không để ý tới anh, dường như anh thở dài đứng dậy cởi áo khoác và cúc áo trên áo sowmi, định ngồi vào bên giường tâm sự cùng cô thật tốt. Tuy ban ngày anh công tác mệt chết đi nhưng không thể không thấy Phương bảo bối là không săn sóc. Đúng vậy, một cái M ( SM) đủ tư cách đang trong thời kì hình thành đi.
Phương Tiểu Thư dựa vào giường bên kia ngủ, cho nên vị trí bên giường không nhiều lắm, Bạc Tể Xuyên muốn ngồi xuống, sau một lúc lâu chần chừ cũng không biết ngồi chỗ nào thì tốt, đành phải nói với cô: “ Tiểu Thư em dịch ra sang bên kia một chút, anh không có chỗ ngồi”
Lời này vừa nói xong, mặt Phương Tiểu Thư liền biến sắc, cô cảm thấu a đang nói cô béo, béo đến mức không còn chỗ ngồi cho anh!
Phụ nữ có thai vốn liền dễ tức giận, Phương Tiểu Thư bị anh nói, đôi mắt lập tức liền đỏ lên, ngửa đầu nhìn anh tủi thân nói: “ Bạc Tể Xuyên em muốn cùng anh ly hôn, bây giờ anh thật lợi hại, em không ở bên cạnh anh nhìn anh, người đẹp đều nghĩ cách đến gần anh, anh đi tìm các cô ta đi, dù sao anh cũng không thiếu một người như em! “
Bây giờ Bạc Tể Xuyên đã biết Phương tổ tông nhà anh hay giận dỗi, không cần biết là vấn đề gì, há mồm có thể nhận sai:
“Anh sai lầm rồi, em đừng nóng giận, trên trái đất có bảy tỉ người cũng không thiếu anh một người, không cần tự coi nhẹ mình, mỗi người đều đặc biệt trong lòng người khác, em đừng suy nghĩ lung tung nữa”
Hai mắt Phương Tiểu Thư tràn đầy nước mắt mơ màng nhìn anh, Bạc Tể Xuyên cởi giầy leo lên giường ôm cô thấp giọng dỗ dành: “ Anh nói cho em một chuyện nghiêm túc.”
Phương Tiểu Thư gật đầu: “ Chuyện gì vậy ?”
Bạc Tể Xuyên một tay xoa cánh tay hơi sung lên của cô một bên nói: “ Cuối tháng này cha liền muốn điều đi trung ương, anh sẽ không đi thủ đô cùng ông ấy, anh sẽ vẫn ở đây làm việc. “
Anh vẫn làm việc ở đây tự nhiên là vì chuyện của cô, Phương Tiểu Thư nghe xong việc này trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót, ánh mắt đỏ lên hôn vào mặt anh một cái.
Bạc Tể Xuyên ngây người sờ sờ mặt mình, khi nói chuyện tiếp đều có điểm hoang mang lo sợ: “ nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, anh sẽ đi viện kiểm sát, như vậy đến lúc đó làm vụ án của Cao Diệc Vĩ anh có thể trực tiếp điều tra hắn.”
Đúng vậy, thư kí thị trưởng làm việc đó xác thực không thuận tiện, chuyển đến viện kiểm sát Bạc Tể Xuyên có thể trực tiếp điều tra vụ án này, đem chứng cứ chải vuốt ra, trình lên pháp viện phán quyết.
Phương Tiểu Thư gật đầu, cắn môi nói: “ vậy anh không làm bí thư trưởng của ủy ban thành phố sao? Đi viện kiểm sát là thăng chức hay là hạ chức ?”
Bạc Tể Xuyên vẻ mặt thần bí nói: “ Đến lúc đó em sẽ biết.” Nói xong anh liền nói sang chuyện khác, “ Tay em lam sao lai bị sưng lên vậy, đây là điềm báo trước của việc bị cao huyết áp khi có thai nha, vừa thấy chính là thiếu vận động, mấy ngày nay anh bận không có thời gian nhìn em, buổi tối có phải là không đi bộ đúng không? “
Phương Tiểu Thư mếu máo nói: “ Rất lạnh em không muốn chuyển động.”
Bạc Tể Xuyên nghĩ lại mấy ngày nay thời tiết rất lạnh, cũng không nói nhiều, xoa xoa gương mặt cô hơi không tập trung nói: “ Qua thời gian này thì tốt rồi, chờ giải quyết xong những chuyện này anh có thể dành thời gian nhiều hơn để ở bên em “
Hắn mệt như vậy bận như vậy đều là vì cô, thế nhưng trong lòng còn áy náy với cô, điều này làm cho Phương Tiểu Thư thực sự không biết phải làm sao ngoan ngoãn “ vâng “ một tiếc, thay anh cởi khuy áo sơ mi nhỏ giọng nói: “ Đi tắm rửa một cái đi ngủ sớm một chút đi “
Bạc Tể Xuyên nhìn tay cô cởi khuy áo cho mình bỗng nhiên hô háp cứng lại, ánh mắt lóe ra nhìn sang một bên.
“Làm sao vậy ? “ Phương Tiểu Thư nghi hoặc hỏi.
Bạc Tể Xuyên đem tầm mắt chuyển tới trên người cô, nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng chũng chưa nói cái gì, đứng dậy đi tắm rửa.
Kỳ thật cũng cũng không có gì…Chính là….Đàm ông nha, mặc dù vừa bận vừa mệt, nhưng đúng là tuổi có tinh lực dồi dào, vợ mình lại càng ngày càng đầy đặn, nhưng cố tình có người đẹp trong ngực lại không thẻ làm gì, thật là quá dày vò anh rồi…
Bạc Tể Xuyên thật sự xem như một người chồng tốt, quả thực là mẫu người đàn ông mà tất cả các cô gái đều ao ước, Phương Tiểu Thư bị phù thũng tuy ngoài miệng anh không nói gì, nhưng sáng sớm hôm sau anh liền xin nghỉ nửa ngày đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.
Trước khi đi ra ngoài anh giúp cô quàng khan đeo gang thật kín, đội mũ len che kín cả cái trái cùng lỗ tai, trừ bỏ đôi mắt ra chỗ nào cũng đều không lộ.
Lúc xuống tầng, Phương Tiểu Thư chỉ cảm thấy chính mình sắp không đi được, có xe ô tô để ngồi, cũng liền chịu lạnh một chút lúc đi ra xe, bây giờ cái bung năm tháng của cô đã rất lớn, còn lớn hơn so với rất nhiều phụ nữ có thai khác, cô mặc thành như vậy nhìn qua có điểm… ngu ngốc.
“Không được, Tể Xuyên anh đỡ em một chút…” Phương Tiểu Thư thật sự đi lại rất khó khăn, đành phải mở miệng làm cho Bạc Tể Xuyên đang đi ở phía trước giúp cô kiểm tra xem mặt đường có trơn hay không giúp đỡ cô. Anh đỡ cô lên vị tri phó xe, sau đó ngồi lên ghế điều khiển nói với cô “ bây giờ em có thể tháo khăn quàng cùng gang tay xuống, tí nữa khi xuống xe anh sẽ giúp em đeo lên”
Bạc Tể Xuyên đã sớm bật điều hòa trong xe từ sớm rồi mới cho Phương Tiểu Thư ngồi lên, lúc này trong xe không lạnh. Phương Tiểu Thư cúi đầu nhìn áo long dài màu hồng của mình, vẻ mặt đau khổ nhìn sang Bạc Tể Xuyên, Bạc Tể Xuyên không hề phản ứng nhấn ga, chậm rãi lái xe chạy tới bệnh viện.
Giúp Phương Tiểu Thư khám bệnh vẫn là nữ bác sĩ lúc trước, nữ bác sĩ có kinh nghiệm phong phú, cũng là người có tiếng trong thành phố nên bọn họ rất yên tâm.
Phương Tiểu Thư vào phòng, nữ bác sĩ lập tức liền đi lên chào đón, nhiệt tình sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ chờ đến lượt Phương Tiểu Thư khám.
Chuyện phù thũng này cũng không quá nghiêm trọng, sau khi bác sĩ xem qua chỉ nói nhớ vận động nhiều hơn, nhưng cũng cần nghỉ ngơi hợp lý, trong thời kỳ mang thai có rất nhiều thứ phải chú ý.
Bạc Tể Xuyên lần lượt ghi nhớ lời bác sĩ, biểu tình nghiêm túc, nữ bác sĩ khen anh không dứt miệng. Xem xong những chỗ bị phù thũng rồi, Bạc Tể Xuyên lại đưa Phương Tiểu Thư đi làm kiểm tra, nhìn xem vì sao bụng cô lại lớn hơn những người khác rất nhiều, nữ bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho cô một lần rất nhanh liền phát hiện nguyên nhân trong đó.
“Bạc tiên sinh, chúc mừng, Phương Tiểu Thư là mang thai đôi một trai một gái” Nữ bác sĩ cầm tờ số liệu cho Bạc Tể Xuyên xem, Bạc Tể Xuyên tuy xem không quá hiểu nhưng vẫn xem thực nghiêm túc, nghe được tin tức trong lòng anh thật giống như châm một ngon lửa, như thế nào cũng không thể bình tĩnh.
Thât hy vọng giải quyết được tất cả mọi chuyện nhanh một chút, sau đó cả ngày ở nhà cùng cô, thời gian này mỗi ngày đều phải rời khỏi cô, trong đầu không ngừng nghĩ đến cô thật sự một ngày cũng không muốn tiếp tục.
Chương 49
Trước khi Bạc Tranh đi trung ương, Bạc Tể Xuyên đem tin Phương Tiểu Thư có thai sinh đôi một trai một gái nói cho ông, biểu hiện của ông tuy nhiên không có mừng rỡ như điên, nhưng sắc mặt rõ ràng có sự vui sướng.
Ông nặng nề vỗ bả vai Bạc Tể Xuyên bả, sau đó dùng ánh mắt nhìn Nhan Nhã ý bảo rời khỏi, làm cho Bạc Tể Xuyên ngồi bên cạnh ông, rót chén trà, hai cha con mỗi người một ly, chậm rãi uống.
một hồi lâu, Bạc Tể Xuyên uống trà xong, Bạc Tranh mới nhẹ nhàng mở miệng.
"Ánh mắt của con rất tốt, gia cảnh của Tiểu Thư tuy không tốt, nhưng là một người tốt."
Bạc Tể Xuyên từ chối cho ý kiến, rót thêm một ly trà.
Bạc Tranh nâng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó thở dài, nhẹ nhõm, nói: "Cha liền muốn đi thủ đô công tác, hẳn là không thể về nhà thường xuyên, đến lúc đó trong nhà có chuyện gì, con nhớ rõ chiếu cố nhiều."
Bạc Tể Xuyên cúi đầu uống trà, gật đầu nói: "Con sẽ ."
Bạc Tranh nhìn sườn mặt Bạc Tể Xuyên, người khác luôn nói Bạc Tể Xuyên lớn lên giống ông, nếu là chính ông nói, ông cảm thấy Bạc Tể Xuyên lớn lên giống mẹ.
Nhớ tới Từ Ân, Bạc Tranh lòng tràn liền cảm thấy đầy áy náy, ông nhiều năm qua làm quan, thanh liêm, tự hỏi không làm thất vọng quốc gia không làm thất vọng đảng, không làm thất vọng cha mẹ không làm thất vọng dân chúng, ông tại thế giới này cảm thấy xin lỗi duy nhất, cũng chỉ có Từ Ân.
Bây giờ ông có muốn cũng không có cơ hội bù đắp lại cho Từ Ân, ông chỉ có thể đem tất cả đều bù lại trên người Bạc Tể Xuyên, nhưng những sự bù đắp này, chỉ sợ là ông kiên trì không được bao lâu.
Chuyện trên đời rất khó nói,mạng sống là thứ yếu ớt nhất, có đôi khi hôm nay nói gặp lại, liền thật sự không biết ngày hôm sau còn có thể hay không gặp lại. Bạc Tranh đi đến nước này, mới bỗng nhiên có chút bừng tỉnh đại ngộ, ông tựa hồ có chút hiểu được, vì sao Bạc Tể Xuyên muốn làm người chuyên lo tang lễ. Ông đã dần dần hiểu được, dụng tâm khổ sở của con trai dành cho mẹ của nó, cũng oán hận mình.
Bạc Tranh trầm mặc một hồi lâu, uống xong một chén trà, mới mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, thanh âm mang theo một ít khó hiểu: "Tể Xuyên, cha thực xin lỗi con, mấy năm nay, đều thực xin lỗi con." Ông thở dài, "Nhưng cha lại càng thực xin lỗi mẹ con, cha không trách con mấy năm nay khư khư cố chấp, cha hy vọng con sau này có thể sống hạnh phúc, coi như là đối mẹ con còn có cái công đạo." ông nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhìn về phía trong phòng giá sách, trầm giọng nói, “Cha cũng lớn tuổi rồi, sau đó nếu cha đi rồi, cha hy vọng con có thể đối xử tử với Tế Yến Thần, không cần đem oán hận đối với cha mà đổ lên người nó, nó cũng không thể lựa chọn chính mình hay không sinh ra, sai không phải tại nó."
Bạc Tể Xuyên giương mắt liếc nhìn ông, thu hồi tầm mắt sau đó thản nhiên nói: "Con vẫn không có đem ý tưởng này đổ lên người Yến Thần trên, nó là em trai con, chính là em trai của con, vĩnh viễn đều là."
Bạc Tranh vui mừng nói: "Này cha cũng đã nhìn ra, con là con trai của ta, không hổ là con ta." Ông mỉm cười, "Kỳ thật hiện tại đều tốt, sự nghiệp của con như mặt trời ban trưa (ý ở đây là nói sự nghiệp của Bạch Tể Xuyên rất sáng lạng, có tương lai), đứa bé của Tiểu Thư thực ổn định, ta cũng thăng chức, mắt thấy còn muốn làm ông nội... Này tất cả đều tốt, đáng tiếc ..." Đáng tiếc ông phỏng chừng không đợi được đứa nhỏ gọi ông là ông nội một ngày nào đó.
Bạc Tranh nói những lời này, đơn giản bàn bạc cùng Bạc Tể Xuyên một chút công việc cần chú ý tại Nghiêu Hải Thị và nhân viên, liền cho anh trở về chăm sóc Phương Tiểu Thư .
hiện tại điều cần nhất của Bạc Tể Xuyên là và con dâu của ông, về phần ông, trên trời đã đối với ông nhân từ như vậy, ông chỉ có thể tự mình trừng phạt chính bản thân mình .
Bạc Tranh vẫn hy vọng mình có thể sống lâu thêm mộ chút thời gian, ít nhất nếu chính mình có thể làm chức cao, như vậy cho dù sau khi ૮ɦếƭ, cũng có thể cấp bọn nhỏ cái gì đó.
Ý tường này, Bạc Tranh tất cả đều một mình gánh vác, không có nói cho bất luận kẻ nào. Loại sự tình này một người thừa nhận tựa hồ có chút nặng nề, nhưng ông lại cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể làm cho đáy lòng.ông có một chút an tâm
Từng ngày đi qua, Bạc Tranh rất nhanh liền đi nhận chức , một mình ông đi thủ đô, Bạc gia chỉ còn lại Nhan Nhã cùng Phương Tiểu Thư còn có Bạc Tể Xuyên.
Khai giảng trường, Bạc Yến Thần đã rời đi, sau đó Bạc Tể Xuyên đi làm , trong nhà liền chỉ còn lại Phương Tiểu Thư và Nhan Nhã .
Nay đã muốn là tháng Năm , mấy ngày gần đây Bạc Tể Xuyên liền đi nhận chức ở viện kiểm sát , Phương Tiểu Thư nghe anh nói công việc của anh ở viện kiểm soát của thành phố Nghiêu Hảilà kiểm sát trưởng, tên chức vị ở viện kiểm sát khác biệt với tên gọi ở pháp viện, người đứng đầu pháp viện tên là viện trưởng, nhưng chức vụ lớn nhất ở viện kiểm sát chính là kiểm sát trưởng.
trên phương diện quyền lợi, kiểm sát trưởng của viện kiểm soát kỳ thật còn lớn hơn so viện trưởng của pháp viện, dù sao nếu bên công tố không đề cập tới khởi tố, pháp viện chính là muốn phán ai có tội cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Phương Tiểu Thư mang thai sáu tháng, cũng sắp bảy tháng, bụng đã rất lớn, Bạc Tể Xuyên vừa mới đến viện kiểm sát nhậm chức kiểmsát trưởng, có rất nhiều chuyện cần làm quen, cũng tiếp xúc rất nhiều mối quan hệ, cho nên cô không muốn gây thêm phiền toái cho anh, mỗi ngày đều dựa theo lời dặn dò của anh vận động cùng với nghỉ ngơi đúng hạn, có một thời gian thời còn làm một chút dưỡng thai, nghe thêm chút âm nhạc để thư thái.
Hôm nay thời tiết phi thường tốt, ăn cơm trưa xong, Phương Tiểu Thư thừa dịp thời tiết còn ấm ấp mặc quần áo chỉnh tề ra cửa, theo đường nhỏ của tiểu khu chậm rãi đi bộ.
Bởi vì cô xuất hiện thường xuyên, lại là một phụ nữ xinh đẹp có thai, lại là Bạc gia đi ra, cho nên trong tiểu khu hầu hết mọi người biết cô.
cô vừa ra khỏi cửa, mọi người gặp cô đều tốt bụng chào hỏi.
Phương Tiểu Thư đã muốn học được không miệt mài theo đuổi nhóm hàng xóm đối xử với cô thân mật như thế là vì địa vị của nhà họ Bạc vẫn là xuất phát từ lòng tốt, dù sao người ta đã đối xử thân mật với ngươi, ngươi cũng sẽ không sống chung cùng người ta, làm sao còn muốn phí công theo đuổi những thứ không hề có giá trị đâu?
Phương Tiểu Thư mỉm cười chào hỏi hàng xóm đi ngang qua, con trai của hang xóm ngẩng đầu nhìn cô, biểu tình phi thường nghiêm túc, nhìn xem cô không khỏi cười.
Hàng xóm thấy cô tựa hồ thích con trai mình, liền làm cho con trai kêu cô là dì, nhưng thằng bé xinh đẹp trắng trẻo lại lạnh lùng hừ một tiếng, nói hai chữ: "Mập mạp."
"..." Phương Tiểu Thư miện vốn cười lập tức liền méo sệch, hàng xóm thập phần xấu hổ lôi kéo con trai mình nhanh chóng đi, Phương Tiểu Thư quyệt miệng cúi đầu nhìn xem thân thể của mình , quyết định quay về nhà.
! ! ! ! Rất mất mặt ! ! !
cô nhớ ngày đó không nói hoàn toàn 100% người quay đầu nhìn côđó cũng là 95% , cô đều biết bộ dáng của mình cũng được, bởi vì cô chỉ có mỗi ưu điểm đấy , nhưng bây giờ ưu điểm duy nhất của cô cũng mất, vậy phải làm sao bây giờ?
cô phải trở về tự hỏi một chút chuyện lớn của cuộc đời này.
Phương Tiểu Thư theo đường cũ trở về, sắc mắt liền chuyển biến khi nhìn nhìn thấy cái người không nên xuất hiện ở nơi này.
Chỉ thấy một thân ảnh mặc quần áo màu xanh đứng dưới cây đại thụ cách đó không xa, đối phương có gương mặt tựa tựa giống cô làm cho cô không thể nào quên được.
Là Trác Hiểu.
cô cư nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này, nói là ngẫu nhiên tiện đường, có đánh ૮ɦếƭ Phương Tiểu Thư cũng không tin.
Phương Tiểu Thư thập phần cảnh giác đứng tại chỗ không hề đi về phía trước, lấy điện thoại di động từ túi quần bấm dãy số của Bạc Tể Xuyên để gọi, nhìn chằm chằm xa xa Trác Hiểu, để phòng đối phương có hành động gì đặc biệt.
Này không thể trách cô, thật sự là Cao Diệc Vĩ là người cô căn bản không thể yên lòng được.
Trác Hiểu thấy Phương Tiểu Thư gọi điện thoại nhìn chằm chằm cô, trong lòng đoán ra hai điều, một là cảm thấy cô là gọi điện cho chồng của cô ta , hai đó là cô ta gọi điện cho Cao Diệc Vĩ để cáo trạng.
Trong long cô càng có khuynh hướng suy đoán thứ hai, bởi vì chỉ có như vậy mới phù hợp với cảm nhận của cô là Phương Tiểu Thư ςướק đi Cao Diệc Vĩ.
Trong long Trác Hiểu nghĩ vậy liền lập tức cản thấy phiền chán tức giận , cô bước nhanh về phía Phương Tiểu Thư, lúc này Phương Tiểu Thư đã gọi điện xong, hướng phía đường sau ly khai.
Trác Hiểu tâm quýnh lên, nhanh chóng chạy đi qua, đi theo đường chuyển, sau đó liền thấy Phương Tiểu Thư cùng với một nam hang xóm trong tiểu khu nói chuyện phiếm.
Vị hàng xóm kia là cảnh sát, tuổi ba mươi cao thấp, thân hình cao lớn rắn chắc, vừa thấy cũng có cảm giác an toàn, Trác Hiểu thấy vậy bước chân không khỏi thả chậm, lén lút bước chậm tại bốn phía, chờ đợi cô hội Phương Tiểu Thư lẻ loi một mình.
Phương Tiểu Thư lớn hơn cô nhiều như vậy tuổi, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư cẩn thân của cô? cô cực kỳ nhiệt tình nói chuyện phiếm cùng đồng chí cảnh sát, hôm nay là kỳ nghỉ của vị đồng chí kia, buổi chiều cũng không có chuyện gì, khó được nhìn thấy Bạc thị trưởng... Là không, bây giờ cũng không thể gọi Bạc thị trưởng, Bạc thị trưởng thăng chức, bây giờ nhưng là làm người đứng thứ hai trên trung ương, sắp tới sẽ lên vị trí cao nhất kia, liền càng không cần phải nói đại thiếu gia của nhà họ Bạc đang làm kiểm sát trưởng ở viện kiểm sát của thành phố Nghiêu Hải, bất cứ bên nào chỉ cần có quan hệ tốt đều có thể một bước lên mây (ý nói có thể thăng chức nhanh), anh không cần quan hệ tốt sao được?
Vì thế, Phương Tiểu Thư nhiệt tình, đồng chí cảnh sát liền càng nhiệt tình hơn với cô, bên kia Trác Hiểuđều chờ đến chán muốn ૮ɦếƭ, bên này hai người còn không có tính toán tách ra.
Phương Tiểu Thư cùng đồng chí cảnh sát một đường nói chuyện với nhau đi về hướng Bạc gia, lúc này sau khi nói chuyện đại khái hơn mười phút, Trác Hiểu rõ ràng là sợ cô về đến nhà thì sẽ lại mất đi cơ hội, đã muốn có không kiên nhẫn nổi.
cô có chút lo lắng Trác Hiểu sẽ làm xằng bậy, cô hiện tại mang thai cũng sắp bảy tháng, nếu bởi vì cô xảy ra chuyện gì như trong lời nói, cô thật sự không có biện pháp tiếp nhận.
Bạc Tể Xuyên đơn giản cũng lo lắng điểm này, cho nên rất nhanh để lại công tác trong tay xuống chạy trở về, thành công tại Trác Hiểu tính hướng phía trước đi,dừng xe ngăn giữa Phương Tiểu Thư cùng Trác Hiểu,Bạc Tể Xuyên nhanh như bay khóa xe đi xuống, nặng nề đóng sầm cửa xe bước vài bước đứng trước mặt Trác Hiểu, cúi đầu âm u nhìn chằm chằm cô, một chữ một chút nói: “cô muốn làm gì?"
Trác Hiểu bị Bạc Tể Xuyên dọa, cô cũng là gặp anh qua rất nhiều lần, tại cửa chính phủ đón Phương Tiểu Thư, tuy nhiên không có nhìn thấy cô, nhưng là thường thấy Bạc Tể Xuyên ra vào.
Tại Trác Hiểu ấn tượng, Bạc Tể Xuyên là một người có phong độ của một người đàn ông lịch sự, cô không nghĩ là anh cũng có thời điểm đáng sợ như vậy, là một người luôn luôn ôn hòa nhưng một khi đã tức giận, so với thường xuyên hung ác nham hiểm Cao Diệc Vĩ còn đáng sợ hơn.
Trác Hiểu theo bản năng lui lại phía sau mấy bước, ai ngờ lúc này phía sau bỗng nhiên có một chiếc xe, xe phóng nhanh, hiển nhiên không dự đoán được Trác Hiểu bỗng nhiên lui về phía sau, nhất thời không kịp thời phanh lại, đành phải càng không ngừng nháy đèn cùng nhấn còi, Trác Hiểu sợ tới mức ngây người, kinh ngạc nhìn chiếc xe hướng chính mình đi tới, vốn tưởng rằng chính mình hôm nay sẽ ૮ɦếƭ tại đây, lúc sắp bị xe đâm tới, hai cánh tay lạnh như băng kéo mạnh tay cô hướng một bên tránh.
Trác Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Bạc Tể Xuyên lãnh đạm buông ra cô cánh tay, xoay người hướng chiếc xe dừng lại đi đến.
Chủ xe đã xuống xe, biểu tình của đối phương thực sự kinh hoảng, thấy Trác Hiểu liền chửi ầm lên: "Ngươi mẹ nó muốn ૮ɦếƭ à! Điên rồi đi!"
Cô là điên rồi.
Cô tưởng cô xác thực là điên rồi.
Nếu không giờ phút này cô cũng không cảm thấy, ánh mắt của Phương Tiểu Thư thật sự là không sai, này cái nam nhân thế nhưng so với Cao Diệc Vĩ càng làm cho người mê muội.
Cô cảm thấy, cô tựa hồ cũng không như vậy cố chấp Cao Diệc Vĩ, tình yêu của cô không nên cấp cho nam nhân không biết quý trọng, mà là nên cấp cho người vừa mới cứu cô.
Trác Hiểu đem ý nghĩ của chính mình nghĩ đến thực chính xác cùng trực tiếp, nhưng cô không biết là, nàng này cái niên cấp cô gái căn bản không hiểu cái gì mới là chân chính yêu, cái loại này đối yêu ảo tưởng làm cho các nàng đối này thành công nhân sĩ cùng lợi hại nhân vật quý sùng bái, thực dễ dàng sinh ra một loại sai lầm dị dạng luyến mộ, này căn bản là không phải yêu, nhất là tại trên thân thể của người có loại bệnh trạng trên tư tưởng như cô ta, chuyện này quả thực là tội nghiệt.
Chương 50
Bạc Tể Xuyên tiễn bước người lái xe vẫn chưa lấy lại tinh thần, liền tùy ý trao đổi một chút cùng người cảnh sát đứng xem.
Đối phương biết anh, dù sao rất khó không biết người thường xuất hiện ở trên tivi, Bạc Tể Xuyên bị anh ta cuốn lấy hơi phiền, rõ ràng cũng không duy trì phong độ, tùy tiện nói một câu khách sáo, liền mang theo Phương Tiểu Thư rời đi.
Sau khi Phương Tiểu Thư ngồi lên vị trí phó điều khiển, Bạc Tể Xuyên liền vòng đến chỗ điều khiển mở cửa ra chuẩn bị đi lên.
Trước khi đi lên xe, Bạc Tể Xuyên lại cảnh cáo Trác Hiểu.
"Tôi mặc kệ cô tới chỗ này là muốn làm gì, nhưng nếu lần sau tôi lại nhìn thấy cô làm khó vợ tôi, tôi sẽ trực tiếp gọi cảnh sát." Bạc Tể Xuyên từ trên cao nhìn xuống Trác Hiểu thân hình thấp bé, vẻ mặt lạnh như băng nói, "Chuyện cô chuyển động loạn trước cửa ủy ban thành phố, tôi cũng sẽ báo hết cho cục công an, chính cô xem rồi làm đi."
Trác Hiểu nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, hóa ra hắn biết chính mình luôn chuyển động trước cửa ủy ban thành phố mấy ngày qua? Khi đó vì sao hắn không đuổi cô đi? Sợ đánh rắn động cỏ sao?
Trác Hiểu hoài nghi nhìn Bạc Tể Xuyên, đối phương nói xong câu nói này liền cũng không quay đầu lại lên xe đi rồi, xe Audi màu đen biến mất tại góc đường, trong lòng Trác Hiểu bỗng nhiên cảm thấy chua xót.
Vì sao, vì sao hai người rõ ràng giống nhau như vậy, cô còn trẻ tuổi hơn Phương Tiểu Thư, mà Phương Tiểu Thư bây giờ mang thai dáng người mập mạp không hề xinh đẹp như xưa, mình vẫn không thể so sánh với cô ta?
Trác Hiểu cắn môi, xoay người bước nhanh chạy ra tiểu khu, bắt xe taxi về tới nơi ở của mình.
cô cần lo lắng một chút bước tiếp theo muốn đi như thế nào, đã Cao Diệc Vĩ vô tình như vậy, vậy cô cũng không hiếm lạ, cùng với đuổi theo một người đàn ông Phương Tiểu Thư cũng không thèm để ý, cô càng muốn ςướק đi cha của đứa bé trong bụng cô ta, làm cho cô ta cảm thụ một chút sự đau khổ của mình.
Phương Tiểu Thư biết hôm nay Trác Hiểu xuất hiện ở trong này là có ý xấu, nhưng cô cũng không để ở trong lòng, bởi vì cô biết Bạc Tể Xuyên sẽ xử lý rất khá.
cô đã muốn học được không đi quan tâm những chuyện sẽ không xảy ra, bởi vì hiện tại có càng nhiều chuyện quan trọng cần cô lo lắng.
Bạc Tể Xuyên dừng xe trong gara, liền nắm tay cô vào phòng, hai người một đường trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, mới thoải mái nói chuyện riêng tư với nhau.
Bạc Tể Xuyên ngồi vào bên người Phương Tiểu Thư, thay cô cởi giày, thay dép lê nhẹ nhàng, sau khi cô ϲởí áօ khoác còn giúp cô buộc gọn tóc lên, cái bụng thật to của cô bỗng nhiên động một chút khi anh làm những việc này, tiếp theo liền giống như bên trong có cái gì đang đá bụng của cô, cái bụng không ngừng rung rung.
Bạc Tể Xuyên sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn bụng của Phương Tiểu Thư, Phương Tiểu Thư lại giống như đã muốn tập thành thói quen, lười biếng nằm đến trên giường kêu rên nói: "Bạc Tể Xuyên con trai cùng con gái anh đang đá em!"
Bạc Tể Xuyên mờ mịt nhìn cô: "Con trai... Cùng con gái anh?"
Tay anh đang xoa bụng cô, rõ ràng cảm giác được dưới tay có cái gì đang đá, anh kinh hãi mạnh rút tay ra, lại chưa thỏa mãn lại xoa đi, bộ dáng thật cẩn thận của anh làm cho Phương Tiểu Thư khanh khách cười không ngừng.
Bạc Tể Xuyên hơi lúng túng nói: "thật có lỗi, lần đầu tiên, anh... Có chút khẩn trương."
Phương Tiểu Thư thoải mái duỗi thắt lưng, lười biếng hí mắt nhìn anh: "Nhưng con trai cùng con gái anh cũng không phải lần đầu tiên bắt nạt em."
Bạc Tể Xuyên nhíu mày hỏi: "Trước kia từng có?"
"Đương nhiên." Phương Tiểu Thư ngồi xuống, đá dép lê lên trên giường nằm, "Đây là máy thai, đều bảy tháng, chuyện này thực bình thường."
Vẻ mặt Bạc Tể Xuyên hơi phức tạp gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Đều bảy tháng ..."
"Đúng vậy." Phương Tiểu Thư nghi hoặc nhìn về phía anh, "Làm sao vậy?" Như thế nào một bộ dáng thực mất mát cần tìm ra manh mối?
Bạc Tể Xuyên bỗng nhiên nâng tay bưng kín mặt, sau một lúc lâu mới buồn bã nói: "Thực xin lỗi, gần nhất anh bận quá, không thể cùng em thật tốt."
"..."
"Em mang thai đứa nhỏ của anh, mệt nhọc như vậy, anh lại..."
"Đủ Tể Xuyên." Phương Tiểu Thư đánh gãy lời nói của anh, kéo anh vào trong lòng, theo dõi ánh mắt của anh nói, "Là em nên nói thật có lỗi với anh mới đúng, bởi vì em anh không thể làm công tác mà mình thích, bởi vì em anh muốn chu toàn trong hoàn cảnh anh không thích, bởi vì em anh phải ở cùng một chỗ với người mẹ kế mà anh không thích, mà tất cả nhẫn nại cùng gian khổ của em, toàn bộ thay đổi cùng cố gắng tất cả đều là vì anh, là anh giúp em biến thành một con người càng tốt, nếu không có anh em căn bản không biết bây giờ em có còn sống hay không, anh lại có cái gì sai đâu? Nếu anh có sai, thì phải là anh đối xử với em quá tốt."
Bạc Tể Xuyên rất ít nghe thấy Phương Tiểu Thư nói nhiều như vậy, nhưng lại là những lời trong lòng, anh nâng tay мơи тяớи khuôn mặt mượt mà của cô, môi dán tại trên mặt cô, cái trán ấn vào cái trán của cô, đầu tiên là im lặng một lúc, mới nặng nề "Ừ" một tiếng.
Thấy anh như thế, Phương Tiểu Thư không nhịn được muốn nói đùa, vì thế cô lông bông lùi về phía sau, khơi mào cằm của anh cười tủm tỉm nói: "Chẳng qua nếu anh nhất định cảm thấy áy náy, muốn bù lại cho em, chờ em sinh ra hai vị tổ tông này, anh liền..." cô nói tới đây một chút, tầm mắt bỗng nhiên nhanh chóng dời xuống, dừng ở chỗ giữa hai chân Bạc Tể Xuyên, khóe miệng gợi lên nụ cười có ý sâu xa.
Bạc Tể Xuyên thực nể tình cứng ngắc thân thể, Phương Tiểu Thư vừa lòng nhìn phản ứng không được tự nhiên của anh, bỗng nhiên nói lên Trác Hiểu: "Hôm nay ánh mắt của người con gái kia nhìn anh không thích hợp, anh cứu cô ta một mạng, cũng chiếm được trái tim của người ta."
Bạc Tể Xuyên nghe cô nói như vậy không khỏi nhăn lại mi, suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: "Người con gái kia còn trẻ, cũng không phải không có thuốc nào cứu được, chính là đi theo Cao Diệc Vĩ học xấu mà thôi, giáo dục thật tốt vẫn là có thể cứu chữa."
Phương Tiểu Thư khinh thường nói: "Có cái gì có thể cứu được, người con gái gặp người liền bắt cá hai tay xứng với tên đàn ông tận dụng mọi thứ không phải vừa vặn sao."
Bạc Tể Xuyên ngay từ đầu không phản ứng lại lời nói của Phương Tiểu Thư là có ý tứ gì, chờ anh phản ứng lại không khỏi gõ đầu cô một chút, không đồng ý nói: "không cần luôn nói những lời nói kỳ quái này, sau đó em chính là người sẽ làm mẹ, năng lực tò mò cùng bắt chước của trẻ con rất mạnh, em sẽ làm hư đứa nhỏ."
Phương Tiểu Thư bổ nhào vào trên người anh, thân thể nặng nề ép tới anh có chút thở không nổi, nhưng anh đã muốn học xong không nói, bởi vì vừa nói chỉ biết bị ép tới càng hít thở không thông…
Phương Tiểu Thư ghé vào trên người Bạc Tể Xuyên, nhìn mặt anh dần dần nghẹn đỏ mới vừa lòng lùi về phía sau, nâng má tựa vào bên cạnh anh nói: "Em còn có càng nhiều năng lực dạy hư đứa nhỏ, anh phải thử một chút sao?"
Bạc Tể Xuyên thần sắc trầm trọng lâm vào trầm tư, Phương Tiểu Thư thấy anh như thế không khỏi mở miệng hỏi: "Làm sao vậy, anh nghĩ cái gì mà không chú ý như vậy?"
Bạc Tể Xuyên còn thật sự nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: "Anh suy nghĩ, em luôn là như thế này, vậy sau đó đứa nhỏ phải nhờ vào gien của anh để ngăn cơn sóng dữ."
"... Bạc Tể Xuyên buổi tối hôm nay anh ngủ trên đất đi! ! !"
...
Cuộc sống của hai vợ chồng trẻ thực ngọt ngào, thực sự thuận lợi, nhưng cố tình có người không nhìn được người ta thuận lợi, luôn làm cho người ta ngột ngạt.
Chuyện này Phương Tiểu Thư nhưng thật ra không biết, bởi vì người ta không tìm cô, tìm là Bạc Tể Xuyên.
Bạc Tể Xuyên phát hiện, gần nhất anh cùng đi làm hội nghị thường kỳ nhìn đến một cái thân ảnh quen thuộc tại bốn phía, đối phương cũng không trốn tránh anh, sau khi bị phát hiện liền mỉm cười chào hỏi anh, gần như mỗi ngày đều cõng cây kẹp vẽ đến kiểm tra cửa viện vẽ vật thực, thời gian dài quá, ngay cả mọi người ở viện kiểm sát đều biết có một cô gái xinh đẹp coi trọng Bạc kiểm sát trưởng, mỗi ngày đều ở tại cửa cắm điểm.
Bạc Tể Xuyên là người giữ mình trong sạch, nhất là bây giờ Phương Tiểu Thư còn đang mang thai đứa nhỏ của anh.
Anh sẽ không làm cho người vợ vất vả sinh con cho anh đã bị bất cứ thương tổn gì, cho nên những lời đồn khó nghe này cũng nên dừng ở đây.
Bạc Tể Xuyên chỉnh đốn một chút những người nhiều chuyện ở viện kiểm sát, một đám mồm rộng ở viện kiểm sát đều im miệng, mà phó kiểm sát trưởng Ngô Thiệu Kỳ có quan hệ với Cao Diệc Vĩ, đã sớm bị cách chức thẩm tra trước khi anh đến đây.
Kỷ ủy đã muốn tham gia vụ án của hắn ta, chờ thêm không lâu, chuẩn bị khởi tố cùng vụ án của Cao Diệc Vĩ, sổ tội cũng phạt.
Xử lý tốt người bên cạnh mình, Bạc Tể Xuyên liền bắt đầu xử lý người ngoài ở bên ngoài.
Anh xem như một người giữ lời hứa, Trác Hiểu đã không biết phân biệt, vậy anh cũng phải làm cho cô ta hiểu được cô ta làm như vậy sẽ có hậu quả gì.
Bạc Tể Xuyên gọi điện thoại cho Cố Vĩnh Dật, cục công an rất nhanh liền phái người lại đây, làm công tác vốn nên từ sở di trú đến làm.
Sau khi Trác Hiểu bị người của cục công an tịch thu cây kẹp vẽ mang về cục công an, mới chậm chạp hiểu được mình bị Bạc Tể Xuyên cử báo.
cô bị cục công an lấy tội danh nhiễu loạn cán bộ nhà nước phạt một 乃út tiền, bởi vì cô đã muốn tròn 18 tuổi, Cố Vĩnh Dật lại đánh tiếp đón làm cho bọn họ phạt nặng một chút, cho nên bọn họ rõ ràng lại tạm giam Trác Hiểu mấy ngày.
Cao Diệc Vĩ từ cơ sở ngầm biết được vì sao Trác Hiểu bị tạm giam, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Đàn bà quả nhiên đều không đáng tin cậy, mặc kệ là lớn vẫn là nhỏ (tiểu nhân), hiện tại người duy nhất đáng tin, hình như chính là người phụ nữ đang mang thai dưỡng thai.
Cao Diệc Vĩ vô cùng cảm thấy hứng thú với Phương Tiểu Thư, nhưng hắn không vội, hắn còn không có biến thái đến đi quấy rối phụ nữ mang thai, cũng không có vô sỉ đến mức ra tay với phụ nữ có thai, hắn đang đợi, chờ Phương Tiểu Thư sinh đứa nhỏ xong rồi nói sau.
hắn thực chờ mong tốc độ của Bạc Tể Xuyên, nhìn hắn có thể đưa hắn vào ngục giam trước khi Phương Tiểu Thư sinh sản hay không.
trên thực tế chuyện này xác thực rất khó, vụ án của Cao Diệc Vĩ liên lụy đến rất nhiều người, trong đó lại có nhiều người nhậm chức trong ủy ban thành phố, cho nên muốn khởi tố hắn, phải là chứng cớ vô cùng xác thực hơn nữa dày mới có thể.
Bạc Tể Xuyên không thể không kéo dài thời gian, vẫn kéo dài tới lúc dự tính ngày sinh của Phương Tiểu Thư, đều còn không có thể thuận lợi mở phiên toà.
Ngày sinh trong dự tính của Phương Tiểu Thư là ngày 1 hoặc 2 tháng 9, cùng ngày sinh nhật với Bạc Tể Xuyên, Phương Tiểu Thư cực kỳ bi quan phát hiện, nhà bọn họ lại có thêm một vị nam sĩ cung xử nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc