Không Bằng Duyên Thiển - Chương 29

Tác giả: Viên Nghệ

Lúc Nãi Tích ngủ trưa tỉnh dậy, phát hiện cô giáo Tiếu biến mất giống như cô nàng ốc sên, bĩu môi, vênh mặt nửa ngày cũng không chịu để ý tới ba ba.
Chu Triển Nguyên bất đắc dĩ nhìn cái vẻ bận rộn không chịu nói chuyện với anh của thằng nhóc, sờ sờ lỗ mũi, tên nhóc xấu xa, chỉ có thế mà nó tính vượt mặt ba, đúng là thiếu dạy dỗ mà.
“Nãi Tích, lại đây.” Chu Triển Nguyên nhìn con trai đang xem manga, vẫy tay.
Nãi Tích lẳng lặng liếc nhìn ba, một lúc sau mới miễn cưỡng nhảy xuống ghế salon, từ từ tiến đến trước mặt ba ba.
Chu Triển Nguyên vuốt vuốt đầu con trai, ôn hòa nói: “Nãi Tích, tức giận?”
Thằng bé rũ đầu xuống không nói lời nào, chẳng qua rõ ràng vẫn chu mỏ chứng minh lời của ba ba nói không sai.
Chu Triển Nguyên ngồi xổm người xuống, sờ sờ lỗ tai của con trai, kiềm chế mà vỗ về nói: “Ba ba dẫn con đi bơi được không?”
Nãi Tích không cam lòng mà lắc đầu, nó rất thích bơi lội, mặc dù nó rất muốn cô giáo Tiếu cùng dẫn nó đi. “Ba ba, tại sao không thấy cô giáo Tiếu?”
Nghe lời nói ủy khuất của con trai, Chu Triển Nguyên giật mình chớp chớp mắt, anh biết Nãi Tích thích Tiếu Hàm, nhưng không biết nó lại thích Tiếu Hàm đến vậy.
Bế con trai đặt lên đầu gối, Chu Triển Nguyên dò hỏi: “Nãi Tích, tại sao con thích cô giáo Tiếu như vậy?” Tiếu Hàm đúng là rất tốt với Nãi Tích, nhưng cũng có nhiều người đối tốt với Nãi Tích, đồng nghiệp trong công ty của anh đối với Nãi Tích cũng rất thương yêu, mà Nãi Tích đối với bọn họ lại rất thản nhiên.
Nhưng mà, nếu Nãi Tích không bài xích Tiếu Hàm, có phải trở ngại của anh ít đi một chút không nhỉ?
“Cô giáo Tiếu đối với con rất tốt, nấu cơm cho con, giúp con tắm rửa, còn đưa con đi đọc truyện…” Đầu Nãi Tích rũ xuống từ từ ngẩng lên, một đôi mắt to phủ đầy sương mù cũng dần dần sáng trong, phát ra ánh sáng rạng ngời, nói xong câu cuối cùng, không nhịn được mà khoa tay múa chân: “Con còn muốn cùng cô giáo Tiếu đi chơi công viên, sau đó đi chụp ảnh với cô ấy, đi chung đi mà, ba ba cũng đi cùng đi ~~”
“Ba ba, ba có thể tìm cô giáo Tiếu về không?” Thằng nhỏ cắn môi, nâng ánh mắt lên nhìn ba ba, cẩn thận dè dặt hỏi.
Chu Triển Nguyên nhìn mặt tươi cười của con trai, chợt trong lòng cảm thấy mềm mại, “Nãi Tích muốn cô giáo Tiếu làm mẹ của con sao?” Chu Triển Nguyên cũng không biết thế nào, chợt thốt lên, mở miệng ra nhưng lại có chút ảo não vì cái ý nghĩ này của mình. Đối với vấn đề này Nãi Tích vẫn luôn bài xích.
Cũng không ngờ, Nãi Tích vừa nghe lời này xong, con ngươi bỗng dưng sáng ngời, lôi cổ áo ba ba lay động: “Ba ba, ba nói thật sao? Cô giáo Tiếu có thể làm mẹ của con sao?”
Chu Triển Nguyên thấy biểu hiện của con trai như vậy, liền biết lúc này là thời cơ tốt để tác động. Xem ra, ông trời cũng cảm thấy mùa xuân của anh đã đến?
Khẽ cười sờ sờ vào gương mặt của con trai, Chu Triển Nguyên nhìn về phía ánh mắ H**g phấn của con trai, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu như Nãi Tích thích cô giáo Tiếu, chúng ta liền lừa cô giáo Tiếu đưa về nhà thì như thế nào?” Tiếu Hàm có vẻ cũng rất thích Nãi Tích, có tên nhóc này ở giữa xe chỉ luồn kim, có thể có tác dụng không đây?
Tổng giám đốc Chu bắt đầu tính toán tỉ mỉ, kế hoạch đầu đầu đuôi đuôi, mức độ để ý của Tiếu Hàm đối với Nãi Tích tuyệt đối cao hơn gấp mười lần đối với anh. Nghĩ đến đây Chu Triển Nguyên bất giác có chút suy nghĩ, người ta chẳng qua xem anh là anh trai thôi mà.
Tên nhóc vừa nghe được lời của ba ba lại rất không hài lòng mà bỉu môi, nghiêm mặt nhìn chằm chằm ba ba nói: “Ba ba, tại sao ba lại có thể có suy nghĩ lừa gạt cô giáo Tiếu chứ? Con không cho ba khinh dễ cô giáo Tiếu!”
Chu Triển Nguyên bật cười, được, cái này gọi là đưa tay ra lừa gạt nha, nhưng mà, phải đi lừa gạt như thế anh thấy rất dễ chịu.
“Nhưng mà, Nãi Tích, nếu nói muốn cô giáo Tiếu làm mẹ của con, chúng ta còn phải làm rất nhiều chuyện đấy.” Chu Triển Nguyên nắm cái mũi nhỏ của con trai lừa gạt nói: “Nãi Tích phải nhớ kỹ nhé, con đường cách mạng rất khó khăn, nhưng tuyệt đối phải quang minh chính đại!” Con cũng không thể mở miệng liền dọa mẹ kế bỏ chạy nha!
Khóe miệng Chu tổng mỉm cười, một đôi mắt hồng đào cười đến lả lơi, đứa nhỏ đã giải quyết xong, bây giờ còn mỗi cô nàng kia. Chỉ gặp khó khăn bởi cô và đứa nhóc này, nhưng hết lần này tới lần khác anh đều muốn nuôi béo đứa nhỏ kia và cô càng ngày càng mập mạp.
“Đi, Nãi Tích, chúng ta đến nhà cô giáo Tiếu ăn cơm đi!” Chu tổng đột nhiên cảm thấy việc dì Lý nghỉ việc cũng không làm anh đau đầu như vậy, dù sao Nãi Tích có mẹ đang ở sẵn đây, còn cần bảo mẫu làm gì nữa chứ.
“Nha ~~” Thằng nhóc vỗ tay, híp đôi mắt to lại, cười ha ha ở trước mặt ba ba nhảy cà tưng cà tưng, tâm tình hiện tại thật tốt.
Chu Triển Nguyên thấy tâm trạng phấn khởi của con trai như vậy, vẫn có chút chột dạ, không khỏi giơ tay nắm cổ áo nó dặn dò lần nữa: “Ba ba dặn con những gì, nhớ sao?”
Vẻ mặt thằng nhóc tỏ vẻ rất là khinh bỉ liếc nhìn cha một cái, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng ‘Con không ngốc như ba ba vậy chứ’, “Nhớ, không thể để cô giáo Tiếu biết ba ba thích cô ấy.”
Tổng giám đốc Chu trước mặt con trai bình tĩnh là thế mà trên cái mặt dày không khỏi có chút đỏ ửng, trong lòng thở dài, ngày nay ở nhà trẻ dạy những cái gì vậy! Nhớ năm đó lúc anh sáu tuổi chỉ mới biết chơi bùn đất thôi!
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, những lớp sóng trước ૮ɦếƭ trên bờ cát! Haiz, hậu quả quả nhiên lớn mạnh.
Đến trước cửa nhà Tiếu Hàm, Chu Triển Nguyên bấm chuông cửa, hồi lâu vẫn không có ai ra mở, cảm thấy có chút kỳ quái, hôm nay là Chu nhật, Tiếu Hàm không ở nhà mà đi đâu? Đến thăm hai bác sao?
Nghĩ như vậy, Chu Triển Nguyên cũng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, bác Tiếu có nhờ anh giới thiệu cho Tiếu Hàm mấy đối tượng, nhưng mà hôm nay mình lại có lòng riêng muốn đem Tiếu Hàm lừa gạt đưa về nhà, chuyện này muôn vàn lần không thể, phải ăn nói với bác Tiếu và dì Vương như thế nào đây?
Bọn họ sẽ đồng ý đem Tiếu Hàm gả cho anh sao? Dù sao, anh lớn hơn Tiếu Hàm chín tuổi, còn có cả con trai.
Nghĩ đến đây, chân mày của Chu Triển Nguyên không khỏi nhíu chặt, thần sắc cũng dần dần nghiêm túc. Đúng vậy, điều kiện của Tiếu Hàm tốt như vậy, muốn tìm hình mẫu đàn ông như thế nào cũng được, cần gì phải làm vợ của anh?
Đáy lòng chợt lạnh, trong lòng Chu Triển Nguyên tràn ngập vui mừng cũng dần cảm thấy lạnh lẽo, nắm lấy tay con trai cũng không ý thức được lực quá mạnh, Nãi Tích cau mày nhìn vẻ mặt của ba ba chợt nghiêm túc, có chút khiếp sợ, yếu ớt gọi một tiếng: “Ba ba… Đau…”
Chu Triển Nguyên bỗng dưng hồi hồn, không dám nhìn vào ánh mắt đơn thuần trong suốt của con trai, kéo tay con trai miễn cưỡng cười nói: “Cô giáo Tiếu không có nhà, ba ba dẫn con đi ăn Pizza Hut nhé.”
Một đường đi hai cha con không ai lên tiếng, chờ đi đến cổng của khu chung cư, lại gặp được người bọn họ đang muốn gặp lại không thấy đâu.
Tiếu Hàm đang từ trên một chiếc xe Buick xuống, cười dịu dàng với lời nói của người đàn ông kia.
Người đàn ông đứng bên cạnh xe, trẻ tuổi, đẹp trai, tự tin.
Chu Triển Nguyên không khỏi nắm chặt hai tay, Nãi Tích tức giận tròn to mắt, hung hăng nhìn chằm chằm cô giáo Tiếu của nó đứng nói chuyện với đàn ông khác, cảm thấy không có một ai đáng ghét hơn người này trên thế giới. Còn đáng ghét hơn cả Tiểu Bàn! Thật đáng ghét!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc