Khoảng Trời Thơ Dại - Chương 07

Tác giả: Dạ Hương

Ngày con Mỹ Vy đi, thằng Hoàng đã cố trốn bệnh viện về. Nó đưa qua cho con bé rất nhiều thứ đồ dùng của nó và cả chục trứng vịt luộc còn nóng. Giọng thằng Hoàng không kém chi người lớn:
- Mày đem trứng theo để ăn đường. Còn mấy thứ này thì đem lên đó mà xài để đừng có quên tao. Chừng nào rảnh xin ba má mày về đây chơi với tao nghe?
Câu nói đó làm con Mỹ Vy muốn khóc.
- Ừ, tao sẽ về đây thăm mày mà.
Thằng Hoàng còn dặn thêm:
- Nếu không có tiền đi xe thì cứ viết thư cho tao, tao sẽ gởi lên.
Con Mỹ Vy tự ái:
- Mày khỏi lo chuyện đó! Tao dành dụm được rồi.
Mặc dù con Mỹ Vy nói thế thằng Hoàng vẫn chìa ra con heo đất. Nó dúi vào tay bạn:
- Mày hãy giữ lấy, khi kẹt lắm hãy xài. Tao bỏ ống từ tết tới giờ chắc cũng kha khá đó!
Món này thì con Mỹ Vy không chịu nhận, nó giãy nảy từ chối:
- Thôi mày hãy đem về đi Hoàng. Tao không muốn lạm dụng lòng tốt của mày nhiều như vậy.
Nhưng thằng Hoàng vẫn cố tình nhét vào giỏ quần áo của con Mỹ Vy.
Nó nhiệt tình hơn lúc nào hết:
- Tao cho mày chứ có phải mày xin đâu. Cứ cầm lấy rồi có lúc phải dùng.
Mỹ Vy khăng khăng trả lại con heo đất cho thằng Hoàng, nó dứt khoát:
- Tao không lấy. Mày đừng có bắt buộc, tao sẽ giận không thèm về thăm nữa đâu.
Thằng hoàng xìu nét mặt, song nghĩ gì đó nó không ép con Mỹ Vy nữa. Cuộc dọn nhà bắt đầu, kẻ vào, người ra rối rít lên cả tiếng đồng hồ. Thằng Hoàng cũng không ngồi yên, nó phụ dọn dẹp những gì trong khả năng của nó. Người trong xóm túa đến tiễn gia đình con Mỹ Vy khá đông. Người cho thứ này, kẻ tặng thứ khác ồn ào cả lên, cảm động không kể xiết. Bà ngoại con Mỹ Vy thì ngồi khóc, hôn từng đứa cháu với lời dặn mấy đứa phải ngoan.
Giây phút chia tay đến quá nhanh vì tài sản gia đình con Mỹ Vy đem đi cũng chẳng có gì nhiều lắm. Chiếc xe hơi loại nhỏ bắt đầu nổ máy để hối thúc. Ba con Mỹ Vy vội lớn tiếng bảo các con:
- Lên xe đi mấy đứa.
Những giọt nước mắt của vài người ứa ra cùng với lời chúc đi mạnh giỏi. Thằng Hoàng cũng không nén được xúc động, nó giữ chặt tay con Mỹ Vy:
- Mày nhớ về thăm tao nghe.
Con Mỹ Vy sụt sịt:
- Ừ, tao nhớ...
- Mày lên thành phố ráng học cho giỏi đặng sau này làm bác sĩ.
Ðang buồn bã nhưng con Mỹ Vy cũng phải bật miệng cười:
- Mày mong tao làm bác sĩ về đây để chích mày hả?
Thằng Hoàng khẽ nhếch môi:
- Chứ sao. Tao biết mày chữa bệnh lành tay lắm.
Con Mỹ Vy nói đùa:
- Ðược rồi, tao sẽ làm bác sĩ. người đầu tiên tao sẽ chích là mày.
- Rất sẵn sàng. Miễn mày đừng quên tao là được.
Ðó là những câu từ giã cuối cùng của con Mỹ Vy và thằng Hoàng vì chiếc xe đã chuyển bánh. Hai đứa không nói gì với nhau nữa bởi sự xúc động đã dâng nghẹn cả lời. Chỉ có đôi cánh tay là giơ lên vẫy vẫy đồng loạt với cánh tay trong giờ phút chia xa. Thằng Hoàng đứng chôn chân tại đất rất lâu dù ba má nó đã thúc giục cần phải trở lại nằm bệnh viện.
Chiếc xe đã đưa con Mỹ Vy đi mất, biết đến bao giờ nó mới có dịp về thăm. Thằng Hoàng nghe buồn, hụt hẫng, một nỗi buồn lấn át mọi nỗi buồn mà nó gặp trong đời. Xa con Mỹ Vy nó đâu còn đứa bạn nào thân thiết để mà chơi, mặc dù quanh nó bọn trẻ trong xóm cũng nhiều vô kể. Hôm qua thằng Lượm đã đích thân tìm đến bệnh viện xin lỗi nó và mong nó mau xuất viện để về nhà. Lúc ấy, thằng Hoàng đâu còn lòng dạ nào để giận mãi nên đã đồng ý tha cho nó.
Thằng Hoàng hướng mắt nhìn con đường làng vương đầy bụi vì chiếc xe vừa đi qua. Nó muốn tìm hình ảnh con Mỹ Vy song tất cả chỉ là khoảng không in dáng lũy tre làng và đàn trâu đen đủi. Giữa lúc đó thì thằng Lượm và con Tý đen mò đến, trên tay chúng đứa nào cũng có một món đồ được gói gém cẩn thận bằng tờ giấy đỏ hoa.
Thằng hoàng âu sầu hỏi:
- Tụi mày đi đâu vậy?
Con Tý ngó dáo dác:
- Tao với thằng Lượm tới tiễn chân con Mỹ Vy.
Thằng Hoàng lơ đãng hỏi:
- Tụi mày chậm quá trời. Nó đã đi xa rồi còn đâu.
Nghe nói vậy, thằng Lượm hích con Tý:
- Chỉ tại mày lâu lắc, ra vô chải chuốc mãi không thôi.
Con Tý cong môi cãi lại:
- Ai biểu mày tới muộn. Hôm qua tao đã hẹn mày bảy giờ sáng phải có mặt thế mà chờ mãi tới tám giờ mới thấy mày lò dò sang:
Thằng Lượm gãi đầu chỉ tay vào gói quà:
- Tại tao mắc đi mua đồ tặng con Mỹ Vy chứ bộ.
- Sao mày không mua hồi tối?
- Hôm qua tao chưa có đủ tiền. Mãi tới sáng hôm nay tao mới xin má tao cho đủ số để mua chiếc cặp da này đây. Vậy mà uổng quá, nó đi mất tiêu rồi.
Con Tý tiếp lời thằng Lượm, nó cũng ngó xuống gói quà trên tay mình:
- Còn tao thì mua tặng nó cái nón để đội đi học đây nè. Không biết làm sao mình gởi lên cho nó được.
Rồi quay qua thằng Hoàng, con Tý tò mò hỏi:
- Mày nhanh chân nhất, mày cho nó cái gì?
Thằng Hoàng đáp trong trạng thái đăm chiêu:
- Tao cho nó con heo đất của tao, song nó không chịu nhận.
Con Tý kêu toáng lên:
- Trời. Vậy là nó không mang theo được chút quà của đứa nào.
Thằng Hoàng nhìn con Tý:
- Mày đừng lo. Nó không nhận nhưng tao thừa lúc nó không để ý bỏ con heo đất vô giỏ quần áo của nó rồi. Chắc lên thành phố mở ra nó sẽ thấy.
Ba đứa nhỏ cùng một lúc nhìn nhau. Dưng như tâm tư chúng có cùng một ý nghĩ. Thằng Lượm ngồi xuống gốc bần trước tiên:
- Vậy là quà của con Tý với tao bị ế.
Thằng Hoàng an ủi:
- Không ế đâu. Tụi mày cứ cất, chừng nào có dịp sẽ gởi lên cho nó.
Con Tý đen có ý kiến:
- Tao đề nghị thế này nhé! bắt đầu từ ngày mai tụi mình sẽ bỏ ống đến cuối năm đập ra góp vào rồi đi lên thành phố thăm con Mỹ Vy.
- Tao nhất trí.
- Tao cũng đồng ý.
Thấy không đứa nào phản đối, con Tý đen toét miệng cười. Nó thò tay vào túi lấy ra n¡m đậu phụng rang chia đều cho mỗi đứa một ít rồi cùng ăn. Cả ba như tạm quên đi sự vắng mặt của con Mỹ Vy. Chúng nói chuyện với nhau và đùa giỡn cho đến khi trông thấy bà ngoại Mỹ Vy từ trong nhà đi ra. Thế là những nụ cười tạm thời vụt mất để thay vào đó là nỗi thiếu thốn một cái gì.
Thằng Lượm khẽ chép miệng:
- Con Mỹ Vy nó tốt lắm. Chính nhờ nó mà tao mới có dịp làm hoà lại với mày đó Hoàng à.
Con Tý đen cũng không chịu ngồi yên, nó hình dung lại chuyện con Mỹ Vy đã giúp đỡ nó:
- Hôm bữa tao vô ý làm mất của má tao tờ giấy bạc năm ngàn. Con Mỹ Vy đã phụ với tao đi bắt cua bán để đền vô số tiền đó! Chứ nếu không chắc tao phải bị đòn mười roi.
Thằng Hoàng ngồi trầm ngâm rồI vụt bỏ đứng lên, nó như muốn tạm quên chuyện con Mỹ Vy vắng mặt:
- Thôi giải tán đi tụi bây. Tao còn phải trở vô bệnh viện ít ngày nữa lận. Chừng nào về tao xin ba tao con vịt nướng đãi tụi mày.
Tý đen nghe thèm chảy nước miếng:
- Tao nhớ hôm trước mày đã hứa một lần rồi phải không Hoàng?
Thằng Hoàng nghe nhắc ngây mặt rồi gật gù:
- Ừ, phải. Nhưng lần này thì chắc ch¡n không có hụt nữa đâu.
Vốn ham ăn, con Tý đen bàn trước:
- Tao sẽ rang muối tiêu để dành.
Thằng Lượm xía miệng vào:
- Thịt vịt ai mà chấm muối tiêu. Ðể tao nhổ gừng làm nước mắm.
Con Tý đen hít hà:
- Ái chà, mới nói là tao đã ngửi thấy mùi thịt vịt nướng thơm lừng rồi tụi bay.
Ðang dợm chân định bỏ về, thằng Hoàng quay lại cốc nhẹ lên đầu nó:
- Con gái gì mà ham ăn quá trời.
Không vừa, con Tý vặn cổ lại:
- Xí, con gái ham ăn khó kiếm lắm nghe mày.
Cả bọn cùng cười giòn. Sự hồn nhiên trở về trong tâm hồn chúng, những đứa trẻ đang nhìn cuộc đời toàn màu xanh.
Thế mà đã sáu bảy năm, Mỹ Vy không có dịp về quê vì cuộc sống gia đình như cỗ máy hoạt động không lúc nào ngừng nghỉ. Mỹ Vy đi học một buổi, một buổi phải phụ bán hàng với má đâu còn thì giờ để nhớ tới các bạn ở quê nhà. Cũng có đôi lúc ngồi buồn, cô bé nghĩ đến thằng Hoàng và con Tý, nhưng chỉ ít phút thôi vì hình như tất cả đã bị lùi vào ký ức. Ở trường học, Mỹ Vy có bạn mới. Cuộc sống thay đổi và cô bé cũng lớn dần theo mỗi tết hàng năm. Con heo đất mà thằng Hoàng nhét vào giỏ của nó năm xưa, vẫn còn giữ làm kỷ niệm, dù tiền nó đã tiêu hết vào những lúc kẹt trong việc học hành.
Giờ đây Mỹ Vy đã trở thành một cô bé gái đang chớm tuổi dậy thì. Cái vóc dáng nhỏ bé đen đủi đã thay vào đó nét xinh tươi của một bông hoa thành thị. Mỹ Vy với dáng người cân đối, đầy đặn và gương mặt thật duyên dáng đã làm thu hút nhiều bạn trai. Song từ khi gặp lại được Hoàng, cô bé đã thấy tuổi thơ của mình trở về trong cuộc sống. Tuy cả hai không còn vẫy vùng, bơi lội dưới sông. Ngồi trên lưng trâu thả diều trong những buổi chiều tuyệt đẹp có ánh hoàng hôn đang từ từ lịm tắt. Không còn được ăn món vịt nướng bao đất sét, và không còn tự nhiên như cái thuở thiếu thời gọi mày xưng tao.
Gặp lại Hoàng, Mỹ Vy mừng tưởng chừng như không có gì sánh được.
Song đôi khi chợt nghĩ đến một cái gì đó xa vời, cô bé lại thấy lòng dấy lên niềm suy nghĩ vu vơ:
- Xời ơi! Bộ hai người đang quay lại video dĩ vãng sao mà ngồi ngây người ra lâu quá vậy? Quán chè thập cẩm chắc là người ta đã bán hết từ lâu rồi.
Tiếng của Ngọc Như toang toác lên làm tất cả ký ức trong Hoàng và Mỹ Vy bị dừng lại. Ngọc Như chỉ ngón tay vào hai người còn đang ngơ ngác nét mặt vì hồi tưởng:
- Buồn cười ghê. Khi không làm người ta hụt ăn chè một cách có tính toán vậy đó.
Bây giờ thì Hoàng đã bừng tỉnh với nụ cười thật tươi:
- Không có hụt đâu Ngọc Như ơi! Nếu hết chè thì mình sẽ ăn thứ khác.
Lần này Ngọc Như hí hửng:
- Thứ khác hả? Nhưng liệu Hoàng có đủ tiền để bao không?
Cậu con trai vỗ vào chiếc túi nơi *** áo:
Miễn là Ngọc Như đừng đòi vô nhà hàng. Còn bình dân thì Hoàng dư sức:
Ngọc Như lôi Mỹ Vy ra đứng giữa:
- Mày làm chứng nghe Vy.
Mỹ Vy cười:
- Mày làm to chuyện để chi, Hoàng không dám xù đâu.
Tuy nghe Mỹ Vy nói vậy, Ngọc Như vẫn tươm tướp:
- Biết đâu được mày. Tao không có tin ai.
Thấy Ngọc Như phát ngôn như thế, Hòang vội đứng lên mời lần nữa:
- Ngọc Như không tin thì ta đi bây giờ nghe. Hai người cứ việc chọn nơi mà mình muốn đến.
Mỹ Vy bảo với bạn:
- Mày có tâm hồn ăn uống hơn thì cứ việc chọn thực đơn đi.
Ngọc Như không khách sáo:
- Ði ăn mì hoành thánh.
- Thôi. Bây giờ chiều tao khoái ăn gỏi cuốn hơn.
- Trời. Thứ tương ấy cay xé lưỡi tao không ham đâu nhỏ.
- Thế thứ hoành thánh của mày béo ngậy tao chẳng hợp khẩu đâu.
Ngôì nghe ý kiến của hai nhỏ bạn gái, Hoàng chỉ cảm thấy buồn cười.
Con gái thật là phức tạp không giống bọn con trai chút nào. Hoàng nhớ tới thằng Lượm ở quê nhà và những bữa ăn Dã Chiến của hai thằng mỗi khi cậu nghỉ học về thăm. Chỉ vài con ốc bươu bắt vội ngoài đồng hoặc con cá nướng trui, hai thằng cũng có thể ngồi tán gẫu. Riêng con Tý bây giờ đã lớn, nó không vòi vĩnh Hoàng như hồi lúc nhỏ con Mỹ Vy đã đi xa. Mỗi lần về, Hoàng mang quà đến cho nó, nó lần lựa mãi không chịu nhận. Thế nhưng nếu chẳng có gì thì nó lại trách hờn. Con gái chắc đứa nào cũng như đứa nấy thôi, bọn con trai không khéo chiều thì mấy nhỏ cứ tha hồ giận dỗi.
Tỏ ra hiểu tâm lý, Hoàng đề nghị:
- Thôi thế này nhé! Ðã lâu rồi Hoàng không ăn món bột chiên. Nếu Mỹ Vy và Ngọc Như không chê thì ta đi ăn rồi ghé thưởng thức món kem su su, được chứ?
Không ngờ cả hai nhỏ con gái đồng ý gấp:
- Tuyệt quá trời rồi, Mỹ Vy ơi! Mày mau đi thay đồ kẻo muộn.
Mỹ Vy cười với Hoàng:
- Thôi, đi ba người xui lắm!
Thấy bạn nói thế, Ngọc Như xụ mặt xuống:
- Phải rồi, mày muốn nói tao là người thừa chứ gì.
Hoàng phải một phen đính chính:
- Mỹ Vy giỡn mà Ngọc Như.
Song cô bé giãy giụa lên như đỉa phải vôi:
- Không dám giỡn đâu, cái mặt nó nghiêm nghiêm là nó nói thiệt đó!
Dù cố nhịn, Mỹ Vy cũng phải cười. Cô bé đấm vào lưng bạn thùm thụp:
- Con khỉ. Chỉ chọc có chút xíu mà đã giống tề thiên rồi.
Ngọc Như đỏng đảnh nói:
- Xí, tao đẹp như vậy mà giống đại thánh ở chỗ nào.
- Hi... hi... mày giống ở chỗ ngứa gãi lung tung đó.
Bị chọc quê, Ngọc Như càng giống khỉ. Con bé nhăn nhó trông tức cười.
- Mày nhớ nghe Mỹ Vy. Thứ sáu này có môn toán tao không cho mày copy đâu nhé!
- Hứ! Làm như mày học giỏi lắm không bằng, copy mày tao lãnh trúng con ngỗng thì thiệt là oan.
- Xí, còn lâu. Tao là đứa chuyên dẫn đầu lớp chứ đâu phải loại tồi.
Mỹ Vy cười khúc khích:
- Thế hả? Vậy mà không biết đứa nào hôm thứ hai tuần rồi chỉ được có 3 điểm môn văn.
Thấy bạn khui ra cái dốt của mình trước mặt con trai, Ngọc Như xấu hổ dậm chân như kiến cắn:
- Trời đất! Tao chỉ có giỏi môn toán chứ đâu có giỏi môn văn.
- Thế mà cũng bày đặt làm tàng. Tao chỉ yếu môn toán chút đỉnh, còn tất cả thì qua mặt mày vèo vèo đó nhỏ.
Câu nói của Mỹ Vy càng khiến cho Ngọc Như biến thành hề, cô bé làm nhiều động tác gây cười thêm:
- Mày qua mặt tao mà sao cứ năn nỉ xin học chung vậy nhỏ?
Mỹ Vy trả lời tỉnh queo:
- Có gì đâu. Bởi tao muốn chúng ta cùng tiến bộ chung ấy mà.
Ngọc Như trề môi:
- Ê hê... thì ra bây giờ mới biết mày bày trò để moi kinh nghiệm toán của tao.
- Thì mày cũng có thiệt thòi gì đâu trong khi tao đem hết vốn liếng văn chương truyền lại cho mày.
- Vậy là huề hả nhỏ? Nhưng dẫu sao tao cũng thấy không công bằng.
Lần này thì Mỹ Vy nhướng mắt:
- Chà, còn đòi công bằng hả? Vậy hãy nằm dài ra đây tao đánh cái tội học ngu làm hổ mặt thầy Thời, kiểm tra văn mà chỉ được điểm ba.
Vớ cây chổi lông gà gần đó, Mỹ Vy đưa lên hạ nhịp như thể đang chuẩn bị đánh đòn khiến Ngọc Như la oai oái:
- Ui da. Mày tính cho tao ăn bánh tét thịt gà thiệt xao nhỏ?
Mỹ Vy làm điệu bộ hống hách:
- Thiệt chứ đâu phải giỡn.
Thế là bỗng nhiên Ngọc Như dịu giọng ngay, cô bé vuốt mũi bạn:
- Thôi cho tao xin can đi mà. Mình làm bạn bè làm thẳng tay sao nỡ.
Thời gian bị hai nhỏ kéo chùn ra từ lúc nào cho đến khi đèn trong nhà phải bật sáng mới trông rõ mặt người. Kẻ nóng ruột bây giờ lại là Hoàng, cậu con trai cứ nhấp nhỏm trên ghế:
- Trời tối rồi Mỹ Vy với Ngọc Như ơi! Nếu hai công nương cứ đấu khẩu với nhau mãi thì Hoàng e rằng món gì rồi cũng bị người ta bán hết.
Vừa nghe như thế, hai nhỏ con gái im lặng ngay. Và họ hăng hái rời nhà, chứ không lộn xộn nữa. Ba chiếc xe đạp chạy song song trên đường phố, Hoàng đi giữa Mỹ Vy và Ngọc Như với tâm trạng thật vui. Từ khi được lên thành phố theo học tới nay, có lẽ đây là lần thứ hai Hoàng vui như vậy. Còn lần đầu là bữa Hoàng đoạt giải cuộc thời võ thuật hôm nào. Gió mát của bầu trời làm thoải mái tâm hồn của cả ba người. Quán bán bột chiên đón tiếp họ hòa nhập với nhiều thiếu niên nữa.
Ngọc Như vừa ăn, vừa sút sít nước mắm cay:
- Ngon quá hả Mỹ Vy.
Mỹ Vy gật gù đáp:
- Hoàng chọn món này là hợp gu với tụi mình.
Tỏ ra ga-lăng hơn, Hoàng vừa ăn vừa tiếp thêm đu đủ nạo vào đĩa cho hai nhỏ bạn gái. Cậu con trai cũng rất là hồn nhiên:
- Món này là món học sinh thường hay dùng, lúc mới lên thành phố Hoàng ăn một lần hai ba dĩa.
Ngọc Như ngừng ăn trừng mắt ngạo:
- Gì dữ vậy. Bộ Hoàng không sợ bị bể bụng sao?
Hoàng ngẩng lên cười hiền:
- Mình là dân quê mà, bao tử đựng nhiều quen rồi nên đâu sợ bể.
Gặm một miếng bột chiên cho vào miệng, Mỹ Vy vụt rủ bạn:
- Ê, Ngọc Như nè, sắp tới nghỉ hè mày về quê chơi với tụi tao ít ngày nha?
Vì chưa đi xa bao giờ nên Ngọc Như ngần ngại:
- Liệu có vui lắm không? Tao chỉ sợ...
- Bảo đảm. Nếu không gây ấn tượng cho mày thì tao sẽ chịu phạt kêu mày bằng chị hai.
Hoàng cũng nói vô:
- Quê mình đẹp lắm đó Ngọc Như ơi! Có sông, có đồng ruộng bao la bát ngát và rất nhiều món ăn đặc sản mà trên thành phố Ngọc Như không được thưởng thức đâu. Ví dụ như món thịt vịt nướng bao đất sét.
Vốn rất khoái ăn nên nhỏ Ngọc Như hỉnh mũi lên:
- Úi dào, đừng đem mấy thứ đó ra dụ dỗ tui nghen.
Mỹ Vy liền dí dỏm:
- Không dám dụ mày đâu. Tao chỉ kể một loạt thứ ăn ra đây là mày sẽ phải đăng ký theo đuôi ngay ấy mà.
Nói rồi không chần chừ, con bé hắng giọng tiếp:
- Này nhé! Mày đã có bao giờ nếm ốc bươu luộc chấm nước mắm gừng chưa? trời... đã lắm! Chưa hết đâu... còn hột vịt lộn ăn thoải mái và Pu'n riêu cua má thằng Hoàng nấu ăn khỏi chê.
Ngó thấy Ngọc Như nuốt nước miếng, Mỹ Vy liền nói nữa:
- Quê tao trái cây thì có nhãn, ổi, xoài. Ôi xoài tượng mà chấm nước mắm đường ngồi nhâm nhi thì hết biết.
Tới đây cô bé Ngọc Như không còn nhịn nổi nữa nên phải phát tướng lên:
- Thôi đừng có kích thích khẩu vị của tao thêm nữa mà. Tao bằng lòng về quê mày một chuyến đó.
Mỹ Vy đưa mắt nhìn Hoàng rồi chúm chím miệng cười:
- Phải vậy chứ. Tao biết mày rất dễ chịu dụ khị mà.
Tiếng cười lại thoát ra thật giòn. Cả ba rời quán bột chiên rồi chạy theo sự hướng dẫn của Hoàng để thưởng thức tiếp tục món kem lý tưởng. Tuổi mười lăm là lứa tuổi chưa đánh mất sự hồn nhiên nên Mỹ Vy và Ngọc Như đã đùa giỡn ầm cả đoạn đường tạo nên sự vui nhộn trong lòng tên con trai vừa tìm được bạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc