Khoảng Trời Thơ Dại - Chương 06

Tác giả: Dạ Hương

Buổi chiều con Mỹ Vy đang thơ thẩn ngoài sông thì bọn thằng Lượm, thằng Sung ào tới.
Chúng vây quanh hỏi dồn:
- Sao hả Mỹ Vy? Thằng Hoàng nó có chịu bỏ qua cho tụi tao không?
Con Mỹ Vy đáp cộc lốc:
- Không.
Cả bọn tiu nghỉu trông buồn cười. Thằng Sung vẫn cái giọng hách dịch:
- Mày chẳng được việc gì.
Mỹ Vy tức quá buông tiếng mắng:
- Tao không được việc nhưng cũng tốn biết bao nhiêu nước miếng vì bọn mày, không được tiếng cám ơn còn lên giọng cha nữa hả?
Thằng Lượm biết điều hơn vỗ về:
- Mày hơi sức đâu mà giận cái thằng quỷ sống ấy! Nó giống như Trương Phi, Lỗ Ðạt ấy mà.
Con Mỹ Vy vẫn còn giận, nó tuông ra từng tràng:
- Bọn mày không biết thằng Hoàng nó đau đớn thế nào đâu. Tao chỉ bị chích lây mấy phát mà về nhà còn muốn sốt, huống gì nó... Cái tội của tụi mày lẽ ra phải bắt ong chích lại trừ chứ không chỉ bồi thường tiền thuốc đâu.
Nghe thế, đứa nào cũng thấy nổi gai ốc. Vì chúng chỉ có thể dùng hình phạt đó với kẻ khác, chứ bản thân thì làm sao chịu nổi dù chỉ một nhát chích của con ong.
Thằng Lượm mở miệng dụ:
- Tao biết mày với thằng Hoàng thân thiết lắm Mỹ Vy. Mày cố thuyết phục nó thêm lần nữa chắc là nó sẽ chịu.
Song con Mỹ Vy lắc đầu:
- Tao thua rồi. Chỉ còn có điều là tụi mày dẫn xác tới bệnh viện xin lỗi nó thì may ra...
- Nhưng tao thấy nó bây giờ thì sượng mặt lắm!
- Sượng cũng phải chịu. Bởi chính tụi mày gây ra tai họa mà.
Thằng Lượm im lặng nhưng như suy nghĩ. Nhìn khuôn mặt biết phục thiện của nó, con Mỹ Vy thấy hy vọng được phần nào. Tuy nhiên, còn thằng Sung nó vẫn bướng bỉnh ngồi quay lưng về phía bọn nhóc.
- Ðứa nào thích nghe lời con Mỹ Vy thì tùy. Còn tao không đời nào đi xin lỗi nó.
Những lời cao giọng của thằng Sung làm tụi nhóc hoang mang. Chúng đưa mắt nhìn nhau ra ý hỏi phải theo đứa nào.
Thằng Lượm quả quyết trước:
- Tao sẽ đi xin lỗi thằng Hoàng.
Con Mỹ Vy tán dương nó:
- Hoan hô mày. Như thế mới là trượng phu, mới là biết điều!
Thằng Sung vụt chửi xéo:
- Trượng phu là cái con khỉ gì. Bày đặt dùng giọng điệu của phim kiếm hiệp Hồng Kông hả. Ðồ ૮ɦếƭ nhát thì có.
Con Mỹ Vy không chịu thua, nó vươn cổ đấu khẩu:
- Có cái bản mặt của mày mới là đồ dám làm mà không dám nhận lỗi. Ðể rồi coi, nhà mày sẽ phải điêu đứng vì mày đó Sung à.
Thằng Sung nổi nóng nhào tới tát vào mặt con Mỹ Vy một cái, nó hầm hầm:
- Im miệng đi. Ðồ thứ con gái gì mà lắm miệng nhiều lời.
Bỗng dưng bị đánh, con Mỹ Vy đưa bàn tay lên xoa má. Cảm giác đau rát khiến nước mắt nó ứa ra. Thằng Lượm vội bênh vực:
- Ê, sao mày đánh con Mỹ Vy vậy?
Thằng Sung quát tháo lại:
- Ừ, tao đánh nó đó mày làm gì được tao?
Vốn nhỏ con hơn thằng Sung nên thằng Lượm không dám nghênh chiến lại. Nó chỉ lẩm bẩm trong cổ họng một câu nghe thiệt nhỏ:
- Con trai mà đánh con gái là tồi.
Không hiểu thằng Sung có nghe rõ không mà nó nhặt cục đá ném vô lưng thằng Lượm một cái khá mạnh. Ðau điếng người, thằng Lượm không dằn được, phản công lại:
- Mày là cái thá gì mà muốn đánh đứa nào thì đánh.
Thằng Sung ngang tành chống nạnh kênh kiệu:
- Tao đánh mày và đánh cả những đứa nào dám chống lại tao.
Có lẽ không chịu nổi ức chế, thằng Lượm bất ngờ nhào tới dùng đầu hất mạnh làm thằng Sung té lật lọng xuống sông. Nó nhặt những viên đá gần đó ném tới tấp:
- Cho mày làm tinh làm tướng nè. Ngày hôm nay tao phải chơi với mày tới cùng.
Bọn nhóc không đứa nào lên tiếng can thiệp dù tận mắt thấy thằng Sung đang chới với ở dưới nước. Có lẽ chúng cũng bất mãn trước hành động ỷ mạnh, hiếp yếu của thằng Sung nên chỉ đứng giương mắt nhìn. Kết cuộc sự đánh trả của thằng Lượm đã khiến thằng Sung phải túa máu đầu, sưng u trán. Nó vừa lặn hụp né tránh vừa chửi ầm ĩ lên:
- Thằng khốn kiếp. Tao mà lên được là ૮ɦếƭ mất xác với tao.
Sợ hậu quả lại xảy ra quá đáng giống như chuyện thằng Hoàng, con Mỹ Vy vội vã can ngăn lại:
- Thôi chơi như thế là đủ rồi.
Thằng Lượm sau một hồi phản kích giờ mới chịu ngừng tay. Nó ngó khuôn mặt lem luốc, nước và đất của thằng Sung mà nghe lòng hả dạ.
- Tha cho mày đó! Song từ nay đừng có bày đặt ăn *** tao và mọi người.
Nói rồi thằng Lượm kéo con Mỹ Vy bỏ đi, mặc cho thằng Sung ở đó suy nghĩ về sự ngổ ngáo, anh chị của mình.
Tưởng sau trận đòn phản công của thằng Lượm, thằng Sung đã bỏ tật ăn *** bạn bè và ít quậy phá hơn, nào ngờ nó còn tệ hại hơn lúc trước. Nhất là khi thấy bọn nhóc không còn tôn sùng và nể nang nó nữa. Thằng Sung nghĩ ra cách phục thù thằng Lượm ác ôn hơn cả việc đã bắt ong chích thằng Hoàng. Vì nó cho rằng chính thằng Lượm đã truất phế ngôi vị Thủ Lĩnh của nó trong mắt bọn nhóc của làng này.
Sáng nay, thằng Sung không lùa trâu ra đồng như mọi ngày, mà nó chờ má nó lấy rổ ra đìa hớt cá mới bắt đầu thực hiện công việc đang toan tính. Trước tiên nó hì hục vác xà beng đào đất khoanh tròn làm thành một cái lỗ sâu khoảng năm tấc ở ngay lối mòn đằng sau nhà nó, nơi có bụi tre làm ranh giới giữa nhà nó và nhà thằng Lượm. Khi cái lỗ đã hoàn thành theo ý nó, thằng Sung đem dao ra chặt một cây tre chẻ thành từng miếng có vót nhọn đầu trông như những cây chông khiến em nó trông thấy phải ngạc nhiên:
- Ủa, anh hai tính chơi trò chống càn giặc Mỹ sao mà gọt đẽo thứ này?
Thằng Sung không giải thích mà quát tháo em nó:
- Biến đi chỗ khác. Ở đây lạng quạng tao chọt một cái lủng bụng bây giờ.
Em nó sợ hãi nhích vội ra xa nhưng vẫn lấm lét đưa mắt nhìn. Mà không nhìn sao được khi nó thấy việc làm của anh nó thật lạ. Thường ngày thằng Sung chỉ đẽo gọt nạn ná để bắn chim hoặc làm những chiếc bẫy bằng lưới giật cua đồng chứ đâu có đào đất để rồi chẻ tre vót chông như hôm nay nó đang thấy. Dẫu trong lòng gợn lên đầy thắc mắc, nhưng em thằng Sung rất nể sợ anh hai nó nên không dám hỏi gì nhiều. Nó theo dõi một hồi rồi cũng chán bỏ đi chơi bắn bi với lũ bạn. Cuộc vui làm nó quên mất những gì đã trông thấy cho đến lúc nghe bụng đói mới ba chân bốn cẳng chạy về nhà kiếm thức ăn bỏ bụng. Nhưng thay vì đi đường lớn, nó lại đi tắt qua nhà thằng Lượm bằng con đường mòn mà hai nhà thường dùng để đi lại cho nhanh. Những bước chân của em thằng Sung chạy bình bịch chứng tỏ nó cũng có sức khỏe như anh trai. Một, hai, ba, bốn, năm... "Ai bảo chăn trâu là khổ... chăn trâu sướng lắm chứ... ngồi mình trâu, phất ngọn cờ lau, và miệng hát nghêu ngao..."
- Á... ૮ɦếƭ con rồi... má ơi...!
Tiếng hát rộn ràng của thằng nhóc bỗng ngưng ngang để thay vào đó là tiếng kêu la thảm thiết pha lẫn sự đau đớn tột cùng. Thằng Lượm đang giúp má nó cho heo ăn ngó ra chỗ bụi tre chỉ kịp thấy một bàn tay vẫy vẫy rồi mất hẳn thì kinh ngạc bỏ việc đó chạy ra xem sự thể. Thật không thể ngờ được khi trước mắt thằng Lượm là một cảnh tượng khủng khiếp nhất trên đời. Nó vừa run rẩy, vừa la làng lên chẳng thành lời:
- Trời... Phật... ơi... em... th...ằ...ng... S...ung... lọt... bẫy... chô...ng...
May thay lúc ấy con Tý và Mỹ Vy rủ nhau qua nhà thằng Lượm với ý định đưa nó đi xin lỗi thằng Hoàng. Cả hai đứa cùng gọi nó nhưng nó đang sợ hãi đến té đái ra quần nên không thể bật lên tiếng trả lời được. Thấy thằng Lượm ở cuối vườn, con Tý bảo Mỹ Vy:
- Chắc nó đang làm lành với thằng Sung.
Nghe nhắc tới thằng con trai ngang ngược ấy, Mỹ Vy bậm môi nói:
- Tao không nghĩ tụi nó có thể chơi lại với nhau được.
Con Tý chỉ tay về phía thằng Lượm:
- Nếu không chơi được thì sao thằng Lượm lại đứng chỗ ranh giới nhà thằng Sung?
Con Mỹ Vy không thể đáp lại câu hỏi của bạn mà lẳng lặng cùng con Tý ra tận nơi thằng Lượm đang đứng. Vì chưa biết gì, con Tý bạch miệng la:
- Bộ bữa nay mày nặng tai hay sao mà tụi tao kêu khàn cả giọng mà không thèm nghe vậy?
Lúc này thằng Lượm đã có thể quay lại, song nó cũng chỉ trếu tráo trả lời:
- E...m th...ằng... S...ung... b...ị... b...ị...
Bốn tia mắt của hai nhỏ con gái cùng hướng vào cái chỗ thằng Lượm đang nhìn và thất kinh một lượt. Con Tý hét lên trước:
- Cha mẹ ơi... có án mạng...
Con Mỹ Vy hồn vía cũng bay tận lên trời xanh:
- Em thằng Sung... chế...t...
Phải. Trước mặt bọn trẻ là một cái hố có cắm những que tre vót nhọn chỏng lên tua tủa và thân xác thằng nhỏ nằm bất động vắt ngang qua miệng lỗ. máu từ các vết thương do cọc nhọn đâm phải túa ra đỏ ngòm quần áo và thấm sâu vào trong đất khiến con Tý lẫn Mỹ Vy quay lưng chạy ra đường kêu la ầm ĩ cả xóm lên. Những người lớn có mặt ở nhà bắt đầu kéo nhau qua. Thấy em thằng Sung vẫn còn thoi thóp thở, họ bèn đưa đi bệnh viện cấp cứu rồi mới báo cho má nó biết. Từ ngoài đồng chạy về với mớ cá tát được, bà Năm Trầu đã té xỉu trước cổng nhà khi hay sự thể xảy ra cũng là do thằng Sung, thằng con ngỗ nghịch trời đánh của bà gây ra. Khi tỉnh dậy, bà vừa tát, vừa đấm cả hai tay vào người nó rồi gào khóc:
- Sung ơi... là Sung... sao mày lại nỡ hại em mày như thế chứ! Nó có tội tình gì đâu, cũng nghèo, cũng đói như mày mà...
Lần đầu tiên mọi người thấy thằng Sung khóc, nhưng dưng như nước mắt của nó không làm cho ai xúc động mà họ còn cất tiếng mỉa mai thêm:
- Nó cố ý làm hại thằng Lượm kia. Nhưng "Gậy Ông Ðập Lưng Ông" nên mới trúng thằng em nó sa xuống cái hố chông của nó. Chà, giá như thời chiến tranh nó có mặt thì chắc chắn trở thành Dũng Sĩ diệt Mỹ rồi.
Trước sự kiện này, thằng Lượm cũng nghe toát mồ hôi lạnh dù nó may mắn không trở thành nạn nhân. Ôi, nếu như nó sui rủi sa vào cái hố đầy chông nhọn kia thì thằng Sung sẽ hả hê, khóai trá lắm! Thằng Lượm vừa nghĩ vừa rùng mình liên tục, nó không ngờ thằng Sung lại ác ôn đến chừng này. Việc bắt trói thằng Hoàng rồi thả ong vò vẽ chích đã là chuyện động trời. Nay nó lại đào lỗ cắm chông hòng mong thằng Lượm bị cọc đâm thủng bụng. Nhưng ông trời có mắt... chỉ tội nghiệp cho thằng em của nó không biết sống ૮ɦếƭ ra sao.
Thằng Lượm bảo con Tý:
- Mày hãy lo đề phòng thằng Sung đó! Tao nghi qua chuyện này rồi sẽ đến lượt mày.
Con Tý cũng hoang mang ra mặt:
- Mày là con trai nên nó chọn cách trả thù dữ dội. Còn tao con gái chắc nó chỉ bạt tai vài cái cũng đủ hả giận rồi.
Thằng Lượm còn đủ tinh thần hù:
- Không dám nó nhẹ tay cho mày nhờ. Theo tao nghĩ chắc nó sẽ bỏ mày vô bao đem trấn nước hoặc treo trên cành cây rồi cắt dây cho rớt xuống.
Con Tý nhảy dựng lên như thể bản án của thằng Sung đang quàng vô cổ nó:
- Ối... đừng làm thế! Tao ૮ɦếƭ mất...
Mỹ Vy nãy giờ không ra miệng song trông nó có vẻ bình tĩnh hơn. Nó trấn an con Tý:
- Tao tin thằng Sung sẽ không hành động mù quáng nữa. Bởi vì sau sự kiện xảy ra này, nó sẽ phải sáng mắt mà nhận định những điều sai trái do nó gây nên rồi.
- Nhưng nếu như thằng em nó không sống được?
- Thì nó sẽ ân hận. Vì lỗi này do chính nó tạo nên.
Con Tý vẫn có đầy lòng nhân. Nó chấp tay tự cầu nguyện:
- Mô phật. Cầu cho thằng em nó tai qua nạn khỏi, tao sẽ đem con chim chích chòe mà tao bắt được hôm trước đem phóng sinh để tạ ơn.
Con Mỹ Vy cũng góp lời:
- Còn tao thì đem mấy con cá lia thia thả lại ruộng dù đã hứa cho thằng Hoàng. Riêng thằng Lượm không có gì để cầu xin song tự đáy lòng nó luôn mong muốn thằng Sung đừng tạo nên thù hận nữa.
Thật may mắn cho thằng Sung là em nó đã thoát ૮ɦếƭ. Nhưng số tiền viện phí để cứu nó lại không đơn giản một chút nào. Bà Năm Trầu đã phải bán căn nhà đang ở mà vẫn còn thiếu nợ một món tiền khá lớn không biết chừng nào mới trả được. Bà trách mắng thằng Sung hằng ngày:
- Chỉ tại mày quá ngỗ nghịch nên nhà mình mới ra nông nỗi này.
Thằng Sung biết lỗi nhưng vẫn lạu bạu với má nó:
- Ai biểu má sinh tui ra làm chi. Giá mà tui được đi học như thằng Hoàng, con Vy thì tui đâu có thời gian nghịch ngợm, đâu có bị tụi nó lên lớp thầy đời.
Nghe thấy vậy bà Năm Trầu chỉ biết khóc oán trời. Bởi từ trong thâm tâm bà đâu có mong cái nghèo khổ đeo đẳng mãi để cho con bà thất học, đi chăn trâu rồi có cái đầu suy nghĩ hạn hẹp đến ngu xuẩn.
Qua việc thằng Sung đi ăn cắp vịt và trứng của nhà thằng Hoàng, việc bắt trói thằng Hoàng cho ong chích, rồi lại đến việc lỗ cắm chông để phục kích thằng Lượm đã nói lên tất cả sự thất học mà ra. Nhưng bà Năm Trầu có muốn thế đâu. Bà cũng mơ ước những đứa con bà sinh ra chúng đều ngoan ngoãn, dễ thương học hành đến nơi đến chốn. Song đâu phải nỗi ước mong nào cũng trở thành hiện thực. Chồng bà ૮ɦếƭ sớm để lại cho bà gánh nặng gia đình với tài sản là những đứa con còn quá nhỏ chưa hiểu gì đến hai chữ "nhọc nhằn". Vì cuộc sống khó khăn bà đã phải bươn chải bằng đủ mọi thứ nghề, nhưng cũng chỉ kiếm được miếng ăn cho các con lót dạ chứ không lo nổi cho chúng manh áo sạch và vài quyển vở đến trường. Thế là anh em thằng Sung mặc sức rong chơi, gây gổ và đánh lộn mà không ai kèm cặp. Ðầu năm vừa rồi bà phải nhận cho nó đi chăn trâu mướn để bớt thời gian lêu lỏng. Vậy mà, không ngờ biết bao cớ sự đã xảy ra.
Thằng Sung không ngồi nhà cho má nó nặng nhẹ lâu. Nó phủi quần đứng dậy rồi lững thững ra khỏi nhà với ý định tìm một chỗ nào đó yên tĩnh nằm ngủ, bất chợt nó trông thấy con Tý và con Mỹ Vy đang sánh nhau ở đằng xa liền dợm chân bước tới:
- Ê... đứng lại cho tao hỏi.
Tuy chưa nhìn thấy thằng Sung mà chỉ nghe tiếng, con Tý đã lôi con Mỹ Vy chạy trối ૮ɦếƭ, vì sợ nó trả thù mình.
Vậy là từ đó thằng Sung không còn ai làm bạn nên mặc cảm cô đơn của nó cứ lớn dần. Cứ hễ nó đi tới đâu là bọn trẻ cứ tránh xa nó tới đó cho đến một hôm, nó chộp cổ được con Mỹ Vy:
- Mày đang định đi đâu?
Mỹ Vy nhìn trân trân vào mặt nó:
- Tao đi từ giã bạn bè.
Thằng Sung khẽ nghênh đầu:
- Có tao trong số đó không?
Con Mỹ Vy không nỡ chối, nói đôi đường:
- Nếu như mày còn nghĩ tao là bạn thì mày sẽ có tên.
Thằng Sung hậm hực lừ mắt ngó:
- Tao không thèm xin xỏ.
- Mày vẫn cao giọng như thế sao?
- Tất nhiên. Bởi tao từng là Thủ Lĩnh của tụi mày.
Tuy rất e ngại sẽ lãnh một cái bạt tai vô mặt, con Mỹ Vy vẫn can đảm dài giọng:
- Mày quả là đứa không hề biết hổ thẹn. Sao mày không nhìn lại mày coi có giống cái con giáp nào không? Ờ... mà giống... con trâu và... con lợn...
Bị con Mỹ Vy châm biếm, thằng Sung giơ tay toan động thủ nhưng con nhỏ đã nhanh hơn co cẳng chạy để thoát thân. Không thèm rượt đuổi như mọi khi, thằng Sung ngồi xuống bờ ruộng dùng hai chân đạp mạnh làm lầy đất quanh chỗ nó. Một con rắn nước vô phước bò ngang qua hứng chịu cơn tức tối của thằng Sung bị nó chộp cổ kéo đứt đôi. Cả bọn cua đồng vừa ló đầu ra khỏi hang cũng nát người dưới bàn chân to bè của nó. Thằng Sung trông giống như một gã Lỗ Ðạt nổi cơn điên không sai một chút nào. Nó bắt đầu gào thét làm lũ chim đồng hoảng sợ bay vụt mất bỏ lại sự tĩnh lặng của khoảng trống mênh ௱ôЛƓ chỉ có gió và nắng cùng màu sắc hài hoà, thiên nhiên trên cánh đồng.
Giữa lúc cơn khùng của thằng Sung đang sắp sửa dâng cao tột độ thì một cơn mưa bóng mây trút xuống làm nó ướt sạch cả người. Những giọt nước man mác của ông trời đã xoa dịu sự nổi loạn nơi thằng Sung nên sau đó nó quay trở về nhà lấy xe đạp lên bệnh viện. Nhưng khi chứng kiến thấy thương tật của đứa em, thằng Sung mới hối tiếc cho sự ngông cuồng, ngu xuẩn. Nó ôm mặt khóc hù hụ, mặc cho những ánh mắt chung quanh ngó nhìn, lầm tưởng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay