Khoảng cách tình yêu - Chương 42

Tác giả: Granty

Tiếng mở cửa khiến Thục Quyên giật mình tỉnh giấc, cô hoảng hốt ngồi bật dậy, lập tức đưa mắt ngó dáo dát về phía cửa, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, bất động trước mặt cô. Cô thở phào một cái đưa mắt nhìn xem Bảo Nam thế nào rồi. Nhưng phát giác cậu được không còn nằm trên chiếc giường đó nữa. 

Chiếc giường đã được cô thay tấm ra mới, tấm chăn mới không còn chút máu nào xót lại để Bảo Nam có thể nằm nghỉ thoải mái hơn giờ chỉ còn lưu lại một vệt máu mờ ảo. 

Thục Quyên cắn môi sợ hãi, vết thương của Bảo Nam có thể coi là được cô xử lí tốt, nhưng cô không phải là bác sĩ, nên không thể bảo đảm có thể nó sẽ không xảy ra chuyện gì. Cô lo lắng vết thương của cậu có thể bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao, không biết bên cãnh Bảo Nam có ai để chăm sóc cậu hay không. Không biết cậu có xảy ra chuyện hay không. Nỗi bất an này khiến cô lo lắng không yên, suy nghĩ hồi lâu, Thục Quyên liền gọi điện cho Bảo Phương, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.

Thục Quyên đành buồn bã tắt điện thoại đi.

Sau đó cô không hay chút tin tức gì của Bảo nam nữa. Cô từng thăm dò Alex, cô bạn cùng lớp vẫn thuờng ra vào hộp đêm đó, nhưng cô bạn trả lời không thấy Bảo Nam đến đó nữa. Alex cho rằng thục Quyên đã thích Bảo Nam, đang buồn vì không còn gặp đuợc cậu ấy nữa. Cô thân tình vỗ vai Thục Quyên an ủi, và nhiệt tình giúp cô làm quen với mấy anh bạn của cô, nhưng Thục Quyên nhẹ nhàng từ chối.

Lần đó Thục Quyên tham gia vào một hội từ thiện dành cho trẻ em, nên quyết định đến ngân hàng rút tiền để quyên góp. 

Cô ngồi chờ cả một buổi, đến luợt cô thì khi đang làm thủ tục, bỗng một toán nguời bịt mặt cầm S***g xông vào, chúng chĩa S***g lên trần nhã xã đạn xối xã khiến tất cả mọi nguời hoảng hốt vội vã ngồi xuống đất ôm lấy đầu. Thục Quyên cũng hoảng sợ vội vàng ngồi xuống ngay bàn đăng ký giống như mọi nguời.

Bọn chúng quăng những chiếc túi to dài lên trên mặt bàn ra lệnh gom tiền bỏ đầy túi. Những chỉ vài phút sau đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài, khiến tất cả bọn chúng giận dữ hét lên hỏi:

- Ai đã báo cảnh sát.

Không có ai dám lên tiếng trả lời, mặt ai nấy đều xanh xao nhìn bọn chúng sợ hãi, chúng tức giận bắn một loạt đạn vào phía quầy. Tất cả nhân viên của ngân hàng đều bị trúng đạn ngã xuống đất, máu bắn ra khắp sàn nhà, một nhân viên ngã nằm trên mặt quầy, khiến máu từ nguời cậu ta chảy xuống chỗ Thục Quyên ngồi, cô hoảng sợ té ngã bật về phía sau. Vô tình chạm vào chân một tên trong đó, hắn ta liền đưa tay tóm lấy cô lôi dậy. 

Hắn hất đầu ra lệnh cho bọn đàn em rút, chúng liền túm lấy mấy chiếc túi đựng đầy tiền xách lên vai, rồi cũng túm lấy thêm mấy nguời uy hiếp họ làm con tin của chúng. Bọn chúng phá tan cánh cửa kính rồi hung hăng lôi nguời ra ngoài.

Thục Quyên bị chúng túm đầu lôi đi, khiến đầu cô đau rát. Mặt cô đã xanh xám không còn một giọt máu. 
Truớc mắt cô là một đội ngủ cảnh sát đang lăm le cây S***g chĩa về phía bọn tội phạm nhưng vẫn chưa có ai dám có hành động nào. Còn có phóng viên đến quay phim và rất nhiều nguời tụ tập ở đó để xem.

Cảnh sát nói gì đó cùng bọn chúng nhưng Thục Quyên không nghe rõ. Cả nguời cô run lên vì sợ hãi, cả đời cô chưa từng chứng kiến những chuyện thế này, cô vẫn nghĩ nó chỉ là trên phim ảnh mà thôi, thật không ngờ lần này cô chẳng những chứng kiến toàn bộ quá trình mà còn là một nhân vật trong đó – con tin.

Thục Quyên hoảng hốt đưa ánh mắt nhìn về phía cảnh sát cầu cứu họ, cô nhìn thấy sắc mặt của bọn họ cũng không tốt lắm.

Chỉ lát sau một chiếc xe lao đến với tốc độ chóng mặt, dù cảnh sát đã phòng toả, nhưng nó vẫn lao nhanh vào bên trong, tốc độ nhanh và mạnh đến nỗi làm chiếc xe cảnh sát bị đẩy lùi về phía sau đâm về phía cảnh sát, khiến họ phải nhảy đi né tránh và đội hình bị hoảng loạn. Cánh cửa bật mở ra nhanh chóng, bọn chúng lập tức kéo nhau vào bên trong xe.

Nhưng vì xe không có đủ chỗ ngồi nên bọn chúng đẩy hai con tin ra ngoài và bắn ૮ɦếƭ họ khiến Thục Quyên lặng cả nguời, cô run lên bần bật nghĩ đến việc mình cũng sẽ bĩ đẩy ra và bắn ૮ɦếƭ như thế. Nhưng duờng như chúng còn cần giữ lại con tin để bảo vệ mình nên cô đuợc giữ lại. 

Cánh cửa xe đóng sầm lại, ngay lập tức chiếc xe lăn bánh chạy đi, cảnh sát liền lên xe đuổi theo bọn chúng, nhưng thật đáng tiếc, chúng đã ném thẳng hai quả *** về xe cảnh sát, hai tiếng nổ đã nhanh chóng cắt đứt việc đuổi theo của cảnh sát.

Thấy xe cảnh sát bị chặn lại, Thục Quyên cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, cô nghĩ đến việc bọn chúng sẽ đem cô đi giết như thế nào, nuớc mắt bỗng tràn dài ra. Bọn nguời này có sự chuẩn bị chu đáo, có hoả lực mạnh nên thoát khỏi truy bắt một cách nhanh chóng

Bọn chúng thấy đã thoát khỏi cảnh sát thì reo vui lột mũ trùm mặt ra. Thục Quyên mới chứng kiến duợc vẻ mặt của bọn chúng, bọn chúng cũng còn khá trẻ, chỉ độ 30 tuổi trở lại, bọn chúng có 5 tên tất thảy, vẻ mặt tên nào tên nấy đều háo hức với việc chia chác tiền. Cô thấy bọn họ có kẻ da đen, kẻ da trắng, tóc vàng tóc nâu, thật khó biết bọn chúng là nguời nuớc nào. Chỉ biết bọn chúng nói tiếng Anh khá chuẩn, có lẻ là nguời ở đây.

Một tên quay đầu nhìn Thục Quyên, cô nhận ngya ra hắn ta chính là kẻ đã túm lấy cô lôi đi. hắn nhìn cô với vẻ mặt kì lạ, khóe môi hơi nhếch lên tiến sát lại gần cô.

Thục Quyên sợ hãi co nguời lại. Tim đập không ngừng, toàn thân lạnh tóat. Hắn ta thấy bộ dạng của cô như thế càng thích thú, cuời trấn an cô:

- Đừng sợ, đưa em đến chỗ bọn anh chơi đùa một tí, nếu em phục vụ bọn anh tốt bọn anh sẽ không làm hại em.

Cả bọn phá ra cuời, đưa ánh mắt háo sắc nhìn Thục Quyên. Ánh mắt này khiến cô nhớ lại mấy cái tên khốn đã chặn đuờng cô ở phía sau hộp đêm. Thục Quyên nuốt nuớc bọt e sợ, giuơng đôi mắt uớt đẫm nhìn bọn chúng. Bọn chúng nhất định là sẽ làm nhục cô sau đó ***, bởi vì cô đã nhìn thấy mặt bọn chúng. Cô sẽ không ngây thơ tin lời bọn chúng nói là sẽ tha cho cô sống sót trở về.

Bọn chúng đưa Thục Quyên đến một khu ổ chuột, chúng giải cô đi qua truớc mặt rất nhiều nguời nhưng bọn họ xem như không nhìn thấy, đều quay đầu cuới nói với nhau, điều này khiến Thục Quyên thấy lạnh thấu xuơng truớc sự lạnh nhạt hờ hững của những nguời nơi đây. Chúng dẫn cô đến một căn nhà lầu sập xuệ, nhốt cô vào một căn phòng nhỏ rồi đóng sầm cửa lại. 

Thục Quyên thấy bọn chúng đã đi khuất mới đứng bật dậy lao về phía cửa cái nghe ngóng, hình như bọn chúng đáng chia tiền cho nhay thì phải. Cô an lòng bọn chúng hiện thời không tìm cô, vội đi về phía cửa sổ tìm lối thoát cho bản thân mình, nhưng chỉ đổi lấy sự tuyệt vọng đến phát sợ của cô, bên duới hoàn toàn không có một thứ gì, thậm chí là cả dây ống nuớc. Với độ cao này, cô mà nhảy xuống thì chỉ có thể ૮ɦếƭ tan xuơng mà thôi. Nhưng nếu cô ở lại cũng sẽ bị bọn chúng làm nhục rồi ***. Vậy thì chẳng thà là….

Cắn chặt môi kiềm nén sự bi thuơng trong lòng, Thục Quyên quyết định chấp nhận lựa chọn cái ૮ɦếƭ.

Nhưng ngay khi cô đang đưa một chân trèo lên thì cánh cửa phòng mở ra, cái tên tóc vàng bắt cô đã nhanh chóng buớc vào và vội vàng kéo cô nguợc vào bên trong. Hắn ta quăng mạnh cô xuống giuờng rồi trừng mắt nhìn cô giận dữ.

Chiếc áo somi của cô vì cái kéo mạnh và quăng mạnh của hắn ta khiến những chiếc cúc áo rời ra, để lộ chiếc áo lót ôm lấy *** đầy đặn của cô, để lộ một khoảng *** trắng hồng mềm mại.

Ánh mắt của tên này bỗng thay đổi, uất hầu của hắn ta chuyển động lên xuống một cách gấp gáp. Hắn từ từ tiến lại gần Thục Quyên.

Thục Quyên thấy ánh mắt hắn nhìn cô thay đổi, liền hiểu ra vấn đề, cô vội vàng kéo áo che chặc lại, nguời rút lại về sau, miệng run rẩy cầu xin:

- Xin nguơi….

Hắn ta lao vào cô, cô vội vàng tránh né, nhưng hắn ta đã chụp lấy cô bẻ ngoặt lấy hai tay cô bắt đầu giỏ trò đồi bại.

- Phập….

Một con dao sắc bén cắm thật nhanh trên sống lưng của hắn ta khiến hắn ta thét lên ngã vật xuống, Thục Quyên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị kéo đứng dậy và lôi nhanh ra khỏi cửa phòng.

Cô hoàng hồn nhìn kỹ nguời đang nắm tay mình kéo đi. Sắc mặt nguời đó rất đanh thép, ánh mắt tràn đầy sát khí rất đáng sợ. tay kia lăm lăm khẩu S***g trên tay, nhưng tay này lại nắm lấy tay cô rất dịu dàng. Tuy siềt chặt nhưng không khiến cô thấy đau mà trái lại là sự an tâm đến lạ kì.

“Làm sao anh biết cô ở đây?” trong lòng cô muốn mở miệng hỏi nhưng lại kkhông cất thành lời đuợc. Nên đành im lặng chạy theo buớc chân cậu.

Tiếng hét của tên tóc vàng bị Bảo Nam đâm đã đánh động đến mấy tên kia, bọn chúng lăm le cầm S***g lao tới. Bảo Nam liền nhanh tay giuơng ds***g về phía chúng, hai phát S***g nổ ra thì hai tên gục ngã ngay lập tức. 
hai tên kia nhanh chóng nép vào hai góc. Bảo nam cũng vội vã kéo Thục Quyên núp vào một bên tuờng.

Cuộc đấu S***g diễn ra ầm ĩ, trái tim nhỏ bé của thục Quyên lần nữa bị bóip ghẹt lại đầy sợ hãi. Nếu như không có bàn tay ấm áp siết chặt lấy tay cô khiến cô an tâm thì có lẽ cô đã vì sự kích động đến cực hạn này mà ngất đi.

Cô không biết mọi chuyện diễn ra thế nào cho đến khi Bảo Nam kéo cô băng đi, cả hai cứ chạy mãi, Thục Quyên hoàn toàn không nhìn thấy đuợc xung quanh, cô chỉ thấy bóng cái áo đen trúơc mặt cô. Lần nào cô gặp cậu, cậu cũng đều mặc một màu đen từ trên xuống duới. Thục Quyên lao mình đi theo bóng đen đó.

Nhưng nguời xung quanh đó nghe tiếng S***g nổ cũng lần luợt lôi S***g ra truy sát họ. 

Họ chạy trốn cuộc truy sát, chạy đến một sân thuợng, chẳng còn con đuờng nào thoát hiểm. Bảo nam siết lấy tay cô, cậui nhìn cô, dôi mắt thẫm lại khẽ cất giọng nói:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc