Khoản Nợ Hôn Nhân - Chương 24

Tác giả: Chu Khinh

Đưa thân vào căn phòng làm cho cô căm ghét kia lần nữa, cô thật sự muốn cắn nát người đàn ông trước mắt này! Nhưng hiện tại bản lĩnh thật sự rất tốt, dùng vũ lực thì cô đã không phải là đối thủ của anh, còn anh cũng không keo kiệt sức mạnh đối với cô. Cầm điện thoại ra muốn báo cảnh sát cũng bị anh trực tiếp đoạt mất, mạnh và mạnh chạm vào nhau, gan thì thắng.
Cho nên bây giờ cô đang ở nơi này, không có lựa chọn khác.
Sáng sớm hôm đó tỉnh lại, nhìn phòng ngủ tràn đầy hơi thở dâm loạn và mập mờ, cô cũng đã quyết định vĩnh viễn sẽ không bước vào nơi này nửa bước nữa. Ai biết, số phận luôn thích trêu đùa cô.
Đây là một căn hộ vô cùng cao cấp, xa hoa, rộng rãi thoải mái, cùng gian nhà nhỏ anh trọ năm đó sớm đã là cách biệt một trời một vực. c\'ập n\'hật c\'hương mới nhanh nhất ở d\'iễn đ\'àn l\'ê q\'uý đ\'ôn Vừa nhìn đã biết là làm từ tay nhà thiết kế nổi tiếng, đơn giản mà tiện lợi, rất giống phong cách Hạ Viễn Hàng sẽ chọn.
"Cà phê hay trà?" Cơ thể cao lớn của anh lười biếng tựa vào cạnh cửa, "Có lẽ cô thích . . . . . rượu?"
Cô lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào. Đời này cô đều không ᴆụng vào rượu. Nhớ đến ngày ấy, anh dùng phương thức như thế nào để trút hết một chai rượu mạnh cho cô, cô ra sức bấm móng tay vào lòng bàn tay.
Không trả lời, anh cũng không miễn cưỡng. Xoay người đi tới trước tủ rượu, rót cho mình một ly Ab¬so¬lut, tựa vào quầy rượu từ từ cạn uống.
Anh nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà khó lường.
Im lặng phủ xuống giữa hai người, đều không phải là người thích nói nhiều, vào giờ phút này, bọn họ đều rút kiếm bày ra, tràn ngập khói thuốc súng, hơi thở giống như lắng lại. . . . . . tạm thời.
So tính nhẫn nại, bọn họ đều có vô hạn.
Nhưng cô không muốn hao phí với anh nữa. Giáo dục cô nhận được nói cho cô biết, bất cứ chuyện gì chỉ có bắt tay vào giải quyết mới có thể thật sự chấm dứt.
"Nói ra mục đích đi."
"Không chơi trò im lặng lừa bịp nữa hả?"
Anh cầm điều khiển ti vi đặt ở mặt bàn xinh xắn lên, nhẹ nhàng nhấn một cái, một
Anh cầm điều khiển ti vi đặt ở mặt bàn xinh xắn lên, nhẹ nhàng nhấn một cái, một màn hình ti vi tinh thể lỏng lớn chậm rãi trượt ra, lộ ra trên mặt tường.
“Cô muốn đoán một chút xem sắp thấy cái gì hay không?”
Đôi mắt cô càng ngày càng lạnh, còn đoán cái gì chứ? Anh hiện giờ xấu xa đến mức khiến người ta giận sôi.
Thở dốc, ՐêՈ Րỉ, mồ hôi, còn cả máu tươi.
Tình ái tổn thương kịch liệt lẫn nhau này muốn đánh chiếm đối phương đến mức đưa vào chỗ ૮ɦếƭ. Màn hình cực kỳ rõ ràng, trình chiếu tất cả chi tiết vô cùng tỉ mỉ, công nghệ âm thanh hàng đầu truyền lại âm thanh mập mờ giống như ởngay hiện trường.
Cô tỉnh táo nhìn tất cả trước mắt, giống như trong trình diễn đó không phải cô và anh, mà là một màn thông báo tin tức không quan trọng.
Nếu như anh muốn thấy cô hoang mang,sợ hãi, hét chói tai, như vậy anh nhất định sẽ vô cùng, vô cùng thất vọng, chỉ thật may là, anh không mong đợi như thế. Đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô, ngay cả nét mặt nhỏ cũng không bỏ qua. Cô thật sự rất bình tĩnh, ngay cả cái cau mày nhỏ cũng không có.
“Cảm giác như thế nào hả?” Từng chữ, từng câu của anh giống như than thở. “Tôi dùng hết cả sáu cái máy quay phim, đầy đủ phương hướng, quay nhiều góc độ mới có hình ảnh hoàn mỹ như vậy.”
Đôi mắt cô nhìn thẳng anh, nhàn nhạt bỏ lại hai chữ: “Nhàm chán.”
Trả lời vô cùng…….phong cách Diêu Thủy Tinh.
Anh bật cười, đi tới ghế sa lon sau lưng, cúi người, trầm thấp hỏi ở bên tai của cô: “Cô nói nếu như tôi giao nó cho người khác, hẳn sẽ tương đối……” Duỗi lưỡi, liếm một cái ẩm ướt lên vành tai non mềm của cô, cân nhắc đắn đo “Thú vị?”
Cô quay đầu nhìn anh “Anh kỳ vọng tôi trả lời thế nào? Khóc lớn hay mắng to? Hay là cầu xin anh không nên làm chuyện như vậy?”
Anh chỉ quan sát cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Làm đi!” Cô thẳng thắn cho anh câu trả lời: “Anh muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, PO (gửi) lên mạng, cấp cho tòa soạn báo, đều tùy anh,Diêu Thủy Tinh tôi từ lúc sinh ra trở đi, trước sau đều không tiếp nhận uy Hi*p.”
Trong đôi mắt anh thoáng qua một nụ cười. Coi như anh cảm thấy mình có thể chưa từng hiểu rõ cô, nhưng Diêu Thủy Tinh ở phương diện nào đó,vẫn y nguyên như Diêu Thủy Tinh năm đó.
Trong cuộc sống của cô không có hai chữ “Thỏa hiệp”, dù là cái ૮ɦếƭ, lưng của cô cũng sẽ ưỡn lên, so với người khác còn thẳng hơn! “Không có thứ gì phải cho tôi xem chứ?” Cô xòe bàn tay ra, lễ độ yêu cầu: “Xin trả điện thoại di động của tôi lại cho tôi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Lúc còn trẻ, anh thích nhất là ở bên tai của cô, gọi cô “công chúa Diêu”, hiện tại công chúa trưởng thành, biến thành nữ vương, ngạo nghễ mà tự cao.
Điện thoại di động bị khinh bạc rơi vào lòng bàn tay của cô, cô đứng dậy, đi tới cửa.
*****
Thời điểm nâng tay lên xoay tay cầm cửa, giọng anh khàn khàn vang lên sau lưng cô: “Cô có muốn suy xét một chút xem, làm………người tình với tôi.”
Cô dừng động tác lại, đưa lưng về phía anh.
“Lúc cần thiết, ở chung một chỗ. Tách ra, không ai liên quan lẫn nhau.”
“Tại sao tôi phải cần?”
Anh lắc nhẹ ly rượu, say mê nhìn hình ảnh sóng lộn xộn. “Bởi vì, mười năm nay, ngoại trừ tôi ra, cô không có người đàn ông thứ hai.”
Cho dù không phải anh trải qua với vô số người, cho dù kinh nghiệm của anh không nhiều lắm, nhưng anh hiểu cơ thể cô. Từng cái phản ứng, từng cái khẽ run, bộ dạng cũng như năm đó ở trong иgự¢ anh, không lưu loát, lo lắng, xao động, trực tiếp.
Anh rất rõ, cơ thể của cô chỉ có một mình anh chạm qua.
Cô quay lại, nhìn anh cười lạnh, “Anh cảm thấy, cái này thì có ý nghĩa đặc biệt gì sao?” Không phải cô thủ thân vì anh, chỉ là cô đã tuyệt vọng đối với tình yêu. Mà vốn dĩ cô là người tính tình lạnh lùng, đối với phương diện kia không có yêu cầu đặc biệt, đối với đàn ông đến gần cô, cô chỉ thấy tràn đầy chán ghét.
Vốn cô tưởng rằng mình đã biến thành lãnh đạm, nhưng thì ra không phải. Gặp lại anh cô mới biết, thì ra Dụς ∀ọηg vẫn luôn chôn sâu, không phải biến mất, cơ thể của cô chỉ tiếp nhận anh, chỉ muốn tiếp nhận anh.
“Cô đã không tiếp nhận nổi người khác, sao không lựa chọn tôi?” Anh đương nhiên biết rõ, nàng không có người khác không phải vì có tình cảm với anh, mà là cô hoàn toàn xem thường, bất luận là kẻ nào, thế giới của cô quá cao ngạo, tất cả mọi người đều thất bại.
“Anh không sợ buổi sáng ngày nào đó tỉnh lại, ngay cả mạng sống cũng không còn?” Hiện tại hận còn không kịp, làm sao có thể làm người tình? Bọn họ thích hợp thì cũng chỉ có thể làm kẻ thù.
“Tôi cảm thấy rằng, tôi đang cung cấp cơ hội để cho chúng ta đều có cơ hội trả thù.”
"Tôi không cần." Tất cả anh cho, cô đều không cong cần nữa.
"Nhưng tôi muốn." Nặng nề để ly rượu xuống. "Diêu Thủy Tinh, cô nợ tôi một đứa con, đời này cho đến ngày ૮ɦếƭ, cô cũng phải trả lại cho tôi!"
Đây là nỗi căm hận vĩnh viễn trong lòng anh. Chuyện gì anh cũng có thể tha thứ, nhưng không thể tha thứ chuyện này. Tình yêu không có, không phải lỗi của ai. Lúc trước là chính anh không thấy rõ thực tế, cho là yêu nhau có thể bù đắp tất cả, nhưng không thể, nhớ đến mình đã phải mất đi người quan trọng nhất. Lúc đầu, anh cố ý đòi chính là đứa con này, có lẽ, để cho anh lấy được cái anh muốn, anh mới có thể bỏ qua cho cô, cũng bỏ qua cho mình.
"Đứa con. . . . . ." Ánh mắt của cô có chút biến hóa thay đổi, khóe miệng chậm rãi nâng lên nụ cười, quỷ dị lạnh lẽo "Anh muốn một đứa con?"
"Đúng!" Anh căm hận nói, bởi vì đây là cô nợ anh.
Cô nhìn anh, giống như im lặng cân nhắc vậy, trầm mặc hết năm phút đồng hồ, rốt cuộc cô mở miệng: "Được, tôi đồng ý với anh." Cô đi về phía anh, ưu nhã mà cao quý, nhón chân lên, in lên môi anh một nụ hôn lạnh lẽo "Hạ Viễn Hàng, ngày anh hối hận, nhất định, nhất định phải cho tôi thấy được, tôi thật sự không muốn để lỡ một khắc đó, tôi cũng sẽ, từ từ thưởng thức."
Anh cũng mong đợi thấy vẻ mặt khổ sở của cô, không hề lạnh lùng nữa, chỉ có tràn đầy khổ sở, điều đó, chắc chắn có thể tiêu trừ căm hận trong lòng anh chứ?
"Cho nên, chúng ta đạt được nhận thức chung rồi hả?"
"Dĩ nhiên."
"Vậy thì tới ăn mừng thôi." Anh kéo cô vào trong иgự¢, kịch liệt hôn lên.
(cảm nhận chút: sao thấy hai người giống như mới bắt đầu yêu nhau vậy, nói là trả thù mà sao vào mắt mình thấy ngọt ngào với dễ thương không à T^T )
Vừa hôn xong, hô hấp của anh rối loạn, nhìn chằm chằm ánh mắt mang theo giảo hoạt của cô.Sao anh có thể không biết, cô đồng ý nhất định là mang theo độc, giữ lại gai? Nhưng anh vẫn sẽ không buông tay! Địa ngục thù hận quá lạnh lẽo cũng quá cô đơn, anh muốn kéo cô cùng xuống!
Cho tới bây giờ, giữa bọn họ đơn thuần chỉ còn lại hận, một đôi người tình hận lẫn nhau, hoàn mỹ quá rồi.
Ngón tay của cô, chống lại nụ hôn lên môi lần nữa của anh. "Tôi muốn về nhà."
"Ở lại." Lưỡi của anh tỉ mỉ liếm trong lòng bàn tay của cô, thở ra.
Cô kiên định rút tay về. "Hôm nay không được."
Được rồi, ít nhất hôm nay anh đã được mục đích."Tôi đưa cô về."
Cô không từ chối, dù sao xe của cô vẫn còn ở công ty.
Xe của Hạ Viễn Hàng từ trước đến giờ đều nhanh đến kinh người. Lúc tuổi còn trẻ, cởi xe máy mang theo cô chạy khắp nơi, mà bây giờ cô ngồi ở bên cạnh anh, nhìn ngọn đèn lóe lên ngoài cửa xe lao nhanh. Ai có thể ngờ tới, mười năm sau người ở bên cạnh cô, vẫn là anh.
Trong miệng tràn đầy chua sót, bị cô hung hăng nuốt xuống. Cô không cần loại tình cảm cô ích này. Cô là Diêu Thủy Tinh, đã từng nhận bài học kinh nghiệm, cô nhất định sẽ học được khôn ngoan, cô nhất định phải vậy.
Biệt thự Diêu gia yên tĩnh mà thâm u, vẫn lộ vẻ cao quý như năm đó. Có điều anh hôm nay, đã sớm không còn là người thanh niên hai bàn tay trắng lúc trước đó.
Lamborghini khởi động tốc độ hạng nhất, mà tốc độ dừng lại cũng là tuyệt vời.
Nhân viên bảo vệ của biệt thự sau khi theo dõi trong máy tính nhìn thấy Diêu Thủy Tinh xuống xe, lập tức linh hoạt nhấn khỏi động mở cổng biệt thự. Trong tiếng cửa chính từ từ mở ra, Diêu Thủy Tinh đi vào.
Đi vài bước, giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, quay người lại, nhìn anh: "Hạ Viễn Hàng, lần sau anh lại gửi bưu kiện tới công ty tôi nữa, nhớ, ngàn vạn lần không được vì quá lo lắng bị người khác thấy đồ vật bên trong mà làm cho nó khó mở ra như thế."
Thân thể cao lớn đứng ở bên cạnh xe của Hạ Viễn Hàng chợt cứng ngắc lại. Sao anh có thể cam lòng để người khác thấy hình tư mật của cô như vậy? Làm anh trong một ngàn người mới chọn được một người, chụp những thứ kia thật ra thì cũng không tính là hình quá trớn, nhưng kỳ thật vẫn không yên tâm.
"Còn nữa. . . . . ." Cô từ từ kéo dài âm điệu, "Ngàn vạn lần cũng không được làm thế nào cũng cảm thấy không đủ, một đường theo dõi nhân viên chuyển phát nhanh đến dưới lầu."
Nhìn sắc mặt anh xanh mét, vui vẻ trong lòng cô càng chất chồng lên, "Máy theo dõi của Diêu thị của chúng tôi, cũng không phải là chỉ trang bị trong nội bộ công ty."
Cho nên, xe của anh dừng lại thời gian bao lâu, ở đâu, cô rất rõ.
"Tiện thể nhớ kỹ, không nên tiêu hủy phim anh chụp quá nhanh." Thở dài lắc đầu, "Quá rõ ràng rồi."
Rõ ràng không nỡ bỏ được cô, rõ ràng không bỏ cô xuống được, Hạ Viễn Hàng, chỉ hận mày quá không chuyên nghiệp.
Sự thực là, sau khi phim chiếu xong đã tự động tiêu hủy, bởi vì cho dù nhà hệ thống an ninh hoàn mỹ đến đâu thì người nào đó nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không yên tâm! Trực tiếp thiết lập và thay đổi cách thức phát và tự động hóa phim chiếu ra.
Quả đấm của Hạ Viễn Hàng càng nắm càng chặt.
Lời nói xong, Diêu Thủy Tinh bình tĩnh xoay người đi vào.
Nghe từ sau lưng truyền đến tiếng vang cực lớn của cửa xe bị đập lên, bên môi cô cười thật sự vui vẻ.
Nhẹ nhõm hòa nhau một màn.
Cho nên nói, ai sẽ giày vò hơn so với ai? Ai mới thật sự vĩnh viễn chiếm thượng phong đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc