Khoản Nợ Hôn Nhân - Chương 04

Tác giả: Chu Khinh

Đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng mấp máy, cách sân cỏ, nhìn về phía đại sảnh cực kỳ xa hoa kia. Tai đỏ vì uống rượu say, hành vi hết sức phóng đãng, cái gì gọi là công tử, tiểu thư xã hội thượng lưu từ trước đến giờ luôn tự xưng cao quý chính là đây. Một nụ cười giễu cợt lạnh nhạt, giữa suối phun nước do chuyên gia nổi tiếng thiết kế càng lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Trừ có tiền có thế, đám người kia so với người khác nhiều hơn cái gì chứ?
"Thủy Tinh, sao em lại trốn tới chỗ này hả?" Một giọng nói đàn ông mang theo trêu chọc phá vỡ phía ngoài yên tĩnh. Chủ nhân Chu Thế Vĩ của bữa tiệc, ôm một cô gái hấp dẫn xinh đẹp, xộc xệch đi ra từ đại sảnh. Khuôn mặt anh tuấn do cồn rượu làm cho đỏ ửng, thân thể trẻ trung, khí chất có chút buông thả, anh lúc này, đâu còn là công tử Erya tao nhã? "Tới kia chúng ta cùng uống rượu nào!"
Uống rượu? Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Thủy Tinh hoàn toàn lạnh lẽo, "Xin tạm biệt."
Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này, cô xoay người rời đi. Không biết tại sao cha lại đồng ý lời mời của Chu Thế Vĩ, để cô đến tham gia tiệc sinh nhật của anh ta. Với sự khôn khéo của cha, lại không nhìn ra bản chất Chu Thế Vĩ? Chẳng lẽ ông ấy lại để ý một lời mời nhỏ? Với gia thế của Diêu Dật Châu, sẽ quan tâm chuyện này?
Chẳng qua, cũng khó nói, ít nhất Diêu Dật Châu vẫn là một thương nhân.
"Thủy Tinh, đừng đi sớm vậy!" Đẩy cô gái đang dính bên cạnh ra, Chu Thế Vĩ bước thật lớn lên trước ngăn cô lại. Vất vả lắm mới mời được người đẹp lại cao ngạo này, làm sao anh có thể để cô đi sớm thế? Phải biết, anh đã sớm muốn có được cô.
Cô lạnh lùng tuyệt mỹ, đối với người khác liếc một cái cũng chỉ là khinh thường. Hôm nay là do anh cầu xin cha, gọi vài cuộc điện thoại cho tổng giám đốc Diêu, mới nhận được sự đồng ý. Mặc dù cô tới, cũng chỉ lạnh nhạt với anh, nhưng có thể làm cho cô tới đây, đã đủ khiến anh cảm thấy rất có mặt mũi.
"Chu Thế Vĩ, tôi với anh không thân quen như vậy." Nhìn người cản đường, cô vẫn bình tĩnh như cũ.
Anh không đứng đắn cười cười, "Nói chuyện nhiều một chút tự nhiên sẽ thân quen hơn."
Nhiều lời vô ích, dù sao cô cũng đã tới, coi như hoàn thành xong nhiệm vụ cha giao cho, chuyện kế tiếp, thứ lỗi không thể tiếp, trực tiếp vòng qua anh, đi tới cửa chính.
"Thủy Tinh, nơi này rất vắng vẻ, không có phương tiện để đi nhờ, ở lại thêm một lát nữa, anh đưa em về, được không?"
Xưa nay Chu Thế Vĩ luôn thuận lợi với mọi việc trong đám phụ nữ, trong lòng tuy đối với người đẹp rất ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại bị khí chất trong trẻo mà lạnh lùng trời sinh của cô làm cho bị đóng băng không dám tùy tiện lỗ mãng, chỉ có thể dựa vào chính mình, cố gắng thuyết phục, cộng thêm lợi dụng điểm yếu để uy Hi*p. Dù sao, hôm nay là do anh lái xe đón tới cô, không có anh, cô muốn đi về, ngoại trừ đi bộ, xem như bây giờ cô gọi điện thông báo cho tài xế lái xe tới đây, cũng phải hơn hai giờ.
Cô không để ý tới anh, ghét nhất loại đàn ông cứ quấn chặt phiền phức thế này, dù cho bên cạnh cô cho tới giờ cũng không ít người như vậy.
Thật thú vị, nhìn gương mặt cô lạnh lẽo, khiến anh động tâm càng kịch liệt hơn, "Thủy Tinh, mọi người đều là người trẻ tuổi, cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ, sao lại vội vàng đi vậy?"
Cùng cô đi ra ngoài, dù sao một lát nữa cô sẽ thấy được đường lớn tối đen, đừng nói xe, ngay cả bóng người cũng khó thấy, đương nhiên không thể không khuất phục.
Quả nhiên, sau khi thoáng nhìn thấy con đường dài trống vắng dưới ánh đèn mờ thì nụ cười đắc ý trên mặt anh càng thêm rõ ràng. Ngôi biệt thự này của nhà anh nằm ở vùng ngoại ô xa xôi, tỉ lệ xe taxi đi ngang qua nơi này bằng không, hiển nhiên cũng không có trạm xe bus, trọng điểm là, trong phạm vi mấy trăm dặm (1 dặm = 1,609344 km) quanh đây, không có hộ gia đình nào, Diêu Thủy Tinh muốn rời khỏi nơi này? Chuyện đùa chỉ đọc truyện tại nguồn!
Cô đứng lại, nhìn con đường, im lặng.
"Thủy Tinh, chúng ta đi về trước, tối nay anh lái xe đưa em về, thế nào?" Cô trực tiếp cất bước đi về phía trước.
"Không thể nào, em vẫn quyết định về?" Anh kinh ngạc đưa tay, muốn giữ chắc bả vai của cô.
Diêu Thủy Tinh khéo léo lách mình, né tránh bàn tay của anh ta, tiếp tục đi phía trước.
Anh không để ý lạnh nhạt của cô, ngược lại, loại cự tuyệt này khiến máu cả người anh đều sục sôi lên. Đối với mỹ nhân, anh có tính nhẫn nại vô hạn, nhất là giống như Diêu Thủy Tinh còn nhỏ tuổi thế này, giá trị con người khác thường, đẹp tuyệt trần làm cho phong cảnh cũng đẹp hơn, nếu như có thể được âu yếm, thì như thế nào cũng có thể.
Ánh trăng dịu dàng chiếu lên da thịt như sứ trắng lại hoàn mỹ không tỳ vết của cô, ngũ quan tinh tế, khí chất lạnh lùng, Diêu Thủy Tinh lúc này, xinh đẹp tựa như một giấc mơ.
Chu Thế Vĩ bị cồn rượu làm tê liệt đại não, lúc này mất đi năng lực suy nghĩ, anh xông lên trước muốn ôm chặt cô, nhưng trong nháy mắt tiếp theo đã đóng băng. Cô không tránh không né, chỉ nhìn anh. Dưới ánh trăng, trên gương mặt thiếu nữ mười sáu tuổi này, hoàn toàn là lạnh lẽo, loại lạnh đó không phải cố ý, mà là đã sinh trưởng trong xương, làm cho người ta phải sợ.
Anh cảm giác mình, giống như thấy được người đàn ông trên thương trường được xưng là ma quỷ, cha của cô, Diêu Dật Châu.
Im lặng khoảng một phút, cô nhàn nhạt mở miệng: "Tính đến báo cáo buôn bán lúc xế chiều cuối hôm nay, giá cổ phiếu của Minh Đạt là 215 đồng, thành tích cũng không tệ lắm, chẳng qua, nếu như mọi người biết ngày hôm trước các người tốn một tỷ hai, mua mảnh đất ở miền nam kia, thật ra lại là đất ô nhiễm nặng, không biết giá cổ phiếu sẽ như thế nào đây?"
"Em. . . . . ." Anh giật mình nhìn cô, vì cô hời hợt nói ra bí mật mà cha anh ra sức giấu giếm khiến anh kinh ngạc không ngớt. Trong nhà bỏ một số vốn lớn vào miếng đất kia, vốn định mời Diêu Thị cùng xây dựng làng du lịch cao cấp, ai biết bọn họ đã sớm biết, nhưng ngay cả cha anh, cũng chỉ vừa sáng nay mới nhận được tin tức, sao Diêu Thủy Tinh lại biết? Diêu Dật Châu. . . . . .
"Đếm tới ba, anh mau biến mất, sao?" Cô đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn anh, giọng điệu không phập phồng chút nào, trên mặt vẫn một mảng yên tĩnh.
Anh cắn răng nghiến lợi, hoa hồng rất đẹp, nhưng đâm vào sẽ làm người ta chảy máu, thích cô, nhưng cũng biết rõ mình không phải đối thủ của cô. Được, coi như cô lợi hại! Trong lòng Chu Thế Vĩ thầm mắng, mặc dù gắng sức muốn giữ tự nhiên, có điều vẫn khó nén chật vật mà đi khỏi.
Để cô tự đi về đi, cho cô kiêu ngạo ૮ɦếƭ đi!
Rất tốt, cuối cùng khôi phục yên tĩnh, Diêu Thủy Tinh hài lòng, coi như Chu Thế Vĩ thức thời, tuy nhiên cô không hề thích nói nhiều quá.
"Em xác định cứ để anh ta đi như vậy?" Giọng trầm thấp, từ dưới bóng cây không xa truyền đến, trong trời đêm mang theo vài phần tối tăm, mấy phần nguy hiểm.
Cô xoay người, nhìn sang.
Ánh đèn đường mờ, không chiếu sáng rõ bóng dáng dưới bóng cây, một bóng dáng phái nam cao lớn, kéo dài trên mặt đường, từ từ, từng bước từng bước gần hơn, ánh trăng bao phủ lên chiếu sáng dung mạo anh dưới gốc cây.
Là anh, Hạ Viễn Hàng!
Ban đêm đầu mùa hè, gió nhẹ mang theo mùi hoa nhàn nhạt, cũng mang đến chút rét nhẹ.
Bọn họ đứng ở đó, im lặng không nói.
Nhìn anh vẫn như trước, u ám tàn nhẫn, anh tuấn nhưng cũng lạnh nhạt.
Cô vẫn thanh cao như công chúa, khuôn mặt điềm đạm, lễ phục màu lam nhạt, bàn tay mang túi xách, cao quý không ai sánh bằng.
Anh cách cô khoảng cách hai bước chân, dừng lại.
Vai cô mảnh khảnh thẳng tắp, dung mạo xinh đẹp, khí chất ngạo nghễ, mặc dù chỉ bằng tới иgự¢ anh, nhưng về khí thế không hề yếu hơn một chút so với anh. Ánh trăng làm bóng hai người kéo dài mềm mại.
"Liên quan gì tới anh?"
Đúng, thật sự đâu liên quan gì tới anh? Anh vốn nên yên lặng dưới tán cây, hưởng thụ một chút an tĩnh đã lâu không có, cho dù bị bọn họ quấy rấy, nhưng chỉ cần anh không lên tiếng, cô tuyệt đối sẽ không phát hiện ra sự hiện hữu của anh, anh hoàn toàn có thể chờ cô bé nữ sinh kiêu ngạo này đi xa, tiếp tục khoảng thời gian yên tĩnh của mình.
Nhưng anh vẫn không nhịn được, tại sao, tại sao phải không nhịn được muốn nói chuyện với cô? Không phải anh đã sớm hiểu, anh và cô là người của hai thế giới, sẽ không, cũng không nên có bất kỳ liên quan sao?
Mà anh, cho tới giờ cũng không thích cái loài sinh vật nữ, cho dù là chị của mình, cũng không thân thiết nhiều, tại sao cố tình đối với cô. . . . . .
Anh không phải người chủ động, hành động hôm nay, không giống anh thường ngày.
Rất quả quyết xoay người, bước đi.
"Hạ Viễn Hàng." Âm thanh của cô, rất trong, rất rõ ràng, không ngọt ngào giống những cô gái thời nay, nhưng tên tuổi anh được kêu lên từ trong miệng cô, lại làm cho bước chân anh chợt dừng lại.
"Đưa tôi về nhà." Giọng điệu ra lệnh, cô nói hết sức tự nhiên.
Anh xoay người, nhìn cô.
Cô đứng ở đó, lễ phục đoan trang, là màu lam rất nhạt, đường cong đơn giản, làn váy giống như nước chảy, làm khuôn mặt cô nổi bật lên càng tinh xảo hơn, trong đôi mắt đen nhánh, không có chút cảm xúc nào, xinh đẹp nhưng cũng lạnh lẽo.
"Tại sao?" Anh nhíu mày.
"Anh nợ tôi." Rất tốt, cô nói đúng, xoay người, dắt cô tới xe mô tô của anh.
Khi cô thấy cỗ xe mô tô lớn kia cũng không có cảm giác kinh ngạc gì. Thanh niên giống anh, hình như lái mô tô cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng trời sinh cô nên ngồi trong xe thể thao nổi tiếng, vĩnh viễn không thể xuất hiện chung với loại xe mười phần hoang dã như vậy. Diêu Thủy Tinh kéo lên váy, ngồi một bên lên. Chỗ ngồi phía sau của loại mô tô này được thiết kế nghiêng tới trước, cơ thể bọn họ không thể tránh khỏi tiếp xúc.
Khi tay cô nâng lên tới hông của anh, bàn tay anh đột nhiên nắm lại căng thẳng, bắp thịt toàn thân đều căng cứng. Như không phát hiện khác thường của anh, cô lạnh nhạt nói ra địa chỉ nhà.
Mô tô gầm thét giống như bị chọc giận, xông ra ngoài.
Bọn họ, cưỡi gió mà đi.
Hơi cúi đầu, đảo mắt qua đôi tay trắng nõn bên hông, đôi môi mỏng nâng lên nụ cười nhạt. Khẳng định trong cuộc đời, Diêu công chúa chưa bao giờ ngồi trên loại xe như vậy. Cố ý tăng tốc, nghe được tiếng gió điên cuồng kéo rít chói tai, cảm thấy tay nhỏ bé bên hông, trong khoảnh khắc đó thắt chặt lại, nhưng cô không hề mất tự chủ mà kêu to. Đôi tay kia được quần áo màu đen của anh tôn lên, càng lộ ra long lanh trong suốt hơn. Cô và anh, vào giờ khắc này ở rất gần, gần đến mức có thể lờ mờ cảm nhận được nhiệt độ lẫn nhau.
Xe không ngừng tăng tốc, anh phát huy tính năng của mô tô đến mức tận cùng. Hai giờ đi đường, trực tiếp rút ngắn lại thành một giờ, đột nhiên dừng lại trước khu nhà cao cấp của Diêu gia trên đỉnh núi.
Trong nháy mắt, vô cùng yên tĩnh, bọn họ đều không nhúc nhích.
Anh không biết hành vi gần như dã man này của mình, có dọa đến tiểu thư Diêu gia đoan trang hay không. Hết thảy mười phút trôi qua, tay nhỏ bé ôm bên hông anh, từ từ từng chút từng chút buông ra, cô xuống xe.
Ý cười trên bờ môi anh càng sâu hơn, thấy cô gái này thật sự vô cùng đáng yêu. Lấy lại nón bảo hiểm, nhìn cô, làm sao cô làm được? Diêu Thủy Tinh cao quý xinh đẹp, sau khi trải qua đoạn phóng xe điên cuồng này, lại vẫn có thể sạch sẽ tao nhã đến thế.
Sợi tóc bị gió thổi vào làm rối, có mấy sợi tinh nghịch bay đến bờ môi cô, đôi môi anh đào, da thịt trong suốt, gò má bông sen xinh đẹp, Diêu Thủy Tinh lúc này, vẫn lành lạnh dứt khoát hoàn toàn khác biệt với người bình thường.
Anh nâng ngón tay, chạm nhẹ đến bên má cô, cô không né tránh, mặc anh vén mấy sợi tóc không nghe lời lên.
Chăm chú nhìn cô, đôi mắt không lạnh lùng như thường ngày, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc nhìn một người như vậy, một người con gái, "Tại sao?"
Cô lẳng lặng nhìn anh, vẻ mặt vẫn lạnh như vậy.
Cúi đầu, cùng nhìn nhau, "Trả lời anh." Cô vẫn im lặng không nói.
Rõ ràng mặt không chút thay đổi, nhưng tại sao, anh lại cảm thấy như cô đang ngầm chịu đựng? " Diêu Thủy Tinh." Thở dài kêu tên cô, cảm giác được vài thứ trong lòng đang không ngừng sụp đổ, anh không muốn nó sụp đổ, cũng không có sức ngăn lại.
Cô thản nhiên nhướng mày, "Anh có thể đi rồi."
Giọng ra lệnh, như lúc nãy bảo anh đưa cô về nhà, lại gợi ra nụ cười của anh, ngồi trên xe nhìn cô, sắc thái trong đôi mắt đen buông lỏng. Cô gái ở trước mặt này, dung mạo như nước, thần thái thanh thuần, có một cỗ hơi thở bình thản không hợp với tuổi của cô, lần đầu tiên gặp gặp nhau, đã khiến anh chú ý một cách kỳ lạ.
Ánh mắt cô bây giờ, đủ để làm cho những kẻ muốn làm xằng làm bậy không dám càn rỡ, yên tĩnh lành lạnh, tự mình có một loại uy nghiêm, nhưng trong mắt anh, chỉ thấy ửng hồng từ tai cô kéo xuống da thịt trắng như tuyết, non nớt đáng yêu.
Cô thật sự là một cô gái vô cùng, vô cùng đáng yêu, đáng yêu đến kì lạ.
Tới giờ anh vẫn không phải là người thích nói đùa, lần đầu bị kích động như vậy.
"Tuân lệnh, công chúa điện hạ." Trả lời hài hước, nổ máy xe.
Xưng hô của anh khiến cô hơi nhíu lông mày.
Trong tiếng động cơ khổng lồ, đột nhiên anh đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô kéo cô qua, "Coi như cảm ơn, để cho anh hôn một cái, hử?"
"Anh dám. . . . . ."
Anh thật sự dám, trực tiếp hôn lên môi cô, khuất phục trước khát vọng mãnh liệt trong lòng, không cầu xin, không chần chờ, cho tới bây giờ Hạ Viễn Hàng anh luôn không phải là người do dự, muốn cái gì thì trực tiếp ra tay, anh vậy nhưng thật ra chứa cực kỳ nhiều bản tính xâm lăng, tuy nhiên trên đời này, thứ anh muốn cũng không nhiều.
Mặt bọn họ kề sát rất gần, gần đến mức có thể cảm giác được hô hấp lẫn nhau, phun ra trên da thịt nóng rực.
Anh hôn lên môi cô một cái thật mạnh mẽ, sau đó thoáng ngừng chốc lát. Họ đều còn trẻ tuổi, trẻ tuổi đến mức còn chưa hiểu được loại hành động thân mật này phải thực hiện như thế nào, chỉ đơn thuần là môi cùng môi ᴆụng chạm, thuần khiết nhưng cũng khiến tim người ta phải đạp nhanh hơn.
Không tới mười giây đồng hồ, anh buông môi cô ra.
"Cực kỳ. . . . . . ngọt." Cố ý kéo dài âm điệu, cúi đầu nói bên tai cô. Trên môi cô, nếm thấy rất nhạt, say rất nhẹ, loại trong veo đó khiến lòng anh cũng rung động lên.
Cô lui về phía sau mấy bước, rời khỏi phạm vi hơi thở của anh, vẻ mặt không thay đổi, không tức giận, không xấu hổ, giống như người anh vừa hôn không phải cô.
"Diêu Thủy Tinh, em trốn không thoát rồi, biết không?" Lúc anh muốn đi, nên để anh đi, vốn dĩ anh định cứ một mình mà đi như vậy, biết đâu cô độc lại thích hợp với anh, nhưng khi anh gặp được cô, cô giữ anh lại, cô thật không nên, không nên.
Anh hôn cô, cô có thể cho anh một cái tát, hoặc là một cái ném qua vai hung bạo, anh biết cô có thể làm được. Nhưng cô không làm, cô vẫn bình tĩnh, không tàn nhẫn giống như đối phó với mấy tên du côn lúc trước, cũng không đối mặt giống người đàn ông quấn lấy cô tối nay, cứ lạnh lùng như vậy.
Cô chỉ bình tĩnh thôi, đứng ở đó, nghiêm túc nhìn anh, nhìn anh cho cô cái mỉm cười đầu tiên từ khi quen biết tới nay, nghênh ngang rời đi.
Anh đi rất nhanh, không tới một phút đã biến mất trong tầm nhìn của cô. Cô vẫn đứng ở đó, cây cối cao lớn trong gió nhẹ nhàng đong đưa cành lá, ánh trăng sáng ngời qua khe hở của những chiếc là chiếu xuống, tao nhã khiêu vũ trên mặt đất.
"Hạ Viễn Hàng." Tên của anh, từng chữ từng chữ, chậm rãi nhẹ nhàng được đọc ra từ trong miệng cô, từ từ nâng ngón tay, lau môi của mình.
Nơi đó, hình như vẫn còn lưu giữ nhiệt độ nóng bỏng của người nào đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay