Khó Làm Thái Tử Phi - Chương 34

Tác giả: Ngự Tỉnh Phanh Hương

Đừng Nhắc Đến Chuyện Cũ
Hoàng thượng nhất thời tâm động, hắn liếc Hoàng quý phi một cái, cũng không có nhiều bình luận về sắc mặt trắng bệch của Hoàng quý phi, mà trầm ngâm nói: “Cũng đúng là nhiều năm không thấy Nguyên vương múa kiếm rồi!”
Nguyên vương bản lĩnh cao siêu, lúc còn trẻ đã đi theo mấy lão tướng quân học võ nghệ, chẳng những người nhẹ như yến, còn có thể phi diêm tẩu bích, múa kiếm cũng rất có thành tựu. Tuy nói không giống Bùi Mân tướng quân năm đó, nhưng xác thực làm được “cưỡi ngựa như bay, đồng hồ quay ngược”. Nắm đó lúc hoàng thượng và cô cô ta uống rượu, thường xuyên để tiểu Nguyên vương bên cạnh múa kiếm, bình luận nhạc âm.
Nguyên vương căm tức nhìn Hoàng quý phi, nghiến răng, cơ hồ nghe được tiếng nghiến răng kẽo kẹt vang lên, hắn đồng ý: “Gần đây Vương Anh học được mấy bài múa kiếm mới, xin được vì hoàng thượng thể hiện, để ngài đối ẩm.”
Ai, Hoàng quý phi quá mạo muội đúng không? Không có bản lãnh lại cố tình đi nhổ lông cọp của Vương Anh, nghĩ tới bình sinh chuyện cũ hắn hận nhất, còn phải nói lớn tiếng như vậy, khiến hoàng thượng cũng có mấy phần không thoải mái.
Ngay cả Vương Lang, trong mắt cũng hiện lên nụ cười lạnh, hắn tới bên tai ta nhẹ giọng nói: “Cái này là tự làm tự chịu.”
Ta cố nén tiếng cười trong miệng, vươn tay tìm được tay hắn, nắm chặt, nhỏ giọng nói: “Chàng đừng đùa ta!”
Nói giỡn, nếu bây giờ bật cười, có thể sẽ không xem được kịch hay.
Vương Lang liền quăng tới một ánh mắt khinh bỉ: Người này công phu mặt ngoài rất tốt, rõ ràng cũng cực kì vui khi thấy Hoàng quý phi kinh ngạc, nhưng gương mặt nghiêm nghị, từ bi như tiên giáng trần.
Nhìn qua, Trần Thục phi, Thuỵ vương, vợ chồng Đoan vương, Liễu chiêu huấn…đều cố giả vờ gió nhẹ nước chảy, chỉ có ta quen thuộc với bọn họ, mới có thể nhìn thấy trong mắt họ chút xíu nụ cười, hoặc chút xíu lo lắng. Chỉ có Khuất quý nhân, cũng tận lực che giấu hả hê, chỉ là hiệu quả không tốt lắm thôi.
Hoàng thượng cũng nhìn lướt qua mọi người, tựa hồ đang do dự gì đó, sau đó nhìn về phía Nguyên vương, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có mấy phần buồn cười nói: “Tốt, vậy con múa đi!”
Thần kinh Nguyên vương nhất thời run lên, mặt Hoàng quý phi lập tức xám như tro tàn, hoàng thượng lại giơ lên một ngón tay, chậm rãi nói: “Chỉ là, dù sao cũng là ngày đại hỉ, không có việc gì không nên có kiếm phong. Người đâu, lấy một cây kiếm gỗ cho Nguyên vương!”
Đúng là gừng càng già càng cay, an bài lần này cũng là trừng phạt Hoàng quý phi, lại sợ Nguyên vương quá kích động, ngộ thương đến lão nhân gia nàng, làm ra chuyện đổ máu, chuyện này khó kết thúc.
Rắp tâm của công công ta cũng thật quá sâu rồi.
Ta không khỏi cùng Vạn Tuệ nhìn nhau, tinh tường thấy được nụ cười trong mắt nàng ta: ta biết rõ nhất định nụ cười trong mắt ta cũng như vậy.
Trong nhất thời lại không khỏi thấy Hoàng quý phi có chút đáng thương. Lấy thủ đoạn và tâm cơ của nàng ta, có thể ngồi vào vị trí Hoàng quý phi còn không phải vì cô cô ta mềm lòng thả cho nàng ta một con ngựa?
Ai, nếu không phải Miêu gia thật sự trung thành cảnh cảnh với hoàng thượng, hoàng thượng lại là một người nhớ tình bạn cũ, chỉ là ta cũng có thể nhẹ nhàng diệt trừ nàng ta, giúp cho vị trí thái tử của Vương Lang từ đây không còn lo lắng…
Đột nhiên ta lại cảm thấy có chút không đúng.
Vương Lang ngồi không yên trên ngôi thái tử, thật ra xét đến cùng vẫn phải nhìn tâm ý hoàng thượng. Tôm tép nhãi nhép như Hoàng quý phi, nhiều nhất chỉ có thể coi như là chút giải trí trong cuộc sống của chúng ta. Lại giải trí cho mình, cũng là chúng ta không thể tuỳ tiện động vào nàng, để giải trí cho công công ta.
Đừng nhìn công công ta nửa điên nửa tỉnh, thật ra thì chuyện gì hắn cũng nắm rõ trong lòng bàn tay đấy.
#
Rất nhanh Nguyên vương đã có một thanh kiếm gỗ, hắn cũng thay hoa phục thành một thân trang phục màu trắng, lúc đại điện vang lên một tiếng trống, duỗi tay, múa may chuôi kiếm tinh sảo. Mặc dù công ta nói gọt một cây kiếm cho hắn, nhưng đường đường hoàng gia Đại Vân, làm sao đến mức một cây kiếm gỗ cũng phải gọt?
Thay đổi một phen, bây giờ chúng ta cũng ngồi trên ghế cao, để xem múa kiếm toàn diện hơn, Hoàng quý phi ngồi bên tay trái hoàng thượng, ta và thái tử ngồi bên phải, bởi vì Vạn Tuệ là Nguyên vương phi, lại nói địa vị Nguyên vương chỉ đứng sau thái tử, cho nên nàng ngồi bên trái ta, đang cười khanh khách nhìn Nguyên vương đang hoạt động gân cốt, thỉnh thoảng lại nói mấy câu với vợ chồng Đoan vương. Ngược lại vì Thuỵ vương địa vị thấp nhất, ngồi cuối cùng, khoảng cách tương đối xa với chúng ta. Nhưng mà hắn cũng không để ý, tình cờ chạm ánh mắt ta thì trong mắt còn hơi lộ ra nụ cười, như cười nhạo ta hôm nay lại bị Hoàng quý phi châm chọc.
Ta không để ý chút nào: Hoàng quý phi muốn vũ nhục ta và Vương Anh ngốc như nhau, thật ra thì có rất nhiều cách, chỉ là nàng ta lại chọn cách tệ nhất…Nàng ta cư nhiên lại nhắc đến chuyện cũ năm đó, chọc tới Vạn Tuệ.
Chỉ là, sợ rằng nàng ta cũng không biết trong lòng Vạn Tuệ để ý nhất là một chuyện, cũng chính là năm đó không biết đột nhiên Nguyên vương phát điên cái gì, muốn lấy ta mấy tháng kia.
Ta có thể khẳng định, từ nhỏ đến lớn Vương Anh không có một chút thích ta. Hắn gọi ta thân mật nhất cũng chỉ là “nha đầu điên Tô gia kia”! Việc làm thiện ý nhất với ta cũng chỉ có một chuyện, cũng chính là…
Ai, ta lại muốn nói Nguyên vương hắn chưa từng có thiện ý với ta!
Bởi vì tuổi tác gần nhau, cũng xem như thân thích hoàng gia, ta, Vạn Tuệ, Nguyên Vương, Đoan Vương, thái tử, Thuỵ vương từ nhỏ đã thường chơi chung một chỗ. Bởi vì tính tình bất đồng, quan hệ có xa có gần, Đoan vương là người thành thật nhất, chỉ thích chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, đối với trò chơi của chúng ta không chút hứng thú, vì vậy mặc dù cùng nhau lớn lên, nhưng cũng có chẳng có bao nhiêu giao tình với chúng ta.
Thuỵ vương, thái tử và ta, bởi vì tuổi tương đối gần, hơn nữa có liên quan đến Hàm Dương cung, tự nhiên cũng tạo thành một đoàn thể nhỏ. Nguyên vương và Vạn Tuệ phải rời khỏi, tính tình Vạn Tuệ tốt, đối với ai cũng rất hoà khí, cũng không có tri kỉ đặc biệt, phàm là vào cung, hơn phân nửa là trong cung Thuỵ Khánh bồi hoàng thượng nói chuyện. Nguyên vương tính tình hoang dã, từ nhỏ thường xuất cung đến Kinh Dao trong đại doanh đi săn, cũng rất ít khi chúng ta chơi cùng một chỗ.
Chính là lúc chơi cùng một chỗ, hắn cũng đặc biệt…ách, cũng không thích ta, cảm giác một nữ hài như ta còn hoang dã hơn nam hài, một chút cũng không giống nữ nhân, đáng đời bị Vương Lang dạy dỗ.
Ta không chỉ một lần nghe hắn giựt dây Vương Lang: “Ngươi đánh nàng chiều lần hơn, nàng sẽ nghe lời!”, “Nữ nhân chính là cần đánh!”
______ Nếu như là người khác, ta liền hoài nghi, đây là do hắn cố ý muốn ly gián quan hệ của cô cô ta và Vương Lang. Chỉ là Nguyên vương, tạm thời có thể cho là hắn thấy ta rất thiếu…
Ta nói rồi, bản lãnh lớn nhất của Nguyên vương chính là lẽ thẳng khí hùng, từ nhỏ đến lớn, hắn lại không che giấu với khát vọng thái tử, cùng với địa vị Vương Lang ở đông cung rất không phục. Nhưng rất thần kỳ, quan hệ giữa hắn và Vương Lang cũng không tệ lắm.
Ta nghĩ hơn phân nửa Tử Cấm thành, toàn bộ Tứ Cửu Thành, thậm chí cả thiên hạ đều biết, mặc dù Nguyên vương rất muốn làm thái tử, nhưng tuyệt đối không có hi vọng làm thái tử.
Để một mãng phu nhưu vậy làm thái tử, ta thấy thiên hạ của Vương gia sắp đi xuống rồi.
Chỉ là, xem như thiên hạ hiểu đạo lý này, bản thân Nguyên vương lại không hiểu. Lúc ta mười lăm tuổi, Mạch Tuệ Nhi mười sáu tuổi, lúc chúng ta tuyển tú nữ, không biết tại sao hắn cảm thấy cưới ta rất có thể giúp cho quá trình hắn thành thái tử.
Dĩ nhiên, quan điểm này không sai. Ca ca của Tô Thế Noãn ta là Đại nguyên soái thống lĩnh binh mã, phụ thân, bá phụ trước đây cũng đều nắm binh quyền thiên hạ, môn sinh trải rộng khắp Đại Vân, mặc dù không thể nói là đệ nhất danh môn, nhưng không phải quan lại thế gia bình thường. Đừng nói chi cô cô ta còn là tiên hoàng hậu, dượng ta cực kỳ vừa mắt, có thể lấy được ta, phiên vương đó sẽ rất có mặt mũi, vị trí thái tử cũng sẽ vững vàng hơn.
Chỉ là chưa từng có ai thể hiện rõ ý đồ của mình như vậy.
Bước đầu tiên Nguyên vương theo đuổi ta chính là tìm ta nói, nói cho ta biết: “Ta muốn làm thái tử, ta thấy ngươi cũng muốn làm thái tử phi, không bằng chúng ta hợp với nhau, kết thành một đôi.”
….Lúc ấy quả thật ta rất muốn làm thái tử phi, không sai…Bất quá ta muốn làm thái tử phi, bởi vì Vương Lang làm thái tử thôi…
Bước thứ hai là cầu xin hoàng thượng, gả ta cho hắn. Nghe nói hoàng thượng lúc ấy trước kinh sau hỉ, tiếng cười làm cho nóc cung Thuỵ Khánh muốn lật.
___ ___ Dượng ta rất lâu cũng không có cảm giác này rồi.
Hắn còn liều lĩnh muốn chu toàn chuyện này, ngầm cho phép Nguyên vương một lần lại một lần tìm ta nói chuyện riêng, cố gắng thuyết phục ta hắn sẽ là một thái tử tốt, mặc dù hắn không thích ta, thậm chí còn hơi chán ghét ta phách lối ( thật là một người thành thật), nhưng dù sao cũng sẽ đối xử thật tốt với thái tử phi là ta, bảo đảm ta sinh ra người thừa kế tương lai.
Chính là vì phần thẳng thắn khó có được này, mặc dù ta một lần lại một lần cự tuyệt Nguyên vương, nhưng dù sao ta cũng không ghét hắn, thậm chí cảm thấy hắn thật đáng yêu.
Thậm chí ngay cả Vương Lang cũng khích lệ ta: “Theo ta thấy nàng và Vương Anh rất xứng đôi, hai người tạo thành một đôi rêu rao khắp nơi, không tốt sao?”
Hắn nói lời này cười như không cười, ta còn tưởng dù hắn cười ta, thật ra có chút ghen, thậm chí còn lo hắn xung đột với Nguyên vương, dặn đi dặn lại hắn: “Hắn chỉ phát điên thôi, ngươi đừng xía vào, chuyện này có khi trong lòng hoàng thượng cũng không muốn đấy!”
Dượng ta xác thực cũng biết từ khi ta biết yêu, trong lòng trong mắt ta thuỷ chung chỉ có Vương Lang.
Bây giờ nhìn lại, có thể câu nói lúc ấy của Vương Lang là thật lòng chăng?
Ta không khỏi nghiêng đầu nhìn Vương Lang một cái, lại thật nhanh xoay người lại, nhìn Nguyên vương trong sân.
Không, nhất định Vương Lang sẽ không vui mừng gả ta cho Nguyên vương, bất luận hắn yêu thích ta hay không. Yêu thích ta, hắn không muốn, không thích ta, hắn cũng không muốn.
Dù sao lấy thân phận của ta, nếu như gả vào hoàng gia, phu quân của ta chỉ có thể là thái tử. Bất luận người lên ngôi thái tử là ai, kết cục cũng không thể thay đổi.
Đang lúc này, thân thể Nguyên vương giãn ra, tiếng trống dồn dập, hắn bắt đầu múa kiếm.
Kiếm quang đỏ sẫm, nhất thời bắn ra từ nam tử thân thể cường tráng, dưới ngọn đèn sáng ngời, kiếm của hắn như rồng bay, hẳn là xông thẳng đến Hoàng quý phi.
Lúc này Vạn Tuệ chợt bước đến cạnh ta, kéo ống tay áo của ta, nhẹ giọng nói một câu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay