Khi Thiên Thân Mất Đi Đôi Cánh - Chương 32

Tác giả: Phong Uyên

Tút...Tút...Tút...
Sải từng bước thật dài qua hành lang một cách gấp gáp, Trang lo lắng, tại sao mẹ nó không nhận máy, cả anh nó nữa.
Rốt cuộc lễ đính hôn này là một trò đùa hay sao? Đến giờ hành lễ, chú rể không xuất hiện, mẹ chồng cũng không, cô dâu thì bị ngất do tụt huyết áp phải đưa vào viện. Mọi thứ rối tung rối mù như một cuộc băng bị ai đó chọc phá.
Cạch...
- Mẹ, không hay rồi, chị Uyển Nhi bị ngất. Sao mẹ không nghe máy? Anh cũng vậy. Tới giờ không xuất hiện, mẹ và anh có biết gia đình bên đó sẽ rất giận dữ không chứ?
Vừa đặt chân tới cửa phòng, Trang cho đồng thời những bức xúc của mình hoà vào các sự việc đang diễn ra một cách đầy đủ nhất mà không để ý sắc mặt của cả Minh Anh và Thiên Thi.
- Hai người có nghe con nói không?- Nó quay sang nhìn laptop đang được mở.
- Laptop của anh chạy đĩa à Minh Anh?
Click cho đĩa chạy lại, Trang chăm chú vào màn hình và quên bẵng thắc mắc: việc gì khiến cho mẹ cũng như anh nó trở nên kì quặc tới vậy.
- Trang...đừng...- Mẹ nó mấp máy môi.
- Mẹ đang đóng phim ạ?
Khoan...Chú Phong sao lại xuất hiện ở đây? Hai người đó ở cạnh nhau? Họ nói gì vậy? Cái gì thế này?
Bộp...
Minh Anh giật ngang chiếc latop mà nó đang xem ném thẳng xuống sàn, sự sửng sốt xâm chiếm toàn bộ cơ thể Trang, tới mức nó còn không đủ khả năng ngăn chặn hành động ấy.
- Anh...?- Giọng nó lạc đi - Chuyện này là sao...? Chuyện này là sao???
Nó gần như hét lên, thứ nó vừa thấy, thứ nó vừa nghe được...
- Con hãy bình tĩnh! Nghe mẹ nói!
Mẹ nắm lấy tay nó,hoảng sợ.
- Buông con ra!
Gạt phăng tay mẹ, môi nó tím ngắt.
- Mẹ giải thích đi??? Giải thích đi chứ? Hãy nói với con, những gì con vừa thấy, những gì con vừa nghe là dối trá, là của người khác dựng lên để hại mẹ. Mẹ nói đi!
- ...
- Không. Làm sao có thể dựng giống được như thế?
Nhưng...không thể nào...! Mẹ không thể là thủ phạm.
- Mẹ làm tất cả là vì hai anh em con. Tin mẹ, con phải tin mẹ?!
- Vì con và anh? Vì con và anh mà mẹ Ng*ai t*nh với ông ta sao? Vì con và anh mà mẹ hại bố? Ai cần mẹ làm thế? Ai??? Con hay anh??? Con không cần tiền! Mẹ mang bố về đi...Mẹ mang bố về đi chứ???!!!
Con ngươi nó sâu hoắm, mọi tế bào đang đồng loạt căng lên đầy đau đớn. Hay chưa? Vui chưa? Nó là một con rối, một quân cờ trong chính bàn tay của mẹ mình. Trả thù cho bố? Lấy lại tập đoàn? Sao mà xót xa thế này...?
Trang bật cười như điên dại, nơi khoé mi nước mắt bắt đầu chảy...Nghiệt ngã chưa?
Vì nó...vì anh...Vì nó vì anh cơ đấy?! Vì hai đứa con nuôi mà vợ giết hại chồng, vì hai đứa con nuôi mà phải đi Ng*ai t*nh với người khác? Có nực cười không?
Nó thèm vào đống tài sản này, nó ghê tởm thứ của cải nhuốm máu bố mình...Nó và anh cần vật chất ư? Nó và anh chỉ cần bố, chỉ cần tình yêu của ông, chỉ cần một gia đình.
- Mấy đồng tiền đó mua được bố không?
- Con...
- Xin...cầu xin...đừng gọi tôi...
Nó vùng chạy, nước mắt không có gió chẳng thể tự khô, không có nắng chẳng thể biến mất, số phận...số phận...nó gọi thầm trong tuyệt vọng...
- Trang! Đợi mẹ đã!
Bịch...
Đầu gối Mnh Anh quỵ hẳn xuống, đôi mắt đen láy chợt đỏ ngầu, bỏng rát bởi làn nước bao quanh, sống mũi cay nhưng nước mắt chẳng thể trào ra, mọi thứ đang cô lại, đặc quánh, siết chặt và P0'p nát trái tim anh.
Đây là sự thật...?! Phải rồi, sự thật!
* Lời của tác giả:
1. Hãy cm để Archiri biết rằng bạn đã và đang luôn theo dõi fic của Archiri, cm để Archiri có thêm động lực để viết.^^.
2. Dự kiến fic chỉ còn vài chap nữa là kết thúc nhưng mấy ngày hôm nay mình khá bận với lịch học, hãy thông cảm nếu lâu lâu không thấy Archiri post chap mới nhé!
Nới lỏng cà vạt, Bảo Anh thẫn người nhìn cánh cổng nhà thờ im lìm, anh chỉ tới muộn 15 phút mà lễ đính hôn đã kết thúc. Mệt mỏi thả áo xuống ghế bên, Bảo Anh đóng cửa xe.
“ – Xơ cho con hỏi, hôm nay nhà thờ có tổ chức một lễ đính hôn đúng không ạ? Thiên Uyển Nhi à Hàn Minh Anh?
-Cậu là khách mời sao? Vừa mới diễn ra đây nhưng phải kết thúc sớm hơn dự kiến.
-Ý Xơ là?
-Cô dâu bị ngất vì tụt huyết áp, chú rể không xuất hiện…Thật là một lễ đính hôn lạ lùng.
-Cảm ơn Xơ. Chào Xơ!
-Không có gì.”
Anh tra chìa khoá vào ổ, không biết nên cho xe đi thẳng tới nhà Minh Anh xem đã xảy ra chuyện gì hay rẽ sang phải đến bệnh viện thăm Uyển Nhi.
Bấm số của Trang, Bảo Anh kiên nhẫn đợi, nhưng…đáp trả anh chỉ là những tiếng tút lặp đi lặp lại tới mức nhàm chán ở đầu dây bên kia. Chưa bao giờ Trang không nhận máy của anh???
Tắt máy, anh cho xe rẽ phải, dù gì cũng phải xem cô Uyển Nhi đó có bị làm sao không sau đó mới tới gặp Minh Anh. Mà bác sĩ gì như cô ta, tới sức khoẻ bản thân cũng không biết phải chăm sóc thế nào cho tốt. Thật hết biết với cái người này!
Chiếc xe sượt ngang qua một bóng người đang chạy điên cuồng, anh đã không thấy khuôn mặt lẫn đôi mắt đỏ hoe đang sưng lên vì khóc của cô gái đó.
******
-Con căng thẳng quá à Nhi? Trước giờ đã khi nào thấy bác sĩ nói con có vấn đề về huyết áp đâu?
Ông Daniel Trần đứng dậy rót nước đưa cho Uyển Nhi.
-Đúng đấy, mà con còn chóng mặt nữa không?
Mẹ lo lắng, hỏi thêm:
-Không đâu. Con nghỉ ngơi một lát sẽ khoẻ ngay thôi, bố mẹ đừng lo. Chắc dạo này con không chú ý nên mới thế.
Bờ môi nhợt nhạt nở ra một nụ cười.
-Cái gia đình bên đó cũng thật là… Xem lễ đính hôn là gì chứ? Coi thường gia đình ta vắng mặt đã đành, con thế này cũng không tới thăm, gì mà gia giáo, gì mà nền nếp? Tôi thấy ông nên dẹp cái hôn ước này đi, thật mất mặt!- Dường như bức xúc không chịu được nữa, mẹ quay sang nói với bố.
-Cũng may, lễ đính hôn chỉ mời họ hàng thân thích và bạn bè lâu năm, chắc họ sẽ thông cảm. Tôi nghĩ hẳn gia đình bên đó có việc gì đấy, tôi tin cậu Minh Anh không phải người thiếu trách nhiệm tới vậy.
-Có việc gì quan trọng hơn chuyện hôn nhân sao? Sinh ra điện thoại làm gì chứ? Cậu ta cũng phải thông báo một câu để còn biết đường mà ăn nói với họ hàng, với khách. Cậu ta không biết điều tối cơ bản đó, lẽ nào chủ tịch NW cũng không?
-Thôi mà mẹ, dù Minh Anh tới nhưng con bị ngất thì lễ đính hôn cũng phải hoãn lại mà. Với lại, đính hôn cũng chỉ là một nghi thức cam đoan trước về chuyện gắn kết chứ có phải như kết hôn đau, không có nó cũng chẳng sao.
Thấy tình hình có vẻ căng, Nhi chêm lời cho mẹ hạ hoả.
-Nói gì thì nói, mẹ sẽ không đồng ý hôn ước này đâu, con thì thiếu gì người thích. Chưa cắt đứt quan hệ với bên đó là may.
-Được rồi, được rồi, giờ mình đi ra cho con nó nghỉ ngơi.- Bố đỡ mẹ dậy, xuống giọng.
-Con nghỉ đi nhé! Mẹ đi đây!
Suýt chút nữa thì cô phì cười, bố đúng là giỏi lấy lòng người khác, chẳng trách chưa khi nào Nhi thấy bố mẹ mình to tiếng với nhau trong suốt hai mấy năm chung sống.
-Cậu đến rồi sao không vào?
Nhi nhích người lên, nói vọng ra, giọng cô không lớn nhưng dư đủ cho người đang đứng bên ngoài nghe thấy.
-Tôi nghĩ cô nên cất nhắc việc trở thành biên kịch hoặc diễn viên. Cô thích hợp với hai nghề này hơn bác sĩ rất nhiều.- Đặt lên bàn một lẵng hoa quả, Bảo Anh bình thản.
-Cảm ơn vì lời khen!
-Vở kịch này gần như là hoàn hảo đấy nhỉ?- Khẽ nhếch môi, một nụ cười xuất hiện khiến đôi mắt anh sáng lên đầy mê hoặc.
-Không. Nó hoàn hảo chứ? Vì tới cậu cũng đã mắc, tin vào nó và tới đây. Thế là tôi đã mãn nguyện về đọ thành công rồi.
Đáp lời, Uyển Nhi thích thú nhìn Bảo Anh với vẻ đầy thách thức. Cậu ta thật thông minh, Nhi đã căn giờ chính xác tới từng phút cho thuốc kịp ngấm để cô có thể ngất đúng thời điểm, mọi thứ đều ăn rơ và tốt đẹp, tới mức, đôi lúc cô cứ ngỡ là mình ốm thật. Vậy mà Bảo Anh vẫn nhận ra.
-Mức độ thoả mãn của cô Uyển Nhi cũng không phải quá cao?
-À, tôi chưa bao giờ khắt khe với bất kì vấn đề nào. Mọi thứ nên vừa phải thì mới hạnh phúc và vui vẻ, đúng không?
Mỉm cười, cơ hồ như mối quan hệ giữa cô và Bảo Anh đang sắp chuyển mình động đậy, Uyển Nhi vui vì điều ấy nên việc bị anh phát hiện và đá đểu chẳng khiến cô thấy phiền.
- Chẳng sai…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc