Khi Thiên Thân Mất Đi Đôi Cánh - Chương 31

Tác giả: Phong Uyên

" Thiên Thi, cô sẽ không được yên đâu, rồi cô cũng sẽ phải trả giá, trả giá hơn tôi gấp nhiều lần, cứ chờ xem."
Bật hẳn người dậy, trên trán người phụ nữ những giọt mồ hôi bắt đầu lăn xuống.
Đe doạ bà ư? Ông ta có tư cách đó sao? Một tay che trời chiếm đoạt toàn bộ tài sản, Thiên Thi đâu dám quên... cái khoảnh khắc bị đuổi ra khỏi chính ngôi nhà của mình. Với tội danh trốn thuế, bà sẽ khiến Phong phải rục xương trong tù bóc lịch, ông ta sẽ được nhận lại mọi thứ. Muốn đối đầu với bà? Ông ta còn lâu mới có đủ khả năng thực hiện điều đó.
Đôi mắt sắc sảo lại hằn lên những vệt đỏ li ti đầy thoả mãn, chỉ vài giờ nữa NW và JA sẽ là một, tới lúc đó không ai còn có thể cạnh tranh nổi. Minh Anh đã không khiến bà phải thất vọng, Thiên Thi thầm cảm ơn sự cay nghiệt của gia tộc họ Hàn, nhờ đó mà con trai bà mới được tôi luyện để trở nên cứng rắn như bây giờ.
11 năm là khoảng thời gian quá dài để bà lấy lại mọi thứ đáng lẽ ra phải thuộc về mình và hai đứa con. Bà đã đổ nhiều công sức, đây chính là thành quả bà được phép hưởng.
" Bố Minh Anh, anh nên tự hào về con của chúng ta, chúng thật sự là những đứa trẻ ưu tú."
Với tay tắt điều hoà, Thiên Thi bước xuống giường, tiến vào phòng tắm.
***
Tấm rèm được kéo sang hai bên, Uyển Nhi hiện ra với vẻ kiều diễm và quyến rũ ૮ɦếƭ người, những lời khen ngợi không ngớt từ các chuyên viên trang điểm khiến khoé môi cô chuyển động tạo một nụ cười hết sức thanh lịch. Uyển Nhi cảm ơn tất cả rồi ngồi xuống bàn trang điểm để họ thực hiện công việc của mình.
Cũng nhanh thật, mới hôm nào cô còn ngỡ ngàng khi đặt chân xuống sân bay sau mười mấy năm nước ở ngoài giờ thoắt cái đã tới ngày này.
Nhi chớp mắt, mục đích chính khi về đây của cô không phải gặp Bảo Anh sao? Thế mà cậu ta thậm chí chẳng nhớ một chút nào về cô, vậy là những gì cô và cậu có vỏn vẻn lại chỉ một con số không tròn trĩnh.
Dù sao chuyến đi này cũng giúp Uyển Nhi nhận thức rõ, trong tim con người đó chỉ tồn tại duy nhất một hình bóng, hình bóng của một cô bé kì lạ, Tường Vi đã làm gì để khiến Bảo Anh thay đổi tới vậy??? Lẽ nào là sự trong sáng của cô bé? Thứ đó cũng có thể lay động trái tim sao?
" Liệu Vi có tới không?". Cuối cùng câu hỏi đó cũng chạm khẽ vào từng nơron thần kinh của cô.
Nếu Vi tới, ngay khi lễ đính hôn bắt đầu, cô bé sẽ P0'p nát trái tim Bảo Anh, Minh Anh là người may mắn và cô sẽ dành thời gian để tạo nên những kí ức mới với chàng trai đặc biệt của mình dù có khó khăn cách mấy, bởi cô vẫn luôn tin vào định mệnh.
Nếu Vi không tới, chẳng ai phải đau, Minh Anh đã quyết định rút kiệt mọi cảm xúc để trở nên sắt đá, không người nào có thể chạm tới nơi tối tăm của con tim cậu ta, Bảo Anh sẽ có quyền hi vọng và riêng cô thì sẽ " hạnh phúc" bên người chồng hoàn hảo của mình. Từ đó suy ra, hai gia tộc Hàn - Thiên tha hồ mà vui vẻ ăn mừng vì sự gắn kết này.
Khả năng thứ hai có vẻ toàn vẹn hơn nhiều, nhưng sao Nhi vẫn mong Vi tới, sau tất cả những bất hạnh mà cô bé phải chịu đựng thì đây có lẽ là món quà ý nghĩa nhất mà cô muốn trao tặng Tường Vi.
Ai mà biết cô sẽ làm gì với lễ đính hôn hoàn hảo của chính mình, một vở kịch chăng? Nhi cũng chưa biết cô sẽ tạo ra trò gì nếu Vi không tới.
" Mẹ chồng à, con bỗng ngưỡng mộ mẹ quá, và thật sự con cũng muốn thử tìm hiểu xem đằng sau sự dịu dàng và đoan trang của mẹ là những gì...? "
Hàng mi hạ xuống duyên dáng, Nhi đưa tay chạm nhẹ lên vết xăm hình bông hồng đen phía bên vai trái, nở một nụ cười.
" Chị cho em quyền lựa chọn đấy Tường Vi."
Trang dựa lưng vào tường, đưa mắt nhìn lên khoảng trời xanh đang hào phóng ban phát những tia nắng khiến nhà thờ trở nên lấp lánh như ngọc sau khi trốn ra được một góc, ***** và gia đình bên với công việc chào hỏi khách khứa.
Chỉ vài giờ nữa thôi, lễ đính hôn sẽ được bắt đầu...nhưng...sao trong nó tới một chút vui mừng cũng không có, chuyện này như thể một nghi thức bắt buộc phải có mặt trong khi chẳng ai mảy may hứng thú gì.
- Đang thẩn thơ nghĩ gì mà mơ màng vậy Trang?
- Ơ...Hì...Không...
Nó ngạc nhiên xen lẫn lúng túng nhìn Thiên Anh, chẳng biết nói gì nên cười chữa ngượng.
- Hôm nay, em xinh nhỉ? Thế này thì chiếm hết sự chú ý của cô dâu mất thôi.
- Anh bắt đầu sến rệp từ khi nào vậy? Em hơi bị mẫn cảm với lời khen đấy nha.- Háy mắt cười, nó gửi trả cho lời khen.
- Chẳng biết là từ khi nào. Hì. À, mẹ em bảo có việc cần về gấp nên muốn em giúp bác ra chào hỏi khách. Anh tìm em mãi đấy. Mình đi thôi.
- Vâng.
Lúc nó đang định bước theo thì Thiên Anh đột ngột đứng lại, anh đưa bàn tay ra ý muốn nó bỏ vào.
- Được chứ?
- Xin lỗi, hì, phần này của anh Bảo Anh rồi anh à.
Trang cười tươi, hồn nhiên bước tiếp mà không hay rằng người đang đứng cạnh là người đã phải lòng nó từ rất lâu nhưng chưa bao giờ nói ra.
********
Kéo vali lại, nó cùng mẹ và dì đứng vào hàng đợi làm thủ tục check in.
Xung quanh Vi, những ánh mắt lưu luyến, những giọt nước măt nóng hổi, những cái ôm đầy yêu thương trước khi tiễn biệt người thân bỗng khiến nó chạnh lòng.
- Chắc mẹ khát rồi. Mẹ và dì cứ làm thủ tục trước, con đi mua nước một lát.
- Ừ, đi nhanh nha Vi.
- Vâng.
Chỉ đợi câu đồng ý của mẹ, Vi chạy biến lại máy bán đồ uống.
Lấy ba chai nước xong, Vi toan rời đi nếu không có sự hiện diện của người đang đứng trước mặt, sao anh ấy biết hôm nay nó sẽ bay?
- Chào anh!
Thân thiện chào anh sau một lúc mất bình tĩnh, nó để mọi lời định nói chui tuột trở lại vào trong cổ họng.
- Em đã quyết định rồi à?
- Đó là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả, hơn hết là mẹ em. Em tin anh hiểu.
- Anh tôn trọng quyết định của em. Ừm, hãy quên hết mọi chuyện và sống vui vẻ nhé!
Ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ( đã rất lâu rồi giờ nó mới lại dám nhìn vào đôi mắt thông minh, êm dịu này), Vi nở một nụ cười trìu mến.
- Cảm ơn anh. Xin lỗi vì chưa nói gì cả mà em đã đường đột đi như thế này.
- Vi ơi!
- Không sao.
- Dạ, đợi con một lát.
Ngoảnh ra sau hoà hoãn với mẹ xong, nó nói vội:
- Em phải đi đây. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ. Tạm biệt!
Đôi chân của nó vừa mới dịch chuyển được ba bước thì...
- Vi này...
- Sao anh?
Nó ngoảnh lại, gần như là chăm chú đợi điều mà anh Bảo Anh muốn nói với mình.
- Em có thể ôm anh không?
- ...
- Thôi, em đi đi. Xem như anh chưa nói gì.
Anh cười hiền, phẩy tay rồi quanh lưng.
- Sao lại không thể chứ.
Nó bước tới và ôm anh một cái thật chặt trước khi Bảo Anh quay lưng lại hoàn toàn với mình. Vi luôn yêu mến con người này, chàng trai đã cho nó thật nhiều quan tâm, luôn ở bên nó ngay cả lúc nó ngỡ cả thế giới này đều quay mặt lại với mình, một cái ôm có là gì...một cái ôm đâu thể khiến anh biết, nó cảm ơn cuộc đời này biết bao nhiêu khi cho nó gặp anh, khi cho nó có được tình cảm của anh- mối tình đầu đầy kỉ niệm.
- Sống tốt và tìm được người anh yêu thương.
Vi buông anh ra, mỉm cười một lần nữa.
- Em cũng vậy nhé!
Anh hét lớn.
Nó vẫy tay chào anh lần cuối trước khi mất dạng ở phòng cách li...
Bảo Anh khẽ cười, thêm một lần nữa để anh có đủ dũng cảm quên đi tình yêu với nó, thêm một lần nữa để tình yêu này mãi ngủ yên, thêm một lần nữa để anh có thể lại bắt đầu.
" Cảm ơn em Tường Vi."
****
Chiếc máy bay cất cánh, chầm chậm lên cao, nó nhìn xuống trong khi nước mắt đã tìm được cách luồn ra ngoài.
Giờ này hẳn lễ đính hôn đang được diễn ra, hai bàn tay nó cứ đan chặt lấy nhau, Vi cố để tiếng nấc không bật
thành tiếng. Nó đã chọn lựa, rời xa anh chính là sự lựa chọn của nó. Con tim của Vi đã quá đau đớn, nó sợ rằng mình không thể chịu đựng thêm được bất kì chuyện gì nữa, nó không thể ích kỉ vì mình mà quên mất, mẹ mới là người cần nó nhất.
" Hãy sống hạnh phúc Minh Anh! Tạm biệt anh!"
Cài nốt khuy áo cuối cùng, Minh Anh tháo bông tai kim cương xuống. Từ giây phút này trở đi, anh sẽ làm một người con mẫu mực. Âm nhạc...tình yêu ...không còn phù hợp cho cuộc sống mới sau này. Vậy nên, anh cần rứt bỏ chúng.
Giá mà đó là những thứ hữu hình thì mọi chuyện đã không khó khăn tới thế.
Cốc...Cốc...Cốc...
- Cậu chủ!
- Chú vào đi, cửa không khoá.
Quản gia đẩy cửa bước vào, trên tay là một bưu phẩm được đóng gói cẩn thận.
- Có người gửi cho cậu.
- Ai vậy ạ?
- Tôi cũng không rõ vì bên ngoài không ghi tên và địa chỉ người gửi.
- Vâng. Cháu biết rồi, chú cứ để ở đó.
- Vậy tôi đi trước.- Đặt bưu phẩm lên bàn, quản gia thẳng người, giọng trìu mến.
- Chào chú!
Chạm nhẹ tay lên bưu phẩm, đôi mắt Minh Anh hướng lên đồng hồ, sắp tới giờ, anh nên mở ra ngay bây giờ hay...?
Áng chừng cũng không tốn bao nhiêu thời gian, anh mở gói bưu phẩm.
" Đĩa DVD ư?"
Còn 15 phút, nấn ná một lúc, anh bỏ đĩa vào laptop.
Chiếc máy cấu hình cao hôm nay bỗng lề mề lạ, nếu không nhanh anh sẽ muộn, Minh Anh toan đóng máy rời đi.
" - Xê em ra nào!- Người phụ nữ đẩy bàn tay Phong ra.
- Sao vậy? Không phải tình yêu với chồng của em hôm nay lại bùng cháy chứ?
Tách mình khỏi người Phong, Thiên Thi mắng yêu:
- Chỉ mỗi cái bậy. Nói cho anh biết, anh ta đã phát hiện ra rồi.
- Phát hiện ra gì?
- Mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Người phụ nữ thở hắt ra, giọng nói thì vẫn điềm nhiên.
- Khi nào?
- Em không biết, hôm trước em thấy anh ta và quản gia bí mật chuyện gì đó, hoá ra...
- ...
- Anh ta muốn lập di chúc.
- Di chúc? Chưa gì anh trai anh đã nghĩ tới chuyện đó rồi sao? Từng ấy em đã vội kết luận, nếu biết không lẽ anh trai anh để yên cho em thế này?
- Từ từ, nghe em nói, em đã điều tra, toàn bộ tài sản sẽ được quyên cho tổ chức từ thiện bao gồm cổ phần của tập đoàn, bất đốngản. một ít để cho Minh Anh và Trang. Em và anh không có gì hết. Anh nghĩ với mối quan hệ tốt đẹp lâu nay giữa anh và anh ta, giữa em và chồng mà anh với em không được hưởng gì ư? Suy nghĩ đi!
- ...
- Em hỏi bác sĩ riêng về sức khoẻ của chồng em và ông ta đã im bặt đấy. Hẳn anh ta đã chuẩn bị từ trước rồi. Chồng em chưa bao giờ là đồ ngốc.
Bộp...
Phong mím môi, đập mạnh tay xuống bàn:
- Bản di chúc đó sẽ mãi mãi không được hoàn thành. Chúng ta phải nhanh hơn.
- Vậy thì chồng em nên biến mất.
Ly R*ợ*u vang hoàn thành một cú chạm môi đầy kiểu cách, ánh mắt người phụ nữ chợt sắc lạnh.
- Ý em là?
- Anh ta luôn có vệ sĩ bên cạnh vì thế anh hãy dùng Minh Anh, tuy không phải con ruột nhưng anh ta thương thằng bé nhất. Sự mất tích đường đột của chủ tịch NW sẽ gây xôn xao dư luận nên tốt nhất là chồng em bệnh mà đi. Anh hiểu ý em chứ? Mọi thứ phải thật gọn và sạch đấy.
- Haha. Em đúng là rắn độc.
- Em sẽ xem đó là một lời khen, 50-50 nhé?
- Tất nhiên rồi. "
- Minh Anh hãy để mẹ giải thích.
Thiên Thi tím mặt khi nghe thấy cuộc hội thoại từ ngoài cửa. Bà hoảng loạn bước vào ngay khi đoạn cuối vừa kết thúc...
Minh Anh ngẩng lên, khuôn mặt anh trắng bệch cơ hồ như không còn sức sống, đôi mắt anh xoáy thẳng vào người phụ nữ mình ngày ngày gọi là mẹ, người anh hết mức kính trọng và tin tưởng. Anh đứng im như phỗng, họng khô khốc, mọi xúc cảm đều bị ***, anh biết nói gì với con người này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc