Khi Thiên Thân Mất Đi Đôi Cánh - Chương 22

Tác giả: Phong Uyên

1 tháng sau...
Reng...
Ôm một đống giấy thi lục ***c bỏ vào túi xách, Vi phờ phạc bước ra ngoài...
- Hi, làm bài tốt không?- Trang thò đầu vào phòng khiến mấy lọn tóc xoăn rủ xuống khuôn mặt bầu bĩnh...
- ...
- Sao thế?Không ổn à?
Cúi xuống nhìn Vi ( Trang cao hơn Vi những 5 cm.^^) cô bạn hỏi vẻ cảm thông...
- Không thể tuyệt vời hơn.Tớ nghĩ mình đủ điểm qua hết tất cả các môn mà không cần thi lại rồi..Thích quá đi mất...!
Đột ngột ngẩng mặt lên nó tua một tràng, nét mặt chợt tươi tỉnh tột độ khiến Trang thiếu chút nữa là té ngửa ra sau...
- Lần sau cậu làm ơn biểu hiện cảm xúc cho giống người bình thường hộ tớ với.Hết cả hồn.
- Hi, xin lỗi nhá.Tối nay tớ sẽ làm sushi coi như đền bù, ok?
- Thế bà cô định khi nào mới chuyển sang ở với anh tớ vậy?
- Gì???- Nó trừng mắt nhìn cô bạn đang nhe răng cười.
- Tớ bảo lãnh với mẹ để cậu sống cùng một tháng, giờ hết một tháng rồi, trước sau gì cậu cũng sẽ sống chung với anh tớ thôi.Hihi
- Cậu có muốn tớ làm sushi cho ăn nữa không?
Mặt nó đỏ bừng lên, khẽ đe dọa...
- Tớ biết rồi, hì, chị dâu...
Nhấn mạnh hai từ sau một cách có chủ ý, Trang lè lưỡi chạy vụt đi, nó định đuổi theo nhưng bàn tay thật ấm của ai đó kéo giật nó lại khiến Vi nằm gọn trong tay anh...
- Em định đi đâu vậy?- Minh Anh mỉm cười đưa tay chạm nhẹ má nó...
- Em...
- Định trốn hả?Đâu có dễ thế?- Chợt ánh mắt anh biến chuyển, nó ngượng chín mặt, đẩy tay anh ra...
- Kiểu gì em cũng đủ điểm, thật đấy, như thế sẽ không đứng cuối như hồi đầu năm nữa...
- Vậy sao?
- Anh không tin em hử?
- Thế có người bảo đợi anh mà chạy theo Trang là có ý gì nhỉ...?
- Hì, em quên mất...
Nó dụi đầu vào *** anh, thả cho bản thân được lửng lơ trong cảm xúc mà quên mất hai người đang đứng ở giữa sân trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào...
- Anh Minh Anh kìa...
- Cô ta là ai thế nhỉ?
- Sao anh ấy lại ôm cô ta?
Tiếng xì xào vang lên ngày một lớn khiến Vi vô thức lùi ra sau...
- Thôi ૮ɦếƭ rồi...
Cắt!
Quản gia ở đâu bỗng lù lù xuât hiện, lại còn mang theo cả máy quay...thế là tất cả đều nhìn nhau và cùng à ra...
- Thì ra là đóng kịch...
Anh nhìn quản gia đầy hài lòng...
- Hi, cảm ơn chú.
- Cô cậu lần sau nhớ lưu ý chứ thế này thì nguy lắm...
Mặt nó cứ ngây ra ( cơ bản là có hiểu gì đâu ) mãi tới khi anh kéo nó lên xe...
- Hic, bất cẩn quá, từ giờ em khó sống với fan của anh rồi.
- Em đang sợ đấy à?- Anh véo mũi nó...
- Ai thèm...
Rồi chợt nhận ra, chiếc xe mà nó đang ngồi không đi theo hướng về nhà, Vi quay qua anh khó hiểu:
- Đi đâu đây ạ?
- Anh không biết.- Anh trả lời tỉnh bơ vẻ mặt đúng là nai hết sức...
- Gì chứ?Anh không biết thì ai biết?- Nó nhíu mày...
- Hi, sắp tới rồi, một lát nữa em sẽ biết ah.
Quả không sai, chừng 5 phút sau chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng nó chưa từng thấy bao giờ, kì lạ hơn chẳng thấy bóng dáng một người khách nào.
Tất cả đều tối om khiến Vi phải vịn chặt lấy tay Minh Anh khi hai đứa bước lên bậc thang.
Cạch...
Nhấn nút bật công tắc, anh lặng im nắm chặt bàn tay nó, trong khi Vi đang ngạc nhiên khôn cùng trước một dải ánh sáng rực rỡ bao quanh hàng ngàn những đóa hoa hồng tạo thành dòng chữ:
Will you marry me ?
Đưa tay lên miệng vì sửng sốt, nó quay sang anh.Minh Anh mỉm cười rút từ trong túi ra một hộp nhẫn, dịu dàng:
- Hãy lấy anh nhé ?
P/s: 1.Gửi tới reader thân iu của Archiri, từ giờ tới hết tuần này Archiri phải ôn thi nên không thể post fic được, hì mọi người thông cảm cho mình nhá!^^
2. Và fic của Archiri chỉ kết thúc khi Archiri nói là nó hết thôi.Hì.Thế nên tất nhiên là vẫn còn rồi.Mong mọi người sẽ luôn ủng hộ mình.Cảm ơn mọi người nhiều lắm.
Iu reader.Moaz.^^
Dưới ánh sáng lung linh của những chùm đèn, khuôn mặt Minh Anh rạng ngời như có ánh hào quang bao quanh, chiếc khuyên tai đột nhiên lại lấp lánh...
- Em...bất ngờ quá...
Thật sự nó không biết phải nói gì, Vi và anh còn quá trẻ, liệu anh có đang hơi vội vàng...?
- Đồng ý nhé? Anh không muốn tồn tại một sự ngăn cách nào giữa chúng ta nữa...
- ...
- Có thể em cho là vội vàng...- Như đọc được những tâm sự trong mắt nó, anh điềm tĩnh- nhưng anh muốn mình sẽ luôn được ở bên em bây giờ và cả sau này nữa dù có bất cứ chuyện gì xảy ra...
- Đợi tới lúc em học xong rồi mới trả lời không được hả anh? Em mới chỉ là một cô sinh viên năm nhất, vài tháng nữa mới tròn 19 tuổi...em nghĩ mình chưa sẵn sàng để trở thành một người vợ...hơn nữa...
- ...
- Có vô lí khi bố mẹ em vẫn chưa gặp anh một lần nào...Em không biết họ có chấp nhận một người quá nổi tiếng như anh không? Anh và em cần thời gian để sắp đặt mọi thứ, cần thời gian để đưa mọi chuyện trở về với đúng quy trình của nó.Hôn nhân là chuyện trọng đại, em không muốn bản thân quyết định hời hợt.
- Nếu anh thuyết phục được bố mẹ em, em sẽ chấp thuận chứ? - Lông mày anh chợt xếch lên một cách đầy ngạo mạn và thách thức, nụ cười trên môi vẫn chư tắt...
- Vâng...Nếu anh có bản lĩnh đó...
Nó đồng ý bởi Vi thừa biết, không đời nào bố mẹ nó chấp nhận để con gái đi lấy chồng, khi mà con gái còn quá trẻ như thế này. Và hơn hết, gia đình Vi là một gia đình có phép tắc, bố mẹ đều nghiêm khắc trong chuyện học và yêu.Chắc họ không thể tưởng tượng nổi cô con gái bé bỏng của mình, ( người mà cả hai nhất trí chẳng có ai thèm rước ) lại sắp được thiếu gia của tập đoàn NW tới xin cưới.^^.
- Tới lúc đó, em không được từ chối chuyện ngủ chung giường đâu đấy?
Rất nhỏ thôi, chỉ đủ thoảng qua tai nhưng mấy lời đó của anh khiến mắt Vi như muốn rớt khỏi tròng, máu bơm về tim liên tục khiến khuôn ậăt nó đỏ như gấc...
- A...
Bất thình lình nó nhéo anh một cái đau điếng...
- Anh đúng là cái đồ xấu xa.Cho anh chừa thói nghĩ lung tung đi.
Rồi tung tẩy bước xuống bậc thang, đi được một đoạn bước chân Vi chợt chậm lại...
" Anh ấy đâu rồi nhỉ, không lẽ giận mình? Sao lại có thể nhỏ mọn như thế chứ? " . Một đống câu hỏi xổ ra trong đầu Vi...đúng lúc nó định quay lại để tìm kiếm thì...
- Á...thả em ra...
Chân Vi vẫy không ngừng trong trạng thái lơ lửng tầng mây, đơn giản là bởi giờ nó đang được anh bế bổng lên...
- Anh phải trừng phạt emk vì cái tội ***...
- Em không dám nữa...thả em ra đi...
- ...
Thấy không có hiệu quả, nó chuyển ngay sang đánh bài khác.
- Người ta đang nhìn kìa...Xấu hổ quá đi mất...
- Kệ người ta...không lẽ anh làm gì với người thương của mình cũng phải để ý xem có ai nhìn thấy không hay sao? Em đã chừa chưa?
Anh mỉm cười mê hoặc trong khi giọng nói vẫn lạnh băng.Vi lầm rầm : Sao trước đây nó lại có thể nghĩ anh giống thiên thần hả trời...???+.+
- Em chừa rồi.Hic.
Thả nó xuống anh quay qua vệ sĩ nói gì đó.Một lúc sau, chiếc xe nổ máy rồi khuất dạng trên con đường dài hun hút, sáng ngập ánh đèn...
- Chúng ta đi dạo nhé?
- ơ...Sao tự nhiên...?- Nó ớ ra...
- Em không muốn à?
- ...
- Thế thì về...
Chốt câu cuối, anh thăm dò nét mặt nó.
- Không...Đi cơ...có ai bảo là không đâu...
Vi kéo tay anh bước đi...Đã bao lâu rồi nó mới được một khoảng không gian riêng tư hiếm hoi với anh mà không bị công việc hay những người quanh anh xen vào như thế này...?
Suốt cả quãng đường dài, anh và nó chỉ lặng im đi bên nhau, chẳng ai nói gì hay giữa họ có nhiều thứ không cần phải diễn đạt bằng lời...như một đôi tình nhân bình thường...nó cần có thế thôi...
Một chiếc earphone bên nó và một bên anh...từng giai điệu ngọt ngào từ ipod vang lên...
You know that it all takes my breath away
And now I \'m left with nothing
So may be it true
that I can\'t live without you
And may be two is better than one...
........
I remember every look upon your face
The way you roll your eyes
The way you taste
You make it hard for breathing
Cause when I close my eyes and drift away
I think of you and everything \'s okay, I\'m finally now beliving that may be it\'s true, that I can\'t live without you...(*)
(*): trích từ " Two is better than one "- Taylor Swift ft Boy like girls
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc