Khi Thiên Thân Mất Đi Đôi Cánh - Chương 16

Tác giả: Phong Uyên

Ôm một đống thứ lỉnh kỉnh, nó lẩm nhẩm suy tính cách trừng trị Trang vì đã đưa nó cả khối đồ như thế này, chỉ nhận được một mẩu Sticker toe toét mà Vi phải làm việc không công như vầy đây.Vấn đề không chỉ nằm ở đó, nó không biết nơi anh Minh Anh ở mới là chính, làm tội bác tài xế cứ phải vừa đi vừa dò bản đồ.Khổ thế chứ?!
- Tới nơi rồi đấy cô.
- Hi, cảm ơn chú ạ.- Gửi tiền cho bác tài xong xuôi nó mở cửa xe bước xuống.
- Hơ...
Suýt chút nữa thì thùng đồ trên tay nó rớt xuống, ngôi nhà này sao mà kết cấu lạ quá vậy???Không nhiều tầng như nơi nó và Trang ở nhưng nơi đây lại rộng khủng khiếp, bao quanh là cánh đồng cỏ lau cao ngang người.
Tin...
Vi nhấn chuông chờ đợi, nhưng mãi chẳng thấy ai ra mở cửa, nó bèn đánh bạo lấy chìa khóa mà Trang để ở trên bàn ra mở cửa.
Bên ngoài nhà là một màu trắng toát nhưng bên trong tất cả mọi thứ đều màu đen, khiến nó có cảm tưởng rằng chẳng có tia sáng nào có thể lọt vào đây, giống như một thế giới riêng bị cô lập...Thật đúng là không thể hiểu nổi, Minh Anh khó hiểu ra sao thì nơi anh ấy ở khó hiểu y như thế...
Mò tay bật cái nút mà nó nhầm tưởng là công tắc, nước từ trên phun xuống bất ngờ làm người nó ướt nhẹp, vừa tức vừa ngao ngán, Vi ngưng ngay ý định ấn lung tung, ai mà biết được còn những gì đợi nó???
Đặt thùng đồ vào cái nơi khô ráo nhất, Vi lọ mọ vào phòng tắm lau khô tóc.Không biết anh Minh Anh đi đâu mà lại chẳng có ở nhà, từ hôm qua tới giờ nó chưa gặp anh...
Bước thận trọng lên cầu thang, nó muốn tìm chút ánh sáng từ ban công bởi mọi thứ tối om om làm nó ngột ngạt.
Một căn phòng mở hé, sáng một vệt nhỏ qua khe cửa, Vi không cưỡng nổi sự tò mò, nó đẩy cửa...
Ánh sáng đột ngột đập vào mắt khiến nó phải đưa tay lên che mắt vì chói, từ nơi này có thể nhìn bao quát cả cánh đồng cỏ lau rộng mênh ௱o^ЛƓ dưới kia, và rồi mắt nó cũng phải dừng ở chiếc giường màu đen ở ngay bên cạnh những ô kính.
Anh Minh Anh đang ở nhà và anh ấy đang ngủ.Nó bước đến thật gần, trên môi nở một nụ cười, dưới ánh sáng lấp lánh thiên thần của nó như tỏa ra vầng hào quang nhè nhẹ, anh thật hoàn hảo, hoàn hảo tới mức khiến nó tự ti,...
Đặt tay anh vào trong chăn, Vi lặng lẽ ra ngoài...
******
Dừng chân ở căn bếp đầy đủ tiện nghi, nó nhìn đống máy móc lắc đầu, không phải Vi chê hiện đại mà là vì nó không biết sử dụng những thứ đó thế là đành xắn ống áo, đeo tạp dề,...
Tranh háo hức chờ đợi phút giây được thấy mẹ, nó nhìn chăm chú vào những hành khách đang bước ra rồi mỉm cười thật tươi khi thấy một người phụ nữ ăn vận sang trọng, khuôn mặt phúc hậu tiến tới:
- Mẹ ơi, con ở đây!
Ôm chầm lấy mẹ, nó thì thầm:
- Con nhớ mẹ quá.Hi
- Thật không?Vậy chứ mẹ bảo ai sang bên đó thăm mẹ mà không chịu ấy nhỉ?
- Hì, con sợ làm phiền mẹ mà, thôi để con đưa mẹ về.
Ngồi trên xe, Trang cứ líu lo mãi không ngừng kể đủ thứ chuyện khiến mẹ nó phải phì cười.
- Thu mua cổ phiếu tiến hành tới đâu rồi con?
- Dạ, ừm, được 40% rồi ạ.- Giọng Trang chậm lại, nó sợ mẹ hỏi tiếp.
- Như thế là còn 15 % nữa, sao hai đứa không mua luôn đi?
- Số cổ phần ấy không mua được...
- Vì sao?
- Vì anh Bảo Anh đang nắm giữ nó và anh ấy không muốn bán cho chúng ta?
- Bảo Anh?Không phải rất thân với con với Minh Anh à?Ta nghĩ nó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tập đoàn của gia đình cậu ta nếu bán số cổ phiếu đó đi.
- Ừm, con cũng không biết.
Mặc mẹ chìm trong những ưu tư, nó cũng nén buồn, dõi mắt về phía trước.Hơn ai hết Trang biết anh Bảo Anh làm thế là vì Vi, anh ấy đang ép anh trai nó phải buông tay Vi.Nó thấy đau nhói khi nghĩ tới đó, dù gì anh MInh Anh cũng sẽ không làm theo những gì anh Minh Anh muốn, nó tin là nó hiểu tính cách anh trai mình...
- Mình đi đâu đây con?- Mẹ cất tiếng hỏi làm nó giật bắn mình.
- Về nhà ạ.
- Mẹ muốn tới chỗ Minh Anh.
- Để mai cũng được mà mẹ, mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi, nếu cần con sẽ gọi anh ấy tới...- Nó lúng túng, thôi ૮ɦếƭ rồi, mẹ mà tới nhà anh ấy bây giờ là kế hoạch sắp đặt cho hai người đó của Trang cũng đi tong luôn...
- Mẹ cũng không mệt, con cứ đưa mẹ tới đó đi, lâu rồi chẳng thấy nó hỏi han gì tới bà mẹ này, về nước nó cũng không thèm ra đón.
- Dạ...- Trang cười mà như mếu quay xe...
- Mum...mum...Vừa rồi!- Nó đậy nắp nồi súp lại một cách hài lòng, xong quay qua đổ khoai tây chiên ra dĩa.
Bởi chú tâm vào việc dọn thức ăn nên Vi không để ý anh Minh Anh đã xuống nhà từ rất lâu và đang đứng lặng ngắm nó.
- Anh dậy rồi à?- Không cần quay lại nhìn nó cũng đoán ra được người đang bịt mắt mình là ai.
- Em tới lâu chưa?- Anh thả tay, hôn nhẹ lên tóc nó.
- Cũng được một lúc rồi.Hì, giờ thì xê ra để em bưng đồ ăn nào.
Vi đang trông chờ anh xắn tay áo giúp mình nhưng thảm thay anh lại ngang nhiên ra ghế ngồi, gì thế nhỉ???Chỉ số ga lăng của anh í bằng không sao???
- Em thừa biết không cần nhìn anh như thế thì mặt em trông cũng ngố lắm rồi mà.Không phải anh không muốn giúp, tại em bảo anh xê ra đấy chứ?
Nó méo xẹo giơ nắm đấm hờ rồi cũng ngoan ngoãn bưng đồ ăn ra:
- Ngon không? - Vi long lanh quan sát nét mặt của anh.
- Ưh, cũng được.
- Chỉ được thôi à?
- Ưh, chỉ thế thôi.
Dù muốn kéo dài cuộc hội thoại nhưng thái độ của anh khiến nó chưng hửng thế nên chẳng hỏi han gì nữa, mặt mũi tối sầm, nó đưa thìa lên miệng...
- A...nóng...- Đưa tay lên ôm miệng, Vi lẩm bẩm nguyền rủa cái tính hậu đậu của mình.
- Khăn của em này...Lúc nào cũng bất cẩn như thế...
Anh đưa khăn giấy cho nó, cố nén một nụ cười đang dần hiện ra nơi đầu môi...
- Kệ em.
- Ưh, thì anh có quan tâm đâu, giờ thì lau đi, lem hết cả rồi...
Không đợi nó đồng ý, anh với tay chăm chú lau vết súp lem trên mặt Vi.
- Lúc ấy sao anh lại bảo em có một điểm đặc biệt không thể không nhận ra?
-...- Bỏ khăn giấy vào thùng rác, anh từ tốn ngẩng đầu lên chăm chú ý muốn Vi tiếp tục...
- Cái lần đầu tiên em gặp anh ấy.Em đã thắc mắc mãi.
Vi không giấu nổi tò mò hỏi thẳng anh...
-...
-...
- Vì lúc ấy anh thấy em khóc, nước mắt khiến em trông không được tự nhiên và em là cô gái duy nhất ở buổi biểu diễn đó không... hò reo tên anh.
-...
- Chính điều ấy đã khiến anh đặc biệt chú ý và chỉ cần quan sát dáng người, đôi mắt hơi đỏ dù đã được trang điểm, chẳng khó khăn gì anh có thể nhận ra...
- Thì ra là vậy...
-...
- Anh không muốn biết lí do sao?
- Nếu muốn thì em sẽ tự nói thôi vì vậy anh không hỏi gì cả.
- Cảm ơn anh.
- ...
- Gì thế ạ???- Vi ngờ ngợ khi anh cứ nhìn chăm chăm vào bát súp của nó.
- Lúc nãy em làm rau cẩn thận chứ Vi?
- Vâng.
- Thế cái gì đang ở trong bát súp của em?
Nhìn xuống hướng mà anh chỉ, nó nhảy dựng lên...
- Á...Sâu...Ọe...ọe...
Thế là không chỉ nó mà mặt anh cũng tái mét, Vi cố sức móc cái thứ chất lỏng nó lỡ ăn vào.Sao nó lại bất cẩn thế hả trời???
- Thôi đừng cố nữa, dù gì em cũng đâu có thể lôi chúng ra được...
- Huhu...
- Em khóc cái gì, có phải thuốc độc đâu.
- Huhu...
- Anh cũng ăn mà, đáng lẽ em phải xin lỗi anh chứ, lại còn khóc...
- Huhu...
Nó tiếp tục điệp khúc khiến anh ngày càng nóng mặt, dịu dàng...
- Thôi nín đi, nước của em này.
-...
- Mà khóc nữa là anh đuổi về bây giờ.
- Em đã tự tay *** một sinh linh...Hức...hức...
Trời, anh loạng choạng, hai mắt mở to bất lực nhìn nó.Đúng là bó tay mà! ( tới tác giả cũng bó tay...)
- Đừng khóc nữa,em biết khóc là sẽ không xinh đúng không?
Ngước đôi mắt còn vương nước nhìn anh, nó như bị thôi miên khi thấy anh đề cập tới chủ đề xinh hay không...(-> đúng là không còn gì để nói...)
- Em thật đúng là ...đồ ngốc
Không biết vì vẻ mặt của nó lúc ấy trông dễ thương hay vì không kìm nổi lòng mà Minh Anh cúi xuống, đôi môi anh khẽ chạm lên môi nó...Toàn bộ các giác quan trong nó như bị đơ lại hoàn toàn, Vi bất ngờ tròn mắt trong tích tắc rồi cũng nhắm nghiền, hàng mi cong vút rung rung, tim nó đang rộn lên những giai điệu không lời...
Bịch...
Âm thanh lạ khiến cả anh và nó giật nảy mình quay lại và cái nguyên nhân phát ra tiếng động ấy thì chút nữa khiến nó ngất lăn quay: Trang đang ôm miệng cười khúc khích còn người phụ nữ bên cạnh cô bạn của nó thì y như là bị bùa choáng...
- Mẹ...- Minh Anh hoàn toàn bình tĩnh, nhíu mày...
Vi đưa tay lên chắn ngang bờ môi, anh ấy vừa mới gọi người đó là gì cơ???
Theo dõi page để cập nhật truyện hay