Khi Thiên Thân Mất Đi Đôi Cánh - Chương 01

Tác giả: Phong Uyên

Gia sư và chàng biên kịch
- Cháu gái! Cháu gái ơi! - Tiếng gọi khe khẽ khiến nó bừng tỉnh, cụ già nhìn nó mỉm cười:
- Có thể đổi ghế cho bà ra ngoài này được không cháu?
- Dạ được ạ!
Trời vẫn còn tối nhưng Tường Vi đã tỉnh ngủ hẳn. Tàu chầm chậm lăn bánh, những con đường quen thuộc dần khuất dạng. Vậy là sau những tháng ngày dài nỗ lực, nó đã có một tấm vé vào cánh cổng trường đại học mơ ước dù điểm thi vào chỉ vừa đủ dùng nhưng đối với nó như thế đã là quá ổn...
Bước ra khỏi nhà ga nhộn nhạo, nó buột miệng thốt ra một tiếng:
- Woa!
Cũng phải, với một đứa nhà quê suốt 18 năm trời chưa một lần rời xa cái xã nghèo như nó thì Hà Nội quá là mới mẻ, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm.
- Đi xe không cháu?
Người đàn ông trung niên tiến xe lại gần, vui vẻ, thì ra người ở đây cũng thân thiện chứ đâu tới nỗi khó gần nhỉ?
- Dạ không ạ! Hì. Cháu đi xe bus.
- Thế mà không nói sớm - Nụ cười trên môi tắt cái rụp, chú ta quay xe
đi không thèm ngó lại lần nào.
- Ơ...
Nó đứng ૮ɦếƭ trân, herher, "con xin rút lại lời khen vừa rồi" Vi lẩm nhẩm rồi lục bản đồ trong túi lọ mọ đi ra trạm xe bus.
- Vi! Vi!
Quay người về phía phát sóng tiếng kêu, miệng nó từ trạng thái hai đường thẳng nằm đè lên nhau chuyển thành chữ O tròn vành vạnh.
- Tranggg!
Hai đứa chạy tới ôm lấy nhau, cảm động y như phim Hàn Quốc.
- Đã bảo cậu đứng đây đợi mà xách vali đi đâu vậy?
- Cậu bảo khi nào? Her. Rõ ràng nói tớ đứng trước cổng trường cậu ra đón còn gì?
- Thế bà nội chưa nhận được tin nhắn ah?
Lôi ra cái điện thoại với màn hình tối om om, vậy là hiểu rồi.
- Hết pin.
- Nản cậu quá đấy! Thôi mình về với tổ ấm thân yêu nào!
- Ghê thế! Hi.
*
Sau khi thu xếp hành lí và chào hỏi bà con "giếng làng", nó quyết định đi ngủ sớm cho lại sức. Vừa mới chợp mắt lại:
"Này người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua. Và em sẽ chờ và em sẽ đợi... "
Trang bắt đầu cất lên cái giọng hát the thé không thể đỡ nổi của mình.
- Hix. Tha cho tớ đi ngủ đi mà.
- Her. Cứ ngủ đi nhưng đừng cấm tớ hát, người ta phải luyện tập để chuẩn bị thi Sao mai điểm hẹn.
Uỵch...
Nó ngã lăn quay từ trên giường xuống khi nghe thấy câu đó. Đành vậy, ai mà biết phải sống chung với lũ như thế này cơ chứ? Lôi cái quyển nhật kí mới mua ra, nó vẽ nhăng nhít rồi viết vài dòng:
Họ và tên: Thái Nguyễn Tường Vi
Tuổi: 18
Nghề nghiệp: Sinh viên
Nơi công tác: ĐH Kinh tế quốc dân.
Sở thích: Đọc sách, nghe nhạc ( đặc biệt là pop ballad ), thích bày ra mọi thứ nhưng chúa ghét dọn hậu quả, cụ tỉ là: thích nấu ăn nhưng ghét rửa bát, thích giặt đồ nhưng ghét phơi đồ, thích cắm hoa nhưng ghét dọn tàn tích, etc... , cũng như bao cô thiếu nữ thông thường có một sở thích có lẽ sẽ không bao giờ mai một: thích ngắm trai đẹp... nhưng... chỉ ngắm thôi!
Năng khiếu: Chắc có nhưng tới giờ vẫn chưa phát hiện ra.
Đôi dòng về bản thân: tự nhận thấy bản thân là chuỗi những mâu thuẫn đốp nhau chan chát mà chẳng tìm ra một lôgic toán học nào để gắn kết.
Là mem năm nhất, mới chân ướt chân ráo ra HN, ngoại hình, gia cảnh hay học lực đều ở mức trung bình=>18 tuổi đầu chưa có mảnh tình vắt vai (có lẽ thế!^^). Haiz... z.
Từng này chắc là đủ cho trang đầu rồi nhở? hơ. Cơ bản dân khối A nên
dốt văn bẩm sinh thế nhưng vẫn tí tởn thích viết nhật kí. Híhí.
- Vi ơi! cậu tắt đèn cho tớ ngủ cái.- Trang nói với xuống từ trên giường, vừa nãy còn mới làm phiền nó xong, giờ đã quay qua ném đá rồi.
- Ưh. Tớ tắt ngay đây. Hì. Mà cậu không hát nữa à?
- Hát suốt nãy giờ còn gì? Phải giữ giọng mà.
Mở toang cửa sổ, nó hít một hơi rõ dài rồi thở ra, không quên cầm theo mảnh Sticker toe toét của Trang. Bắt đầu một ngày vất vả. Nhờ tìm việc làm thêm hộ cứ tưởng bạn tốt đưa nó tới tận nơi, ai dè quẳng lên bàn một cái địa chỉ dài ngoằng ngoẵng rồi bắt nó tự tìm. Tốt thế không biết? Đón chuyến xe bus đầu tiên, nó chui tuột xuống hàng ghế cuối cùng nghiên cứu bản đồ.
- Ơ, ở chỗ nào nhỉ? Rõ ràng đây là sân vận động cơ mà? Sao lại chẳng thấy? Hơ. Không phải mình đi nhầm đấy chứ? - Nó hoang mang thật sự khi thấy mình như lạc trong mê cung toàn người là người.
“Tinh... Tinh... Tinh...”
“Alo!”
“Cậu làm gì mà chưa tới hả? Sốt ruột quá!”
Để xa cái di động gần nửa mét nó vẫn nghe thấy cái giọng bực tức của Trang.
“Hic,Tớ tìm không ra, hình như là lạc rồi!”
“Thế bà nội đang ở đâu để con tới đón cái?”
“Tớ không biết.”
“Làm ơn nhìn tên đường giùm con đi.”
“Ah, hì, đường Hải Lạc. ”
*
15 phút sau...
- Trời! Lớn quá!- Dù biết hành động mở to mắt hết cỡ như thế này của nó rất không ổn nhưng Vi không thể kiềm chế sự ngạc nhiên của mình, đây là nhà ở sao???
Quay sang nhìn, nhỏ Trang đã chạy biến tự lúc nào.
- Từ từ đợi tớ với.
Khuôn viên biệt thự đã đẹp hết chỗ nói trong nhà còn lộng lẫy hơn, nó sẻ là gia sư như thế có nghĩa là được tới đây thường xuyên. Thích quá đi thôi!
- Cháu chào bác!
- Ái... - Khẽ bật lên một tiếng kêu nhỏ vì bị con bạn thúc một cái, nó nhanh chóng cúi người chào người đối diện:
- Cháu chào bác ạ!
Người phụ nữ ấy nhìn nó từ trên xuống dưới với một vẻ không hài lòng cho lắm, cũng phải, đã bảo nhan sắc của nó mức trung bình rồi mà lại.
- Dạ, bạn ấy là người mà cháu muốn giới thiệu đấy ạ! - Cô bạn lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng nãy giờ.
- Cháu chắc chứ?
- Hì. Cháu không thể dạy được em ấy nhưng cháu nghĩ Tường Vi bạn cháu thì có thể đấy ạ.
- Hai đứa ngồi đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc