Khi Thiên Sứ Biết Yêu - Chương 19

Tác giả: Vi Vi (Tiểu Vi)

Ngọai Truyện: Câu Chuyện Của Tình Như Và Gia Bảo
Tôi là một đóa hoa hồng kiêu sa ở chốn giàu sang ư?
Đáng tiếc,không phải vậy!Tôi chỉ đơn thuần là 1 cô gái có tính cách đơn giản và có phần lanh lợi
Nhưng đáng tiếc,tôi lại phải giấu mình trong lớp vỏ kiêu sa kia!
Chỉ có cậu hiểu tôi,chỉ có cậu yêu con người thật của tôi
Cảm ơn cậu!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Tiểu thư,trời đã sáng rồi!Mong cô thức giấc!”_ Hơ,sáng nào tôi cũng phải nghe câu nói tưởng như ân cần nhưng thật ra trống rỗng tình thế này sao?
“Lui ra đi,ta sẽ xuống ngay!”
Sau câu nói,Tình Như mở mắt dậy.Đôi mắt màu vàng tựa như ánh mặt trời,làn da trắng ngần cùng mái tóc vàng xoăn từng lọn nhỏ và khuôn mặt thanh tú như 1 đóa hoa hồng rực rỡ chốn hậu cung.
Cô nhẹ nhàng bước xuống giường,tiến đến bên khuôn cửa sổ,ánh mắt lấp lánh nhìn lên bầu trời xanh
Phía trên mái nhà cô,một nam thiên sứ cười dịu dàng rồi cất cánh bay đi
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Tiểu thư,đã đến trường rồi ạ!”_ Trên một chiếc xe hơi sang trọng,một giọng nói nghiêm trang cất lên
“Được rồi,mở cửa đi!”_Sau tiếng nói của cô,chưa đầy 5 giây sau,cửa xe được mở,cô nhẹ nhàng bước ra
Khoác trên mình bộ đồng phục màu xanh,cô đưa ánh nhìn vào ngôi trường trước mắt,sau đó cất bước vào cổng
“Đó là Tình Như đó,quả là mĩ nhân à nha!”
“Tớ yêu cậu,Tình Như!”
“Tớ lại thích Bạch Dương hơn!”
“Cậu muốn bị đánh bầm dập à?”

Cũng đã 3 tháng kể từ ngày cô vào trường THPT White,ở đây có rất nhiều nhân tài,rất nhiều người có xuất thân ‘bất bình thường ,có rất nhiều người đẹp.
Cô cũng nằm trong số đó!
Một trong hai đại mĩ nhân có xuất thân giàu có trong trường ư!
Vì thế mà các người bám theo tôi à,vì yêu thích con người thật tôi hay vì tiền nhà tôi?
Nhưng dù sao tôi cũng không quan tâm!
Bước vào lớp học,ánh mắt của cô hướng ngay đến chiếc bàn cuối dãy lớp học
Cậu ta vẫn chưa vào lớp à?Chán thật!
“Rengggg…Renggg…”
Thầy giáo bước vào,cả lớp đứng nghiêm trang chào.
“Gia Bảo có cuộc họp khẩn hội chủ tích hộc sinh nên nghỉ hôm nay,đã được chấp thuận”_Vị giáo viên này được biết với biệt danh “kiệm lời’…Đúng là thế thật.
Nhưng không biết có chuyện gì thế nhỉ?Hi vọng cậu giải quyết ổn thỏa
Nói rồi,ánh mắt cô nhìn ra cửa sổ lớp học
Từ cửa sổ,một chiếc lông vũ màu hồng nhạt rơi xuống,nhẹ nhàng phát sáng rồi biến mất theo làn gió
Khẽ nhíu mắt khó hiểu,sau đó khuôn mặt cô càng lúc càng biến dạng
Nguyên lai là vì…
Từ cửa sổ lớp học,một anh chàng mĩ nam xuất hiện,à không,phải nói là cất cánh bay ở giữa không trung mới phải!
Chàng trai này nhìn thấy cô,nháy mắt tinh nghịch rồi cười tươi
Xem ra mình đã bị hoa mắt rồi,bi thảm bi thảm ૮ɦếƭ đi đuợc!
“Thưa thầy,em cảm thấy hơi khó chịu,em đến phòng y tế đây”_ Ngồi bật dậy,cô bước nhanh khỏi lớp,khuôn mặt đỏ lên dần
Phìa sau,cả lớp khuôn mắt ngẩn ngơ nhì ra cửa lớp
૮ɦếƭ tiệt!Chỉ vì chuyện không đâu mà làm mất hình tượng cả rồi
Đi trên hành lang,cô không khỏi tức giận vì chuyện này,tuy nhiên không thể quay lại lớp học được.Đành vậy!
“Cậu làm gì ở đây thế?”_ Giọng nói trầm cất lên phía đối diện cô
Ngước đầu lên,cô tất nhiên biết người trước mặt mình là ai,đôi mắt sáng lấp lánh nhìn người đó
Đó là Gia Bảo
Diễn tả sao về người này nhỉ?
Có lẽ là khuôn mặt tuấn tú, là khí sắc anh dũng,nhưng lại mang nét lạnh lùng với đôi mắt màu bạc
Nhất thời ngạc nhiên, cô ngẩn người ra.Người đứng trước mặt cô cảm thấy khó chịu hỏi lại lần nữa
“Cậu làm gì ở đây?”
“À,là…là…tôi hơi mệt nên định xuống phòng y tế nằm nghỉ,ha ha…”

“Thôi,cậu lên lớp đi,tôi đi trước”_Nói rồi cô chạy thật nhanh,lướt qua Gia Bảo,sau đó bỏ lại cậu ta ở khoảng hành lang trống
Gia Bảo quay lại,khẽ nhếch môi cười,sau đó quay lưng đi về lớp
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Nằm trên giường bệnh ở phòng y tế,cô nhắm mắt lại rồi thở dài
Phòng y tế này thật sự rất nhỏ,cô quản lý lại rất hay không có mặt ở đây nên giờ chỉ có mình cô trong nơi này
Có lẽ là vậy nếu như…
Cái tên kia không xuất hiện một cách cực kỳ “bình thường” ở đây
Vấn đề mấu chốt ở chỗ,cái tên lạ mặt này chính là người cô mới gặp lúc nãy
“Anh…anh là ai?”_Hôm nay rõ xui xẻo,bao nhiêu hình tượng của cô vì tên lạ mặt này phá hủy,૮ɦếƭ tiệt!
“Cô hỏi tôi là ai a!?Tôi tên Gia An,là người được phái đến đây để giúp cô trong chuyện tình cảm a,à mà cô đẹp quá à,nhưng đáng tiếc, không bằng tôi,hô hô…”
(Thành thật xin lỗi Gia An!!!)
“Tiểu thư,cô đã tỉnh chưa ạ?”
Mở mắt dậy,cô chỉ thấy loáng thoáng vài mảng hình ảnh,rất quen thuộc,là phòng của cô
“Tại sao ta lại ở đây!?Ta không phải đang ở…”
“Dạ thưa,tiểu thư đã nằm bất tỉnh ở phòng y tế,sau khi mọi người đưa tiểu thư về và kiểm tra sức khỏe cô,thì cô đã ngủ 2 tiếng rồi ạ!”_Người hầu gái kia khẽ cuối đầu rồi nói nhỏ
“Cô ra ngòai đi,tôi ngủ trước đây!”_ Cô lúc này chỉ muốn ở 1 mình thôi,quá nhiều chuyện kỳ dị xảy ra cả ngày nay rồi
“Vâng thưa tiểu thư,à mà…”_ Giọng cô hầu gái có phần lấp lửng,ánh mắt như muốn né tránh cô,rồi cất lên tiếng nói yếu ớt
“Hử”_ Có việc gì sao?Cô nhíu mắt nhìn
“Ngày mai cha tiểu thư sẽ quay về nhà,nghe nói có việc muốn bàn với tiểu thư ạ!”
“Được rồi,lui ra đi!”Cô nhắm mắt lại,sau đó xua tay,cô hầu gái thấy thế khẽ cuối chào rồi bước ra khỏi phòng
Căn phòng rộng lớn này giờ chỉ còn mình cô,yên tĩnh đến đáng sợ trong đêm tối
Ông ta quay về đây làm gì chứ?
Cô quả thực không muốn gặp người này,dù đó là cha cô
Một người vì người đàn bà khác vứt bỏ mẹ cô và cô,nếu không phải ông ta biết mình không còn khả năng sinh con thì giờ cô sẽ ở đâu đây?
Là ở nơi sang trọng này hay ở những mái nhà cũ kĩ trước kia?
Cô nguyện theo ý ông ta,trở thành bông hoa kiêu sa nhưng đầy gai
Chỉ vì muốn mẹ cô ở nước Pháp xa xôi sống an nhàn,hạnh phúc.Mỗi năm chỉ gặp mẹ 1 lần,cô cũng mãn nguyện
Nói đến đây,cô nhắm mắt lại,từ từ chìm vào giấc ngủ
Trong giấc mơ,cô nhìn thấy mình và mẹ đang ở trên cánh đồng hoa ỏai hương gần nhà đang vui đùa cùng nhau,mỉm cười tươi như hoa
Giọt nước mắt của cô rơi xuống,trong vô thức,để rồi,cô chìm vào giấc ngủ thực sự
Từ căn phòng của cô,Gia An bay lướt qua,rồi nhắm mắt lại,trầm tư lạ thường
Anh vốn định giới thiệu với cô về mình đàng hoàng hơn lúc nãy,nhưng xem ra phải đợi thêm nữa rồi

Cô là một bông hoa đẹp,nhưng vì đơn dộc nên trên mình phủ đầy gai,vì đơn độc…
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tỉnh giấc,cô mở mắt dậy.Hôm nay trường cô được nghỉ.Nhưng không hiểu vì sao cô lại thức sớm đến thế
Mặt trời còn chưa ló dạng nữa là
Nhìn ra cửa sổ,cô nhắm mắt lại rồi cất tiếng
“Anh rốt cuộc là ai?”
“Sao cô biết tôi ở đây?”
“Hôm qua anh chắc chắn có chuyện mới tìm tôi,đáng tiếc tôi lại ngất,nên chắc chắn anh sẽ tìm cơ hội khác”
“Thông minh”
“Nói đi!”_Đối với những thứ không ai nhìn thấy,cô cư nhiên không cần làm vẻ
“Tôi đã nói với cô rồi còn gì,tôi muốn giúp cô trong chuyện tình cảm”
“Tôi không cần,xéo ngay cho tôi”_Việc của tôi,anh không liên quan!!!
“Đáng tiếc thưa quý cô,khi nào chưa hòan hành xongnhiệm vụ,tôi vẫn sẽ bám theo cô…đến ૮ɦếƭ còn được,he he!”_Cười lên vài tiếng quỷ dị,Gia An nhìn cô rồi nói
“Thế anh muốn gì?”
“Tôi nói rồi đấy!”_Tên đáng ૮ɦếƭ này,nhưng dù sao…có người giúp vẫn hơn mà…
“Thế…giúp như thế nào?”_ Khuôn mặt xin đẹp của cô hơi đỏ lên,nên là…dễ thương thật!
“He he,thế thì nghe tôi nói nhé,có phải Gia Bảo có một người bạn tên Tuấn Anh chứ…”
“Tiểu thư,ông chủ đã về,mời tiều thư đi theo tôi ra đại sảnh đón ngài ạ?”
“Ta chưa ăn sáng,đưa ta đến phòng ăn mau!”
“Thưa tiểu thư…”
“Ngươi cãi lời ta !”_ Trừng mặt nhìn người hầu,sau đó cô bước về hướng phòng ăn.Người hầu gái thấy thế cuối đầu sợ hãi đi sau
Hai người đi khuất theo lối hành lang,rồi biến mất
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ở nơi phòng ăn,cô nhẹ nhàng bước vào
Cô ngay từ đầu không muốn chào mừng người kia về nhà,thế vì sao lại phải cất công ra chào đón?
Đáng tiếc,người kia là cha cô,tính cách cũng nhưng trí thông minh của cô rõ ràng thừa hưởng từ người này.Cô muốn tiến 1 buớc,ông ta đồng thời tiến 2 bước,rõ ràng không chừa đường tiến hay lui cho cô
Trong phòng ăn,tất cả người hầu đứng thành hai hàng,ở giữa bàn là 1 cha cô,dáng vẻ uy nghiêm,bề thế đang ngồi ăn sáng.
Cô không nói gì,bước đến bàn ăn,khẽ gật đầu xem như chào hỏi lấy lệ rồi ngồi vào bàn ăn
Cô hầu gái đem đồ ăn đến,cẩn thận đặt trước mặt cô rồi sợ sệt cuối chào sau đó gấp rút vào bếp làm việc
Những người hầu khác khuôn mặt trắng bệch,như không còn giọt máu nào trong người.Họ biết,hai cha con kia chỉ là danh nghĩ chứ bên trong chẳng có gì cả!Nếu so với 1 vụ buôn bán thì chẳng khác là bao
“Hôm nay con đi với ta,ta có chút chuyện cần con làm!”
“Vâng!”_Cô cầm tách trà nóng,nhẹ nhàng hớp 1 ngụm nhỏ
Phía sau,Gia An thấy thế nói thầm vào tai cô : “Cô diễn kịch giỏi thật!”
Cô mỉm cười,trong lòng thầm giễu cợt bản thân
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tuy là nói ‘đi cùng con’ nhưng đi cùng cô 30 phút sau thì lập tức phải về công ty,bỏ cô lại ở cửa hàng thời trang đắt tiền này rồi căn dặn cô phải mua trang phục và trang sức cho buổi tiệc tối nay
Cô không quan tâm,cầm tấm thẻ người kia mới đưa,tùy tiện mua 1 chiếc váy dạ hội cùng 1 vài trang sức người bán hàng giới thiệu xem như đã hòan thành nhiệm vụ
Sau đó cô cùng Gia An vào tiệm sách mua vài quyển sách về Teakwondo và Thiên văn học
Thế giới của con trai có lẽ nên xem qua 1 chút,đặc biệt là sở thích của họ_ Ý kiến của Gia An đó
Trong lúc về nhà,cô tiện thể mua một ít len đan khăn chòang,tất nhiên không phải cho cô
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lấp lánh ánh vàng bạch kim,và sự tỏa sáng của những viên kim cương đắt giá được đính trên từng phím đá,trần nhà, khắp cả căn phòng rộng lớn này
Cô từ trên cầu thang lớn bước xuống.Bên cạnh là cha mình
Cô- với chiếc váy dạ hội màu tím,với đôi mắt sáng như ánh trăng,với mái tóc vàng rực rỡ,với vẻ đẹp kiêu sa,hôm nay bỗng phát hiện mình sắp trở thành món hàng hóa đã có chủ
Được rồi,diễn tả sâu xa chỉ làm một việc rắc rối thêm,nói đơn giản là cô đã có 1 hôn ước với con trai của chu tịch tập đòan đối tác của cha cô
Nghe đâu là người con trai đó đề nghị,buổi tiệc hôm nay cũng vì việc này mà ra
Hôn ước với 1 người cô chưa từng gặp ư?
Ánh mắt khẽ thoáng nét buồn bã,sau đó cô bước ra sân thượng nơi này
Bầu trời hôm nay như trải một tấm nhung đen,chỉ là một màu đen ảm đạm,dưới sân thượng là khu vườn hoa tĩnh lặng
“Chán thật,tên kia là ai kia chứ?Chỉ tại nhà ngươi mà ta đây trở thành hoa có chủ!Ta quyền rủa cả dòng họ nhà người,cầu trời nhà ngươi sinh con ra là thứ bán nam bán nữ.Hứ!”_ Nhìn xung quanh chẳng có ai,cô nhìn ra vườn hoa,hét lên
“Khụ khụ”_Từ dưới vườn hoa,có tiếng ha khan cất lên,cô khẽ nhìn xuống,chỉ thấy 1 bóng người chạy mất
Dù sao cũng chẳng sao,cho dù ai nghe thấy thì sao chứ,trời tối thế kia sao có thể nhìn rõ mặt mình
Khi bước vào,lại nghe tin vị con trai đó không có hứng thú đến buổi tiệc này,hẹn hôm khác gặp mặt cô.Tình Như chúng ta đã muốn cầm dao *** rồi!
Đã thế về nhà,tên Gia An kia lại biến đâu mất,chẳng kiếm được kẻ nào để cô trút giận lên.Đành ôm nỗi tức giận này cho vào quên lãng rồi đi ngủ vậy
Thật là tức ૮ɦếƭ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc