Khi ta lướt qua nhau - Chương 24

Tác giả: Dạ Dao

Kiều Thận Ngôn đã không đưa cô về nhà mà lái xe trực tiếp đến nhà để xe ở dưới hầm của tập đoàn nơi anh làm việc. Sau khi anh xuống xe liền mở một chiếc túi đựng đằng sau cốp xe ra và nói với cô: “Thư ký Vương đã làm cơm kali mang đến cho anh đấy, anh định mang về cho em ăn cùng nữa…”
Hai người đứng cùng nhau trong nhà để xe, một người đứng bên cạnh cánh cửa sát ngoài chiếc ghế ngồi phụ trước xe, còn người kia đứng bên dưới đối diện với ghế láichính, khoảng cách giữa hai người cách nhau phải đến chiều dài của cả một chiếc xe, và mỗi người thì cầm trên tay một chiếc túi đựng thức ăn đã nấu sẵn. Không còn nhớở đâu đó đã từng có người đã nói một câu như thế này, đại ý là một cộng miếng một bát cơm thôi nhưng sẽ khiến cho lòng người ấm áp mãi mãi và không thể dùng được lời nào hay ngôn ngữ nào để miêu tả cho chính xác được tâm trạng của cô, rốt cuộc gọi đó là cảm động hay là buồn cười thì cô cũng chẳng biết được nữa. Cô nở một nụ cười rất tươi nhìn thẳng vào Kiều Thận Ngôn, nụ cườinhư muốn khiêu khích cái dạ dày đang đói cồn cào muốn sôi tung lên của anh. Trong nhà để xe toàn mùi xe hơi và khói bụi thật là khó chịu như thế này, hương thơm của đồ ănbốc lên ngào ngạt khiến cho người ngửi phải xiêu lòng.
Kiều Thận Ngôn cầm chùm chìa khóa ra, mở cánh cửa xe mà mới đó thôi anh vừa khóa cẩn thận lại, sau hai tiếng tít của còi chống trộm trong xe, anh liền kéo ngay Diệp Tri Ngã đi xuống cánh cửa phía ghế đằng sau xe, rồiđẩy nhanh cô vào bên trong đó. Diệp Tri Ngãmỉm cười và hỏi anh: “Anh làm gì thế, anh làmgì thế hả?”
Đại thiếu gia cũng vội vàng ngồi luôn vào trong xe với cô, anh không thể chờ đợi được lâu hơn thế nữa, ôm chặt lấy cô và hôntới tấp: “Anh không kiên nhẫn để lên tầng được nữa rồi em…”
Diệp Tri Ngã cười nghiêng ngả như muốn rơi cả nước mắt. Lúc này cô cũng có cảm giác giống như anh, thứ cảm giác không thể chờ đợi lâu hơn được nữa. Không gian ở hàng ghế đằng sau xe không được rộng và thoải mái cho lắm. Cô bị anh hôn liên tiếp, hôn nồng nàn đến mức khiến cho cô như muốn điên cuồng hết người lên, tinh thần đắm đuốicảm giác H*m mu*n đến tột đô. Và cô cũng phải mất một thời gian khá lâu mới gỡ cho bằng được cánh tay săn chắc của anh đang sờ soạng vào cơ thể cô ở bên trong lớp váy mỏng manh này. Kiều Thận Ngôn dùng trán của mình chạm nhẹ vào vầng trán của Diệp Tri Ngã rồi lắc đầu than vãn với cô: “Tại sao anh lại bị em mê hoặc đến mức điên cuồng như thế này, em đúng là một cô yêu tinh, hồ ly tinh…”
Đôi mắt long lanh của Diệp Tri Ngã cứ thế nhìn anh và cười không ngớt. Kiều Thận Ngôn ho vài tiếng lấy lại giọng, rồi đẩy cô mộtcách thô lỗ sang vị trí ghế ngồi ngay bên cạnh. Anh chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn rồi kéo cánh cửa xe ra, bước ra ngoài một cách chớp nhoáng và nói với cô: “Việc chínhđều đã bị em làm cho anh lú lẫn hết cả rồi đấy, mau cùng anh đi lên tầng ăn tối, đi nào em”.
Hai người tay trong tay cùng nhau đi đến tầng nơi có cầu thang máy của tập đoàn, vừa mở cánh cửa thang máy ra, Kiều Thận Ngôn đã rất nhanh lấy lại tinh thần và trở về với trạng thái và phong độ của một ông tổng giám đốc. Anh đi những bước đi trịnh trọng phía đằng trước còn cô cúi đầu lẽo đẽo bước theo phía sau anh. Mặc dù bây giờ đã qua thời gian làm việc từ lâu rồi, thế nhưng vẫn còn không ít những ánh mắt dõi theo đầy vẻ tò mò tọc mạch. Bởi họ nhìn thấyđây là lần đầu tiên ông tổng giám đốc đưa một người con gái đi vào trong văn phòng làm việc của riêng mình.
Mối quan hệ giữa thư ký Vương và gia đình dòng họ Kiều không giống như những mối quan hệ bình thường một chút nào. Cô đã nghe nói về Diệp Tri Ngã từ lâu rồi, nên khi thấy Diệp Tri Ngã bước đến liền tỏ ra vô cùng niềm nở và nhiệt tình, chủ động đi đến phía hai người và chào hỏi Diệp Tri Ngã, cô còn giúp hai người mang hộp cơm đi hâm nóng trong lò vi sóng. Diệp Tri Ngã thoáng chút ngượng ngùng không tự nhiên cho lắm,mãi cho đến khi cánh cửa văn phòng làm việc của Kiều Thận Ngôn được khép lại thì cô mới như vừa được trút một hơi thật thoải mái, rồi cùng anh đi vào gian phòng đôi bên trong đó. Họ cùng ngồi trên ghế sofa và cùng nhau ăn cơm tối.
Tốc độ ăn cơm của Kiều Thận Ngôn nhanh vô cùng. Chỉ sau ba đến năm phút thôi là trận chiến của anh đã được giải quyết một cách gọn gàng sạch sẽ. Sau khi ăn xong anhliền đi ra ngoài tiếp tục làm công việc của mình. Kiều Thận Ngôn là một người có tinh thần và thái độ làm việc rất nghiêm túc, yêu cầu của anh đối với những người cấp dưới cũng rất cao, và hơn thế nữa yêu cầu đối với chính bản thân anh thì lại còn cao hơn nhiều lần nữa. Từ ngày anh nối nghiệp ba tiếp quản công việc này, nhờ năng lực của anh đã giúp cho tập đoàn Ninh Huy xuất khẩu được lượng gang sắt ra nước ngoài cao đến vài trăm phần trăm so với thời kỳ ông Kiều Giám An vẫn còn đảm nhiệm, đồng thời tập đoàn cũng nhập về ngày càng nhiều trang thiết bị máy móc mới và hiện đại. Thời gian này tập đoàn của anh đang đấu thầu để xây dựng một cây cầu dây văng vượt qua lòng biển lớn ở khu vực Tây Á, nếu như công trình này có thể được đấu thầu thành công không chỉ có thể chứng minh được thực lực mạnh mẽ của tập đoàn mà còn có khả năng mở thêm một thị trường mới với tiềm năng vô hạn. Chính vì vậy mà Kiều Thận Ngôn vô cùng vô cùng quan tâm đến công trình này. Buổi tối bảy giờ rưỡi anh đã hẹn sẵn những người tham gia phụ trách đảm nhiệm công trình đó và có cả sự tham gia của những người đã được phân công công tác tại khu vực Tây Á trước đó để cùngtổ chức một cuộc họp thảo luận bàn bạc chung thông qua internet.
Diệp Tri Ngã ăn cơm tối xong liền dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trên bàn rồi nghiêng người trên ghế sofa xem chương trình chiếu trên tivi. Cô xem được một lúc thì đến quảng cáo và sau đó không còn hơi sức để chuyển từ kênh phát quảng cáo sang một kênh bất kỳ nào muốn xem nữa rồi. Cô liền tắt luôn tivi đi mà mở máy tính ra. Trong căn phòng đôi của Kiều Thận Ngôn cũng có một dàn máy tính, thế nhưng có thể do từ trước tới nay bộ máytính đó chưa được sử dụng qua bao giờ cho nên bên trong máy tính hoàn toàn trốngrỗng, không được lắp đặt bất cứ một phần mềm nào cả. Cô cũng lười biếng không muốnphải tải về từng phần mềm một, nên đành chuyển sang chức năng chơi trò chơi ngẫu nhiên ở trong máy. Cô chơi trò gọi là đón rồng vào nơi hoang vắng. Thế nhưng trò chơi này có chơi mải miết thì cũng chỉ tầm khoảng nửa tiếng là xong hết, nếu có tiếp tục chơi nữa thì sẽ khiến cho người chơi cảmthấy phát ngán. Cô nhìn chằm chằm vào những lá phiếu bằng giấy bay qua lượn lại liên hồi trong màn hình máy vi tình, đôi mắt đãbắt đầu cảm thấy đau nhức, hơi tê tê cay cay và mỏi mệt. Rồi như không chịu đựng được nữa, cô đứng bật dậy đi ra phía khung cửa ngoài kia vươn vai duỗi người.
Có thể là do liên quan đến độ tuổi mà Kiều Thận Ngôn rất thích cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống khung cảnh phía dưới. Không kể là nhà ở hay văn phòng trong tập đoàn, thì anh cũng đều chọn ở tầng cao nhất. Không khí của buổi đêm mới thanh vắng và thoáng đãng làm sao. Phía ngoài ô cửa kia là cả một không gian rộng lớn bát ngát với những ánh điện nhấp nhoáng lung linh, thật là rực rỡ. Cho nên cô không sao nhìn nổi những vì sao xa xăm nằm trên bầu trời cao vời vợi kia được.
Cũng không biết giờ đã là mấy giờ rồi nữa. Cánh cửa văn phòng nơi mà Kiều Thận Ngônlàm việc lúc mở ra lúc lại khép chặt vào. Có thể sắp đến giờ tan họp rồi cũng nên. Diệp Tri Ngã lại cố gắng đợi thêm một lúc nữa, cô nhè nhẹ kéo cánh cửa văn phòng ra một chút xíu rồi nghiêng người nhìn qua khe cửanhỏ này nhìn vào bên trong. Kiều Thận Ngôn đang sắp xếp chỉnh lý lại một số hồ sơ, nhìn thấy Diệp Tri Ngã liền mỉm cười giơ Ng'n t ra chỉ trỏ ám hiệu cho cô: “Em vào đây đi”.
“Anh làm xong rồi phải không ạ?”. Diệp Tri Ngã bước đến bên anh. Kiều Thận Ngôn gật gật đầu, lấy chiếc điện thoại chuyên dùng để gọi nội bộ trong tập đoàn và nhấn vào nút bên thư ký Vương, dặn cô tan ca và về nhà trước. Diệp Tri Ngã lắc đầu nói, “Giờ mới biết rằng mọi người kiếm tiền thật là không hề dễ dàng chút nào cả anh ạ”.
Kiều Thận Ngôn mỉm cười với cô rồi kéo cô vào sát người anh, hôn cô một cái, rồi lại tiếp tục đi ra phía máy tính bận rộn tiếp công việc của mình: “Pha cho anh một cốc cafe nhé, đặc một chút đấy”. Diệp Tri Ngã ngoan ngoãn vâng lời ra ngoài văn phòng làm theoyêu cầu của anh. Lúc này thư ký Vương đang chuẩn bị đi về nhà, cô liền pha sẵn cafe và đưa cho Diệp Tri Ngã bưng vào bêntrong, đặt ở nơi mà Kiều Thận Ngôn chỉ cần giơ tay ra là có thể lấy ngay được tách cafelên để uống. Sau đó Diệp Tri Ngã ngồi vào trong chiếc ghế da đặt ngay phía đối diện bàn làm việc của anh, tò mò ngắm nhìn anh trong bộ dạng chăm chú cần mẫn làm việc.
Một người đàn ông khi làm những công việc khác nhau sẽ hiện ra những vẻ mặt và tướngmạo không hề giống nhau. Lúc này đây, Diệp Tri Ngã không hề nhận ra biểu hiện cố chấp gia trưởng hay sắc thái luôn muốn bắt ép người khác phải phục tùng cho mình đâu nữa. Anh hơi chau mày và nhăn trán. Đôi mắt bị ánh sáng của màn hình máy tính chiếu rọi vào trở nên lấp lánh sáng rực. Làn môi mím chặt vào nhau một cách vô thức, nếp nhăn ở hai khóe môi ẩn hiện. Anh đang rất chuyên tâm và tập trung cao độ vào công việc nên không thể biết rằng mình đang bị ánh mắt của một người con gái dõi nhìn theo. Bận chừng khoảng hai mươi phút thì lúc đó Kiều Thận Ngôn mới dừng lại với tay lấy tách cafeđã trở nên nguội lạnh từ bao giờ đưa lên môivà nhấp một ngụm nhỏ.
“Đi lấy cho anh một số đồ”, Kiều Thận Ngôn nói với Diệp Tri Ngã giống như đang ra lệnh một cách cứng nhắc cho thư ký Vương vậy, “Ở ngăn kéo thứ hai bên phải bàn sách trong phòng”.
Kiều Thận Ngôn không nói thêm câu gì cả, bàn phím máy tính lại liên tục vang lên tiếng gõ đều đều. Diệp Tri Ngã bước đến bên cạnh bàn sách và cúi người mở chiếc ngăn kéo trong đó ra, cô bất ngờ vui mừng hét lênmột tiếng, rồi ngay lập tức lấy tay bịt mồm của mình lại.
Trong ngăn kéo bàn chỉ đặt một hộp kính trong suốt, bên ngoài hộp có thắt chiếc ruy băng màu hồng phớt đáng yêu, bên trong thì xếp đầy những nhụy hoa màu hồng nhẹ, nhụy hoa nằm ở giữa. Một đôi giày chuyên dành cho luyện múa ballet màu trắng muốt được đặt cẩn thận ở bên trong, dây giày được thắt hình cánh bướm thật xinh đẹp và hấp dẫn. Bên trong đế giày có thêu hình hoamàu vàng, khắc tên hãng Grishko, đây là hãng giày múa ballet nổi tiếng nhất thế giới này.
Diệp Tri Ngã thốt lên không ngừng vì quá ngạc nhiên và vui sướng, mà cô không hề nghe thấy tiếng bước chân đi tới của Kiều Thận Ngôn đang hướng về phía mình. Anh nhấc chiếc hộp lên, đặt vào trong lòng bàn tay của Diệp Tri Ngã, nhìn điệu bộ của cô đang nhảy cẫng lên vì thích thú giống như đứa trẻ sung sướng vì nhận được phong bao lì xì trong ngày đầu năm vậy, thật là buồn cười quá.
“Đôi giày hơn ba trăm, chiếc hộp thì hơn nămtrăm, đây là món quá với giá tiền rẻ nhất mà anh đã tặng cho con gái từ trước đến nay đấy, em thật sự dễ bị đánh lừa quá nhỉ!”. Kiều Thận Ngôn cười khoái chí vuốt nhẹ chiếc cằm nhỏ của Diệp Tri Ngã, “Em đã thíchnó như thế thì nên suy nghĩ xem phải cảm ơn anh như thế nào chứ nhỉ?”
Diệp Tri Ngã mừng quýnh lên, đôi giày này không đắt như anh nói, cho nên cô càng cảm thấy thích thú hơn nữa, sự thích thú khiến cho cô như muốn điên cuồng và muốn dùng một hình thức nào đó thật cuồng say để trả công lại cho người đã mang tặng sự quyến rũ hấp dẫn đến tột độ đó cho cô. DiệpTri Ngã cứ thế ôm chầm lấy chiếc hộp đựng đôi giày, rồi quay sang nhìn Kiều Thận Ngôn, và tiếp theo đương nhiên là lại quay xuống nhìn đôi giày thân yêu này. Ngoài việc chỉ biết thở một hơi thật dài thì cô cũng chỉ cònbiết duy một cách biểu đạt tình cảm của mình là tiếp tục thở dài nữa mà thôi.
Con người thật dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm giác thực trong cuộc sống. Kiều Thận Ngôn cũng cảm thấy tâm trạng của mình bỗng nhiên vui vẻ phấn khích hẳn lên. Hóa ramột món quà mang đi tặng cho đúng người đúng hoàn cảnh lại có thể đem lại tác dụng và sự hấp dẫn đến vô cùng như vậy sao. Đạithiếu gia họ Kiều trợn tròn đôi mắt lắc lắc đầu nhìn Diệp Tri Ngã, rồi anh ôm gọn cả cô và chiếc hộp đang cầm trên tay vào lòng mình rồi âu yếm nói với cô: “Thật cứ như không biết còn có thứ gì tốt hơn trên đời này nữa không vậy đấy, thế mà cũng vui sướng đến ngần này cơ à?”
Diệp Tri Ngã kiễng chân lên cắn nhẹ vào làn môi của anh, rồi khoái chí cười phá lên sung sướng. Kiều Thận Ngôn hơi khép hai hàng mi lại, mím môi cười và đầu hơi cúi thấp dần xuống phía khuôn mặt của cô: “Lần này thì rõràng là em có ý với anh trước đó nha…”.
Diệp Tri Ngã cười tươi như hoa nở, rồi lại tiếp tục hôn vào môi của Kiều Thận Ngôn. Lần nàythì cô chủ động hôn anh rất lâu, từ từ cảm nhận hương vị cafe còn đọng lại trên làn môi của anh. Cô với không tới khuôn mặt của anh nên liền giơ một tay ra vòng qua cổ và kéo anh xuống thấp với mình hơn. Mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, dùng đầu lưỡi *** nhè nhẹ lần lượt từng khóe môi của anh. Động tác trông có vẻ đơn giản dễ dàng nhưng kỳ thực lại đòi hỏi một kỹ năng vô cùng cao. Kiều Thận Ngôn nhau mày và quay mặt đi, tay anh lau lau vào bờ miệng của mình và nói: “Em có biết không đấy, sao mà nhiều nước bọt đến thế cơ chứ!”
Diệp Tri Ngã cười phá lên thích thú, cô nhấp nháy hai hàng mi và mỉm cười nói giọng vô cùng nhẹ nhàng âu yếm với anh: “Thế thì anh dạy cho em biết đi… ” Cô nói xong thì mím hai bờ môi như hai cánh hoa nhỏ lại, ngẩng cao đầu lên trong động tác như đã sẵn sàng và đang chờ đợi anh.
Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, trong đôi mắt sâu thẳm lấp lánh rực rỡ ấy đang chứa đựng biết bao niềm vui và sự thoải mái. Chỉ sau một giây sau đó chiếc hộp đựng món quà Kiều Thận Ngôn dành tặng cho Diệp Tri Ngã được đặt lên bàn ngay tức khắc. Cả thân hình của Diệp Tri Ngã bị anh bế thốc lên, anh bế cô lượn quaymột vòng trong khắp căn phòng này, rồi từ từ hạ xuống chiếc giường mềm mại êm ái bênkia.
Sau khi H*m mu*n dồn dập khiến cho người trong cuộc như muốn thở không ra hơi kết thúc thì cũng đã là hơn một giờ sáng, khi cả hai rời khỏi văn phòng làm việc và cùng nhautrở về chung cư. Kiều Thận Ngôn và Diệp Tri Ngã đã ôm nhau thắm thiết và ngủ một giấc thật ngon lành cho đến tận sáng tinh mơ. Diệp Tri Ngã vẫn còn đang ngủ say sưa, đến nỗi Kiều Thận Ngôn tỉnh dậy khi nào và đi làm lúc mấy giờ cô cũng chẳng hề biết một chút gì cả. Cô tỉnh dậy và đánh răng rửa mặt xong thì đồng hồ hiện lên là chín rưỡi. Đi ra bàn ăn và ngồi đối diện vời dì Cát, cô chỉ biết mỉm cười thẹn thùng xấu hổ, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của dì nữa.
Dì Cát đưa phần trứng rán ốp lếp lộ rõ lòng đỏ ngon lành cho Diệp Tri Ngã. Cô rưới một chút dầu ăn lên trên, đưa vào miệng ăn, cảm giác thật là thơm và ngọt. Cô tấm tắc khen tài nấu ăn khéo léo của dì: “Dì Cát à, dì đã học như thế nào mới có thể nấu được nhữngmón ăn ngon như thế này vậy dì? Đến rán trứng ốp lếp thôi cũng ngon và hấp dẫn hơnhẳn người khác rồi dì à”.
Dì Cát ngồi trên chiếc ghế đối diện với hàng ghế mà Diệp Tri Ngã đang ngồi, bà cười đầy vẻ đôn hậu: “Đều đã lớn hết cả rồi, Tiểu Ngôn nhà mình cũng đã biết yêu thương người khác rồi đấy”.
Diệp Tri Ngã cúi thấp đầu xuống: “Dì Cát…”
Bà dì vừa cười vừa nói giọng khẽ khàng: “Diệp tiểu thư ạ, dì nói với cháu một chuyện này nhé, cháu đừng có chê bà dì này già rồi phiền nhiễu lắm chuyện nhé cháu”.
“Dì cứ nói đi dì ạ”.
“Chuỵên này, khi nào hai cháu cũng phải đến nhà Kiều tiên sinh để hỏi thăm và chơi với bác ấy nữa, đều đã chính thức yêu nhaurồi cơ mà. Nói chung cuối cùng thế nào thì cũng phải đi gặp mặt ba mẹ nữa mà. Kiều tiên sinh đã gọi điện cho dì không biết bao nhiêu lần để hỏi thăm tình hình của hai đứa đấy”.
“Chuyện này, chuyện này…”
“Cháu đừng có xấu hổ như thế nhé. Tính cách của Kiều tiên sinh hòa nhã thân thiện lắm cháu ạ. Cháu cứ xem cách đối xử của ông ấy với dì là sẽ biết ngay mà. Con người ông ấy cũng thân thiện lắm, cổ phiếu thì vô vàn thế nhưng lại cô đơn lắm cháu à. Hai cháu mà có thời gian rảnh rỗi thì hãy cùng nhau đến thăm ông ấy một chút, dù chỉ là ănmột bữa cơm đơn giản thôi cũng tốt mà cháu”.
“Dạ vâng ạ”. Diệp Tri Ngã gật đầu tỏ vẻ đồngý, “Cháu về sẽ nói với anh Kiều Thận Ngôn một tiếng ạ, đợi thêm hai ngày nữa khi Tiểu Mẫn xuất viện thì chúng cháu sẽ cùng nhau về thăm bác ấy một thể luôn dì ạ”.
“Thế thì tốt quá rồi! Đến lúc đó dì cũng qua nhà thăm ông ấy, rồi nấu cho mọi người ăn một bữa luôn”. Dì Cát vừa cười vừa xách chiếc túi loại bảo vệ môi trường chuyên dànhđể đi mua đồ ăn rồi đi ra chợ. Diêp Tri Ngã sau khi ăn xong liền đến bệnh viện thăm KiềuMẫn Hàng, nhưng cô không vào phòng bệnhcủa Kiều Mẫn Hàng luôn mà ghé đến văn phòng làm việc của Đỗ Quân.
Đỗ Quân đang làm việc trong phòng kiểm tra hồ sơ sổ sách, vẫn chưa về văn phòng của mình. Diệp Tri Ngã đành nói chuyện linh tinh với u Dương Dương một lúc lâu khoảng chừng hơn nửa tiếng. Hai người hẹn nhau điăn cơm trưa. Rồi sau đó cô chào tạm biệt u Dương Dương và quay trở lại văn phòng củaĐỗ Quân. Lúc này Đỗ Quân vừa gọi điện xong liền nhìn Diệp Tri Ngã và cười nói: “Trông em vui tươi thoải mái lắm đấy!”
Diệp Tri Ngã mỉm cười và đưa tay gạt những lọn tóc xõa xuống vén vào sau tai. Cô ngập ngừng một hồi lâu mới nói tiếp với Đỗ Quân: “Hôm qua khi em đến tìm gặp anh, có phải anh có chuyện gì đó không tiện nói ra cùng em, đúng không anh?”
Đỗ Quân mỉm cười than vãn: “Em đã cảm nhận được rồi phải không? Thảo nào mà nói chúng ta là một cặp thầy trò anh em cơ chứ, đúng là giữa chúng ta có thần giao cách cảm đấy”.
“Có chuyện gì xảy ra phải không anh? Phải chăng là đã… Bệnh tình của Kiều Mẫn Hàng không tốt cho lắm đúng không anh?”
Đỗ Quân lặng người đi một lúc, giọng trầm mặc như thì thầm bên tai cô: “Anh đã cùng một số chuyên gia trong lĩnh vực này thảo luận qua rồi em ạ, rồi còn mang cả tiểu sử bệnh tình của Kiều Mẫn Hàng ra nước ngoài,để nhờ các chuyện gia nghiên cứu chuyên phụ trách lĩnh vực này ở bên đấy nghiền ngẫm xem như thế nào. Thế nhưng đối với trường hợp như của Kiều Mẫn Hàng thì nều chỉ đơn thuần là làm phẫu thuật cấy ghép tim nhân tạo thì cũng đã quá muộn rồi em à”.
Diệp Tri Ngã nắm chặt hai bàn tay vào nhau, giọng khẽ khàng: “Ý của anh muốn nói là… Phải làm phẫu thuật cấy ghép kết hợp cả tim và phổi nữa sao?”
Đỗ Quân gật đầu một cách nghiêm nghị tỏ vẻ đồng ý: “Nhưng mà độ khó của lần phẫu thuật này thì anh không nói em cũng có thể biết rất rõ rồi đấy. Giả dụ như phẫu thuật có thành công đi chăng nữa, thì thời gian sống của bệnh nhận đó cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu cả. Nhẽ ra anh định để cô ấy kết hôn rồi nói hết sự thực cho cô ấy nghe, Tiểu Diệp à, nếu như có thể được thì anh nghĩ em nên báo cho gia đình cô ấy biết sơ qua một chút tình hình trước đi, để họ đừng quá hy vọng trông cậy vào lần phẫu thuật này em ạ”.
 Điểm rơi của ánh sáng thời gian
Kiều Mẫn Hàng xuất viện đúng vào ngày cuối tuần thứ bảy, hôm đó tiết trời thật dễ chịu, nhiệt độ ngoài trời khoảng mười độ. Không khí của ngày tháng ba chỉ độ se se lạnh, mặc chiếc áo khoác mỏng bên ngoài đã thấy nónglắm rồi. Hai cha con gia đình họ Kiều, Diệp Tri Ngã, Tôn Gia Linh, tất cả mọi người đều đến bệnh viện đón Kiều Mẫn Hàng về nhà. Phí Văn Kiệt thì khỏi phải nói, lúc nào cũng ởbên cạnh quan tâm chăm sóc cho cô…
Diệp Tri Ngã không nói chuyện mà Đỗ Quân đã dặn cô trước đó cho bất cứ một người nào trong gia đình của Kiều Mẫn Hàng biết cả. Cô đã cố gắng thử vài lần rồi thế nhưng lần nào cũng không thể thốt ra được ý định mà mình muốn nói đến. Càng tiếp xúc với những người sống xung quanh Kiều Mẫn Hàng, Diệp Tri Ngã càng cảm nhận được tình thương yêu và sự quan tâm đặc biệt của họ dành cho Kiều Mẫn Hàng, và chính vì vậy mà cô càng không muốn lời nói của mình biến thành lưỡi dao sắc lạnh đâm vào trái tim, đâm vào tình thương và niềm hy vọng dù chỉ là mong manh yếu ớt của họ dành cho Kiều Mẫn Hàng.
Có ba đến bốn chiếc ô tô đi vào trong khuôn viên biệt thự của dòng tộc họ Kiều nằm ở khu ngoại ô phía Đông của thành phố. Dì Cát đã đến đây trước một ngày liền, ân cần chuẩn bị những món ăn mà Kiều Mẫn Hàng thích nhất, bà cũng dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp các đồ dùng ở trong căn phòng. Khi nhìn thấy dì Cát đã chờ sẵn mình từ bao giờ, Kiều Mẫn Hàng liền chạy đến ôm chầm lấy bà và cười đùa nũng nịu như một đứa trẻ thơ quấnquýt bên người mẹ của mình vậy. Bà cũng mỉm cười rất tươi và cười đùa cùng với cô, cười rồi đùa rồi và nước mắt đã tuôn trào xuống cả khuôn mặt: “Khi con vừa mới sinh ra, lúc đó con chỉ bé đỏ hỏn như thế này này, thế mà giờ đã lớn nhanh thế này này, thế màgiờ đã lớn nhanh quá rồi, giờ thì đã chuẩn bị đi lấy chồng mất rồi… Nếu như lúc này đây mẹ con còn được nhìn thấy con thì…”
Một câu nói của dì Cát cũng khiến cho đôi mắt của Kiều Mẫn Hàng đỏ hoe. Tôn Gia Linh bước đến tách hai người đang nước mắt ngắn nước mắt dài than thở với nhau này ra,rồi đẩy dì Cát vào trong phòng bếp: “Trời ơi trời ơi, cháu muốn ăn hoa quả dì ơi, dì đi gọtmột ít hoa quả cho cháu ăn với dì nhé!”
Đặt mọi đồ đạc vừa thu dọn từ bệnh viện về xuống nền nhà, mọi người cùng đi đến phòngtiếp khách và nói chuyện rôm rả, câu chuyện càng trở nên nhộn nhịp sống động hơn khi nhắc đến chủ đề cưới của Kiều Mẫn Hàng. Lên danh sách khách mời tham dự thì do hai cha con họ Kiều đảm nhiệm. Tâm nguyện củaKiều Thận Ngôn là muốn tổ chức cho cô em gái cưng một lễ cưới thật hoành tráng thật mãn nguyện cho nên anh liệt kê ra một loạt danh sách rất dài, số người tham dự anh đắnđo suy nghĩ rất kỹ càng. Câu lạc bộ gofl nơi diễn ra lễ cưới đã được đặt sẵn sáu mươi đến bảy mươi chiếc bàn rồi, rồi sau đó lại đặtthêm mười chiếc bàn nữa. Bên cạnh đó khách sạn năm sao nằm ngay sát câu lạc bộ Gofl này cũng đã được đặt sẵn rất nhiều phòng ở, phục vụ cho những vị khách ở xa tới dự. Người giới thiệu lễ cưới là một ngôi sao hài nổi tiếng, ngoài ra lễ cưới của Kiều Mẫn Hàng cũng sẽ được góp vui bởi sự tham gia của nhiều ngôi sao diễn viên điện ảnh nổitiếng khác nữa. Và còn một việc không thể thiếu nữa chính là bắn pháo hoa trong tiệc cưới. Công tác chuẩn bị pháo hoa được giao cho một tập đoàn chuyên phụ trách cung ứngpháo hoa với nguồn gốc đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Theo như dự định thì Kiều Thận Ngôn đã chuẩn bị sẵn cho cô em gái thân yêu của mình một dàn xe ô tô cưới dược sắp xếp baogồm nhiều loại xe hãng nổi tiếng thuộc hạng sang trọng và quý phái đắt tiền nhất, thế nhưng Kiều Mẫn Hàng thà bị đánh ૮ɦếƭ chứ nhất quyết không chịu ngồi vào trong dàn xe đắt tiền đó để chu du diễu hành khắp thành phố, cô phản đối kịch liệt với anh: “Sao phải làm như thế, chẳng khác nào gọi em là khỉ hay sao chứ, làm như thế để cho mọi người tò mò nhìn muốn thấy cho bằng được, để họ hả hê cười cho bằng thích hay sao! Nói thế nào đi nữa thì em cũng không ngồi trong xe hoa đâu anh ạ, nếu có phải ngồi thì em muốnngồi trong chiếc xe của Phí Văn Kiệt cơ, để anh ấy trực tiếp đi đón em từ nhà mình luôn cho tiện anh nhé. Là em kết hôn chứ có phải cái xe kia kết hôn đâu chứ, em không cần đâu anh, nhất quyết không cần đâu anh à!”
Cô dâu mới Kiều Mẫn Hàng không đồng ý nênnhững người khác cũng đành chiều theo ý muốn của cô, hơn nữa với điều kiện sức khỏe của Kiều Mẫn Hàng vào lúc này đây, thì buổi lễ diễn ra trong ngày hôm ấy nhất định không được để cho cô cảm thấy mệt mỏi hay cảm thấy áp lực quá. Cho nên mọi người quyết định loại trừ bớt công đoạn đưa dâu đón dâu này. Hai giờ chiều xuất phát đi chụp ảnh cưới ngoài trời, sau đó thì sẽ diễn ra tiệccưới luôn trong buổi tối của ngày hôm đó.
Kiều Thận Ngôn đã nói rõ ràng rồi, nhưng vì kinh nghiệm của đồng chí Diệp Tri Ngã chưa được tích lũy sâu rộng cho lắm nên trong quátrình thảo luận về các món ăn dành cho tiệc cưới đó, cô chỉ yên lặng không phát biểu bất cứ một ý kiến gì cả. Trong ấn tượng của cô thì đó là những món ăn thuộc hạng sang, rất đắt đỏ, có món cô đã từng có cơ hội ăn rồi, và cũng vô số món cô chưa từng một lần được thưởng thức qua. Mọi người thảo luận rôm rả mất cả một buổi sáng. Sau khi ăn cơmtrưa xong thì Kiều Mẫn Hàng nghỉ ngơi trongnhà. Còn Diệp Tri Ngã thì được Kiều Thận Ngôn đi cùng đến công ty của Tôn Gia Linh đểmặc thử váy, chiếc váy mà Diệp Tri Ngã sẽ mặc với vị trí phù dâu trong ngày cưới của Kiều Mẫn Hàng. Đồng thời cũng nhân tiện thử váy mà cô có thể làm quen biết mặt luôn hai vị phù rể sẽ phối hợp cùng cô và Tôn Gia Linh trong ngày cưới đó.
“Có đẹp trai bằng anh không chứ?”, Kiều Thận Ngôn cất lời hỏi và nhìn Tôn Gia Linh qua tấm gương chiếu hậu của ô tô, “Em cũnggiống y như Tiểu Diệp vậy đó, từ bé đến lớn chẳng biết thế nào là sự thực cầu thị hết cả”.
Tôn Gia Linh nhăn mặt nhăn mũi giả bộ xấu xí như ma chê quỷ hờn để đe dọa phản bác lại anh: “Họ vốn đã đẹp trai lắm rồi mà, chị Diệp, chị mà nhìn chị sẽ biết ngay cho mà xem. Anh Tiểu Kiều và các anh này không thểcùng đứng trong một hàng ngũ được đâu nha”.
Diệp Tri Ngã mỉm cười và trả lời: “Chị nhìn em cũng có thể đoán ngay ra được rồi mà, chắc chắn các anh ấy sẽ đẹp trai lắm đây!”
Tôn Gia Linh là một có gái sống rất độc lập vàmạnh mẽ. Mặc dù gia đình nhà cô thuộc tầng lớp giàu sang phú quý nhưng công ty mà cô tự thuê lại là văn phòng vô cùng bình thườngđơn giản nếu không muốn nói là đã trở nên cũ kỹ lắm rồi. Cầu thang máy thì tối om om, mà đèn điện trong công ty làm việc của cô trong thời gian cao điểm lại còn luôn bị sáng nhấp nháy trục trặc liên tục. Trong không gian chật hẹp nhỏ bé có hai chàng trai cao tovạm vỡ khôi ngô tuấn tú đứng bên trong, sự hiện diện của họ trong văn phòng này không khác gì hai chú thiên nga trắng muốt đứng xếp hàng trong một ổ gà, hoặc cũng có thể so sánh giống như hai bông hoa hồng đỏ mọctrên bãi đất hoang vu ẩm thấp vậy.
Ba người đàn ông đó đã quen nhau từ lâu rồi, họ chào hỏi nhau một cách thân mật rồi ngồi cùng nhau trò chuyện rất tự nhiên. Còn Tôn Gia Linh và Diệp Tri Ngã đi vào bên trong văn phòng, lấy hai bộ váy màu hồng phớt đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước. Đây là hai bộ váy có màu và được làm bằng chất liệu giống hệt nhau, kiểu cách chỉ hơi cách điệu khác nhau một chút xíu. Dáng người Diệp Tri Ngã cao và mảnh khảnh nên chiếc váy của côsẽ được thiết kế dài đến mắt cá chân. Nhữngđường may mềm mại tôn vinh những nét cong chuẩn và đằm thắm trên cơ thể của cô. Còn Tôn Gia Linh thì thấp bé hơn một chút nên chiếc váy cũng sẽ được thiết kế cho thích hợp với vóc dáng của cô, váy dài vừa đến đầu gối, xếp ba tầng xen kẽ so le trông giống như chiếc bánh ga tô nhỏ xinh đẹp, lộ ra những đường nét đáng yêu trẻ trung và duyên dáng.
Diệp Tri Ngã đã thay xong bộ váy lên người, thế nhưng kiểu váy che nửa *** thế này khiến cho cô có cảm giác thật không được antoàn chút nào cả. Cô vừa đi vừa lấy tay đỡ phần váy phía dưới *** của mình lên một cách ngượng ngùng e ấp: “Có thể thêm hai dây áo vào đây được không em? Mặc thế này chẳng may bị rớt xuống thì làm sao…”
“Không thể bị rơi xuống được đâu chị ạ, đấy là do chị chưa mặc quen những dạng váy nhưthế này mà thôi, không hề gì đâu, chị cứ nghe theo lời em yên tâm đi ạ!”. Tôn Gia Linhmỉm cười và trả lời cô, rồi lấy chiếc khăn được làm từ những hoa trà màu hồng phớt kết lại vào nhau, rồi tiếp tục ghép vào cổ và trên mu bàn tay của Diệp Tri Ngã. Với kiểu trang trí như thế này sẽ đem lại hiệu quả còncao hơn cả so với đeo bộ trang sức có sẵn, “Thế nào hả chị, có đẹp không ạ?”
Diệp Tri Ngã nhìn vào trong gương soi, mỉm cười với Tôn Gia Linh và cũng mỉm cười với chính bản thân mình: “Ừ, ừ, đẹp thật đấy em ạ, đẹp quá!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc