Khi ta lướt qua nhau - Chương 15

Tác giả: Dạ Dao

“Từ buổi tối ngày hôm đó cho đến tận lúc nãy khi anh lái xe dừng trước ngôi nhà của em, suốt quãng thời gian đó anh nghĩ chỉ duy nhất một vấn đề. Diệp Tri Ngã, anh khôngbiết anh bây giờ ra sao nữa rồi. Em xem, ngoại hình của em thì cũng bình thường thôi, tính cách thì cũng rất tồi tệ, lại không phải thuộc tầng lớp danh gia vọng tộc, học vấn và công việc thì cũng đều rất bình thường, mà tuổi tác thì lại nhiều rồi, chuyện tình quá khứ của em cũng không thể gọi là thuần khiết được, từ mọi mặt mọi góc độ thuộc về em anh không thể tìm ra được bất cứ một điểm gì để anh có thể thấy được cái gọi là ưu điểm cả… Nhưng mà em có thể nói cho anh biết tại sao… Tại sao anh ngày ngày đều nghĩ về em, cứ lúc nào rảnh rỗi là anh đều nghĩ đến em, nghĩ đến mức độ chính anh cũng thấy bản thân mình thật là kỳ cục. Diệp Tri Ngã, em hãy nói cho anh biết đi, em rốt cuộc có điểm gì tốt?”
Hai hàng mi như những cánh hoa nhỏ không ngừng chớp liên tục, chớp đều đặn hơn cả đôi cánh bay của những chú bươm bướm, nhưng lại như một làn gió thổi mạnh vào trong tâm hồn anh, thô lỗ cộc cằn nói toạc ratất cả những suy nghĩ, như đang tiến hành khai hoang canh tác một vùng đất mới bao la rộng lớn, chỉ để lại duy nhất cho một mình cô.
Sắc mặt của Diệp Tri Ngã không vui cũng chẳng lộ vẻ ngạc nhiên, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, bộ dạng như một kẻ điếc đang say sưa lắng nghe người khác nói chuyện vậy. Kiều Thận Ngôn cảm giác như anh vừa thổi một nguồn dũng khí bay xa đến tận vài trăm dặm, thật không dễ dànggì giơ nắm đấm lên nhưng lại đánh vào không trung vô tận, thứ cảm giác như đột nhiên phải đối mặt với sự giận dữ và khó hiểuđược thốt ra từ chính miệng mình. Hành động giống như đang tranh giành để nắm quyền đại diện cho tham vọng quyền lực và quyền kiểm soát ấy khiến cho anh trông có vẻ rất trầm tư, rất đáng yêu.
Trong thâm tâm Diệp Tri Ngã kỳ thực cũng có cùng một thứ cảm giác như vậy. Trên thế giớinày sao lại có kiểu người đáng ghét như Kiều Thận Ngôn như thế cơ chứ, lời hay tốt lời đểu giả, giọng người nói giọng ma quỷ, cóthể kể câu chuyện hài hước khiến cho người ta phá lên cười và cũng có thể kể những câu chuyện cảm động khiến cho người ta phải òa khóc nức nở. Từ trong miệng anh thốt ra những lời khiến người nghe cảm thấy sao lại có thể thấm vào lòng như thế được cơ chứ. Cô chớp mắt liên tục, hai hàng mi cong dài hơi ngước lên trên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, cô nói từng chữ rõ ràng chậm rãi trả lời anh: “Em hai mươi bảy tuổi, anh ba mươi hai tuổi, tuổi của ai nhiều hơn chứ! Nhiều! Lớn tuổi!”
Kiều Thận Ngôn nhăn trán lại, mỗi lúc một bựcdọc. Lúc nãy anh nói ra một tràng dài thế mà cô chỉ nghe thấy mỗi một câu như thế này thôi sao? Người con gái này chẳng lẽ lại ngây thơ đến độ không thể ngây thơ không thể thuần khiết hơn được nữa sao. Một căn hộ đã quá cũ kỹ lâu đời, ánh sáng tờ mờ hắt hiu chiếu ra từ một chiếc bóng đèn mười lăm Watt, một cánh cửa phòng chống trộm cắp hé mở giống hệt với chức năng dùng để chống trộm của nó, sát bên góc tường một thùng rác đầy rẫy những rác là rác, phía trước mắt là một người con gái mặc bộ đồ ngủ chất liệu cotton, tóc xõa xuống rối bời, và vẻ mặt thì đầy những nghi ngờ tập trung cao độ phòng thù kẻ địch… Cô tưởng anh bỏ mặc tất cả các cuộc hẹn định từ trước, bỏ mặc tất cả công việc đang bân rộn chờ giải quyết, để một mình lái xe từ thành phố này đi đến thành phố khác chỉ để thỏa mãn mục đích nhạo báng cô thôi chăng?
Trên đời này không có bất cứ người đàn ôngnào thảnh thơi đến mức ăn no nằm rỗi như vậy cả, thế nhưng sao lại có một người con gái bất khả trị như thế cơ chứ. Kiều Thận Ngôn mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt của Diệp Tri Ngã, giơ tay lên lấy chiếc hộp nho nhỏ từ trong túi áo và đặt vào lòng bàn tay của cô, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Chúc mừng sinh nhật em”. Anh vừa nói xong, không đợi Diệp Tri Ngã nói thêm lời nào nữa liền quay người bước xuống cầu thang đi khỏi khu nhà của cô.
Diệp Tri Ngã ngó đầu ra ngoài cánh cửa nhìnvới theo, nhìn chằm chằm vào cầu thang máyvắng tanh vắng ngắt một hồi rất lâu, tâm trạng lúc sôi lên cồn cào lúc lại dịu xuống. Những lời anh nói với cô lúc đó… Những lời đó… Những lời nói không đâu vào đâu cả… Có phải là tỏ tình với cô chăng? Thế nhưng sao lại có thể như thế được cơ chứ. Tuy anh vừa mới khước từ chuyện đính hôn với vị hôn thê đó, mà bên ngoài xã hội lại có biết bao nhiêu người con gái lá ngọc cành vàng xinh tươi quyến rũ xung quanh anh ấy mà? Liệu có phải là anh ấy đang coi cô như trò chơi để mặc sức đùa giỡn, hay là lại có chủ đích ma quỷ gì trong câu chuyện này chăng?
Và còn chiếc hộp này nữa chứ.
Quà sinh nhật?
Diệp Tri Ngã quay trở vào trong phòng, nhè nhẹ mở giấy gói quà ra, bên trong là một chiếc di động đã được mở sẵn, trên màn hìnhđã được điều chỉnh sẵn giờ giấc và thời gian ngày tháng năm, đằng sau chiếc di động mang nhãn hiệu tập đoàn gang thép Ninh Huy với chất lượng rất tốt, rất tốt, rất rấttốt. Cô tiện tay nhấn vào chức năng danh bạ, bên trong hiện lên: Khu chung cư Kiều Thận Ngôn ở trong nội thành, biệt thự dòng họ Kiều ở ngoại ô ven thành phố, anh ở trong văn phòng, hai chiếc di động, tất cả chỉ lưu năm số di động, phần phụ chú và còncả địa chỉ hòm thư liên lạc, địa chỉ khu chung cư của anh, và một con số hiển thị thời gian lạ lẫm, ngày 29 tháng 03 năm 1978.
Diệp Tri Ngã do dự bần thần một hồi rất lâu, con số này có lẽ là ngày tháng sinh nhật của anh!
Đêm dài đếm sao cho hết
Phí Văn Kiệt nghe thấy tiếng rón rén nhè nhẹ mở ổ khóa đã được khóa cẩn thận trước đó, anh không ngẩng đầu lên cũng chẳng mở mắt ra nhìn, vẫn bộ dạng như vốn đã thế nằm sóng soài yên lặng trên sofa. Lúc này đã rất muộn rồi, động tác rón rón rén rén lén lút đi vào bên trong như thế chỉ có thể là một người mà thôi. Kiều Mẫn Hàng nở một nụ cườithật tươi trên khuôn mặt, sau khi mở được cửa xong liền nghe thấy một tràng âm nhạc véo von du dương vang lên. Phòng khách không bật đèn, ánh đèn điện từ phía ban công bên ngoài chiếu vào trong leo lắt không đủ để nhìn thấy rõ, cô chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo một bóng người ngồi yên trên chiếc sofa mà thôi.
“Em còn muốn Gi*t anh luôn bây giờ đấy!”, Kiều Mẫn Hàng quăng túi xách và chùm chìa khóa xuống kệ đựng giày dép rồi thay đôi dép lê bước vào trong phòng, “Sao lại không bật đèn lên như thế, anh đang làm gì vậy, nghe cái gì thế này?”
Cô bước về phía Phí Văn Kiệt và nhẹ nhàng ngồi xuống. Kiều Mẫn Hàng nhìn thấy hộp âmnhạc trên chiếc khay đựng trà, một hình thù được thiết kế giống như một cái cốc gia công tinh xảo… Trên nắp chiếc cốc là một côthiên nga đang cúi đầu khẽ khàng chuyển động chầm chậm xung quanh chiếc khay, thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng màu sắcyếu ớt, cảm giác rất đẹp, rất dịu dàng quyến rũ.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Muộn thế này rồi em còn chạy đến đây làm gì thế hả? Em đã uống thuốc đều đặn đúng giờ chưa?” Phí Văn Kiệt nắm chặt bàn tay cô vừa đưa ra, hỏi han cô một cách ân cần quan tâm. Kiều Mẫn Hàng tủm tỉm cười: “Em đã uống rồi anh à, emvừa nói chuyện với Gia Linh lúc nãy xong, chịấy bảo sẽ thiết kế cho em một bộ váy cưới… Đây là bản nhạc gì thế anh, nghe hay quá anh à!”
Phí Văn Kiệt cười trả lời: “Một đoạn kinh điển nhất trong tác phẩm Hồ thiên nga”.
“Hồ thiên nga, nhạc ballet đúng không anh?”. Kiều Mẫn Hàng nhấc hộp âm nhạc đó lên, mỉm cười nhìn cô thiên nga được làm bằng thủy tinh với kỹ thuật tinh xảo, cô áp sát vào tai nghe, thứ âm nhạc vang lên càngthanh khiết càng sâu lắng hơn, “Nghe hay quá anh à, anh đã mua nó khi nào thế, sao anh lại không tặng nó cho em!”
“Em thích thì em cứ cầm lấy đi”, Phí Văn Kiệt giơ tay lên xem đồng hồ, “Giờ đã muộn lắm rồi, anh đưa em về nhà nhé”.
Kiều Mẫn Hàng lắc đầu nguây nguẩy, áp vàolòng Phí Văn Kiệt, giọng nói nhẹ nhàng âu yếm: “Đêm nay em không về nữa, được không hả anh…”
“Em mà không về ba em sẽ trách em đấy”.
“Ba em không ở nhà đâu, ba đã đi Hải Thành rồi anh à”.
“Đi Hải Thành sao?”, Phí Văn Kiệt gặng hỏi, “Chiều nay anh còn gặp ba em ở tập đoàn cơ mà, sao anh không thấy ông nói gì về việc đi công tác thế nhỉ?”
“Hình như là vì một miếng đất tiến hành di dời gì đó ở Hải Thành thì phải, ba em đã hẹn với một vị lãnh đạo thành phố ở đấy, thế là ba liền qua bên đó luôn, anh trai em cũng đang ở Hải Thành đấy, em đoán giờ này chắchọ vẫn còn đang ngồi bên bàn rượu chưa xong đâu”.
Phí Văn Kiệt bỗng nhiên nhăn trán: “Anh trai em sao? Anh ấy chạy qua đó làm gì cơ chứ? Không phải là cũng đi cùng ba em qua đó đấy chứ?”
Kiều Mẫn Hàng cười một cách đầy ẩn ý: “Anhấy đi theo đuổi người yêu rồi, ha ha ha, anh ấy cứ tưởng rằng em không biết gì cơ đấy. Chị Gia Linh đã nói hết cho em nghe rồi mà! Khi anh ấy và bác sỹ Diệp hẹn hò nhau không biết vì lý do gì mà lại giận dỗi nhau nữa, để cho bác sỹ Diệp tức giận đến nỗi quay thẳng về Hải Thành rồi. Anh trai em dằn vặt day dứt khó chịu suốt cả một tuần liền trong phòng, giờ thì đã ngoan ngoãn chạy đến đó để ngỏ lời xin lỗi người ta rồi đấy nhé”.
Phí Văn Kiệt cười nụ cười đầy bâng khuâng: “Là như vậy sao…”
“Vâng ạ, lại còn cả chuyện hay hơn thế nữa cơ anh ạ, dì Cát còn nói mấy ngày nay tâm trạng anh trai em có biểu hiện rất khác thường. Dì ấy nói rằng có một ngày anh ấy ngồi yên lặng đến im phăng phắc trong phòng, rồi hút thuốc thức trắng liền cả một đêm dài. Ngày hôm sau dì Cát đến nhà anh ấy để làm công việc dọn dẹp vệ sinh như mọi ngày, vừa mở cánh cửa ra cứ tưởng căn phòng bị cháy rụi rồi cơ đấy, khắp nền nhà đâu đâu cũng rắc đầy những tàn thuốc là tàn thuốc. Em nghe mà buồn cười không thể chịu được nữa! Anh trai em! Anh có nghĩ được không anh, anh trai em thuộc tuýp người khô khốc gia trưởng, vẻ mặt trước naykhông chút biểu cảm, ấy thế mà cũng lại có ngày bị tình yêu giày vò cắn rứt mới ra chuyện để nói chứ, ha ha ha, thật là chủ đề hay ho đáng bàn tới đấy phải không anh?”
Phí Văn Kiệt cười trừ: “Có ai hình dung giốngem như thế này không chứ, lại còn khô khốc gia trưởng!”
“Thì đều giống nhau gia trưởng, miệng nói rồi bắt ép người khác phải phục tùng theo chứ còn gì nữa! Vẫn chỉ có mỗi anh Phí Văn Kiệt của em là tốt nhất thôi”. Kiều Mẫn Hàng cười cả hai mắt lại, cô áp sát vào bờ иgự¢ ấm áp quen thuộc của anh, “Anh cái gì cũngtốt hết”.
“Đúng là cô gái ngốc nghếch!”, Phí Văn Kiệt vỗ nhẹ vào má cô, “Em có khát nước không, có cần uống chút gì đó không?”
Kiều Mẫn Hàng từ trong lòng Phí Văn Kiệt nhảy dựng lên: “Để em đi lấy cho, anh muốn uống gì ạ? Café không, rượu không, trà không, còn những cái khác lấy tùy ý”.
Phí Văn Kiệt lắc lắc đầu: “Thế thì lấy nước cam ép giống như của em đi nhé”.
Kiều Mẫn Hàng vừa than thở vừa đi vào bên trong nhà bếp: “Lại còn phải uống nướccam thêm nữa thì chắc em sẽ bị biến thành cây cam mất thôi, anh trực tiếp cho em vào máy xay sinh tố cũng được đấy”.
Buổi tối không bật đèn lên cũng rất tốt đấy chứ, uống một ly nước cam ép thơm nồng, nằm ôm nhau trên chiếc sofa êm ái mềm mại, vặn nút nhấn trên chiếc hộp âm nhạc để chocô thiên nga chầm chậm quay được thật lâu và nhạc vang lên được thật lâu nữa. Kiều Mẫn Hàng gối đầu lên đùi của Phí Văn Kiệt, lắng nghe giai điệu một cách chăm chú chuyên tâm: “Sao lại có bản nhạc hay đến như vậy cơ chứ, hay đến mức em nghe xong chỉ muốn đi xem vũ ballet thôi anh à”.
“Được chứ sao không, lần sau mà có công diễn thì anh đưa em đi xem nhé”.
“Anh đã từng xem rồi phải không anh?”
Phí Văn Kiệt lặng người một lúc rồi mới trả lời cô: “Anh đã từng xem rồi”.
“Vậy sao anh, có hay không ạ? Anh đã đi xem ở đâu thế, khi anh còn ở Mỹ hay là khi anh đã về nước rồi?”
“Hay lắm, anh xem lúc còn chưa đi Mỹ”.
“Em là em hâm mộ nhất các diễn viên nữ múa ballet đấy anh ạ, thân hình mới đẹp đẽ đầy sức sống làm sao, hi hi hi, em thật là tự ti về bản thân mình. Họ đi những giày đó gọi là giày gì nhỉ? Những ngón chân đứng thẳng mới đẹp đẽ làm sao!”
Phí Văn Kiệt xoa xoa đầu cô và nói: “Em cũng đầy sức sống và xinh tươi đấy chứ, chỉ có điều sức khỏe có đôi chút không tốt cho lắm mà thôi”.
Kiều Mẫn Hàng quay đầu nhìn anh rồi phá lên cười rất to, cô vừa cười vừa vỗ vỗ vào vai anh: “Sức khỏe có đôi chút không tốt cho lắm thì cũng đành chịu thôi, em đành phải dựa dẫm vào anh thôi có được không anh?”. Cô vừa làm nũng vừa biểu lộ vẻ mặt nhăn nhó xấu xa ma chê quỷ hờn, “Anh đi xem từ trước khi sang Mỹ cơ à, thế thì phải bao nhiêu năm về trước rồi đấy nhỉ!”
“Đúng là cách đây phải đến vài năm rồi”.
Kiều Mẫn Hàng bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, vừa vươn người ra rồi lại co mình thu hẹp người xuống, mở to đôi mắt nhìn anh bắt bẻ: “Anh đi xem một mình hay lại còn ngồicùng người khác nữa đấy?”
“Cô bé ngốc nghếch này, em hỏi cái này để làm gì cơ cứ”.
“Anh nói mau cho em biết đi, nói mau”.
Phí Văn Kiệt cười nhỏ và nói: “Anh đi xem với người khác nữa”.
“Con gái sao?”
“Là con gái”.
Kiều Mẫn Hàng cắn nhẹ vào làn môi mình, liếcmắt nhìn khắp một lượt thật kỹ càng khuôn mặt Phí Văn Kiệt: “Chị Gia Linh đã kể cho em biết rồi, người đàn ông bỗng nhiên hút thuốc, rồi hút thuốc, hay đột nhiên tức giận nổi điên lên một cách vô cớ, hoặc là ngồi tương tư để tâm hồn treo ngược cành cây không dưới năm phút liền, hoặc là tắt đèn đen nghịt nghe đi nghe lại những bài hát quen thuộc rồi xem những bộ phim cũng lại quen thuộc của ngày xưa, những biểu hiện này đều là chứng minh rằng anh ta đang giấu chuyện mù mờ ỡm ờ gì đó trong lòng đấy!”
Phí Văn Kiệt cười trừ: “Em ở cùng chị Gia Linhđó chẳng làm được việc gì tốt từ trước tới nay cả, cả ngày các cô ngồi nghiền ngẫm những việc như thế này thôi, anh thấy thật kỳ cục khó hiểu đấy, thế mà công ty của cô ấy lại không bị phá sản mới lạ chứ”.
Kiều Mẫn Hàng giận dỗi anh, hai tay đặt lên vai anh nũng nịu: “Anh phải nói thật cho em biết ngay đi, anh đang nghe bản nhạc này, có phải anh đang ngồi nhớ đến kỷ niệm cũ hay không, đó là chuyện gì, quá khứ gì vậy hả?”
Phí Văn Kiệt cong môi lên chối: “Quá khứ… quá khứ thế nào chứ?”
“Thế thì em lại hỏi anh tiếp, á à, anh cố ý giả vờ ngây thơ, nhìn thật là đáng ngờ lắm đấy!”
Phí Văn Kiệt vuốt nhẹ mái tóc rối tung cho thẳng xuống ngay ngắn của Kiều Mẫn Hàng:“Quá khứ nào và quá khứ ở đâu ra cơ chứ?”
“Không phải là việc, thì đó sẽ liên quan đến người rồi! Có phải người con gái đã đi cùng anh đi xem biểu diễn đó không?”. Kiều Mẫn Hàng chặn đứng họng anh, rồi mở to mắt làm bộ dạng xấu xí hù dọa anh, há to mồm lên cắn lên chiếc mũi của anh, “Em không quan tâm, anh mà không nói thì em sẽ cắn anh, anhnói mau cho em biết nào, nói mau!”
Phí Văn Kiệt mỉm cười ôm chặt eo của cô: “Chẳng có gì để nói được cả”.
“Không có gì để nói được thì cũng phải nói ra, cô ta… là người yêu cũ của anh phải không hả?”
Phí Văn Kiệt nhìn thẳng vào Kiều Mẫn Hàng rồi gật gật đầu.
Nụ cười trên môi của Kiều Mẫn Hàng bỗng trở nên nhạt nhẽo đi rất nhiều, thế nhưng ngay lập tức tươi rói hơn cả lúc nãy: “Anh rấtnhớ cô ấy phải không…”
Phí Văn Kiệt vặn nhẹ vào mũi của cô: “Anh bảo em ngốc nghếch hóa ra em đúng là ngốc nghếch thật đó! Anh đang nhớ đến cô ấy, thế nhưng không phải giống như em nghĩnhớ nhung theo kiểu đó đâu”.
“Thế thì nhớ như thế nào chứ?”
Phí Văn Kiệt ôm Kiều Mẫn Hàng vào trong lòng mình, xoa nhẹ vào đầu cô, đặt đầu cô ngả xuống bờ vai của anh, âm thanh của bản nhạc trong chiếc hộp âm nhạc đang vang lên những giai điệu cuối cùng rồi, tốc độ chuyển động cũng chậm đi rất nhiều. Anhlại nhấc lên tiếp tục vặn, lắng nghe tiếng nhạc một lần nữa phấn khích trở lại.
“Cô ấy đã học môn ballet từ khi mới có năm tuổi thôi, mười tuổi thì thi đỗ vào học viện múa Thượng Hải, học cho đến khi mười hai tuổi thì tất cả mọi người xung quanh đều nóirằng cô ấy rất có tiền đồ về lĩnh vực này, sau đó nữa thì…”
“Sau đó thì sao?”, Kiều Mẫn Hàng gặng hỏi tiếp.
Sắc thái trên khuôn mặt của Phí Văn Kiệt lộ rõvẻ trầm tư, nhưng may sao đèn tắt khiến chokhông gian lúc này vô cùng mờ tối huyền huyền ảo ảo, khiến cho gương mặt buồn bã ưu tư của anh càng khó nhìn thấy rõ: “Sau đó có một lần được nghỉ học trở về nhà, lúc đó anh mười bốn tuổi, rất nghịch ngợm ngang bướng, mà cũng rất lì lợm liều lĩnh nữa chứ. Anh đã lái trộm xe ô tô của ba anh, nhưng không may đã làm… đã làm đùi cô ấy bị gãy nghiêm trọng…”
“Á!”, Kiều Mẫn Hàng nhăn trán chau mày lên, “Sao lại như thế được cơ chứ! Thế cô ấy sauđó thì sao hả anh? Có phải sau đó cô ấy không thể tiếp tục múa được nữa?”
“Chân cô ấy bị gãy, sau khi bó bột vết thương đến ngày tháo ra thì phát hiện rằng hai đùi cô ấy biến thành dài ngắn chênh lệchhẳn nhau rồi, bình thường khi chạy hay đi bộthì không nhìn ra được, thế nhưng khi múa thì lại… Cho nên điều mà cô ấy sợ nhất là bị tàn phế đùi, mỗi lần nghe thấy những từ này đều là phản ứng vô cùng dữ dội…”
Kiều Mẫn Hàng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng không cảm nhận được hàm ý trong câu nói của Phí Văn Kiệt vừa rồi: “Thế thì… Thế thì về sau nữa ra sao vậy? Chị ấy sau đóthì như thế nào hả anh?”
“Sau đó cô ấy trở về nhà, quay về một trường học bình thường để học, thành tích học tập rất tốt, phẩm chất đạo đức cũng tốt,năm nào cũng xếp vào hàng một trong ba học sinh giỏi nhất lớp. Ngoại hình cô ấy rất đẹp, trong trường đã từng có vô số nam sinhtheo đuổi thầm thương trộm nhớ cô ấy”.
“Thế thì chị ấy sẽ đau khổ lắm phải không anh, chị ấy không thể tiếp tục múa được nữa rồi mà!”
“Cô ấy từ trước không bao giờ nói đến hai từ đau khổ đâu, cả ngày lúc nào cũng cười tươi như hoa nở vậy… Có một lần anh đọc một mẩu quảng cáo đăng trên báo, một đoàn múa ballet của Ukraine sẽ đến thành phố Nam Kinh biểu diễn tiết mục Hồ thiên nga, thế là anh đã đưa cô ấy đi xem, hồi kịch thứ hai, đoàn biểu diễn múa thứ ba, anh và cô ấy đã ngồi ở hàng thứ nhất, phía trên là đội múa. Khi âm nhạc vừa mới vang lên thôi, tiết mục chưa bắt đầu thì cô ấy đã bật khóc nức nở… Cô ấy đã khóc như thế suốt hai tiếng đồng hồ liền, khóc một mạch không ngớt. Sau khi đã hết sạch giấy ăn lau nước mắt cho cô ấy rồi, anh chỉ còn biết cách là ϲởí áօ khoác ra che mặt cho cô ấy mà thôi…”
Kiều Mẫn Hàng khong nói được một lời nào cả, câu chuyện này vốn đã rất bi đát thảm thương rồi. Lời kể của Phí Văn Kiệt tha thiết càng khiến cô lạnh buốt khắp con tim. Cô nắm thật chặt bàn tay của anh, một cái nắm tay đầy âu yếm thân mật.
Phí Văn Kiệt cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn vàomột chốn xa xôi vô định trong không trung bao la kia, dường như anh có thể nhìn thấy thật rõ ràng từng nốt nhạc đang lấp lánh huyền ảo nhảy múa trên chiếc hộp này: “Kể từ ngày hôm đó, hàng năm vào ngày sinh nhật của cô ấy hay là ngày giáng sinh, tết năm mới, bất kể một ngày lễ tết to nhỏ nào, thì anh đều mua một chiếc hộp âm nhạc có hình cô thiên nga để tặng cho cô ấy. Anh nghĩ rằng, rồi sẽ có một ngày anh có thể đưacô ấy tận mắt đi xem những cô thiên nga đẹp nhất rực rỡ nhất trên khắp thế giới này. Khi đó vẫn sẽ ngồi ở hàng thứ nhất, và anh sẽ mang hai hộp giấy ăn thật to để lau nướcmắt cho cô ấy, để cô ấy muốn khóc như thế nào thì cứ thoải mái khóc một trận…”
“Văn Kiệt…”, Kiều Mẫn Hàng cắt lời Phí Văn Kiệt, giọng nhỏ nhẹ thì thầm bên tai anh, “Lúc đó anh vẫn còn rất nhỏ mà, không hiểu hết được mọi chuyện, chị ấy sẽ không trách gì anh đâu”.
Phí Văn Kiệt cười trừ trả lời cô: “Anh biết, cô ấy sẽ không trách móc bất cứ ai đâu”.
Tâm trạng Kiều Mẫn Hàng bồi hồi đến khó tả, cô đau cho nỗi đau của người con gái đó, nhưng trước nỗi đau trong giờ phút này đâycủa Phí Văn Kiệt thì cô lại càng đau khổ hơn anh rất nhiều.
“Văn Kiệt, có phải là anh… rất thích chị ấy đúng không?”
Phí Văn Kiệt thoáng chút hối hận vì đã kể quá nhiều cho cô biết, anh cười trừ ẩn giấu cảm xúc của mình lại: “Đúng vậy, anh đã thầm yêu trộm nhớ cô ấy như thế, nhưng mà cô ấy không thích anh, anh đã buồn bã thất vọng vô cùng để rồi phải bỏ sang Mỹ cho nguôi ngoai tình cảm. Ai ngờ được rằng lại quen em cơ chứ, sau đó thì em đã đột kích vào cuộc sống của anh như thế này đây”.
Kiều Mẫn Hàng thốt lên, quay trở lại trạng thái như lúc ban đầu: “Có anh mới là đột kích vào cuộc sống của em đấy chứ, anh nghĩ rằng anh là viên ngọc sáng hay sao chứ, cô nương này đến bây giờ vẫn còn cảmthấy hối hận vì lúc đó không nên để cho anhtheo đuổi một cách nhanh đến vậy chứ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc