Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 38

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Ngày hôm sau, khi mới bước vào lều lớn, Hạ Phù Dung chỉ thấy Tu Hồng Miễn cùng Thiện Xá đều mang vẻ mặt đầy thích thú nhìn nàng, nàng phản xạ có điều kiện lau lau mặt, thấy trên mặt không có dính bụi mà.
"Trẫm đã tra ra bọn họ dùng lê bạo để trừng phạt người nào."
Hạ Phù Dung nghe giọng điệu nói chuyện của Tu Hồng Miễn thì biết rõ chuyện không có đơn giản như vậy, "Là người nào?"
"Người Y Tháp tộc xem hồ ly là nữ thần mà tín ngưỡng, nữ thần trong truyền thuyết của người Y Tháp tộc sẽ che chở cho tộc của họ không bị các tộc nhân khác xâm chiếm, vị nữ thần kia chính là hóa thân của yêu hồ. Trung thành, là điều mà bọn hắn coi trọng nhất, cho nên đối đãi với người phản bội, bọn họ cũng có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, từ từ *** cho đến ૮ɦếƭ. Nhưng đối với giới Quý tộc trong Y Tháp tộc bởi vì linh hồn của bọn họ được nữ thần tinh lọc, cho nên nếu như xuất hiện người phản bội, họ sẽ sử dụng một phương thức giải quyết là lê bạo. Chỉ là nghe nói giới Quý tộc có cuộc sống cực kỳ tốt, cuộc sống giống như nữ thần, hơn nữa tín ngưỡng của bọn họ cũng là sâu nhất, cho nên hầu như chưa từng xuất hiện chuyện phản bội trong giới Quý tộc."
Giới Quý tộc? Hạ Phù Dung sửng sốt, chẳng lẽ thân thể này cũng thuộc trong giới Quý tộc?
"Ngươi bây giờ còn không chịu nói mình là ai?" Nhìn ánh mắt đầy hoài nghi của Tu Hồng Miễn, Hạ Phù Dung cũng bắt đầu nghi ngờ chính nàng. Bởi vì nàng cũng không thể hiểu được tại sao lại đi vào thân thể này, nàng hoàn toàn không biết rõ ràng chuyện cụ thể của cái thân thể này.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện trước kia nàng có nghe thái y nói qua chuyện của Y Tháp tộc, nghe nói máu của bọn họ là màu xanh lá cây! Không nghĩ nhiều, Hạ Phù Dung nhanh chóng rút thanh chủy thủ trên người Tu Hồng Miễn, ở trên ngón tay nhẹ nhàng cắt một đường, một vết thương thật sâu nhanh chóng hiện ra, màu máu đỏ tươi nhanh chóng chảy ra. Đang thầm than cái thanh chủy thủ này sao bén như thế, thì mấy người còn lại cũng đều kinh ngạc, máu của Hạ Phù Dung là màu đỏ, điều đó nói lên nàng không phải là người của Y Tháp tộc, càng không thể nào là người của Quý tộc.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Tu Hồng Miễn không hiểu hỏi.
Nàng còn muốn biết rõ chuyện này là sao nữa đấy, chỉ là khi nàng nghe được Tu Hồng Miễn nhắc tới yêu hồ, chẳng lẽ. . . . . . Cùng A Hu có liên quan?! Trong lúc tình cờ nàng nhìn thấy Thiện Xá vẫn không có mở miệng, Hạ Phù Dung nhìn hắn, ánh mắt của hắn làm cho nàng cảm thấy rất kì lạ, chẳng lẽ hắn bắt đầu hoài nghi nàng rồi chăng? Tu Hồng Miễn từ phía sau chạy đến cho nên không biết rõ lắm, nhưng Thiện Xá cũng rất hiểu nàng cũng không phải là một binh lính chân chính. Lúc này lại xảy ra chuyện như vậy. . . . . . Hắn sẽ nói chuyện của nàng ra không?
"Đệ thật sự là không biết." Hạ Phù Dung trả lời Tu Hồng Miễn, lại dùng ánh mắt vô cùng ngay thẳng nhìn Thiện Xá, hy vọng có thể chiếm được sự tin tưởng của hắn.
Thiện Xá không có phản ứng gì, "Vậy sao." Không phải câu hỏi, thường thường giọng trần thuật lại làm cho nàng càng thêm khẳng định hắn không tin tưởng nàng, hoàn toàn không có.
"Được rồi, ngươi về trước đi, cũng nên ăn cơm." Tu Hồng Miễn không tiếp tục hỏi.
Chờ cho đến khi Hạ Phù Dung đi ra khỏi lều, Tu Hồng Miễn nhìn bên ngoài lều như có điều suy nghĩ nói: "Có điều tra rõ lai lịch của hắn không?"
Thiện Xá khom người nói, "Trì Tô, hai mươi tuổi, nhà ở lục lý thôn, nhà có bảy người, cha mẹ khoẻ mạnh, có ba người huynh một tỷ tỷ, gia cảnh bần hàn, sống bằng nghề nông. Mười sáu tuổi đi lính, được phân ở đội phòng thủ số ba."
Tu Hồng Miễn nghe xong gật đầu một cái, kỳ lạ, gia thế trong sạch như vậy, tại sao kết thù với người của Y Tháp tộc?
Hạ Phù Dung mới từ lều của Tu Hồng Miễn trở về, thấy trên bàn đã bày biện thức ăn, bụng cũng đã đói, hay là trước ăn cơm rồi nói.
Nàng mới cầm chén lên, vô tình phát hiện có tờ giấy dưới đáy chén, ngừng thở, nhẹ nhàng mở tờ giấy, nếu bên trong có độc gì đó, vậy thì nàng ૮ɦếƭ chắc rồi.
"Trì Tô, hai mươi tuổi, nhà ở lục lý thôn cách Quỷ Sơn không xa. . . . . ." Hạ Phù Dung xem xong liền nhanh chóng đem đốt, đây không phải là thay nàng tạo thân phận giả sao? Người kia là ai? Tại sao lại có tự tin đem tờ giấy đặt dưới đáy chén?
Nghĩ thật lâu, chợt nhíu mày, xem ra nàng nên đi gặp hắn một lần.
Xem ra, nàng nên đi gặp hắn một lần.
Đi vào lều, hắn mới vừa cơm nước xong, nhìn thấy Hạ Phù Dung có chút ngạc nhiên. "Không ngờ đệ nhanh như vậy đã có thể đoán ra là huynh."
"Trong quân doanh biết thân phận đặc biệt của đệ không có nhiều người, huống chi còn to gan mà đem tờ giấy đặt ở trên bàn trong lều của đệ, chắc là biết Tu Hồng Miễn không có ở nơi đó, nếu như thế thì trừ huynh ra còn có thể là ai đây?"
Thiện Xá gật đầu cười, không có trả lời.
"Huynh tại sao phải giúp đệ tạo thân phận giả?"
"Chẳng lẽ đệ muốn hoàng thượng đi điều tra chuyện của đệ? Đệ phải biết rằng hắn đã muốn điều tra chuyện gì đó cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại." Chỉ là. . . . . . Hình như chuyện mà gần đây làm cho lần đầu tiên hắn ta thất bại, chính là nữ nhân đó, Tu Hồng Miễn nói ở bờ hồ nhìn thấy yêu hồ đi cùng với nữ nhân đó. Mặc dù ngoài mặt hắn nói là không có đi điều tra, nhưng nghe thám tử báo cáo hắn ta vẫn âm thầm phái nhiều người đi điều tra.
Hạ Phù Dung vội vàng phủ nhận, "Dĩ nhiên không ngờ, chỉ là. . . . . ." Thiện Xá là người có tính tình như thế nào, trong thời gian này nàng cũng hơi hiểu rõ. Hắn đối với bất cứ chuyện gì cũng rất lạnh nhạt, giống như có rất ít chuyện có thể lọt vào mắt của hắn, cho nên nàng sẽ không tự mình cho rằng hắn sẽ thật sự vì nàng mà dám che giấu sự thật trước mặt Tu Hồng Miễn, phải biết đây chính là tội khi quân rất lớn.
Thiện Xá rất hiểu Hạ Phù Dung phía sau từ "Chỉ là" còn chưa nói hết ý, nhưng hắn vẫn không dừng ở đề tài này. "Đệ và Y Tháp tộc rốt cuộc là có quan hệ gì?"
Thì ra là hắn đang nghi ngờ điều này, "Đệ thật sự là không biết, hơn nữa đệ tuyệt đối không phải là gian tế, đệ thề!"
Hắn nghe xong nhíu nhíu mày, "Xem ra lòng người đã không thể tin tưởng nổi nữa rồi, lời thề cũng có thể muốn nói lúc nào là nói."
Hắn lại còn không tin nàng!
"Một cô gái ở chốn hậu cung như đệ có thể kiên trì ở trong quân doanh này cho đến bây giờ, quả thực đã làm cho huynh vô cùng cảm động, cho nên huynh rất thích đệ, không hy vọng giữa chúng ta sẽ xảy ra chuyện gì không vui."
Những lời của Thiện Xá không thể nghi ngờ giống như một quả boom tấn, đánh trúng đầu của nàng. Hắn thế nhưng tra ra được!
"Nếu như đệ nói trí nhớ lúc trước của đệ không còn huynh có tin hay không?" Hạ Phù Dung mỉm cười chế nhạo, "Vừa tỉnh lại phát hiện bản thân mình ở trong một phòng nhỏ cũ rách, đệ cái gì cũng không biết, chỉ có thể dựa vào chính bản thân đi từng bước tính từng bước, người bên cạnh cũng không phải đến để giúp đỡ đệ. Nếu so sánh, cuộc sống đơn giản ở trại lính làm cho đệ vui vẻ rất nhiều.".
Hắn nhìn Hạ Phù Dung, đột nhiên gật đầu một cái nói, "Huynh tin tưởng đệ."
Hạ Phù Dung có chút toan tính, nếu như một người nào đó nói cho nàng biết một chuyện khó tin như vậy, nàng sẽ nghi ngờ, tựa như tiểu Cúc. Đã rất lâu nàng không có liên lạc với Bích Quỳnh, cũng không biết trong cung như thế nào nữa.
"Đệ có nhớ tại sao đệ mất trí nhớ không?"
Hạ Phù Dung lắc đầu một cái.
Thiện Xá cũng cảm thấy câu hỏi của mình có chút buồn cười, "Này, lúc đệ tỉnh lại có phát hiện trên người có thứ gì khác hay không?"
Trong lòng Hạ Phù Dung có chút nghi ngờ, hắn đang suy đoán lung tung? Hay là đã biết điều gì đó?
Giả vờ suy nghĩ như nhớ lại một lát, "Lúc tỉnh lại không phát hiện cái gì khác, nhưng lại cảm thấy hình như đã lâu không có tắm, sau đó liền đi tắm rửa sạch sẽ."
"Vậy quần áo đâu?"
Những lời này vừa nói ra, trong lòng Hạ Phù Dung liền hiểu rõ, hắn cũng biết có đồ cất dấu trên trang phục của nàng! Nếu không thì đối với người bình thường sẽ không hứng thú với một bộ quần áo của người đã lâu không tắm rửa. "Quần áo thì bỏ chứ sao, rất dơ mà."
Hạ Phù Dung nói những lời đó kèm theo một chút do dự, nếu như nói sự thật là tiểu Cúc lấy được, chỉ sợ nàng ta lại gặp nhiều Tra t** nữa.
Hắn biết nếu hắn tiếp tục hỏi nữa có chút không thích hợp, cũng không nhiều lời nữa.
Đi ra khỏi lều, trong lòng nàng âm thầm suy đoán, xem ra chuyện này càng ngày càng phức tạp, tại sao Thiện Xá lại biết trên người nàng có đồ? Nói như vậy, Tu Hồng Miễn có biết hay không đây?
Thời tiết dần se lạnh, xem ra đã vào thu rồi, Hạ Phù Dung nhớ tới lời hứa hẹn với Nhị tỷ sẽ cùng tỷ ấy nhìn chiếc lá rơi đầu tiên ở phủ Hạ Hách Na vào mùa thu này, xem ra chỉ là hy vọng xa vời. Thời gian càng lâu, những chuyện phiền phức đến với nàng cũng càng nhiều, chẳng biết lúc nào thì đầu phải lìa khỏi cổ. Hạ Phù Dung là một người theo chủ nghĩa lười biếng, nàng hi vọng sống một cuộc sống thật yên bình thảnh thơi, một cuộc sống không có áp lực và động lực. Nếu nàng muốn sống cuộc sống như vậy, nàng cần phải bỏ đi thân phận lúc này, mặc kệ là dư phi Hạ Hách Na Phù Dung, hay là Trì Tô Tướng quân, cả hai thân phận này cũng không thể cho nàng cuộc sống như nàng mong muốn. Hạ Phù Dung đã chuẩn bị xong, rời đi, mới là kết cục tốt nhất. Nàng không biết bản thân đang do dự cái gì, dự tính tối nay sẽ rời đi, thế nhưng trong lòng lại có chút luyến tiếc.
"Đại ca, huynh ở đây làm gì?" Hạ Phù Dung rời đi có dự tính không mang theo quần áo, nàng chỉ muốn một mình rời khỏi an toàn mà thôi.
"Hoa tướng quân muốn làm bạn với chúng ta." Tu Hồng Miễn xem thư trong tay, vừa cười vừa nói.
"Hả? Nói như vậy chúng ta cũng không cần đánh giặc nữa sao?"
Tu Hồng Miễn gật đầu một cái.
Xem ra đây là lúc nàng nên rời khỏi.
"Cũng nên điều tra thêm nguyên nhân gây ra cuộc chiến lần này." Tu Hồng Miễn xem thư, rất thích thú nói.
Chắc trong thư Hoa dư đã nói cho Tu Hồng Miễn biết những điểm nghi ngờ trong cuộc chiến lần này, "Đại ca, nếu chiến sự đã qua, tiểu đệ muốn cáo từ."
Tu Hồng Miễn cho là bản thân nghe lầm, hắn nhìn Hạ Phù Dung nhưng không có trả lời.
"Đại ca, trước kia tiểu đệ cho là tâm nguyện của đệ là có thể làm lính, bảo vệ quốc gia. Nhưng bây giờ đệ mới phát hiện bản thân đệ bất hiếu biết bao nhiêu, anh trai mỗi một người đều rời nhà tạo lập sự nghiệp của riêng mình, chỉ để lại cha mẹ già không nơi nương tựa, Trì Tô không cầu giàu có, chỉ cầu mong có thể trở về hiếu kính cha mẹ già."
Tu Hồng Miễn nghe xong khen ngợi gật gật đầu, "Thời buổi này cha mẹ nào có con trai hiếu thuận giống như tam đệ đã rất hiếm."
Xem ra bất luận là ở thời đại nào, chữ hiếu vẫn đi đầu.
"Như vậy đi, sau khi trở về đệ có thể tiếp tục làm tướng quân của đệ, cha mẹ của đệ huynh sẽ tìm người thay đệ rước về phủ của đệ."
Hạ Phù Dung nghe lời khen của Tu Hồng Miễn có chút xấu hổ, "Cảm tạ ý tốt của hoàng thượng, Trì Tô không dám nhận, chỉ là Trì Tô không có mệnh đại Phú, chỉ hy vọng được sống yên bình với cha mẹ là được rồi."
Hạ Phù Dung đang dây dưa với Tu Hồng Miễn thì ngoài cửa truyền đến âm thanh của binh lính, lại có tin tới.
"Thế nào, chẳng lẽ Hoa tướng quân lại đổi ý?" Hạ Phù Dung có chút khẩn trương nhìn Tu Hồng Miễn.
Tu Hồng Miễn xem xong thư lắc đầu một cái. Trong lòng Hạ Phù Dung lập tức thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần hắn không đổi ý là tốt rồi.
"Chỉ là ở nhà có chút chuyện mà thôi." Tu Hồng Miễn nói thật nhẹ nhàng, Hạ Phù Dung nghe được trong lòng hoảng sợ. Chuyện nhà? Trong cung lại xảy ra chuyện gì sao? Nàng không dám hỏi Tu Hồng Miễn nhiều, sợ bị hắn nghi ngờ, nàng sẽ nhanh chóng rời đi, vào lúc này tuyệt đối không thể gây ra sai sót gì.
Hạ Phù Dung bước ra khỏi lều, đang suy nghĩ có nên hành động ngay lúc này hay là chờ đến nửa đêm.
"Tam đệ."
Hạ Phù Dung ngẩng đầu liền nhìn thấy Thiện Xá.
"Nhị ca."
Hắn có chút xúc động gật gật đầu, "Cuối cùng chiến tranh đã chấm dứt."
"Nhưng mà hình như đại ca không có vui mừng như vậy." Hạ Phù Dung muốn thử điều tra từ trong miệng Thiện Xá có một chút tin tức nào hay không.
"Làm sao vậy?"
"Không biết, hình như nghe đại ca nói cái gì chuyện nhà gì gì ấy."
Thiện Xá vừa nghe thì vui vẻ, "Thì ra là chuyện này, chẳng lẽ đệ còn không biết sao? Một phi tử của đại ca mất tích, nghe nói hình như còn mang bệnh điên trong người, đệ nói xem, hoàng cung to như vậy, nàng ta có thể đi nơi nào cơ chứ?" Nói xong còn nhíu mày, vẻ mặt thích thú nhìn Hạ Phù Dung.
Mặt Hạ Phù Dung đen lại nhìn chằm chằm Thiện Xá, cái tên Thiện Xá này, bình thường đều mang dáng vẻ không quan tâm bất cứ chuyện gì, sao lúc này lại có bộ dáng vui sướng khi người gặp họa vậy?
"Chuyện của lão bà hắn có liên quan gì tới đệ? Đệ đã nói rõ với đại ca, đệ sẽ không theo hắn hồi cung."
Thiện Xá nghe xong kéo cánh tay của Hạ Phù Dung lại, "Đệ phải đi?"
Hạ Phù Dung gật đầu. Kỳ lạ, nàng muốn đi tại sao hắn lại có phản ứng mạnh vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc