Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 35

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Xong rồi? Làm sao có thể! Ngươi cho rằng đây là một truyện cổ tích à.
Gần tối, tiền phương truyền đến tin tức, những người được phái đi cùng sứ giả hòa chiến đã bị độc bỏ mình ở trong quân doanh của Thánh Dụ. Mọi người nghe xong lại lửa giận hừng hực,không nghĩ tới Thánh Dụ lại không tán thành, Tướng quân đã thu tay lại bất chiến rồi(không đánh nữa), bọn họ thế nhưng vẫn khiêu khích độc ૮ɦếƭ sứ giả!
"Tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ!" Tất cả mọi người rống lớn .
Hoa Dư giơ tay lên ngăn trở bọn họ, "Chuyện này ta sẽ tra rõ, đến lúc đó nhất định cho mọi người một cái công đạo!"
Trong lòng Hạ Phù Dung cảm thấy có chút kỳ quái, nàng biết Tu Hồng Miễn tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như thế, chỉ sợ bên kia đã xảy ra chuyện gì. Càng nghĩ trong lòng càng sợ, có lẽ nàng nên trở về đi xem một chút.
Hoa Dư đang lúc suy nghĩ sâu xa, chỉ nghe bên ngoài lều có người báo lại, "Tướng quân, không thấy Tô Trì đâu!"
Hoa Dư sững sờ, lập tức đi tới lều của Hạ Phù Dung.
Trong lều không có một bóng người, chỉ thấy trên giường có một phong thư. Hoa Dư mở ra xem, sau khi xem xong hắng giọng phá lên cười. Sau đó đem giấy vê thành một cục, Tô Trì? Trì Tô! Vấn đề đơn giản như vậy lúc ấy làm sao lại không nghĩ tới?
Hạ Phù Dung trên đường trở về quân doanh của Thánh Dụ, chắc hẳn Hoa Dư bây giờ đã biết tin rồi? Nàng ta khẳng định cũng đoán được nàng là ai, cười thầm, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Hạ Phù Dung cẩn thận suy nghĩ chuyện này, Tu Hồng Miễn là tuyệt đối không thể nào làm như vậy, như vậy, sau khi chuyện này phát sinh cũng chỉ có một người có lợi, chính là trong thư nàng đã phân tích rất rõ ràng cho đám người Hoa Dư, hi vọng có thể giúp ích được cho nàng ta. Dĩ nhiên, đây cũng là có vay có trả thôi. Mò mò trong *** thấy cái gì đó, gian trá cười một tiếng, lúc gần đi thuận tay mượn nàng bản đồ vẽ thiết kế địa hình kế hoạch chiến lược trung tâm hành quân mà nàng ta vẽ ba ngày dùng một chút, dù sao nàng đi qua nơi đây rồi, nàng không thể khiến người ta cảm thấy nàng là tới ăn uống miễn phí, lúc đi cũng phải mang một ít đồ trở về đúng không?
Trên đường Hạ Phù Dung có một phát hiện một bất ngờ vô cùng vui vẻ, thì ra cách quân doanh thánh dụ không xa có một cái hồ tự nhiên nhỏ?
Ngửi một cái trên người có chút đã thối, Hạ Phù Dung nổi da gà. Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không biết nàng đã trở về, không bằng đi tắm trước, chờ trở về trại lính, chỉ sợ cũng không còn cơ hội như thế thôi. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Nghĩ đến liền làm, Hạ Phù Dung lập tức đứng ở bên hồ, hai ba cái cởi bỏ y phục xuống nhảy vào nước, ở quân doanh lâu như vậy, để cho nàng được lợi đó là làm công tác đo lường chính bộ, phải biết trước kia có chuyện gì ba người cũng tập trung lại. Đã sắp vào thu rồi, nước mới vừa ***ng phải da lập tức khiến làn da nhạy cảm của Hạ Phù Dung nổi lên một tầng da gà. Hạ Phù Dung hít sâu một hơi, lặn thật sau vào trong nước, cảm thụ cảm giác hơi lạnh của nước thấm vào.
Đang chơi được tận hứng, bỗng nhiên Hạ Phù Dung có cảm giác xa xa có một âm thanh chợt ngừng, rất dễ nhận thấy, người nọ cũng cảm thấy sự tồn tại nàng.
Khẽ đem mắt lộ ra trên mặt nước, đột nhiên thấy một người đàn ông đứng đối diện nước chỉ che được một nửa thân thể của hắn, ở dưới ánh trăng mờ nhạt, có vẻ cực kỳ mập mờ, tầm mắt dời đến gương mặt bên trên, mắt của nàng thiếu chút nữa lòi ra!
Tu Hồng Miễn!
Không nói hai lời, khi hắn còn chưa có ý đinh bắt nàng trước, Hạ Phù Dung lặn một cái thật sâu vào trong nước, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân bơi đến bên bờ, bất chấp cả lung túng, trực tiếp đưa lưng về phía hắn từ dưới nước đứng lên.
Đối với quần áo cũng không dám mặc, đây chính là y phục của nam nhân a! Nếu là Tu Hồng Miễn bây giờ cũng không nhìn ra nàng là nữ nhân, vậy hắn thật sự là đại ngốc. Bây giờ Hạ Phù Dung chỉ cần mặc y phục này, rất rõ ràng thân phận của nàng liền bị bại lộ. Cắn chặt răng, ôm lấy y phục liền hướng trước mà chạy.
Tu Hồng Miễn hôm nay trong lúc vô tình hiện nơi này thế nhưng còn có một hồ, vừa mới đi vào ngâm nước một lát, liền nghe thấy trong nước có âm thanh.
Dĩ nhiên là nữ nhân! Ở rừng núi hoang vắng này, vì sao lại có nữ nhân đang ở nơi này tắm rửa? Nàng hình như cũng phát hiện ra mình, ở trong nước lộ ra một đôi mắt. Đó hẳn là đôi mắt đẹp nhất hắn đã từng thấy,hắn gần như đắm chìm trong cặp mắt kia. Nàng nhìn thấy hình dáng của hắn thì cặp mắt lộ ra sợ hãi, đúng vậy, thật sự là sợ hãi. Chỉ thấy nàng một chút liền biến mất ở trong nước, chỉ chốc lát sau liền chạy lên bên bờ, dáng người thướt tha mờ ảo dưới ánh trăng, rất đẹp. Khi hắn còn đang ngây người, đã không thấy bóng dáng nàng đâu, giống như tiên trời hạ phàm, nếu không phải trên đất còn nước đọng lại, hắn thật sự sẽ cho rằng đây chẳng qua là một giấc mộng, một giấc mộng vô cùng hoàn mỹ.
Nữ nhân, nếu vận mệnh đã chỉ định để cho ta gặp phải nàng, vậy nhất định nàng nhất định sẽ trở thành người của Tu Hồng Miễn ta.
Tu Hồng Miễn nhìn bóng lưng đi xa, khóe miệng khẽ cong: nữ nhân, nếu trời cao để cho nàng tối nay gặp phải ta, vậy nàng nhất định phải trở thành người của Tu Hồng Miễn ta!
Hạ Phù Dung đang chạy, đột nhiên cảm thấy cả người ớn lạnh. Nàng đã mặc quần áo tử tế rồi mà?
Trở lại trại lính, nàng được mọi người hoan nghênh nhiệt tình, "Đúng rồi, hoàng thượng đâu?" Nàng giả bộ hỏi.
"Mới vừa rồi cũng không thấy, chắc là đã đi đâu đó, yên tâm, ngài ấy sẽ trở về ngay mà." Thiện Xá cười nói, Tam đệ này hình như rất thân thiết với đại ca đấy.
Nghe được đáp án như dự đoán, nàng gật đầu một cái.
"Đệ xem, ngài ấy không phải đang trở về sao."
Mọi người nhìn về phía hắn chào một cái, "Tam đệ trở về?" Tu Hồng Miễn làm như không ngờ tới nàng sẽ trở về.
Nàng gật đầu một cái, cảm giác thân thể không tử chủ mà run lên, cố gắng làm công tác tư tưởng ở trong lòng: hắn không thể nào biết là của nàng, đối với hắn chuyện này nhất định chỉ là một khúc nhạc đệm, hắn chắc chắn sẽ không nhớ. Sẽ không nói ra đâu.
"Thế lúc trên đường trở về Tam đệ có nhìn thấy ai không?"
Thân thể của nàng chấn động, thật là không muốn cái gì đến thì nó lại đến, "À? Đệ không thấy ai cả!"
Hắn cũng không nói đến đề tài này nữa, "Lần này Tam đệ trở về, có thu hoạch gì không?"
Nàng chợt nhíu mày, "Huynh có gì cứ nói?"
Đi vào lều của hắn, nàng đem bản đồ chiến lược của Hoa Dư đưa cho hắn, "Đây là bản vẽ chúng đệ tốn rất nhiều thời gian và công sức mới vẽ xong, cô nương này thật không đơn giản, suy nghĩ rất linh hoạt làm cho đệ cảm thấy không bằng a!"
"Cô nương?" Tu Hồng Miễn chau mày, "Đệ có bức họa này từ đâu?"
"Đương nhiên là ở trên người Hoa Dư, nếu không huynh cho là đệ sẽ ngốc đến nỗi tin tưởng người khác cho đệ đồ vật gì đó hay sao?"
Thiện Xá miệng há thật to, "Đệ nói Hoa Dư là nữ nhân?"
"Không phải sao?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, nàng nghĩ chắc là nàng đã hiểu lầm điều gì đó.
Tu Hồng Miễn bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hạ Phù Dung, "Đi ẩn núp hơn một tháng, đối phương là nam hay nữ cũng không biết?"
Hạ Phù Dung á khẩu không trả lời được, Hoa Dư là nữ nhân sao? ! Lúc ấy nghe giọng của rất thô, nàng cho là giọng nói của hắn là trung tính; hắn rất cao lớn, nàng cho là hắn so với các cô nương bình thường lớn hơn một chút; hành động của hắn rất không giống như của các nữ hài tử khác, nàng cho hắn là Nữ Trung Hào Kiệt. . . . . . Thì ra nàng bị ấn tượng ban đầu làm chủ a, lúc nàng nghe đến cái tên Hoa Dư này liền nghĩ hắn là một cô nương.
Tu Hồng Miễn nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Hạ Phù Dung, có chút hoài nghi hỏi Thiện Xá, "Ngươi nói xem rốt cuộc hắn ta có biết ai là Hoa Dư hay không?"
"Này! Ngươi đừng quá đáng như vậy có được không! Vẻ ngoài của hắn rất giống con gái, cộng thêm tên của hắn, tất nhiên sẽ làm cho người ta hiểu lầm á!" Nàng rất không phục nói.
"Con gái? Đúng rồi, các ngươi nói xem ở xung quanh đây có thể nào có con gái xuất hiện hay không?" Tu Hồng Miễn làm như nghĩ tới điều gì hỏi.
Hạ Phù Dung thật sự là muốn tát một cái vào miệng của mình, tại sao lại đem câu chuyện kéo về đề tài này nữa a!
Thiện Xá lắc đầu một cái, "Không thể nào, nơi núi rừng hoang vắng này, cho dù có người, thì cũng đã rời đi khi nghe nơi này có chiến loạn xảy ra rồi, làm sao có con gái."
Hạ Phù Dung vội vàng nói phụ họa, "Đúng đó, trên đường đệ trở về ngay cả một con thú đệ cũng không thấy."
Khóe miệng Tu Hồng Miễn khẽ cong, nở nụ cười rất có thâm ý, "Tối nay ta đã gặp được."
Vẻ mặt Thiện Xá tỏ ra có chút không thể tin được, "Không thể nào, ngài xác định ngài không nhìn lầm?"
"Ta cũng nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mộng xinh đẹp, nhưng mà ta lại lượm được thứ này dưới dấu chân của nàng."
Đôi mắt của nàng bỗng trợn to, đây không phải là ngọc bội khi nàng đảm nhiệm chức Phó tướng sao! Nhất định là nàng làm rớt lúc ôm lấy quần áo, nàng lén ngắt mình một cái, tại sao nàng có thể ngốc đến nỗi làm rơi đồ để cho Tu Hồng Miễn nhặt được! Khứu giác của hắn nhạy bén như sói, sợ rằng sẽ rất nhanh chóng ngửi ra được mùi vị của nàng.
Thiện Xá đem ngọc bội cầm trong tay, lại đột nhiên hét to lên, "Địa tàng noãn ngọc!"
Nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ sợ lai lịch của ngọc này không nhỏ, "Ngọc này rất quý sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc