Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 29

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Kiền Sở bên này, tất cả mọi người chuẩn bị tập hợp, toàn quân nghiêm túc , tất cả đều nhìn về phía trên đỉnh cửa thành . Đó là một cái bóng dáng nhỏ gầy tay cầm đại đao .
Hạ Phù Dung đứng ở trên đỉnh thành nhìn xuống mọi người, tay cầm đao hằn rõ gân xanh , trong hai mắt đỏ như máu trừ bỏ lửa giận đó là thù hận.
"A! ! !" Nàng hét to một tiếng rồi từ trên cửa thành nhảy xuống, nhảy vào giữa vòng vây của quân đội Kiền Sở . Tất cả tướng sĩ đều cả kinh, tất cả binh lính phản xạ có điều kiện đều tránh ra nhường đường cho nàng.
Không có một chút kỹ xảo đánh trận , Hạ Phù Dung từ trong đám người bắt đầu dùng đao cuồng quét, chỉ vì muốn tuôn trào ra lửa giận.
Mỗi một đao đều dùng hết nội lực, chỉ thấy trong bầu trời đêm , lóe lên một luồng đao phong , đảo qua chỗ nào , mọi người đều kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Cảm giác bốn phía sát khí đồng loạt đánh úp về phía nàng , Hạ Phù Dung hoàn toàn không để ý, chỉ liều mạng đi về phía có thể cho nàng trút giận .
Sau lưng một cái kiếm khí hướng nàng thẳng tắp bay tới, Hạ Phù Dung đưa tay gạt ra , phía sau lưng một loạt người ngã xuống đất. Tức thì, bên cạnh một cái đại đao hướng nàng bổ tới, Hạ Phù Dung không kịp phản ứng, cảm giác được đao đã ***ng tới trên đầu nàng , lại đột nhiên thu lực, đại đao hạ xuống, chỉ chặt đứt được của nàng mấy sợ tóc. Đợi hắn ngã xuống đất, vừa thấy sau lưng , là một con yêu hồ màu lam nhạt .
"Hu hu hu hu ~~~" trên cửa thành A Hu một tiếng rít kêu. Nhất thời bốn phía xuất hiện vô số yêu hồ, chúng nó mở to hai mắt màu đỏ , nhằm phía đám người lao tới.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bóng đen chợt lóe, mấy người liền kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, run rẩy vài cái rồi nằm yên .
Hạ Phù Dung hoàn toàn mất đi lý trí ở trong đám người múa đại đao, còn có người sống sót, liền bị đám yêu hồ phía sau chạy tới cắn một ngụm tuyệt mệnh. Đi qua chỗ nào, chỗ đó màu đỏ đầy trời, chỉ để lại vô số thi thể.
Ánh mặt trời hơi lộ ra, Tu Hồng Miễn và Thiện Xá nghe binh lính báo Hạ Phù Dung mất tích một đêm, vừa mới chuẩn bị đi tới trướng doanh của nàng thì vừa thấy Hạ Phù Dung cả người máu tươi tay cầm đại đao đứng ở bên ngoài, đầu đao còn đang nhỏ máu.
Mọi người hoảng hốt, đều không dám hé răng.
Hạ Phù Dung coi như không người hướng trướng doanh của mình đi đến, nơi nào còn có hơi thở của Đại Cá Tử , còn có kỷ niệm của hắn và nàng.
Trì Tô tàn sát hàng loạt binh lính trong thành!
Tin tức này vừa ra, nhất thời khiến cho các quốc gia oanh động, Thánh Dụ quốc người người coi nàng là Chiến thần, quân Kiền Sở coi nàng là quỷ mị.
Mà Hạ Phù Dung , lại lặng im , nhìn chằm chằm trướng doanh ngẩn người. Đại Cá Tử, lấy tánh mạng của cả thành , có thể đổi ngươi trở về?
"Ta nghĩ muốn tìm ngươi nói chuyện." Tu Hồng Miễn đi đến, thế nhưng bỏ qua tôn xưng hoàng đế , mà nói ta.
"Thực xin lỗi, ta hiện tại không tâm tình." Tuy rằng vạn phần không muốn nói chuyện, nhưng ngại hắn đã nhún nhường như vậy , vẫn là miễn cưỡng trả lời hắn.
Tu Hồng Miễn không có để ý lời nói của nàng , trái lại tự nói ra, "Từng đã, ta cũng có tâm tình giống ngươi hôm nay ." Hắn nhìn về phía xa xa, làm như lâm hồi ức, "Lúc đó chúng ta ba người là huynh đệ vào sinh ra tử , chúng ta luôn luôn bách chiến bách thắng, bị nước khác coi là thần thoại. Nhưng là ai sẽ nghĩ tới mặc dù là thần thoại, cũng có một ngày kết thúc . Hắn ૮ɦếƭ trận , chúng ta tận mắt thấy hắn ngã xuống ."
Hắn một mặt thưởng thức nhìn nhìn nàng , "Nhưng là ta không có dũng khí lớn như ngươi , dám một mình đi tàn sát hàng loạt dân trong thành."
Hạ Phù Dung quay đầu nhìn phía hắn, hai mắt trống rỗng không một tia tức giận.
Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, "Ta lúc đó cũng chưa gượng dậy nổi, làm cho địch quốc được lợi, bọn họ nhân cơ hội tấn công lại, thần thoại bất bại cứ như vậy mà tan biến."
Hạ Phù Dung giống như đã hiểu một ít, "Ngươi còn có một người huynh đệ chính là Thiện Xá đi?"
Hắn vi lăng, gật gật đầu, "Hắn nói qua với ngươi?"
"Một chút mà thôi. Ta biết ý tứ của ngươi , nhưng là ta hiện tại thật sự không có khí lực , ta rất mệt, càng đau, ngươi biết không, nơi này không nghe lời!" Hạ Phù Dung dùng ngón tay chỉ vào *** , nước mắt lại rơi xuống.
Ngày thứ hai, Tu Hồng Miễn vì Hạ Phù Dung mà gọi đại phu tới , "Tạ hoàng thượng quan tâm , mạt tướng thật sự không ngại, không cần làm phiền đại phu rồi."
"Ngày hôm qua nếu không phải trẫm tận mắt nhìn đến cũng không dám tin tưởng, ngươi cả người đều là máu , còn nói không có việc gì, để đại phu nhìn xem chút."
"Mạt tướng không ngại, không cần xem đại phu." Hạ Phù Dung biết Tu Hồng Miễn là quan tâm nàng , nhưng là nếu để cho đại phu xem bệnh thì giới tính của nàng liền bại lộ , đến lúc đó cũng không phải chỉ là một chữ ૮ɦếƭ .
"Trì phó tướng không cần ngại, lão phu làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua việc khấp huyết, chính là muốn vì Trì phó tướng nhìn một cái, có bệnh thì chữa còn không có thì coi như kiểm tra mà thôi." Đại phu thấy Hạ Phù Dung cự tuyệt, liền cung kính nói.
"Không cần ! Ta nói không có việc gì thì là không có việc gì, chẳng lẽ bản thân ta ta cũng không rõ ràng sao! Chẳng qua là bi thương quá độ mà thôi, không có gì cần kiểm tra ." Hạ Phù Dung đề cao âm lượng, dùng thanh âm che giấu bản thân chột dạ.
Đại phu xấu hổ nhìn về phía Tu Hồng Miễn, thấy Tu Hồng Miễn gật gật đầu, hắn liền hành lễ lui xuống.
"Ngươi theo trẫm đến." Nói xong, Tu Hồng Miễn cho lui người bên người hắn , một mình tự đi ra ngoài.
Hạ Phù Dung biết hành động của bản thân vừa mới có chút quá khích, không biết Tu Hồng Miễn có phải vì vậy mà tức giận hay không ? Nghĩ lại, hắn tức giận hay không đâu có chuyện gì liên quan tới nàng?
Cùng hắn đi tới một vách núi , nơi này đã không có đường , chỉ thấy hắn thả người nhảy một cái , liền lên núi đỉnh.
Hạ Phù Dung ngẩng đầu hướng lên trên vừa thấy, kém chút làm cho nàng ngã xuống , núi này cũng quá cao thôi!
" Sao còn chưa lên? Đừng nói với ta một người có dũng khí tàn sát hàng loạt binh lính trong thành , lại lên không nổi sườn núi nhỏ này ." Giọng nói của Tu Hồng Miễn từ phía trên truyền đến, cùng với một hồi tiếng vọng.
Cảm thấy một trận ác hàn, sườn núi nhỏ? ! Thật đúng là đủ"nhỏ " , một chút cũng không"Cao" . . . . . .
Tuy rằng biết hắn là dùng phép khích tướng, nhưng nàng thật hưởng thụ, Hạ Phù Dung nỗ lực điều hòa hơi thở, điều động mạch đập, ý đồ phát huy nội lực hướng lên trên nhảy. Đến lưng chừng núi liền ngừng lại , xem ra chính mình chỉ có ở tình thế cấp bách thì mới là lúc phát huy khả năng tiềm ẩn của bản thân , nhớ lúc ở Phồn Lăng thành, nội lực vận dụng tự nhiên, mà hiện tại. . . . . . Cảm giác bản thân sắp rơi xuống, liền bắt được mỏm đá , mượn lực lại vọt lên trên , chỗ hòn đá nàng vừa mượn lực liền rơi xuống , thật lâu sau mới nghe được tiếng động rơi xuống đất .
Đi đến đỉnh núi, Tu Hồng Miễn cảm thấy kỳ quái không thể tin , Trì Tô này rõ ràng hẳn là có võ công và nội lực rất thâm hậu , nhưng là vì sao, hắn như là. . . . . . không biết sử dụng ? Hạ Phù Dung cố gắng điều chỉnh hô hấp ra vẻ không cần thở gấp, lén lút làm vài cái hít sâu.
"Ngươi xem." Tu Hồng Miễn nói xong, nhìn về phía xa xa.
Chỉ thấy bốn phương một mảnh trắng như tuyết, nhất thời có một loại cảm giác khí thế hào hùng . Nhìn về phía tây, trước đây quân doanh to như vậy , hiện thời chính là một chấm nhỏ như hạt đậu mà thôi.
" Khi ngươi cho rằng ngươi gặp khó khăn , đó là bởi vì ngươi đứng ở nơi thấp nhất ." Nghe xong lời nói của Tu Hồng Miễn , Hạ Phù Dung quay đầu, xem hắn chắp tay mà đứng , dáng người cao ngất đứng ở đỉnh núi cao nhất, lộ ra một cỗ khí phách thản nhiên . Hắn quay đầu nhìn nàng , " Khi ngươi đứng ở trên đỉnh núi , sẽ phát hiện hết thảy đều là nhỏ bé, bất cứ chuyện gì cũng chỉ là thường thôi."
Trong lòng nhất thời hiểu rõ, phương thức hắn an ủi người thật là đặc biệt. Bất quá không thể phủ nhận, quả thật thật thực dụng, mỉm cười, "Thệ giả như tư phù (1) , yên tâm đi, ta sẽ gượng dậy được ." Dù sao có một thành binh lính vì hắn chôn cùng, tin tưởng Đại Cá Tử trên đường tới âm phủ , sẽ không cô đơn đi.
Tu Hồng Miễn gật gật đầu, "Ngươi là người đặc biệt nhất mà ta từng thấy . Ngươi quật cường, cũng không ngoan cố. Ngươi có cừu oán tất báo, cũng không để ý tiểu tiết."
Hạ Phù Dung sững sờ.
"Lần đầu tiên gặp ngươi ta còn có một cảm giác quen thuộc , hình như chúng ta đời trước từng thấy quá." Tu Hồng Miễn nhìn Hạ Phù Dung nghiêm cẩn nói.
Không phải đời trước, mà là đời này mới thấy qua ~ Hạ Phù Dung nói thầm ở trong lòng . Ngoài miệng lại nói, "Đại khái đây là chỉ hận không gặp sớm đi."
Hắn làm như giật mình, chỉ hận không gặp sớm? Trong lòng mặc niệm , cười, "Đúng , xem ra Trì huynh cũng có cảm giác này?"
Trên mặt Hạ Phù Dung chảy đầy mồ hôi , thế nào một chút liền biến thành Trì huynh rồi. Bất quá hoàng đế mặt mũi không thể không cấp, hắn nói là Trì huynh thì phải là Trì huynh , "Không dối gạt hoàng thượng, thật có cảm giác này."
Hắn ha ha cười, " Được ! Gặp lại tức là duyên, ta gọi Tu Hồng Miễn, ta hẳn là so ngươi lớn hơn năm sáu tuổi, ngươi có thể gọi ta Miễn huynh, ta kêu ngươi Tô đệ được chứ?"
Miễn huynh? Tô đệ? Sao mà nghe kỳ quái thế nào ấy , " Này. . . . . . Chỉ sợ ở trước mặt chúng tướng sĩ không tốt lắm đâu."
"Vô phương, có thể xưng hô lúc có ngươi và ta , còn có Thiện tướng quân, Thiện Xá, hắn cũng so ngươi lớn hơn vài tuổi . Về sau ta chính là đại ca, hắn là nhị ca, mà ngươi chính là tam đệ rồi !" Thấy biểu tình sung sướng của Tu Hồng Miễn , trong lòng Hạ Phù Dung thật bất đắc dĩ, nếu hắn biết phi tử của mình luôn luôn cùng hắn xưng huynh gọi đệ, không biết có phải bị tức đến hộc máu hay không ?
(1) Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ - Tử Hãn
Thời gian đi qua như dòng nước chảy suốt cả ngày đêm không ngừng.
Đêm đó, ba người cử hành một hoạt động mà ở thời của bọn họ thoạt nhìn thật thời thượng đó là " kết nghĩa" , mà đối với Hạ Phù Dung mà nói thì thật ngây thơ , tục xưng chính là thành anh em kết bái .
Nghe tiếng cười sang sảng của bọn họ , thấy gương mặt vui vẻ của Tu Hồng Miễn , Hạ Phù Dung ở trong lòng yên lặng cầu nguyện : là ngươi kéo ta tới bái , chẳng may sự việc bại lộ, cũng không nên trách ta lừa ngươi , ta cũng chưa từng có nói qua ta là nam , hơn nữa chuyện thành anh em kết bái ta đã từ chối rất nhiều lần , ta không còn cách nào khác. Đây là ngươi ép ta đấy nhé. Amen.
Đêm đó mọi người uống R*ợ*u say mèm, trừ Hạ Phù Dung ra, nàng giả vờ uống say, cùng bọn họ xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, nhanh đến trướng doanh của nàng , vừa mới hướng bên kia cất bước, bị Tu Hồng Miễn lôi ngược lại, "Đi nơi nào vậy tam đệ, đi! Đến chỗ đại ca ngủ!"
Định không dấu vết rút tay mình từ trong tay hắn ra, lại phát hiện hắn bắt thật sự nhanh, không có biện pháp, đành phải giả say hàm hàm hồ hồ nói, "Coi như quên đi ~ ta, phải về, về bên kia ngủ, chỗ lạ ngủ không được."
"Tốt lắm! Chúng ta cùng đi chỗ ngươi ngủ! Đi, nhị đệ." Nói xong, Tu Hồng Miễn một tay kia lôi kéo Thiện Xá liền hướng trướng doanh của Hạ Phù Dung đi đến.
Trong lòng Hạ Phù Dung một trận ai thán, bi kịch a bi kịch ~ ai
" Này tam đệ, ngươi ăn chưa no sao?" Bị Tu Hồng Miễn vừa hỏi, làm cho Hạ Phù Dung hoàn toàn không biết trả lời như thế nào , "Ngươi xem cánh tay của ngươi , còn không có bằng một nửa của nhị đệ đâu."
Trong lòng động, chẳng lẽ bị phát hiện ?
"Phải không? Ta đến xem." Thiện Xá nói xong đi tới nhéo nhéo cánh tay của Hạ Phù Dung, lại nhéo nhéo Tu Hồng Miễn , "Tam đệ, ngươi không phải là bị bệnh nan y đi ! Làm sao mà cánh tay còn chưa có bằng một phần ba của đại ca vậy?"
Hạ Phù Dung đen mặt, tùy ý cho bọn họ nghiên cứu cánh tay của mình.
"Nhị đệ mau đến xem, tay của tam đệ cũng nhỏ , chẳng lẽ là học được lui cốt công ?"(1)
"Lui cốt công là cái gì, ta xem là tiểu cốt chứng đi."
"Cái gì tiểu cốt chứng, nghe cũng chưa nghe qua, ta xem chính là lui cốt công. Không tin chúng ta hỏi tam đệ!"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn Hạ Phù Dung , "Tam đệ, ngươi nói thật đi , đến cùng là lui cốt công hay là tiểu cốt chứng, đừng ngại , tất cả mọi người là huynh đệ rồi."
Hạ Phù Dung không nói gì ngẩng đầu nhìn trời , vừa định nói chuyện, lại bị tiếng thét kinh hãi của Tu Hồng Miễn ngắt lời, "Mau nhìn! Mặt tam đệ cũng thật nhỏ ! Hóa ra là khuôn mặt cũng bị nhỏ nhắn chứng!"
Thiện Xá lập tức hưởng ứng nói, "Quả nhiên đúng vậy ! Xem mặt nhỏ này , đều biến thành màu đen rồi !"
Hạ Phù Dung mau phát điên , mặt nhỏ và nhan sắc có quan hệ sao?
"Tam đệ a! Mạng ngươi bạc! Từ giờ trở đi đại ca nhất định chiếu cố ngươi thật tốt !" Tu Hồng Miễn nói xong thế nhưng ôm Hạ Phù Dung khóc lên.
Thiện Xá thấy vậy cười ha ha, "Đại ca ngươi xem ngươi, bộ dạng cao như vậy, sao mà còn khóc ." Nói xong còn y y nha nha bắt đầu hát lên .
Bộ dạng cao và khóc lại có quan hệ gì ? Hạ Phù Dung nhìn hai người say R*ợ*u dở khóc dở cười, một người đang hát, một người thì khóc lớn.
Thật vất vả đem hai người lôi vào màn trướng , dưới sự đe dọa của Hạ Phù Dung , rốt cục đem người đang hát vang dỗ cho ngủ. Bên này còn một người khóc lớn còn chưa có xong, "Tam đệ a tam đệ ~~ ngươi ૮ɦếƭ thật thảm a!"
Hạ Phù Dung nghĩ mặt nàng đều nhanh tái rồi, bị ngươi khóc như vậy , là người tốt cũng sẽ bị trù cho ૮ɦếƭ .
"Tốt lắm tốt lắm, ta không phải là còn chưa có ૮ɦếƭ sao, chờ ta ૮ɦếƭ ngươi lại khóc a. Đến, lau nước mắt đi."
Tu Hồng Miễn từ trên vai nàng ngẩng đầu lên , "Tam đệ, chúng ta ca hát đi!" Nói xong liền mở cổ họng gào lên.
Hạ Phù Dung đều nhanh muốn khóc, mãi mới dỗ ngủ được một người thích ca hát , giờ lại tiếp tục ! Tiếng ca của bọn họ thật sự nàng không dám khen tặng, không nghĩ tới hai ngươi bộ dạng đẹp trai như vậy , một người hát giống con vịt kêu, một người giống sư tử gầm, hoàn toàn không có giai điệu , nghe được mà làm cho nàng lo lắng ~~
"Ngừng!" Hạ Phù Dung rống to một tiếng, ngắt lời hắn, lập tức lại đổi lại thủ thỉ thù thì, Suỵt ~~ đừng lên hát vào buổi tối !"
Nói xong, Hạ Phù Dung còn làm ra vẻ hết nhìn đông lại xem tây một chút nói, "Buổi tối có bà ngoại của sói , chuyên môn bắt người hát để ăn ~~" nàng tận lực đè thanh âm thấp đến khủng pố. Đoạn này nàng đã diễn trước mặt Thiện Xá , bản thân cũng cảm thấy thật mất mặt .
Không nghĩ tới, Tu Hồng Miễn không ngoan ngoãn nghe lời giống như Thiện Xá , mà là đứng lên, lảo đảo một chút mới đứng lại, "Đừng sợ! Có đại ca ngươi ở đây!" Nói xong làm bộ muốn rút đao.
Hạ Phù Dung sợ tới mức vội vàng ngăn lại hắn, đùa, say thành như vậy, đến lúc đó còn không biết là chém nàng hay là chém ai.
(1) Bạn nào xem phim kiếm hiệp chắc sẽ biết lui cốt công: người luyện lui cốt công có thể thu gọn xương để trở thành một người nhỏ bé.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc