Khí Phi Không Dễ Làm - Chương 24

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Mọi người tiếp tục đi về phía trước , lập tức liền đến quân doanh của Thiện tướng quân , tốc độ cũng tự nhiên nhanh hơn rồi.
Yêu hồ vẫn đi theo nàng, nhưng là Hạ Phù Dung phát hiện nó so với nàng còn lười hơn , đi một hồi lại hướng trên thân nàng nhảy. Mới đầu Hạ Phù Dung còn kiêng kị mà ôm nó, nhưng là về sau nàng phát hiện nó hoàn toàn không có ý tứ muốn đả thương mình , liền đối với nó càng ngày càng tùy tiện .
Cảm giác trên lưng nhẹ nhàng bị dán lên, Hạ phù Dung biết nó lại đi mệt , "Lại không có ai bắt ngươi đi cùng, trước nói cho ngươi biết , ngươi quay về hang ổ đi của ngươi đi , muốn đi cùng thì phải không sợ chịu khổ, chính mình đi!" Nói xong đưa tay sờ đến sau lưng , một vứt, nó làm một đường cong rơi tự do. Phía sau các binh sĩ né tránh sợ con yêu hồ bị nàng vứt lại đây.
Lúc sắp rơi xuống đất , nó một cái lắc mình nhẹ nhàng chấm đất. Tiếp theo lại giống như cực kỳ vui vẻ hướng Hạ Phù Dung chạy tới.
Cái này trò chơi này tất cả mọi người coi như không thấy gì , mới đầu bởi vì nó gia nhập, để cho chúng binh lính buổi tối cũng không dám đi vào giấc ngủ. Theo thời gian lâu, lại xem nàng như vậy đối với nó cũng chưa có chuyện gì, lại khôi phục trạng thái như lúc mới vừa khởi hành .
"Hu hu ~~ hu hu hu ~~" nó từ bên cạnh vọt lên trên, rắn chắc ghé vào trên đầu nàng, Ngay sau đó lợi trảo duỗi ra, gắt gao bám vào tóc của Hạ Phù Dung . Đây là nó dùng sát chiêu, chỉ cần nó nắm chặt như vậy , Hạ Phù Dung cũng không dám lôi nó xuống , bởi vì chỉ cần kéo nó, nó sẽ kéo tóc nàng xuống. . . . . .
Hạ Phù Dung không nói gì hướng về phía trước nhìn chằm chằm nó, tuy nhìn không tới, nhưng Hạ Phù Dung lại có thể biết được nó hiện tại nhất định là vẻ mặt đắc ý, giả dối !
Khóe miệng Hạ Phù Dung nhếch lên, liền bắt đầu nói, "Đúng vậy đúng vậy đúng vậy." Mỗi nói một cái đúng vậy lại gật đầu một cái . Sau đó lại"Không đúng không đúng không phải" lại lắc đầu. Đùa đến nối nó ở trên đầu nàng vui vẻ kêu hu hu .
Hạ Phù Dung đặt cho cái trò chơi này một cái tên cực kỳ vang dội mà lại có chiều sâu , kêu là "Đúng vậy không phải" .
Đại Cá Tử nhìn Hạ Phù Dung chơi đùa đến không biết trời đất , cười lắc lắc đầu.
Xa xa nhìn đến cờ của quân doanh , Đại Cá Tử để cho Hạ Phù Dung đem yêu hồ giấu đi, dù sao thứ này làm cho người ta thấy sẽ khiến cho khủng hoảng không cần thiết .
Hạ Phù Dung nhìn hồi lâu cũng không biết bắt nó giấu đến chỗ nào, toàn thân là khôi giáp vừa cứng , tuy cái áo giáp của nàng lớn hơn một chút, nhưng căn bản không có túi để giấu nó.
Chỉ nghe nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa, "Lý phó tướng đến đây!" Đại Cá Tử nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của nàng , một nghiến răng, đem mũ khấu ở trên đầu mình chụp qua đầu Hạ Phù Dung , vừa lúc đem yêu hồ giấu đi.
"Các ngươi là binh sĩ mới đến ?" Một vị nam tử to con cưỡi con ngựa cao to, đứng ở trước mặt Hạ Phù Dung , dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá nàng , nói vậy hắn là Lý phó tướng rồi.
Hạ Phù Dung đột nhiên nghĩ đến Đại Cá Tử đã từng nói qua , "Ngu xuẩn , chỉ có thống lĩnh mới có thể mang cái mũ giáp này!"
Xem ra hắn coi nàng như thống lĩnh , Đại Cá Tử thấy Hạ Phù Dung không có trả lời, tiện đáp, "Vâng
Lý phó tướng đánh giá hai người, một người vừa cao vừa to, khôi ngô cường tráng, xem khí thế tựa như một người thống lĩnh ; một người lại,vừa nhỏ vừa gầy, bộ dáng bất âm bất dương , cư nhiên lại là thống lĩnh?
"Vương Phú Quý." Lý phó tướng đột nhiên rống to một tiếng.
"Đến!" Đại Cá Tử phản xạ có điều kiện nghiêm đáp.
Lý phó tướng tròng mắt hơi híp, Hạ Phù Dung cùng Đại Cá Tử đồng thời đứng chôn chân . Những tướng sĩ khác tên thì nàng không biết, nhưng tên của thống lĩnh nàng khẳng định là rất rõ ràng , Lý phó tướng quả nhiên thông minh.
"Thưa Lý phó tướng, ty chức tên là Trì Tô!" Hạ Phù Dung đem một chút nội lực dùng tới, hét lớn.
Làm Lý phó tướng nhãn tình sáng lên, làm như không thể tưởng được xem ra một người nhỏ bé như vậy cũng có thể có khí thế như thế.
Hắn không có một tia dài dòng, "Về quân doanh trước , có chuyện gì liền hướng Thiện tướng quân bẩm báo!" Ra lệnh một tiếng, chúng tướng sĩ theo ở phía sau hướng quân doanh đi đến.
"Nơi này, là trướng doanh của các ngươi . Nơi này, là các ngươi ." Lý phó tướng phân phó chỗ nghỉ cho các binh sĩ xong , cô đơn tránh Hạ Phù Dung và Đại Cá Tử ." Hai người các ngươi , theo ta lại đây !"
Hạ Phù Dung và Đại Cá Tử giống như tiểu hài tử làm sai bị bắt đến , cúi đầu đi theo đằng sau Lý phó tướng .
Hạ Phù Dung vụng trộm ngắm Đại Cá Tử, Đại Cá Tử cảm nhận được ánh mắt của nàng liền nhìn lại .
Hạ Phù Dung cau mày vươn vươn đầu, ý bảo hắn chúng ta lần này thảm rồi.
Hắn cười chỉ chỉ vào đầu Hạ Phù Dung , ý bảo nên cẩn thận con hồ ly trên đầu mình.
Hai người cứ như vậy trao đổi, đột nhiên phía trước Lý phó tướng dừng lại, hai người lập tức ngừng động tác, giống như cái gì cũng chưa phát sinh đoan đoan chính chính.
"Thiện tướng quân ngay ở bên trong." Không một câu dư thừa , liền xoay người rời đi.
Oa, vị phó tướng này quá lạnh thôi ~ đều không có lưu cho chúng ta một tia cầu tình .
Ở cửa còn đứng một sĩ binh, dẫn hai người tiến vào. Hạ Phù Dung lấy tay huých Đại Cá Tử, sau đó nhìn chằm chằm bên trong trướng doanh , ý bảo hắn đi vào trước. Hắn cũng không có ưỡn ẹo, cất bước đi vào trong. Hạ Phù Dung đi theo sau thân hình cao lớn của hắn , để cho nàng đặc biệt có cảm giác an toàn.
Lúc đi vào hai người đều cúi đầu, "Sao lại thế này?" Một giọng nói nam tử vang lên.
Đại Cá Tử trả lời đầu tiên , " Thưa tướng quân, ty chức Vương Phú Quý, vị này chính là. . . . . ."
"Bản tướng quân biết, ngươi chỉ cần cho biết nguyên nhân là được ." Đại Cá Tử còn chưa nói chuyện, liền bị Thiện tướng quân ngắt lời nói.
Lại tra hỏi Đại Cá Tử , hắn là một quân nhân đủ tư cách , từ lúc tiến vào quân đội tới nay, chịu giáo dục đều là phi thường nghiêm cẩn . Để cho hắn xông lên tiền tuyến Gi*t địch, hắn tuyệt đối không có một câu oán hận đi, nhưng muốn hắn hướng thượng cấp nói dối, đây là việc hắn tuyệt đối làm không được .
Hạ Phù Dung lập tức tiếp tục câu chuyện, " Thưa tướng quân! Là lúc chúng ta đi qua núi quỷ , bị đoàn hồ ly tấn công ! Vương thống lĩnh vì bảo vệ mọi người bình an, có thể thuận lợi vì nước hiến lực! Đành phải truyền lệnh, ai có thể hỗ trợ mọi người giải vây, hắn tự nguyện để ra vị trí thống lĩnh ! Trì Tô bất tài! Trong nhà đã từng cứu một con hồ ly, cho nên hiểu được tập tính của chúng nó , vì thế mọi người thuận lợi phá vây! Báo cáo hoàn tất!" Một hơi tiếp xuống, chỉ cảm thấy não bộ như thiếu dưỡng khí rồi. . . . . .
Cảm giác được ánh mắt của Thiện tướng quân từ trên người Đại Cá Tử chuyển tới trên thân nàng , Hạ Phù Dung lập tức lại làm bộ dáng như tinh lực dư thừa .
"Ngươi?" Ánh mắt hắn so với Lý phó tướng còn tinh hơn , dù sao cũng là người có kinh nghiệm sa trường , xem hơn, liền biết có phải hay không .
"Thưa tướng quân! Là! Ta!" Hạ Phù Dung đáp quả quyết.
"Ngươi là ở ban nào điều qua đây ?"
Thân thể cứng đờ, vị tướng quân này quá quỷ quyệt . Trên đường đến đây lúc mọi người nói chuyện phiếm, khi đó trong lúc vô ý cũng sẽ có binh lính hỏi qua nàng , bất quá nàng đều là hỏi trước hắn, hắn nói ở ban này thì nàng nói ở ban kia , chuyển đi chuyển lại , đều để cho nàng lừa dối lọt qua cửa,đậu. Nhưng hiện tại. . . . . .
"Anh! Hùng! Đừng! Hỏi! Xuất! Thân! Hạ Phù Dung liều mạng quát, sau cùng một trận. Nếu hắn vẫn còn hỏi, nàng đây chỉ có cùng hắn ngọc đá cùng nát , dù sao nàng còn có yêu hồ làm bùa hộ mệnh.
"Hô hô. Được !" Hắn vỗ vỗ tay, "Không nghĩ tới ngươi nhìn như tiểu hầu nhi cũng có khí phách như vậy . Uh , bản tướng quân niệm tình các ngươi có nguyên nhân nên không có truy cứu. Nhưng nếu còn dám có lần sau. . . . . ."
"Sẽ không có lần sau "
"Hô hô. Được ! Bản tướng quân tin tưởng ngươi! Trì Tô, ngươi trước hết thay thế chức vị của Vương Phú Quý đi ." Dừng một chút, hắn lại nói, "Bản tướng quân là người coi trọng người tài , chỉ cần các ngươi là nhân tài, sớm hay muộn đều có thể trở nên nổi bật."
"Vâng !" Hạ Phù Dung cùng Đại Cá Tử cùng kêu lên đáp.
Ra khỏi màn trướng doanh thật xa, Đại Cá Tử mới quay đầu, dụng ánh mắt như xem thần tượng nhìn Hạ Phù Dung, "Trứng ngỗng, bùn nói dối cũng quá lợi hại thôi, trước bùn nói nhóm người của ngạch bị vây khốn ngay cả ngạch đều đã tin tưởng a. Về sau mới phản ứng kịp bùn là nói bừa ."
Hạ Phù Dung ha ha cười, nói dối đúng là khả năng trời cho của nàng , "Đại Cá Tử, ngươi bởi vì ta mà hiện tại chức vị đều không có , chẳng lẽ ngươi không khó chịu? Không hận ta?"
Đại Cá Tử cười hắc hắc, "Không khó chịu , chỉ là có phần tiếc nuối. Bất quá cũng không sao. Hiện tại chức vị này là của bùn , bùn là ai ? Là trứng ngỗng người nhà của ngạch nha! Bùn hay là ngạch cũng như nhau thôi ."
Đây là cảm giác gia đình sao? Nghe Đại Cá Tử mở miệng một tiếng " Trứng ngỗng nhà ta" , cảm giác rất hạnh phúc. Hạ Phù Dung vỗ vỗ vai Đại Cá Tử , " Được . Chúng ta là người một nhà, của ngươi, liền là của ta!"
Nhìn Đại Cá Tử ngây ngốc tươi cười, Hạ Phù Dung ở trong lòng âm thầm thề: Đại Cá Tử, từ nay về sau ngươi liền là người nhà của ta. Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chỉ là một sĩ binh mà thôi, tuyệt đối không.
"Trứng ngỗng, con hồ ly vẫn còn trên đầu sao?"
"Còn a." Đi vào lều trại của mình , Hạ Phù Dung tháo mũ giáp xuống, phát hiện móng vuốt của yêu hồ không có bắt lấy tóc của nàng , cảm thấy kỳ quái, mọi lần đều là nàng tức giận thì nó mới buông ra, hôm nay như thế nào lại chủ động thu hồi móng vuốt rồi hả ?
Nhẹ nhàng nhấc nó xuống, " A ~" Hạ Phù Dung và Đại Cá Tử thét lên kinh hãi.
Chỉ thấy ánh mắt nó khép hờ, lại vô thần. Miệng nhắm, nhưng lưỡi lại thè ra.
Không phải bị nghẹn ૮ɦếƭ thôi?
"Đầu heo ~ đầu heo ~~ đầu heo của ta a ~~~" Hạ Phù Dung ở bên cạnh vừa khóc nức nở kêu nó vừa lay nó . Thấy không có phản ứng, lại bứt lên lỗ tai nó ở bên cạnh hô to, "Đầu heo đầu heo ~ gọi đầu heo ~" vẫn là không có phản ứng! Hạ Phù Dung vừa mới nghĩ muốn kéo chân trước của nó , liền bị Đại Cá Tử ngăn lại , "Bùn thật ngu xuẩn , bùn như vậy sẽ Gi*t ૮ɦếƭ nó đấy."
Đại Cá Tử nói xong liền đưa tay ôm ấp nó, vừa mới chạm vào lông nó , nó giống như bị giật điện tỉnh lại! Sợ tới mức Đại Cá Tử lập tức rút lại tay.
Nhìn yêu hồ còn đang dồn dập hô hấp không khí mới mẻ , Đại Cá Tử nghi hoặc hỏi han, "Bùn này, đầu heo giống như không thích người khác ᴆụng chạm ."
Nghe được sắc mặt Hạ Phù Dung suy sụp, "Bùn mới đúng đầu heo a!"
"Không cho phép học ngạch ~ là bùn chính mình gọi nó là đầu heo , không phải bùn gọi thì là ai gọi?"
Nói cũng đúng. . . . . . Về sau tổng không thể vừa thấy nó đã nói đầu heo của ta . . . . . .
Hạ Phù Dung thấy nó giống như đã khôi phục lại liền nói , "Nên là gọi ngươi là gì a?"
Nó ngẩng đầu vẻ mặt vô hại nhìn nàng , "Hu hu ~~"
"Vậy thì gọi ngươi là a hu ! Ngươi cực kỳ thích đi?" Nhìn bộ dáng yêu hồ nhe răng nhếch miệng , Hạ Phù Dung trái lương tâm nói.
"Nó rõ ràng không thích."
"Ta cảm thấy tên này thật hay , cực kỳ hình tượng!" Hạ Phù Dung ha ha cười, trực tiếp xem nhẹ con hồ ly đang nhe răng phẫn nộ nhảy trên giường kia . ( chú thích : mỗi khi nó tức giận thì nhảy lên , Hạ Phù Dung đặt cho hành vi vận động này của nó một cái tên cực kỳ khí phách , kêu " Vận động nhảy giường " )
Đại Cá Tử bất đắc dĩ cười, "Bùn nên đối với nó tốt chút đi, vừa mới nó thiếu chút nữa ngạt ૮ɦếƭ ."
Hạ Phù Dung cũng mới phản ứng kịp, đúng vậy a, vừa mới nó thiếu chút nữa liền ngạt ૮ɦếƭ ở bên trong , lại như cũ không hề động quá, chẳng lẽ nó thật hiểu tính người như vậy ? Nhưng là nó cũng không cho phép bất luận kẻ nào ᴆụng chạm nó, ngay cả Đại Cá Tử đều không được.
"Nó đối bùn thật tốt ." Đại Cá Tử thấy Hạ Phù Dung ngẩn người nói, "Mặc kệ như thế nào, về sau đều mang theo nó đi."
Hạ Phù Dung nhếch miệng cười, "Ngươi không sợ nó cắn ngươi ư?"
Đại Cá Tử cởi y phục, ngã vào trên giường nói , "Ngạch mới không sợ , có trứng ngỗng ở đây, nó sẽ không làm thương ngạch?" Hắn cố ý ngủ ở bên ngoài, đem vị trí bên trong tặng cho nàng.
Cảm thấy một hồi cảm động, cũng nhảy lên giường , nằm ở bên trong. Không có một tia xấu hổ giữa nam nữ , chỉ vì hắn là người nhà của nàng.
Thật lâu sau, "Đại Cá Tử, ngươi ngủ thi*p đi sao?"
"Còn không có, còn bùn ?"
Nghe hắn hỏi câu dư thừa , Hạ Phù Dung lập tức đáp, "Ta ngủ thi*p đi."
Mới vừa nói xong, hai người đều cười lên ha hả, "Bùn là cái trứng ngỗng, lại gạt người."
"Đây là nói đùa, không phải gạt người có được hay không ~ Đại Cá Tử là người nhà của ta , ta sẽ không lừa gạt người nhà ." Hạ Phù Dung vui vẻ nói xong.
"Uh . Ngạch cũng sẽ không lừa gạt bùn. Đúng a, bùn hôm nay đúng là đem Thiện tướng quân lừa gạt thảm a."
"Hắn là người ngoài , không lừa cũng uổng ~" Hạ Phù Dung hì hì cười.
Đại Cá Tử nghiêm túc nói, "Bùn về sau không nên lừa gạt hắn , hắn đúng là người tốt!"
"A...? Ngươi cùng hắn rất quen thuộc sao? Làm sao mà biết hắn là người tốt ?"
"Hắn là người ái tài , là một người tốt khó có được . Nếu là chúng ta rơi vào trong tay những tướng quân khác , khẳng định đã sớm mất mạng."
Hạ Phù Dung nghe xong mỉm cười, người tốt sao? Không có thể đi, xem lần này vội vàng sai người từ hoàng cung đến đây , chắc là bên này thiếu người. Dưới tình huống như vậy, hắn làm sao có thể Gi*t thống lĩnh ? Vi lấy đại cục làm trọng, hắn tất muốn lung lạc lòng người. Xem ra, Đại Cá Tử đã bị hắn lung lạc qua đi .
"Vâng vâng vâng , hắn là người tốt ~ được chưa? Đúng rồi, hắn trông thế nào?"
"Ngạch vẫn cúi đầu, không dám xem, bùn quát vài câu kia không phải là ngẩng đầu sao? Ngạch cho rằng bùn nhìn thấy."
"Ta gào xong liền nhìn trời , cũng không thấy được."
"Ha ha ha ha"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc