Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy - Chương 59

Tác giả: ROSE

Ra khỏi phòng ,Phương bước đi đang định nên lớp nhưng bỗng nhiên Phương ko thích nên lớp nữa thế là bước chân vô định về phía vườn trường .
Còn ở chổ Lam và Lan 2 người ngồi ở dưới bóng cây Lam dựa vào gốc cây cằm cuốn sách tiếng Anh đọc ,còn Lan thì đi vòng quanh vườn tiến lại chậu hoa hồng trắng nhìn một cách chăm chú trong lòng nghĩ :mùi hương tinh khiết này rất tốt để làm hương liệu mới cho sản phẩm nước hoa mới .
Phương bước đến thấy 2 con bạn đang ở đây ngạc nhiên há hốc mồm sững người ko nói gì ,thấy vậy Lam nên tiếng :
-Yo ,cậu cũng trốn tiết nữa hả Phương .
Bước lại ngồi xuống cạnh Lam ,Phương gật đầu nói :
-Chán quá nên mình ko muốn nên lớp nữa ,mà cậu ở đây thì Lan đâu .
Chỉ tay vào khóm hoa hồng Lam nói :
-Cậu thừa biết rồi còn hỏi ,tớ ở đây thì đương nhiên Lan cũng ko có lên lớp rồi đang nghiên cứu hoa ở kia kìa .
Nhìn theo tay chỉ của Lam ,Phương cười thoải mái nói :
-Đúng là tâm tư chúng ta giống nhau nhỉ .
Sau đó cả 2 ko nói gì Lam thì trở lại cuốn sách mình đang đọc ,còn Phương thì nhìn trời nhưng gương mặt thì ánh nên nét đau khổ .
Đúng lúc đó Lan bước đến vô tình thấy nét mặt đó ngồi xuống bên cạnh Lan yên tĩnh ko nói gì nhưng thông qua ánh mắt Lan biết Phương gặp phải chuyện gì .
Và sau 1 lúc im lặng ko thể nhìn đến khuôn mặt đau khổ đó nữa Lan mới quyết định nên tiếng :
-Cậu nên gặp mẹ nuôi có chuyện gì vậy ?_ánh mắt nhìn thẳng như ko cho phép người trước mặt có thể nói dối đc.
Phương giật mình thoát khỏi suy nghĩ nhìn sang thấy ánh mắt của Lan nhìn thì nói :
-Ủa cậu ngồi đây lúc nào vậy /
Lan nghe vậy nói :
-Ko cần cậu đánh chống lảnh trả lời vấn đề tớ hỏi trước đã .
Biết ko thể thoát khỏi sự truy vấn của Lan ,Phương nhẹ giọng nói nhỏ :
-Tớ ko biết quyết định của mình là đúng hay sai nữa .
Nghe thấy vậy Lam ở bên cạnh nãy giờ nghe tiếng của Lan hỏi thì lo lắng quay sang nói :
-Quyết định gì mà đúng hay sai ?_và trong đâu để lại những dấu chấm hỏi .
Còn riêng Lan nghe thấy vậy thì hiểu nguyên nhân tại sao khuôn mặt của Phương lại buồn bã như vậy vỗ vai Phương ,Lan nói với giọng quan tâm ;
-Tha thứ đc thì nên tha thứ ,hạnh phúc là do chúng ta quyết định ko ai có thể quyết định thay chúng ta đc đâu.
Lời nói sâu xa khiến cho Lam ở 1 bên ko hiểu nhìn qua nhìn lại 2 con bạn ngơ ngác hỏi :
-Các cậu nói gì vậy ,mình ko hiểu gì hết cả .
Lan nói như ko muốn Lam lo lắng ;
-Ko có gì đâu giờ chúng ta về lớp thôi .
Nghe vậy Lam và Phương noí:
-Tớ ko thích lên lớp hay chúng ta về phòng dọn dẹp đồ đạc đã .
Đang định bước về phía kí túc xá chợt Lan thấy ông Tùng ba Phương bước lại chổ tụi nó thấy vậy Lan nắm tay Lam quay sang Phương nói :
-Tụi tớ về dọn dẹp trước có gì thì tớ sang lấy đồ cho .
Và trong sự ngạc nhiên của Lam ,Lan kéo lam đi thật nhanh trong tai vang lại câu nói của Lam:
-Sao ko ở đó kéo tay tớ đi làm gì .
Phương nhìn thấy ba mình đang tiến lại gần mình ,dù là ng ko thông minh cũng đoán đc ông Tùng muốn gặp ai chứ nói chi là Phương ,nhưng lúc này đây đầu óc của Phương tự dưng trống rỗng ko biết làm sao nhìn lại để xem 2 con bạn có ý kiến gì ko thì đã ko thấy 2 con bạn biết đi lúc nào rồi .
Ông Tùng bước đến đang do dự ko biết mở đàu câu chuyện như thế nào từ nhỏ tuy ông rất yêu thương cô con gái mình nhưng do mẹ mình ko thích con gái nên ông đã đưa nó sang nước ngoài du học và từ đó ít tiếp xúc dần dẫn đến cha con khó có thể nói chuyện bình thường với nhau .
Đúng ở 1 bên Phương chưa biết nên làm gì cuối đầu chờ sự lên tiếng của ba mình nhưng 1 lucxs ko thấy tiếng nào vang nên khiến cho Phương thấy khó chịu ở trong lòng cuối cùng Phương là ng quyết định nên tiếng để tránh sự im lặng đáng sợ này :
-Ba muốn gặp con trách có chuyện gì muốn nói phải ko ạ _Phương nói mang tính khách sao vô cùng giống như ng trước mặt hoàn toàn là ng xa lạ.
thấy Phương đã nên tiếng nhưng lời nói thì coi mình như ng xa lạ chứ ko phải là ba mình ông Tùng có chút bất đắc dĩ ko biết làm sao bây giờ nhưng ông tự xét rằng hôm nay mình muốn gỡ bỏ nút thắt của mình với gia đình đặc biệt là muốn lấy lại gia định thì ông bắt buộc phải giải quyết mối hiểu lầm này .
-Còn có thể dành một chút thời gian cho ba con mình nói chuyện với nhau ko ?
Nghe thấy câu nói đó Phương trong lòng hơi dao động ko biết mình nên làm gì dừ sao đối với Phương gia đình mình luôn là hoàn hảo nhất cha mẹ luôn thương yêu nhau nhưng từ khi biết ba mình Ng*ai t*nh trái tim của Phương như bị chảy máu và Phương nhận thấy khái niệm về gia đình của mình giống như từ trước đến giờ hoàn toàn do mình mơ mộng và tự bao biện cho bản thân mình mà thôi.
Cuối cùng Phương ko thể ko đối diện với sự thật đc và Phương gật đầu nói ;
-Vâng ạ
_giọng nói vẫn nhẹ nhành đằm thắm ko biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài như thể đây vôn là cuộc gặp gỡ bình thường của cha con khiến cho Ông Tùng ko thể hiểu cô con gái của mình nghĩ gì và ông như hiểu thêm con gái mình là 1 ng kiệm lời ít nói khác với ng vợ của mình hồi trẻ và ông cảm nhận rằng 1 phần lỗi này là do mình gây ra khi ko quan tâm đến con gái mình .
-Vậy con ăn sáng trưa hay ba con mình chọn chỗ nào ăn rồi nói chuyện đi .
Đang định nói là mình đã ăn rồi nhưng Phương nhận thấy nếu nói chuyện ở đây chả khác gì cho ng khác dòm ngó thế là Phương đành miễn cưỡng gật đầu .
Quay lại chỗ cuả Lan và Lam sau khi nghe xong cuộc hội thoại của 2 cha con Phương ,2 ng từ gốc cây đi ra nhìn theo Lam nên tiếng :
-Ko biết Phương có tha thứ cho ba mình ko nữa .
Nghe câu nói đó Lan ngạc nhiên quay nhìn Lam nói ;
-Ủa cậu cũng nhận thấy sao.
Ko tự ái khi nghe lan nói vậy Lam cười nhẹ nói :
-Mình lúc nãy ko nhận ra nhưng sau khi thấy Phương và cha mình nói chuyện mình đã phát hiện ra điều này và mình tự nghĩ ko biết Phương có tha thứ ko nhỉ ,nhưng mình nghĩ Phương là ng thấu tình đạt lý chắc sẽ tự giải quyết đc .
Gật đầu Lan nói :
-Mình cũng hi vọng thế ,
Lam nghe vậy nói :
-vậy chúng ta có nên theo ko /
Lắc đầu Lan nói ;
-chuyện đây tốt nhất hãy để 2 cha con nói chuyện với nhau thì tốt hơn là chúng ta xen vào ,thôi đi về lớp thôi.
Bước vào trong lớp sau 2 tiết trốn học Lan và Lam tự nhiên như ko biết mình trốn học vô tư nói ;
-thưa cô cho em vào lớp
_và tụi nó nhận thấy ánh mắt của ông thầy giáo tiếng anh đang nhìn mình một cách khó chịu ,biết tính ong thầy này khó tính nên Lam sự dụng nụ cười tự nhiên khiến cho ông thậy trẻ tuổi này phải sững ng và nói :
-Khụ….(đưa tay bịt miệng ho khẽ nói ) thôi các em vào lớp đi lần sau ko nên vào muộn như vậy nữa .
Nghe thấy vậy Lam quay sang nháy mắt với Lan sau đó Lam mỉm cười vô tư nhí nhảnh nói :
-Em cảm ơn thầy .
Nhưng bên cạnh đó Lan còn có cảm giác như ánh mắt ai đó đang chiếu vào mình rất khó chịu nhưng Lam giờ ko muốn ai chú ý đến mình nên đi tự nhiên bước về bàn.
còn ở bàn Huy ngạc nhiên khi ko thấy Lam đâu nhưng rõ lúc nãy bọn nó đã đi trước rồi vậy mà khi vào lớp ko thấy qua 2 tiết cũng ko thấy vậy mà với vào lớp đã liết mắt đưa tình với thậy (theo tư tưởng của Huy nha ) và ánh mắt sát khí nhìn Lam tới khi Lam bước vào chỗ ngồi mới thu lại tầm mắt .
Ngồi ở trong lớp thay vì nhìn lên bảng nghe thầy giảng bài thì Lam lại nhìn ra ngoài cửa sổ trong lòng nghĩ :ko biết Phương có tha thứ cho ba mình ko nhỉ .Và Lam cứ thế suy nghi8x vu vơ mà ko biết có 1 ánh mắt chăm chú nhìn mình .
Huy ngồi bên cạnh đang chơi trò điện tử trên điện thoại bổng ko biết vì sao lại nhìn sang bên cạnh bất chợt thấy cảnh người đẹp đang nhắm cảnh (nếu là các bạn lúc này sẽ quay đi hay là nhìn ),và Huy ko biết mình nghĩ sao lại chăm chú nhìn bằng ánh mắt say mê ,Huy biết mình đã gặp đc ng mà mình yêu thương nhưng có 1 điều là Huy ko thể biết là Lam là ai từ đâu đến vì Huy cảm nhận thấy 1 điều là mình chưa hề biết gì về Lam trừ cái tên ra .
Trong khi ở bên bàn của Huy là 1 cảnh ng khác thấy thì đỏ mặt vì sự im lặng nhưng chứa chan tình cảm như vậy thì bên bàn của Lan lại khác hoàn toàn ,vừa vào chổ Lan xém chút nữa thì bị té và nguyen nhân ko khác chính là do Quân .
Trước ánh mắt đểu giả của Quân ,Lan biết qua ánh mắt đó Quân như muốn nói :
_”cô cũng giỏi lắm đó chứ ?”
Nếu là ng khác chắc chắn là làm lơ vì sợ Quân ,nhưng Lan thì khác nhìn sang Qưnheechs miệng ánh mắt thách thức như muốn nói :
_”Cảm ơn đã khen ”
Và nở nụ cười vui vẻ .
Quân ngồi thấy vậy thì tức giận chưa biết làm gì Lan thì cũng là Lan nên tiếng nói ;
-Cậu có thể đứng lên cho tớ vào đc ko.
Khuôn mặt vẫn như cũ ko biểu lộ 1 chút xíu cảm giác nào thấy vậy Quân hơi khó hiểu nhưng vẫn lạnh lùng nói .
-Cậu tự tìm cách mà vào đi .
Biết Quân đang cố tình gây khó dể cho mình vì thế Lan nhìn lên bảng và nhìn thầy giáo noí:
-Thầy lớp trưởng ko cho em vào chổ ngồi .
Quân nghe vậy khinh thương nghĩ;
-”Cô đừng tưởng rằng nói thầy thì tôi sợ à ”
Thầy giáo nghe thấy vậy thì sợ sệt lén nhìn Quân và ko biết giải quyết làm sao khi chính mình cũng sợ thân thế và ông biết nếu gây khó dể cho Quân thì khó có thể dạy ở trường nữa .
Nhìn là biết ông thầy đang khó xử nhưng mục đích của Lan ko phải là dừng ở đó ,chính vì thế bằng giọng nói bình tỉnh nhưng ko kém lạnh lùng Lan nói nhìn Quân :
-Ko ngờ lớp trưởng lại thờ ơ với việc học của học sinh như vậy còn cố tình gấy khó dể cho học sinh xem ra cậu ko xứng đáng làm lớp trưởng đâu.
Lời nói đó khiết cho Quân tức giận vô cùng vì mọi ng trong lóng nhìn mình và cũng ko muốn mọi ng nhìn mình bằng ánh mắt soi mói cuói cung Quân đành phải đứng dậy nói :
-Cô giỏi lắm nhưng lần sau thì đừng hòng có lần sau .
Và ngang lúc Lan đi vaod chỗ Quân con ghé sát tai Lan nói thêm :
-Cẩn thận lần sau đó .
Nhưng Lan là ai chứ là ng lạnh lùng , quyết đoán hoàn toàn ko ngờ nghệch ngốc nghếch để cho ng khác bắt nạt nên đâu dể để Quân nói thế ;
-Cảm ơn ,nhưng ko cần đâu .
Chính lời nói đó của Lan khiến cho Quân tức đến điên ng cùng với ánh mắt xem thường của 2 thằng bạn Quân nắm chặt tay thành nắm đấm tức giận nghĩ :
-Hừ để tôi xem cô có giỏi ko ,tôi sẽ để cô ૮ɦếƭ ko bằng sống .
Trong khi đó Lan ngồi vào ghế thf ko chú ý gì nữa bắt đầu nằm trên bàn chìm vào giấc mộng đẹp mà ko biết rằng có ng đang tính toán điều gì đó ,nhưng cũng chưa chắc vì khi ngủ Lan bổng nhiên một nụ cười cực khó hiểu hiện ra và ko ai thấy trừ Lam vì khi nghe cuộc đối thoài đó Lam đã thoát khỏi suy nghĩ và nhìn Lan nghĩ:Quân chưa phải là đối thủ của Lan rồi và mỉm cười khiến cho Huy ngồi bên cạnh vô tình thấy và ngẩn ngơ .
Nhà hàng Sakura _Nhật Bản
Nhìn quan cảnh xung quanh Phương hơi ngỡ ngàng vì không khí trong nhà hàng hoàn toàn giống như Nhật ,Ông Tùng thấy vậy thì nghĩ rằng Phương chưa bao giờ đc nhìn thấy nhà hàng như vậy .
Riêng Phương thì lại suy nghĩ :lần sau phải nói với Lan mới đc hôm qua Lan nói nhớ các món ăn Nhật Bản nhưng tụi nó nào biết ở Sài Gòn lại có nhà hàng Nhật như vậy .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc