Khí Người Cũ, Đón Người Mới - Chương Cuối

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Lục Nhược cùng Mộ Tây đi ra khỏi phòng bếp, Mộ Bắc nhìn chăm chăm đôi mắt hồng hồng của Mộ Tây, nói móc hai vợ chồng bọn họ, rửa bát đũa đến chóc cả men luôn. Lục Nhược âm thầm nghĩ, là người như thế nào mới chịu được người phụ nữ này. Nghĩ lại thấy vẫn là vợ mình là tốt nhất.
Lục Nhược biết bố mình được xuất viện về nhà, ngồi một lúc liền đem theo Mộ Tây trở về nhà. Trước khi đi Mộ mẹ gọi Mộ Tây lại, mẹ con nói chuyện một hồi lâu, ngay lúc Lục Nhược sắp không chịu được nữa thì cô mở cửa xe ngồi vào trong.
“Đi thôi!” Mộ Tây cài khóa an toàn xong xuôi nói.
Đi dọc đường Lục Nhược không chịu được hỏi cô: “Nhị Tây mẹ với em nói cái gì vậy? Không phải muốn em với anh li hôn đấy chứ!”
“Không phải đâu,” Mộ Tây lắc đầu: “Mẹ nhìn thấy mắt em đỏ, tưởng anh bắt nạt em…” Cô dựa đầu vào cửa kính xe nói: “Mẹ nói chúng mình cũng lớn cả rồi, gánh vác trách nhiệm nặng nề trên có cha mẹ dưới có con nhỏ, nếu đã quay lại với nhau thì nên nhường nhịn nhau cùng chung sống. Xa cách lâu như vậy mà quay lại được thì cũng đủ thấy hôn nhân của chúng mình bền chắc.”
Lục Nhược cảm thán: “Không hổ là vợ chồng lâu năm, cái đó với cái bố em nói với anh không khác nhau là mấy!”
**
Lục Nhược cùng Mộ Tây đem theo con về Lục trạch ở, cuộc sống trôi qua thong thả mà vui vẻ.
Một tháng sau, Mộ bà nội ra đi trong khi đang ngủ. Sau một hồi kiểm tra bác sĩ nói với cả gia đình đang vô cùng hỗn loạn, lão nhân gia ra đi trong vô thức, không gặp đau đớn gì. Người cũng đã lớn tuổi các cơ quan trong cơ thể dần lão hóa, dừng lại khi khô kiệt cũng là điều dễ hiểu.
Sau khi ông nội vì bệnh mất đi, cô hiểu rằng có những người ra đi sẽ không quay trở về nữa. Cô nhớ rõ khi đi theo mẹ đi vào ngân hàng rút sổ tiết kiệm của ông về, kết quả hai người ôm nhau khóc. Một người ra đi thì tất cả những thứ liên quan đều biến mất từ chứng minh thư tài khoản ngân hàng,… chỉ còn lại hình bóng trong trái tim những người yêu thương mà thôi.
Mộ bà nội đã lớn tuổi ngày này mọi người trong gia đình vốn đã chuẩn bị tâm lí nhưng không nghĩ nó lại đến nhanh và bất ngờ như vậy.
Ngày đưa tang, Mộ Tây không định cho Tiểu Đào đi sợ làm cho con sợ hãi. Nhưng Lục Nhược lại đem khăn tang quấn cho con nói: “Cho con đi chuẩn bị chút tâm lí cũng tốt!” Anh sờ sờ đầu con nói: “Hiểu được nỗi đau mất người thân lúc nhỏ nó càng biết quý trọng những người thân đang ở bên cạnh nó!”
Tiểu Đào nhìn khóe mắt khóc đến sưng đỏ của mẹ, lại nhìn sắc mặt ngưng trọng của bố, mê man gật đầu.
Người tham dự tang lễ rất nhiều mặc dù mấy chị em Mộ Tây đều tham gia tiếp đón nhưng vẫn không đủ.
Mộ Trung tinh thần suy sút, không đủ tỉnh táo để cùng người khác nói chuyện nên mấy chị em đều để cho cha có không gian riêng. Bố của bọn họ giờ này cũng là một đứa nhỏ mất mẹ, tinh thần thực yếu ớt.
“Chị, chị nghỉ một chút đi!” Mộ Tây thấy sắc mặt Mộ Bắc không được tốt lắm khuyên chị đi nghỉ một chút. Mộ Bắc mới sinh con không lâu trong tháng vốn không nên làm lụng vất vả nhưng là cô nhất quyết nói cô là chị cả phải đứng đầu mọi việc. Mộ Tây cũng biết chị rất đau lòng, ngày thường cùng với bà vô cùng khắc khẩu nhưng cũng lại nặng tình nhất.
Sau lễ tang, Mộ Tây ở lại nhà vài ngày mới quay lại Lục trạch. Mắt đỏ vô cùng về nhà ngồi trên ghế sô pha ngày cả nước cũng không muốn uống.
Tiểu Đào Quân biết không còn được gặp cụ nữa khóc đến rách cả họng. Trở về nhà xong, Lục mẹ cho cháu uống rất nhiều nước mật ong. Nhìn thấy mẹ về nó nhảy xuống ôm lấy mẹ.
“Đào Đào xuống đi cháu mẹ mệt, đến bà nội ôm con!” Lục mẹ nhìn Mộ Tây tiều tụy cũng thật đau lòng.
Tiểu Đào Quân ánh mắt hồng hồng nhìn mẹ: “Mẹ mẹ đừng khóc, về sau Đào Đào vĩnh viễn ở cùng mẹ. Sẽ không để mẹ giống như cụ đâu!”
Mộ Tây nhìn con rồi ôm con vào lòng, hai mẹ con khóc lóc thật thương tâm.
Lục mẹ an ủi Mộ Tây lại đau lòng nhìn cháu thầm oán Lục Nhược làm cho đứa nhỏ như vậy phải trải qua loại chuyện đau lòng này.
Lục Nhược đưa Mộ Tây về phòng, đặt lên giường: “Nhị Tây nén đau thương lại, chuyện này cũng là điều không tránh khỏi.”
“Em biết..” Mộ Tây giọng khan khàn nói: “Em thấy đau lòng thôi.”
Đêm đó hai người lẳng lặng ôm lấy nhau ai cũng không buồn ngủ. Sinh ly tử biết cách biệt nhân gian loại chuyện này anh nhìn không ít nhưng đây là lần đầu tiên tự mình trải nghiệm, anh cảm thấy rung động không nhỏ.
“Lục Nhược chúng ta cùng nhau ở một chỗ thật tốt có được không? Chúng mình từng này tuổi rồi, trên có cha mẹ dưới có con cái, trách nhiệm nặng nề, về sau người mất đi sẽ ngày càng nhiều. Anh nhất định phải ở bên cạnh em…”
“Ừ.” Lục Nhược ôm chặt lấy cô: “Nhị Tây chúng mình không bao giờ chia xa nữa…”
Mộ Tây nằm yên trong lòng anh, nhìn mặt trời bên ngoài đang dần dần lên cao, đột nhiên xoay người áp sát thân thể anh, thấp giọng nói: “Em nghĩ muốn…”
Lục Nhược hơi kinh ngạc, nhìn bộ dáng cố chấp của cô gật đầu.
“Nhanh một chút.”
“Em sẽ đau, chờ một chút.”
“Không cần.”
Sau khi anh hoàn toàn tiến vào, Mộ Tây mới cảm tháy tâm trạng mấy ngày nay được hạ xuống, an ổn chờ đợi những đợt sóng anh mang lại.
“Mạnh hơn một chút!” Mộ Tây dồn dập thở nói.
Lục Nhược tân lực thỏa mãn cô. Anh biết dù sao cũng phải có nơi phát tiết mới được. Tại thời điểm anh giải phóng trong người cô, anh thì thâm bên tai cô nói anh yêu cô.
Khi cô đau khổ nhất cô dựa vào anh, như vậy là tốt nhất rồi
**
Người ra đi nhưng cuộc sống thì vấn tiếp tục.
Hai tháng sau, Mộ Tây có thai, một sinh mệnh sắp ra đời làm cho cả hai gia đình đều thấy như có làn gió mới. Chỉ có Tiểu Đào Quân mất hứng vì nó bị đuổi ra ngủ riêng, nhưng bố lại được ôm mẹ ngủ.
Vào ngày đông chí, Lục Nhược đem đồ đạc cùng Mộ Tây đi chùa.
Mộ Tây muốn một đứa con gái lôi kéo Lục Nhược đi cầu khấn. Tiểu Đào Quân biết mẹ mang thai nên cũng không quậy nữa đôi khi còn cùng đi kiểm tra.
“Tiên sinh cùng phu nhân thử viết một chữ đi!” Ông thấy tướng số vô cùng tận tình tiếp đãi họ.
Tiểu Đào Quân đang cầm bánh đậu mới ra lò, mắt đen đảo tròn nhìn hộp xăng đảo tròn nói: “Muốn rút muốn rút…” Không đợi Mộ Tây giữ lấy nó ngay ngồi lên trên bàn còn hưng phấn đảo tròn cái ống: “Rầm, Rầm..”
Lục Nhược giúp Mộ Tây nay bụng đã cao hơn иgự¢ ngồi xuống.
“Ngay cả đứa nhỏ cũng rút được quẻ, cái này tin được sao?” Mộ Tây thấy Lục Nhược đứng một bên cười cợt nói.
Mộ Tây liếc nhìn chủ hàng một cái: “Nói cho tốt vào nếu không đừng hòng nhận được tiền.”
Từ trong miếu nguyệt lão đi ra tâm trạng Lục Nhược vô cùng tốt: “Ha, Ha, Mộ Tây nghe thấy ông ấy nói không? Ổng ấy bảo chúng mình có nhân duyên từ kiếp trước nên kiếp này nhất định phải ở cùng với nhau!”
“Từ khi nào mà anh bắt đầu tin mấy chuyện này?” Mặc dù nói vậy nhưng Mộ Tây cũng rất hài lòng, bỗng nhiên thấy bàn tay trống trơn hỏi: “Tiểu Đào đâu?”
“Mẹ con ở trong này!!” Tiểu Đào Quân hưng phấn gọi bọn họ: “Đến xem con chim này đi mẹ…”
Con chim này thật là quen…
Quả nhiên, Tiểu Đào Quân chỉ vào con vẹt màu trắng. Con vẹt mắt đen bóng chớp cánh linh tinh nói ra mấy câu chúc cát tường. Nó nói mỗi câu đều làm cho Tiểu Đào Quân cười không khép miệng.
Mộ Tây nhìn con chim, con chim nhìn cô một lúc sau vỗ cánh đậu lên vai Lục Nhược. Lục Nhược rất là kinh hỉ: “Ôi, thiếu gia ta quả thật mị lực không cùng!”
Móng vuốt con vẹt bám chắc vào đầu vai Lục Nhược, đứng vững vàng. Nhìn Mộ Tây nói: “Phu nhân, Phu nhân, Tướng quân, Tướng quân…”
Lục Nhược nhìn ông chủ cửa hàng nói: “Con chim này tôi mua, bao nhiêu tiền?”
Tiểu Đào Quân vô cùng thích thú muốn chạm vào con chim. Lục Nhược đem con cùng con chim tiến lại chỗ Mộ Tây, cười nói: “Nhị Tây thích không?”
Tiểu Đào Quân la lối: “Bố bất công, là con phát hiện ra chứ, cho con, cho con…”
Mộ Tây kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, hơi hoảng hốt, giống như thật lâu trước kia, anh cũng từng cười với cô như vậy hỏi thích không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc