Khí Người Cũ, Đón Người Mới - Chương 08

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Sinh nhật 25 tuổi qua đi, Mộ Tây phát hiện mình bất tri bất giác được liệt vào hàng “Thừa”. Mọi người xung quanh Mộ Tây bắt đầu vì hôn nhân của Mộ Tây mà khẩn trương, cô liền đem theo gánh nặng này đến chỗ Ngô Mỹ Mỹ nương tựa.
Mộ Tây sáng tác một đống hoàn mỹ, khi như vậy lại nhìn vào màn hình laptop đầy nghi hoặc, cái gọi là lượng tình tương huyệt, chân chính có tư vị gì đây. Tự lấy chính cô ra khảo nghiệm xem, chuyện tình thực quá vất vả, người kia đi xong, trong lòng liền để lại một vết thương không khép miệng được, ℓàм тìин thần hao tổn.
“Này, em như thế nào mà lại thất thần như vậy?” Phát hiện ra cô đang ở đây mà tinh thần đang ở nơi nào, Lục Nhược cảm thấy thật ủ rũ. Cô gái này tuyệt đối không đáng yêu. Hơn nữa, cô cũng không có ý thức tự phòng vệ, liền như vậy nằm ở dưới một người đàn ông như anh mà cũng dám xuất thần. Hay vẫn là thực nghĩ anh chỉ hù dọa cô mà thôi?
Mùi hương phụ nữ nhẹ nhàng quyến luyến khứu giác hắn, máu huyết Lục Nhược cũng bắt đầu sôi sục. Đột nhiên cảm thấy cô gái kia rất là ngon miệng, làm hắn nhịn không được lại muốn gần gũi cô một lần nữa. Có lẽ, như hắn vừa nghĩ, trực tiếp ăn cô vào trong bụng là tốt nhất. Dù sao hắn cũng không chống lại được Dụς ∀ọηg bản thân, cái này vẫn là khó nhịn.
“Hắt xì!” Mộ Tây văng nước miếng lên mặt hắn, cũng tạm thời dập tắt ngọn lửa Dụς ∀ọηg mới khơi mào của hắn.
“Em, em__” Lục Nhược chỉ vào mặt cô không biết nói gì, con gái như vậy khó trách được không có người yêu.
“Giấy ăn ở đâu?” Mộ Tây tay ôm mũi, một tay sờ loạn gối của hắn, “Giúp tôi lấy ít giấy.” Lục Nhược ở trên người cô không thối lui, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô. Cô uy Hi*p: “Không lấy giấy cho tôi thì coi chừng tôi lại tiếp tục hắt xì.”
“Xem như em lợi hại.” Lục Nhược đấm mạnh một quyền xuống giường, tấm đệm dễ dàng hóa giải lực đạo của hắn, thật giống như trước mặt người con gái này, một lần nữa làm cho hắn có cảm giác bất lực.
Lục Nhược ném cho cô một hộp giấy, nhìn cô lay mũi rồi quăng giấy vào thùng rác, hắn cũng thật muốn đem cô vứt đi theo. Hắn nghiêng đầu nhìn vào tủ quần áo bên cạnh đang đóng, sau lại đơn giản nhìn vào trong gương.
Nước mũi không ngừng chảy, Mộ Tây ôm cả đống khăn giấy cùng cái mũi ồm ồm hỏi: “Anh nhìn cái gì vậy?”
Lục Nhược không để ý cô, mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ mặc vào, cẩn thận cài khuy áo, vuốt lại quần áo phẳng phiu, cao cao tự tại đứng trước gương. Tốt lắm, người đứng trước gương hăng hái, xem ra, không làm cho người con gái kia thất điên bát đảo không phải là do mị lực của hắn kém, mà là cô không biết cách thưởng thức mà thôi.
Mặc dù cô không biết thưởng thức cái đẹp, thì thấy dung nhan của hắn như vậy cũng nên có chút phản ứng mới phải? Tuy rằng hắn không nghĩ cô mê mẩn hắn, nhưng là hệ miễn dịch của cô đối với hắn cũng quá tốt. Cô thực phải cảm hắn rồi mới đúng!
Không đúng, khuy áo như vậy là qua cao, quá mức quy củ. Hắn lại cởi mấy nút cúc, sửa lại thành hình chữ V, lại đem khoe ra hai bên xương quai xanh khiêu gợi, vừa lòng, hắn hướng ra ngoài.
Hắn học theo Nhị ca Cố Lãng, trước khi gả cho Nhị ca của hắn, Tần Tiểu Mạn cũng thường nhìn lưu luyến trên xương quai xanh của Nhị ca.
Hắn quay người lại nói: “Bổn thiếu gia nhìn trong gương. Nhị Tây a, em cũng theo tôi một thời gian rồi, em thấy hình tượng của tôi thế nào?”
Mộ Tây đang nhìn thắt lưng hắn mà, nghe thấy hắn hỏi như vậy, suy nghĩ rồi bảo thủ nói: “Uhm, anh thực khác với người thường, trên người có toát ra luồng khí chất hơn người.” Tỷ như những tính vô lại, tự kỷ,… của đàn ông trưởng thành có chút vấn đề, xem ra anh đều có cả.
Lục Nhược xem cô biểu tình thành khẩn, ngữ khí còn có phần đáng tin cậy, trong lòng sung sướng, dựa mình vào tủ quần áo, đến mị hoặc vô cùng: “Là em nói tôi có chút tiên phong đạo cốt?”
Mộ Tây sửa lại nếp váy, mặc áo khoác vào, bất dắc dĩ nhìn nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch, đáng tiếc là hời hợt của hắn. Tay cô lần vào túi áo tìm chìa khóa, nói thực: “Không phải, là tôi nói anh trên người yêu khí tràn ngập, đầy quỷ dị. Hơn nữa, nếu anh đập ૮ɦếƭ con ruồi thỉ trên khóe miệng kia, hẳn rất tốt, rất tốt.”
Con ruồi thỉ?! Lục Nhược hẳn bị đánh một cú đau, ngón tay run run xoa khóe môi nghĩ đến ngạo khí vừa rồi. Hắn coi nốt ruồi son này là tượng trưng cho thiên phú dị bẩm là hắn, vẫn cho rằng vì nó mà hắn thêm phần nam tính mị lực, không nghĩ tới con ruồi thỉ, con ruồi thỉ… Ai có thể nói cho hắn, Mộ gia thật sự nuôi dưỡng loại con gái thô bỉ như vậy sao?
“Khụ, tôi hay nói giỡn, Lục Nhược ca ca tự nhiên là khí độ bất phàm, tư thế oai hùng hiên ngang. Anh chính là con trời nhân gian hiếm có.” Mộ Tây đột nhiên sửa lại, người rất là ngây thơ. Tuy nói rằng lời này không quá dễ nghe, nhưng cũng là tốt hơn so với vừa rồi.
Lục Nhược hết hít vào lại thở ra, nói cùng chính mình bình tĩnh, không cần cùng cô gái này so đo, bằng không tự hạ thấp giá trị bản thân. Nhìn xem trời gian cũng quá trễ rồi: “Tốt lắm, tốt lắm, tôi đưa em trở về, ngày mai còn phải đi làm.”
Mộ Tây lại đặt áo khoác lại xuống dưới, ngồi trở lại giường của Lục Nhược, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Này, quá muộn rồi, tôi sợ.”
“Em sợ?” Lục Nhược nhanh miệng khinh bỉ: “Tôi không phải nói đưa em về sao, bổn thiếu gia vẫn là người có đạo đức. Ai? Em làm gì?” Mắt thấy Mộ Tây cuốn chăn của hắn đắp lên người, hắn vội hỏi.
Mộ Tây đắp chăn kín mít từ đầu đến chân chỉ còn một cái đầu bên ngoài: “Đã trễ thế này, mai tôi còn phải tới lái xe đón anh, chi bằng chấp nhận ngủ ở đây một đêm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc