Khi Chàng 17 Nàng 19 - Chương 15

Tác giả: Phoenix & Johnny

Hôm sau, BNhi đi đến khu nhà đc ghi trong địa chỉ, nhưng đúng hơn là khu biệt thự nguy nga trán lệ đâu có thua kém nhà của Thái Anh...
Nó đang đứng trước ngôi biệt thự đẹp nhất, nó choáng bởi vẻ đẹp và to lớn của nó... Khiến bao nhiêu tự tin trong nó biến đâu mất : " Nếu nhỡ mình làm kô hợp ý họ ! Rồi thế nào ?? "
Nó khẽ đưa tay lên bấm chuông, từ bên trong, một cô gái ( chắc hẳn là ngừoi làm) chạy ra mở cửa và gật đầu chào BNhi như biết rõ nó là ai...
- Cô có phải là cô giáo dạy thêm của thiếu gia tôi kô ?
- Vâng ! - BNhi gật đầu
Ngôi biệt thự có kiến trúc khá kỳ lạ, bên tay phải và trái của nó là nơi đậu xe ( ô tô), còn trước mặt nó, một bể bơi rộng thênh thang trãi dài ( ngăn cách giữa bên ngoài và ngôi biệt thự) , ở giữa có một chiếc cầu đc bắt từ bên đây sang bên ngôi biệt thự, chiếc cầu rộng chừng 3 đến 4 mết bằng bê tông khá vững chắc ! Lan can khá đẹp và sắc sảo...
Nó càng trầm trồ hơn nữa, kô tin vào mắt mình. Nếu tính tổng diện tích của cả mảnh đất này chắc gấp mấy lần sân trường của nó.
Nó cùng cô ngừoi làm đi qua chiếc cầu để đến ngôi biệt thư.
BNhi ngồi xuống bộ salon ( hàng hiệu), nhìn quanh ngôi nhà, chắc hẳn ngừoi thiết kế ngôi nhà này chắc hẳn là một nhà thiết kế nội thất rất nổi tiếng. Nó cầm tách trà trên tay vừa nhâm nhi vừa kô khỏi bỏ mắt qua từng nơi của ngôi nhà....
Một người phụ nữ từ trên lầu đang đi từ từ xuống, mặc một bộ trang phục rất sang trọng đang mỉm cười với BNhi:
- Cô là Âu Nhã Lâm ?
Bà ta đẹp đến nỗi đến cả nó cũng kô tin vào mắt mình, rồi chợt gật đầu đại . Nhưng rồi sực nhớ và lắc đầu:
- Kô ạ ! Cháu là Bảo Nhi
- Tên đầy đủ ? - Người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh nó và ngồi theo kiểu đan chéo chân.
- Dạ..! Thái Bảo Nhi - BNhi hồi hợp
- Cháu kô cần sợ ! Ta chỉ muốn biết rõ về cháu thôi ! Nhưng sao kô phải là cô gái tên Âu Nhã Lâm, mà lại là BNhi ??
- Dạ ! Chỉ là...bạn cháu...
- À thôi ! Nếu cháu sẽ đồng ý dạy thêm cho con dì, thì kô cần quan tâm đến cô gái tên Nhã Lâm đó nữa
- Vâng !
- Cháu 18 tuổi phải kô ? - Nhìn BNhi mỉm cừoi một nụ cười hiền hậu . BNhi gật đầu - Học lực của cháu thế nào ?
Nói đến đó, BNhi càng bối rối:
- Dạ...là...Khá ạ!
Người phụ nữ ngạc nhiên:
- Sao ? Khá...?
Biết điều kô hay sắp xẩy ra, BNhi vội cuối đầu:
- Cháu xin lỗi, cháu biết mình học kô đc giỏi, làm sao có thể dạy Thiếu Gia trở thành học sinh Giỏi...Nhưng, cháu sẽ cố gắn...
- Kô đâu! Cháu đừng nói vậy, ta tin tưởng cháu mà... - Xoa đầu BNhi mỉm cười - Hợp đồng là 2 năm !
- Vâng !
- Hiện giờ cháu ở đâu ?
- Dạ, thuê nhà ở ngoài ạ ! - BNhi
- À, vậy thì bất tiện lắm ! Dù gì cũng là gia sư cho con của dì rồi thì hãy dọn về đây ở đi, đến khi thằng nhóc tốt nghiệp thì thôi ! -
- Sao cơ ? - BNhi to mắt ngạc nhiên.
- Cháu đừng hiểu lầm ý ta, ta sẽ xem cháu như một người khách, sẽ kô bắt cháu làm việc gì đâu, ở đây đã có người hầu lo hết rối ! - Nói rồi bà ta xoay sang gọi - Sunny ! Giúp ta dọn một căn phòng cho cô ấy ở !
- Nhưng dì ơi, cháu đến vội quá nên kô đem theo hành lí...Hay...kô cần đâu, mỗi ngày cháu có thể.... - BNhi bối rối
Biết BNhi khó xử với việc ở chung nhà với một thằng nhóc kô quen biết, mà trong khi đó ai biết đc chuyện gì sẽ xảy ra nếu như gia chủ vắng nhà ?
- Cháu lo sợ thằng nhóc sẽ làm gì cháu hả ? Oày ! Tính nó còn trẻ con lắm, với lại nếu có ý đồ gì với cháu thì ta cho nó nhừ xương... - Nghe câu nói chắc như đinh đóng cột như vậy, BNhi phần nào yên tâm.
Rồi BNhi định cuối đầu chào gia chủ ra về thì từ trên lầu, vang dội một tiếng nói khá quen thuộc:
- Mẹ lại tìm Gia Sư cho con à ? - Từ trên lầu đi xuống, một thằng nhóc cực kỳ "kute" tiến đến
- Hả ?- BNhi to mắt há mồm - Trời...D..Duy ??
Đi xuống nhà, Duy càng ngạc nhiên gấp bội phần và nhìn BNhi chầm chầm, và chỉ tay về BNhi:
- Chị.... - Kô nói nên lời
- Con quen cô ấy à ? - Mẹ Minh Duy nhìn nó
- Kô ! - Trả lời dứt khoát
- Thật chứ ? - Mẹ Duy
- Đúng vậy ! Ai lại quen một người hơn tuổi mình cơ chứ !
- Sao con biết cô ấy hơn tuổi con hả ? - Bà mẹ hình như biết gì đó rồi thì phải, và cố tình gài thằng nhóc
- À ờ! - Nhưng sực nhớ có lần Minh Duy đã đọc tờ báo tuyển Gia Sư của mẹ - Đơn giản dễ hiểu thôi - Tỏ vẻ điềm tỉnh và nở nụ cừoi " hút hồn " - Chẳng phải mẹ tuyển Gia Sư hơn 18t à ? - Cười đê tiện
- À, ừ .... Trời đất - Bà mẹ sực nhớ và đập tay lên trán. Minh Duy càng đắt chí :"Còn lâu con mới dính bẫy của mẹ! "
- Thưa bác cháu về! - BNhi cuối đầu lễ phép rồi bước ra cửa.
Đi đến cổng, chợt cô người hầu mở cửa ra cho chiếc ô tô màu đen chạy vào, lướt qua nó trong xe là bố của Minh Duy...
BNhi trợn mắt ( kô phải là với anh mắt nhìn sinh vật lạ đâu, mà là người quen đấy !). Ông ta là người cho bố nó mượn tiền, hiện đang là chủ nợ và cũng đang giữ ngôi nhà của bố mẹ nó.
Người đàn ông mặc vet đen đi ra, nhìn nó với gương mặt lạnh giá ! Nó chợt gật đầu chào rồi đi ra cổng.
Vừa đi BNhi vừa bần thần, vừa ngạc nhiên:
- Chả nhẽ mình lại phải sống chung với thằng nhóc đó sao ?? - BNhi lại có cảm giác gì đó khó hiểu, nhưng kô nhận ra đc điều gì, rồi sực nhớ đến người đàn ông mặc vet đen lúc nảy- Nhưng ! Người đàn ông đó...là chủ nợ của bố mẹ mình, với lại hợp đồng dạy 2 năm cho Minh Duy, kô nễ mình cũng phải nễ mình là Gia Sư của con ông ấy mà phải kéo dài thời gian trả tiền, may ra còn cơ hội....
Chợt điện thoại của nó reo lên:
- Alo !
- Em khỏe kô ? - tiếng của Thái Anh dịu dàng.
Cứ ngỡ đang mơ, nó cố tỉnh lại:
- Sao ??
- Em kô nhận ra anh sao ? Thái Anh đây! Em dạo này khỏe kô ? -
- Anhhhhhhh! - BNhi thốt lên - Lâu rồi em kô nghe tin tức anh ! Em nghe nói, anh trốn khỏi hôn lễ...
- Em biết rồi à ? - Thái Anh tỏ vẻ điềm tỉnh, và vui vẻ trả lời - Ừ đúng vậy, nhưng nghe nói bố mẹ và ông nội kô làm khó anh nữa, họ đã thương lượng bên kia và đã hủy hôn rồi.
BNhi thở phào:
- Vậy sao ! Sao anh kô về Việt Nam ?
- À... - Giọng Thái Anh như đứt quản - Anh sẽ kô về nhà ( ở Mỹ), cũng kô thể về VN đc !
- Sao vậy ?
- Anh muốn học ngành luật, nên anh sẽ mua nhà ở ngoài để tiện đi lại và học hành !
- Vâng ! - BNhi buồn hẳn.
--- ---------
Đi gần về nhà, gương mặt nó buồn xoa... Đang đi chầm chậm thì từ đâu San San chạy đến đập tay lên vai nó:
- Chào !
BNhi hoảng hồn la lên và định cong chân chạy:
- Nè, đừng chạy chứ! Tôi kô có ý xấu đâu ! - San San cuối đầu xin lỗi, BNhi ngạc nhiên khi nghe đến và quay phắt sang, và tròn mắt nhìn San San đang cuối đầu xin lỗi:
- Cậu...
- Tôi thật có lỗi khi trước kia đối xử với cậu như thế !
BNhi đi đến đỡ San San đứng dậy, mà chẳng hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt, gương mặt BNhi và lại nhớ đến gương mặt " Thiên Thần" đó. San San cảm thấy bối rối kô nói đc gì... Làm BNhi trố mắt:
- Cậu...kô sao chứ ? - BNhi nhìn San San chầm chầm - Hết bệnh rồi chứ ?
- À...ừ ! - Nói lắp bắp
San San cảm thấy một cảm giác kì lạ khi nói chuyện với BNhi, thật kỳ lạ... Định hỏi gì thì trong mấy chóc lại quên mất, cái cảm giác này trước kia... lúc mà lần đầu San San gặp BNhi kô hề có...
San San cảm thấy sao mình lại khó hiểu như vậy. Cứ loay hoay loay hoay, thì BNhi khó hiểu nhìn nó chầm chầm:
- Cậu ổn chứ ? - BNhi
- Kô ! - Trả lời mạnh dạng - Mình ổn mà - và cười với BNhi
- Ờ - BNhi gật đầu - Nếu kô có gì mình về đây ! - BNhi mỉm cười với San San rồi quay lưng đi tiếp.
San San lại ngớ người khi nhìn thấy nụ cười đó của BNhi.
Còn BNhi lại đang suy nghĩ rằng kô biết San San có làm sao kô mà hôm nay trong kì lạ hơn những lần trước gặp hắn, : " Hay là bị uống nước nhiều quá rồi ảnh hưởng tới thần kinh ? "
Về đến nhà, BNhi rất vui vì có thể nó giúp đc gia đình, đó là nó sẽ cố nài nĩ bố của Minh Duy kéo dài thêm thời gian trả nợ, nó chấp nhận kô nhận tiền lương 2 năm duy chỉ cần kéo dài thời gian trả nợ như vậy là đc rồi.
Nhưng có rắc rối là người nó phải sắp đối mặt hàng ngày là thằng nhóc Hoàng Minh Duy - Người mà nó từng rất rất thích, nó lại cảm thấy điều gì đó kô hay cho lắm nhưng vì gia đình...
- Cậu về rồi à ? - Nhã Lâm nhìn BNhi chầm chầm, còn BNhi đang thẫn thờ suy nghĩ. Nhã Lâm lại lây tay BNhi:
- Hả ? - BNhi
- Thế nào ?
BNhi gật đầu, Nhã Lâm vui mừng:
- Ngày mai mình phải dọn sang đó ở để tiện cho việc dạy học !
- Sao cơ ? Thế còn mình ? - Nhã Lâm to mắt đón chờ câu trả lời của BNhi dù biết trước sau gì cũng kô thể ở chung với BNhi đc nữa.
BNhi nhìn Nhã Lâm:
- Ừ ! Mình sẽ trả nhà lại, cậu có thể về nhà bà cô của cậu ở !
- Nhưng mình kô thích ở chung với bà ấy 1 tí nào ! - Nhã Lâm giận lẫy
BNhi đoán ngây cô nàng Nhã Lâm muốn gì, nhưng dù sao cũng kô thể đi tới đi tui để dạy học như vậy thì rất bất tiện.
- Ngày mai mình dọn đi rồi, nếu thích cậu có thể thuê lại căn nhà này ! - BNhi mỉm cười
Nhã Lâm cho dù có nói khan cả cổ họng cũng kô thể nài nĩ đc BNhi ở lại nên đành ngậm ngùi:
- Thôi đc rồi, ngày mai mình sẽ dọn về nhà cô của mình ở vậy!
--- ------
Trong khi đó, thằng Minh Duy lại đang ở nhà và đang đau đầu nhứt óc với cái câu hỏi mà Anh Thy hỏi nó:" Cậu...cậu.. đồng ý làm bạn trai mình kô ?".
Thật khó nghĩ, tự dưng đang là bạn nay lại thay đổi thành " người yêu" thì đúng là suy nghĩ muốn vỡ cả óc ra : " đồng ý hay kô ? ". Rốt cuộc, Minh Duy cũng kô thể nghĩ đc gì trước câu hỏi quá bạo dạng của Anh Thy.
Đang ngồi uống nước với Anh Thy mà Minh Duy lại kô biết mở lời thế nào:
- Nghe nói mẹ cậu tìm Gia Sư cho cậu hả ? - Anh Thy tỏ vẻ quan tâm, đúng hơn là ý đồ của Anh Thy kô phải quan tâm gì về chuyện học hành của thằng nhóc mà là muốn mở đầu cuộc nói chuyện và thừa dịp nào đó đâm thẳng vào vấn đề.
- Ừ ! Mình kô tán thành một tí nào nhưng phản đối thì vô hiệu ! - Minh Duy ngán ngẫm, chẳng biết làm sao...biết rõ thế nào Anh Thy cũng lại hỏi câu hỏi đó, bây giờ hắn chỉ muốn 1..2..3.. biến khỏi đây...Hay chi bằng đồng ý đại cho rồi ?
- Này ! Nghe " đồn " Gia Sư của cậu là một chị rất xinh đẹp ! - Anh Thy tò mò, vì nghe đâu là đã tuyển đc Gia Sư rồi và thậm chí kô hề nghe ai nói rằng Minh Duy phản đối "kịch liệt " như thằng nhóc vừa nói.
- Đẹp gì chứ ! Theo mình nghĩ xấu nhất trong tất cả đứa con gái mình từng thấy ! - Minh Duy khi nghe đến BNhi thì lại cảm thấy gì đó... nói chung kô hiểu tại sao mình lại kô phản đối ngay lúc đó, cho dù rằng lời phản đối hoàn toàn vô tác dụng với mami.
- À thôi đi ! Kô nói nữa...
" Vô vấn đề roài..."
- Cậu...nghĩ sao rồi ?
- À ừ ! - Ấp úng . Và cố tỏ ra bộ dạng kén chọn và cuối cùng làm giá mỉm cười với Anh Thy - Đc thôi
Thừa dịp nào đó kiếm đứa con gái khác rồi bảo "mình với cậu kô có duyên nên suy ra chia tay " Vậy thôi.
Anh Thy nghe rồi rất vui ! Và muốn ôm chầm lấy Minh Duy chứ chả có vừa...!
-----
Sáng hôm sau tại ngôi biệt thự sang trọng của nhà Minh Duy, tuy đã một lần đc vào ngôi biệt thự nhưng cái cảm giác lạ lẫm và sững sờ trước vẻ đẹp của nó thì kô hề thay đổi, cứ như lần đầu tiên đặc chân dến !
Nó vẫn đứng ở ngoài cổng nhìn vào ngồi biệt thự, rồi chợt cánh cửa mở toanh ra, là cô hầu gái hôm trước.
Cô ấy đi đến cuối đầu chào BNhi khiến nó cảm giác hơi khó chịu, vì từ đó giờ chưa thấy ai lại có thái độ với mình như thế, nhưng vì cô ấy làm việc theo lệnh gia chủ thôi.
BNhi cầm vali bước vào bên trong, nhưng cô hầu gái chợt chạy đến cầm lấy vali:
- Để tôi cầm đc rồi ! Cô cứ đi trước đi ạ ! -
BNhi cảm giác rằng từ đây cuộc sống của mình sẽ thay đổi chẳng ? Tuy rằng chỉ là vào ngôi biệt thự to lớn này kô chỉ để ở mà là làm Gia Sư ột thằng nhóc - Hoàng Minh Duy.
Rõ công việc này kô chỉ là dạy học đơn giản, kô biết thằng nhóc có nghe mình hay kô là một chuyện !
Bước vào bên trong, trên chiếc salon sang trọng là bố mẹ Minh Duy đang ngồi đó, còn Minh Duy thì chẳng thấy bóng dáng.
BNhi vội gật đầu chào, bố của Duy kô nói gì, còn mẹ của Duy thì mỉm cười bước đến chỗ BNhi:
- Cháu có mệt kô ? - Người phụ nữ ân cần nhìn nó
- Dạ kô ạ ! - BNhi lễ phép
Rồi người phụ nữ nhìn sang cô hầu gái và nhẹ nhàng bảo:
- Sunny! Đem hành lí lên phòng giúp cô ấy !
Rồi lại quay sang nhìn BNhi và mỉm cười:
- Cháu nghĩ mệt chút đi, rồi lên phòng tắm ! Lát nữa ta sẽ dặn Sunny đưa cháu lên phòng! Rồi sau đó cháu xuống đây và ký hợp đồng !
" Hợp đồng ? " BNhi sực nhớ : " Đúng rồi ! Mình phải xin bố của Minh Duy ! Xin ông ấy kéo dài thời gian trả nợ cho bố mẹ mình, mình sẽ đồng ý kô lấy tiền lương "
Thế rồi BNhi vui vẻ đáp lại, nó rất vui khi nghĩ đến sẽ giúp đc bố mẹ, mà kô hề nghĩ rằng bố của Minh Duy có đồng ý hay là kô.
Nó vui vẻ đáp lại câu nói vừa rồi của mẹ Duy:
- Dạ thôi ạ, bây giờ cháu sẽ lên phòng ngay, chỉ sợ sợ dì đợi lâu!
- Ừ ! Cũng đc - Người phụ nữ vui vẻ đáp
Cô người hầu khi đưa hành lí của BNhi lên phòng, đã chạy nhanh xuống chỉ lối đến phòng cho BNhi.
- Mời cô theo tôi ạ! - Đưa tay ra hiệu cho BNhi hướng đi.
Nó vui vẻ đi theo cô người hầu, và nhìn Sunny với ánh mắt hiếu kỳ:
- Chị đừng gọi em bằng cô, gọi em bằng Bảo Nhi là đc rồi ! - BNhi mỉm cười
- Dạ ! - Sunny
Vừa đi lên, BNhi vừa nói chuyện với người hầu:
- Cả ngôi biệt thự này có một mình chị chăm sóc thôi sao ? - BNhi
Cô người hầu vừa đi vừa trả lời:
- Kô ạ ! Còn nhiều người khác, nhưng mỗi người một việc nên cô kô thấy đó mà ! - Rồi quay lại nhìn BNhi cười một nụ cười thân thiện.
BNhi châu mày lại khi nghe Sunny gọi bằng " cô "
- Đã bảo đừng gọi em như thế mà ! Gọi em bằng Bảo Nhi và xưng hô theo thông thường đc rồi ! - BNhi mỉm cười
- Vâng ! - Sunny gật đầu và chợt dừng lại - Đến rồi !
- Đây ? - BNhi to mắt chỉ tay về cánh cửa, Sunny kô nói gì mà gật đầu mỉm cười.
- Em cứ vào tắm đi, rồi một lát xuống ăn cơm với ông bà chủ rồi kí hợp đồng !
- (Sunny đổi cách xưng hô), rồi cuối đầu chào BNhi rồi đi xuống
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc