Khi Anh Gặp Em - Vĩ Thanh

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào

“Chuồn chuồn tre” được Khang Đề – một nhà nghệ thuật nổi danh thế giới mua, lời đánh giá mà đối phương giành cho tác giả bức họa là “Một cô gái trẻ tuổi có nội tâm tinh tế, cũng là một minh chứng cho sự liên hệ kì diệu giữa tâm linh và nghệ thuật”
Sự việc này khiến một cô sinh viên Tiêu Tuyển Cẩn trở nên nổi tiếng, cũng khiến papa Tiêu vô cùng tự hào, theo lời mẹ cô thì là: “Từ lúc cha con ra ngoài làm việc đến giờ chưa từng đắc ý đến thế!”
Dĩ nhiên, lão Tiêu ở nước ngoài xa xôi cũng nhận thêm một áp lực không nhỏ, nghe câu giáo huấn “Học tập chị con đấy!” của cha, lão Tiêu nước mắt ròng ròng biểu thị bản thân nhất định sẽ nỗ lực.
Nhưng Vân Thanh lại không cùng quan điểm, lúc nói chuyện với riêng Tiêu Trí Viễn trong phòng sách, anh nói: “Chú Tiêu, chú đối xử với Tuyển Dung hơi hà khắc quá rồi. Bằng tuổi của cậu ấy mà có thể lạc quan, cơ trí và thông tuệ như vậy, tương lai sau này sẽ sáng lạn lắm đấy!”
“So với cháu thì sao?” Tiêu Trí Viễn hỏi.
“Chúng cháu là hai loại người khác nhau. Cháu là một tờ giấy trắng, muốn xây dựng sự nghiệp có thể không ngần ngại, không từ thủ đoạn. Nhưng trước hết cậu ấy cần phải giữ gìn những thứ đang có, kiên định đi từng bước một, chú đã gây dựng được những cơ sở tốt nhất rồi. Ít nhất, trên phương diện tiền tài và địa vị, khả năng chống cự của cậu ấy vượt xa người thường.”
Tiêu Trí Viễn lẳng lặng nghe, người thanh niên trước mắt là đứa trẻ tận mắt mình chứng kiến nó lớn lên, khi đó anh nói: “Từ bây giờ đến khi nó trưởng thành còn rất nhiều năm nữa. Có rất nhiều cửa ải khó khăn và bao nhiêu sự cạnh tranh khốc liệt cần đối mặt. Mong rằng nó có thể giữ vững những lời từng nói.”
Không ngờ chưa qua được bao lâu, nó đã dùng dũng cảm và cơ trí hơn nhiều lần so với người khác để đạt được địa vị này, thậm chí còn “ςướק” cả con gái bảo bối của anh.
Tiêu Trí Viễn mỉm cười, nói sâu xa: “Tiền tài và địa vị có thể dạy con người ta điều gì? Sức kiềm chế với xe đẹp, quần áo đẹp à? Hay là khả năng giám định và thưởng thức rượu vang và cigar? Hay là sự cuốn hút với phái nữ? Không! Vân Thanh, chú nghĩ cháu cũng biết rõ như chú. Mấy thứ này, chỉ cần có tiền bạc và địa vị thì không khó để có được. Ngược lại những thứ chú coi trọng là nghị lực, kiên trì, chờ đợi, nhẫn nại… Những điều này càng nảy sinh mạnh mẽ hơn khi không có tiền và quyền thế, đến lúc đó, tiền và quyền lại trở thành vật cản. Cho nên chú mới phải cố gắng tạo hoàn cảnh này cho Tuyển Dung. Tin chú đi, so với việc cho nó những tấm thẻ ngân hàng không thời hạn, tiêu không bao giờ hết tiền, chuyện loại bỏ ảnh hưởng của tiền bạc và địa vị này còn khó khăn hơn nhiều.”
Vân Thanh hiểu rõ, đối tượng của những đạo lý này là Tiêu Tuyển Dung nhưng cũng chính là anh. Anh vui vẻ gật đầu, “Vâng, cháu hiểu rồi ạ.”
Tiêu Trí Viễn nhìn thẳng cậu thanh niên này, ánh mắt sáng ngời: “Ra nước ngoài, gây dựng cơ nghiệp, thành lập công ty… Người có thể làm được những thứ này không thiếu nhưng nói thật, chú chẳng coi trọng. Nhưng Vân Thanh, cháu biết không, trong lòng mỗi người đều có một thứ gì đó khiến anh ta sợ hãi, muốn trốn tránh. Điều cháu sợ hãi là gì, cháu biết chứ?”
Biểu cảm của vân Thanh hơi biến đổi, cũng nhìn thẳng người đàn ông trước mặt đã từng được anh coi là đỉnh núi này, hiểu rất rõ ý của đối phương.
Nếu bây giờ là trước kia, anh sẽ bất an nhưng giờ đây thì không. Bởi vì anh đã nhận ra nhược điểm của mình sớm hơn bất cứ ai.
Tiêu Trí Viễn thản nhiên nói tiếp: “Là tự ti. Cho dù bản thân có ưu tú đến đâu nhưng vẫn luôn cảm thấy tự ti đối với xuất thân và gia thế đối phương, chú vẫn luôn dõi theo, tự hỏi không biết đến bao giờ cháu mới có thể thẳng thắn với Lạc Lạc, có thể nói ra lời trong lòng mình. Đến khi nói ra được, cháu mới thực sự bước qua vết trũng sâu đó.”
Sau đó anh tiến lên, ôm lấy chàng thanh niên trước mặt, câu nói cuối cùng còn mang theo sự vui mừng: “Lạc Lạc nhà chú giao cho cháu đấy, chàng thanh niên ạ.”
Vân Thanh cũng ôm chặt lấy người anh đã từng coi là đỉnh núi, là mục tiêu phấn đấu của mình, nói khẽ:
“Cháu sẽ đối với cô ấy thật tốt.”
Đây phảng phất như sự đồng ý ngầm giữa hai người đàn ông, cuối cùng Lạc Lạc gõ cửa, giọng nói hân hoan: “Papa, ăn cơm đi!”
Tiêu Trí Viễn buông Vân Thanh ra, Lạc Lạc hoài nghi nhìn hai người: “Hai người đang làm gì vậy?”
Cha cô không nói gì, chỉ nói: “Đi nào.”
Lạc Lạc đi lên trước, Vân Thanh trông thấy Tiêu Trí Viễn giơ tay, chỉ vào anh rồi lại tự chỉ vào mình.
Anh hiểu ý tứ của hành động đó, ý là… làm cha con rồi, “cha vợ” anh sẽ chú ý đến biểu hiện của anh.
Vân Thanh hoan hỉ cười, trịnh trọng gật đầu, ý bảo “cha vợ” hãy yên tâm.
Đó là một kiểu hứa hẹn.
Hơn hai mươi năm, kẻ đánh cắp thời gian cuối cùng vẫn không để họ bỏ lỡ nhau vì đôi ba khúc mắc nhỏ.
Vậy thì, từ nay về sau, cũng nhất định sẽ không.

=== End ===

Bạn vừa đọc xong truyện Khi Anh Gặp Em tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Hãy ghé thăm ThichTruyen.VN thường xuyên các bạn nhé !
Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
ThichTruyen.VN - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc