Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc - Chương 08

Tác giả: Đan Tinh

Hành động bất chợt này khiến Lan Hâm Ân đỏ bừng cả khuôn mặt phấn, nắm tay liên tục đánh vào người hắn, ngược lại bị hắn kiềm chế không thể di động.
Hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ gì? Tiểu Phần còn ở trong lòng cô nha!
Chung Ly Minh Khiết kết thúc nụ hôn mất hồn, đôi mắt ma mị nhìn thẳng vào khuôn mặt phấn còn đang ửng hồng của cô, ngón tay dài khẽ vuốt ve má phấn cô, không đợi cô lên tiếng lại hôn lên môi cô.
Nụ hôn của hắn dần dần mãnh liệt, từng bước suồng sã, giống như muốn khắc sâu vào linh hồn cô, hoặc như muốn nuốt cô vào trong người, hoàn toàn không để ý tới sự kháng cự vùng vẫy của cô, một mực chiếm đoạt, nhiệt tình phơi ra H*m mu*n chiếm hữu của hắn. . . . . .
☆ ☆ ☆
“Ba. . . . . .”
Chung Ly Phần đáng thương bị hai người “ép”, buồn bức cơ hồ sắp không thể hít thở được nữa.
Ô ô, hắn thật đáng thương, ngày ngày đợi ở nhà đã nhàm chán rồi, cho là chị Lan về sẽ chơi cùng hắn, không nghĩ tới chị ấy lại cãi nhau với ba, nhưng cũng không biết ba bị gì tự dưng lại tức giận.
Không phải ảo giác của hắn, kể từ sau khi hắn tỉnh lại ở nhà chị Lan gặp được ba, hắn cảm giác ba là lạ, quái lạ không nói được, nhất là bây giờ.
Xem kìa, ba lại kéo áo của chị Lan!
Hắn phải bảo vệ chị Lan, vấn đề là, hắn lại nằm ở giữa, thật sự là tiến lùi đều khó, hắn căn bản là tự thân khó bảo toàn, muốn hắn cứu chị ấy thế nào?
“Buông tôi ra. . . . . .” - Lan Hâm Ân có khe hở liền nỉ non, thẹn đỏ mặt đẩy hắn ra, ngược lại bị hắn ôm chặt hơn. – “Em lại muốn lặp lại chiêu cũ sao?”
Chung Ly Minh Khiết bỗng dưng dừng lại, bàn tay thăm dò vào trong áo cô dừng lại ở cái eo thon nhỏ.
“Anh không phải đã nói sẽ tôn trọng tôi sao?” - Lan Hâm Ân lập tức kéo áo xuống, không đợi hắn đáp lại, một cái tát nóng bỏng lập tức tới mặt hắn.
Cô thẹn đỏ mặt chân tay luống cuống, không biết đối mặt với tình cảm mãnh liệt này của hắn như thế nào.
“Anh dừng tay, không phải đã đại biểu anh tôn trọng em sao?” - Chung Ly Minh Khiết thản nhiên mở miệng, cảm thấy trong miệng hơi tanh, lấy ngón tay dài khẽ vuốt qua môi, trên tay có máu, bỗng dưng khẽ cười.
“Như thế mà là tôn trọng sao? Anh rốt cuộc khi nào thì hiểu hả?” - Cô hét lên, mặc cho nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, con ngươi cũng đỏ lên. – “Anh từ trước đều cố tình làm bậy như thế, chưa bao giờ đứng ở lập trường của người khác mà suy nghĩ. Chỉ cần là thứ anh muốn, cho dù không từ thủ đoạn nào cũng phải có được, mặc kệ anh có thích thứ đó hay không, mặc kệ thứ đó có tốt dùng để khoe khoang không, cũng không quản anh có quý trọng thứ đó không.”
Sự tồn tại của cô buồn cười như thế, cô vẫn không muốn thừa nhận, cô chỉ muốn tin tưởng sự dịu dàng hắn từng có, cô không muốn làm một món đồ chơi.
Chung Ly Minh Khiết hếch mày, tà khí nhếch môi cười. – “Như vậy, Lâm Quảng Dĩnh sẽ quý trọng em sao? Cái tên đó sẽ hiểu được quý trọng em sao?”
Hắn rất muốn cố gắng ra vẻ thành thục và trầm ổn, đáng tiếc, gặp gỡ chuyện tình cảm này, có cố gắng nữa cũng vô dụng.
“Anh ——” - Cô cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt mà nhìn hắn.
Hắn nhàm chán đến mức muốn vô cớ sinh sự sao? Chẳng lẽ hắn không thể thành thục một chút?
“Ba, ba không phải muốn khi dễ chị Lan chứ!” - Rốt cuộc tránh thoát Chung Ly Phần lại nhào vào *** Lan Hâm Ân, quay đầu lại tức giận nhìn chằm chằm vào ba mình. – “Ba, ba đã có rất nhiều cô không nhớ tên rồi, sao lại còn đến trêu chọc chị Lan?”
“Con qua đây cho ba!” - Chung Ly Minh Khiết một tay kéo con trai lại, nào ngờ nó lại dính chặt vào người Lan Hâm Ân không thả ra. – “Chung Ly Phần!”
Ăn dấm khô của con trai, là một việc không thể ngu ngốc hơn được nữa, nhưng hắn lại không khống chế được bản thân.
“Đừng mà, chị Lan cứu em…” - Chung Ly Phần hai tay ôm chặt cổ cô.
“Tiểu Phần!” - Lan Hâm Ân bị kéo đau, nhưng không biết có nên bỏ tay hắn ra không. – “Chung Ly Minh Khiết, anh rốt cuộc là đang làm gì? Tiểu Phần là con trai anh đó!”
“Thế nào, em đau lòng sao? Dù sao nó cũng là con trai em, em dù lạnh lùng thế nào, hung ác thế nào, cũng không thể hoàn toàn coi thường nó chứ? Dù nói thế nào nó cũng là đứa bé em mang thai mười tháng đau bụng gần 24 tiếng mới sinh ra, có phải không?” - Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, nhưng hắn ngay sau đó lại nhận.
Đánh cuộc, hắn đã muốn đánh cuộc thì chơi lớn một chút, đặt cả con trai vào bàn cược. Nếu cô đồng ý gả cho hắn, hắn liền thắng, nhưng nếu cô ấy không muốn, vậy hắn cũng không về Đài Loan nữa, dứt khoát để thư mời tổng giám đốc quản lý mười năm, hai mươi năm, tốt nhất là không bao giờ gặp lại.
“Chung Ly Minh Khiết!” - Lan Hâm Ân bỗng chốc mở to mắt, không thể tin được hắn lại ngay trước mặt Chung Ly Phần nói ra chân tướng cô không cho phép hắn nói ra.
“Ba, ba không phải vì muốn ngăn cản con theo đuổi chị Lan, cho nên mới nói chị ấy là mẹ chứ? Chị ấy quá trẻ rồi, thoạt nhìn còn trẻ hơn chị Tiểu Phiếm, chị ấy sao có thể là mẹ con? Ba đừng tùy tiện tìm lý do gạt con!” - Chung Ly Phần cười đến đôi môi sắp rút gân, tuy nhiên hắn thấy ba không trả lời, thậm chí ngay cả chị Lan cũng không có phản bác, chẳng lẽ. . . . . . Đây là thật hay sao? - “Chị Lan, chị thật đúng là mẹ sao?”
Đừng á, hắn không muốn làm đứa trẻ đáng thương trong mấy bộ phim đau buồn đâu!
“Nếu em thật sự vô tình như vậy, anh cũng không còn lời nào để nói, chẳng qua là cảm thấy đáng thương cho Tiểu Phần.” - Chung Ly Minh Khiết không quên ở một bên K**h th**h cô. Hắn từng cho là con trai có lẽ là vật cản ghép lại hắn và Lan Hâm Ân, nhưng vật cản cũng có lúc lại là đá kê chân.
Lan Hâm Ân tức giận nhìn hắn. Cô không muốn đối mặt với tình huống này, mới không cho hắn nói gì với Tiểu Phần, nào ngờ hắn hèn hạ như thế, căn bản cũng không giữ chữ tín.
“Tiểu Phần. . . . . .” - Cô khó thở, nhìn đôi mắt hơi ẩm ướt của hắn, trái tim có chút chua xót.
Tiểu Phần nhất định sẽ hận cô, hơn nữa sẽ rất hận nàng, nói không chừng hắn sẽ không bao giờ đi bên cạnh vui vẻ gọi tên cô nữa, thậm chí sẽ không coi cô tồn tại. Cô sao lại bức mình vào trong khốn cảnh này?
“Đừng gạt em nữa, sẽ không có chuyện trùng hợp như thế đâu!” - Hắn mặc kệ đấy!
Về sau hắn không thể theo đuổi chị ấy, còn phải gọi chị ấy là mẹ, hơn nữa hắn còn phải hỏi mẹ sao lại không cần hắn? Hắn mới không nên hỏi vấn đề rỗng tuếch này, nhưng. . . . . . Trái tim hắn rất đau a!
“Mẹ xin lỗi, tiểu Phần, mẹ xin lỗi!” - Lan Hâm Ân run tay muốn ôm lấy hắn, lại thấy hắn nhấc chân chạy như điên lên lầu hai. - “Tiểu Phần!”
Cô không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, đều là do Chung Ly Minh Khiết đáng giận.
“Anh không phải đã đồng ý với tôi sẽ không nói cho con biết sao? Tại sao anh không giữ lời hứa? Anh thật quá đáng!”
Chung Ly Minh Khiết hếch mày, được ăn cả ngã về không nói - “Tiểu Phần khóc, đứa bé này từ trước đến giờ không khóc, nó cũng giống em, mặc kệ tính cách hay bề ngoài, nó không chỗ nào là không giống em, em là mẹ, có phải nên đi an ủi nó không đây? Em có phải nên đền bù một chút cho nó?”
Cô có thể không quan tâm sự hiện hữu của hắn, nhưng cô không có khả năng không để ý tới con trai chứ, cô không phải loại người có tâm địa sắt đá đó, nhưng nếu đúng vậy thì hắn thua cuộc.
“Tôi. . . . . .” - Lan Hâm Ân sửng sốt.
“Tám năm này đều là một mình anh chăm sóc nó, bất kể là uống sữa hay là thay tã, thậm chí là dẫn nó đi học, đi ra ngoài du lịch, là mẹ nó, chẳng lẽ em không làm được chút chuyện cho nó sao? Thừa dịp bây giờ còn sớm, em có thể gần gũi nó, bằng không chờ khi nó lớn hơn nữa dù em muốn gần gũi nó, nó cũng sẽ không để ý tới em.” - Hắn cố ý nói nặng, chính là muốn cô dao động, cho dù làm cô ấy cảm thấy đau khổ, hắn cũng phải bức bách cô ấy thêm nữa.
Lan Hâm Ân sững sờ ngước mắt lên nhìn cầu thang, nhưng không có dũng khí bước đi. Cô sợ sệt không dám nhúc nhích, những nghĩ tới đứa bé đáng yêu tiểu Phần khóc, cô thật sự không cách nào không để ý.
Chung Ly Minh Khiết nhìn cô từng bước lên lầu, môi mím chặt, đáy lòng vui vẻ cũng không dám phát ra tiếng.
Còn chưa biết thắng thua, nhưng nhìn trước mắt, giống như đã bắt đầu tốt lên rồi.
“Ôm đứa bé đi đi, tôi không muốn nhìn thấy nó.”
Phòng sanh còn chưa đẩy hẳn ra, Lan Hâm Ân mặc dù suy yếu nhưng vẫn quật cường hầm hừ, vẫn không nhìn y tá ôm đứa bé sơ sinh tới.
Không thể nhìn, tuyệt đối không thể nhìn, một khi nhìn, quyết tâm của cô nhất định sẽ dao động.
“Nhưng….” - Y tá có chút không thể lý giải.
“Tôi mệt rồi, tôi không muốn nhìn nó, tôi mệt quá rồi!”
Cô rốt cuộc là làm đúng hay sai? Cô không dám suy nghĩ vấn đề này, cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ là chờ thời gian từng giây từng phút xét xử quyết định của cô rốt cuộc là đúng hay sai.
☆ ☆ ☆
Đúng? Sai? Cô không biết, ít nhất bây giờ còn không biết.
Nhìn Chung Ly Phần vẫn kéo góc áo cô mà ngủ thiếp đi, chẳng biết tại sao, cô biết bản thân không muốn rời xa đứa bé này, môi cô rất tự nhiên nở nụ cười.
Đây là cảm giác hạnh phúc sao?
Cô không có cách nào xác định đây là cảm giác gì, nhưng ít nhất cô cũng không ghét nó, thậm chí còn cảm thấy thích, nhưng cô thật không biết mình thì ra là người có tính nhẫn nại như thế, lại có thể nói chuyện suốt đêm cùng một tiểu mao đầu.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cô đoán giờ hẳn đã hơn 6h rồi, cô cũng chuẩn bị rời giường.
Ai! Hôm nay còn phải bàn bạc một vài chi tiết nhỏ trong hợp đồng với xí nghiệp Trường Lưu, cô không thể không đi, mà lại còn phải chạm mặt với Lâm Quảng Dĩnh. . . . . .
Làm sao mà mọi chuyện đều cùng lúc xảy ra vậy chứ?
Lâu lắm rồi không cảm thấy phiền như vậy.
Chung Ly Minh Khiết không những quái lạ quay lại, còn mang theo cả Chung Ly Phần. . . . . .
Không đúng, là tiểu mao đầu này tự chạy tới, sau đó giờ thêm một Lâm Quảng Dĩnh. Ông trời nhất định là cố ý chỉnh cô, ngại cô sung sướng quá lâu, cần phải tạo ra một đống trắc trở để cô từ từ “nhấm nháp”.
Tôi luyện người cũng không đến mức như thế .
Cô không thích một đống sự việc bất thình lình nhét hết vào đầu cô, sức đề kháng áp lực của cô cũng không có mạnh, nếu chuyện cứ xảy ra liên tục nữa, cô cũng không biết mình còn có thể chống cự bao lâu.
Tốt nhất Chung Ly Minh Khiết mau mang Chung Ly Phần về Anh quốc đi còn để cô được yên tĩnh, đừng quấy rầy cô nữa.
Nếu là như vậy, vấn đề tự nhiên có thể giải quyết, chỉ sợ là trời không chiều lòng người.
Có chút hối tiếc thở dài, cô chậm rãi đứng dậy, không muốn kinh động Chung Ly Phần đang ngủ say, lại phát giác hắn cầm chặt góc áo cô không buông. Mặc đồ công sở cả đêm rất khó chịu đấy nha, tiểu mao đầu này đến giờ còn chưa buông cô sao?
“Thiệt là!” - Cô cười khẽ, đành phải *** khoác, bước nhẹ chân vào phòng tắm, chuẩn bị rửa mặt rồi đi làm.
Nhanh chóng rửa mặt xong, trùm khăn tắm đi vào trong phòng ngủ, mở tủ lấy bộ đồ công sở mặc ngày hôm nay, quay lại thì ***ng phải bức tường người khiến cô suýt ngã chổng vó.
“Anh….” - Hắn vào bằng cách nào vậy?
Thủy mâu cô mở rộng, lại phát hiện đôi mắt hắn hết sức không an phận, không che giấu chút nào mà nhìn chằm chằm vào cô khiến cô có chút không tự nhiên.
“Có muốn ăn bữa sáng không?” - Giọng hắn hơi khàn, mị mâu vẫn không thay đổi dán vào phần da trắng lộ ra cả mảng lớn dưới cổ cô.
“Không cần, anh ra ngoài đi.” - Không thấy cô bây giờ muốn mặc quần áo sao?
“Em muốn mặc quần áo à?”
“Phải.” - Đây không phải là nói nhảm sao?
“À!” - Hắn lẩm bẩm, hếch mày nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không có ý định rời đi, ngược lại liếc bóng dáng dễ thương nằm trên giường. – “Vậy anh ôm tiểu Phần ra ngoài.”
Người bố này phải ở ngoài một mình nhịn cả đêm, con trai ngược lại rất tốt số, có mẹ yêu ở bên cạnh, hơn nữa còn là không chút tư tình hay ích lợi, hắn thật xấu số a? Con trai cũng có thể là tình địch, cho nên hắn sẽ không cho nó bất kỳ cơ hội quá mức nào ở gần cô ấy.
Ai! Nó vĩnh viễn cũng sẽ không đoán được cha con trở mặc thành thù lại là vì mẹ nó.
“Này!” - Thấy hắn thật sự đi tới giường, cô không nhịn được kéo hắn, - “Anh làm gì đấy? Tiểu Phần còn đang ngủ mà!”
Đây là bố kiểu gì thế hả? Biết rõ con trai đang ngủ, sao lại còn ôm nó ra ngoài?
“Bởi vì em phải thay quần áo, cho nên anh muốn bế nó ra ngoài.” - Chung Ly Minh Khiết nói rất có đạo lý, hơn nữa còn cười rất chi là vô tội.
“Tại sao?” - Đây là đạo lý gì vậy?
“Bởi vì anh sẽ không để người con trai nào khác ngoại trừ anh nhìn thấy cơ thể em, chỉ đơn giản như vậy thôi.” - Hắn nghiêm nghị nói, một chút cũng không giống như nói đùa.
Hắn biết hắn làm như vậy là rất buồn cười, nhưng có lẽ tình yêu của hắn đã đến mức độ điên cuồng cũng nói không chừng.
Mười năm chịu đựng, dù là một người đàn ông bình thường cũng sẽ vì tình mà điên cuồng, càng không nói đến hắn là lãng tử đã tung hoành tình trường đã lâu, lại lần đầu mới nếm thử tư vị tình yêu.
“Anh. . . . . .” - Mặt cô có chút nóng, ngay cả tai cũng nóng theo. Cô thật bội phục hắn có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra những lời này. – “Đừng ồn nữa, anh ra ngoài đi, để tiểu Phần ngủ ở đây, anh đừng có đánh thức nó.”
Kẻ điên! Cô mới không thèm để ý tới hắn.
“Vậy anh cũng không đi ra ngoài.” - Nghe cô nói thế, hắn dứt khoát mò lên giường, tìm cho mình một vị trí thoải mái với một góc độ tốt.
“Anh. . . . . .” - Rốt cuộc là uống lộn thuốc gì vậy? - “Đi ra ngoài mau.”
Hắn biết rõ cô phải đi làm cho nên mới cố ý quấy rối cô à? Hắn không muốn để cô gặp Lâm Quảng Dĩnh sao?
Hắn là kẻ điên mà, gặp Lâm Quảng Dĩnh thì có sao chứ?
“Em mà lớn tiếng nữa là tiểu Phần sẽ tỉnh đó.” - Hắn cười rất âm hiểm, đối với tư vị làm Thiên Tử lệnh chư hầu rất yêu thích, bình thường chỉ có cô ấy dọa dẫm hắn, không nghĩ tới hắn bây giờ tìm được cơ hội phản công, không lợi dụng cho tốt chẳng phải là khắt khe bản thân quá sao?
“Anh đi ra ngoài thì tôi sẽ không kêu.” - Muốn cùng cô cò kè mặc cả? Không có cửa đâu.
“Vậy anh mang cả tiểu Phần ra ngoài.” - Có thể thấy mỹ nữ đi tắm thay quần áo thì rất là thích mắt, nhưng nếu không được thì cũng không sao, hắn đợi được. Hắn trở mình, khẽ lay động Chung Ly Phần. – “Tiểu phần, không dậy là ba sẽ hôn con đó.”
“Này, anh làm cái gì đó?” - Lan Hâm Ân hơi tức bổ nhào về phía trước, thật sự không thể để hắn đánh thức con trai, nào ngờ khăn tắm trên người bị kéo căng liền bị xé toang rơi xuống trước mắt Chung Ly Minh Khiết, không mất tiền lại được thưởng thức *** trắng nõn sau khi tắm khiến mắt hắn cứ đăm đăm vào đó.
“A --”
Lan Hâm Ân chật vật cầm khăn tắm lên bọc lại người, khuôn mặt đỏ bừng không giấu đi đâu được, hoàn toàn không dám ngước mắt nhìn hắn. – “Anh nhìn thấy. . . . . .” - Giọng cô run run.
Hắn nhất định đã thấy hết rồi. Sau khi sinh Tiểu Phần, vóc dáng cô tuy không có thay đổi quá nhiều, nhưng cô tin mình nhất định kém mấy cô gái tóc vàng trẻ đẹp bên Anh quốc.
Cô sắp ba mươi tuổi, đã sớm không trẻ nữa rồi.
Cô biết không cần phải so đó với mấy cô gái tóc vàng phương Tây, nhưng cô không ngăn chặn được loại tâm tính này, không có cách nào không đi so sánh
Hắn nhìn thẳng, ậm ừ nói - “Rất rõ ràng.” - Hơn nữa còn không nháy mắt.
Làn da trắng nõn hơi hây hây đỏ, phần tròn trịa mềm mại lướt qua mặt hắn khiến hắn cảm giác như mình là một thằng nhóc mới lớn, suýt nữa không khống chế được *** của bản thân.
“Đi ra ngoài!” - Nghe hắn ngây ngốc trả lời, cô không khỏi có chút thẹn quá thành giận.
“Em nói nhỏ đi một chút, bằng không thật sẽ đem đánh thức Tiểu Phần đó!”
“Anh không phải muốn ôm nó ra sao? Vậy đánh thức nó thì có thế nào?” - Cô tức giận.
“Đó là. . . . . .” - Nói giỡn sao! Nhưng hắn nào biết cô dễ thẹn quá hóa giận như vậy?
“Ba?”
Chung Ly Minh Khiết vừa quay đầu lại, quả thật thấy con trai xoa xoa đôi mắt tròn tròn ngồi dậy, một bộ tỉnh táo, vội vàng dùng tay che mắt hắn lại, không nói lời nào ôm hắn chạy khỏi hiện trường gây án.
Lan Hâm Ân nghe được tiếng đóng cửa, mới ngượng ngùng ngước khuôn mặt đỏ bừng lên, ảo não nhanh chóng thay đổi quần áo, chán nản ngồi trên giường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc