Khách Điếm Đại Long Môn - Chương 09

Tác giả: Tinh Dã Anh

Bạch mã hoàng tử mê hoặc
Nếm mùi toại nguyện ư?
Đúng vậy.
Dưới sự điều khiển của Mẹ kế ác độc, Long Tiểu Hoa đã được nếm mùi toại nguyện, giống như giấc mơ của nàng, nàng được ngủ ở chuồng ngựa cùng con ngựa trắng.
Người ta thường nói: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chủ thế nào thì tớ thế đó”. Đặc biệt, vì nàng và con súc sinh Chạy suốt đêm không hề hợp nhau, căm ghét nhau, nên nàng lại càng thấy câu nói đó chính xác.
Nhưng chuyện đời lại cực kỳ quái đản, những điều bất thường cứ ùn ùn kéo tới, trải qua một đêm “sống chung”, nàng đã cố gắng tiếp cận, nghiên cứu tính khí của con ngựa mà Bạch mã hoàng tử cưỡi, để tiện tìm hiểu những thói quen tao nhã của chàng.
Nhưng dù nàng có thể hiện thế nào, nhíu mày, vuốt lông, vỗ về nó, nhìn vào mắt nó ra sao, thì nó vẫn mãi mãi chỉ có một động tác – gặm cỏ.
Chú ý là gặm cỏ nhé.
Yến mạch thượng hạng ở bên cạnh, nó không ăn mà chỉ gặm cỏ khô!
Con ngựa của Bạch mã hoàng tử thật giản dị. Nó chọn thức ăn khác một trời một vực so với con súc sinh kia. Nàng liếc mắt nhìn con súc sinh đó độc chiếm cả chuồng ngựa, dồn tất cả những con ngựa khác vào góc chuồng.
Tuy có hơi chậm chạp nhưng dù thế nào thì cũng thấy con ngựa trắng đáng yêu và dễ tính hơn cả.
Nó không giống như con súc sinh nào đó cố làm ra vẻ cao sang không cho người khác lại gần, dù nàng có bò dưới chân thì nó cũng không hề phản ứng gì. Nó cũng không giống như con súc sinh dùng chân uy hiếp nàng, mũi nó phì ra khí không kinh khủng như con ngựa đó, ánh mắt nó không có khí thế áp đảo như con súc sinh Chạy suốt đêm kia, bộ dạng thật đáng thương!
- Này! Ngựa trắng, sao lại như vậy? Sao ngươi lại ốm yếu thế? – Nàng lo lắng vỗ ௱ô** con ngựa trắng như tuyết. Sao Bạch mã hoàng tử có thể không chăm sóc nó tốt như vậy chứ? Nó phải có một nền tảng hạnh phúc vững chắc chứ.
- Soạp soạp soạp soạp! – Hoàn toàn là tiếng nhai cỏ.
- Tuy hiền hòa, đáng yêu rất tốt nhưng ngươi phải biết chăm sóc cho bản thân mình mới được. Vì sau này, ngươi còn phải chở hai người cơ đấy. – Nàng bốc yến mạch miệng bỏ vào miệng nó. Hừ! Đừng để con súc sinh Chạy suốt đêm nổi trội hơn. Nàng cảm thấy hài lòng khi cho con ngựa ăn, nhưng ngựa trắng hiếm khi được người ta cho ăn như vậy. Nó tiếp tục gặm cỏ khô.
- Soạp soạp soạp soạp!
Nàng bặm môi không tìm đươc điểm tương đồng với con ngựa trắng kỳ lạ này, đành nuốt nước bọt đổi sang cười nịnh nọt:
- Ngươi thật sự không sao chứ? Nếu Bạch mã hoàng tử ôm ta nhảy lên lưng ngươi, ngươi chớ có khuỵu chân làm chúng ta ngã nhé. – Cảnh tượng hoa lệ lấp lánh cũng cần có sự hợp tác của “Mã đại ca”, nếu không thì kết cục tốt đẹp hạnh phúc mãi mãi của Bạch mã hoàng tử và tiểu cô nương đáng thương nàng đây sẽ có thể biến thành cục diện tang thương với sự ra đi của một con ngựa và hai sinh mạng trong nháy mắt.
- Soạp soạp soạp soạp!
- …
Sự thực chứng minh, giữa giấc mơ và hiện thực luôn có khoảng cách. Ngựa trắng… là loài động vật thuần phát ngốc nghếch và chậm chạp.
Nghĩ đến Bạch mã hoàng tử, người huynh đệ của Mẹ kế, còn gọi nàng là tiền tẩu. Haizzz! Có lẽ chàng đến muộn là do cưỡi con ngựa chậm chạp này đây. Chủ tớ hợp nhau đúng là chân lý không đổi.
Sau một đêm “vui vẻ”, Long Tiểu Hoa mặc chiếc váy voan xanh lục dính đầy lông ngựa trắng từ chuồng ngựa chui ra, ngáp một cái thật lớn. Vừa vặn mình được nửa vòng, nàng đã bị Tiểu Đinh, nha đầu thân thiết lôi vào nơi diễn ra chuyện thương tâm tối qua – phòng ăn nhà họ Long:
- Đương gia, Tiểu Đinh bắt được tiểu thư về rồi ạ.
- Ừ. – Một tiếng hắng giọng nhẹ từ trên ghế đương gia truyền xuống, Long Hiểu Ất khép hờ mắt tựa vào thành ghế tay phải chống má. Tối qua không ngủ nên sáng nay trông hắn rất uể oải. Quả không hổ là bà mẹ kế độc ác. Chỉ một đêm không ngược đãi nàng mà đã buồn đến mức không ngủ được rồi.
A! Không đúng! Tối qua, chẳng phải hắn đã ném nàng vào chuồng ngựa để ngược đãi hay sao? Lẽ nào hắn thật sự cảm thấy đó là “yêu thương bao la” trong truyền thuyết?
- Tối qua, cô có ngủ được không? – Hắn nhắm mắt, nhếch mép hướng về phía nàng hỏi.
Nàng vui vẻ trả lời:
- Tuyệt lắm! Thật không ngờ ở bên ngựa trắng lại ngủ ngon như vậy.
- … Hứ! – Hắn hơi hé mắt liếc nhìn nàng một cái, nhếch mép cười, phẩy tay: – Hầu tiểu thư dùng bữa sáng đi.
- Dạ. – Tiếng đáp của đám nha đầu ở cửa phòng ăn vang lại. Đám nha đầu ùn ùn bước vào, mỗi người bê trên tay một bát canh vừa hầm xong. Dường như Long Tiểu Hoa còn có thể nghe thấy tiếng “ục ục” phát ra từ những bát canh “độc” đó.
- Tiểu thư ăn canh đi ạ. – Các nha đầu đồng thanh nói.
Nàng nhìn đám nha đầu bước từng bước về phía mình mà người như muốn dính vào tường, sau đó nhìn về phía Tiểu Đinh bán chủ cầu vinh để cầu cứu nhưng chỉ thấy một cái nhún vai. Lúc này, nàng cảm thấy thế giới u tối tột cùng, không ai đến cứu, chỉ có thể tự cứu mình mà thôi. Nàng ưỡn *** ra, cố tỏ vẻ cứng cỏi trước mặt bà mẹ kế Long Hiểu Ất:
- … Huynh huynh huynh muốn làm gì? Dưới chân thiên tử, còn có vương pháp, *** đền mạng, dù là giết vợ trước cũng là vô nhân đạo… Hơn nữa cho dù là hạ độc thì huynh cũng nên kín đáo một chút, hành sự công khai thế này, rõ ràng là không coi tôi ra gì!
- Việc gì ta phải coi trọng cô chứ. Cô cứ đợi ta thương yêu cô đi. Còn ngây ra đấy làm gì? Mời tiểu thư dùng canh ngay!
- Dạ. – Đám nha đầu lại rầm rập bê những bát canh còn bốc khói đến trước mặt Long Tiểu Hoa, khiến mặt nàng xám ngoét.
- Tiểu thư, đây là canh tẩm bổ mà canh ba đêm qua, đương gia đã sai người nấu đấy ạ. Ăn canh này vào sáng sớm là tốt nhất.
- … – Đây là ý gì? Nàng liếc một lượt tám, chín bát canh, muốn khóc mà không rơi nổi nước mắt, còn Long Hiểu Ất thì đang ngủ gật.
Hắn mở một mắt liếc nhìn nàng, cười lạnh lùng nói:
- Cô đừng có lãng phí tấm lòng của ta dành cho cô. Phải uống hết không sót dù chỉ một giọt.
- …
- Tiểu thư, đấy là canh ngân nhĩ hạt sen.
- Đây là canh tổ yến tươi.
- Tiểu thư, canh gà nhân sâm phải uống khi nóng ạ.
- … Có canh mơ chua ướp đá không? – Nàng không tin con người có thể tàn nhẫn đến mức này. Hắn không nhìn thấy mặt trời bên ngoài đang chiếu gay gắt sao, lại ép nàng uống mấy thứ canh thập toàn đại bổ chim cút hầm đương quy, chim hầm thiên ma này? Đây là tình thương yêu hắn dành cho nàng? Hu hu! Nàng không chịu nổi cách thương yêu quái gở của hắn nữa rồi!
- Tiểu thư, nếu muốn hạ hỏa, đương gia đã sai người ra sông bắt một con rùa về, vừa cho lên bếp hầm. Tiểu thư uống xong mấy bát canh này thì món canh rùa cũng được bê lên đấy ạ.
- Phì – Nàng không muốn uống canh rùa tẹo nào! Nàng muốn bỏ chạy! Nàng muốn đi tiểu!
- Tiểu thư, đương gia đã chuẩn bị bô cho cô ở bên cạnh. Muốn nôn, muốn tiểu gì cũng được nhưng không uống hết thì không được đi ạ.
- Hu hu! Oa oa oa oa!!! – Nàng ghét cái bô, ghét cái bô – Nàng đã không còn tè dầm nữa rồi, sao lại lấy nó ra đối phó với nàng chứ. Thứ đó đã tạo thành bóng đen u ám giăng khắp tuổi thơ nàng.
- Tiểu thư đừng giả vờ khóc nữa. Mau uống canh đi nào.
- …
Nàng thề. Nàng đã nhìn thấy ánh mắt sung sướng của Long Hiểu Ất. Đó là ánh mắt giễu cợt như mê như hoặc. Hắn nói với nàng:
- Ta đã nói rồi. Cô sẽ bị ta “thương yêu” đến nỗi sống không được mà ૮ɦếƭ cũng chẳng xong. Hạnh phúc chứ hả?
Hạnh phúc cái đầu hắn ấy!
Uống hết số canh thập toàn đại bổ đó làm Long Tiểu Hoa chảy máu cam. Nguyên nhân là vì nóng quá, bổ quả, khí xộc lên não, thần kinh căng thẳng. Tóm lại, Long Tiểu Hoa bị chảy máu cam, chóng mặt, rã rời, chịu đựng sự khinh bỉ của mọi người trong khách điếm Đại Long Môn.
- 1227, bây giờ trong thành đều đồn rằng, không ngờ lần này quay về, đương gia lại thương yêu cô như vậy. – 813 đỏ mặt nhìn nàng, rõ ràng là đã hiểu lầm nguyên do nàng chảy máu cam. Trời ơi! Cô đâu có biết rằng, đó không phải là vận động quá mạnh trên giường, mà chỉ đơn giản do món canh rùa đại bổ mà thôi.
- Hừ! Đúng là hắn tương đối “thương yêu” tôi. – Nàng cười lạnh lùng. Cứ nghĩ đến bát canh rùa đó mà dạ dày nàng lại như muốn lộn tung lên. Thật độc ác…
- Chà! Nhanh như thế ư? – Mặt 813 càng đỏ hơn, vội vàng xoa P0'p vai cho nàng. Thấp kém khổ thế đấy. – Thật không ngờ đương gia lại lợi hại như vậy! Thật mạnh mẽ! Mới có mấy ngày mà…
Ngọc giữa đồng xanh, thật là khó tìm. Thảo nào nghe nói, mới sáng sớm mà Long phủ đã dọn một bàn tiệc đại bổ cho 1227 rồi.
- Hả? Sao cô biết hắn lợi hại? – Trên phương diện ngược đãi, đúng là hắn rất lợi hại. Nếu hắn tranh vị trí đứng đầu thì cũng chẳng ai dám tranh vị trí thứ hại. Bởi vì thực lực của người đứng thứ hai sẽ kém xa hắn. Khiến người ta cảm thấy xấu hổ. – Mới mấy ngày mà tôi sắp bị hắn giày vò đến ૮ɦếƭ rồi. Mẹ ơi!
- Đáng ghét! Cô thật là đáng ghét! – 813 nhẹ nhàng vỗ vào người nàng.
- Chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi có đáng ghét hay không chứ?
Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, vuốt chiếc khăn lụa nhỏ, cuộn thành ống, nhét vào lỗ mũi, dáng vẻ khổ sở đứng bên quầy. Nếu là bình thường thì chắc chắn chưởng quỹ 420 sẽ lấy hành động khó coi đó làm cái cớ để trừ tiền công của nàng. Nhưng hôm nay, sao ông ta lại không hề có động tĩnh gì?
Nàng đang phân vân tự hỏi thì thấy bạch mã hoàng tử của mình như một làn gió từ ngoài cửa bước vào. Phía sau chàng là một người mặc đồ bằng vải thô, trên mặt có những đốm đen nhưng vẫn không giấu nổi vẻ thục nữ.
Bạch mã hoàng tử có người khác rồi?
- Chưởng quỹ, thật ngại quá! Đây lại là một cô nương không nhà để về, cảnh ngộ bi thảm, phiền ông chăm sóc. – Bạch Phong Ninh cầm chiếc quạt gấp màu trắng, vén vạt áo choàng bước qua bậc cửa, đứng bên cạnh quầy, một lần nữa chẳng hề nhìn đến cô nương đáng thương đang nhét chiếc khăn lốm đốm vết máu khô vào lỗ mũi, hoàn toàn chẳng hề cảm thấy hối hận vì mình đang làm điều có lỗi.
- Bạch công tử, cảm ơn công tử đã giúp đỡ. Tôi từ nhỏ mồ côi mẹ, được cha yêu thương. Bây giờ bị mẹ kế đầy đọa, rơi vào cảnh a hoàn chẳng ra a hoàn, tiểu thư chẳng ra tiểu thư. Hôm nay không may làm mẹ kế tức giận nên nhân lúc cha không có nhà, bà ta đã đuổi tôi ra khỏi phủ. Hu hu… Nếu không có công tử tình cờ gặp thì bây giờ không biết số phận tôi sẽ thế nào nữa?
Những câu kể về thân thế quen thuộc của cô nương đó ùa vào tai Long Tiểu Hoa nghe thật là chối. Nàng ghét những kẻ giả dối. Rõ ràng cô ta không thê thảm bằng nàng, sao lại lọt vào mắt xanh của Bạch mã hoàng tử chứ? Cô ta chỉ rơi nước mắt, còn nàng đang chảy máu đây này. Tuy là máu cam nhưng cũng do bị mẹ kế ngược đãi mà ra nên cũng không khác biệt cho lắm.
Bạch Phong Ninh vẫn giữ nụ cười đó, khóe miệng vẫn đẹp như thế:
- Không có gì, tại hạ cũng quen rồi. Sáng sớm hôm nay, tại hạ đã gặp năm cô nương. Cô nương chính là người thứ sáu.
- … – Đây có thể coi là thói quen sao? Chàng đang làm gì vậy?
- Chưởng quỹ, ta giao cô nương này cho ông. Phiền ông chăm sóc cô ấy giúp ta.
- Vâng, thưa Bạch thiếu chủ. Chỉ cần công tử trả đủ ngân lượng thì cô nương này xin cứ yên tâm giao cho bản điếm ạ. – Chưởng quỹ 420 cười đáp: – 813, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Hôm nay Bạch thiếu chủ đã đến đây sáu lần, cô còn ngắm chưa đủ sao? Mau dẫn cô nương Bạch thiếu chủ đưa đến lên phòng đi.
- Vâng… – Thu lại vẻ mặt ***, 813 dẫn cô nương mưu đồ lộ liễu đó lên phòng trọ của khách điếm.
- Bạch thiếu chủ còn gì dặn dò không ạ? – Chưởng quỹ 420 nhìn Bạch Phong Ninh vẫn chưa bỏ đi thì nhiệt tình hỏi han.
Bạch Phong Ninh gấp chiếc quạt lại, nhíu mày:
- Chưởng quỹ, ông không thấy chuyện này phiền phức sao?
- Phiền… phiền phức ư? Không, không phiền phức. Không phiền phức chút nào. – Nhà họ không hề cảm thấy phiền phức trước những vụ làm ăn thu về lợi nhuận lớn. Ông ta là chưởng quỹ, lấy tư cách gì để chê phiền phức hay không phiền phức chứ?
- Sao lại không phiền phức? Ta đưa từng người, từng người về. – Bạch Phong Ninh hơi nhíu mày, nụ cười vẫn nở trên môi: – Đặc biệt là họ đều không hề khách sáo. Không phải giẫm lên chân ta thì cũng ngã vào lòng ta, từng người, từng người một. Thật là ngốc nghếch! – Hắn lắc đầu nói.
- Haizzz! – Hợp ý quá còn gì.
- Thế này đi. Ông giúp ta dán tờ thông báo nói là, các cô nương đáng thương không nhà để về đều có thể vào Đại Long Môn khách điếm trú ngụ. – Một lần cho xong.
- Cái… cái gì cơ ạ?
- Không phải đã nói ta trả tiền, ông làm việc sao? Như vậy không được à?
- Không không không, tôi tôi tôi đi làm ngay, đi làm ngay! – Chưởng quỹ 420 buông bàn tính trên tay xuống, chạy ra khỏi quầy, lao vào nhà kho, chuẩn bị giấy viết thông báo dán đầu phố.
Ông ta vừa đi, Bạch Phong Ninh liền chỉnh lại tay áo. Đợi chưởng quỹ vào hẳn trong nhà kho thì mới nhìn cô nương đáng thương mà mình đã nhìn thấy từ lúc bước vào cửa, hai lỗ mũi nhét chiếc khăn trắng lốm đốm máu. Ánh mắt nàng dường như đang chỉ trích việc hắn đã đối xử tàn nhẫn với mình.
Hắn hoài nghi nhíu mày. Hình như tối qua, hắn vẫn chưa làm chuyện gì trời đất không dung với nàng mà, đâu thể bị Long Hiểu Ất đá ra khỏi phủ được. Lẽ nào là con ngựa của hắn? Đến cả Long Hiểu Ất cũng không kịp phản ứng sao? Tốt lắm! Không uổng công hắn đã bỏ ra rất nhiều bạc để mua con ngựa đó. Nó còn thông minh hơn cả Long Hiểu Ất. Tuy nó tới hơi chậm chạp một chút nhưng nhanh hơn Long Hiểu Ất là đủ rồi.
- Cô giơ hai tay lên đi. – Hắn nói với nàng
- Hả?
- Như vậy sẽ không chảy máu nữa đâu. – Hắn lại gần, chỉ vào mũi nàng.
- Thật sao? – Nàng có vẻ không tin.
- Không tin thì cô cứ thử đi. – Hắn chống cằm nhìn nàng, nói.
Nàng nửa tin nửa ngờ giơ hai tay lên, dùng tư thế đầu hàng đứng trước mặt hắn.
Hắn cười dịu dàng vuốt tóc nàng:
- Cô thật biết vâng lời. Vậy chuyện này cô có vâng lời không?
Nàng thấy hắn lấy ra một mảnh giấy đã gấp sẵn, mờ ám lướt qua môi mình, rồi trong lúc nàng không có khả năng phản kháng vì hai tay đang giơ cao, hắn chầm chậm nhét nó vào chiếc túi nhỏ bên sườn nàng. Động tác cúi người làm tóc hắn bay vào má nàng, tiếp đó là tiếng nói thì thầm bên tai nàng:
- Tiền tẩu phu nhân, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời tại hạ chứ?
- Ực! – Nàng nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của mình.
- Ha ha! – Tiếng nuốt nước miếng thành thực đó khiến hắn bật cười. Hắn nhíu mày nhìn nàng nói: – Cô… có muốn thử với ta không? Vụng trộm nhé?
- Phì!
Haizzz haizzz haizzz! Có phải sự việc phát triển hơi chệch khỏi quỹ đạo bình thường không? Tối qua hắn chẳng thèm nhìn nàng thêm một chút, hôm nay lại liền một mạch dẫn về sáu cô gái “thân thế đáng thương”, còn đứng trước mặt nàng diễu võ dương oai. Lẽ nào hắn chẳng qua chỉ là một người cưỡi ngựa trắng. Chẳng lẽ tìm bạch mã hoàng tử khó thế sao? Hắn lại còn rủ nàng… vụng trộm với hắn nữa chứ?
Đáng ghét! Điều đó càng hấp dẫn hơn.
- Cô có muốn không? Hả? – Hắn ghé sát tai nàng hơn.
- Tôi…
- Có muốn không? Hả? – Đôi mắt xám của hắn hơi khép hờ, kề sát môi nàng hơn nữa, nhìn như thể sắp chạm vào đôi môi của nàng.
Đợi… đợi một chút. Nếu như miệng nàng bị bịt lại, mũi cũng bị nút thì sao? Nàng sẽ thở bằng gì? Nàng sẽ về chầu trời mất.
- Xì! – Hơi thở của Long Tiểu Hoa làm máu trong mũi dồn xuống cổ họng. Bà mẹ kế ૮ɦếƭ tiệt! Đến cả việc hôm nay Bạch mã hoàng tử sẽ đến mà hắn cũng đoán trước được sao? Hắn làm cho nàng chảy máu cam, không hít thở được! Như thế nàng không thể gần gũi Bạch mã hoàng tử được rồi. Hu hu!
Bạch Phong Ninh lùi lại, kịp thời phản ứng. Nụ cười rộng lượng, chỉ vào mũi nàng:
- Xem ra hôm nay cô không tiện rồi. Nhưng không sao. Chúng ta…
Hắn ngừng lại, đứng thẳng người, lùi xa nàng, giọng vẫn bủa vây lấy nàng:
- Ngày tháng còn dài.
- Bạch thiếu chủ xem thông báo viết thế này được chứ? Thiếu chủ! – Ông chưởng quỹ hồ hởi từ nhà kho đi ra, tay cầm tờ thông báo vừa viết xong.
Bạch Phong Ninh lập tức xoay người, lại tỏ vẻ chẳng thèm để ý đến nàng. Hắn liếc nhìn chưởng quỹ 420 mở tờ thông báo ra, chỉ lạnh lùng đáp:
- Ông cứ quyết định là được rồi.
- Nhưng không phải Bạch thiếu chủ…
- Tiền tẩu phu nhân! – Hắn quay người gọi Long Tiểu Hoa vẫn đang trong trạng thái đờ đẫn. Hắn giữ khoảng cách vừa đủ để chưởng quỹ không thể nhìn thấy nụ cười của hắn dành cho nàng: – Mong cô suy nghĩ về lời đề nghị vừa rồi của Bạch mỗ.
- …
- Tại hạ sẽ đợi câu trả lời của cô.
Hắn nói rồi, vén áo choàng bước ra ngoài bỏ lại chưởng quỹ cầm tờ thông báo vò đầu đứng nguyên tại chỗ.
- 1227, Bạch thiếu chủ nói gì với cô vậy?
- Hắn… ờ, hắn hỏi con ngựa trắng của hắn ngủ ở Long phủ tối qua có đạp chăn ra không?
- … Không biết nói dối thì đừng nói. Nói ra thật là mất mặt.
- …
Nàng không có thời gian để lo chuyện mất mặt hay không. Nàng muốn xem xem bạch mã hoàng tử của nàng đã viết lời yêu thương gì trong mảnh giấy đó. Nàng lén ngồi xuống, nấp sau quầy, vừa thở dồn dập, vừa giở mảnh giấy vẫn còn đượm hương thơm:
“Long Nhi…”
Ồ, mới mở đầu mà đã hợp với nàng rồi. Nghe nhé: “Long Nhi”, “Long Nhi”, “Long Nhi”… Không phải là gọi cả họ lẫn tên: “Long Tiểu Hoa”, cũng không phải gọi một tiếng khó nghe như gọi cún con: “Tiểu Hoa”, mà là…
“Long Nhi…”
Ồ, không được. Nàng đang ngây ngất…
Tiếp theo nào…
“Tối qua vừa gặp, lòng đã thấy lo. Ta biết cô thân ở Long phủ, khổ sở vì Long huynh, không được tự do. Hẹn cô giờ Ngọ ba khắc ngày mai, gặp nhau bên bờ sông ngoài thành.
Tái Pu't… Một cành hạnh đỏ.”
Hả? Hạnh đỏ ư? Sao lại chui ra một cành hạnh đỏ chứ? Nó đã khiến nàng bị ảnh hưởng tâm lý hết sức nặng nề. Nàng nghĩ cuối cùng người đó đã phát hiện ra cuộc sống đau khổ của nàng. Nàng biết chàng tuyệt đối sẽ không vờ như không thấy. Hóa ra, chàng cố ý che giấu trước mặt Mẹ kế, đợi ngày giúp nàng tháo cũi sổ ***g. Dù là hạnh đỏ thì nàng cũng mặc kệ. Thật là hạnh phúc!
Nàng áp má mình vào mảnh giấy trắng đó mà không hề cảm thấy bóng đen phía sau đang bao trùm lấy nàng.
- Xem ra, bệnh cũ của cô lại tái phát rồi!
Haizzz! Sao lại có tiếng của Long Hiểu Ất vậy? Tuyệt đối không có chuyện ngày nhớ đêm mơ đến hắn. Bây giờ mới là sẩm tối, còn chưa tới lúc mơ ngủ, hơn nữa, nàng vừa véo mình vài cái để chứng minh là mình không nằm mơ giữa ban ngày rồi. Ồ… Không phải là nằm mơ, mà nàng lại nghe thấy tiếng Long Hiểu Ất sao? Đừng, đừng mà…
Nàng vội quay đầu lại thì chỉ thấy một cái bóng cao mặc áo choàng đen, khoanh tay trước ***, nở nụ cười lạnh lùng phía sau mình. Nàng còn chưa kịp mở to đôi mắt ra nhìn thì đã vô thức nhét ngay mảnh giấy trên tay vào miệng để hủy chứng cứ.
- Giờ Ngọ ba khắc ở bờ sông ngoài thành ư? Hừm! – Có mấy chữ đó mà cô cũng phải ngồi xổm trên nền nhà nghiên cứu. Cô quả là ngốc nghếch!
Nhai giấy được nửa chừng thì nàng nghe thấy kẻ địch cho biết đã biết toàn bộ tin tức về lá thư bí mật của mình. Nàng khóc dở mếu dở không biết nên nuốt tiếp mảnh giấy đó hay là nhổ ra nữa.
Hắn im lặng, nhếch môi nhìn nàng, điệu bộ bình thản đến nỗi khiến nàng cảm thấy như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hắn đón lấy chén trà chưởng quỹ 420 cung kính đưa, mở nắp nhấp một ngụm rồi hỏi ông ta:
- Hôm nay ai đến đây vậy?
Chưởng quỹ 420 cúi đầu, nhíu mày nhìn ánh mắt dò xét khách điếm của đương gia. Hu hu! Làm sao để đương gia trách tội lên 1227 đây?
- Thưa đương gia, bây giờ Bạch công tử đã bao trọn khách điếm này. Người hôm nay đến cũng chỉ có Bạch công tử…
Người có thể để tái Pu't là “Một cành hạnh đỏ” thì cũng chỉ có Bạch Phong Ninh thôi. Hắn hứ một tiếng lạnh lùng, đặt mạnh chén trà lên mặt quầy khiến nó phát ra tiếng “cạch” giòn tan. Thấy người ở dưới chân mình vẫn đang do dự không biết nên nuốt mảnh giấy đó hay là nhổ nó ra, hắn vén áo choàng, cúi người xuống nhìn nàng nở nụ cười nguy hiểm.
- Muốn đi không? – Khẩu khí thương nghị cực kỳ dân chủ.
- Hả?
- Giờ Ngọ ba khắc ngày mai, ở bờ sông ngoài thành. Muốn đi không? – Giọng hỏi han đầy mê hoặc.
- Tôi… – Nàng có thể nói nàng muốn đi sao?
- … – Cô dám nói?
- … – Vậy huynh còn hỏi tôi làm gì?
- Ta hỏi lại cô một lần nữa. Có muốn đi không? – Giọng hỏi han đầy mê hoặc, có thêm phần uy hiếp.
- … – Hắn cố ý. Chắc chắn là hắn cố ý.
- Hả? – Giọng uy hiếp cao lên. Lần này, hắn không che giấu bản chất nữa rồi.
- … Không muốn. – Nàng rất muốn khóc…
- Nói nhỏ quá! Ta không nghe thấy. – Hắn chậm rãi phủ định.
- … Không muốn… – Hu hu… Làm gì có kiểu ép người như vậy. Nàng muốn đi, muốn đi, rất muốn đi. Nàng vô cùng muốn đi…
- Không nghe thấy. – Hắn tiếp tục thản nhiên phủ định.
- Không muốn. – Hu oa oa! Nói dối sẽ bị giảm thọ. Hắn đang từ từ ***, ***, *** nàng!
- Không nghe rõ.
- Tôi không muốn đi, không muốn, không muốn, không muốn đi. Ai đi người đó là con rùa, là cóc nhái. Ai đi người đó sẽ bị chó đuổi cắn. Ai đi người đó sẽ rơi xuống sông, bị hà bá ăn thịt.
- Tốt lắm! Bản thân cô không muốn đi thì ta cũng không ép cô nữa.
- Hu hu…
- Bây giờ, cô đi theo ta. – Sau đó, hắn sẽ trị cái tật xấu của nàng.
- Hả?
Một lát sau, cảnh tượng cực kỳ quen thuộc lại xuất hiện bên trong bờ tường Long phủ. Long đại tiểu thư lại một lần nữa biểu diễn tuyệt kỹ “hạnh đỏ vượt tường”.
- Tiểu thư không sao chứ ạ? – Tiểu Đinh lo lắng nhìn ánh chiều tà chiếu trên đầu. Tiểu thư của cô bị phạt tay cầm cành hạnh đỏ đứng trên chiếc ghế nhỏ với tư thế thật hiên ngang.
- Hứ! Đúng là một kẻ thiếu sáng tạo. Cái cách cũ rích này vẫn còn dùng lại. Quá kém! Dù sao ta cũng quen rồi.
- Long Tiểu Hoa nói, rung rung chiếc khăn trắng nhét ở lỗ mũi mà không hề cảm thấy những câu nói của mình làm cho da mặt mình dày hơn. Dù sao bây giờ là mùa hè, thể lực của nàng cũng tốt hơn lần trước rất nhiều.
- Tiểu thư, Tiểu Đinh thật thấy xấu hổ cho tiểu thư.
- Làm gì phải xấu hổ? Tư thế của ta rất anh dũng. Một cành hạnh đỏ hướng về phía chiều tà thể hiện quyết tâm không hổ thẹn của nàng. Ngày mai! Để xem làm sao nàng vượt qua được sóng gió, mò trăng đáy bể, để đi gặp gian… không, không phải gian phu mà là bạch mã hoàng tử của nàng.
- Tiểu thư không thấy mỗi lần tiểu thư bị đương gia bắt gặp thật là mất mặt sao?
- … Là hắn quá xuất quỷ nhập thần. Làm sao ta biết được hôm nay hắn sẽ đến kiểm tra khách điếm chứ? – Ưu điểm lớn nhất của Long Tiểu Hoa chính là chưa bao giờ đổ lỗi cho mình: – Tiểu Đinh, em nói xem thường ngày Long Tiểu Hoa ta đối xử với em thế nào?
- Ồ! Không thế nào ạ.
- Sao lại không thể nào? Ta luôn chia sẻ mọi thứ với em, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà.
- Vâng, đúng vậy. – Tiểu Đinh gật đầu: – Nhưng từ khi đi theo tiểu thư, thời gian hưởng phúc của em cũng ngày càng ít đi, còn tai họa thì càng ngày càng nhiều.
- …
- Giống như bây giờ, tiểu thư bị phạt, em cũng phải đứng dưới nắng cùng tiểu thư. Tiểu thư đừng nói nữa sẽ tốt hơn đấy ạ.
- Tại sao? – Đến tự do phát ngôn cũng không có ư?
- Bởi vì đương gia nói, từ lúc tiểu thư bắt đầu chịu phạt đến giờ Ngọ ba khắc ngày mai, mỗi câu nói của tiểu thư với em đều được ghi lại để báo cáo với đương gia?
- … Em sẽ không báo cáo câu này chứ? – Đó chẳng phải là tận tụy quá đáng sao?
- Có chứ. Bao gồm cả câu nói của tiểu thư, tiểu thư đã quen rồi và đương gia chẳng có chút sáng tạo gì cả ạ.
- …
May mà nàng còn chưa nói kế hoạch vĩ đại của mình với nha đầu phản đồ này. Nàng quyết định rồi. Không thể chịu tiếng mà lại không làm được. Ngày mai, nàng nhất định sẽ…
- Tiểu thư, có ai nói chuyện này với tiểu thư chưa?
- Chuyện gì vậy? – Nàng nhìn Tiểu Đinh phản đồ đang nhìn nàng với ánh mắt xót xa.
- Nhìn nét mặt của tiểu thư có thể dễ dàng biết tiểu thư đang nghĩ gì. “Giờ Ngọ ba khắc ngày mai, mình nhất định sẽ đi tìm Bạch mã hoàng tử.” Đúng không ạ?
- …
- Ghi lại thôi.
- … Tiểu Đinh, em… Hu hu hu…
- Tiểu thư giả vờ khóc. Ghi lại.
- … Oa oa oa oa!
- Tiểu thư ngã từ trên ghế xuống. Ghi lại.
- Vì Bạch mã hoàng tử, ta phải cố lên. Dù có phải vào hang hùm miệng sói thì ta cũng tin hạnh phúc của mình giống như ngôi sao không thể bị dập tắt như đốm lửa.
- … Ừm. Ghi lại.
- …
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Khi trong tường Long phủ đang huyên náo thì ngoài tường lại có tiếng nói chuyện:
- Thiếu chủ không về sơn trang. Thiếu chủ đã đến Long phủ nhưng lại không vào. Thế là thế nào ạ? – Thiếu hiệp mặc đồ đen xách kiếm, đứng bên cổng Long phủ cười, nhìn nét mặt kỳ quái của Bạch Phong Ninh. Bây giờ không phải là lúc đi dạo. Ngày nào thiếu chủ ra ngoài cũng có các cô nương với số phận bi thảm xông đến.
- Ta ngắm xem cành hạnh đỏ đó có thể vượt tường không.
- Hả?
- Ngươi không thấy cành hạnh đỏ đó đang chào ta sao? Thật đáng yêu! Ái chà! Ngã mất rồi. Ha ha!
- … Thiếu chủ, thứ của người khác thì rất khó lấy. Thiếu chủ nên an phận một chút đi ạ.
- Với chiều cao của cô ấy đúng là khó có thể, nhưng nếu ta ôm cô ấy để cô ấy vươn tay ra ngoài thì sớm muộn gì cũng vượt được tường thôi. Đúng không?
- … Thiếu chủ, đã có ai nói là thiếu chủ rất hạ lưu chưa?
- Không phải câu này từng nói rồi sao? – Đôi mắt màu xám nhìn lại phía sau, Bạch Phong Ninh xòe quạt cười: – Nhưng “người không hạ lưu, phí đi tuổi trẻ”[1].
[1] Câu gốc là “Nhân bất khinh cuồng, uổng thiếu niên”. Đây là câu đại ý được rút ra từ bài thơ Lão thiếu niên của Đường Bá Hổ đời nhà Minh, có nghĩa là: Người không dũng khí, uổng phí tuổi trẻ.
- Thiếu chủ, tốt nhất đừng sửa câu nói của người xưa.
Thật hổ thẹn cho thiếu chủ. Từ nhỏ đã học võ công thoát thân, thích châm biếm những câu nói của người xưa, lại còn sửa đổi nó hạ lưu như vậy.
- Đến giờ Ngọ ba khắc ngày mai, còn mấy canh giờ nữa? – Xoay người, Bạch Phong Ninh nhún vai, dứt khoát rời khỏi cổng Long phủ: – Không biết Long Hiểu Ất nghĩ thế nào về cành hạnh đỏ của ta?
- … – Còn có thể nghĩ gì được chứ? Đương nhiên là muốn cho thiếu chủ một trận rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc