Khách Điếm Đại Long Môn - Chương 07

Tác giả: Tinh Dã Anh

Điều kiện kén vợ quái gở của Bạch thiếu chủ 
- Long Tiểu Hoa, không đánh xong khúc này thì chớ có ăn cơm.
- Híc…
- Không đọc xong cuốn sách dạy cờ tướng này thì không được ra ngoài.
- Híc híc…
- Ai cho cô xem mấy cuốn sách vớ vẩn này? Đem mấy cuốn sách vớ vẩn dưới gối của tiểu thư xé hết đi cho ta.
- Híc híc híc…
- Ta bảo cô vẽ non nước, cái kênh thối này là gì vậy?
- Híc híc híc híc…
- Cấm được dùng thìa. Không học được cách dùng đũa thì sẽ không được ăn cơm.
- Oa oa oa oa!!!
- Long Tiểu Hoa, ta cảnh cáo cô, không được tè dầm.
- Mẹ ơi, cứu con với, cứu con với! Con không muốn mẹ kế. Con không muốn mẹ kế!
Toát mồ hôi lạnh, Long Tiểu Hoa bật dậy. Hai tay nàng khua khoắng trước mặt khiến cho Tiểu Đinh giật mình sợ hãi khi cô bê chậu nước rửa mặt vào.
- Tiểu thư, tiểu thư lại gặp ác mộng ư? – Tiểu Đinh đặt chậu nước lên bàn, giữ chặt ***g *** đang đập thình thịch vì sợ hãi của mình. Cô nhìn Long Tiểu Hoa còn thở hổn hển trên giường: – Hằng năm, cứ mỗi lần đương gia về phủ là tiểu thư lại gặp ác mộng. Mọi người đều vui vẻ đón năm mới, còn tiểu thư thì ôm chăn run rẩy không ngủ được.
- Tiểu Đinh, Tiểu Đinh, hắn về thật rồi đúng không? Hắn về thật rồi. Á á á! Không phải ta đang gặp ác mộng. Hôm… hôm qua, hắn lại bắt đầu ép ta học cầm kỳ thi họa. Hắn thật quái đản! Híc! – Nàng chìa mười đầu ngón tay sưng đỏ ra trước mặt Tiểu Đinh: – Em xem, em xem, ngón tay của ta…
- Không cần phải xem đâu. Tiếng đàn của tiểu thư tối qua đã làm hàng xóm xung quanh không thể nào ngủ được. Vừa sáng sớm Giả quản gia đã phải qua xin lỗi họ rồi. – Tiểu Đinh thở dài. Khúc Lệ phượng hoàng tối qua đã bị tiểu thư đánh lung tung thành “Nước mũi phượng hoàng” rồi. Khúc nhạc hay như vậy đã biến thành những âm thanh hỗn loạn. Sự thực đã chứng minh, phượng hoàng có đẹp hơn nữa thì nước mũi cũng nhỏ hỏng bức tranh thôi.
Những thanh âm của khúc “Nước mũi phượng hoàng” đương nhiên không thể làm vừa lòng đương gia. Đương gia nhíu mày, không nói gì, đảo mắt như muốn ném tiểu thư ra khỏi cửa.
Tiểu Đinh chớp chớp đôi mắt sưng mọng cả đêm không được chợp mắt nhìn Long Tiểu Hoa thông cảm:
- Dường như bệnh cũ của đương gia lại phát tác rồi. – Đối với một cây gỗ mục hết hy vọng, có cần phải gây khó dễ như vậy không? Vẻ nữ tính của tiểu thư cần thiết đến thế sao? Cố ép tiểu thư tỏ ra nữ tính còn khó hơn là làm cho cây khô lại nở hoa.
- Đúng vậy. Ta lại mơ thấy cảnh tượng mình bị ngược đãi khi hắn bước vào phủ bảy, tám năm trước. Hắn ép ta đánh đàn, đọc sách dạy cờ tướng, không cho ta đọc tiểu thuyết, ép ta vẽ tranh. Hắn còn quản cả chuyện ta tè dầm.
-… Tiểu thư, điều cuối cùng ấy, nếu đương gia không quản lý cô thì em sẽ là người chịu khổ thôi. – Bệnh tè dầm của tiểu thư từ nhỏ đã không thể nào sửa được. Tiểu Đinh cực kỳ đau khổ. May mà đương gia đã điều trị được cái tật xấu này của tiểu thư.
- Tiểu cô nương mười một tuổi tè dầm thì có gì sai chứ? – Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ mà đã phải thành thân nên mới bị hắn bỏ. Hắn còn sỉ nhục nàng trước mặt mọi người. Bóng đen tuổi thơ in sâu vào tâm trí và nó sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời nàng.
- Tiểu thư, đến năm mười hai tuổi, cô vẫn tè dầm nhưng đương gia đã điều trị được bệnh đó của cô trước năm mười ba tuổi.
- Cái cách đặt bô lên giường, ép ta mỗi tối phải ngủ với cái bô mà gọi là điều trị sao?
- Đương gia nói cách này mới có hiệu quả…
- Hắn còn không cho ta dùng thìa ăn cơm. Ta ghét dùng đũa. Ta dùng thìa cũng có thể ăn rất ngon mà.
- Tiểu thư làm vãi cơm ra nền nhà, ra bàn, ra y phục, phần còn lại mới rơi vào miệng. Thật sự không thể nói là dùng thìa có thể ăn ngon được.
- Hắn vốn là loài cầm thú chỉ thích nhìn ta cầm đũa mà không gắp nổi thức ăn cho vào miệng đến mức thèm phát khóc thôi. Còn nữa, dùng đũa thì gặm sườn làm sao được chứ? – Mỗi lần nàng vừa ngồi ăn vừa khóc thì hắn lại lạnh lùng ngồi bên nở nụ cười sung sướng.
-… Tiểu thư, Giả quản gia nói, đương gia khổ công dạy dỗ cô thành một cô nương hiền thục thật sự. Như vậy mới có thể lọt vào mắt của đàn ông. – Thực ra cô có thể hiểu đương gia không muốn có một người vợ mới mười một tuổi, còn tè dầm, không biết dùng đũa, bị trừng mắt một cái là khóc ré lên. Khi phu nhân về trời đã bỏ lại cho đương gia biết bao nhiêu khó khăn, một khách điếm sắp đóng cửa và một cô vợ mười một tuổi còn chưa biết cầm đũa, còn tè dầm và vẫn chưa trưởng thành.
- Nông cạn! Đây đúng là một kẻ nông cạn. Hắn chỉ biết để ý chuyện cỏn con. Chẳng có chút khí chất bạch mã hoàng tử nào cả. – Long Tiểu Hoa nhíu mày, phẩy tay trước những chuyện đã qua, vung chăn nhảy xuống đất, đối với việc bản thân không thể tự lo ngay cả những chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi, hoàn toàn không mảy may áy náy.
- Nhưng từ khi đương gia nhận ra bản chất của tiểu thư và rời Long phủ ra ngoài làm ăn thì chẳng phải đương gia không còn quản lý cô quá nghiêm ngặt nữa sao? – Thực ra đương gia cũng rất đáng thương! Nuôi dưỡng tiểu thư bao nhiêu năm mới phát hiện ra hòn đá trên tay mình không phải là viên ngọc thô mà chỉ là hòn đá vừa cứng vừa thối ở trong nhà cầu, là khúc gỗ mục trên núi có lấy về đốt cũng không cháy. Vì muốn dạy dỗ tiểu thư trở thành một trang thục nữ mà đã phải hy sinh hình tượng hoàn mỹ của mình.
- Xì! Em xem hắn tối qua đi. Vừa bị “Không Nội Hàm” kích động một cái là lại nổi hứng lên ngay. – Mẹ kế vẫn cứ là mẹ kế, bản chất tà ác sẽ không bao giờ thay đổi, thế lực hắc ám sẽ tiếp tục gieo tai họa lên đầu nàng.
- Đúng là lần này đương gia trở về có chút không bình thường. – Tiểu Đinh cũng dẩu môi hùa theo. Tiểu thư học hành không đến nơi đến chốn đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong đương gia. Sao đương gia vẫn chưa bỏ cuộc chứ? Lại cả hộp đồ trang điểm nữa. Tuy là giúp tiểu thư mở mày mở mặt… – Tiểu thư, đương gia gọi cô ra hầu đương gia.
Ai đó đang rửa mặt bị nước trên khăn xộc cả vào mũi.
- Khụ khụ khụ! Nàng bỏ khăn mặt ra, suýt thì sặc – Hắn gì cơ? Hắn bảo ta tới hầu hạ hắn sao?
- Vâng. Nha đầu trong nhà bảo em đi báo cho tiểu thư biết. Tiểu thư đừng quên mình đã thề, nếu cô cố ý chiếm dụng tài sản chung quý báu của Long phủ, cũng chính là đương gia tuyệt sắc, thì cả đời sẽ không gả đi đâu được…
- Ta thề như vậy bao giờ? – Nàng giật giật khóe miệng, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về lời thề này.
- Có mà. Chính là sau buổi tối năm đương gia bắt cô cầm cành hạnh đỏ đứng nhìn ra ngoài tường rào ấy. Cô đã đập bàn nói, đẹp thì có là gì, đừng cậy mình đẹp mà có thể tác oai tác quái. Long Tiểu Hoa ta và Mẹ kế Long Hiểu Ất quyết không đội trời chung. Nếu ta hai lòng thì…
-… Thì làm sao? – Dường như có một chút ấn tượng rồi…
- Thì… Long Tiểu Hoa ta sẽ bị bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa giẫm lên người, cả đời phải làm bà cô già ở Long phủ.
-… – Lời thề này thật là khủng khiếp.
- Lúc đó em đã bịt miệng tiểu thư lại nhưng cô đang bực mình và còn cắn vào tay em.
-… – Đúng là rất giống việc nàng đã làm.
- Vậy bây giờ tiểu thư có đến hầu đương gia không ạ?
-… – Em thấy thế nào? – Nàng nhìn Tiểu Đinh với ánh mắt dò hỏi. Long phủ này có ai không biết, với khuôn mặt vừa mới ngủ dậy, Long đại đương gia liệu có thể tùy tiện gặp người khác không? Mỗi khi thức dậy, dáng vẻ hắn mang vài phần lười biếng, vài phần tùy hứng, có chút nhăn nhó vì không thích dậy sớm, lại còn hơi trẻ con nhõng nhẽo đòi ngủ nướng, mái tóc đen buộc gọn lúc bình thường xõa hết ra trước ***, thắt lưng thì buộc hững hờ, y phục vứt lung tung, *** trần còn lộ ra, mắt lim dim môi nhếch lên nhìn nàng…
Phì phì phì! Tại sao lại nhìn nàng như vậy? Đừng mà, đừng mà, tuyệt đối đừng, đừng nhìn nàng. Nàng không kìm nén được đâu. Tại sao Mẹ kế Long Hiểu Ất lại như cốc nước hoa quả, món ăn màu sắc như vậy chứ? Tại sao hắn không ghê tởm một chút, tà ác một chút. Đứng trước hắn, những điều nàng đã nói, sẽ không bao giờ rung động vì vẻ đẹp đó, không bao giờ bị mê hoặc bởi tình cảnh đó, thực ra đều chỉ là ví dụ. Nhưng hôm nay nhất định phải giữ gìn sự thanh bạch của bản thân, bởi vậy chỉ còn một cách, đó là chạy thoát thân…
- Tiểu thư! Tiểu thư chạy đi đâu thế?
- Đi làm.
- Nhưng tiểu thư luôn đi làm muộn. Tiểu thư sẽ dọa ૮ɦếƭ ông chưởng quỹ đấy.
- Chưởng quỹ ư? Ta không quan tâm người khác cảm thấy thế nào. Ta không muốn ૮ɦếƭ vì lời thề độc của mình.
©STE.NT
Khách điếm Đại Long Môn nằm ở cổng thành người xe nườm nượp. Từ Long phủ phía tây thành chạy đến, Long Tiểu Hoa cảm thấy hôm nay trong thành có gì đó khác lạ vì nàng thường để ý đến những tin đồn bên đường nhưng hôm nay không có bất kỳ lời bàn tán nào về mình. Dường như cái tên mà hôm qua Long đại đương gia nhắc tới đã đẩy những lời bàn tán về nàng đi và chiếm vị trí vững chắc.
- Bạch Phong Ninh, thiếu chủ nhà họ Bạch muốn kén vợ trong thành đấy.
Thiếu chủ nhà họ Bạch ư? Chính là kẻ đã dung túng cho thuộc hạ ăn quỵt, trêu chọc con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt, võ công tuyệt đỉnh, hai mươi lăm tuổi còn chưa lấy vợ đó sao? Ừm… chẳng có chút hứng thú gì. Mau đi thôi.
- Nhưng không được. Nghe nói hôm nay thiếu chủ nhà họ Bạch sẽ vào thành, tất cả các cô nương trong thành đều có thể tham gia, giống như hoàng đế kén phi tần vậy.
Ném tú cầu đi. Ném tú cầu vui lắm đấy. Nàng muốn xem cảnh tượng nam nhi ném tú cầu như thế nào? Nàng vui vẻ huýt sáo sải bước về phía khách điếm.
- Ai bảo cô nương nào cũng đủ tư cách? Thiếu chủ nhà họ Bạch có sở thích rất kỳ quái. Người giang hồ không bình thường như chúng ta đâu.
Ái chà! Lại còn sở thích đặc biệt sao? Hừm, rất phù hợp với nhìn nhận đầu tiên của nàng về hắn. Quả đúng là kẻ chẳng ra gì.
- Thiên kim con nhà quyền quý không lấy, minh châu bảo ngọc không lấy, người có số phận không đủ bi thảm cũng không lấy.
Không phải thiên kim nhà quyền quý, không phải minh châu bảo ngọc được cha mẹ cưng chiều, không phải người có cảnh đời chưa đủ bi thảm? Sao điều kiện quái gở này lại nghe quen thế nhỉ?
- Vậy thiếu chủ muốn lấy một cô nương như thế nào?
Phải đấy. Phải đấy. Dường như nàng cũng muốn biết, người đó thực sự là…
- Gia môn bất hạnh, bị ngược đãi tàn tệ, tốt nhất là một cô nương không cha không mẹ, không nơi nương tựa, đáng thương đến bi thảm tột cùng. – Hợp với nàng quá nhỉ.
- Chẳng trách hôm nay, lão gia nhà tôi kéo tiểu thư từ trong phòng ra mắng cho một trận, còn nói cô ấy không phải là con đẻ của mình.
- Cái gì? Nhà cô cũng thế ư? Tiểu thư nhà tôi cũng bị phu nhân bắt xuống phòng giặt đồ, không giặt hết tất cả quần áo thì không được đi ngủ. Tối qua, tiểu thư đã khóc suýt ngất đi đấy.
Những kẻ nước đến chân mới nhảy này! Thảo nào hôm nay lại chẳng có ai bàn luận về cảnh ngộ bi thảm của nàng. Bọn họ nghĩ rằng chỉ sau một đêm mà có thể so bì mức độ bi thảm được với nàng ư? Xí! Nàng tuyệt đối không để những thiên kim tiểu thư đó vượt lên, muốn nói về bi thảm thì ai có thể tranh với nàng, nàng việc gì phải lo chứ?
Nàng cố hếch mũi về phía đám đông nhưng phát hiện ra chẳng có ai nói về mình cả. Một hộ lớn bên phố mở cửa lớn, đẩy tiểu thư đang khóc lóc thảm thiết ra ngoài. Nước mắt ướt đẫm, cô nương ấy co rúm người nhìn người vừa đẩy mình ra khỏi cửa.
- Cha! Cha nhất định phải đuổi con ra khỏi cửa mới được sao?
- Kể từ hôm nay, ta không có đứa con gái như ngươi, sống hay ૮ɦếƭ là việc của ngươi. Đừng đến tìm ta. Hứ! – Người đó nói xong thì phủi tay áo, bước vào trong nhà.
Nàng vội vàng đỡ cô nương dưới chân mình lên nhưng cô nương đó lại nhìn nàng nói:
- Hu hu! Cứ tưởng là ai? Hóa ra tiểu thư nhà họ Long.
-… Nhà cô đang… – Dọn dẹp ư?
- Hu hu!… Tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng thành này chỉ mình cô cảnh ngộ bi thảm. Bây giờ… Hu hu hu! Tôi còn bi thảm hơn cô.
-… Tôi tôi tôi… – Nàng không thể nào ngờ nổi, nàng không biết mình có nên thức tỉnh trước lời nói của cô tiểu thư này không? Cô ta khóc lóc cũng chẳng được gì. Mọi người nên cùng trao đổi xem làm thế nào để cảnh ngộ càng bi thảm càng tốt.
- Hu hu! Cha tôi nói, lần này mọi người đều cạnh tranh công bằng. Cô đừng tưởng dựa vào sự thê thảm của mình thì có thể lọt vào mắt xanh của thiếu chủ nhà họ Bạch. Muốn so bi thảm, bây giờ bất cứ cô tiểu thư nào cũng bi thảm hơn cô. Cô có bị đuổi ra khỏi nhà không? Cô có bị người ta đẩy xuống đất không? Cô có khóc như tôi không…
- Thoải mái quá!
- Gì cơ?
- Tôi nói, cô khóc thật thoải mái. – Nàng không quen cô tiểu thư này lắm, chỉ biết cô ta là một trong những cô bạn của Lâm Nội Hàm. Nàng lại hỏi: – Vậy, cô bị đuổi ra khỏi nhà rồi thì sẽ sống ở đâu?
- Vớ vẩn! Tất nhiên là tôi sẽ đến nhà thúc thúc tôi ở phía tây thành rồi. Hứ! – Cô ta nhẹ nhàng uyển chuyển đứng dậy, gạt nước mắt, đi về phía tây thành.
- Haizzz!
- Tránh ra. Đừng có cản đường tôi.
-… – Cô tiểu thư này bị đuổi ra khỏi nhà chỉ vì để đáp ứng điều kiện kén vợ của thiếu chủ nhà họ Bạch sao? Còn nữa, cha cô ta chắc đã lén nhét cho cô ta rất nhiều ngân lượng, giấu đầy *** trông như phụ nữ có thai vậy. Lẽ nào chưa chồng mà chửa cũng là điều kiện kén vợ của thiếu chủ nhà họ Bạch?
- Cha! Cha đừng đuổi con gái ra khỏi nhà mà.
Một tiếng kêu gào vang lên trước mặt Long Tiểu Hoa.
- Mẹ, con gái đã làm sai điều gì mà mẹ lại đuổi con ra khỏi nhà.
Hai tiếng kêu gào lại vang lên trước mặt Long Tiểu Hoa.
- Cha! Cha cho con gái lấy chút son phấn và váy lụa rồi hãy đuổi con đi. Nhà chúng ta phá sản thật rồi sao?
Ba tiếng…
- Mẹ, đợi con gái gả vào Bạch phủ, con sẽ quay về trị tội con nha đầu đã đá con này mới được. Tuy rằng mẹ ra lệnh cho nó ức hiếp con nhưng ai cho nó đá mạnh như vậy chứ? Đáng ghét!
Bùng phát!!!
- Trời ơi! Đây là thế giới gì thế này?
- 1227, ai cho cô lớn tiếng trong quán? – Chưởng quỹ cau mày, ông ta chẳng chút xúc động trước những màn kịch trên phố như đại nghĩa diệt thân, gia đình khốn đốn, nhà tan cửa nát, vợ con ly tán mà chỉ nghiêm khắc giáo huấn người làm của mình.
- Chưởng quỹ 420, ông chớ cho rằng ông sinh được con trai thì mọi chuyện không liên quan đến ông. – Nàng sắp làm cho ông ta tức đến nội thương, liếc nhìn 813 đang hát mà không hiểu tại sao nha đầu này lại có thể bình tĩnh được như vậy trong lúc dân chúng cả thành đang cực kỳ quái đản: – 813, cô không cần phải giả vờ bi thảm sao?
- Nhà tôi không phải gia đình quyền quý? Tôi cũng chẳng phải thiên kim tiểu thư. Gia đình tôi trọng nam khinh nữ, chẳng hề để ý đến một tiểu nha đầu như tôi. Vậy nên tự nhiên tôi phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của thiếu chủ nhà họ Bạch rồi.
- … – Bây giờ xem ra ai cũng phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của thiếu chủ nhà họ Bạch, nàng chẳng còn gì để nói. Tạm thời cho dù còn chưa biết Bạch thiếu chủ có phải là bạch mã hoàng tử của mình hay không, nhưng thấy mọi người đều vượt qua những ưu điểm bản thân, nàng vẫn cảm thấy không vui.
- Nhưng 1227 này, nghe nói hình như cô mất tiêu chuẩn rồi. – 813 nhún vai, không có chút tình chị em hoạn nạn có nhau gì cả: – Tôi nghe chưởng quỹ 820 nói, hôm qua đương gia đã tặng cho cô một bộ đồ trang điểm trước mắt mọi người đúng không?
- Haizzz! Chỉ là một họp son phấn vớ vẩn thôi, có nói lên điều gì đâu? – Thật đúng là chuyện tốt chưa ra cửa, chuyện xấu đã ập đến.
- Bình thường thì chẳng nói lên điều gì nhưng lúc quan trọng này, khụ… khụ khụ! – 813 nghiêm túc, vỗ vai 1227.
- …
- Muốn có đủ tiêu chuẩn tham gia kén vợ, cô phải khiến cho đương gia ngược đãi cô mới được. Nếu tình cảnh của cô còn tệ hơn của tôi thì tôi cũng không để ý chuyện cùng làm chị em với cô, nâng khăn sửa túi cho Bạch thiếu chủ. Cố lên nhé!
- … – Đây là chuyện có thể cổ VKch lệ sao?
Sự việc thật kỳ quái, mọi người xung quanh cũng thật lạ. Ý thức về nguy hiểm của Long Tiểu Hoa đang quay cuồng trong đầu.
Đến sẩm tối, mặt trời còn chưa xuống núi, những tia nắng cuối ngày vẫn còn trải rộng, thì hầu hết các cô nương trong thành đã rơi vào cảnh không chốn nương thân, không nhà để về. Long Tiểu Hoa lê bước nặng nhọc về nhà, không có thời gian mà quan tâm đến những cảnh khiến người ta rơi nước mắt, bi thảm tột độ, địa ngục trần gian phía sau mình nữa, đầu nàng lúc này chỉ có một câu hỏi cực kỳ nghiêm túc.
- Phải làm thế nào để “bà mẹ kế phiên bản nam” Long Hiểu Ất đối xử với mình tồi tệ hơn nữa?
- Long đại đương gia, huynh có biết dạo này mình rất không làm tròn chức trách của một bà mẹ kế không? Huynh có biết gần đây tôi đã bị rất nhiều người tùy tiện vượt qua rồi không? Có biết tôi từ vị trí tấm gương bi thảm thứ nhất tụt xuống cuối cùng khiến bản thân cảm thấy đau khổ thế nào không? Có biết tôi thật sự rất muốn bị ngược đãi một chút? Híc… Tôi xin huynh đấy, hãy ngược đãi tôi đi. Đừng vì tôi yếu đuối mà thương xót. Tôi xin huynh đấy!
Những câu xin đánh, xin đập, xin ngược đãi này, nàng nên đau khổ nói ra hay dùng chiêu khóc lóc nhỉ?
- Tiểu thư về rồi!
- Ừm! – Nghe tiếng Giả quản gia, nàng mới ngẩng đầu lên không biết mình đã bước về đến cửa nhà lúc nào. Đang định lên tiếng thì đã thấy mấy người hầu trong nhà bê ghế bước ra khỏi bậc cửa không nói gì, bắc ghế xé hết những câu đối ngoài cửa đi.
Câu đối ư?
Vẫn chưa đến năm mới mà. Cửa lớn nhà nàng dán câu đối từ bao giờ thế? Sáng sớm nay vì mải trốn hầu hạ Mẹ kế mà nàng dậy từ sáng sớm, chạy đi bằng cửa sau nên không chú ý cổng chính bị người ta dán câu đối lúc nào.
- Tiểu Giáp, chuyện gì thế này? – Nàng bước lên bậc thang, ngẩng đầu nhìn câu đối đỏ đó.
Câu đối trên viết: “Cao quý, kiêu sa, trẻ con tính tự nhiên”.
Câu đối dưới viết: “Vụng về, xấu xa, đen tối, ngược đãi vợ”.
Hoành phi: “Long môn Hiểu Ất”[1].
[1] Long môn Hiểu Ất: Hiểu Ất nhà họ Long.
- Phì! – Nàng nhìn ba tờ giấy đỏ dán ở cửa nhà mình mà cảm thấy nó đã nói lên bản chất dị thường của Long Hiểu Ất một cách cực kỳ chính xác. Bản chất dị thường này đúng là cực đỉnh trong cực đỉnh, đáng sợ của đáng sợ. Lòng nàng bỗng dâng lên cảm xúc sùng bái vô hạn người viết ra hai câu đối này, hận rằng không thể lấy thân báo đáp. Người này đã dùng vài nét Pu't vẽ nên tình cảnh khốn cùng của nàng. Thật đúng là khiến cho nàng rất vui!
- Tiểu Giáp, Tiểu Giáp! Câu đối này là…
- Tiểu thư, lão hủ cũng không biết nữa. Nó tự nhiên xuất hiện. Lát nữa cô vào nhà đừng chọc giận đương gia nhé. Hôm nay, cô không ở nhà nên không trông thấy mặt đương gia khi nhìn thấy câu đối này đâu.
- Hắn làm sao?
- Đương gia đứng trước cổng rất lâu, mắt lim dim, cắn răng ngẫm nghĩ về câu đối này, không ai dám đến gần, đến gần là ૮ɦếƭ chắc. Cũng không biết ai lại hiểu rõ như vậy… Ờ, không, là họ muốn chọc tức đương gia. Lần này, đương gia bảo ta sai người đi xé nó xuống, vứt vào bếp lửa, đốt lấy tro.
- Lấy tro làm gì?
- Đương gia nói để pha trà đón khách.
- Đón khách ư? – Dùng tro đen đón khách sao?
Long Tiểu Hoa chớp mắt hoàn toàn không hiểu ý câu nói của Giả quản gia. Mấy chữ, viết bằng mực đen đó như rồng bay phượng múa, khí thế ngạo nghễ, từng nét, từng nét đều mang theo sự phóng khoáng, nhưng gia đinh lại không chần chừ bóc chúng từ trên tường xuống
- Không ngờ Long huynh lại coi thường thư pháp của Bạch mỗ như vậy.
Tiếng vó ngựa thong dong bay đến bên tai Long Tiểu Hoa, giọng nói quen thuộc khiến nàng nghĩ đến hồi ức đau khổ về kẻ ăn quỵt.
Nàng giật mình quay lại thì chỉ thấy kẻ đáng ghét mai danh ẩn tích vẫn mặc bộ đồ trắng nhìn mình, lại là nụ cười đó. Nàng ngẩn người đứng trên bậc thang, cắn môi nhìn bóng trắng bước đến.
Bạch công tử đó cưỡi một con ngựa trắng như tuyết. Trên tay hắn cầm thanh kiếm bạc, ánh bạc của thanh kiếm càng lấp lánh hơn dưới ánh chiều tà. Cơn gió cuối ngày thổi tà áo trắng tung bay. Mái tóc đen được buộc gọn và cài cây trâm ngọc trắng. Đầu không đội mũ nên mái tóc đen rủ xuống vai được gió thổi tung lên. Mấy lọn tóc trước mặt bị gió thổi bay làm lộ ra đôi mắt đang ẩn chứa nụ cười. Không hề như nàng nghĩ, thậm chí vì nàng quên mất là mình đang ngây người ngốc nghếch nên cũng mỉm cười.
- Tiểu thư đang nhìn Bạch mỗ hay nhìn con ngựa trắng vậy?
- Tôi tôi tôi… tôi… – Nàng đang nhìn tổng thể cả hắn và con ngựa trắng. Làm sao đây? Nếu hắn không phải là kẻ tiểu nhân ăn quỵt thì hắn thật phù hợp với mẫu bạch mã hoàng tử trong lòng nàng. Nàng… nàng… nàng không thể mất thể diện như vậy được. Thu ánh nhìn lại, thu lại ngay.
- Tiểu thư! Sao cô có thể nhìn chằm chằm vào đàn ông như vậy chứ? Cô mau vào nhà đi. – Giả quản gia không hài lòng nhìn ánh mắt của tiểu thư nhà mình. Ông hận là không thể nhảy lên, nhảy đến bên con ngựa trắng và người chủ áo trắng của nó lôi họ đi để ngăn cái nụ cười và ánh nhìn rực cháy của Bạch công tử đó lại.
- Tiểu Giáp, Tiểu Giáp, để tôi nhìn một chút, một chút thôi. Thật là trắng, thật thuần khiết, thật là thích! Híc! Ông tránh ra nào. – Nàng nhảy lên, lắc lắc đầu, nàng còn muốn ngắm vị công tử bạch mã đó. Công tử đó nhẹ nhàng xuống ngựa, vỗ vỗ con ngựa trắng, nở nụ cười, nhìn Giả quản gia ưu nhã nói:
- Tại hạ là Bạch Phong Ninh, bạn cũ của Long đại đương gia – Long Hiểu Ất. Phiền ông thông báo giúp một tiếng.
- Công tử là Bạch thiếu chủ – Bạch Phong Ninh ư? – Giả quản gia giật mình. Ông có cảm giác tiểu thư phía sau mình đang tiếp tục nhìn như muốn chảy nước miếng về phía vị công tử đẹp như tượng ngọc này. – Tiểu thư, giữ đạo làm vợ, giữ đạo làm vợ. Tiểu thư lại muốn bị phạt cầm cành hạnh đỏ đứng nhìn ra ngoài tường sao?
- Ơ… – Ai đó đau khổ nhíu mày, thảm hại thu ánh nhìn của mình lại nhưng vẫn cố đứng bên Giả quản gia.
Thấy tiểu thư như vậy, Giả quản gia đành phải hắng một tiếng nói:
- Đương gia đã căn dặn, nếu Bạch thiếu chủ đến thăm thì phiền hãy thanh toán bữa ăn hôm trước rồi…
- Soạt! – Một tờ ngân phiếu kẹp giữa hai ngón tay ngọc đã ngăn câu nói của Giả quản gia lại. Bạch Phong Ninh đã hiểu rõ con người Long Hiểu Ất coi tiền như tính mạng của mình: – Ngân phiếu một trăm lạng bạc không cần trả lại. Số bạc còn thừa…
Hắn nhếch mép cười, quay sang Long Tiểu Hoa vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mình và nói:
- Thưởng cho tiểu nhị đã nói chuyện cùng ta hôm đó.
Bùm bùm bùm!!!
Ngựa trắng như tuyết!
Tướng mạo đường hoàng!
Gia thế hiển hách!
Khinh công tuyệt đỉnh!
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm!!!
Điều kiện kén vợ lại phù hợp với nàng như vậy.
Thích cứu cô nương yếu đuối ra khỏi tai họa, quan tâm lo lắng, bù đắp thiệt thòi.
Dùng câu đối để đả kích Mẹ kế giúp nàng.
Còn chòng ghẹo nàng trước mặt mọi người…
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm!!!
Bạch… Bạch mã hoàng tử, cuối cùng chàng cũng đã xuất hiện. Híc… Nàng cũng không trách chàng đến muộn, cũng không định đá cho chàng một cái. Chắc chắn là ông trời muốn thử thách nàng mà thôi. Ông trời ơi, những thời khắc quan trọng thế này, xin hãy cho nàng ghi nhớ mãi trong lòng. Cảm tạ ông trời! Cuối cùng nàng đã gặp được bạch mã hoàng tử của mình.
Mẹ kế, những ngày tốt đẹp của hắn chính thức kết thúc rồi. Từ nay về sau sẽ có người che chở cho nàng. Híc híc híc! Cảm động quá!
- Tiểu thư, cô trốn sau lưng lão hủ khóc gì thế? Nước mũi chảy cả ra rồi kìa.
- Híc híc! Tiểu Giáp, tôi xúc động quá! Xúc động quá! Ông không xúc động sao? Ông không mừng cho tôi sao? Chàng xuất hiện rồi. Chàng xuất hiện rồi.
- Ai xuất hiện cơ?
- Bạch mã hoàng tử, phu quân tương lai cưỡi ngựa trắng ấy.
- Ai cơ?
- Chính là Bạch… Hả? Bạch công tử đâu rồi?
- Công tử đó đã đi qua bậc cửa đến đại sảnh chào đương gia rồi.
- Chàng chàng chàng chàng… chàng không nhìn tôi thêm một chút sao?
- Tiểu thư, người ta không nhìn cô đâu. Người ta đưa tấm ngân phiếu cho tôi xong là bước vào gặp đương gia luôn. Người đâu, dắt con ngựa trắng của Bạch công tử ra chuồng ngựa?
- … – Sao có thể như thế được? Lẽ nào “Long môn Hiểu Ất xấu xa, đen tối” còn có sức cuốn hút hơn cả nàng sao? Lẽ nào cuộc đời hắn còn bi thảm hơn cả nàng? Tuy “bà mẹ kế” của nàng rất đẹp nhưng chàng là bạch mã hoàng tử cơ mà. Sao có thể vì vậy mà không thèm nhìn nàng lấy một cái chứ? Liệu có nhầm không? Đáng lẽ không nên như vậy. Nàng ở đây đã bị bà mẹ kế đó ngược đãi mà. Chàng không nhìn thấy vòng hào quang bi thảm tỏa sáng trên đầu nàng sao? Sao có thể vì sắc đẹp của bà mẹ kế đó mà không phân biệt nổi đông tây nam bắc chứ?
Mẹ kế và hoàng tử nên là hai thế lực đối lập nhau không đội trời chung, kẻ thù như gai trong mắt chứ? Họ là bằng hữu tốt của nhau, lại còn nhiệt tình, thân thiết trước mặt nàng là ý gì chứ? Không thể như thế được. Nàng muốn phá hỏng, phá hỏng mối quan hệ vô cùng không hợp lý này.
- Tiểu thư, cô vội chạy đi đâu thế?
- Chàng không nhìn tôi. Chàng hoàn toàn không để mắt đến tôi. – Chắc chắn là vì nàng đã thề độc. Nàng không thể vì một hộp đồ trang điểm vớ vẩn ấy mà vứt bỏ hạnh phúc cả đời của mình được. Nàng không muốn bị Bạch mã hoàng tử cưỡi ngựa giẫm qua.
- Cái gì không để mắt đến cô?
- Tôi muốn bị ngược đãi. Tôi muốn bị ngược đãi. Tôi muốn bị ngược đãi cơ…
- …
- Tôi đi gọi Mẹ kế ra ngược đãi tôi. Nếu không thì Bạch mã hoàng tử sẽ không để mắt đến cô nương bé nhỏ đáng thương như tôi.
- …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc