Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng - Chương 03

Tác giả: Mật Kiến

Hôm sau, dù tiệm thú cưng đóng cửa nhưng Mạc Ưu vẫn phải thức dậy vào lúc sáng sớm để cho chó ăn .Cô vừa xuống lầu vừa ngáp dài, Bảo Bảo đang nằm ở trước cửa. Hỉ Nhạc giống như phát cuồng vừa cào cào vừa hướng về phía Bảo Bảo, một mực ghì chặt lấy Ⱡồ₦g sắt. Mạc Ưu vội vàng xua Bảo Bảo đi mở Ⱡồ₦g sắt thả Hỉ Nhạc ra. Hỉ Nhạc vừa ra liền vừa nhảy vừa làm nũng với Mạc Ưu, không nhịn được phóng tới cửa chỗ Bảo Bảo đang nằm ,nhiệt tình như củi khô bốc lửa.
Xem ra đại tiểu thư này đã bắt đầu động dục rồi, phải nhốt nó lại mới được…
“Đừng nóng vội , đợi mẹ chút mẹ dẫn cưng đi tản bộ nha . . .” Mạc Ưu bỏ Hỉ Nhạc xuống đi vào phòng làm việc, đóng cánh cửa thủy tinh lại, chợt phát hiện khoá cửa hình như hơi lỏng thì phải, cô tự nhủ thầm “Ngày mai phải gọi cho A Khoan mua dùm ổ khóa mới . . .” Đóng cửa thật kĩ, cô tóm lấy chó yêu đang rục rịch không yên.
“Bé Bảo Bảo ngoan ngoãn một chút rồi mẹ lại mang cưng ra ngoài. “
Bảo Bảo thấy chủ nhân vừa đi khỏi lại bắt đầu lại gần cửa nằm xuống. Hỉ Nhạc lấy móng vuốt không ngừng cào cào cửa thủy tinh, có vẻ vội vàng hơn nữa còn phát ra tiếng kêu nức nở.
Trước khi bắt đầu đẩy Hỉ Nhạc thông minh không ngừng dùng móng vuốt cậy ổ khóa, ổ khóa vốn đã lỏng bị nó làm vậy lại càng lỏng hơn ,nó càng vội vàng làm vậy hơn, cho nên cửa đóng cuối cùng cũng bị nó mở ra rồi !!
Hỉ Nhạc khoái chí đẩy cánh cửa, Bảo Bảo lập tức nhanh chóng chạy lên đón, lập tức diễn ra một màn củi khô bốc lửa không thề ngừng . . . (cái này thì tự hiểu *cười gian trá* ).
Mạc Ưu ăn xong bữa sáng lại bị tiếng đóng cửa nặng nề làm cho hoàng sợ. Cô tranh thủ thời gian chạy xuống lầu, Bảo Bảo vẫn ngoan ngoãn như trước ngồi ở trong phòng làm việc. Cửa sổ bị mở tung thổi tới từng trận gió mạnh làm cho bảng quảng cáo để trên giá bị thổi rớt xuống.
Mạc Ưu lại gần cửa sổ đóng chỉ chừa một khe nhỏ.Nâng biển quảng cáo lại cô kéo cửa thủy tinh vào mặt tiền cửa hàng, lúc này mới phát hiện ổ khóa so với trước càng lỏng hơn, cửa vừa kéo đã mở. Cô nghi ngờ nhìn qua Bảo Bảo và Hỉ Nhạc đang đứng ở bên kia, bắt gặp hai chú chó con đều ngoan ngoãn quỳ rạp trên đất mới khiến cho cô thoáng an tâm.
“Haizz . . .chính mình lại tự dọa mình!” Nhưng mà hôm nay nhất định phải gọi thợ khóa đến để bảo đảm . . .Mạc Ưu cẩn thận ngẫm nghĩ.
“Hỉ Nhạc, chúng ta đi tản bộ nha !”.
Mạc Ưu la lên nhưng nhìn Hỉ Nhạc lại có vẻ lười biếng hoàn toàn không giống với lúc mới thả ra tung tăng như chim sẻ, Mạc Ưu lo rằng nó đã đói bụng rồi.
“Trước đi một vòng rồi quay về ăn sáng ha. . .”Mạc Ưu cưng chiều vuốt ve Hỉ Nhạc, mở cửa trước dẫn Hỉ Nhạc ra ngoài.
Bảo Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn chủ nhân và Hỉ Nhạc một cái rồi lại nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần, trong nội tâm thầm hô mệt mỏi quá —. . . (cầm thú!!!)
Mấy ngày tiếp theo Mạc Ưu có thể nói là rất cẩn thận.
Thẳng cho đến tối chủ nhật khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Thiên Khoát mới xuất hiện ở tiệm thú cưng.
“Hạ tiên sinh , anh đã về rồi ?”Mạc Ưu rốt cục cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, không khỏi nở một nụ cười sáng lạn với anh, hai má đầy đặn, môi mềm vẽ thành một đường cong, xinh đẹp phóng khoáng khiến cho Hạ Thiên Không sửng sốt.
Không về nhà trước, anh muốn lái xe đi đường vòng tới đón Hỉ Nhạc.
Anh cũng không ngờ việc mình nhớ cún con lại khiến Mạc Ưu nhiệt tình hoan nghênh như vậy, khiến cho trong lòng anh nổi lên một sự rung động khó hiểu.
Trong cả năm anh có hơn phân nửa thời gian là phải đi công tác, đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu tràn ngập chờ mong nói với anh “Anh đã trở lại”, sự nhiệt thành trong đó làm anh như được trở về với ngôi nhà ấm áp .
Nhưng cảm xúc này chỉ trong nháy mắt đã bị anh che dấu rất nhanh.
“Hì Nhạc có khỏe không ?”
Vừa thấy chủ nhân Hỉ Nhạc đã sớm không nén được xúc động. Mạc Ưu liền tranh thủ thả nó ra . Hỉ Nhạc vội vọt lại làm nũng với chủ nhân. Hạ Thiên Khoát ngồi xổm xuống dùng hai tay dịu dàng vuốt ve bộ lông sáng bóng, trong nháy mắt nét mặt đã thay đổi ” Hỉ Nhạc, papa đã trở lại . . . “
Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy anh và cún yêu tình cảm với nhau nhưng giọng nói nhẹ nhàng du dương như vậy cùng nụ cười cưng chiều đến từ một người đàn ông vốn nghiêm túc vẫn khiến Mạc Ưu cảm thấy không quen.
Nhưng tình yêu thương của anh lại làm cô cảm động, vô tình lại ngưỡng mộ Hỉ Nhạc thật may mắn. Có điều Hỉ Nhạc là một con chú chó xinh đẹp ngoan ngoãn nên ai chẳng yêu thích nó?
“Nó rất dễ nuôi, khẩu vị không mấy thay đổi, mỗi ngày tôi đều dắt nó đi bộ một giờ đồng hồ. . . Anh xem cơ thể nó trở nên rắn chắc hơn nhiều!” Mạc Ưu cũng làm theo ngồi xổm xuống khẽ vuốt ve sống lưng Hỉ Nhạc, trải qua một tuần ở chung cô thật là không nỡ rời xa nó!
” Hỉ Nhạc mỗi ngày đều đến công viên chạy bộ, cơ thể vốn dĩ đã rất rắn chắc.” Hạ thiên Khoát không chút khách khí giội cho cô một xô nước lạnh, anh không thích người khác ở trước mặt anh tranh công .Thật sự là rất khó lấy lòng đàn ông! Loại người có quyền thế đều tưởng rằng mọi người xung quanh đều vội vã nịnh nọt anh ta, cô còn không dừng lại tức là tự mình làm mình mất mặt. . .Mạc Ưu chậm rãi đứng dậy không nói gì thêm nữa, chỉ mỉm cười, cũng âm thầm hy vọng anh nhanh chóng rời đi .
“Cô không để cho con chó nào tiếp cận Hỉ Nhạc chứ?”Hạ Thiên Khoát đứng dậy, dõi theo đôi mắt anh thì thấy anh đang nhìn chằm chằm Bảo Bảo ở bên kia cửa thủy tinh, Bảo Bảo như chột dạ quay đầu đi nơi khác.
“Tôi rất cẩn thận” Mạc Ưu trả lời ngắn gọn, đôi mắt sáng ngời tràn ngập tự tin.
Hạ thiên Khoát dừng lại trên khuôn mặt cô một hồi lâu, như muốn xem xem cô có nói thật hay không. Mạc Ưu tươi cười nhìn lại, tiết tấu trái tim lại không tự chủ được đập nhanh hơn.
Cô thực mình may mắn vì không phải cấp dưới của anh, muốn cô mỗi ngày trải qua cái cảm giác kinh hồn táng đảm này thì khẳng định sống không bằng ૮ɦếƭ!
Hạ Thiên Không không tự chủ được bắt đầu thưởng thức đôi mắt cô.
Bây giờ anh mới phát hiện người phụ nữ trước mắt này thật khó để cho người ta nắm bắt, lần đầu tiên gặp mặt cô giống như một tiểu quỷ tinh nghịch đến nói chuyện cũng không có đạo lý rõ ràng. Cái đầu nhỏ xinh xắn nhưng cả người lại tản mát ra một thứ ánh sáng chói mắt.Anh thưởng thức đánh giá người phụ nữ trước mắt này.
Lúc anh dẫn Nhạc Hi rời đi, Mạc Ưu lại bổ sung thêm một câu nói khách sáo áp dụng đối với tất cả khách hàng: “Cảm ơn, hi vọng lần sau có cơ hội phục vụ cho anh!”
Nhưng trong nội tâm cô lại thầm nói: Cuối cùng cũng đi …….. Hạ Thiên Khoát dừng bước quay đầu lại dùng biểu lộ ranh mãnh nhìn cô: “Thật sự còn muốn phục vụ tôi sao?”
“A?” Không ngờ anh lại dùng chiêu này, Mạc Ưu lập tức sửng sốt, tuy nhiên rất nhanh lại chìa ra nụ cười tươi, lại có phần xấu hổ, lưng áo sớm đã có một tầng mồ hôi lạnh “Đương nhiên rồi, Hạ tiên sinh, hoan nghênh rảnh rỗi lại đến. . . “
“Tôi sẽ còn đến nữa.”Anh nói như chém đinh chặt sắt, khóe miệng lại giương lên một nụ cười nhạt làm cho Mạc Ưu kinh hồn táng đảm.
Bất quá ít nhất cô đã lưu lại được ấn tượng tốt cho vị khách khó chiều này.
Cô ngủ một mạch cho đến lúc tỉnh, nằm ở trên giường xem TV cho đến khi lại thi*p đi, không thì thuê một chồng tiểu thuyết về xem rồi mở miệng bình luận, đúng là “Lối sống độc lập” kinh điển.Hôm nay Bách Trữ lại vội vã kéo cô ra khỏi nhà, kéo cô thoát khỏi hàng ngũ phụ nữ sống độc lập.
“Tiểu Ưu, giờ nghỉ rảnh rỗi đừng có ngủ, buổi trưa cùng mình đi uống trà nhé! Chồng mình qua Mĩ công tác rồi, không cho mình đi cùng, thật nhàm chán. . .”Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh làm nũng của Bách Trữ.
“Này,Tiểu Bách, mình cũng không phải chồng cậu, mình van cậu đừng dùng giọng làm nũng với mình có được không? Hại mình nổi hết da gà. . .” Mạc Ưu khoa trương nói, thân thể thoáng run lên “Phụ nữ có thai nên an tâm ngồi nghỉ ở nhà, thời kì mới mang bầu việc đi đứng rất nguy hiểm!”
Trong bốn người Bách trữ là người không có nghĩa khí nhất, lúc trước nói oang oang không cần tình yêu không cần kết hôn tôn thờ sống độc lập lúc già thì vào viện dưỡng lão, ai ngờ cô gái nhỏ nhắn này không lâu sau lại cùng với tổng tài nhãn hiệu trang sức Ancker nổi danh truyền ra tiếng xấu, mấy tháng sau lại như tia chớp kết hôn, đồng thời cũng thăng chức làm mẹ.
Các cô bạn tốt dĩ nhiên chỉ còn biết chúc phúc cho cô! Nhưng lúc gặp mặt vẫn không quên trêu chọc cô trọng sắc khinh bạn, phản bội lời hứa.
“Ha ha…..ở nhà vẫn quen nói vậy! Thật nhàm chán, chồng mình đến cả cửa hang quần áo cũng không cho đi, ở nhà đang chất một đống đơn đặt hang đến kì đây này!” Bách Trữ tuy là oán trách nhưng nghe giọng nói là biết cô là một người phụ nữ hạnh phúc “Đi thôi ,đi uống trà chiều xong sẽ không buồn nữa!”
Mạc Ưu vội vàng từ chối “Mình không muốn phiền phức! Đi uống trà trưa xong còn phải trang điểm, còn phải nhã nhặn như các loại phu nhân giống cậu, mình không quen làm vậy!” Cô hay mặc áo T-shirt quần jean, còn khi ở nhà ngày nghỉ thì ngay cả đồ lót cũng không mặc, chứ nói chi là trang điểm!
“Này! Cái gì mà phu nhân? Cậu dám xem thường mình!” Bách Trữ rốt cuộc cũng dùng lại giọng điệu hồi còn làm bạn thân “Bất quá cái cảm giác có một người để dựa vào, có một người yêu thương mình cũng thật tuyệt! Khách nam bên cậu hình như cũng đông lắm phải không ? Có ai còn độc thân không? Nhanh chạy đến tìm người đàn ông yêu thương cậu đi!”
“Mình không thèm! Mình có Bảo Bảo làm bạn là được rồi, đàn ông so với chó cũng không bằng ! Bọn họ yêu cậu trong một lúc chứ không thề yêu cậu cả đời!” Nhắc tới khách hàng nam trong đầu Mạc Ưu nhất thời nhớ tới hình ảnh Hạ Thiên Khoát đối xử dịu dàng với Hỉ Nhạc…
Cô vội vàng cố gắng xua đi hình ảnh đó, tên đàn ông thối kinh khủng kia đừng có lại xuất hiện trước mặt cô chứ!
“Trước kia mình cũng nghĩ như vậy, nhưng với Tiểu Gia nhà mình thì khác. . .”Bách Trữ đắm chìm trong hạnh phúc, hi vọng cô bạn tốt cũng có thể may mắn giống như cô.
“Mình biết rồi, cậu nhớ nắm chặt lấy hạnh phúc của mình, đừng lo lắng cho mình nữa được không? Một mình mình vẫn có thể sống tốt!” Mạc Ưu đương nhiên có thể cảm nhận được việc cô bạn tốt đang toan tính nhưng cuộc sống trói buộc như vậy dường như không thích hợp với cô, đúng lúc này chuông cửa trong tiệm vang lên, Mạc Ưu sợ khách hàng có chuyện gấp tìm cô nên vội vàng cúp điện thoại.
Cô vội vàng chạy xuống lầu, Bảo Bảo đang dè chừng lấy chân ấn điều khiển từ xa để đóng cửa sắt lại bỗng bị chủ nhân đuổi ra sau văn phòng làm việc.
Cửa mở được một nửa cô cúi xuống nhìn xem người đến là ai thì thấy khuôn mặt còn lạnh lung hơn trước của Hạ Thiên Khoát nổi giận đùng đùng như đi trả thù. Cửa sắt còn chưa mở ra hết thì Hạ Thiên Khoát đã bước vào, lấy khí thế mãnh liệt tới gần Mạc Ưu, dùng giọng lạnh lùng nói: “Cô nhìn chuyện tốt mình làm đi!”
“Sao . . .sao vậy?” Mạc Ưu lùi về phía sau, một luồng mát lạnh chạy dọc sống lưng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc