Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 19

Tác giả: Liên Tĩnh Trúc Y

Do dự khó xử
Mùng một tháng năm là bắt đầu kì nghỉ dài bảy ngày. Sáng dậy, Hứa Trác Nghiên liền gọi điện về nhà, bố mẹ cô đang ngồi ở nhà chơi đánh bài, vì vậy âm thanh rất ồn ào, cảm giác như không thực.
Mẹ nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đó, nào là hỏi han tình hình dạo này thế nào? Bảo phải chú ý sức khỏe, đừng làm việc mệt quá hoặc không thích nghi được thì cứ về Bắc Kinh… Hứa Trác Nghiên kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng cũng ậm ừ đáp lời, cuối cùng cũng thấy hơi bực, nhưng vẫn tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Thôi được rồi thưa mẹ, đừng lo chuyện của con nữa, giờ con đang rất ổn, mẹ chỉ cần chăm sóc tốt cho bố là được rồi, bố mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Cúp điện thoại, tâm trạng vô cùng phức tạp. Đúng lúc ấy điện thoại lại đổ chuông, chô liếc nàm hình, là Liêu Vĩnh Hồng: “Chị Liêu à?”
“Nghiên à, hôm nay có kế hoạch gì chưa?”, Liêu Vĩnh Hồng hỏi.
“Không có, em vốn định ở nhà ngủ thôi!”, Hứa Trác Nghiên đáp luôn.
“Ngủ cái gì mà ngủ, một ngày đẹp trời như thế này, ra ngoài đi dạo với chị đi!”
“Đi đâu?”
“Em đừng hỏi, nhớ mang theo áo bơi, hai bộ quần áo rộng rãi, mười phút nữa chị có mặt ở cổng chung cư nhà em! À phải rồi, đừng có lôi theo cái đuôi của em đấy!”, Liêu Vĩnh Hồng nói một tràng rồi cúp máy luôn.
Hứa Trác Nghiên ném điện thoại đi, nằm dài ra giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà: “Trời ơi, tôi bán mình cho chị rồi, ngay cả mùng một tháng năm cũng bị bóc lột như vậy đấy hả, thật là quá quắt!”, nhưng nói thì nói thế chứ Hứa Trác Nghiên vẫn làm theo.
Hứa Trác Nghiên lập tức bò xuống giường, chuẩn bị đồ đạc. Trần Hiểu Dĩnh cũng không có nhà, chắc là đi ra ngoài mua đồ rồi. Thế là Hứa Trác Nghiên liền để lại một mẩu giấy nhắn cho cô ấy, đúng mười phút sau là xe của Liêu Vĩnh Hồng có mặt ở cổng chung cư. Hứa Trác Nghiên nhìn thấy xe của Liêu Vĩnh Hồng đỗ ở phía xa, cô vẫy tay rồi sải bước đến chỗ xe đậu.
Hứa Trác Nghiên mặc một chiếc áo lệch vai, kết hợp với chiếc váy xanh pha tím, trông rất bắt mắt và tươi mát.
Hứa Trác Nghiên vừa lên xe, Liêu Vĩnh Hồng đã tấm tắc: “Cách phối hợp rất tuyệt, thường ngày đi làm thường thấy em ăn mặc nghiêm túc, giờ thấy em mặc quần áo thoải mái kiểu này thấy đẹp thế!”
“Thật không? Ở văn phòng thì em buộc phải ăn mặc chững chạc một chút!”. Ở trước mặt người khác, “Chị Nghiên” là “Phó tổng giám đốc”, còn trước mặt Liêu Vĩnh Hồng, cô trở thành cô em gái nhỏ đúng nghĩa, vì vậy nói chuyện cũng thoải mái hơn chứ không hay trầm ngâm như bình thường.
“Vết thương ở tay là do vụ va chạm tối hôm ấy đấy à?”, Liêu Vĩnh Hồng đột nhiên hỏi.
“Vâng!”. Hứa Trác Nghiên nhún vai đáp: “Đừng nhắc đến nữa, hôm đấy đúng là làm em sợ ૮ɦếƭ khiếp!”
“Hôm qua chị nghe Đỗ Giang nói, chị cũng ૮ɦếƭ khiếp, không ngờ lại xảy ra những chuyện như thế!”. Liêu Vĩnh Hồng nhìn thẳng về phía trước, lên đến đường cao tốc, chiếc xe bắt đầu tăng tốc.
“Ôi trời, thôi em không nói chuyện với chị nữa đâu, tránh để chị phân tâm!”, Hứa Trác Nghiên bây giờ tự nhiên lại thấy sợ ngồi xe.
“Ha ha…”. Liêu Vĩnh Hồng bật cười: “Thôi đừng nói lăng nhăng nữa, chị đâu có lái xe sau khi uống R*ợ*u, chuyện hôm đó cũng một phần tại chị, đáng lẽ ra chị phải bảo lái xe đợi các em đến khi xong việc, đưa các em về nhà mới phải!”
“Haizz, sao có thể trách chị được? Chẳng ai ngờ được sự việc nó lại thành ra như vậy mà!”
“Vì vậy chị mới nói, hay là công ty mua thêm một chiếc xe, em chịu khó tập luyện, sau này tự lái xe đi cho tiện”, Liêu Vĩnh Hồng nói rất thật lòng
Hứa Trác Nghiên vội vàng xua tay: “Thôi bỏ đi, em không dám nhận đâu, hơn nữa chỉ sang đầu năm sau là em phải về Bắc Kinh mà!”
“Cũng phải!”, Liêu Vĩnh Hồng đáp lời. Ánh mặt trời rất gay gắt, Liêu Vĩnh Hồng lấy kính râm ra đeo rồi nói tiếp: “Lúc đó chị nghe nói hình như vì chuyện tình cảm nên em muốn tạm thời thay đổi môi trường, vì vậy mới rời khỏi Bắc Kinh, vậy thì nếu định trở lại như vậy có nghĩa chuyện tình cảm của em đã được giải quyết ổn thỏa rồi ư?”
Mặc dù đã làm ăn với Liêu Vĩnh Hồng nửa năm rồi, nhưng nội dung các câu chuyện của họ gần như chẳng bao giờ đề cập đến cuộc sồng riêng tư, nhất là vấn đề tình cảm cá nhân.
Hứa Trác Nghiên là một con người, thậm chí còn là người có tình cảm phức tạp. Mà Liêu Vĩnh Hồng cũng là một con người, dường như cũng có những sự từng trải không ai biết và không muốn nhắc đến. Vì vậy hai người qua lại với nhau trong sự dè dặt, không ai động chạm đến “khu vực cấm” trong tâm hồn của người kia. Thế mà hôm nay Liêu Vĩnh Hồng lại chủ động nhắc đến khiến cho Hứa Trác Nghiên có hơi bất ngờ, vì vậy cô trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Em muốn trốn tránh một người, chỉ là người đã đi rồi nhưng trái tim vẫn không thể từ bỏ. Hơn nữa dù gì nhà em cũng ở bên đấy, sớm muộn gì cũng phải về!”
Liêu Vĩnh Hồng gật đầu: “Vậy còn anh ấy thì sao? Sau khi quay về sẽ nối lại tình cảm với anh ấy chứ?”
“Anh ấy?”. Hứa Trác Nghiên ngẩn người giây lát: “Anh ấy ư, em cũng không biết, em không thể quay đầu, cũng không muốn quay đầu!”
“Chị hiểu rồi!”. Liêu Vĩnh Hồng nhìn Hứa Trác Nghiên, nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô, nhẹ nhàng an ủi: “Nhìn bộ dạng của em chị thấy cắt đứt rồi cũng tốt, mặc dù chị không rõ tình hình cụ thể, nhưng chị là người từng trải, chị nói cho em biết, nếu lấy chồng, thì phải lấy một người mà người ta yêu em nhiều hơn, thực ra làm phụ nữ chúng ta, có yêu hay không không quan trọng, kết hôn rồi sinh con đẻ cái, tự nhiên trái tim sẽ thuộc về người ấy. Nhưng đàn ông thì khác, anh ta yêu em thì cuộc sống của em mới hạnh phúc, nếu không sau này cuộc sống của em sẽ chẳng mấy êm đẹp đâu!”
“Cũng phải, rất nhiều người đã nói thế!”
“Hơn nữa giờ em đang trong thời điểm tốt nhất, phải mở to mắt mà lựa chọn một người yêu em và điều kiện tốt một chút. Lấy được chồng tốt còn hơn phải cật lực làm việc kiếm tiền!”, Liêu Vĩnh Hồng nói cứ như đang khuyên nhủ chính bản thân.
Hứa Trác Nghiên gật gù.
Ở phía Đông Nam của Thâm Quyến, ở huyện Nam Áo, điểm cuối của bán đảo Đại Bằng, chiếc xe dừng lại ở khu nghỉ mát Nam Áo Kim.
“Em đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa dẫn em đi thư giãn. Đây là bãi biển nổi tiếng của Thâm Quyến, được mệnh danh là Hawai của Thâm Quyến!”. Liêu Vĩnh Hồng dừng xe lại, lấy túi du lịch ở ghế sau ra và bảo Hứa Trác Nghiên xuống xe.
Đi vào khách sạn, thuê hai phòng đơn, Hứa Trác Nghiên hơi ngạc nhiên nhưng sau nghĩ lại, có người có thói quen sinh hoạt riêng, bản thân mình tiết kiệm quen rồi, nhưng chưa chắc ai cũng muốn chung một phòng tiêu chuẩn với mình.
Lấy chìa khóa phòng, Liêu Vĩnh Hồng nói: “Chị hơi mệt, đi ngủ một lát, tối nay cùng ăn cơm nhé, giờ em đi dạo một chút đi!”
“Ok!”. Hứa Trác Nghiên lấy chìa khóa vào phòng, cất đồ đạc xong xuôi, bôi một lớp kem chống nắng lên da rồi đi xuống lầu.
Khu nghỉ dưỡng được xây dựng bên bờ biển, trước mắt là bãi cát trắng như ngọc, sau lưng là dãy núi Thất Tiên truyền thuyết, giữa dãy núi là dòng thác trong mát, cây cối xanh tươi, chim chít líu lo. Ở một nơi cách xa thành phố lớn như thế này, có cảm giác như mình đang ở cõi thần tiên, non xanh nước biếc tuyệt vời. Liêu Vĩnh Hồng đúng là rất biết chọn địa điểm!
Một mình đi dạo trên bờ biển, bãi cát trắng lấp lánh ánh mặt trời ấm áp. Hứa Trác Nghiên cởi dép, xách trên tay rồi giẫm lên lớp cát mềm mại, ngắm nhìn làn nước biển xanh trong vắt, những hàng cây râm mát bên bờ biển, cảm giác lúc này thật thoải mái, thật tự do tự tại. Cô cố gắng tận hưởng những cảm giác tuyệt vời của ánh mặt trời dịu dàng, của những hạt cát mềm mại và sự mát mẻ của những cơn sóng biển đem lại, vứt hết mọi phiền toái khỏi đầu, đắm mình vào vòng tay bao la của biển cả.
Có lẽ đây là một buổi chiều tuyệt đẹp, Hứa Trác Nghiên ngồi xuống dưới một bóng cây, tận hưởng không gian yên tĩnh hiếm có. Ở một ban công trong khu nghỉ dưỡng, có hai người đang đứng chăm chú nhìn cô, bàn luận về cô mà cô hoàn toàn không hay biết.
Liêu Vĩnh Hồng mặt mày vô cảm, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh định thế nào?”
“Làm thế nào ư? Nên làm gì thì làm. Sao thế, chị muốn dạy tôi à?”, anh vặn hỏi lại.
“Anh định ép tôi đấy à?”. Liêu Vĩnh Hồng dụi tắt *** trên tay: “Tôi đã nói rồi, cô ấy không giống như những người khác, tôi đã rửa tay từ lâu rồi!”
“Tôi biết!”. Anh cũng dụi tắt *** trên tay, vứt ra khoảng không trước mặt, đặt một tay lên vai Liêu Vĩnh Hồng: “Vì vậy tôi mới muốn có, mới nôn nóng như vậy!”
“Thực ra Hứa Trác Nghiên rất dễ mềm lòng, anh chỉ cần đối xử tốt, từ từ hẹn hò với cô ấy, có thể sẽ giành được trái tim cô ây, như thế tốt hơn như thế này nhiều!”, Liêu Vĩnh Hồng vẫn có ý muốn thuyết phục anh.
“Từ từ ư, từ từ ra sao? Phải mất bao lâu? Những người phụ nữ mà tôi từng gặp không ít, phải dùng cách nào đối phó với cô ấy tôi rõ hơn chị nhiều! Hơn nữa chuyện tối hôm ấy khiến tôi rất sợ, nếu như hôm đó xảy ra chuyện gì thật, cô ấy sẽ biến mất như thế ngay trước mặt tôi. Cô nói đi, lúc ấy tôi có ân hận cũng có tác dụng gì?”. Anh hằn học nói: “Vì vậy một dao chặt đứt hẳn, chớ phí nhiều công sức, trực tiếp xông lên. Chị yên tâm, không sao đâu!”
“Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cô ấy là mẫu phụ nữ bên ngoài mềm yếu nhưng bên trong thì cứng rắn, tôi sợ…”, Liêu Vĩnh Hồng có vẻ do dự.
“Chị sai rồi, cô ấy là loại bên ngoài thì mạnh mẽ mà bên trong thì yếu đuối!”. Anh hướng ánh mắt về cái bóng phía xa xa ngoài bãi biển rồi quay lại nhìn Liêu Vĩnh Hồng: “Giờ chị thật sự mềm lòng rồi, nhớ chị Hồng hồi đầu ở Châu Hải đã khiến cho không biết bao nhiêu con gái nhà lành chỉ trong một đêm trở nên nổi tiếng, bồi dưỡng không biết bao nhiêu đại gia. Sao thế, vừa mới rút lui mà hào khí lúc ấy cũng mất luôn rồi à?”
“Sao anh toàn lấy những chuyện xấu xa ngày xưa ra để uy hiếp tôi hả?”. Liêu Vĩnh Hồng trợn mắt gắt: “Thôi được rồi, tôi mặc kệ, anh tự làm lấy đi, cứ nghĩ đi, anh phải nghĩ bằng được một cách gì đó mới ổn!”
Liêu Vĩnh Hồng quay phắt người đi thẳng vào phòng, nằm dài ra giường. Còn anh vẫn chăm chú nhìn về phía bãi biển, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười.
Hoàng hôn, Hứa Trác Nghiên và Liêu Vĩnh Hồng đang ngồi ăn cơm bên bàn ăn cạnh cửa sổ, uống R*ợ*u vang, ăn hải sản và nói chuyện công việc. Dần dần, Hứa Trác Nghiên có cảm giác ngà ngà say. Cô cảm thấy tối nay là một buổi tối dễ chịu nhất trong một năm trở lại đây, hóa ra cảm giác say lại thú vị đến thế, ít nhất là trong ngày hôm nay, cô không hề nghĩ đến anh. Tuy nhiên, cái kẻ không được hoan nghênh kia lại dột nhiên xuất hiện, phá vỡ tất cả mọi thứ yên tĩnh của cô.
“Tổng giám đốc Lâm, sao trùng hợp thế? Anh cũng ở đây à?”. Liêu Vĩnh Hồng nhìn thấy Lâm Khởi Phàm đang ngồi ăn một mình ở bàn bên kia trước nên nhiệt tình chào hỏi.
Lâm Khởi Phàm đến gần, nhìn Liêu Vĩnh Hồng rồi nhìn Hứa Trác Nghiên: “Ừ, sao trùng hợp thế?”
“Anh đi một mình à? Hay là cùng ngồi ăn đi!”. Liêu Vĩnh Hồng nhiệt tình mời mọc, nhưng mặt Hứa Trác Nghiên vẫn lạnh như băng. Lâm Khởi Phàm liếc cô rồi nói: “Thôi bỏ đi, tôi đã gọi món rồi, thôi cứ ai ăn của người nấy vậy!”
“Thế cũng được!”. Liêu Vĩnh Hồng trừng mắt với Hứa Trác Nghiên, đợi Lâm Khởi Phàm đi rồi mới nói: “Em thật là, trong lòng nghĩ gì cũng không thể thể hiện hết ra mặt như thế được, làm người ta mất hết thể diện!”
“Em biết, chỉ cảm thấy anh ta không được đứng đắn, không muốn nói nhiều với anh ta”, Hứa Trác Nghiên chu môi nói.
“Không đứng đắn ư? Không đứng đắn với em ư?”. Liêu Vĩnh Hồng cười nhẹ: “Anh ta là vậy đấy, trong giới doanh nhân thành công ở Thâm Quyến này, anh ta có thể coi là một người đàn ông không tồi rồi! À phải rồi, hình như đây không phải lần đầu tiên em như vậy, tại buổi lễ kỉ niệm lần trước, em đã chẳng nể nang người ta ngay trước mặt bao nhiêu người, lại sinh sự rồi phải không?”
“Đâu có, em chỉ quyên góp cho quỹ từ thiện của chúng ta thôi mà!”, Hứa Trác Nghiên ngẩng mặt, đắc chí nói.
“Thôi đi cô, lại còn đắc chí nữa. May là anh ta chứ nếu đổi lại là người khác, ngày mai anh ta sẽ đá *** cô ra khỏi thị trường, trả hàng ngay tắp lự!”. Liêu Vĩnh Hồng còn định nói gì nhưng điện thoại đột nhiên đổ chuông, cô đành phải đứng dậy nghe điện, chẳng mấy chốc quay lại bàn với vẻ mặt căng thẳng: “Em từ từ ăn nhé, chị có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến, có mấy người bạn ở nơi khác đến, chị phải đi tiếp đón một chút!”
“Hay là em đi cùng chị!”, Hứa Trác Nghiên lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy.
“Thôi đừng, muộn quá rồi! Chị không về thành phố nên không thể đưa em về. Chị qua bên đó chào hỏi rồi về luôn, ngày mai vẫn còn chuyện quan trọng cần bàn với họ. Hai ngày tới em cứ ở đây tranh thủ nghỉ ngơi!”, Liêu Vĩnh Hồng nói xong liền tức tốc đi ngay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc