Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 13

Tác giả: Liên Tĩnh Trúc Y

Ăn may
Ngày hôm sau, Hứa Trác Nghiên mặt mày phờ phạc đưa tấm chi phiếu cho phòng tài vụ. Cô liếc phòng làm việc của Liêu Vĩnh Hồng, vẫn đóng cửa, chắc là chưa đến. Cô thầm thở dài, trở về phòng làm việc của mình, bật máy tính lên, kiểm tra số lượng tiêu thụ của các cửa hàng. Cùng với kế hoạch quảng bá thương hiệu lần này, Thủy Dạng sẽ tiếp tục tấn công vào các hiệu thuốc ở các khu trung tâm mua sắm lớn trong thành phố, điều đó có nghĩa là sẽ cùng lúc quản lý ba mươi mấy quầy hàng. Vì vậy nên một núi công việc: tuyển dụng và đào tạo nhân viên, liên hệ với xưởng sản xuất, phân bố và thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm… cùng lúc đổ xuống đầu cô. Hứa Trác Nghiên chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác nữa. Cô nhấc điện thoại bàn, gọi: “Đỗ Giang, anh qua phòng tôi một chút!”
“Ngồi đi”, Hừa Trác Nghiên nhìn vào màn hình, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Chiều nay tôi và anh sẽ cùng đi phỏng vấn. Lần này kế hoạch tấn công vào các khu trung tâm lớn chính là lần ra mắt đầu tiên trên quy mô lớn của Thủy Dạng chúng ta. Vì vậy việc chọn người vô cùng quan trọng, lần này tôi giúp anh một tay, nhưng lần sau anh phải tự làm đấy nhé!”
Đỗ Giang gật đầu lia lịa
“Hai nhân viên dưới quyền anh, anh thấy thế nào rồi?”. Cuối cùng thì Hứa Trác Nghiên cũng rời mắt khỏi màn hình, quay sang nhìn Đỗ Giang.
“Cũng được ạ!”, Đỗ Giang mỉm cười.
Hứa Trác Nghiên cũng cười rồi lừ mắt với Đỗ Giang: “Thế nào là cũng được hả? Tốt là tốt mà không tốt là không tốt! Tôi nói cho anh nghe, làm nghiệp vụ chỉ có thích hợp hay không thích hợp, không có dùng tạm, nếu người này không thích hợp, đến khi làm sụt giảm thành tích chung thì người chịu trách nhiệm chính là anh đấy!”
“Tôi biết ạ”, Đỗ Giang gật đầu.
“Về kế hoạch thúc đẩy thị trường ở các trung tâm lớn, anh có phương án gì không?”. Hứa Trác Nghiên nhìn Đỗ Giang, hi vọng có thể nghe được một vài thông tin có giá trị từ anh ta.
“Thông thường, các sản phẩm mới đưa ra thị trường sẽ có một số hoạt động khuyến mãi, ưu đãi để thu hút khách hàng mới, ví dụ như giảm giá trức tiếp cho sản phẩm, mua sản phẩm tặng quà, hoặc tích điểm hội viên… Chúng ta có thể thử xem sao!”. Đỗ Giang nhìn Hứa Trác Nghiên, dường như có vẻ hơi căng thẳng, rồi lại cúi đầu xuống nhìn cuốn sổ trên tay mình.
“Còn gì nữa không?”, Hứa Trác Nghiên khơi gợi: “Những phương pháp mà người khác thường dùng chúng ta cũng có thể tiếp thu, thậm chí mang ra để sử dụng, nhưng nếu có một phương pháp nào đó mà người khác chưa từng dùng, có thể sẽ dành được thắng lợi không ngờ, có lẽ như vậy sẽ hiệu quả hơn đấy!”
“Người khác chưa từng dùng ạ?”, Đỗ Giang rơi và trạng thái trầm tư, mặt mày ngẩn ngơ, cuối cùng lắc đầu: “Tạm thời tôi chưa nghĩ ra!”
“Haizz…”, Hứa Trác Nghiên thở dài: “Đi đi, cho anh thời gian là một tuần, đi cùng với Mễ Phi Phi, Trương Mạn của bộ phận quảng bá thương hiệu đến các khu mua sắm. À thôi, tùy các anh muốn đi đâu thì đi, tuần sau phải cho tôi kế hoạch khuyến mãi sản phẩm”.
“Vâng!”, Đỗ Giang gập cuốn sổ lại, đứng dậy, nhìn Hứa Trác Nghiên nói: “Vậy tôi xin phép ra ngoài ạ!”
Hứa Trác Nghiên nói thêm một câu: “Nhớ là phải mới mẻ, đừng dùng các phương pháp cũ mòn như các sản phẩm khác, đồng thời cũng phải cân nhắc đến tính khả thi nhé!”
Đỗ Giang khẽ đóng cửa lại, đi ra ngoài văn phòng.
“Tiểu Mễ, Trương Mạn, phó tổng giám đốc Hứa báo chúng ta đi điều tra thị trường, thời gian là một tuần, tuần sau là phải nộp kế hoạch khuyến mãi rối đấy!”, Đỗ Giang nói như một con vẹt rồi khoát tay gọi hai người đẹp.
“Hả?”. Tiểu Mễ là người Phúc Châu, rất xinh đẹp, tóc ngắn, nhuộm màu tím nho, kiểu tóc rất cute, làm việc rất nhanh gọn: “Xin hỏi anh đẹp trai khi nào có thời gian? Em đây sẽ theo hầu anh ạ!”
Còn Trương Mạn là giám đốc bộ phận quảng bá thương hiệu, cùng thứ bậc với Đỗ Giang, đến từ Tứ Xuyên, dung mạo xinh đẹp, thân hình cân đối, làn da trắng nõn, điều đáng nói hơn là tính tình dễ chịu, có hơi e thẹn. Bởi vì cô với Đỗ giang là đồng hương nên tự nhiên sẽ dễ thân thiết với nhau hơn, người trong công ty đều công nhận họ là một đôi, chỉ đáng tiếc là mặc dù họ quen biết nhau từ trước khi vào công ty, nhưng nói theo ngôn ngữ của giới trẻ hiện nay thì: họ là anh em, là bạn bè, quá quen với nhau rồi thành ra không có “điện”, vì vậy Tiểu Mễ xem ra còn bám Đỗ Giang chặt hơn.
Hứa Trác Nhiên đang lên kế hoạch trên máy tính của mình.
Ba mươi lăm quầy hàng, chi phí làm quầy hàng cũng gần một trăm vạn. Mà hàng trưng bày trên mỗi quầy ít nhất cũng mất năm vạn. Nếu như vậy, cộng thêm với việc quỹ an toàn của công ty ít nhất phải chuẩn bị được hai trăm vạn tiền hàng. Mà tiền đặt cọc, tiền lương của nhân viên của ba mươi lăm cửa hàng cũng mất hơn một trăm vạn nữa. Quầy hàng ở trung tâm thương mại không giống như quầy hàng ở các hiệu thuốc, trước đây khi còn làm việc ở công ty trang sức Nguyên Hưởng, chị họ từng nói cho cô biết, hai tháng đầu tiên, khu thương mại thường không cho nợ, ít nhất phải bắt đầu sang tháng thư ba mới được. Như vậy thì nhanh nhất cũng phải chờ đến tháng sáu. Nhưng công ty lấy hàng từ trụ sở ở Mỹ đêu phải trả tiền trước, người ta nhận được tiền rồi mới gửi hàng cho mình. Lại cộng thêm với các chi phí hải quan, thuế má, tiền thuê văn phòng và các chi phí quản lý… Chỉ ở Thâm Quyến thôi, cho đến trước tháng sáu ít nhất cũng phải có bảy, tám trăm vạn.
Hứa Trác Nghiên dự tính khả năng tiêu thụ của các cửa hàng này, nhẩm tính đến tháng sáu là thu nhập tiêu thụ cũng xấp xỉ ngần ấy, nhưng trừ đi phần trăm cho khu thương mại, nêu như chỉ tính riêng lợi nhuận thì ít nhất phải đến cuối năm mới thu hồi được nguồn vốn đầu tư đã bỏ ra ban đầu, đây là trong tình huống thuận lợi nhất.
Lưu động vốn, nếu như không thể điều động vốn, ngộ nhỡ có gì bất trắc, công ty sẽ dừng hoạt động. Cô dán mắt vào màn hình máy tính, đau đầu như Pu'a bổ. Nếu là như vậy, nếu như Liêu Vĩnh Hồng tạm thời không tăng thêm vốn đầu tư vào sản phẩm mới, chỉ riêng việc vận hành ở khu Thâm Quyến này thôi cũng đã rất khó nhọc chứ đừng nói mở rộng ra các khu Bắc Kinh, Thượng Hải và các khu vực khác. Vậy thì bản thân mình trong vòng một hai năm tới sẽ không thể quay lại Bắc Kinh rồi.
Đang nhẩm tính trong đầu thì Liêu Vĩnh Hồng đẩy cửa bước vào, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo của ngày hôm trước, sắc mặt có vẻ mệt mỏi. Vừa bước vào cửa, Liêu Vĩnh Hồng đã hỏi: “Hôm qua thế nào? Thuận lợi chứ?”
Nhìn bộ dạng Liêu Vĩnh Hồng thì có lẽ chị từ Châu hải về thẳng công ty. Hứa Trác Nghiên chợt thấy mềm lòng, nhớ lại chuyện tối hôm qua tuy thấy khó chịu, nhưng có kể ra cũng chỉ thêm rắc rối nên đành nói: “Cũng bình thường, tổng giám đốc Lâm đi ăn với bạn bè, đợi một lúc là đưa chi phiếu đến cho em, sáng nay em đã đưa cho kế toán Hồ rồi!”
“Ừ, thế là chị yên tâm rồi!”. Liêu Vĩnh Hồng thở phào, nhìn thấy mặt Hứa Trác Nghiên vẫn bình thường, mặc dù trong lòng vô cùng hiếu kì nhưng ngoài miệng Liêu Vĩnh Hồng chỉ dám hỏi: “Công ty không có vấn đề gì chứ? Nếu không có chuyện gì thì chị về trước đây, phải tắm rửa một cái. Hôm qua vật vã cả đêm, chị mệt phờ cả người rồi!”
Hứa Trác Nghiên mỉm cười: “Không có việc gì đâu, chị về nghỉ ngơi đi! Mọi việc vẫn ổn, hai hôm nay tập trung phỏng vấn, sau đó sắp xếp đào tạo. À phải rồi, hợp đồng làm kệ đã lấy về rồi, đợi chị kí tên, đặt cọc là họ sẽ làm ngay. Tháng sau làm xong sẽ lắp vào cửa hàng, mọi việc đều rất thuận lợi!”
“Tốt lắm, có em ở đây chị rất yên tâm!”. Liêu Vĩnh Hồng thật lòng khen ngợi rồi quay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hứa Trác Nghiên tiếp tục xem bảng báo cáo tài vụ, còn cả chi phí quảng cáo, cũng may là chi phí quảng cáo là do tổng công ty thanh toán, nếu không thật sự nuốt không trôi. Chẳng trách mà Liêu Vĩnh Hồng phải vay tiền của Lâm Khởi Phàm, chỉ lạ là, chẳng lẽ Lâm Khởi Phàm lại nhiều tiền đến thế?
Trong ấn tượng của Hứa Trác Nghiên, hiệu thuốc, cho dù là một hệ thống các hiệu thuốc cũng đâu đến mức nhiều tiền như vậy? Nhìn xe và cách ăn mặc cùng nơi làm việc xa hoa và cả thói quen tiêu xài của Lâm Khởi Phàm, dường như Phan Hạo Nho, một kẻ đứng đầu nghành kim cương, gây dựng sự nghiệp từ ngành bất động sản cũng chưa xa xỉ bằng anh ta. Không phải dân xã hội đen rửa tiền đấy chứ? hứa Trác Nghiên loáng thoáng cảm thấy con người này không đơn giản chỉ là một ông chủ hệ thống các cửa hàng thuốc.
QQ trên máy tính nhấp nháy, có tin nhắn mới.
Hứa Trác Nghiên mở ra xem, là của Trân Hiểu Dĩnh, tên QQ của cô ấy là “Nụ hồng chờ tình yêu”.
Trần Hiểu Dĩnh: “Chị Nghiên muốn ăn gì để em gọi!”
Tên QQ của Hứa Trác Nghiên là “Chiếc lá nhỏ”: “Gì cũng được, tùy em!”
Trần Hiểu Dĩnh: “Thịt bò xào bách hợp? Mì? Cơm niêu?”
Hứa Trác Nghiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cơm củ cải đi!”
Trần Hiểu Dĩnh nói: “Ok!”
Thoát QQ, Hứa Trác Nghiên bỗng thấy bâng khuâng. Trước đây ở Bắc Kinh cô dùng MSN, trên MSN có rất nhiều bạn bè, có mấy chục người bạn, tuy nhiên người quan trọng nhất vẫn là anh, Phan Hạo Nho, anh cũng dùng MSN. Hơn nữa lại rất thú vị, anh dùng tên thật của mình để đặt tên cho MSN, avatar là hình một cái tẩu *** màu đen, mỗi lần cái tẩu thuốc ấy lóe sáng, cô biết chính là anh.
Bây giờ cô không còn sử dụng MSN nữa, chuyển đến sống ở một thành phố khác, đổi ngành, xa rời người thân, bạn bè, bắt đầu lại từ đầu, giống như một Hứa Trác Nghiên hoàn toàn mới mẻ.
Ở Thâm Quyến, mọi người đều quen dùng QQ, cũng tốt, bắt đầu lại tất cả từ đầu.
Còn nhớ lúc Trần Hiểu Dĩnh giúp Hứa Trác Nghiên cài đặt xong QQ, còn giúp cô đăng ký một tài khoản, Trần Hiểu Dĩnh đã hỏi cô: “Chị dùng tên gì đây?”
Cô chẳng buồn nghĩ, gân như buột miệng nói luôn: “Du du ngã tâm”.
Trần Hiểu Dĩnh không biết vì không nghe rõ hay không biết ngõ chữ ấy liền hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Lúc này Hứa Trác Nghiên mới sực tỉnh, vội vàng sửa đi. “Thanh thanh tứ khâm, du du ngã tâm1”
[1] Nghĩa là: Tà áo xanh xanh, em luôn nhớ anh.
Đó là vì MSN của chị họ có tên là “Thanh thanh tử khâm”, vì vậy cô mới cố tình chọn tên “Du du ngã tâm” để cho tương xứng với chị họ. còn nhớ có lần Phan Hạo Nho cũng xây xẩm mặt mày vì gửi tin nhắn cho chị họ sang cho Hứa Trác Nghiên. Những lời lẽ ngọt ngào ấy đã từng khiến cho trái tim cô loạn nhịp suốt một thời gian dài, giờ đã rời xa chị họ, rời xa anh, còn dùng “Du du ngã tâm” làm gì nữa?
Trong lòng chua xót, thấy mình lúc này giống như một phiến lá trôi dạt, liền đặt tên tài khoản QQ là “Chiếc lá nhỏ”
Tất cả đều phải thay đổi, ngay cả một cái tên nick chat cũng phải mới mẻ.
Ăn cơm xong, lại gọi điện cho phóng viên của các tòa soạn lớn xác định lại thời gian đăng các bài viết trên báo. Liếc qua đồng hồ, một rưỡi, vừa đúng lúc, gọi Đỗ Giang vào phòng họp, lúc này trong phòng họp có hai mươi người, Hứa Trác Nghiên đảo mắt nhìn quanh, nhìn Đỗ Giang rồi bảo: “Bắt đầu đi”.
Đỗ Giang gật đầu, “mở bài” rất đơn giản: “Ban nãy mọi người đều xem qua áp phích tuyên truyền của chúng tôi rồi, cũng biết rõ chức vụ và yêu cầu tuyển người lần này của chúng tôi. Để tiết kiệm thời gian, đồng thời cũng là để cho các bạn một cơ hội thể hiện bản thân, lần này chúng tôi đã lựa chọn hình thức phỏng vẫn tập thể. Một lát nữa mọi người sẽ căn cứ vào vị trí ngồi, lần lượt đi lên phía trước, mỗi người có thời gian là ba phút, giới thiệu ngắn gọn về bản thân, nói về ưu thế và kế hoạch của mình trong lần ứng tuyển vào vị trí này. Bên cạnh đó, mỗi người còn phải trả lời câu hỏi của tôi và phó tổng giám đốc Hứa đưa rấu đó. Mọi người đừng căng thẳng, chúng tôi chủ yếu muốn xem khả năng ứng biến tình hình của các bạn, bởi vì chúng ta làm marketing, đây là những nhân tố cơ bản!”. Đỗ Giang nói xong liền quay sang nhìn Hứa Trác Nghiên. Cô gật đầu ra hiệu, lúc ấy Đỗ Giang mới quay lại vị trí ngồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc