Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 06

Tác giả: Liên Tĩnh Trúc Y

Kiếp phù du
Trong văn phòng của Liêu Vĩnh Hồng.
Nghe xong báo cáo của Hứa Trác Nghiên, Liễu Vĩnh Hồng mặt mày hớn hở, chỉ có điều thấy Hứa Trác Nghiên có vẻ hậm hực liền lên tiếng khuyên nhủ: “Không tồi, không ngờ cô có thể hẹn gặp anh ta lo liệu xong việc hợp đồng, sau ngày quá trình tiến triển sẽ rất thuận lợi. Năm cửa hàng đã là kết quả không tồi rồi, chúng ta sẽ làm tốt năm nhà này trước tết, biến chúng thành cửa hàng mẫu, đến lúc ấy sẽ bàn bạc điều kiện, có thể sẽ là một viễn cảnh khác đấy!” Đúng là gừng càng già càng cay, mấy câu này khiến Hứa Trác Nghiên bừng tỉnh, cô nhìn Liễu Vĩnh Hồng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Cùng lúc ấy, ở trong phòng họp của Hải Vương, các giám đốc thu mua và tiêu thụ đang ngồi vây thành vòng tròn, ngây người trước một bản báo cáo, tròn mắt nhìn nhau, không biết ý ông chủ là thế nào.
Trưởng phòng thu mua đưa mắt nhìn khắp lượt rồi lên tiếng: “Chúng tôi đang xem xét các sản phẩm này, cũng đã gửi tài liệu cuả cô ta cho bộ phận tiêu thụ rồi, dự định nghe ý kiến của tổng giám đốc Lâm để quyết định có nhập hay không ạ?”
“Tôi không nói chuyện lý thuyết! Không phải chỉ có chuyện nhãn hiệu này đâu!” Lâm Khởi Phàm chợt nhớ ra khuôn mặt đắc chí của Hứa Trác Nghiên lúc chiều, máu nóng ở đâu bỗng bốc *** đầu, liền lớn tiếng mắng mỏ: “Xem xem báo cáo tiêu thụ của người ta đi, những con số này người ta đứng ngoài cửa hàng chúng ta mà đếm lượng khách đấy, đã nắm rõ được thời gian tiêu thụ, các loại sản phẩm tiêu thụ, xu hướng giá cả đặc điểm khách hàng. Lại còn cả đối thủ cạnh tranh của chúng ta nữa, các người đã nghĩ đến điều này chưa? Các người xem đi, với số lượng tiêu thụ ở một cửa hàng nhỏ của sản phẩm này, nếu đặt trong cửa hàng của chúng ta có phải đã trở thành bước tăng trưởng tiêu thụ mới rồi không?”
Lâm Khởi Phàm thực sự không ngờ một cửa hàng nhỏ chưa đầy sáu mươi mét vuông với doanh thu trên dưới mười vạn tệ, ngay tháng đầu tiên khi tung ra sản phẩm của “Thủy Dạng” doanh thu từ sản phẩm này đã chiếm 50% tổng doanh thu cửa hàng, hơn nữa lợi nhuận kiếm từ mỹ phẩm còn cao hơn nhiều so với thuốc thang. Lại cộng thêm các quầy hàng được bày trí bắt mắt, các cô bán hàng xinh đẹp, rõ ràng đã tăng thêm đẳng cấp và phẩm chất cho cửa hàng thuốc, lượng khách hàng tăng lên là điều chắc chắn, vì vậy ngay buổi chiều lúc Hứa Trác Nghiên đưa cho anh bản báo cáo, dù là lý trí hay cảm tính, Lâm Khởi Phàm đều đã có quyết định cho việc nhập sản phẩm này, chỉ có điều lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh trực tiếp mở miệng ra, thế nên cái cớ “người uống cà phê dễ thỏa hiệp” đã trở thành bậc thềm tốt cho anh xuống nước.
Lâm Khởi Phàm cảm thấy cáu kỉnh với tất cả những chuyện này.
Trưởng phòng thu mua và trưởng phòng tiêu thụ liên tục nhấm nháy nhau, rõ ràng đã lâu lắm rồi không thấy ông chủ nổi nóng. Đây là một người đàn ông nhanh nhạy vũ bão, cương nghị làm việc rất quyết đoán, mặc dù đối xử với cấp dưới không tồi nhưng cũng chằng hề khách khí đối với những “nguyên lão” bên cạnh, thường xuyên mắng mỏ thằng thừng. Chỉ có điều, vụ nổi nóng gần đây nhất đã hơn nửa năm rồi, vốn dĩ càng làm ăn lớn, các hạng mục dần đi vào quỹ đạo rồi ông chủ sẽ thay đổi tâm tính, không tiếp tục nổi nóng nữa. Nào ngờ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Bọn họ đang than thầm, trong khi đó Lâm Khởi Phàm dường như vẫn chưa hả lòng hả dạ, vẫn đang tiếp tục chỉ trích. Mãi cho đến lúc hết giờ làm, điện thoại Lâm Khởi Phàm đổ chuông, cuộc họp mới kết thúc.
Hứa Trác Nghiên làm việc xong mới phát hiện trong văn phòng chẳng còn một ai, hoá ra mọi người đều đã về cả rồi. Cô vừa thu dọn đồ đạc định về, thì đột nhiên điện thoại trong văn phòng đổ chuông, vốn định không nghe nhưng thấy điện thoại cứ đổ chuông mãi, cô đành nhấc máy: “A lô, công ty mỹ phẩm chăm sóc da Thủy Dạng xin nghe ạ!”
“Xin chào!” một giọng nữ lảnh lót vang lên: “Chào chị, em đến xin việc bởi vì gặp chút sự cố trên đường nên em đến muộn, xin hỏi giờ em đến có được không ạ?”
“Ừm cô ứng tuyển vào vị trí gì vậy? Cô tên là gì?”. Chiều nay Hứa Trác Nghiên đã phỏng vấn mấy người, đều không như ý, vì vậy cô trân trọng từng người đến ứng tuyển, hy vọng không bỏ sót bất cứ người thích hợp nào.
“Em tên là Trần Hiểu Dĩnh, ứng tuyển vào vị trí hướng dẫn mua hàng ạ!” giọng nói của các cô gái này rất dễ nghe, chắc là một cô gái cởi mở, dễ thương và xinh xắn.
Hứa Trác Nghiên liền mở xấp hồ sơ dự tuyển trên bàn mặc dù nhất thời chưa tìm được tài liệu về người có tên là Trần Hiểu Dĩnh, nhưng cô vẫn nói: “Cô cần bao lâu để đến công ty tôi?”
“Chắc khoảng nửa tiếng ạ!” có thể nghe ra sự háo hức trong giọng nói của cô ta.. Sự háo hức này đã gây được thiện cảm cho Hứa Trác Nghiên. Một người biết trân trọng cơ hội phỏng vấn ắt sẽ biết trân trọng chức trách và nỗ lực làm việc. Nghĩ vậy cô liền nói: “Được rồi, tôi đợi cô, cô cứ đến thẳng đây đi!”
“Vâng ạ, cảm ơn phó giám đốc Hứa! Em nhất định sẽ đến trong nửa giờ nữa, tạm biệt.”
“Ok!” Nói thực lòng mỗi khi đồng nghiệp gọi cô là phó giám đốc Hứa cô vẫn vô thức nhớ đến Bắc Kinh. Lúc trước cô ở Nguyên Hưởng, cô cũng được gọi như vậy, giờ vẫn thế. Mặc dù Thủy Dạng nhỏ hơn nhiều so với Nguyên Hưởng, mặc dù ở đây cô không thực sự là một phó giám đốc, rất nhiều khi không chỉ tham gia chiến lược, tổ chức chiến thuật, lên kế hoạch, thậm chí làm báo cáo đào tạo nhân lực cô đều phải đích thân đi làm. Có lẽ công việc của cô giống một trưởng phòng tiêu thụ hơn, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện làm ngày nào cũng có cảm giác rất thoải mái.
Tại sao lại như vậy?
Lắc mạnh đầu Hứa Trác Nghiên đi về phía bình đun nước, lấy một túi hồng trà bỏ vào hai viên đường rồi rót nước sôi vào, sau đó bề cốc trà đến gần cửa sổ, nhìn dòng xe tấp nập qua lịa bên dưới, tư duy bỗng trở nên hỗn loạn. Anh thích uống trà, thích uống Bích La Xuân, thích pha trà.
Mỗi lần anh hì hục trước bàn pha trà rồi bê cho cô một cốc, cô thường uống hùng hục như trâu. Nhìn ánh mắt anh yêu thương dành cho chị họ của mình, cô lại thấy trà này thật đắng chát. Nhưng cùng là loại trà ấy, anh với chị họ lại thưởng thức vô cùng thích thú. Phong thái thanh tao, ánh mắt ấm áp dường như trong cốc trà ấy chứa đựng tình cảm gắn bó mật thiết của hai người họ.
Tuy nhiên có một lần, mọi người cùng nhau đi dạo phố, tự nhiên anh đặt vào trong xe cô, một hộp hồng trà và một hộp đường viên, vui vẻ nói: “Chắc là em thích uống hồng trà!”
Kể từ đó cô yêu thích hồng trà, thích cái vị ngọt nhàn nhạt của trà đắng giống như sự đồng hành của vui vẻ và cay đắng trong mỗi ngày sống trên đời.
Cuộc sống như phù du, sống phải biết đối tốt bản thân.
Mệt thì nghỉ.
Sai cũng chớ oán trách bản thân.
Buồn thì tạm thời buông tay.
…..
Chuông cửa vang lên, cô từ hồi ức quay trở lại với hiện thực.
Hứa Trác Nghiên đặt cốc nước xuống, sải bước ra cửa, ấn công tắc tự động ở trước quầy, cánh cửa kính được tự động mở ra.
“Chào chị, em đến để ứng tuyển, xin hỏi văn phòng phó giám đốc Hứa ở đâu ạ?”. Một cô gái mặc áo len đen trắng cùng với chiếc váy bò màu xanh lam đang đứng ở ngoài cửa, vẻ rụt rè hỏi.
Nói thực lòng là Hứa Trác Nghiên có hơi kinh ngạc, nghe giọng nói thì đây đúng là cô gái đã gọi điện ban nãy, nhưng cô không ngờ, một cô gái có giọng nói hay như vậy lại trông như thế này. Cô cứ nghĩ trên đời không có cô gái nào xấu, chỉ có người không biết làm đẹp mà thôi.
Nhưng giờ, cô tin rằng đấng tạo hóa cũng có lúc sơ sót.
Cô gái này ăn mặc rất giản dị, tóc ngắn, trên sống mũi có một gọng kính màu đen vắt ngang qua, khuôn mặt lấm tấm những nốt tàn nhang, mà điều quan trọng nhất là, hàm trên của cô ta bị chìa ra, nói theo cách của các cụ là “răng tung tăng đi trước, môi lả lướt theo sau”.
Giờ thì Hứa Trác Nghiên hiểu rồi, thực ra nhiều khi chuyện tình yêu sét đánh lại là chuyện hết sức tự nhiên. Giống như hiện giờ, ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy cô gái này, dường như cô đã đưa ra quyết định: cô gái này không thích hợp trở thành người hướng dẫn mua hàng, bởi vì dung mạo của cô ấy thực sự rất khó coi. Nhưng một tia thất vọng hiện lên trong ánh mắt cô gái khiến cho Hứa Trác Nghiên tự thấy khinh bỉ mình. Một giám đốc chuyên nghiệp lại để người khác nhìn thấy tâm sự của mình. Hứa Trác Nghiên chợt mềm lòng: “Tôi là Hứa Trác Nghiên, ban nãy chúng ta đã nói chuyện rồi, giờ cô theo tôi đi vào phòng họp nhé!”.
Mắt cô gái đó như sáng lên, dường như không tin vào tai mình, bởi vì vẫn còn cơ hội để nói chuyện là vẫn còn hi vọng, thế nên cô ta vui vẻ đi theo Hứa Trác Nghiên vào phòng họp.
Trước khi bắt đầu, Hứa Trác Nghiên cười vẻ có lỗi: “Tôi rót cho cô li nước nhé?”.
“Không cần đâu ạ, chị cứ làm việc của chị đi ạ!”. Dáng vẻ của cô gái mang lại một cảm giác hoàn toàn khác so với lúc nói chuyện trong điện thoại. Cô gái này lúc nói chuyện qua điện thoại có vẻ rất cởi mở, kiên định. Nhưng cô gái ngồi trước mặt Hứa Trác Nghiên lúc này có vẻ rụt rè, thấp thỏm.
Hứa Trác Nghiên mỉm cười, lấy cốc dùng một lần ra theo thói quen rồi rót nửa cốc nước ấm pha nửa cốc nước lạnh rồi đi vào phòng họp, đặt cốc nước xuống trước mặt cô gái.
“Trần Hiểu Dĩnh!”, Hứa Trác Nghiên lên tiếng: “Cô ứng tuyển vào vị trí hướng dẫn mua hàng ư?”
“Vâng ạ!”, cô gái khẽ ngây người, rồi vội vàng gật đầu. Cô nhìn Hứa Trác Nghiên, ánh mắt chợt u ám: “Em biết ngoại hình của em không thể làm nhân viên hướng dẫn mua hàng được. Em đọc được quảng cáo tìm người của các chị, lại thấy tuyển người làm trong hiệu thuốc nên có lẽ sẽ không yêu cầu cao như ở các trung tâm mua sắm, vì vậy em mới đến thử, em xin lỗi!”.
Mặc dù trong lòng đã có quyết định, nhưng đối mặt với một cô gái nhạy cảm và thật thà như thế này, bảo Hứa Trác Nghiên từ chối thẳng thừng, cô không làm thế được. Nhất là khi nghe thấy cô gái ấy nói “em xin lỗi”, tim cô như run lên.
“Công việc hướng dẫn mua hàng có mối liên quan nhất định tới ngoại hình, nhưng điều quan trọng hơn là kiến thức về sản phầm và kĩ năng bán hàng. Trước đây cô làm nghề gì?”, Hứa Trác Nghiên cười ái ngại: “Thật ngại quá, tôi không tìn thấy hồ sơ của cô, có thể là ở bên bộ phận hành chính rồi, giờ đã hết giờ làm nên...”.
“Trước đây em đã từng làm ở một công ty xuất bản sách, làm đánh máy và chế bản!”, nhắc đến công việc cũ, cô gái tỏ vẻ rất thích thú: “Mỗi phút em gõ được một trăm ba mươi từ, là người đánh nhanh nhất công ty đấy!”.
“Thế hiện giờ cô đã xin nghỉ việc chưa?”
“Dạ rồi ạ, em mới xin nghỉ việc!”, Trần Hiểu Dĩnh ủ rũ nói.
Hứa Trác Nghiên gật gù.
“Em chưa từng làm việc hướng dẫn mua hàng, nhưng em rất thích bán hàng, thích cái cảm giác bán được hàng, nhất là các loại mỹ phẩm. Em rất ngưỡng mộ các cô gái làm việc hướng dẫn mua hàng, không chỉ ăn mặc rất thời trang, rất xinh đẹp, mà còn giới thiệu các sản phẩm làm đẹp thích hợp cho mọi người, đấy đúng là một công việc truyền bá cái đẹp!”
“Công việc truyền bá cái đẹp!”, trái tim Hứa Trác Nghiênn chợt rung lên, đúng là một cách giải thích hay ho. Cô gái này, dưới vỏ bọc xấu xí lại là một trái tim lương thiện và tràn đầy nhiệt huyết.
Hứa Trác Nghiên bỗng thấy khó xử, “Thủy Dạng” mặc dù mới đưa vào Trung Quốc, danh tiếng chưa lớn, nhưng dù gì cũng là sản phẩm quốc tế, nếu như cho cô ấy đứng trước quầy bán hàng, cho dù qua được cửa ải là mình thì cửa ải bên hiệu thuốc chưa chắc đã qua được. Cho dù có được nhận vào làm việc, với nhiệm vụ quảng bá thương hiệu, hình tượng nhân viên hướng dẫn mua hàng có liên quan mật thiết đến hiệu quả và đẳng cấp của sản phẩm, vì vậy nếu ngoại hình không thích hợp sẽ gây ảnh hưởng lớn đến việc tiêu thụ, cuối cùng rồi cũng sẽ bị đào thải.
“Tại sao cô nghỉ việc?”, Hứa Trác Nghiên đột ngột chuyển chủ đề. Cô cho rằng đây là một câu hỏi hết sức phổ biến khi đi phỏng vấn.
“Bởi vì bất công ạ!”, trên mặt Trần Hiểu Dĩnh lộ ra vẻ phẫn nộ: “Em làm việc gì cũng không bao giờ ngại khổ, ngại mệt, hơn nữa lúc làm việc cũng không cần người khác phải giám sát, lúc nào cũng nỗ lực hoàn thành tốt nhất công việc mà lãnh đạo giao cho. Nhưng bọn họ hoàn toàn không căn cứ vào thành tích và hiệu quả làm việc để đánh giá nhân viên, chỉ xem xem ai biết ăn nói, ai biết nịnh nọt, ai biết lấy lòng lãnh đạo thì người đó có cơ hội được thăng tiến và tăng lương. Làm việc trong một môi trường như vậy, em không học hỏi được cái gì, cũng không phát huy được cái gì, hơn nữa lại rất áp lực, em muốn tìm một công việc được trả công xứng đáng, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác, cũng không bởi vì mình xấu xí mà bị người khác bắt nạt, coi thường!”. Nói xong câu cuối cùng, cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Hứa Trác Nghiên như lấp lánh.
Hứa Trác Nghiên gật đầu. Đúng vậy, cảnh ngộ của cô gái xấu xí cô cũng đã từng được nếm trải qua. Mặc dù cô không xấu, nhưng lúc còn nhỏ, bố mẹ đã li thân, bởi vì không có thời gian chăm sóc con, nên mẹ thường cắt tóc thật ngắn cho cô, khiến cô trông giống hệt như một thằng con trai. Lúc ấy, cô vừa gầy vừa đen, đặc biệt là khi so với chị họ có ngoại hình và thành tích học tập đều xuất sắc thì cô chẳng khác gì một con vịt xấu xí, chính bởi vì vậy mà cô cũng từng cảm thấy tự ti và bất công sâu sắc. Khi cô biết để ý chăm sóc cho sắc đẹp, cô mới phát hiện ra trong mắt đám con trai, cô cũng được coi là một cô gái “xinh đẹp”. Vì vậy cô rất thấm thía cái cảm nhận của Trần Hiểu Dĩnh.
“Cô là người bản địa phải không?”, Hứa Trác Nghiên tiện miệng hỏi.
“Không, em là người Sơn Đông”.
“Vậy hiện giờ cô đang ở Thâm Quyến một mình à? Cô ở đâu?”
“Em...”, Trần Hiểu Dĩnh ngập ngừng một lát rồi nói: “Hiện giờ em đang ở Thâm Quyến một mình, trước đây em ở chung với bố, nhưng bố em qua đời rồi!”
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
“Có phải em đã khiến chị khó xử không? Nếu như không có cơ hội, chị cứ nói thẳng với em!” Trần Hiểu Dĩnh mím chặt môi, đôi mắt long lanh, thấp thỏm chờ đợi.
Hứa Trác Nghiên chợt cảm thấy thư thái: “Đúng, nói thẳng là, nghề hướng dẫn mua hàng này không hợp với cô!”
“Vâng cảm ơn chị nhiều, em đã làm lãng phí thời gian của chị rồi!”, Trần Hiểu Dĩnh đứng dậy, ánh mắt buồn bã không thể giấu giếm, trong lúc bối rối đã lỡ đánh đổ cốc nước xuống đất.
“Em xin lỗi, em xin lỗi!”, cô ta vội vàng lấy một chiếc khăn tay ra lau bàn.
“Không cần đâu!”, Hứa Trác Nghiên chạy ra ngoài lấy khăn lau. Trần Hiểu Dĩnh liền đón lấy, lau thật sạch mặt bàn, sau đó lại đi vào phòng vệ sinh giặt sạch giẻ lau, vắt khô rồi phơi ra. Cuối cùng cô đứng trước cửa chào tạm biệt Hứa Trác Nghiên: “Cảm ơn chị, em về đây ạ!”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc