Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương Cuối

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

7.
“Anh có bật lửa chứ?”. Một người đàn ông đột ngột đứng chặn trước mặt Hoa Thiên và hỏi.
“Không!”. Hoa Thiên тһô Ьạᴏ đẩy anh ta ra. Khi chúng tôi đi qua, người đó nhanh chóng nhét một tờ giấy nhỏ vào tay tôi.
“Em muốn đi vệ sinh!”. Tôi bảo Hoa Thiên.
“Đợi đi! Chờ máy bay cất cánh đã!”. Hoa Thiên không chịu rời tôi nửa bước.
“Anh sợ cái gì thế? Bọn họ vẫn nằm trong tay anh, tôi có thể giở trò gì chứ?”
“Được! Vậy anh đợi em bên ngoài”. Hoa Thiên buông tay tôi ra.
“Đi thôi!”. Hoa Thiên đợi tôi ngoài cửa, vừa thấy tôi ra liền xông ngay tới, kéo tôi đi. Tôi chỉ liếc anh ta một cái rồi lẳng lặng đi theo.
“1, 2, 3”. Tôi đếm thầm trong đầu, chuẩn bị tư thế sẵn sàng. “Á!”. Bất thần, tôi ngồi thụp xuống đất, hét to.
“Em sao thế?”. Hoa Thiên hoảng hồn. Trong chốc lát, những cảnh sát cải trang thành hành khách ở quanh đó lập tức bao vây lấy Hoa Thiên. Một tiếng súng vang lên, Hoa Thiên bắn bị thương một người rồi kéo tôi đứng dậy.
“Dừng tay!”. Thẩm Lãng lao đến, quát lớn.
“Đừng qua đây!”. Hoa Thiên nắm chặt cổ áo tôi.
“Rốt cuộc mày muốn gì hả?”. A ௱ôЛƓ cũng chạy tới, vừa khóc vừa nói.
“Muốn tôi cùng ૮ɦếƭ với anh sao?”. Tôi quay đầu lại, nhìn Hoa Thiên.
“Nếu anh không thể rời khỏi đây thì có lẽ đó là một ý kiến hay đấy”. Hoa Thiên kề sát tai tôi, nói.
“An Hoa Thiên, anh có biết tại sao bây giờ tôi chẳng có vẻ vì là sợ hãi không?”. Tôi cười.
“Cái gì?”
“Bọn họ có thể tìm đến đây thì chứng tỏ Lâm Sở và Cố Đại Hải đã được tìm thấy rồi”. Tôi bình thản nói. Tôi có thể cảm nhận được trái tim Hoa Thiên đang đập mạnh.
“Em đừng ngây thơ quá như thế! Họ sẽ không bao giờ tìm được hai người kia đâu”. Hoa Thiên trợn mắt nhìn tôi.
“Nếu phải xuống địa ngục, anh nghĩ tôi sẽ theo anh sao?”. Tôi khẽ bảo.
“Em nói gì?”. Bàn tay Hoa Thiên bỗng nới lỏng ra.
“Tôi nói là anh sẽ phải xuống địa ngục, còn tôi sẽ lên thiên đàng cùng Cố Đại Hải”. Tôi chọc mạnh vào bụng anh ta rồi chạy vụt đi.
Khi đang lao về phía trước, tôi nghe thấy một tiếng súng vang lên. Tôi quay lại nhìn Hoa Thiên, có cảm giác như mình đang chạy trên mây…
“Anh thua rồi. Thực ra, tôi chẳng biết Cố Đại Hải còn sống hay không”. Tôi mỉm cười. Hoa Thiên đang sững sờ đứng ở đó, để mặc cho cảnh sát lao tới, giật khẩu súng khỏi tay anh ta…
8.
“Á! Mẹ ơi! Không đẻ nữa đâu!”. Trong phòng hộ sinh vang lên một tiếng kêu rất đáng sợ.
“Làm thế nào bây giờ?”. Dương Siêu lo lắng, nhấp nha nhấp nhổm ngoài cửa.
“Làm gì được chứ? Cứ đợi thôi!”. Lý Triển Bằng gác hai chân lên nhau.
“Im đi! Anh tưởng lúc đẻ, em không đau chắc?”. A ௱ôЛƓ tát cho Lý Triển Bằng một cái. Dạo này, A ௱ôЛƓ béo lên nhiều, đứa bé trong bụng cô ấy gần được sáu tháng rồi.
“Ôi ôi... Em đánh ૮ɦếƭ anh cũng được, nhưng phải nghĩ đến Tiểu Dao Dao của chúng ta chứ!”. Lý Triển Bằng van vỉ. Đứa bé này ra đời sẽ mang đến cho Triển Bằng hai niềm vui: thứ nhất là Lý ௱ôЛƓ có thể cứu được, thứ hai là anh ấy lại được làm bố. A ௱ôЛƓ cứ luôn miệng gọi đứa bé này là “Thuốc Thuốc” vì cô ấy coi nó như thứ thuốc chữa bệnh cho Lý ௱ôЛƓ, nhưng Lý Triển Bằng bảo cho dù có là “thuốc”[1] thì cũng không thể gọi nó như vậy được, thế nên anh ấy quyết định nếu là con gái thì sẽ gọi là “Dao Dao”, nếu là con trai sẽ đặt là “Nghiêu Nghiêu”.
[1] Từ “thuốc” trong tiếng Trung có âm đọc giống với từ “Dao” và từ “Nghiêu”.
“Sinh rồi! Con gái!”. Cô y tá thò đầu ra nói.
“Vạn tuế!”. Dương Siêu nhảy cẫng lên.
“Vạn tuế! Con trai tôi có vợ rồi!”. A ௱ôЛƓ cũng nhảy cẫng lên.
“Bà cố tổ của tôi ơi!”. Thấy vợ như thế, Lý Triển Bằng lo đến phát khóc.
“Con gái cậu xinh thật đấy!”. Lâm Sở xách một giỏ hoa quả tới thăm Trần Lộ, khen lấy khen để.
“Tất nhiên, con gái mình mà! Bây giờ các cậu phải nịnh mình, nếu không sau này, cậu chàng nào bén mảng tới là mình vác gậy đuổi đi hết”. Trần Lộ ngồi dựa vào đầu giường, cười sung sướng.
“Ôm tí nào!”. Lâm Sở đón lấy đứa bé từ tay Bobo.
“Ôi, đáng yêu quá!”. A ௱ôЛƓ cười tít mắt.
“Đi mau! Đừng làm con bé sợ!”. Lâm Sở vội bảo.
“Mấy tháng nữa tớ sẽ bắt nó về nuôi!”. A ௱ôЛƓ hậm hực.
“Mọi người nghĩ xem nên đặt tên con gái tôi là gì đi!”. Dương Siêu bảo.
“Lâm Niệm Ngư”. Lâm Sở ôm lấy đứa bé rồi hôn vào má nó.
“Tên hay!”. Lý Triển Bằng vỗ đùi bảo.
“Đúng, cái tên đó chỉ hợp với họ Lâm thôi, gọi là Dương Niệm Ngư chẳng hay tí nào”. Trần Lộ cười.
“Hê hê hê!”. Lâm Sở cao hứng, vỗ vỗ đứa nhỏ.
9.
Thẩm Lãng bước trên thảm đỏ trong tiếng vỗ tay của mọi người. Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp để kết hôn. Lý ௱ôЛƓ đi theo sau. Thằng bé mặt mày nghiêm trang, lại còn diện một bộ vest hàng hiệu nữa.
“Đứa bé đáng yêu quá!”
“Chỉ muốn hôn một cái thôi”. Mọi người đều có vẻ thích Lý ௱ôЛƓ.
“Lúc nào mới được ăn đây?”. A ௱ôЛƓ ngả rạp xuống bàn, đã sắp qua giờ lành rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì cả.
“Chẳng phải là mọi người vẫn chưa tới đủ sao?”. Lý Triển Bằng vừa nghịch điện thoại vừa bảo.
“Anh đang nhắn tin với gái hả?”. A ௱ôЛƓ trợn mắt nhìn chồng.
“Trời đất, anh đang chơi trò chơi mà!”. Lý Triển Bằng vội đưa điện thoại cho A ௱ôЛƓ kiểm tra.
“Trông họ hạnh phúc quá!”. Bobo nói với Lâm Sở.
“Anh cũng sẽ cho em một đám cưới, chúng ta đi đăng ký ở nước ngoài là được”. Lâm Sở ôm chặt bạn gái mình rồi tranh thủ không khí buổi lễ để cầu hôn. “Em đồng ý lấy anh chứ?”
“Em đồng ý”. Bobo cũng ôm lấy Lâm Sở, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói. “Cả đời này quyết không hối hận.”
“Anh cũng thế, cả đời không hối hận”. Lâm Sở gục đầu vào vai bạn gái.
“Ngoan nào, con có thích không?”. Dương Siêu đang bận ôm con gái trong khi Trần Lộ mải mê đánh mạt chược với mọi người.
“Anh đừng làm con khóc nữa! Để em chơi một lúc không được hả?”. Trần Lộ lườm chồng.
“Anh không dỗ được”. Mặt Dương Siêu đầy mồ hôi.
“Cậu phải ôm thế này này!”. Lý Triển Bằng bế con Dương Siêu một cách chuyên nghiệp.
“Đáng nể thật!”. Dương Siêu trầm trồ.
“Tất nhiên, cái này phải luyện. Đợi khi nào nó tự ngồi được thì mình khỏi phải bế nữa”. Lý Triển Bằng dương dương tự đắc.
“Tới đây, tới đây!”. Một lát sau, Cố Tiểu Khê ôm váy chạy tới, suýt vấp ngã vì giẫm phải váy.
“Dẹp nào! Dẹp nào!”. Trần Lộ vơ đống bài lại.
“Bây giờ, hôn lễ của anh Cố Tiểu Khê và chị Thẩm Lãng chính thức bắt đầu…”. Cậu MC đợi lâu quá nên đọc ngược cả tên của cô dâu, chú rể.
“Và xin kính mời người làm chứng cho hôn lễ ngày hôm nay, anh Cố Đại Hải!”. Cậu MC giơ tay sang một bên, ánh đèn lập tức rọi vào Cố Đại Hải.
“Cảm ơn mọi người đã tới dự hôn lễ của em gái tôi…”. Cố Đại Hải vừa nói vừa toát mồ hôi hột, phải vớ một cái giấy ăn để lau, không ngờ vụn giấy dính luôn trên mặt.
“Ha ha…”. Một trận cười như pháo rang nổ ra dưới khán phòng.
“Hi hi…”. Cố Đại Hải không hiểu có chuyện gì, chỉ biết cười theo. “Thực ra mối nhân duyên này do tôi và một người phụ nữ nữa chứng kiến, nhưng mà…”
“Anh lại quên lời rồi hả?”. Tôi vội lao lên sân khấu. “Đồ ngốc, chẳng phải em đã bảo anh đợi em à?”. Tôi lườm anh ấy rồi quay ra phát biểu. “Tôi thực sự rất vui, Thẩm Lãng và Cố Tiểu Khê đã vượt qua rất nhiều sóng gió để đến được với nhau…”
10.
“Tiểu Niệm Ngư, đợi bác với”. Cố Đại Hải vừa đuổi theo đứa con gái nuôi của Lâm Sở vừa gọi lớn. Anh rất thích đứa bé này, thích từ vẻ ngoài đến tên gọi.
“Cậu đúng là…! Làm như mình ૮ɦếƭ rồi không bằng, cái gì mà “Niệm Ngư” chứ!”. Tôi đá Lâm Sở.
“Lắm chuyện! Ai bảo lúc đó cậu nguy kịch như thế, lúc mình đi thăm, cậu còn chưa tỉnh, mình sợ ngộ nhỡ…”. Lâm Sở vừa nhìn tôi vừa thật thà kể.
“Cậu chưa mang vòng hoa đến nên mình phải cảm ơn cậu chắc?”. Tôi cấu cho cô ấy một cái.
“Không cần khách khí!”. Câu trả lời của cô ấy chỉ khiến người ta thấy tức hơn.
“Ôi ôi, đáng yêu quá!”. Tôi bế con Trần Lộ.
“Nó rất hợp để làm con dâu mình đấy!”. A ௱ôЛƓ vội nói chen vào.
“Thôi đi! Con gái mình không lấy con trai cậu được, nhỡ sau này, Tiểu Ngư cũng đẻ con trai thì sao?”. Trần Lộ giật đứa bé lại.
“Hoa Thiên thế nào rồi?”. A ௱ôЛƓ hỏi tôi.
“Đã khá hơn trước, chỉ không nhớ được mình là ai thôi”. Tôi cười. Vừa nãy, tôi và Cố Đại Hải đi thăm Hoa Thiên nên mới đến buổi tụ tập muộn.
“An Nguyệt! Cô đã bị bắt!”. Phía cảnh sát mang theo lệnh bắt đến chỗ An Nguyệt. Lúc đó, chị ta đang sống ở một ngôi làng nhỏ rất xa, còn mở một cửa hàng bán mì. An Nguyệt bình thản đưa tay vào còng, không nói gì hết.
“So với lúc nhập viện, bây giờ cậu ta đã tốt hơn nhiều rồi đấy”. Bác sĩ nói khi đi cùng tôi và Cố Đại Hải ở hành lang. Chúng tôi dừng lại trước một căn phòng nhỏ.
“Tôi nổ súng đây… nổ súng…”. Hai tay của Hoa Thiên bị buộc về phía sau, miệng lảm nhảm nói một mình.
“Tôi có thể vào thăm không?”. Tôi nhìn ông bác sĩ.
“Tiểu Ngư à…”. Cố Đại Hải kéo tay tôi.
“Không sao đâu anh”. Tôi bảo Cố Đại Hải.
“Hoa Thiên!”. Tôi đi tới trước mặt anh ấy, đưa tay nâng mặt Hoa Thiên lên.
“Hi hi… cuối cùng chúng ta cũng về rồi, đúng không?”. Anh ấy giương đôi mắt thất thần lên nhìn tôi.
“Đúng thế, Hoa Thiên, chúng ta về rồi”. Nước mắt tôi trào ra.
“Không! Chị, đừng đâm nữa! Không được đâm! Không được đâm!... Tiểu Ngư của em, chị không được đâm!...”. Hoa Thiên đột nhiên vùng ra khỏi tay tôi rồi quay lại đập đầu liên tiếp vào tường.
“Hoa Thiên! Hoa Thiên! Bình tĩnh! Bình tĩnh nào!”. Tôi ôm lấy anh ấy.
“Hai người ra ngoài mau! Đừng làm anh ta bị kích động!”. Bác sĩ và y tá chạy vào, một cô y tá đè Hoa Thiên ra để tiêm thuốc, anh ấy vùng vẫy một chút rồi nằm yên.
11.
“An Nguyệt, An Hoa Thiên phạm tội cố ý gây thương tích, nhưng tòa xét thấy bị cáo An Nguyệt biết tội của mình và có thái độ thành khẩn nên phạt An Nguyệt mười lăm năm tù giam, còn An Hoa Thiên do đã được giám định bị tâm thần phân liệt nên tòa xử bị cáo bị giám sát điều trị suốt đời.”
Khi tòa tuyên án, tôi thấy An Nguyệt run run quay về phía chúng tôi rồi cúi gập người, lầm lũi bước đi.
“Cố Đại Hải, em có tin vui muốn báo với anh!”. Từ bệnh viện trở về, tôi vui đến mức chỉ muốn nhảy cẫng lên.
“Chuyện gì thế?”. Lúc tôi gọi điện thoại, hình như Cố Đại Hải đang họp.
“Chúng ta có con rồi!”. Tôi hét lớn, không thèm quan tâm đến việc mình đang ở trên đường, ai thích nhìn thì cứ cho họ nhìn.
“Thật sao? Vạn tuế!”. Cố Đại Hải cũng hét to. “À, xin lỗi! Xin lỗi các vị!... Vợ ơi, anh đang họp, lát nữa đi ăn mừng nhé!”. Anh ấy thì thầm rồi cúp máy.
“A!!!!!!!!”. Tôi hét to trước cửa phòng làm việc của Lâm Sở.
“Cậu điên đấy à?”. Cô ấy tức giận mắng tôi.
“Mình có con rồi!”. Tôi không thèm để ý đến cô ấy, tiếp tục hét.
“Tưởng chuyện gì”. Cô ấy nhún vai rồi bỏ đi.
Vốn dĩ Lâm Sở định ra ngước ngoài định cư nhưng bị tôi và A ௱ôЛƓ giữ chặt lấy mà khóc lóc một trận long trời lở đất, gần đến ngày cô ấy đi nên xé vé máy bay, vứt cả hành lý, kéo Bobo tới chỗ chúng tôi, chẳng để cô ấy ngủ, tỉ tê kể lể ba ngày ba đêm, cuối cùng Lâm Sở đành phải từ bỏ ý định ấy, chỉ biết suốt ngày than thân trách phận.
“Cậu có mừng cho mình không hả?”. Tôi nhìn Lâm Sở.
“Được rồi, mình ghen tị đến ૮ɦếƭ mất”. Cô ấy lườm tôi.
“Mình biết là cậu cũng vui mà, chẳng qua là ngại nên không nói ra thôi”. Tôi cười khì.
“Ôi! Ông trời ơi, xin ông tha cho con đi! Đừng để hai đứa con gái ngốc nghếch này ám hại con nữa!”
Mặc Lâm Sở nói gì thì nói, cuối cùng tôi vẫn bắt Lâm Sở nói chuyện huyên thuyên với tôi cả đêm khiến cô ấy suýt phát điên.
12.
“Tiểu Ngư à, đừng có chạy lung tung, cẩn thận ngã đấy!”. Dạo này, mẹ chuyển tới nhà tôi ở, theo lời mẹ là “để chăm sóc con gái lúc bụng mang dạ chửa” nhưng theo tôi, thực ra mẹ đang muốn làm phiền tôi đến ૮ɦếƭ mất.
“Mẹ nói đúng đấy, em đừng ra ngoài nhé!”. Cố Đại Hải vỗ vai tôi. Mấy hôm trước, mẹ anh ấy cũng đến nhưng tôi phải nói hết nước hết cái mới bảo mẹ chồng về được. Nhưng đúng là “tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa”, tôi không ngờ là mẹ Cố Đại Hải vừa đi thì mẹ tôi lại tới.
“Hai người muốn ép con ૮ɦếƭ hả?”. Tôi ՐêՈ Րỉ.
“Ăn nói linh tinh! Cái gì mà ép ૮ɦếƭ chứ? Đen đủi lắm!”. Mẹ tôi tát nhẹ vào má con gái.
“Á! Mẹ đánh con sao?”. Tôi níu chặt vạt áo mẹ, làm nũng. Chưa bao giờ tôi và mẹ thân thiết với nhau như vậy.
“Đừng gây chuyện nữa! Đợi sinh xong, con muốn đi đâu thì đi!”.
“Dào ôi… Á, mẹ ơi, con đau bụng!”. Đang nói thì tôi bỗng cảm thấy bụng đau nhói.
“Đừng giả vờ! Đáng ghét!”. Mẹ dí ngón tay vào đầu tôi.
“Không phải… Mẹ ơi, thật… con đau… thật… đấy…”. Mồ hôi tôi vã ra.
“Làm thế nào bây giờ?”. Cố Đại Hải luống ca luống cuống.
“Làm thế nào bây giờ?”. Mẹ cũng lo lắng nhìn tôi.
“Trời ạ! Nhìn con làm gì chứ? Gọi xe cấp cứu đi, gọi mau!”. Mắt tôi sắp lòi cả ra ngoài rồi mà vẫn phải tự cứu mình.
“Đúng đúng, số điện thoại là bao nhiêu nhỉ?”. Cố Đại vừa cầm điện thoại vừa lẩm bẩm.
“112…”. Mẹ tôi vội vàng vơ lấy túi đồ đã chuẩn bị sẵn cho tôi để vào viện.
“Ôi trời ơi! Đấy là số điện thoại gọi cấp cứu tai nạn giao thông mà!”. Tôi kêu lên, không sớm thì muộn tôi cũng ૮ɦếƭ trong tay Cố Đại Hải và mẹ tôi thôi.
“Cứu tôi với!”. Trong phòng đẻ, tôi gào to, vừa hét vừa mắng A ௱ôЛƓ. Đồ bạn đểu cáng, chưa bao giờ cô ấy nói với tôi là lúc đẻ lại đau thế này.
“Thế nào rồi?”. A ௱ôЛƓ và Trần Lộ cùng chạy vào.
“Cậu là đồ khốn nạn!”. Tôi đánh A ௱ôЛƓ, mồ hôi túa ra khắp người.
“Á! Cậu làm cái gì thế hả?”. A ௱ôЛƓ trốn sau lưng Trần Lộ.
“Đồ… khốn nạn…Ôi trời ôi… Tại sao cậu không nói với mình… là… đau thế này?”. Giờ tôi chỉ muốn ૮ɦếƭ luôn cho xong.
“Cậu đã xem mình đẻ rồi còn gì, vậy mà không biết à?”. A ௱ôЛƓ trợn mắt lên nhìn tôi.
“Con trai hay con gái?”. Đó là câu nói đầu tiên của tôi khi vừa tỉnh lại.
“Con trai!”. Cố Đại Hải cười toe toét.
“May quá! Tránh được A ௱ôЛƓ rồi!”. Tôi thở phào.
“Nói nhảm gì thế? Cậu cứ làm như người ta tha thiết muốn nhận con gái cậu làm con dâu không bằng ấy!”. A ௱ôЛƓ bĩu môi rồi bỏ đi.
“Nói thật đi, cậu có buồn không hả?”. Tôi hỏi với theo.
“Buồn gì chứ, cậu đẻ thêm đứa nữa là được”. Cô ấy ngoảnh lại nhìn tôi rồi cười.
“Có cho vàng mình cũng không thèm”. Nghe A ௱ôЛƓ nói thế, tôi suýt ngất.
13.
“Mau lên! Mau lên!”. Sau khi đã đứng vào chỗ, chúng tôi rối rít gọi Lâm Sở.
“Đợi tí, đợi tí!”. Cô ấy chỉnh ống kính rồi chạy vào. Chúng tôi đã thống nhất rồi, mọi người phải chụp chung một bức ảnh để lưu giữ giây phút hạnh phúc này mãi mãi.
“Tạo dáng đi nhé!”. Lâm Sở để Bobo sửa giúp mái tóc. “Mình đếm đây! 1, 2, 3 cười nào!”
Trong ảnh, nụ cười rạng rỡ nở trên môi tất cả mọi người. Bởi vì chúng tôi đều đang hạnh phúc. Tôi nghĩ, nếu ông trời cho tôi một cơ hội để làm lại, chắc chắn tôi vẫn chọn được ở cùng những con người đáng yêu này, chọn cả việc gặp Cố Đại Hải và kết hôn với anh ấy nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc