Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 45

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

28.
“Hoa Thiên, em thấy hơi khó chịu”. Từ từ mở mắt ra, tôi nói một cách khó nhọc. Sau khi đi dã ngoại về, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, miệng khô khốc, váng vất đầu óc, người giống như bị mất nước vậy.
“Hoa Thiên!” Tôi ngồi dậy. Bật đèn lên, tôi thấy trên ga trải giường toàn là máu. “Cái này… là sao chứ?”
“Hoa Thiên!”. Điện thoại di động của tôi không biết đang nằm chỗ nào, dây điện thoại cũng bị cắt, bụng tôi thì đau dữ dội.
“Hoa Thiên… anh ở đâu? Em khó chịu lắm…”. Tôi vừa bò ra phía cửa vừa ***. Cửa đã bị khóa chặt, một vài tia sáng ngoài phòng khách le lói qua khe cửa. “Anh có ở đó không? Mở cửa ra! Em khó chịu lắm… Mau mở cửa ra đi!”. Tôi cố hết sức đập cửa nhưng không ai trả lời tôi cả.
“Tiểu Ngư!”. Khuôn mặt của Thẩm Lãng xuất hiện trước mắt tôi.
“Anh…”. Khó khăn lắm tôi mới thốt ra được một từ.
“Tỉnh lại là tốt rồi, em có uống nước không?”. Thẩm Lãng sờ trán tôi. Hồi nhỏ có một lần tôi bị ốm, Thẩm Lãng cũng chăm sóc tôi như thế này cho tới tận lúc bố mẹ về. Anh ấy cứ xoa xoa trán tôi, thậm chí còn ra ngoài trời đứng cho lạnh cóng rồi chạy vào xoa đầu giúp tôi hạ nhiệt. Kết quả là anh ấy ốm theo tôi, nằm bẹp suốt một tuần, suýt nữa còn bị viêm phế quản nữa.
“Con của em đâu?”. Nhớ ra tôi vội bật dậy.
“Em uống nước nhé! Để anh đi rót!”. Thẩm Lãng đứng lên.
“Nói cho em biết đi, con của em đâu? Anh đừng vòng vo nữa!”. Tôi muốn nhảy ra khỏi giường bệnh nhưng đầu óc hoa lên, đứng không vững nữa.
“Em nằm xuống mau!”. Thẩm Lãng kéo tôi lại rồi đỡ tôi nằm xuống. “Em đến bệnh viện muộn quá, suýt nữa cả em cũng bị nguy hiểm…”. Thẩm Lãng còn nói gì đó nữa nhưng tôi chỉ nghe thấy anh ấy nhắc đi nhắc lại “muộn quá, muộn quá…”.
“Hoa Thiên đâu?”. Tôi bấu chặt tay Thẩm Lãng.
“Cậu ta ở bên ngoài, để anh đi gọi”. Thẩm Lãng chạy ra ngoài cửa.
“Sao anh lại làm vậy với tôi?”. Tôi trừng mắt nhìn Hoa Thiên, chỉ muốn kết liễu anh ta ngay lập tức.
“Xin lỗi em, anh phát hiện ra em muộn quá”. Hoa Thiên nắm lấy tay tôi nhưng bị tôi giật ra ngay.
“Đừng vờ vịt nữa!”. Tôi tức giận nhìn anh ta. “Anh đã bỏ cái gì vào nước cam hả?”
“Em mệt quá rồi, mau nghỉ đi”. Hoa Thiên ấn tôi nằm xuống.
“Thôi đi, anh đừng giả nhân giả nghĩa nữa!”. Tôi đẩy anh ta ra. “Là anh, chính anh đã giết con tôi!”
“Nhưng anh không thể cứ mở to mắt chờ nó xuất hiện trước mặt anh được!”. Hoa Thiên hét lên. “Nhìn thấy nó, anh sẽ nhớ tới Cố Đại Hải, nó như cái gai luôn xuất hiện trong đầu anh!”. Anh ta giận dữ đạp đổ cả bàn thuốc cạnh giường.
“Anh có quyền gì mà giết nó hả?”. Tôi ném chai nước truyền về phía Hoa Thiên. Gương mặt Hoa Thiên bị rạch một vệt dài.
“Em không thấy mình có lỗi với anh sao? Chúng ta đang sống yên ổn ở Nhật, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh, vậy mà em lại lừa anh trở về đây. Em nói gì anh cũng nghe theo, nhưng em có bao giờ nghĩ cho anh không? Hết lần này tới lần khác, em cự tuyệt anh để có con với Cố Đại Hải. Việc đó chẳng khác nào nhát dao đâm thẳng vào tim anh! Vậy mà em còn bắt anh phải vui vẻ tiếp nhận nó. Em có biết là anh không thể thở nổi? Anh sắp không sống được nữa rồi!”. Hoa Thiên ngồi phịch xuống đất.
“Em không sao chứ?”. Thẩm Lãng đẩy cửa bước vào.
“Vâng”. Nước mắt lăn dài trên má tôi. “Đúng, là tôi có lỗi với anh. Nhưng tôi đã từng cầu xin anh hãy buông tôi ra, chính anh nhất quyết không chịu, anh ép tôi phải quyết định dứt khoát, bắt tôi phải quay về Nhật, thậm chí tôi còn phải hứa với anh rằng không bao giờ trở lại đây nữa. Nhưng nơi này còn có gia đình của tôi! Tại sao anh không buông tha cho tôi chứ!”
“Hãy tha thứ cho anh! Chúng ta sẽ quay về Nhật, làm lại tất cả từ đầu, được không em? Ở đó, chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi”. Hoa Thiên quỳ bên giường tôi, van vỉ.
“Anh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa! Anh là đồ ma quỷ!”. Tôi rút dây truyền trên tay ra.
“Tiểu Ngư! Đừng làm thế! Hoa Thiên, cậu ra ngoài được không?”. Thẩm Lãng ấn tôi ngồi xuống rồi gọi Lý Triển Bằng kéo Hoa Thiên ra ngoài.
“Không sao rồi, cậu ta đi rồi”. Thẩm Lãng ôm tôi vào lòng, cả phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của tôi.
29.
“Cô ấy không sao chứ?”. Lúc tỉnh lại, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.
“Ừ, cậu ở lại đây với nó nhé! Khó khăn lắm nó mới ngủ yên được đấy”. Thẩm Lãng nói rồi đóng cửa, đi ra ngoài.
“Đồ ngốc này, sao không nói với anh?”. Anh ấy nắm tay tôi, những giọt nước mắt ấm nóng không ngừng tuôn rơi trên đó. “Nếu em nói cho anh biết, chắc chắn anh sẽ đưa em tới một nơi không ai biết chúng ta cả. Anh chẳng cần gì hết, anh sẽ từ bỏ mọi thứ: công ty, bạn bè, người thân… Tất cả đều không bằng em, anh chỉ cần mình em thôi!”
“Em xin lỗi!”. Tôi mở mắt, gương mặt của Cố Đại Hải xuất hiện ngay trước mắt tôi. “Em cứ nghĩ rằng mình có thể che chở được cho con của chúng ta.”
“Mọi chuyện đã qua rồi, anh sẽ không bao giờ để em phải rơi lệ nữa”. Đôi môi ấm áp của Cố Đại Hải chạm nhẹ lên tay tôi.
“Đúng ra em nên tới tìm anh, nên nói cho anh biết, có lẽ khi đó, con sẽ không rời bỏ em…”. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, ôm chầm lấy Cố Đại Hải và khóc tức tưởi.
“Cậu sao rồi?”. Khi Lâm Sở bước vào, tôi đang dựa người vào Cố Đại Hải, từ lúc đó tới giờ, anh ấy không rời tôi nửa bước.
“Không có gì”. Tôi ngồi dậy.
“Cậu không sao là tốt rồi”. Lâm Sở ôm lấy tôi, vừa vỗ về vừa nhẹ nhàng nói. “Mình lo cho cậu quá. Nếu sớm biết thế này, hôm đó, mình đã mang tất cả đồ ăn đi cho xong.”
“Mình không sao thật mà! Lần này, mình đã hiểu ra mọi chuyện rồi”. Tôi nhìn Cố Đại Hải rồi quay sang nói với Lâm Sở. “Mình đã sai, sai ngay từ đầu, sai lầm lớn nhất của mình là quyết định lấy Hoa Thiên để báo ân khi không biết rằng tình yêu thực sự thì chẳng có cách nào để quên đi được. Giờ mình đã hiểu tại sao An Nguyệt lại hận mình như vậy…”
“Đừng nói nữa, anh không muốn em lại khóc đâu!”. Cố Đại Hải vỗ nhẹ lên vai tôi.
“Đúng đấy, cậu đừng nói nữa! Giờ cậu phải lo bồi bổ sức khỏe đi đã!”. Lâm Sở bảo.
“Ừ”. Tôi gật đầu. “Mình không nói nữa. Cố Đại Hải, anh có còn cần em không?”
“Chẳng phải em nói là em chưa áp bức anh đến ૮ɦếƭ thì chưa thỏa nguyện mà, anh vẫn sống sờ sờ đấy thôi”. Câu nói đùa của Cố Đại Hải làm tôi phì cười.
30.
“Ăn đi, ăn đi cho nóng!”. A ௱ô** đon đả. Chẳng biết cô ấy kiếm đâu ra ít lòng, bảo là của quý, đã nấu nướng cẩn thận ở nhà rồi mới mang đến cho tôi.
“Ghê quá! Cậu chắc chắn đây không phải của người chứ?”. Tôi bịt mũi.
“Ghê đâu mà ghê!”. A ௱ô** bĩu môi.
“Mình nghe nói ăn lòng người là đại bổ đấy!”. Lâm Sở góp chuyện.
“Thật hả? Thế để mình đi kiếm cho cậu nhá!”. A ௱ô** nói rồi chạy đi tìm điện thoại.
“Thôi, thôi, cậu không muốn mình sống nữa hả? Thế có khác gì là ăn thịt người đâu?”. Trán tôi vã đầy mồ hôi.
“Tiểu Ngư! Mình mang đồ bổ dưỡng tới này!”. Trần Lộ hiên ngang bước vào với cái bụng to tướng và Dương Siêu tháp tùng ở bên cạnh.
“Sao cậu lại tới đây? Cứ ở nhà nghỉ đi chứ!”. A ௱ô** vội vàng đỡ Trần Lộ ngồi xuống.
“Mình tập đi bộ cho dễ sinh”. Trần Lộ nói rất bình thản trong khi Dương Siêu mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
“Ê, bên này cơ mà!”. A ௱ô** ngó ra ngoài cửa, quát nhặng xị. “Mau lên! Anh làm gì mà cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế hả?”
“Đây, tới đây! Ô, nhiều người thế này cơ à?”. Tay xách một cái cặp ***g, Triệu Tam tất tả chạy vào.
“Nhiều người thì sao hả? Mau đưa cho Tiểu Ngư đi!”. A ௱ô** đạp cho Triệu Tam một cái làm anh ấy ngã dúi dụi về phía trước.
“Ha ha ha…!”. Tôi ngồi dựa vào thành giường, không nhịn được cười.
“Hề hề…”. Triệu Tam cũng ngúc ngoắc cái đầu trọc, cười theo tôi.
“Anh mang cái gì đến thì lấy ra đi!”. A ௱ô** lại đập anh ấy.
“Ờ, đúng đúng, em xem này, canh dạ dày đấy!”. Triệu Tam mở nắp cặp ***g ra.
31.
“Con khờ quá, sao bây giờ mới nói cho mẹ biết chứ?”. Mẹ tôi sụt sịt. Thấy bố mẹ cùng lo lắng như thế, tôi rất sợ hãi, nhỡ hai cụ giận quá mà xảy ra chuyện thì tôi chẳng biết làm sao cả.
“Con bé ngốc này! Bình thường tinh ranh là thế, sao giờ lại ngốc vậy hả con?”. Bố tát nhẹ vào má tôi, nếu là trước đây, chắc tôi đã bị tẩn cho một trận tơi bời rồi.
“Con xin lỗi ạ!”. Tôi nói khẽ. Đúng là bố mẹ già yếu quá, chẳng còn hơi sức để đánh tôi nữa.
“Con bé ngốc…”. Bố tôi đột nhiên ôm chầm lấy tôi rồi bật khóc khiến tôi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bố khóc, từ trước đến giờ, dù tôi làm trò gì, bố chỉ nhăn nhó mặt mày thôi.
“Mẹ!”. Cố Đại Hải ngượng ngập đứng ngoài cửa, do dự mãi mới lên tiếng.
“Ừ, con mau lại đây đi! Mấy hôm nay, con phải chăm sóc đứa trẻ dại dột này đúng không?”. Mẹ tôi kéo Cố Đại Hải vào.
“Có gì đâu ạ, con tự nguyện mà”. Cố Đại Hải có vẻ ngạc nhiên, cả tôi cũng vậy, thậm chí còn thấy hơi sờ sợ nữa. Đã bao giờ bố mẹ đối xử như vậy với con nhóc nghịch ngợm này đâu, chỉ có Thẩm Lãng mới được thế thôi.
“Hoa Thiên cứ đứng trước cửa nhà mình nói lảm nhảm, hôm nay vừa bị anh trai con đuổi về rồi”. Mẹ vừa chải đầu cho tôi vừa thì thầm.
“Con không thể tha thứ cho anh ấy được. Mặc dù con cũng có lỗi”. Tôi cúi đầu.
“Tính cách của nó và Tiểu Nguyệt giống nhau. Nhưng xét cho cùng, cả hai đứa nó đều đáng thương”. Mẹ tôi khẽ thở dài.
“Đợi một thời gian nữa rồi con và Cố Đại Hải sẽ nói chuyện với Hoa Thiên. Anh ấy muốn gì, con cũng sẽ đáp ứng, miễn là anh ấy buông tha cho con”. Tôi nói rồi quay sang nhìn Cố Đại Hải đang đánh cờ với bố tôi ở bên cạnh. Bố tôi sắp thua rồi, nhăn nhó bắt chơi lại, Cố Đại Hải tuy không muốn nhưng vẫn phải tươi cười đồng ý, tôi thấy khó chịu thay cho anh ấy.
Sau khi ra viện, tôi được Cố Đại Hải đưa về ngôi nhà chúng tôi ở ngày trước.
“Mọi thứ ở đây vẫn như xưa”. Tôi nhìn một lượt.
“Anh chẳng thay đổi bất cứ cái gì. Mất cả ngày hôm qua để quét dọn lại, anh chỉ sợ em không thấy vừa lòng”. Cố Đại Hải ôm tôi từ phía sau.
“Có anh ở bên, làm sao em lại không vừa lòng được chứ?”. Tôi dựa vào anh ấy. Trên thế gian này, chỉ có bờ *** đó mới khiến tôi có cảm giác ấm áp, yên ổn.
“Tiếng gì thế nhỉ?”. Tôi nghe thấy có tiếng kêu khe khẽ.
“Thôi ૮ɦếƭ, anh quên mất!”. Cố Đại Hải vỗ trán rồi mở cánh cửa tủ giày, Bội Bội và Đu Đu liền nhảy vọt ra ngoài.
“Ha ha, anh định để hai đứa nó ngộ độc vì mùi giày của anh đấy hả?”. Tôi cười lớn. Bội Bội lập tức chui tọt vào lòng tôi còn Đu Đu ngồi xuống bên cạnh, ngước mắt nhìn.
“Anh muốn làm em bất ngờ mà. Chỉ cần em bước vào cửa, thay giày ra là sẽ thấy bọn chúng ngay. Anh mất bao nhiêu lâu mới nhét được hai đứa nó vào đấy!”. Cố Đại Hải cười hì hì.
“Đồ ngốc!”. Tôi nhìn anh ấy.
Tối hôm đó, đang nằm trên giường, Cố Đại Hải chợt quay sang hỏi tôi: “Em ngủ chưa?”
“Em không ngủ được, tại đang vui quá”. Tôi rúc vào *** anh ấy. Đu Đu đang nằm dưới chân chúng tôi còn Bội Bội thì ngoe nguẩy trên sàn, giương đôi mắt bé xíu nhìn lên.
“Anh cũng thế”. Cố Đại Hải ôm chặt lấy tôi.
“Làm gì bây giờ nhỉ?”. Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi âu yếm.
“Bọn mình đi ăn trộm hồng nhé!”. Cố Đại Hải đột ngột đề nghị.
“Có phải cây này không nhỉ?”. Nửa đêm, Cố Đại Hải còn kéo tôi đi quanh khu nhà để tìm cây hồng ngày xưa.
“Đúng rồi, anh xem này! “Cấm hái hồng, vi phạm sẽ bị phạt””. Tôi chỉ vào tấm biển dưới gốc cây.
“Động thủ thôi!”. Cố Đại Hải cười híp mắt.
“Anh trèo nhé! Em không được vận động mạnh mà”. Tôi nhắc lại lời dặn của bác sĩ.
“Khỏi, chúng ta có VK rồi!”. Chẳng khác gì một nhà ảo thuật, Cố Đại Hải lập tức rút từ trong xe ra một cây gậy chuyên dùng để hái trái cây.
“Ôi trời ơi! Cái này mà anh cũng có hả?”. Tôi kinh ngạc.
“Anh chuẩn bị từ lâu rồi, ngày nào cũng để nó ở trong xe, chỉ đợi em về là mang đi hái trộm hồng thôi đấy”. Cố Đại Hải ưỡn *** lên khoe. Sau đó, anh ấy nói mình làm được, bảo tôi ra xe ngồi chờ.
“Này! Cậu béo béo kia! Cái cậu đang ăn trộm hồng ấy… Đứng lại!!!”. Giọng người bảo vệ khu nhà vang lên làm tôi giật bắn mình.
“Chạy mau! Chạy mau!”. Cố Đại Hải xách một túi nilon chui tọt vào trong xe, vội vàng khởi động cho xe lao đi, để lại chú bảo vệ vẫn đang đứng hét ở phía sau. Biển số xe đã được chúng tôi lấy vỏ đĩa CD che lại từ trước rồi.
“Được đấy! Giờ anh còn lưu manh hơn cả em!”. Tôi không nhịn nổi cười.
“Hi hi, em xem này, anh bẻ cả cành luôn”. Cố Đại Hải hí hửng giơ lên cho tôi xem.
“Chúng ta đi một vòng chứ?”. Cố Đại Hải vừa lái xe vừa hỏi tôi.
“Vâng.”
“Ra bờ sông nhé!”
“Được.”
“Hả?”. Cố Đại Hải ngạc nhiên, trơn mắt nhìn tôi. “Sao cái gì em cũng bảo được thế?”
“Sau này, anh nói gì, em cũng đồng ý hết.”
“Vậy… bọn mình cưới lại nhé!”. Cố Đại Hải dè dặt.
“Được”. Tôi cười.
“Hí hí hí!”. Cố Đại Hải vẫn nhìn tôi chằm chằm.
“Nhìn đằng trước kìa! Có cột điện đấy!”. Tôi vội nắm lấy vô lăng.
32.
Sợ tôi ở nhà một mình buồn nhưng lại lo tôi ra ngoài chẳng may gặp phải Hoa Thiên (nghe nói anh ta đang tìm tôi khắp nơi) nên Cố Đại Hải gọi Cố Tiểu Khê đến chơi với tôi.
“Dạo này, em và Thẩm Lãng vẫn ổn chứ?”. Tôi hỏi.
“Rất tốt ạ”. Má Cố Tiểu Khê đỏ bừng.
“Chị sắp phải gọi em là chị dâu ấy nhỉ?”. Tôi mỉm cười.
“Chị nói gì thế?”. Cố Tiểu Khê ngượng ngập, chạy đi rót trà.
“Tiểu Ngư, mở cửa ra!”. Bên ngoài chợt vọng tới tiếng đập cửa ầm ầm, giọng Hoa Thiên vang đến tai tôi rõ mồm một.
“Tiểu Khê…”. Tôi sợ hãi nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Khê. Bội Bội sủa ầm lên.
“Suỵt!”. Cố Tiểu Khê bảo tôi trốn vào nhà tắm rồi khóa cửa lại (trước đây, chúng tôi lắp cái khóa này để Đu Đu không vào nhai giấy vệ sinh).
“Anh tìm ai?”. Cố Tiểu Khê chỉ mở lớp cửa bên trong chứ không mở cửa bảo vệ bên ngoài.
“Thẩm Ngư đâu?”. Hoa Thiên có vẻ rất tức giận.
“Anh tìm nhầm chỗ rồi, ở đây chẳng có Thẩm Ngư nào hết!”. Cố Tiểu Khê vẫn bình tĩnh.
“Cô tưởng tôi không biết cô là ai sao? Các người giấu cô ấy ở đâu hả?”. Hoa Thiên lao vào phá cửa bảo vệ.
“Anh… anh làm gì thế? Tôi báo cảnh sát đấy!”. Cố Tiểu Khê sợ hãi. Tôi muốn bước ra ngoài nhưng không mở được cửa nhà tắm, chỉ biết ngồi đó cầu nguyện cho tôi và Cố Tiểu Khê thôi.
“Tại sao cậu lại tới đây?”. Giọng Cố Đại Hải từ xa vang tới, anh ấy đã về rồi.
“Thẩm Ngư đâu?”. Hoa Thiên lạnh lùng.
“Liên quan gì tới cậu chứ?”. Giọng Cố Đại Hải rất giận dữ.
“Cô ấy sắp kết hôn với tôi rồi, anh là cái quái gì hả?”. Câu nói của Hoa Thiên giống như phát S***g bắn vào tim tôi.
“Cậu đang nói vớ vẩn cái gì đấy? Vẫn còn hoang tưởng sao?”. Hình như Cố Đại Hải đang cố gắng ngăn Hoa Thiên đánh mình, tôi nghe thấy tiếng hét của Cố Tiểu Khê.
“Bỏ tay ra!”. Hoa Thiên hét lên, tiếp đó là một loạt âm thanh hỗn loạn, hình như bọn họ đang đánh nhau.
“Anh!”. Cố Tiểu Khê hét khản cả giọng. Tôi cố gắng đẩy cửa ra mà không được.
33.
“Bọn anh tìm được cho em một chỗ rồi đấy, ở ngay gần nhà anh, nhỡ có chuyện gì thì bọn anh có thể tới ngay”. Lý Triển Bằng bảo khi đưa tôi và Cố Đại Hải tới nơi ở mới.
“Phiền hai người quá!”. Cố Đại Hải đưa cho Lý Triển Bằng một ***.
“Thôi, em đang cai. Phiền phức gì chứ, bọn em có phải là người xa lạ đâu!”. Lý Triển Bằng ngước mắt nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
“Mình đã cho số của mình vào danh sách gọi nhanh rồi nhé, cậu nhấn phím 1 là được, biết chưa hả?”. Trên đường đi, A ௱ô** cứ giữ điện thoại của tôi mãi.
“Ờ, biết rồi”. Tôi giật lại.
“Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại, mình sẽ qua ngay, nghe thấy không hả?”. Cô ấy dặn đi dặn lại mấy lần liền.
“Sao cậu lắm chuyện hệt như Cố Đại Hải thế?”. Tôi bắt đầu thấy khó chịu.
“Ơ, phải nói nhiều cho cậu ૮ɦếƭ luôn!”. A ௱ô** lườm tôi.
34.
Cố Đại Hải còn phải quay về công ty xử lý công việc nên tối nay, tôi phải ở lại đây một mình.
“Anh đi nhé, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh!”
“Anh yên tâm, em sẽ ở lại với nó”. A ௱ô** ôm một cái túi to tướng tới chỗ tôi.
“Cậu ấy hả? Không cần đâu”. Tôi không nghĩ rằng A ௱ô** lại qua đây.
“Thái độ gì thế không biết!”. A ௱ô** đẩy tôi ra rồi bước vào nhà.
“Em nhớ ngủ sớm nhé!”. Vừa bước được ba bước, Cố Đại Hả đã quay đầu lại dặn.
“Anh đi cẩn thận!”. Tôi nhìn theo anh ấy, tới lúc chiếc xe đi xa hẳn mới vào nhà.
“Tình cảm quá nhỉ?”. A ௱ô** dựa người vào cửa, nhìn tôi.
“Biến đi!”. Tôi lườm.
“Anh đến đâu rồi?”. Tôi thấy bồn chồn, liền gọi điện thoại cho Cố Đại Hải.
“Anh sắp tới nơi rồi, em vẫn chưa ngủ hả?”
“Anh thử nghe tiếng ngáy của A ௱ô** mà xem!”. Tôi dí điện thoại vào mồm A ௱ô**.
“Mẹ ơi, đây là A ௱ô** hay là Lý Triển Bằng thế?”. Cố Đại Hải giật mình.
“Lý Triển Bằng cái gì chứ? Ngày trước, A ௱ô** toàn bị gọi là cái bễ lò rèn đấy!”
Cố Đại Hải còn nói chuyện với tôi một lúc rồi mới chịu cúp máy.
“Ngủ đi, sáng mai anh sẽ tới. Ngủ ngon nhé!”
“Á!”. Nửa đêm, tôi sợ hãi bật dậy làm A ௱ô** cũng dậy theo. Đang nằm cuộn trong lòng tôi ngủ, Đu Đu nhảy ngay xuống đất.
“Cậu sao thế?”. A ௱ô** nhìn tôi.
“Phù… Sợ quá! Sợ ૮ɦếƭ mất!”. Tôi vỗ ***.
“Cậu không sao chứ?”. A ௱ô** giúp tôi lau mồ hôi.
“Không sao, mình mơ thấy Cố Đại Hải gặp chuyện. Giấc mơ ngược lại với hiện thực, đúng không cậu?”. Tôi kéo áo A ௱ô**.
“Đúng đúng, là ngược lại, ngược lại. Không sao đâu, không sao đâu!”. A ௱ô** vỗ về tôi.
Suy đi tính lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Cố Đại Hải. Chuông reo một lúc, anh ấy mới nhấc máy.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Anh… anh đang ở bên ngoài, giờ vẫn chưa về được”. Cố Đại Hải ngập ngừng.
“Sao thế?”. Tôi cảm thấy như anh ấy có điều gì đó không thể nói với tôi.
“Không sao, anh không sao mà. Em cẩn thận đấy…”. Tiếng anh ấy bị đứt quãng, sau đó điện thoại ngắt luôn.
“Không có chuyện gì chứ?”. Tôi nhìn A ௱ô**.
“Có lẽ tại tín hiệu không tốt thôi, cậu đừng lo”. A ௱ô** há miệng ra ngáp rồi ngủ tiếp.
“Tít tít…”. Tiếng chuông báo tin nhắn của tôi vang lên.
“Anh không sao, tại tín hiệu không tốt thôi, em ngủ đi nhé!”. Cố Đại Hải nhắn tin cho tôi.
“Anh cũng ngủ sớm đi, không nhìn thấy anh, em hơi sợ”. Tôi nhắn lại, nhưng Cố Đại Hải không trả lời tin nhắn của tôi. Tôi ôm điện thoại, ngủ thiếp đi.
35.
Sáng hôm sau, Thẩm Lãng dẫn Cố Tiểu Khê tới thăm tôi.
“Em không sao chứ?”
“Sao là sao? Hai người đến đúng lúc thật, mọi người đến đông đủ rồi, định mở hội hả?”. Tôi dẫn họ vào phòng khách, tất cả bạn bè của tôi đang ngồi ở đó, thậm chí Triệu Bồi và Ngụy Tử Lộ cũng tới.
“Trùng hợp quá!”. Cố Tiểu Khê cười nhạt.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?”. Tôi vội hỏi.
“Cậu điên à?”. A ௱ô** đá tôi.
“Không sao thật không?”. Tôi nhìn Ngụy Tử Lộ, trong số những người ở đây, chỉ có anh ấy là không biết nói dối. Ánh mắt của mọi người đều hướng vào Ngụy Tử Lộ.
“Không, không có chuyện gì cả!”. Anh ấy lắc đầu quầy quậy.
“Mọi người đừng gạt mình, không ai lừa được mình đâu!”. Tôi giận dữ chỉ vào mặt họ.
“Ai mà lừa được cậu chứ?”. Lâm Sở mím môi lại nói.
“Thật không?”
“Cậu nhạy cảm quá rồi đấy!”. Trần Lộ ôm tôi. “Người ta bảo chỉ có người mang thai mới hay nhạy cảm thôi.”
“Tốt nhất là đừng giấu mình chuyện gì!”. Tôi nhìn mọi người rồi qua sang Cố Tiểu Khê. “Anh trai em đâu? Sáng nay, lúc ra khỏi nhà, anh ấy quên mang theo điện thoại.”
Tôi nói xong, mặt A ௱ô** liền biến sắc, cô ấy định mở miệng ra nói nhưng bị tôi lừ mắt chặn lại.
“Sáng nay, anh trai em vẫn ở đây ạ?”. Quả nhiên Cố Tiểu Khê đã mắc bẫy.
“Cố Đại Hải làm sao rồi?”. Tôi nhìn Cố Tiểu Khê.
“Anh ấy… anh ấy không sao”. Cố Tiểu Khê cúi đầu.
“Thôi đi! Các cậu còn định lừa mình sao? Mình chỉ hỏi thử xem sao thôi, chứ anh ấy rời khỏi đâu từ tối hôm qua rồi”. Tôi đứng bật dậy. “Nói đi chứ!”
“Bọn anh không tìm thấy anh ấy”. Lý Triển Bằng hạ giọng.
“Từ tối hôm qua đến giờ, không ai liên lạc được với anh ấy cả”. Dương Siêu nói thêm.
“Tối qua, lúc gọi cho anh ấy, mình đã cảm thấy có gì đó không bình thường rồi. Tóm lại là làm sao hả?”
“Tối qua, anh gọi điện thoại cho Cố Đại Hải để hỏi cậu ấy xem bọn em chuyển nhà thế nào rồi…”. Thẩm Lãng nhìn tôi rồi từ từ kể lại mọi chuyện.
36.
“A lô!”
“Cố Đại Hải à, Thẩm Lãng đây”. Thẩm Lãng nhìn đồng hồ.
“Ờ, sao thế?”
“Không có gì, hôm nay hai đứa chuyển nhà à? Ổn thỏa cả chứ?”. Thẩm Lãng dựa người vào lan can nói chuyện.
“Mọi chuyện ổn cả. Chỗ đó rất được, lại gần nhà A ௱ô**, có chuyện gì cũng dễ xoay xở… Á!”. Điện thoại vọng ra tiếng hét của Cố Đại Hải rồi im bặt.
“Sao thế? Cố Đại Hải? Cậu không sao chứ?”. Thẩm Lãng lo lắng không yên.
“Không sao, em không sao”. Năm phút sau, giọng Cố Đại Hải mới vang lên.
“Cậu làm mình sợ quá, đang lái xe hả?”. Tim Thẩm Lãng khó khăn lắm mới đập bình thường trở lại.
“Thẩm Lãng”. Cố Đại Hải bỗng nhiên nói rất nhẹ nhàng. “Bảo với Tiểu Ngư là em vẫn ổn, đừng tìm em, đừng ra ngoài!”. Anh ấy nói một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc trò chuyện vừa xong rồi tắt máy, Thẩm Lãng gọi lại mấy lần nhưng đều không liên lạc được.
“Bọn anh đã báo cảnh sát rồi”. Thẩm Lãng trấn an tôi.
“Là anh ta, chắc chắn là anh ta! Các người phải đi tìm hắn chứ!”. Tôi nắm chặt lấy vạt áo Thẩm Lãng, nhìn tất cả mọi người.
“Cảnh sát đã điều tra rồi nhưng anh ta có chứng cớ ngoại phạm”. Cố Tiểu Khê ôm tôi. “Chị đừng lo, không sao đâu!”
“Chắc chắn là hắn đấy, nếu không, Cố Đại Hải đã không bảo mình là không được ra ngoài!”. Tôi kéo áo từng người, nói với họ.
“Cậu bình tĩnh đã! Không có chuyện gì đâu”. A ௱ô** cũng ôm tôi.
“Cậu bảo mình phải bình tĩnh thế nào đây?”. Tôi đẩy cô ấy ra.
Bốp! Nhận cái tát như trời giáng của Lâm Sở, tôi mới tỉnh ra. “Cậu cứ thế này thì bảo bọn mình phải làm thế nào hả?”. Lâm Sở mắng. Tôi ngã người xuống ghế, chẳng biết phải nói gì nữa.
“Cậu nghe này, tất cả mọi người đều là bạn tốt của cậu. Chúng ta sống ૮ɦếƭ có nhau, bọn mình không bao giờ giương mắt nhìn cậu đau khổ cả, hãy tin bọn mình!”. Lâm Sở nắm chặt vai tôi.
“Lâm Sở…”. Tôi òa khóc, ôm chầm lấy cô ấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc