Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 41

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

11.
“Các cậu dẫn bọn mình đi đâu thế?”. Trần Lộ và Dương Siêu tròn mắt lên khi bị chúng tôi kéo xuống xe.
“Cái này hay ho cực!”. Thấy Trần Lộ vén trộm tấm vải lên, Lâm Sở đập ngay vào tay cô ấy.
“Tiểu Ngư, mau đến đây!”. A ௱ôЛƓ kéo tôi.
“Được rồi”. Tôi vội xông tới chỉ huy.
“Chào ông chủ, bà chủ!”. Lúc tấm vải được kéo lên, hai cô bé bán hàng xuất hiện trước mặt chúng tôi, tươi cười chào hỏi Trần Lộ và Dương Siêu.
“Cái này… cái này là sao?”. Trần Lộ nhìn chúng tôi.
“Bọn em đang đợi anh khai trương đấy!”. Lâm Sở kéo Dương Siêu đi tới trước cửa.
“Cái gì thế?”. Dương Siêu vừa kéo mảnh vải đỏ xuống, một tấm biển in dòng chữ “Tiệm rau quả Thần Lộ” hiện ra.
“Các cậu… các cậu…”. Trần Lộ đột nhiên quỳ xuống đất, òa khóc.
“Đồ ngốc này, khóc cái gì chứ?”. Tôi kéo tay Trần Lộ.
“Đúng đấy, khóc cái gì chứ? Ngày tốt thế này mà khóc là đen đủi lắm đấy!”. A ௱ôЛƓ lại ăn nói xui xẻo rồi.
“Dở hơi! Nói linh tinh!”. Lâm Sở đá cô ấy một phát.
“Hì hì, mình lỡ mồm”. A ௱ôЛƓ tự vả vào miệng mình.
Tối hôm đó, chúng tôi ăn uống hết sức vui vẻ, ầm ĩ đến mức mấy người bán hàng cáu điên lên, cuối cùng chẳng nể nang gì, thu dọn bát đũa ngay trước mặt chúng tôi, cứ như muốn đuổi khách ấy. Nhìn mọi người như vậy, tôi cũng thấy vui. Đây là lần tụ tập cuối cùng của tôi ở Bắc Kinh, chẳng biết sau này còn có thể ăn uống cùng nhau được không nữa. Giờ này Cố Đại Hải đang làm gì nhỉ? Tôi ngước mắt lên, ông trời ơi, ông phải phù hộ cho những người tốt thế này sống đến trăm tuổi đấy nhé!
12.
“Tiểu Ngư, mang cả cái này theo nữa, bên đó không có thuốc tốt như vậy đâu!”. Mẹ tôi chuẩn bị bao nhiêu là thuốc, chỉ lo tôi bị ốm.
“Vâng ạ”. Tự nhiên tôi lại không thấy những lời dặn dò của mẹ phiền phức chút nào, nếu là lúc bình thường, chắc tôi đã khó chịu lắm rồi.
“Tiểu Ngư, nếu có gì không như ý thì em lại quay về nhé!”. Thẩm Lãng cốc trán tôi.
“Em biết rồi. Anh chăm sóc bố mẹ nhé! Giờ anh phải tự gánh vác tất cả rồi”. Tôi ôm anh ấy. “Đừng có suốt ngày không có chính kiến như thế, chuyện của mình phải tự giải quyết!”
“Anh hiểu”. Thẩm Lãng nhìn tôi, cười.
“Anh cười gì chứ?”
“Anh thấy em giống chị gái anh ấy”. Thẩm Lãng cười ngoác miệng.
“Biến đi! Đáng ghét thật!”. Tôi lườm anh ấy.
“Tiểu Ngư!”. Triệu Tam và A Thi hộc tốc chạy theo tôi, trông họ như thở không ra hơi nữa.
“Chẳng phải hôm nay hai người cưới sao?”. Tôi vội dừng lại.
“Đúng thế! Nhưng không gặp em, bọn anh cưới thế nào được!”. Triệu Tam lấy một miếng ngọc bội từ trong túi ra. “Cái này anh cất kỹ lắm, không nỡ bán cho ai cả. Đây là hàng tốt, rất đáng tiền, có thể bảo vệ cho mình, em giữ lấy đi!”
“Làm sao em nhận được? Anh tặng cho vợ anh đi!”. Tôi vội từ chối.
“Không đâu, bọn chị phải tặng… người mai mối chứ!”. A Thi lí nhí. “Không có em, chắc chị và anh Tam vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.”
“Vậy… vậy thì em sẽ nhận”. Tôi đeo miếng ngọc lên cổ.
“Hi hi, em gái anh đeo gì cũng đẹp”. Triệu Tam nhìn tôi, cười sung sướng.
“Mình tới đây, tới rồi đây!”. Lâm Sở khệ nệ xách túi đến, trong đó có một đống bát đũa.
“Mình đi học chứ có phải đi lên núi tu luyện đâu!”. Tôi suýt ngất xỉu.
“Á! Đến muộn quá!”. A ௱ôЛƓ cũng lao tới.
“Mình biết là cậu chẳng đến sớm được đâu mà”. Tôi chống nạnh.
“Đều tại tên Lý Triển Bằng đáng ૮ɦếƭ, hắn không chịu gọi mình dậy sớm đấy chứ!”. A ௱ôЛƓ lại quay sang chỉ trích Lý Triển Bằng.
“Không liên quan đến anh”. Lý Triển Bằng thở hổn hển. “Tại A ௱ôЛƓ đưa chìa khóa nhà cho con chơi, đến lúc cần, tìm mãi mới thấy.”
“Thôi thôi, hai người ngày nào cũng như diễn tuồng ấy, chẳng đàng hoàng tử tế gì cả!”. Tôi khoác tay hai người họ. “Mình nói cho hai người biết, không được phép ly hôn đâu đấy, vợ chồng cậu mà dám thế thì ૮ɦếƭ với mình!”
“Đi đường cẩn thận nhé!”. Người thân và bạn bè của tôi đều đứng đàng xa vẫy tay.
“Con biết rồi! Mọi người yên tâm, con sẽ gọi điện thoại về mà”. Tôi chợt nhận ra mình đã lớn rồi, đã thực sự trưởng thành, không còn là đứa nhóc thơ dại ngày nào nữa. Dường như con bé Tiểu Ngư ngỗ nghịch khi xưa cũng đang đứng ở đó, làm mặt xấu chào tôi của bây giờ.
13.
“Chỗ của chị ở đây ạ”. Một cô tiếp viên hàng không rất xinh đưa tôi tới ghế của mình.
“Cảm ơn em!”. Tôi đặt đồ lên khoang rồi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
“Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không?”. Một giọng nam hỏi tôi.
“Anh cứ ngồi đi!” Tôi không nhìn anh ta, trong đầu vẫn còn hiển hiện cảnh tượng mọi người đưa tiễn.
“Em đi đâu vậy?”. Anh ta rất thích bắt chuyện với người khác thì phải.
“Tokyo”. Tôi nhắm mắt lại.
“Đi học à?”
“Vâng.”
“Em đã nghĩ ra tên tiếng Nhật chưa?”
“Tôi có chồng rồi, đừng làm phiền tôi nữa!”. Tôi khó chịu quay lại nhìn anh chàng kia.
“Anh biết, anh còn biết là hiện giờ em đang độc thân nữa”. Hoa Thiên nhìn tôi, cười.
“Anh? Sao lại…”. Tôi ngồi thẳng dây.
“Ha ha… Anh cũng tới Tokyo du học”. Anh ấy nháy mắt với tôi.
“Còn công việc của anh thì sao?”
“Mấy ngày trước, anh nói với tổng biên tập là “Ông đi ૮ɦếƭ đi”…”. Anh ấy nhún vai. “Thế là bị đuổi việc luôn.”
“Anh cố ý hả?”. Tôi nén cười.
“Có lẽ anh nên bảo ông ta đi chữa bệnh hôi nách nhỉ?”
“Ha ha… Cái đó không trị nổi đâu, phải chữa bệnh hói trước đã!”. Tôi có chút cảm động, không ngờ Hoa Thiên lại dùng cách này để ở bên tôi.
“Em sẽ không yêu anh đâu!”. Tôi thì thầm.
“Ừ, anh biết, trái tim em dành cả cho Cố Đại Hải rồi”. Anh ấy cười. “Nhưng anh chỉ cần được ở bên em thôi.”
“Anh sẽ hối hận đấy!”
“Không bao giờ!”
“Chắc chắn mà!”
“Không bao giờ!”. Hoa Thiên nhắm mắt lại.
Nhìn thấy dáng vẻ bình yên của anh ấy, tự nhiên tôi lại muốn khóc. Cuộc sống này cho tôi quá nhiều thứ, điều đó càng chứng tỏ tôi là đứa chẳng biết thế nào là đủ.
“Được thôi, nếu học xong mà anh có thể khiến em rung động, biết đâu lại có kỳ tích xảy ra đấy!”. Tôi nói.
“Thật chứ?”. Hoa Thiên mở hé mắt. “Vậy là anh có mấy năm cơ hội phải không?”
“Thôi đi, đừng có mơ! Cố Đại Hải đã chiếm hết trái tim em rồi, anh không chen vào nổi đâu!”. Tôi lấy tấm chăn lông kê lên đầu.
Tôi cứ thế ngủ thiếp đi, trong mơ, tôi gặp lại Cố Đại Hải, anh ấy cứ nhìn tôi mà cười, cười mãi, sau đó nói với tôi rằng “anh đang đợi em đây, sẽ đợi em cả cuộc đời này, em phải quay về đấy nhé!”. Tôi định bảo là có lẽ tôi sẽ không về nữa nhưng không sao mở miệng được. Cố Đại Hải bước đi càng lúc càng xa, tôi cố sức đuổi theo, tôi phải nói cho rõ ràng, tôi không thể để anh ấy chờ đợi cả đời như vậy được, nếu thế, tôi sẽ đau lòng đến ૮ɦếƭ mất!
Sau đó, tôi mơ thấy Trần Lộ. Cô ấy sinh được một cô con gái rất xinh, A ௱ôЛƓ nhất quyết bắt nó phải làm con dâu của mình. Triệu Bồi cũng sang nhận cô bé cho cậu quý tử nhưng Trần Lộ bảo con cô ấy phải lấy đại gia, hai người kia đừng có mơ rồi cười ha ha, làm tôi cũng phì cười theo. Cảnh lại chuyển, tôi nhìn thấy Lâm Sở đang làm đám cưới, cô ấy nói cô ấy hạnh phúc lắm, còn vẫy tay với tôi nữa. Rồi cả Triệu Tam này, Thẩm Lãng này, tất cả cứ lần lượt xuất hiện trong giấc mơ. Cuối cùng là một người phụ nữ đứng quay lưng lại với tôi, đến khi tôi vỗ vai, chị ta mới ngoảnh đầu lại, khuôn mặt An Nguyệt lầm lầm lì lì, ánh mắt đầy thù hận nhìn tôi chằm chằm…
“Á!”. Tôi giật mình tỉnh giấc. Hoa Thiên đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh. “Phù… Sợ ૮ɦếƭ mất thôi, may mà đó chỉ là giấc mơ”. Tôi định thần lại rồi nằm xuống ngủ tiếp.
14.
“Xin mời đi bên này! Nơi chúng ta đang ghé thăm là Chùa Quan m Senso. Khoảng 1400 năm trước, có hai anh em trai làm nghề chài lưới đã nhặt được một bức tượng Quan m bằng vàng ở ngoài biển. Cho rằng đó là do Phật tổ hiển linh phái Quan m xuống để che chở cho họ, hai người đã rước bức tượng đó về nhà, ngày ngày thành tâm bái lạy. Sau đó, quả thật hai anh em đã được phù hộ, mỗi lần ra biển đều đánh được rất nhiều cá. Những người dân ở vùng này biết chuyện liền góp tiền của xây dựng ngôi chùa để thờ cúng bức tượng Quan m…”. Tôi đang dẫn một đoàn khách du lịch tới thăm chùa Senso.
Ba năm trước, tôi cầm theo giấy chứng nhận ly hôn và một tờ giấy nhập học tới Nhật Bản, để lại Bắc Kinh quá nhiều thứ, gia đình tôi, bạn bè tôi, người tôi yêu…
Chớp mắt đã ba năm trôi qua, tôi vẫn cho rằng khi tới đây, mình sẽ quên được tất cả nhưng dần dần tôi phát hiện ra rằng có những thứ lưu lại trong đầu tôi mãi mãi không thể phai mờ được, khi tôi cảm thấy cô đơn nhất, chúng lại hiện lên, sống động như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
“Cô Ngư này, đây là cái gì thế?”. Một người chạy tới hỏi tôi.
Tốt nghiệp xong, tôi ở lại Nhật Bản làm hướng dẫn viên cho một công ty du lịch, bởi vì ở đây còn có người ở cạnh tôi suốt ba năm liền, khóa học của anh ấy vẫn chưa kết thúc. Đôi lúc, tôi đã quên cả việc mình tên là Thẩm Ngư. Bất giác nhận ra điều đó, tôi không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hoa Thiên tới Nhật cùng tôi, mới đầu, anh ấy chẳng biết chút tiếng Nhật nào, nhưng tôi thực sự kinh ngạc khi chỉ sau ba tháng, anh ấy đã có thể buôn chuyện được với người Nhật, thậm chí còn nói tốt hơn tôi nữa. Ở Nhật Bản, Hoa Thiên vẫn theo học nhiếp ảnh, anh ấy vốn có năng khiếu nên giáo sư hướng dẫn rất yêu quý, thường xuyên chỉ bảo thêm giờ. Hoa Thiên còn đạt danh hiệu quán quân trong một cuộc thi nhiếp ảnh nhỏ nữa. Nếu không bị tôi làm nhỡ việc, nếu anh ấy vẫn ở Bắc Kinh, có lẽ giờ này cái tên “An Hoa Thiên”. Đã nổi tiếng chẳng kém gì Lâm Sở rồi.
“Em đến muộn đấy!”. Hoa Thiên cười, chỉ vào cái đồng hồ đeo tay. Đây là món quà tôi tặng anh ấy khi nhận được tháng lương đầu tiên, dây đeo đã cũ lắm rồi nhưng anh ấy không nỡ thay.
“À, tại hôm nay đông khách quá, em tới Senso, suýt nữa thì không về nổi”. Tôi chạy tới chỗ anh ấy.
“Mệt lắm phải không?”. Anh ấy xoa trán tôi.
“Cũng bình thường. Hôm nay anh thế nào?”. Tôi đáp. Đôi khi Hoa Thiên có cử chỉ rất thân mật với tôi, những lúc ấy, tôi lại ước rằng Cố Đại Hải chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình, có như vậy, tôi mới không nợ Hoa Thiên quá nhiều như bây giờ.
“Không có gì cả. À, đúng rồi, giáo sư bảo sau khi tốt nghiệp anh phải tới văn phòng của thầy làm việc đấy”. Hoa Thiên xách túi giúp tôi.
“Tốt quá! Chúng ta phải ăn mừng mới được!”. Tôi đi theo anh ấy.
“Cạn ly!”. Tôi nâng cốc bia đầy tràn lên.
Ở đây, bọn tôi thuê chung một ngôi nhà có hai phòng ngủ trong thành phố để tiện chăm sóc nhau, giờ vẫn là Hoa Thiên chăm sóc tôi.
“Cạn ly!”. Mắt Hoa Thiên sáng lấp lánh làm tôi chợt nhớ tới Đu Đu. Đến tận bây giờ, nó và Bội Bội vẫn ở cùng Cố Đại Hải.
“Hôm nay, lúc ở đền Senso, em đã xin cho anh một quẻ đấy! Anh sắp tốt nghiệp rồi, sự nghiệp là quan trọng nhất.”
“Cảm ơn em nhé! Sau khi tốt nghiệp… anh muốn…”. Hoa Thiên chần chừ.
“Đến khi đó hẵng hay! Biết đâu lúc ấy, anh lại tìm được bạn gái rồi chuyển đi khỏi đây thì sao?”. Tôi vừa nói vừa cắm cúi ăn cơm, trong lòng tôi biết rõ Hoa Thiên sẽ không bao giờ dọn đi, anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi.
“Anh không tìm bạn gái đâu, cứ như bây giờ là được rồi”. Mấy hôm nay, Hoa Thiên cứ nói đi nói lại chuyện muốn tiếp tục ở cùng tôi, còn tôi lại chưa biết nên nói gì với anh ấy.
“Mai em được nghỉ, anh có phải lên lớp không?”. Tôi tảng lờ.
“Có, chắc chiều anh mới về”. Mắt Hoa Thiên hơi tối lại.
“Vậy tối mai chúng ta ăn gì? Thịt dê nướng nhé?”
“Ừ.”
15.
Sáng nay, công ty gọi cho tôi, bảo rằng có một người khách du lịch từ Bắc Kinh tới, vì tôi cũng là người Bắc Kinh nên công ty hỏi tôi có thể hướng dẫn cho vị khách này không. Tôi đồng ý ngay, dù sao Hoa Thiên cũng không có nhà, tôi chỉ biết xem phim cho đỡ buồn thôi. Người khách này tên là Trần Gia Y, cái tên rất quen nhưng tôi không thể nhớ ra mình đã từng nghe thấy ở đâu nữa.
“Chậm thật đấy”. Tay tôi đã mỏi rã rời khi phải giơ biển tên lên một lúc lâu mà vẫn chưa thấy người đâu. “Chẳng biết vị đó là người thế nào nữa, chắc ở Bắc Kinh lạnh quá nên mới phải mò sang đây”. Mấy hôm trước, Lâm Sở đã hỏi nhiệt độ ở Nhật Bản thế nào, bảo là sợ tôi bị lạnh. Đúng là dở hơi thật, cô ấy không biết rằng ở đây không bao giờ quá lạnh à?
“Xin chào!”. Một cô gái bước về phía tôi, đeo một cặp kính đen to vật vã, còn bịt khẩu trang nữa. Nói thật, tôi thấy người này giống hệt một con nhặng. Hồi trước, mỗi lần A ௱ôЛƓ giở quẻ học đòi đeo kính đen, bọn tôi hay trêu cô ấy không khác gì con nhặng.
“Xin chào chị Trần, tôi là người ở công ty du lịch”. Tôi vội vàng đỡ hành lý.
“Cảm ơn!”. Giọng cô ấy nghe rất quen.
“Chị Trần ở chỗ nào của Bắc Kinh thế? Giọng chị nghe rất giống một người bạn của tôi”. Tôi quay người, xếp đồ lên xe.
“Vậy sao? Thế nhìn mặt có giống không?”. Cô Trần gỡ kính và tháo khẩu trang ra.
“Lâm Sở!”. Tôi nhảy lên người cô ấy, chân kẹp chặt vào hông làm Lâm Sở loạnh choạng suýt ngã.
“Ối giời ôi, thôi thôi, muốn đè ૮ɦếƭ mình đấy hả? Xuống mau!”. Cô ấy lúc lắc người làm tôi quay theo.
“Không! Mình không xuống đấy!”. Tôi sống ૮ɦếƭ ôm chặt lấy cổ Lâm Sở, nước mắt chợt trào ra, rơi xuống cổ cô ấy.
“Cậu xem, khóc cái gì mà khóc! Bị cậu đè thế mà mình còn chưa khóc đây này!”. Lâm Sở không động đậy nữa mà đưa tay vỗ lưng tôi, giống như ngày trước, mẹ tôi vẫn hay làm.
“Mau vào đây! Vào đây đi!”. Tôi trả phòng ở khách sạn rồi đưa Lâm Sở về chỗ chúng tôi, cô ấy không phải là người ngoài mà, với lại làm thế này sẽ tiết kiệm được một khoản lớn cho Lâm Sở.
“Cậu hơi bị quá đáng đấy! Mình nói cho cậu biết, chuyện khách sạn mình không tính toán nữa, nhưng cậu phải dẫn mình đi nhiều nơi để chụp ảnh, rõ chưa?”. Lâm Sở tháo giày rồi nằm lăn ra sàn.
“Ok luôn! Nhưng cậu dùng tên ai thế? Mình nghe quen quen”. Tôi xếp đồ cô ấy vào trong phòng.
“Vợ mình chứ ai! Vốn định nghĩ một cái tên để lừa cậu nhưng lại sợ không lừa nổi, rồi mình chợt nhớ ra là tên thật của Bobo cậu mới nghe vài lần. Bọn A ௱ôЛƓ khóc ầm ĩ, cứ đòi đi cùng, mình còn không dám nói là sẽ bay ngày nào nữa đấy”. Lâm Sở ngồi dậy.
“Mọi người đều ổn chứ?”. Tôi rót nước cho cô ấy.
“Ờ, cũng tạm. Nhưng con trai A ௱ôЛƓ không được khỏe lắm”. Mặt Lâm Sở buồn buồn.
“Sao thế?”. Tôi vội vàng nắm tay cô ấy.
“Bệnh máu trắng, có kết luận rồi.”
“Cái gì?”. Tôi tưởng như trời đất sụy xuống.
“Đừng lo, A ௱ôЛƓ đang định sinh thêm một đứa nữa, có thể dùng tủy của em để thay cho anh mà”. Lâm Sở vỗ tay tôi, ý bảo sẽ không có chuyện gì đâu.
“Hay là… để mình về xem sao?”. Tôi nhìn cô ấy.
“Ờ, về đi, bọn mình đứa nào cũng mong cậu trở về”. Lâm Sở lại hớn ha hớn hở, tôi biết cô ấy tỏ ra như thế vì sợ nói thêm nữa, tôi sẽ không chịu nổi.
16.
“Em không ngờ là anh lại âm thầm theo nó đến tận đây!”. Lâm Sở vừa uống R*ợ*u sakê vừa nói với Hoa Thiên.
“Ha ha…”. Hoa Thiên chỉ cười, hôm nay, anh ấy đã uống khá nhiều.
“Thảo nào mà mình đi khắp nơi cũng chẳng tìm thấy anh ấy”. Lâm Sở bảo tôi.
“Thôi đi! Có mà cậu không chịu theo mình đấy chứ!”. Tôi lấy thêm miếng thịt bò, thịt dê ở đây không ngon bằng ở Bắc Kinh.
“Em có vứt anh ở lại đây một mình rồi quay về không?”. Tự nhiên Hoa Thiên nắm lấy bàn tay tôi.
“Hoa Thiên, anh uống nhiều rồi đấy, mau đi ngủ đi!”. Tôi kéo anh ấy đứng dậy.
“Đừng về nhé, chúng ta không về đâu nhé…”. Hoa Thiên vẫn không ngừng lảm nhảm. “Chúng ta đừng về nhé!”
“Được, không về nữa, anh đi ngủ đi!”. Tôi và Lâm Sở dìu anh ấy vào giường. Hoa Thiên luôn sợ tôi sẽ quay về nên tôi cố gắng không nói tới chuyện đó trước mặt anh ấy. Nếu không phải lần này Lâm Sở tới đây, chẳng biết tôi còn định trốn tránh đến bao giờ nữa.
“Cậu ngủ chưa?”. Lúc nằm trên gường, Lâm Sở hỏi tôi.
“Chưa, mình không ngủ được”. Tôi nhìn lên trần nhà. Lâm Sở đến khiến tôi nhớ lại bao nhiêu kỉ niệm, nhớ cả về người luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi nữa.
“Ờ.”
“Anh ấy vẫn khỏe chứ?”. Tôi không nhịn được bèn hỏi.
“Ờ, cũng tạm, nhưng gầy đi nhiều. Tết nào cũng tới nhà cậu chơi, còn mang chó và mèo của cậu về nuôi nữa, anh ấy bảo làm như vậy, nếu cậu trở về, chắc chắn sẽ tới lấy chúng đi, thế thì anh ấy sẽ biết được cậu về hay chưa”. Lâm Sở quay đầu lại nhìn tôi.
“Đồ ngốc…”. Tôi thấy nước mắt mình trào ra. “Cậu biết không, mình nợ Hoa Thiên rất nhiều. Anh ấy đã vì mình mà từ bỏ tất cả, thậm chí bây giờ chẳng còn người thân nào nữa”. Tôi dựa vào người Lâm Sở, kể với cô ấy chuyện của tôi và Hoa Thiên trong suốt ba năm qua.
“Anh ấy đã giao cả trái tim cho cậu rồi”. Lâm Sở có vẻ cảm động.
“Có lúc mình nghĩ, nếu như hôm đó, mình nghe lời các cậu, không tham gia hôn lễ của Ngụy Tử Lộ thì đã không xảy ra nhiều chuyện như thế rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc