Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 40

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

7.
Cốc cốc cốc! Tôi gõ cửa phòng 2403. Ngay lập tức cửa mở ra, Hứa Lâm Lâm xuất hiện trước mặt tôi trong một bộ váy ngủ rất gợi cảm. Tất cả đều không nằm ngoài dự đoán của tôi. Cô ta cười rất tươi, nhưng thấy tôi cười lại thì ngớ người ra.
“Không mời tôi vào sao?”. Tôi nhìn Hứa Lâm Lâm.
“Được chứ, xin mời!”
“Chuyện này là thế nào?”. Thẩm Lãng vừa bước vào đã quát to, Cố Đại Hải đang nằm trên gường, không mặc gì cả, người nồng nặc mùi R*ợ*u.
“Đồ khốn nạn!”. Lâm Sở xuống đến, tát cho Cố Đại Hải mấy cái thật mạnh rồi hất cốc nước vào mặt anh ấy. Cố Đại Hải tỉnh lại ngay, ngơ ngác nhìn chúng tôi rồi cúi xuống nhìn mình, sau đó lại quay về phía chúng tôi, mặt tái xanh.
“Không phải… anh… anh không biết, thực sự không biết…”. Cố Đại Hải vội vàng kéo tay tôi lại, lắp bắp giải thích.
“Ha ha… Hứa Lâm Lâm, cởi bộ quần áo này có mệt không?”. Tôi đẩy Cố Đại Hải ra rồi nói với Hứa Lâm Lâm đang đứng cười nhạt ở bên cạnh.
“Chị… chị nói gì?”. Hứa Lâm Lâm tỏ ra ngượng ngập.
“Đúng là làm khó cho cô rồi”. Tôi châm thuốc. “Diễn vở kịch này, cô kiếm được bao nhiêu?”
“Cái… cái gì?”. Mặt Hứa Lâm Lâm biến sắc, xem ra cô ta chẳng phải là diễn viên giỏi giang gì, mới thế mà đã sợ rồi.
“Ha ha, phải công nhận là An Nguyệt khá thật đấy. Nhưng chị ta làm khó cho cô quá, Cố Đại Hải có nhẹ nhàng gì đâu, con tiểu hồ li như có nâng được anh ấy lên chắc phải vất vả lắm. Tranh thủ lúc tôi chưa phát điên thì cô mau cút đi, nếu không sẽ khó giữ toàn thây đấy!”. Tôi dí đầu TL lên người Hứa Lâm Lâm, con tiểu hồ li này *** non nớt thật, chưa gì đã cháy sém rồi.
“Á! Thẩm Ngư! Chị độc ác lắm!”. Hứa Lâm Lâm giàn giụa nước mắt, lấy đồ rồi bỏ đi.
“Đợi đã!”. Tôi sải bước theo làm Hứa Lâm Lâm sợ quá, chui tọt vào nhà vệ sinh. “Cô về bảo với An Nguyệt rằng Thẩm Ngư chẳng khó chịu gì hết, kịch bản này cũ rồi. Còn nữa, lần sau có diễn trò thì nhớ mang dụng cụ theo, may mà Cố Đại Hải thật thà, chứ gặp phải thằng đểu, cái thân cô sẽ mắc bệnh truyền nhiễm đấy!”
“Tiểu Ngư, cậu không sao chứ?”. Lâm Sở và Thẩm Lãng chạy đến bên tôi, mỗi người đứng một bên, tôi biết là họ sợ tôi gặp nguy hiểm.
“Cố Đại Hải, buổi diễn tàn rồi, mặc quần áo vào đi! Tôi đợi anh ở nhà”. Tôi nhận ra nước mắt tôi không còn nữa, mọi thứ đã kết thúc. Hết cả rồi!
“Tiểu Ngư, em yên tâm, anh sẽ không tha cho An Nguyệt đâu!”. Thẩm Lãng ngồi ghế sau cùng tôi, Lâm Sở còn cẩn thận khóa cửa xe lại nữa, chắc cô ấy lo tôi đẩy cửa, lao ra ngoài tự sát.
“Thẩm Lãng, anh là người tốt. Chẳng có ai tốt với em hơn anh cả”. Tôi ôm Thẩm Lãng. Từ trước đến nay, chưa bao giờ tôi dựa dẫm vào anh ấy như thế này.
“Tiểu Ngư…”. Thẩm Lãng nói ngắc ngứ rồi cũng ôm lấy tôi.
“Anh, em không sao đâu, thật đấy! Đến giờ em mới biết, hôn nhân chỉ là một giấc mộng, em phải tỉnh lại thôi, phải sống như ngày xưa!”. Tôi dựa đầu lên vai Thẩm Lãng. “Hai người đừng lo, bây giờ em đã hiểu, có những điều chỉ nên lưu giữ trong kí ức mà thôi.”
8.
“Cố Đại Hải, em biết là anh không làm gì cả, em hiểu mà”. Tôi ngồi ở bàn ăn, nhìn Cố Đại Hải.
“Tiểu Ngư, anh…”. Cố Đại Hải vẫn muốn giải thích.
“Anh không phải nói gì cả! Cố Đại Hải, em thực sự yêu anh, nhưng… chúng ta chia tay đi!”
Cố Đại Hải định nói gì đó nhưng không thốt nên lời, chỉ liên tục lắc đầu.
“Đừng lắc đâu, em nói nghiêm túc đấy! Em không phải là người con gái tốt. Thực ra, sau lần bị nôn ra máu, em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, em phải xin lỗi anh”. Tôi cúi gập người trước mặt Cố Đại Hải. “Xin lỗi vì đã lừa anh, em đã không Còn tr**h trắng từ trước khi gặp anh. Lần đó, giữa chúng ta chẳng có chuyện gì xảy ra cả, thứ anh nhìn thấy chỉ là máu cam của em.”
“Không, em lừa anh cũng được, anh chấp nhận hết! Đừng ly hôn, đừng trừng phạt anh như vậy!”. Cố Đại Hải kéo tay tôi.
“Cố Đại Hải, tấm gương đã vỡ cho dù có dán lại thì vẫn có vết. Hãy để em có ký ức tốt về anh, để sau này, mỗi khi nhớ lại, em sẽ bảo với tất cả mọi người rằng Cố Đại Hải là người tốt, là một người rất tốt, em đã lừa dối để cưới được anh ấy”. Tôi nhẹ nhàng gạt tay Cố Đại Hải ra.
Lúc tôi ra khỏi Tòa án, mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp xuống muôn nơi. Cuối cùng mùa đông cũng qua, mùa xuân lại tới rồi. Trên đời, có không ít người phụ nữ đã ly hôn, nhưng trong số đó, cũng có rất nhiều người phụ nữ không bao giờ tái hôn.
“Để anh tiễn em!”. Cố Đại Hải đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Được, xem như là lần cuối cùng đi!”. Tôi để yên tay mình trong tay anh ấy. “Nhưng đến ngã tư tiếp theo thì anh phải bỏ ra đấy, chúng ta không đi chung hướng với nhau nữa.”
“Anh biết”. Mắt Cố Đại Hải đỏ hoe. “Anh sẽ không bán nhà đâu, lúc nào em muốn về thăm thì cứ về nhé!”
“Không cần, em định ra nước ngoài học, có lẽ sẽ không về nữa.”
“Anh đi đường cẩn thật! Bảo trọng nhé!”. Tới ngã tư, tôi nói với Cố Đại Hải.
“Em…”. Nước mắt Cố Đại Hải trào ra. “Anh sẽ đợi em! Cho dù bao lâu đi nữa, anh cũng đợi em!”
“Cảm ơn anh vì đã chăm sóc em”. Tôi khẽ ôm Cố Đại Hải rồi bước đi.
Tới góc đường, tôi quay lại nhìn anh ấy lần cuối, thì thầm.”Em yêu anh!”
9.
“Dương Siêu, anh giỏi thật đấy!”. Lúc tôi đến thăm Dương Siêu, anh ấy trông chẳng khác gì người bình thường, đi lại nói cười như không còn vấn đề gì nữa. Vị bác sĩ kia đúng là giỏi thật.
“Cảm ơn mọi người!”. Nhìn điệu bộ Dương Siêu như sắp quỳ xuống khấu đầu trước chúng tôi vậy.
“Đi nào, chúng ta đi tìm Trần Lộ, bảo cô ấy quay về!”. Lâm Sở khoác vai Dương Siêu.
Chúng tôi dặn Dương Siêu hôm nào cũng đứng ở quán bar, ban đầu Trần Lộ còn không thèm để ý, rồi dần dần mắng mỏ anh ấy, thế nhưng Dương Siêu vẫn im thin thít, không nói câu nào.
“Là chiêu của bọn cậu đúng không?”. Trần Lộ như muốn P0'p ૮ɦếƭ chúng tôi.
“Đoán chuẩn đấy!”. Tôi gấp sách lại, dạo này tôi đang ôn lại kiến thức. Visa đi Nhật du học của tôi đã làm xong rồi, trường cũng đã liên hệ được.
“Các cậu chỉ lắm trò! Lại còn liên thủ với A Thi nữa chứ!”. Mấy hôm nay. Trần Lộ chẳng nhận được mối làm ăn nào, nếu có thì đó lại là Dương Siêu.
“Vì cậu mà Dương Siêu đã khổ sở lắm đấy!”. Lâm Sở lôi đĩa DVD ra, đó là những video tôi bảo cô ấy quay trong quá trình Dương Siêu tập luyện phục hồi sức khỏe, nó không chỉ có mồ hôi mà còn cả nước mắt, có thể khiến người xem xúc động hơn cả những thước phim về nạn thiên tai.
“Mình không xem!”. Trần Lộ bịt mắt lại.
“Không xem cũng phải xem!”. A ௱ô** kéo tay Trần Lộ ra.
“Xem đi!”. Tôi nén cười, lấy một sợi dây thừng trói Trần Lộ vào ghế.
“Các cậu làm gì đấy hả?”. Cô ấy cố vùng vẫy nhưng vô ích. Chúng tôi bê cả người lẫn ghế tới phòng làm việc của Lâm Sở, trong đó mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi rồi, DVD đang chiếu tới cảnh Dương Siêu tập đi.
“Ngoan ngoãn ngồi xem đi!”. Lâm Sở khóa cửa lại.
“Các cậu là lũ khốn nạn!”. Giọng Trần Lộ từ trong phòng vọng ra.
“Bọn mình đi ăn cơm thôi!”. A ௱ô** khoác tay hai chúng tôi, cả lũ vui vẻ đi ra ngoài.
“Cạn ly! Sau khi mình đi, chuyện ở nhà phải dựa vào các cậu hết đấy!”. Tôi nâng ly lên.
A ௱ô** tự nhiên òa khóc.
“Cậu điên à? Khóc cái gì mà khóc! Ghét quá!”. Tôi đẩy cô ấy.
“Hu hu… Cậu đi rồi, nếu Lý Triển Bằng lại chọc giận, mình biết phải làm sao?”. A ௱ô** bò ra bàn mà khóc.
“Cậu… cậu đi thật hả?”. Mắt Lâm Sở cũng đỏ hoe.
“Có phải mình đi vào chỗ ૮ɦếƭ đâu! Hơn nữa, ở chán bên đó là mình lại quay về mà”. Tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại.
“Nhớ giúp mình chăm sóc Cố Đại Hải, chắc anh ấy đang buồn lắm”. Tôi vỗ về A ௱ô**.
“Mình biết rồi, có điều, mình thấy hai người nên hòa hợp lại đi”. A ௱ô** nhìn tôi.
“Nếu thế, mình lại rơi vào cảnh trước kia mất. Cứ dai dẳng như vậy, cả hai sẽ chẳng còn là mình nữa. Không thể quay lại được!”. Tôi nhìn A ௱ô**, nói một cách nghiêm túc. “A ௱ô**, đừng ly hôn! Mình nói thật đấy, dù suốt ngày gây sự, cãi lộn thì vẫn phải sống với nhau. Đừng đòi ly hôn nữa, không tốt chút nào đâu!”
“Hu hu…”. A ௱ô** vừa khóc vừa ôm lấy tôi.
“Còn nữa, Lâm Sở…”. Tôi nhìn Lâm Sở. “Phải quan tâm tới Bobo nhiều hơn, xã hội sớm muộn gì cũng chấp nhận các cậu. Đừng nản lòng! “Có chí thì nên” mà!”
“Mình biết rồi, nếu không cố nổi nữa, mình sẽ đi tìm cậu”. Lâm Sở cầm tay tôi.
Khi đi làm thủ tục, tôi tình cờ gặp Hoa Thiên, trên mặt anh ấy toàn là vết móng tay cào cấu.
“Chào anh!”. Tôi cười.
“Chào em! Em sao rồi?”. Anh ấy nhìn tôi.
“Vẫn ổn. Mặt anh bị sao vậy?”
“Anh đánh nhau với chị, không khéo sau này trở thành cô nhi mất”. Hoa Thiên cười cười.
“Chúng ta nói chuyện một lát được không?”. Tôi đã hết giận Hoa Thiên rồi. Anh ấy cũng là người rất đáng thương, lại dám hi sinh vì tình yêu nữa.
“Cha mẹ mất sớm nên anh ở nhà bác từ nhỏ, gia đình bác đối xử với anh rất tốt, coi anh như con, vậy nên anh phải báo ơn…”. Hoa Thiên châm thuốc hút rồi từ từ kể cho tôi nghe thân thế của anh ấy.
“Anh là người tốt, biết đền ơn đáp nghĩa”. Tôi nhẹ nhàng nói.
“Em có giận anh không?”. Anh ấy nhìn tôi.
“Không”. Tôi lắc đầu. “Không có anh, em đã không biết mình yêu Cố Đại Hải đến mức nào, cũng không thể buông tay anh ấy như thế này.”
10.
“Giường số sáu sinh rồi, con trai”. Cô hộ lý bế một đứa bé ra rồi đi vào phòng sơ sinh.
“Tuyệt thật! Ngụy Tử Lộ, anh có con rồi đấy!”. Tôi đập vai Ngụy Tử Lộ.
“Thật hả? Là con trai sao?”. Ngụy Tử Lộ lập tức chạy tới.
“Đáng yêu quá!”. Tôi áp mặt vào cửa kính nhìn thằng bé, nó cũng mở đôi mắt to tròn trong veo nhìn tôi.
“Xin chào”. Cố Đại Hải cũng vừa đến nơi.
“Anh tới rồi à? Nhìn kìa, đứa bé dễ thương quá!”. Tôi chỉ cho Cố Đại Hải xem.
“Giống Ngụy Tử Lộ thật đấy!”. Anh ấy khẽ nói. “Bao giờ em đi?”
“Sớm thôi, em muốn gặp mọi người lần cuối”. Tôi cười.
“Tiểu Ngư…”. Thấy tôi vào, Triệu Bồi định ngồi dậy.
“Đừng, chị cứ nằm đó đi! Em vừa đi thăm cháu rồi, đáng yêu lắm!”. Tôi ngồi xuống bên cạnh Triệu Bồi, giúp chị ấy đắp lại chăn.
“Em và Cố Đại Hải…”
“Suỵt… Chị đang cần nghỉ ngơi mà! Mấy hôm nữa em sẽ ra nước ngoài học, chị nhớ gửi ảnh thằng bé cho em xem đấy! Em cũng sẽ gửi ảnh về cho chị, nếu không, lỡ khi em trở về, nó lại chẳng nhận ra mẹ nuôi thì nguy”. Tôi nắm chặt bàn tay Triệu Bồi.
Cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thành việc “tẩy não” Trần Lộ, cô ấy đã quyết định bỏ việc.
“Mau lên! Mau lên!”. Gần mười hai giờ đêm, tôi, A ௱ô** và Lâm Sở còn đang đứng ở bãi đất trống ngoài thành phố, tay ôm một đống quần áo màu mè sặc sỡ.
“Mình châm lửa nhé!”. Trần Lộ hấp tấp rút bật lửa ra.
“Châm lửa nào!”
“Mau lên! Lạnh ૮ɦếƭ đi được!”
Trong tiếng vỗ tay của chúng tôi, Trần Lộ tiến hành “hóa kiếp” cho mấy bộ đồ cô ấy mặc khi đi làm ở hộp đêm. Khói đen bay mù mịt lên trời. Giới của bọn họ có một quy định, đó là nếu không hành nghề nữa thì phải đốt tất cả quần áo đã từng dùng đi để chứng minh rằng mình nhất quyết không quay trở lại, A Thi nói thế. Trước đây, chính vì Trần Lộ không nỡ đốt mấy bộ đồ hàng hiệu đó nên cứ “ngựa quen đường cũ” mãi.
“Lâm Sở, cậu có thấy cảnh này quen quen không?”. Tôi dựa đầu lên vai Lâm Sở.
“Mình cũng thấy thế. Quen lắm!”. Lâm Sở mân mê cằm.
“Quen cái gì cơ?”. A ௱ô** ngoái lại hỏi.
“A! Nhớ ra rồi!”. Tôi và Lâm Sở quay ra nhìn nhau rồi cùng vỗ trán, thốt lên.
“Nhớ ra cái gì thế?”. Trần Lộ chạy tới.
“Mấy bức ảnh tuyệt sắc của A ௱ô** cũng bị “hóa kiếp” thế này đấy!”. Tôi và Lâm Sở đồng thanh nói.
“Á! Các cậu là lũ đểu!”. A ௱ô** lập tức đuổi đánh bọn tôi.
“Ha ha…!”. Trần Lộ cười phá lên.
“Trần Lộ à, thân hình A ௱ô** cũng không tồi đâu!”. Tôi trốn sau lưng Lâm Sở, Lâm Sở đã bị A ௱ô** tóm rồi.
“Ầy, các chị em, sao lại không đợi tôi thế?”. A Thi từ đâu ào tới, ôm theo một cái túi to tướng.
“Quà chia tay hả? Để em xem nào!”. Lâm Sở giành lấy cái túi nhưng A Thi nhất quyết không đưa.
“Còn lâu nhá! Có thừa tiền cũng chả cho mấy cô!”. A Thi nắm chặt cái túi chẳng khác gì thần giữ của.
“Xì…”. Tôi lườn.
“Biến đi!”. A Thi đốt cả túi quần áo, lại còn vỗ tay hoan hô nữa.
“Sao thế? Chị cũng định hoàn lương hả?”. Tôi ôm A Thi.
“Ờ, hoàn lương để cưới chồng mà”. A Thi đỏ mặt.
“Cưới ai thế?”. A ௱ô** hỏi ngay.
“Liên quan gì tới các cô cơ chứ?”. Chị ấy không chịu trả lời.
“Két!”, một chiếc xe đỗ xịch trước mặt làm bọn tôi giật nảy mình. Triệu Tam chạy ra, trong tay cầm một cái quần nhỏ xíu. “A Thi, A Thi! Còn cái này em quên không cho vào!”
“Ồ…! Ra là thế!”. Bốn người chúng tôi cùng kêu to. A Thi ngượng ngùng xông đến, đánh cho Triệu Tam mấy cái.
“Hi hi, đến lúc đó, các chị em phải tới tham dự đầy đủ nhé!”. Triệu Tam cười hề hề.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc