Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 37

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

8.
Cuộc sống thế này thật tốt, tôi và Cố Đại Hải ban ngày cùng nhau đi làm, tối cùng về, cùng đi thăm Dương Siêu, rồi cùng đi khuyên Trần Lộ, sau đó lại cùng tới ăn cơm với Lâm Sở hoặc A ௱ô**. Hai đứa ấy đố kị, bảo bọn tôi dính lấy nhau như keo 502 ấy.
“Này, các cậu có thể thôi dính lấy nhau được không hả?”. A ௱ô** nheo mắt. “Cậu phải nghĩ cho bạn bè chứ, không thấy mình đáng thương khi phải cô đơn thế này à?”
“Tự cậu hại cậu mà!”. Tôi gắp thức ăn cho Cố Đại Hải, thản nhiên nói.
“Nhưng chúng mình nuốt không trôi, thật đấy, ăn không nổi nữa rồi, cứ nghẹn ở đây này!”. Lâm Sở chỉ tay lên cổ.
“Không ăn càng tốt, tí mình gói về cho chó mèo ở nhà”. Tôi ngang nhiên há mồm để Cố Đại Hải gắp thức ăn cho.
“Thấy sắc quên tình!”. Lâm Sở nhìn tôi một cách đau khổ.
“Đồ trọng sắc khinh bạn!”. A ௱ô** hùa theo.
“Sao không đợi mình thế?”. Trần Lộ bước vào. Cô ấy càng ngày càng giống các em gái bán hoa ngoài đường, ăn mặc lòe loẹt, bây giờ, cứ nhìn cô ấy là tôi nghĩ ngay tới mấy vũ nữ châu Phi.
“Bọn mình vừa tới thôi”. A ௱ô** ngửa cổ lên uống bia.
“Chẳng làm ăn được gì cả”. Trần Lộ cắm cúi ăn cơm.
“Không làm ăn được thì thôi, đừng có gây chuyện với Dương Siêu nữa, ly hôn cái gì chứ!”. Tôi gọi thêm mấy món khác.
“Mình không muốn làm liên lụy tới anh ấy, lần trước, anh ấy suýt bị người ta thiêu ૮ɦếƭ còn gì”. Trần Lộ chỉ ngẩng lên nói một câu rồi lại cúi xuống ăn tiếp.
“Sao mình cứ cảm thấy cậu nghĩ sai rồi nhỉ?”. Lâm Sở nhìn Trần Lộ. “Cậu làm thế này, Dương Siêu mới nghĩ anh ấy là gán*** của cậu đấy.”
“Anh ấy nghĩ sao cũng được, mình chỉ muốn ly hôn thôi, không gặp nhau nữa thì sẽ tốt hơn, mình chỉ cần nộp đủ tiền viện phí là xong.”
“Này… Ăn cơm xong thì đi đâu đây?”. Tôi chẳng biết nói gì nữa. Trần Lộ nhiều khi rất cứng đầu cứng cổ, ai khuyên gì cũng không nghe, chúng tôi đành đợi cô ấy nghĩ lại thôi.
“Về nhà ngủ chứ đi đâu”. Sắc mặt Lâm Sở có vẻ không được tốt lắm.
“Mình đi thăm Dương Siêu”. Trần Lộ đặt bát xuống. Không ngờ cô ấy lại nói thế, vừa nãy, chính cô ấy bảo không gặp thì hơn mà.
“Mọi người cùng đi chứ?”. A ௱ô** vội vàng hỏi.
“Không cần đâu. Bác sĩ nói anh ấy tuyệt thực, không chịu ăn cơm. Mình tới khuyên anh ấy một lát thôi, tối còn phải đi làm nữa”. Trần Lộ đứng lên, kéo lại áo. “Mình đi đây! Lần sau mình mời!”
“Anh nghĩ lần này, Dương Siêu tuyệt thực là đúng đấy!”. Cố Đại Hải trầm ngân.
9.
“Ngụy Tử Lộ có tới tìm em không?”. Triệu Bồi tất tưởi chạy tới toàn soạn tìm tôi. Chị ấy có thai được tám tháng, sắp tới lúc sinh rồi.
“Có chuyện gì thế? Đừng lo lắng quá!”. Tôi vội đỡ chị ấy ngồi xuống rồi báo tin cho tất cả mọi người.
“Chị… Tử Lộ bảo đi mua đồ nên chị để anh ấy đi. Đi từ sáng đến giờ mà vẫn chưa thấy về”. Môi Triệu Bồi trắng bợt, mồ hôi trên trán còn chưa khô, tóc tai bù xù, mặt tái xanh.
“Không sao đâu, không sao đâu. Mọi người sắp tới rồi, đến lúc đó, bọn em sẽ chia nhau đi tìm”. Tôi trấn an Triệu Bồi. Chị ấy cứ nắm chặt tay tôi không chịu buông. Ngụy Tử Lộ đúng là chẳng khiến người ta yên tâm được.
“Sao vậy?”. Cố Đại Hải là người tới đầu tiên.
“Ngụy Tử Lộ lại chạy mất rồi”. Tôi kéo anh ấy ra ngoài.
“Sao lại thế?”
“Không biết. Anh đi tìm trước đi, lát mấy người kia tới, em sẽ bảo họ chia nhau ra tìm”. Tôi sợ Triệu Bồi ngã nên vừa nói vừa phải liên tục ngoái cổ lại nhìn.
“Ừ. Anh đi đây”. Cố Đại Hải thở không ra hơi, lại quay đầu chạy đi.
“A ௱ô**, cậu sinh con rồi nên hãy ở đây chăm sóc Triệu Bồi, mình với Lâm Sở, Lý Triển Bằng sẽ đi tìm”. Tôi phân công mọi người. “Nếu chẳng may có chuyện gì thì phải đưa chị ấy tới viện ngay!”
“Được rồi! Đi đi, mình rõ hơn cậu mà”. A ௱ô** đỡ Triệu Bồi ra cửa.
“Bọn em chắc chắn sẽ tìm được anh ấy, chị yên tâm đi!”. Tôi nhìn Triệu Bồi lần nữa rồi chạy đi cùng Lâm Sở.
“Chúng ta đi đâu?”. Lý Triển Bằng hỏi.
“Anh tới trường học và nhà Ngụy Tử Lộ, Lâm Sở đi tìm ở bờ sông, công viên!”. Tôi quấn khăn lên cổ rồi vẫy taxi.
“Cậu thì sao?”. Lâm Sở kéo tôi lại, chắc cô ấy thấy tôi kích động quá nên nói dè dặt. “Cậu cứ từ từ, ngộ nhỡ…”
“Mình biết rồi. Yên tâm đi! Chưa tìm thấy Ngụy Tử Lộ thì mình không thể có chuyện gì được đâu”. Tôi ôm Lâm Sở. “Giờ mình sẽ tới những nơi hồi còn yêu nhau, bọn mình hay đi. Có phát hiện gì thì nhớ gọi điện thoại cho mình đấy!”
10.
Tôi bảo tài xế taxi đưa tôi tới những chốn cũ: công viên, rạp chiếu phim, cả thư viện nữa… nhưng đều không thấy bóng dáng của Ngụy Tử Lộ.
“Rốt cuộc anh đang đi đâu?”. Tôi dừng lại ở bên hồ trong công viên. Đây là nơi chúng tôi thường tới ngày trước, có thể coi là nơi ghi dấu nhiều kỉ niệm nhất với hai đứa tôi. Có lúc, nằm cạnh Cố Đại Hải, tôi vẫn mơ tới nơi này, mơ thấy từng gốc cây, từng đóa hoa, từng cây cột. Trước đây, mỗi khi rỗi rãi, tôi và Ngụy Tử Lộ hay đến đây, vừa nói chuyện vừa đi dạo vòng quanh hồ. Ngụy Tử Lộ thường bảo cái hồ này hình trái tim nên chúng tôi đang đi quanh một trái tim, trái tim này chứa tâm hồn của cả hai người. Tôi cười, bảo anh ấy là đồ ngốc, cái hồ này rõ ràng là hình tròn, nhưng anh ấy cứ lắc đầu, khăng khăng bảo nó có hình trái tim.
“Á!”. Đầu tôi bỗng đau nhói khiến tôi gần như không thể kiểm soát nổi mình nữa. Tôi cố gắng đi tới chiếc ghế gần nhất, lôi miếng dán giảm đau từ trong túi ra. Dạo này, tôi thường xuyên bị đau đầu, nhiều lúc đau đến nỗi chỉ muốn nôn hết ra. Cố Đại Hải không biết điều đó vì tôi luôn cố tỏ ra bình thường trước mặt anh ấy.
“Khụ…”. Tôi lại bị nôn, lần này nôn ra mấy thứ màu hồng hồng, có lẽ là máu, bởi tôi thấy mằn mặn trong miệng giống như hồi bé đánh nhau với con người ta rồi bị thương. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mới đó mà đã sắp tối rồi, vầng mặt trời đỏ ối đang khuất dần ở phía xa. Ngụy Tử Lộ từng bảo đó là mây lửa, ngày mai chắc chắn thời tiết sẽ rất đẹp.
Nhìn ra xa, tôi thấy Ngụy Tử Lộ đang đứng dưới ánh hoàng hôn lộng lẫy, miệng nở nụ cười rạng rỡ, rồi anh ấy bước về phía tôi.
“Anh nói đúng thật, có mây lửa, ngày hôm sau trời sẽ đẹp…”. Sau đó, tôi gập người quỳ xuống đất, nôn thốc nôn tháo.
“Đây là đâu?”. Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở một nơi rất lạ, không phải nhà tôi mà giống như phòng trong khách sạn.
“Tiểu Ngư, em tỉnh rồi à?”. m thanh vang lên bên tai tôi rất giống giọng Ngụy Tử Lộ.
Tôi thấy khuôn mặt anh ấy. “Anh chẳng bao giờ khiến em yên tâm cả!”. Tôi vùng dậy nhưng đầu váng vất, lập tức ngã lăn xuống gường.
“Tiểu Ngư, xin lỗi em. Em không sao chứ?”. Ngụy Tử Lộ ôm lấy tôi mà khóc. “Xin lỗi em, Triệu Bồi bảo em đã kết hôn rồi, anh cũng thế, anh đã cưới cô ấy, đứa con trong bụng cô ấy là con anh…”
“Anh bỏ đi làm bọn em rất lo đấy, chỉ sợ anh không quay về nữa…”. Tôi không kìm được nữa, òa khóc theo anh ấy.
“Xin lỗi…”
“Anh đang rất hạnh phúc, cả em cũng thế. Triệu Bồi không lừa anh đâu, anh đã quên quá nhiều chuyện rồi.”
“Nhưng mà… thực sự… anh không muốn quên em”. Khuôn mặt Ngụy Tử Lộ đầy nước mắt.
“Em biết, em biết mà”. Mắt tôi nhòa đi. “Nhưng chúng ta không thể sống trong quá khứ mãi được! Bây giờ, người em yêu là Cố Đại Hải. Em yêu anh ấy ngay từ lần đầu tiên anh ấy nói chuyện kết hôn, từ lần đầu tiên nấu cơm cho anh ấy, cả lúc bị tai nạn nữa, khi mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy cũng chính là anh ấy, em yêu anh ấy…”
“Anh đã quên mất rất nhiều thứ phải không?”. Ngụy Tử Lộ đứng dậy một cách khổ sở.
“Đúng vậy. Anh đã quên rằng anh yêu Triệu Bồi đến thế nào, quên đi sự xấu hổ đối với em, quên là em đã tha thứ cho anh, quên cả việc… anh đã chúc phúc cho em trong đám cưới.”
11.
Chẳng biết trời sáng từ lúc nào nữa. Tôi và Ngụy Tử Lộ đã thức trắng đêm, tôi kể cho anh ấy nghe chuyện tôi và Cố Đại Hải cưới nhau, chuyện tôi hòa giải với Triệu Bồi, Cố Đại Hải chăm lo cho tôi ra sao, khi anh ấy mất tích, Triệu Bồi đã tìm anh ấy thế nào…
“Anh nợ em nhiều quá”. Ngụy Tử Lộ dựa người vào tường, nói.
“Không đâu, anh đã giúp em tìm thấy tình yêu đích thực của mình, em phải cảm ơn anh mới đúng”. Tôi ngẩng mặt lên. Giờ tôi đã có thể bình tĩnh nhìn vào mắt anh ấy rồi.
“Xin lỗi em!”. Ngụy Tử Lộ quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt anh ấy rất bình thản.
“Câu này anh không nên nói với em”. Tôi vừa cười vừa lắc đầu.
“Đúng vậy, lẽ ra anh nên nói với Triệu Bồi, tuy anh chưa thể nhớ ra cô ấy là ai nhưng trong mơ, anh có thể cảm nhận được mình rất yêu cô ấy. Mỗi ngày, được dạo bước cùng cô ấy, anh đều thấy rất vui”. Ngụy Tử Lộ nở nụ cười tuyệt đẹp.
“Chúng ta về chứ?”. Tôi đứng lên, nâng anh ấy dậy.
“Ăn sáng xong đã, coi như là lời xin lỗi cuối cùng của anh với em”. Anh ấy khoác tay tôi.
“Sức khỏe của anh…”. Tôi sờ trán Tử Lộ.
“Anh trụ được mà, Triệu Bồi và con anh phải dựa vào anh đấy. Về đến nhà, anh sẽ đưa cô ấy tới viện”. Mắt anh ấy sáng lấp lánh như quả cầu thủy tinh mà tôi yêu thích. Tôi nhận ra chúng tôi đều đã có một trái tim bằng thủy tinh cho riêng mình mà không ai có thể dùng tiền mua nổi.
Lúc bước ra khỏi thang máy, tôi nghe có tiếng “tách” rất khẽ vang lên.
“Sao thế?”. Ngụy Tử Lộ ngoái đầu lại hỏi tôi.
“Không sao, đi ăn thôi, em đói rồi!”. Tôi thoáng thấy một dáng người cao cao thụt vào.
12.
Trên đường về nhà, tôi tìm trạm điện thoại để gọi cho Cố Đại Hải vì di động của tôi đã hết pin từ hôm qua. Chắc anh ấy đang lo lắng lắm.
“Vợ! Em đang ở đâu thế? Có biết anh lo thế nào không hả?”. Nghe thấy giọng Cố Đại Hải vang lên trong điện thoại, trái tim tôi khẽ xao động.
“Em tìm thấy Ngụy Tử Lộ rồi”. Tôi vui vẻ nói. “Bọn em đang trên đường về nhà.”
“Tử Lộ! Tử Lộ!”. Triệu Bồi đứng trước cửa nhà còn A ௱ô** và Lâm Sở đỡ ở hai bên.
“Anh về rồi”. Ngụy Tử Lộ ôm lấy Triệu Bồi. “Xin lỗi vì đã làm em lo lắng, đều tại anh không tốt.”
“Hu hu...”. Triệu Bồi dụi đầu vào *** Ngụy Tử Lộ, bật khóc nức nở.
“Em không sao chứ?”. Như thể sợ tôi bị cụt tay cụt chân, Cố Đại Hải cứ xoay tôi, nhìn lên nhìn xuống.
“Chẳng phải em vẫn ổn đấy à? Không bị thiếu cái tay cái chân nào đâu!”. Tôi vỗ vỗ hai má phính của chồng.
“Cảm ơn! Cảm ơn em!”. Triệu Bồi ngồi xuống ghế, tay giữ chặt gấu áo Ngụy Tử Lộ, chúng tôi đều nhận ra lần này chị ấy đã lo lắng đến thế nào.
“Anh rót nước cho em nhé!”. Ngụy Tử Lộ muốn Triệu Bồi buông anh ấy ra.
“Không! Không cần, em không khát!”. Chị ấy vẫn không chịu.
“Để em!”. Lâm Sở đứng dậy, đi vào bếp.
“Sao em tìm được cậu ta thế?”. Cố Đại Hải hỏi tôi.
“Em…”. Tôi vừa mở miệng đã bị Ngụy Tử Lộ ngắt lời. “Tại tôi không tìm được đường về, may mà trên đường lại gặp Tiểu Ngư”. Giọng Ngụy Tử Lộ rất thành thật, tôi nghĩ anh ấy cũng không muốn để Cố Đại Hải cảm thấy khó chịu.
“Thật à?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.
“Vâng, đang đi thì em thấy một người rất giống anh ấy cứ lượn đi lượn lại như đang lạc đường”. Tôi bảo. Ngụy Tử Lộ lạc đường thật, suýt nữa, anh ấy đã không tìm ra cái gì mới là đúng đắn với mình.
“Mọi người ở lại ăn cơm nhé!”. Triệu Bồi muốn giữ chúng tôi lại dùng bữa cùng vợ chồng họ.
“Thôi, chị nghỉ ngơi đi!”. Tôi ôm lấy chị ấy, thì thầm. “Chị yên tâm, anh ấy hiểu cả rồi. Em đã kể cho anh ấy nghe mọi chuyện. Còn nữa... em phải nói cho chị biết, người em yêu chỉ có Cố Đại Hải thôi, trái tim em đã bị tên béo ấy chiếm hết chỗ rồi, Ngụy Tử Lộ không chen vào được đâu.”
“Tiểu Ngư…”. Triệu Bồi nhìn tôi.
“Chị vào nghỉ đi! Em và Cố Đại Hải đang đợi được bế con nuôi đấy!”. Tôi cười.
“Lúc nãy, em nói gì với Triệu Bồi thế?”. Cố Đại Hải vừa lái xe vừa hỏi tôi.
“Em bảo chị ấy yên tâm, trong tim em đã có người khác rồi, không nhét nổi Ngụy Tử Lộ vào nữa”. Tôi nhắm mắt lại.
“Ai?”. Cố Đại Hải hét lên rồi phanh két xe lại làm tôi thiếu chút nữa là đập đầu vào cửa kính, xe của Lâm Sở đằng sau cũng suýt va phải.
“Tên béo đáng ૮ɦếƭ này! Ngoài anh ra thì làm gì còn ai chiếm nhiều chỗ thế hả?”. Tôi ôm đầu, hét lại.
13.
Những ngày tháng sau đó, tôi sống rất vui vẻ.
An Nguyệt không tìm được Thẩm Lãng, suốt ngày ru rú ở nhà vò đầu bứt tóc. Tiểu Khê đã quay lại Nhật, gửi về cho tôi và Cố Đại Hải một đôi bùa hộ mệnh, trong thư con bé bảo đây là lá bùa hoàng gia linh nghiệm vô cùng, giúp vợ chồng sống yên vui hạnh phúc. Cố Đại Hải lén lút gọi lại hỏi “Thế có giúp sinh em bé không?” làm Cố Tiểu Khê bực mình mắng lại, bảo anh ấy đi mà tìm Quan m tặng con ấy, đừng có lẵng phí tiền điện thoại.
“Ôi, cuộc đời này đẹp thật!”. Cuối tuần, tôi rủ A ௱ô** và Lâm Sở đi tắm nước nóng.
“Chỉ có cậu thấy đẹp thôi, cứ để bọn mình tự sinh tự diệt đi, ૮ɦếƭ sớm được đầu thai sớm!”. Vừa mở miệng, A ௱ô** đã nói mấy câu đen đủi.
“Lại làm sao?”. Tôi ngồi xuống để nước ngập đến cằm.
“À, giàn thiên lý nhà Lý Triển Bằng lại đổ ấy mà…”. Lâm Sở uống một hớp R*ợ*u, má đỏ hây hây.
“Đồ khốn! Các cậu đúng là lũ ăn hại!”. A ௱ô** té nước về phía chúng tôi.
“Này, sao cậu cứ gây chuyện với Lý Triển Bằng mãi thế, không muốn sống yên lành hả?”. Tôi vừa tránh vừa quát cô ấy.
“Đúng vậy, nếu mà A ௱ô** và Trần Lộ không gây chuyện thì chúng ta đã có thể sống yên ổn rồi”. Lâm Sở đồng tình với tôi.
“Cậu thì sao?”. Tôi nhìn cô ấy.
“Mình hả? Ra nước ngoài! Ở đó, người ta đồng ý cho những người như bọn mình cưới nhau. Vợ mình bảo thế”. Lâm Sở cười, miệng rộng ngoác đến tận mang tai.
“Kinh! Bobo nghĩ tới chuyện đó rồi cơ à?”
“Thấy bọn mình thông minh không? Nghe nói có một thị trấn ở Anh cho phép người đồng giới kết hôn, đợi mình tham gia cuộc thi này xong, hai đứa mình sẽ tới đó.”
“Ôi…”. A ௱ô** thấy bọn tôi không thèm để ý tới chuyện của cô ấy nên bực bội ra mặt.
“Thở dài cái gì? Toàn là cậu tự gây chuyện cho mình thôi!”. Tôi véo má A ௱ô**.
“Làm gì có?”. Cô ấy phản đối.
“Cậu chỉ được cái mồn thôi! Đến lúc Lý Triển Bằng không muốn đùa kiểu này nữa thì mới biết tay”. Lâm Sở véo nốt má còn lại của A ௱ô**.
“Thôi đi!”. A ௱ô** đẩy bọn tôi ra. “Mình không muốn thế, nhưng anh ấy có cho mình đường lui đâu!”
“Ha ha, cái đó dễ thôi, để lúc về, mình gọi một cú điện thoại cho Lý Triển Bằng là xong”. Tôi lại tưởng A ௱ô** lo nghĩ chuyện gì to tát lắm chứ!
14.
“Mình thấy…”. Tôi, A ௱ô** và Lâm Sở gần như ngày nào cũng tới tìm Trần Lộ.
“Các cậu chưa chán hả?”. Trần Lộ gắt lên. Cô ấy bị chúng tôi nói nhiều quá nên trang điểm nhầm, phải lau đi làm lại.
“Vì hạnh phúc của cậu, không có gì là chán cả!”. Tôi nhìn cô ấy.
“Trời, cậu điên rồi à?”. Trần Lộ sờ trán tôi rồi quay sang hỏi Lâm Sở. “Cậu ấy bị đập đầu vào cửa phải không?”
“Bị cánh cửa hạnh phúc kẹp đấy!”. Lâm Sở cười hí hí, liền bị tôi cho ngay một chưởng.
“Bọn này toàn đồ hâm ấy mà!”. A ௱ô** cáu bẳn. Đêm hôm qua, A ௱ô** thức trắng. Lý Triển Bằng đúng là không cho A ௱ô** đường lui, anh ấy tiếp khách về muộn, uống say quá nên nôn lên bộ váy ngủ gợi cảm của A ௱ô**, thế là bị cô ấy đánh cho một trận tơi bời.
“Cậu thì sao hả?”. Trần Lộ vừa kẻ lông mày vừa hỏi A ௱ô**.
“Đương nhiên mình là người tốt rồi. Trần Lộ này, có gì khó khăn thì bảo bọn mình giúp nhé! Mình nghĩ kĩ rồi, mình sẽ giúp cậu mở một cửa hàng, kiếm hai người đầu bếp giỏi, Lâm Sở sẽ đưa mấy người nổi tiếng tới chụp ảnh còn Tiểu Ngư viết mấy bài lên báo, chẳng mấy chốc mà hot. Cậu và Dương Siêu…”. A ௱ô** giơ ngón cái lên, thao thao bất tuyệt.
“Biến! Biến hết đi! Mình phải làm việc rồi”. Trần Lộ đuổi bọn tôi ra cửa sau.
“Không, nghe mình nói đã!”. Tôi đập cửa.
“Thôi đi, mai lại tiếp tục!”. A ௱ô** ngáp, cô ấy đã quen với việc này rồi, gần như tối nào chúng tôi cũng bị Trần Lộ đuổi đi.
“Ngày mai mình xin nghỉ nhé, sinh nhật của Cố Đại Hải mà”. Tôi nói.
“Ối trời, sinh nhật của Cố Đại Hải cơ à? Cậu có nhớ ngày sinh nhật của bọn mình không vậy?”. Mặt Lâm Sở nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
“Thôi đi! Mình nhớ sinh nhật các cậu làm gì? Các cậu có đáng hào nào không hả?”. Tôi bĩu môi.
“Cô ta có còn tí sĩ diện nào không thế?”. A ௱ô** chỉ tay vào tôi, hỏi Lâm Sở.
“Vừa thiếu sĩ diện lại vừa mặt dày”. Lâm Sở nâng cằm tôi lên, ngó nghiêng.
“Dày cái đầu cậu ấy!”. Tôi đá cho cô ấy một phát.
“Quyết định rồi! Đi ăn đêm, hôm nay cậu mời!”. Lâm Sở kéo tay tôi.
“Không mời mọc gì sất! Cố Đại Hải đang đợi mình ở nhà kia kìa!”. Tôi kiên quyết phản đối nhưng hai người bọn họ khỏe hơn, tôi bị lôi xềnh xệch lên xe taxi.
15.
“Ăn nhanh lên!”. Tôi vừa nhìn đồng hồ vừa giục.
“Cậu muốn bọn mình bị bỏng hả?”. A ௱ô** đang húp cháo nóng nên cứ xuýt xoa mãi.
“Đúng là đồ thấy sắc quên tình!”. Lâm Sở làu bàu, cô ấy không nhìn tôi mà ngó ra ngoài. “Ơ, kia có phải là An Nguyệt không?”. Lâm Sở chỉ tay.
“Ở đâu?”. A ௱ô** vội nghểnh cổ lên. “Ờ, đúng đấy! Có cả Hoa Thiên nữa kìa!”
“Các cậu đừng câu giờ nữa, ăn mau lên!”. Tôi không thèm đoái hoài, chắc chắn hai tên này đang cố tình kéo dài thời gian của tôi đây mà.
“Mình không đùa đâu, thật đấy!”. Lâm Sở khăng khăng.
“Mình nói cho cậu biết, nếu không phải thì hai đứa cậu đi ngay cho mình, không ăn uống gì nữa!”. Nói rồi tôi quay đầu lại, không ngờ người bên đó đúng là An Nguyệt và Hoa Thiên, hình như bọn họ đang cãi nhau.
Tôi thấy An Nguyệt kéo Hoa Thiên lại, nói gì đó, trong tay Hoa Thiên đang cầm chắc một vật, sống ૮ɦếƭ cũng không chịu đưa cho An Nguyệt. Chẳng còn cách nào khác, An Nguyệt đành ngồi bệt xuống đất, nắm lấy ống quần Hoa Thiên mà khóc nức nở. Hoa Thiên cũng thật nhẫn tâm, chị ta đã làm thế rồi mà vẫn không đưa cái đó ra, thậm chí còn quỳ xuống khóc cùng nữa. Hai người đó cứ như đang đóng phin vậy.
Lúc về đến nhà, tôi gặp Cố Đại Hải vác ghế ra ngồi trước cửa chẳng khác gì ông thần giữ cửa, làm tôi giật cả mình.
“Cục cưng à, vào giường ngủ đi!”. Tôi vỗ nhẹ lên trán anh ấy.
“Ơ, vợ về rồi à?”. Cố Đại Hải giụi mắt đứng dậy.
“Sau này đừng đợi em nữa, buổi tối em họp muộn lắm”. Tôi vừa cởi giày vừa nói.
“Không được, anh không yên tâm, sợ em lại có chuyện gì”. Cố Đại Hải lắc đầu quầy quậy.
“Em chỉ lo anh mệt thôi”. Tôi ôm lấy đầu Cố Đại Hải.
“Thôi, mau ngủ đi, không ngày mai lại dậy muộn mất!”. Cố Đại Hải hôn tôi rồi chui vào chăn.
“Đúng rồi, em vừa gặp An Nguyệt đấy!”. Lúc nằm xuống, tôi nói với Cố Đại Hải.
“Chị ta không làm gì em chứ?”. Cố Đại Hải ngồi bật dậy.
“Không. Hình như An Nguyệt cãi nhau với Hoa Thiên, Hoa Thiên cầm cái gì đó nhưng không chịu đưa cho chị ta”. Tôi ấn Cố Đại Hải nằm xuống rồi dựa vào anh ấy.
“Ờ”. Anh ấy uể oải nói.
“Thôi rồi!”. Cố Đại Hải hét tướng lên rồi lại ngồi dậy.
“Sao thế?”
“Em bảo, liệu Hoa Thiên có biết chỗ ở của Thẩm Lãng không?”. Cố Đại Hải nhăn trán.
“Không phải chứ?”. Tôi cũng ngồi dậy.
“Anh nghĩ có khi là thế đấy, chứ An Nguyệt có chịu quỳ gối trước ai bao giờ đâu”. Cố Đại Hải lo lắng nhìn tôi.
“Thế… em bảo Thẩm Lãng đổi chỗ khác nhé?”. Tôi rút điện thoại ra.
“Ừ! Bảo anh ấy chuyển chỗ đi!”. Cố Đại Hải gật đầu.
“A lô”. Một lúc lâu sau, Thẩm Lãng mới chịu nghe điện thoại, nghe giọng là biết anh ấy đang ngủ. Cái lão này, chúng tôi đang lo lắng cho sự an nguy của lão, thế mà lão ta vẫn ngủ được.
“Em nói cho anh biết, bọn em nghĩ An Nguyệt biết chỗ ở của anh đấy”. Tôi bực mình nói.
“Cái gì!!!”. Giọng Thẩm Lãng cao đến quãng tám.
“Hét cái gì mà hét!”. Tôi bịt tai, đưa điện thoại cho Cố Đại Hải.
“Anh bình tĩnh đã, đừng kích động!”. Cố Đại Hải khuyên.
“Làm thế nào bây giờ?”. Hình như Thẩm Lãng đang cuống lên.
“Mai anh nghĩ cách chuyển nhà đi, bọn em đi ngủ đây, mệt ૮ɦếƭ đi được!”. Tôi cúp điện thoại. Suốt ngày bị những chuyện linh tinh làm phiền.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc