Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 36

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Hôn nhân là nhà tù
1.
An Nguyệt lại ráo riết đeo bám Thẩm Lãng, tôi đã bảo chó thì không bỏ thói ăn cứt được đâu mà mẹ tôi còn không tin.
“Thẩm Lãng, đây là gì thế hả?”. An Nguyệt ngửi khắp người ông anh tôi một lượt rồi bắt đầu chất vấn.
“Em có thôi đi không?”. Thẩm Lãng buông tờ báo trong tay xuống.
“Giỏi nhỉ? Anh tự ngửi xem, toàn là mùi nước hoa thôi!”. An Nguyệt vứt bộ quần áo vào mặt Thẩm Lãng.
“Cô đừng quá đáng quá!”. Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn chị ta.
“Em quá đáng thế đấy! Anh muốn làm gì hả?”. An Nguyệt chống nạnh.
“Được lắm, tôi định từ từ sẽ nói cho cô biết, nhưng giờ chính cô ép tôi đấy nhé!”. Thẩm Lãng rút một tờ giấy từ trong ngắn kéo ra, đưa cho An Nguyệt. “Chúng ta ly hôn!”
“Anh nói gì hả? Đừng có mơ!”. An Nguyệt giật ngay lấy rồi xé nát tờ giấy đó ra.
“Vậy thì tôi sẽ đơn phương xin ly hôn. Cô biết luật “Hôn nhân gia đình” chứ? Lần đầu đơn phương ra tòa thì vô hiệu nhưng nửa năm sau, nếu tiếp tục gửi đơn lên thì sẽ được chấp thuận đấy!”. Thẩm Lãng chỉ thẳng tay vào mặt An Nguyệt, nói rõ ràng.
“Tuyệt vời!”. Nghe tôi kể lại chuyện đó, Lâm Sở đập tay vào đùi.
“Đúng! Ông anh cậu khá ra phết đấy!”. A ௱ôЛƓ cũng rất hứng thú.
“Tất nhiên! Còn phải xem ai là người dạy dỗ ông ấy nữa chứ!”. Tôi đắc ý, chờ đợi bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có ngày Thẩm Lãng khiến tôi nở mày nở mặt.
“Nhưng chuyện này cấm kể trước mặt Trần Lộ đấy, nếu không, cậu ấy dám tới tòa án lắm”. Lâm Sở vừa lấy một chai rượi trên giá xuống vừa nói.
“Thế nên mình mới kéo các cậu đi siêu thị chứ! Thấy mình thông minh không?”. Tôi bảo. Vừa nãy, hai người bọn họ còn không vui khi tôi tới bắt đi. Dạo này A ௱ôЛƓ ở cùng Lâm Sở, ban ngày đi làm, đến tối hai người họ lại tới khuyên Trần Lộ. Thỉnh thoảng tôi mới đi cùng được vì vẫn đang phải để tâm tới chuyện của Ngụy Tử Lộ.
“Ở đây có tờ giấy này!”. Tôi thấy một tờ giấy được kẹp ngay ngắn trên bàn.
Mình đưa Dương Siêu tới quán “Thiên đường hạ giới” xem công việc mới của mình.
-Trần Lộ-
“Thiên… đường hạ giới?”. Cả ba chúng tôi cùng ngẩn người.
“Mau đi tìm đi! Còn đứng đó làm gì nữa?”. Lâm Sở lao ra cửa, tôi và A ௱ôЛƓ tất tưởi chạy theo sau.
“A lô! A Thi à?”. Tôi vội gọi điện thoại cho A Thi.
“Bà cố tổ của tôi ơi, mau tới đây đi!”. Giọng của A Thi có vẻ không bình thường.
“Tới…tới ngay đây, A Thi, chị…”. Tôi lắp ba lắp bắp.
“Biết rồi, biết rồi. Chị đợi ở đằng sau.” A Thi đúng là thông minh, đã giúp tôi nói nốt nửa câu còn lại.
“A Thi đâu?”. Tôi kéo tay một cô gái ở gần đó, hỏi.
“Ở đằng sau ạ”. Cô em này trang điểm trông như quỷ hiện hình, xấu phát khi*p lên được.
“A Thi!”. Chúng tôi đẩy cô ta ra rồi chạy đến phía sau quán.
“Bên này!”. A Thi từ một phòng nhỏ chui ra.
Ba người chúng tôi cùng xông vào làm chật cả phòng nên bị A Thi đạp ra ngoài.
“Dương Siêu, Trần Lộ, hai người không sao chứ?”. Tôi chỉ nhìn thấy Dương Siêu đang ngồi đờ đẫn trên ghế, trên người khoác một tấm khăn lông, Trần Lộ thì ngồi trang điểm bên cạnh, mặc váy ngắn, áo hai dây.
“Đến rồi hả? Ngồi xuống đi! Mình sắp xong việc rồi”. Trần Lộ ngoái đầu lại nhìn chúng tôi rồi nói.
“Trần Lộ, cậu làm cái quái gì thế hả?”. A ௱ôЛƓ giật cây cọ trong tay Trần Lộ.
“Cậu điên rồi à?”. Tôi chỉ muốn đánh cho cô ấy một trận.
“Các cậu kêu ca gì chứ? Mình đang kiếm tiền mà, không có tiền thì lấy gì mà chữa bệnh cho Dương Siêu?”. Trần Lộ giật lại cây cọ rồi trang điểm tiếp.
“Trần Lộ, bọn mình đi về đi, đừng để Dương Siêu ở đây nữa, chắc anh ấy khó chịu lắm đấy!”. Lâm Sở khẽ nói, tôi có thể nhận ra cô ấy đã phải kiềm chế nhiều lắm.
“Trước sau vẫn phải làm vậy, khi nào đi làm, mình sẽ dẫn anh ấy theo, giờ không đủ tiền để đưa vào viện điều dưỡng nữa”. Trần Lộ vừa dứt lời, Lâm Sở đã tát cho cô ấy một cái thật mạnh.
“Cậu có còn là người không hả? Bọn mình muốn tốt cho cậu mà cậu lại không biết điều sao?”. Lâm Sở đánh Trần Lộ liên tiếp khiến A Thi sửng sốt.
“Này này, các chị em, có gì thì từ từ nói!”. A Thi ôm lấy Lâm Sở, kéo cô ấy ra ngoài, tôi vội vàng ngăn Trần Lộ, A ௱ôЛƓ cũng chặn Lâm Sở.
“૮ɦếƭ tiệt!”. Trần Lộ nhổ nước bọt. “Lần sau muốn đánh thì đánh lên người, bị thương ở mặt thì làm sao mình kiếm tiền được nữa hả?”
“Im ngay!”. Tôi hất thẳng cốc nước vào mặt Trần Lộ.
“Các chị em, từ từ nói chuyện nào, làm gì thế hả? Lộ Lộ à, thôi em về đi!”. A Thi đẩy Lâm Sở lên ghế rồi quay ra nói với Trần Lộ.
“Chị A Thi, em làm được mà!”. Trần Lộ lau mặt rồi trang điểm lại.
“Không cần đâu, người của chị còn nhiều, thiếu em cũng chẳng sao cả.”
“Chị, chị không định cho em kiếm miếng cơm à?”. Trần Lộ đứng dậy. “Chồng em còn đang tàn phế kia kìa!”. Cô ấy chỉ tay vào Dương Siêu.
“Đừng… nói… nữa!”. Đang ngơ ngẩn ngồi im nãy giờ, bỗng dưng Dương Siêu đúng bật dậy.
“Anh, sao lại…”. A ௱ôЛƓ ngạc nhiên.
Dương Siêu đã đứng lên được nhưng lập tức khuỵu xuống.
“Dương Siêu, Dương Siêu, anh sao thế?”. Trần Lộ vội gạt chúng tôi ra rồi xông tới, ôm lấy Dương Siêu, khóc nức nở. “Đừng làm em sợ, đừng làm em sợ mà!”
“Còn đứng ngẩn ra đó là gì? Tới viện mau!”. Lâm Sở đẩy A ௱ôЛƓ ngã lăn xuống đất.
2.
“Sao rồi?”. A ௱ôЛƓ đứng ngoài cửa, hỏi chúng tôi.
“Bác sĩ bảo chỉ cần luyện tập là có thể đứng lên được”. Tôi báo tin mừng.
“Tốt quá!”
“Bọn họ thế nào rồi?”. Lâm Sơ nhìn qua cửa kính.
“Cũng ổn, Trần Lộ không chịu rời Dương Siêu lấy một bước”. A ௱ôЛƓ lén nói.
“Hi!”. A Thi mặc một bộ váy ngắn cũn cỡn đi đến, vừa nhìn là biết chị ấy vừa hết giờ làm.
“Suỵt!”. Ba đứa tôi cùng giơ tay lên miệng.
“Biết rồi, biết rồi mà”. A Thi gật dầu lia lịa rồi nói nhỏ. “Không sao chứ?”
“Không có gì nghiêm trọng cả. Chuyện bọn em nhờ chị điều tra thế nào rồi?”. A ௱ôЛƓ kéo A Thi ra ghế ngồi.
“Tìm ra rồi, là một ông chủ nhỏ, Trần Lộ vay của lão ấy tám vạn. Tên này cứ giao cho Triệu Tam xử lý, hắn sợ anh ấy lắm”. A Thi dương dương tự đắc.
“Vậy để mình đi, các cậu ở lại với bọn họ nhé! A Thi, chị đi với em được không?”. Tôi định đi trả nợ hộ Trần Lộ.
“Cầm lấy này!”. A ௱ôЛƓ rút mười vạn ra, đưa cho tôi.
“Trời, lúc nào cậu cũng mang theo nhiều tiền thế hả?”. Lâm Sở kinh ngạc.
“Còn lâu ấy! Mình định đưa cho Trần Lộ đấy”. A ௱ôЛƓ lườm Lâm Sở.
“Thôi, bọn này đi đây!”. A Thi kéo tôi đi.
Người cho Trần Lộ vay tiền là một gã trọc đầu, tôi đã bảo bọn đầu trọc toàn là người xấu rồi mà. Tất nhiên trừ Triệu Tam ra, chẳng qua là đầu anh ấy hơi ít tóc thôi.
“Anh Tam, em nể mặt anh lắm đấy!”
“Cảm ơn nhé, anh thay mặt em gái anh cảm ơn chú!”. Triệu Tam đưa tay ra bắt rồi uống cạn cốc rượu trên bàn.
“Có gì đâu ạ, lần này bọn em nể mặt anh, mấy nữa còn phải nhờ anh nhiều mà”. Tên trọc kia cười tít mắt lại.
“Sao lại không có gì được? Lần sau mời anh tới chỗ em, em giảm giá cho!”. A Thi õng ẹo dựa vào bàn làm tên kia càng thích chí hơn.
“A Thi, từ giờ em đừng mặc như thế nữa, không thấy lạnh à?”. Ra tới ngoài đường, Triệu Tam nói rồi ϲởí áօ khoác, choàng lên người A Thi.
“Thì đi làm ăn mà, phải vậy mới được việc chứ!”. A Thi thản nhiên nói.
“Thôi, em mau về đi, anh về cửa hàng đây!”. Giữa đường, Triệu Tam bảo tôi rồi xuống xe.
“Cảm ơn anh nhé, sau này em sẽ mời anh đi ăn!”. Tôi vẫy tay với anh ấy.
“Chị A Thi, hai người lại cặp với nhau hả?”. Tôi nhìn A Thi vừa nâng niu cái áo vừa ngân nga hát.
“Không phải việc của em!”. Chị ấy lườm tôi.
3.
“Dạo này hai người thế nào ạ?”. Tranh thủ lúc bên Trần Lộ không có chuyện gì nữa, tôi chạy qua nhà Triệu Bồi.
“Bọn chị vẫn ổn!”. Sắc mặt chị ấy đã tốt lên nhiều.
“Thế thì được rồi.”
“Tiểu Ngư!”. Ngụy Tử Lộ vừa nhìn thấy tôi liền vui mừng, cười tít mắt, chắc là tưởng tôi sắp đưa anh ấy đi thăm mộ mẹ. Chúng tôi mất khá nhiều công sức mới khiến Tử Lộ nhớ lại chuyện mẹ anh ấy đã qua đời, nhưng tới giờ anh ấy vẫn chưa nhớ ra Triệu Bồi là ai.
“Anh thế nào rồi?”. Tôi hỏi. Ngụy Tử Lộ định ngồi xuống cạnh tôi nhưng tôi liền tránh sang một bên, nhìn mặt Triệu Bồi có vẻ không vui.
“Vẫn tốt. Nhưng anh muốn tới thăm mộ mẹ”. Ánh mắt anh ấy trở nên buồn bã.
“Được, nhưng phải đợi một lát đã, Cố Đại Hải sắp tới rồi”. Tôi nắm tay Triệu Bồi, ý bảo chị ấy hãy yên tâm, tôi sẽ không ra ngoài một mình với Ngụy Tử Lộ đâu. Thấy thế, sắc mặt chị ấy mới ấm áp lại một chút.
“Tại sao người đó cứ theo chúng ta mãi thế?”. Ngụy Tử Lộ đột nhiên hỏi.
“À, anh ấy là bạn thân của em”. Tôi thấy hơi ngại, kể ra cũng thấy buồn cười, chồng của mình cơ mà, ngại cái gì chứ?
“Anh không muốn chia tay với em”. Ngụy Tử Lộ cúi đầu. Tôi cảm thấy bàn tay Triệu Bồi nắm lại thật chặt.
“Ngụy Tử Lộ, anh chưa nhớ ra à? Chúng ta đã chia tay nhau từ lâu rồi”. Tôi thấy đã đến lúc phải nói cho anh ấy biết điều này, bác sĩ cũng bảo anh ấy đang dần nhận thức được hiện trạng của mình.
“Thật sao?”. Ngụy Tử Lộ rơi nước mắt.
“Đúng. Tại anh quên đó thôi, thực ra… chúng ta đã chia tay nhau”. Tôi nhắc lại, không dám nhìn anh ấy, tuy từ lâu, anh ấy đã chẳng còn là gì đối với tôi nữa song tôi cũng không nỡ nhìn thấy anh ấy đau lòng thế này.
“Sao tự dưng hôm nay Ngụy Tử Lộ lại ngoan ngoãn vậy?”. Cố Đại Hải hỏi tôi.
“Em nói cho anh ấy biết chuyện bọn em chia tay rồi”. Tôi thắt lại dây an toàn.
“Thật à? Tốt quá!... À… ý anh là cũng nên cho cậu ta biết”. Cố Đại Hải phấn khích quá nên phun ngay điều đang nghĩ trong đầu ra ngoài.
“Đồ ngốc! Nói điều đó với anh ấy thì em cũng thấy thoải mái hơn mà. Với lại, có Triệu Bồi tận tình chăm sóc như vậy, sớm muộn gì Ngụy Tử Lộ cũng nhớ ra tất cả thôi”. Tôi cười với Cố Đại Hải, nếu không làm vậy, chắc anh ấy sẽ không vui.
“Ừ! Đúng rồi, Thẩm Lãng bảo chúng ta tới giúp anh ấy chuyển nhà đấy”. Cố Đại Hải vừa nắm tay tôi vừa lái xe.
“Anh ấy chuyển thật hả?”. Sau vụ cãi nhau với An Nguyệt lần trước, Thẩm Lãng liền dọn sang phòng tôi ngủ, hại tôi về nhà là phải nằm ở ghế sô pha. Mới được mấy hôm, anh ấy đã quyết định chuyển ra ngoài.
“Chuyển chứ! Nghe nói anh ấy thuê được nhà rồi, ngay gần công ty.”
“Nơi này cũng được đấy!”. Tôi nhìn căn hộ mà Thẩm Lãng mới thuê. Tuy nó nhỏ nhưng được bố trí rất hợp lý, bước vào cửa là tới ngay phòng khách, bên cạnh là phòng ngủ, nhà vệ sinh khá tiện nghi, nhìn chung là ổn, ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái, dễ chịu.
“Bây giờ, đối với anh, chỉ cần không có An Nguyệt, chỗ nào cũng được hết”. Thẩm Lãng lôi một chồng sách ra, cẩn thận xếp lên giá.
“Đúng đấy! Sớm rời khỏi cái ổ của bà ấy có phải tốt hơn bao nhiêu không? Em đã bảo anh làm vậy từ đời nào rồi còn gì!”. Tôi vỗ vai Thẩm Lãng. Tôi nhận thấy anh ấy đã thay đổi hẳn, hấp dẫn hơn ngày trước rất nhiều. Lâu lắm rồi chúng tôi mới thân thiết như thế này.
4.
“Mình thực sự không hiểu tại sao Triệu Bồi lại tỏ ra như vậy”. A ௱ôЛƓ ngồi trên ghế, ca cẩm.
“Không hiểu cũng phải hiểu, nếu đặt mình vào vị trí đấy, cậu sẽ làm gì?”. Lâm Sở đẩy một thùng bia tới.
“Mình ấy hả? Nói chung, người đã rơi vào tay mình rồi thì sẽ không thể chạy đi đâu được nữa”. A ௱ôЛƓ nói dứt khoát.
“Đến lúc đó, không chừng cậu Gi*t người ta luôn ấy chứ”. Tôi mở nắp lon bia. “Thực ra, nếu là mình, mình cũng thấy sợ, người đàn ông của mình không những không nhận ra mình mà lại thân mật với bạn gái cũ, chắc chắn phải rất khó chịu. Còn đứa con trong bụng nữa…”
“Cái này người ta gọi là “Người nhìn thấy phải nhỏ lệ, người nghe thấy cũng đau lòng” đấy! Chị ấy đáng thương thật, nhưng cái chính là cậu nghĩ thế nào thôi”. Lâm Sở nói. Chẳng biết cô ấy lôi đâu ra được một túi khoai lang sấy, bị A ௱ôЛƓ ςướק ngay.
“Cậu nghĩ thế nào?”. A ௱ôЛƓ vừa cắn miếng khoai rồm rộp vừa hỏi tôi.
“Chẳng biết nữa. Mình chỉ mong anh ấy sớm nhớ lại để mình và Cố Đại Hải được sống yên ổn thôi”. Tôi đặt lon bia xuống rồi giật lấy túi khoai.
“Thế thì tốt! Trước đây, thế giới của cậu là Ngụy Tử Lộ, giờ thế giới đó chỉ có riêng Cố Đại Hải. Giúp Ngụy Tử Lộ cũng khó cho cậu, không giúp thì lại trở thành kẻ chẳng ra gì. Dù sao Triệu Bồi cũng không muốn cậu tiếp xúc nhiều với Ngụy Tử Lộ nên mình nghĩ, cậu cứ mặc kệ đi!”. Lâm Sở dựa lưng vào thành ghế. Dạo này, có bao nhiêu việc xảy ra, mấy đứa tôi trông chẳng ra hồn người nữa rồi.
“Ừ, mình không quan tâm nữa. Đợi chuyện Trần Lộ ổn thỏa, mình và Cố Đại Hải sẽ đi du lịch”. Tôi gác chân lên bàn.
“Không được! Mình nói cho cậu biết, ngoài đường nhiều đứa con gái lẳng lơ lắm đấy!”. A ௱ôЛƓ lập tức phản đối.
“Cậu tưởng Cố Đại Hải giống Lý Triển Bằng nhà cậu chắc?”. Tôi liếc xéo cô ấy. Nghe nói lần trước đi Nội ௱ôЛƓ, Lý Triển Bằng suýt không về nổi vì A ௱ôЛƓ đùng đùng nổi giận, bỏ về trước, visa cô ấy cầm. Lý Triển Bằng ngốc quá, dám giao mấy giấy tờ quan trọng như vậy cho bà vợ có máu ghen, đúng là liều thật.
“Đấy là báo ứng! Ai bảo lão ấy dám theo gái chứ!”. A ௱ôЛƓ bĩu môi.
“Thôi đi, suýt nữa thì Lý Triển Bằng bị đưa về nước theo dạng dân lưu manh rồi đấy!”. Lâm Sở cứ nghĩ tới chuyện đó lại thấy buồn cười.
“Lưu manh? Anh ta đâu có xứng!”
“Ha ha ha… A lô!”. Tôi đang cười thì chuông điện thoại bỗng vang lên, chẳng cần nhìn cũng biết chín mươi phần trăm là An Nguyệt. Giờ này chị ta vừa tan sở, chắc chắn gọi tôi để hỏi Thẩm Lãng đi đâu.
“Thẩm Lãng ở đâu?”. Chị ta không thèm khách khí, đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Ai đấy?”. Tôi hỏi. Mũi tôi bị mái tóc mới nhuộn của A ௱ôЛƓ chọc vào, vừa ngứa vừa khó chịu, nên ra hiệu cho cô ấy đứng xa ra.
“Là chị, An Nguyệt, chị dâu của em!”. An Nguyệt im lặng một lát rồi cất tiếng. Chắc chắn chị ta hiểu rằng trước giờ tôi rất ghét bị người khác nói trống không với mình.
“À, chuyện gì thế?”. Tôi dài giọng hỏi.
“Thẩm Lãng ở đâu?”
“Cái gì cơ?...”. Tôi kéo điện thoại ra xa. “Chị bảo gì? Hả? Tín hiệu yếu quá… A lô! Nói gì đi chứ!”. Lâm Sở vừa nhìn tôi vừa cười, tôi phải nhét miếng khoai lang vào mồm để cô ấy im đi.
“Chị tìm Thẩm Lãng!”. Chị ta hét lên ầm ĩ.
“Lát chị gọi số bàn nhà em đi! Em đang ở ngoài đường, tín hiệu kém lắm, không nghe thấy gì đâu!”. Tôi cũng hét trả lại rồi cúp điện thoại, thản nhiên ăn tiếp.
“Cậu ghê thật đấy!”. A ௱ôЛƓ tự nhiên ngồi bật dậy. “Lần trước, Lý Triển Bằng nghe điện thoại cũng bảo tín hiệu kém, tên khốn đó chắc cũng lừa mình phải không?”
“Trời đất phù hộ, cuối cùng cậu cũng thông minh hơn rồi đấy!”. Lâm Sở làm ra vẻ mình vừa được chứng kiến một kỳ tích.
5.
“Tiểu Ngư, chị có chuyện này muốn nói với em”. Sáng sớm, Triệu Bồi đã gọi điện thoại cho tôi.
“Có chuyện gì vậy ạ? Em tới chỗ chị ngay đây!”. Tôi xách túi, chuẩn bị ra cửa.
“Không cần đâu!”. Chị ấy vội vã nói. “Nói qua điện thoại cũng được.”
“Chị nói đi!”. Tôi đến bên cửa sổ.
“Chị… chị chẳng biết nói thế nào cả, chỉ là… hi vọng sau này, hai người đừng tới thăm bọn chị nữa”. Chị ấy ngập ngừng. “Hiện giờ, tình trạng của Tử Lộ rất tốt, trí nhớ cũng có dấu hiệu phục hồi rồi. Sáng hôm qua, anh ấy còn bảo ngôi nhà này rất quen thuộc, chị vui lắm…”
“Em hiểu rồi, chị giữ gìn sức khỏe nhé, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho Cố Đại Hải, anh ấy sẽ giúp chị”. Tôi nói một cách bình thản. Dạo này, tôi cảm thấy mình điền tĩnh hơn trước rất nhiều, không hay lên giọng với người khác nữa, ngay cả việc phá lên cười cũng quên mất phải làm thế nào rồi.
“Xin lỗi em, chị biết làm thế này là không đúng, nhưng mà…”. Hình như Triệu Bồi đang khóc, giọng chị ấy khàn khàn.
“Chị đừng khóc! Em không trách chị, cũng không trách Ngụy Tử Lộ đâu. Hơn nữa, anh Cố Đại Hải cũng không muốn em đến đấy. Thế thì việc gì em phải đến chứ!”. Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, nếu không, nó sẽ trào ra mất.
“Xin lỗi, chị không thể đánh mất anh ấy một lần nữa được, càng không thể để con mình không có bố…”. Triệu Bồi sụt sịt rồi tắt máy.
Tôi đứng cạnh cửa sổ, chiếc túi xách trên tay đã rơi xuống đất từ lúc nào.
“A lô! Đồ mồm miệng thối tha, cậu đoán trúng rồi đấy!”. Tôi gọi điện thoại cho Lâm Sở.
“Sao? Có chuyện gì?”. Hình như Lâm Sở vừa ngủ dậy.
“Tối mình đến chỗ cậu ăn cơm rồi kể cho mà nghe”. Cúp máy xong, tôi chẳng biết làm thế nào mà mình tới được chỗ làm nữa.
“Sao rồi?”. Lâm Sở đã đứng đợi tôi ở bãi đỗ xe từ bao giờ, tay sắp đông cứng lại.
“Ha ha…”. Tôi nhìn cô ấy rồi cười phá lên.
“Đừng có dọa mình nữa, dạo này nhiều chuyện lắm rồi đấy!”. Chẳng hiểu vì lạnh hay tại thấy thái độ của tôi mà giọng Lâm Sở hơi run run.
“Vào trong rồi nói!”
“Cậu khó chịu à?”. Lâm Sở kéo tay tôi hỏi nhỏ.
“Không biết nữa. Giờ đầu óc mình như khúc gỗ, chẳng có cảm giác gì cả”. Tôi Ϧóþ trán.
“Có cần…”
“Đừng nói với Cố Đại Hải! Nhìn thấy mình thế này, chắc chắn anh ấy lại nghĩ rằng mình vẫn còn lưu luyến tình cũ với Ngụy Tử Lộ cho mà xem.”
“Cậu giận Triệu Bồi hả?”. Lâm Sở nhìn tôi.
“Điên à? Mình có tư cách gì mà giận chứ?”. Tôi cảm thấy hơi mệt, liền gối đầu lên đùi Lâm Sở.
“Thế thì đừng nghĩ nữa!”. Lâm Sở vỗ vai tôi. Tôi bỗng có cảm giác cô ấy rất giống mẹ tôi, hồi xưa, mẹ cũng hay ru tôi ngủ như thế này. Thường thì mẹ và Thẩm Lãng sẽ ngủ trước, còn mắt tôi vẫn mở to thao láo.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy Lâm Sở đang vuốt ve mặt tôi, bàn tay cô ấy mềm mại thật, nhìn người gầy thế mà… Tôi mở mắt ra, trông thấy người trước mặt thì giật bắn mình.
“Hi hi, vợ dậy rồi à?”. Cố Đại Hải đang quỳ bên cạnh tôi giống mấy con mèo thần tài trước cửa siêu thị.
“Anh? Lâm Sở đâu? Mất tích rồi à?”. Tôi ngồi dậy.
“Cậu không nghĩ tử tế hơn một chút được hả?”. Lâm Sở cầm thìa, chỉ thẳng vào mặt tôi.
6.
“Hôm nay, em không sao chứ?”. Cố Đại Hải vừa xem ti vi vừa hỏi, tôi đang ngồi cắt móng tay ở bên cạnh.
“Em có chuyện gì được cơ chứ?”. Tôi đang bận nên không để ý tới anh ấy.
“Triệu Bồi gọi điện thoại cho anh đấy”. Cố Đại Hải ngoảnh đầu sang nhìn tôi.
“Ờ… không sao”. Tôi lấy giấy gói chỗ móng tay lại để mang đi vứt. “Chẳng phải anh vẫn muốn em không qua lại với Ngụy Tử Lộ nữa còn gì?”
“Có cần anh đi khuyên Triệu Bồi không?”. Có lẽ Cố Đại Hải sợ tôi buồn nên thỏ thà thỏ thẻ như gái mới về nhà chồng. Tôi thấy bây giờ anh ấy chẳng khác nào cô vợ không sinh được con nên chủ động kiếm vợ lẽ cho chồng, mới nghĩ tới đó, tôi không nín nổi, cười khúc khích.
“Em không sao chứ? Hay chúng ta đi viện nhé!”. Cố Đại Hải lo lắng nhìn tôi, chắc anh ấy đang tưởng tôi đã phát điên giống An Nguyệt.
“Ha ha…”. Tôi ôm bụng cười.
“Để… để anh đi tìm quyển sổ y bạ”. Cố Đại Hải không kịp xỏ dép, phi thẳng vào phòng ngủ.
“Ha ha… Quay lại đây!”. Tôi cười mệt quá, nằm lăn ra ghế.
“Vợ đừng lo, không sao đâu, chúng ta sẽ đi khám mà”. Cố Đại Hải ôm lấy tôi.
“Đồ ngốc, em có bị làm sao đâu!”. Tôi cốc đầu anh ấy. “Thật đấy, giờ em thấy hết buồn rồi”. Tôi dựa người vào khuôn иgự¢ ấm áp của Cố Đại Hải. Mấy hôm trước, tôi còn trêu, nếu Cố Đại Hải béo thêm chút nữa thì chắc chắn phải mặc áo lót loại B làm anh ấy tức gần ૮ɦếƭ.
“Không sao là tốt rồi. Lúc nãy, không tìm thấy em, anh sợ quá, may mà A ௱ôЛƓ cho anh số của Lâm Sở. Suýt chút nữa, anh ra bờ sông tìm đấy”. Cố Đại Hải hôn lên trán tôi rồi nói tiếp. “Nếu ra sông mà không thấy thì anh sẽ nhìn lên cây xem thế nào.”
“Không, ૮ɦếƭ kiểu đấy, lưỡi lè ra dài ngoằng, kinh lắm…”. Tôi vội đẩy anh ấy ra. “Này, Cố Đại Hải, anh muốn em ૮ɦếƭ phải không? Muốn kiếm bồ nhí chứ gì?”
“Ăn nói vớ vẩn!”
“Thế sao anh hết nghĩ em nhảy xuống sông lại nghĩ đến việc em treo cổ hả?”
7.
Cuối tuần, tôi và Cố Đại Hải cùng tới thăm Thẩm Lãng.
“Không có ai theo sau chứ?”. Thẩm Lãng bắt chước mấy ông đặc vụ, không mở cửa ngay cho bọn tôi mà hỏi với ra.
“Anh điên à?”. Tôi bê theo một túi đồ ăn, đang mệt gần ૮ɦếƭ mà anh ấy còn nhiều chuyện như thế.
Thẩm Lãng thò đầu ra, ngó nghiêng một hồi rồi nói: “Mau vào đi!”
“Anh làm gì mà lén lút như kẻ trộm thế?”. Cố Đại Hải bực dọc nói, anh ấy vừa bị Thẩm Lãng kéo vào, suýt nữa ngã xuống sàn.
“Không phải là anh lại thấy khó chịu đấy chứ?”. Cố Đại Hải và tôi cùng chau mày lại, căn bệnh tâm lí của Thẩm Lãng lẽ nào lại tái phát?
“Anh có thấy khó chịu ở đâu không?”. Tôi vội vàng sờ trán Thẩm Lãng.
“Anh vẫn khỏe. Chỉ sợ An Nguyệt lại đi theo hai người thôi”. Thẩm Lãng vừa nói vừa vỗ иgự¢ chứng minh sức khỏe của mình, cuối cùng thì ho khù khụ.
“Thôi được rồi, vỗ иgự¢ cái gì, trông như tinh tinh ấy!”. Tôi lườn anh ấy. “Mà tinh tinh cũng chẳng con nào xấu như anh.”
“Sao anh lại tắt điện thoại đi hả?”. Tôi bảo Thẩm Lãng. Điện thoại của tôi hết pin nên định lấy máy anh ấy gọi cho A ௱ôЛƓ vì không muốn dùng máy Cố Đại Hải.
“Đừng bật!”. Thẩm Lãng mặt đỏ tía tai xông tới, suýt va trúng đầu tôi.
“Anh làm sao thế?”
Chiếc điện thoại trong tay tôi lập tức nhấp nháy, là An Nguyệt gọi tới. Giờ tôi mới hiểu tại sao Thẩm Lãng lại phải tắt di động.
“Dai thật!”. Cố Đại Hải vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn màn hình điện thoại vẫn đang chớp tắt liên tục.
“Nhìn làm gì, ăn đi!”. Tôi đạp anh ấy.
“Số khác gọi kìa, anh có nghe máy không?”. Xem ra Cố Đại Hải rất hứng thú với vụ này. Mấy hôm nay, anh ấy đang vui vì Triệu Bồi không cho tôi tới gặp Ngụy Tử Lộ.
“Không! Có bị đánh ૮ɦếƭ, anh cũng không nghe!”. Thẩm Lãng lắc đầu quầy quậy.
“Cố Tiểu Khê gọi thì sao?”. Tôi nhìn Thẩm Lãng.
“Nếu là cô ấy thì sẽ gọi vào máy này”. Thẩm Lãng rút từ trong túi ra một cái điện thoại khác.
“Anh không được động tới em gái em đâu đấy!”. Cố Đại Hải nhảy lên, hét ầm ĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc