Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 32

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

8.
Sau lần say R*ợ*u ngủ quên đó, tôi bị cảm mất mấy hôm, vừa sốt vừa ho. Lâm Sở và A ௱ô** cũng ốm. Ba đứa tôi nằm ngoài trời lạnh cả một đêm như thế cơ mà, không lăn đùng ra mới lạ. Tôi thật sự không hiểu nổi, bình thường không tìm thấy vợ, Cố Đại Hải sẽ lo lắng nọ kia, chẳng hiểu tại sao lần này, anh ấy lại không đi tìm tôi.
“Chị là Thẩm Ngư à?”. Một người gọi điện cho tôi.
“Anh là ai?”. Tôi đang bận xì mũi.
“Chúng tôi ở bên cục phòng chống tệ nạn.”
“Người đâu?”. Tôi mang theo một vạn tệ tới.
“Hi!”. A Thi vẫn cười nói vui vẻ được. Tức ૮ɦếƭ mất, đã bị làm phiền giữa lúc đau ốm, tôi còn phải mang thêm năm nghìn tệ để chuộc cả một người bạn của chị ấy nữa chứ!
“Còn cười hả? Sao lại bị bắt vào đây?”. Tôi vừa ký tên vào giấy bảo lãnh vừa mắng A Thi.
“Thì định kéo một cô em dưới trướng chạy, không ngờ nó vấp ngã, thế nên mới bị tóm”. A Thi bình thản kể, nhìn qua đã biết chị ấy vào đây nhiều nên quen rồi, chả còn tí xấu hổ nào nữa.
“Bạn chị đâu? Gọi ra đây đi!”. Nước mũi lại chảy ra ròng ròng, tôi vội vàng mở túi lấy giấy ra lau.
“Đứa kia kìa! Lộ Lộ, lại đây! Bạn chị chuộc cả hai chị em mình ra rồi này!”. Nói xong, A Thi kéo một cô gái nữa tới trước mặt tôi, tôi đang cúi đầu xì mũi, chỉ nhìn thấy một đôi chân dài. Trời lạnh thế này mà mặc váy ngắn, đến ௱ô** cũng chẳng che nổi. Tới lúc ngẩng đầu lên nhìn, tôi mới ngã ngửa ra, người này tôi không những quen mà còn vô cùng quen ấy chứ: Trần Lộ!
“Cậu…”. tôi chỉ tay vào cô ấy, không thốt nên lời.
“Bạn chị xinh không? Bao nhiêu người đợi được uống R*ợ*u với nó đấy”. A Thi lại tưởng tôi ngạc nhiên vì vẻ mĩ miều của Trần Lộ.
“Chị, bọn em quen nhau!”. Trần Lộ rất xấu hổ, lấy tay đẩy nhẹ A Thi, lúc đó, chị ấy mới chịu im miệng.
“Ơ, quen à? Thế hai người nói chuyện đi nhé, chị về đi ngủ đây!”. A Thi ra đường vẫy xe.
“Tiểu Ngư, mình…”. Trần Lộ run run trong gió lạnh, trông đáng thương vô cùng.
“Mau lên xe trước đã, bên trong ấm hơn”. Tôi ôm lấy cô ấy.
“Có chuyện gì thế?”. Tôi mở cửa kính ra, châm thuốc hút.
“Cho mình một điếu được không?”. Trần Lộ nhìn tôi. Tôi liền đưa cho cô ấy một điếu.
“Mình chỉ mời R*ợ*u thôi, không nhảy đâu”. Trần Lộ kéo váy.
“Cậu có biết đấy là chỗ nào không hả?”. Tôi ngồi thẳng người lên. “Đó là tổ tò vò, vào rồi không ra được nữa. Cậu nhìn A Thi xem, chị ấy có còn dáng vẻ lúc mới tới Bắc Kinh nữa không? Cậu điên rồi!”
“Ừ, ha ha…”. Trần Lộ ngửa mặt, cười sằng sặc. “Mình điên lâu rồi, kết hôn với Dương Siêu cũng là việc mình làm trong lúc bị điên đấy.”
Tôi bỗng tỉnh ra, là vì Dương Siêu… Đúng. Từ trước đến nay, Trần Lộ vốn là người không chịu nổi miệng lưỡi thế gian, thậm chí khi mấy đứa tôi đưa tiền cho cô ấy, cô ấy cũng không cầm.
Cả hai chúng tôi cùng im lặng, chỉ lặng lẽ ***, đừng điếu, từng điếu, từng điếu một…
“Đưa mình về đi! Dương Siêu còn đang đợi mình tới ăn cơm”. Tới khi cả bao thuốc hết sạch, Trần Lộ mới quay sang bảo tôi.
“Anh ấy đang ở đâu”. Tôi khởi động xe.
“Đưa vào viện rồi. Không thể để anh ấy thấy bộ dạng này của mình được nên mình bảo ở nhà điều kiện chăm sóc không được tốt rồi đưa anh ấy vào viện điều dưỡng”. Trần Lộ rút tờ giấy ướt ra lau mặt.
“Ừ”. Tôi đưa Trần Lộ về nhà tôi.
“Lát mình đưa cậu đến viện luôn, không kịp nấu cơm đâu, mua tạm cái gì cho anh ấy vậy. Cậu thay đồ đi, mình kiếm cái cặp ***g đã!”. Tôi bước vào bếp.
“Cảm ơn cậu”. Trần Lộ ôm lấy tôi.
“Mình chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ là mình hiểu, thực sự hiểu cậu. Nhưng cuộc sống đó hoàn toàn không hợp với cậu đâu, nó vốn chẳng hợp với ai cả. Cậu nên rời khỏi đó sớm đi!”. Trong lòng tôi trào lên một nỗi chua xót.
9.
“A Thi à, có thời gian lượn lờ không?”. Tôi đứng bên ngoài bệnh viện, gọi điện thoại cho A Thi.
“OK! Chị cũng vừa dậy, đợi ở Vương Phủ nhé, lát sẽ có một lão thương gia người Đài Loan tới.”
“Hi!”. Tới nơi, tôi thấy A Thi đang ngồi trên ghế trong quán R*ợ*u, mặc bộ váy dây màu tím, không trang điểm. Thực ra khí chất của chị ấy vẫn rất thuần khiết, trông dáng vẻ bây giờ chẳng khác gì con nhà lành.
“Sao thế?”. A Thi chú ý tới khuôn mặt đăm chiêu của tôi.
“Trần Lộ… À không, Trần Lộ là người dưới trướng chị hả?”. Tôi hỏi thẳng, ai chứ A Thi thì chẳng phải vờ vịt làm gì.
“Ừ. Nhưng con bé đó hơi khó bảo, không Bán th*n, chỉ tiếp R*ợ*u”. A Thi nhăn mặt khi nhắc tới chuyện này. “Có còn là gái trinh nữa đâu, giữ gìn cái quái gì chứ?”
“Tại chị không biết hoàn cảnh của cậu ấy đấy”. Tôi nhìn A Thi, từ từ kể lại cho chị ấy nghe những chuyện trước đây.
“Đúng là số khổ…”. A Thi cúi đầu, nghịch chân váy.
“Đừng làm khó cô ấy nhé, em biết nói vậy là không đúng, nhưng mà…”. Tôi nắm tay A Thi.
“Được, không phải nói nữa đâu, chị hiểu mà, Tiểu Ngư quả là…”. Chị ấy giơ Ng'n t cái lên. “Chị còn có cái ăn thì không để nó bị thiệt đâu! Chị đây nói lời giữ lời.”
“Cảm ơn chị!”. Tôi mừng quá, suýt ôm chầm lấy chị ấy. “Lần trước, chị vay tiền cho cậu ấy phải không?”
“Đúng thế”. A Thi dập thuốc.
“Không phải trả lại đâu, sau này, nếu cô ấy vay, chị cứ tới chỗ em lấy nhé!”
“Ha ha, chửi chị đấy à?”. Chị ấy lườm tôi. “Em không cần lo, chuyện tiền nong chị sẽ giải quyết. Thực ra mới đầu còn chưa quen, chị sợ có chuyện. A, bên này! Ông thương gia của chị tới rồi”. A Thi đứng ngay dậy.
“Vậy em đi nhé, cám ơn chị nhiều! Chị yên tâm, có chuyện gì, cứ tới tìm em!”. Tôi cũng đứng dậy, chỉnh lại quần áo.
10.
“Tiểu Ngư, mau tới đây cứu bố mẹ đi!”. Mẹ Cố Đại Hải bỗng dưng gọi điện thoại tới, vừa nghe thấy giọng tôi liền khóc sụt sùi, làm tôi và Cố Đại Hải sợ quá, chạy vội về nhà.
“Mẹ, bố, sao thế ạ?”. Cố Đại Hải chẳng kịp cởi giày, phi ngay vào nhà.
“Đại Hải à… Em gái con mất tích rồi…”. Mẹ Cố Đại Hải ôm lấy anh ấy mà khóc.
“Bố, chuyện này là sao ạ?”. Tôi vội hỏi bố chồng.
Ông không trả lời mà chỉ đưa cho tôi một bức thư.
Gửi cô Cố Tiểu Khê,
Mời cô tới báo danh, chúng tôi rất hân hạnh được mời cô tới nhập học tại trường Đại học Tokyo vào lúc…
(…)
Tôi đọc đi đọc lại bức thư đó, họ viết rằng Cố Tiểu Khê vẫn chưa tới trường đăng ký nhập học, họ không liên lạc được nên đành gửi thư về nước.
“Chẳng phải nhà mình đã đưa nó ra tận sân bay rồi sao?”. Tôi ngớ người ra, trong đầu chỉ hiện lên mấy chữ “bỏ nhà theo giai”.
“Hu hu hu…”. Cứ nhắc tới chuyện đó là mẹ Cố Đại Hải lại khóc, chúng tôi chỉ biết an ủi hai cụ, sau đó gọi điện cho bên Nhật, xác nhận lại chuyện Cố Tiểu Khê không ở đó.
“Bọn chú chỉ biết là Cố Tiểu Khê đã xuất cảnh vào tháng mười một, đến đầu tháng mười hai thì lại quay về nước thôi”. Chú Triệu giúp tôi tìm kiếm một hồi cũng chỉ thu được mấy thông tin này.
“Cháu cảm ơn chú!”. Tôi cảm ơn rồi cúp máy, trong đầu thầm nghĩ, có nên nói chuyện Cố Tiểu Khê và Thẩm Lãng cho Cố Đại Hải nghe không đây?
“Tiểu Khê sao rồi?”. Biết chuyện, Thẩm Lãng chạy ngay tới nhà tôi.
“Sao anh lại tới đây?”. Cố Đại Hải nhìn Thẩm Lãng.
“Nói cho anh biết trước đã, Tiểu Khê đang ở đâu?”. Thẩm Lãng nắm chặt lấy áo Cố Đại Hải, sống ૮ɦếƭ cũng không chịu buông.
“Chuyện gì thế?”. Cố Đại Hải đỡ Thẩm Lãng ngồi xuống.
“Anh không giấu hai người nữa…”. Thẩm Lãng quỳ xuống đất. Tim tôi thót lại, Thẩm Lãng bảo “hai người” nghĩa là muốn tránh tội cho tôi.
“Thế này là sao?”. Cố Đại Hải sợ hãi.
“Là anh, người đàn ông đã có vợ mà còn yêu Tiểu Khê chính là anh!”. Thẩm Lãng chậm rãi nói. Tôi có thể nhận ra, để làm được thế này, anh ấy đã phải cố gắng nhiều lắm. Chưa bao giờ tôi nghĩ Thẩm Lãng dám thừa nhận chuyện đó.
“Anh nói cái gì?”. Cố Đại Hải ngồi phịch xuống ghế.
“Cố Đại Hải, anh không sao chứ?”. Tôi chạy tới ôm lấy anh ấy.
“Anh ấy đang nói gì vậy?”. Cố Đại Hải chỉ về phái Thẩm Lãng, hỏi tôi.
“Anh ấy…”. Tôi nhìn hai người đó, chẳng biết phải nói gì nữa. Một người là anh ruột tôi, một người là nơi tôi giao phó cả cuộc đời.
“Là anh! Anh chính là người yêu của Tiểu Khê!”. Thẩm Lãng nhìn thẳng vào mắt Cố Đại Hải.
“Đồ khốn nạn!”. Cố Đại Hải tức giận đứng dậy, cho Thẩm Lãng một cái bạt tai rồi túm lấy anh ấy mà đánh, vừa đánh vừa chửi. Bội Bội sợ quá sủa ầm ĩ, bàn uống nước cũng bị đổ, đồ trên đó rơi hết xuống đất. Ấm trà vỡ tan, nước trong ấm nhỏ từng giọt xuống thảm. Tôi quỳ xuống đất kéo Cố Đại Hải, không để ý thấy một mảnh vỡ vừa cứa vào chân.
“Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa mà…!”. Tôi muốn ngăn Cố Đại Hải lại nhưng chỉ ôm được chân anh ấy mà khóc. “Đừng đánh nữa…! Tại em, tại em không tốt. Đừng đánh nữa!”.
“Tôi sẽ không đánh lại đâu”. Thẩm Lãng khạc ra một ít máu. “Nhưng cậu có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng vô ích, chúng ta phải tìm thấy cô ấy trước đã…”. Một giọt nước mắt của Thẩm Lãng rơi lên trán tôi, nó rất lạnh, lạnh như băng vậy.
“Đồ khốn! Mày là đồ khốn nạn!”. Hai tay ôm đầu, Cố Đại Hải bật khóc.
11.
Một lúc sau, Cố Đại Hải mới bình tĩnh trở lại, Thẩm Lãng vẫn quỳ khóc dưới sàn.
“Tiểu Khê có thể đi đâu?”. Cố Đại Hải vừa châm thuốc vừa hỏi Thẩm Lãng.
“Tôi không biết, trước lúc đi, cô ấy đã từng bảo muốn tới rất nhiều nơi”. Thẩm Lãng không giấu diếm gì nữa.
Tôi ngồi dưới sàn, nhìn hai người bọn họ, tự nhiên thấy chân mình rất đau, nhìn xuống thì thấy quần đã đỏ au, toàn máu là máu.
“Em cũng biết, đúng không?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.
“Nó không biết, chỉ nghi ngờ thôi…” Tôi che giấu rất tốt. Nói xong, Thẩm Lãng ngất đi.
“Em…em không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Nhưng việc quan trọng nhất phải làm bây giờ là tìm ra Tiểu Khê”. Tôi ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, nói với Cố Đại Hải.
“Anh hiểu, giờ không phải là lúc cãi nhau xem ai đúng ai sai, phải tìm Tiểu Khê đã”. Cố Đại Hải P0'p nhẹ vai tôi. “Anh xin lỗi vì đã đánh anh trai em, tại anh kích động quá.”
“Xin lỗi… xin lỗi… em xin lỗi…”. Tôi rúc đầu vào lòng Cố Đại Hải.
“Thẩm Lãng sao rồi?”. Lúc mẹ tôi tới bệnh viện, Thẩm Lãng đã được băng bó xong xuôi, chuẩn bị về nhà.
“Không sao đâu mẹ. Con bị mấy tên ςướק đánh, may mà Tiểu Ngư và Đại Hải đi qua đó”. Thẩm Lãng miễn cưỡng nói.
“Trời ơi, con trai tôi…! Đau lòng mẹ quá con ơi!”. Mẹ tôi ôm lấy Thẩm Lãng, thút thít khóc.
“Không sao, không sao đâu ạ.”
“Mẹ…”. Cố Đại Hải đứng bên cạnh, chần chừ.
“Sao thế?”. Mẹ tôi quay lại nhìn Cố Đại Hải, Thẩm Lãng khẽ lắc đầu.
“Để anh Thẩm Lãng nghỉ ngơi đi ạ!”. Tôi kéo áo ra hiệu cho Cố Đại Hải, không để anh ấy nói.
Hôm sau, Thẩm Lãng hẹn gặp chúng tôi ở quán cà phê.
“Cô ấy có bạn thân nào không?”. Anh ấy hỏi.
“Có mấy đứa, nhưng tôi hỏi cả rồi, không ai biết hết”. Dạo này, Cố Đại Hải đã gầy đi nhiều, thêm vào đó, bố chồng tôi vì giận quá lại sinh bệnh nên anh ấy phải hao tâm tổn trí không ít.
“Bọn anh có chỗ hẹn bí mật không?”. Tôi hỏi Thẩm Lãng.
“Anh đến rồi nhưng không thấy cô ấy, ngày nào anh cũng đi tìm”. Thẩm Lãng xoay xoay ly cà phê.
“A lô!”. Chuông điện thoại của Thẩm Lãng đột nhiên reo lên, cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng nãy giờ. “Không, anh có việc, em ăn trước đi!”
“An Nguyệt hả?”
“Ừ, cô ấy hỏi anh có về nhà ăn cơm không thôi”. Thẩm Lãng chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét vào túi áo, tiếp tục bàn với Cố Đại Hải xem nên đi đâu tìm.
“Có cần bọn mình giúp gì không?”. Một lát sau, Lâm Sở, A ௱ô** và Trần Lộ xuất hiện.
“Sao các cậu lại tới đây?”. Tôi ngạc nhiên.
“A ௱ô** gặp mẹ chồng cậu trong viện, bác bảo các cậu hẹn gặp nhau ở đây”. Lâm Sở kéo ghế ngồi cạnh tôi.
“Sao không nói với bọn mình hả? Thêm người thêm cách mà”. A ௱ô** vỗ nhẹ lên tay tôi.
“Cảm ơn các cậu!”. Nước mắt tôi bỗng trào ra.
“Thôi ngay! Khóc cái gì chứ? Tìm được nó rồi khóc một thể!”. Trần Lộ vội vàng đưa khăn giấy cho tôi.
“Chúng ta phân nhóm ra tìm!”. Tôi và Cố Đại Hải, Lâm Sở và A ௱ô**, Trần Lộ và Thẩm Lãng sẽ đi với nhau.
Những ngày sau đó, chúng tôi liên tục tìm kiếm nhưng Cố Tiểu Khê như thể đã bốc hơi khỏi trái đất này vậy, không thấy tung tích gì cả.
12.
Tôi dẫn một đoàn khách du lịch tới cửa hàng đồ cổ của Triệu Tam, vốn chẳng định nhận dẫn tour giữa lúc nước sôi lửa bỏng này nhưng nghĩ phải có tiền để giúp Trần Lộ, cô ấy đã khó khăn lắm rồi nên tôi lại đồng ý.
“Ớ. Mới mấy ngày không gặp mà em gái anh đã gầy đi rồi”. Triệu Tam dựa người lên quầy, bảo tôi.
“Thôi, đừng có trêu em, đang chán đây”. Tôi lườm.
“Sao thế?”
“Em chồng mất tích, giờ vẫn chưa tìm được, lo quá!”. Tôi gỡ mũ ra, quạt lấy quạt để.
“Ờ, thảo nào mà gần đây, bọn em cứ ủ ê như thế”. Triệu Tam vừa nói vừa lôi chiếc máy ảnh kỹ thuật số ra khoe với tôi. Thì ra mấy hôm trước, anh ấy đi chơi ở Cửu Trại Câu, còn mang theo rõ nhiều tiền và cả bồ nhí nữa, cuộc đời gã này quả là sung sướng!
“Đợi đã!”. Tôi vồ lấy máy ảnh của Triệu Tam.
“Sao thế? Không phải chứ, cái này còn kém hơn của em mà”. Triệu Tam tưởng tôi định chiếm đoạt máy ảnh của anh ấy.
“Bức này anh chụp ở chỗ nào?”. Tôi chỉ vào một bức ảnh, người trong đó chắc chắn là Cố Tiểu Khê.
“Cửu Trại Câu, phong cảnh ở đó tuyệt lắm!”. Triệu Tam ngơ ngác.
“Em lấy tạm nhé!”. Tôi vứt cái mũ lại rồi cầm cái máy ảnh, chạy biến đi.
“Này, này! Đừng có đi!”. Triệu Tam vội đuổi theo nhưng bị mấy người khác vây lại. “Đợi đã, đợi đã! Em coi chừng xe đấy!”
“Cậu có thể làm rõ người này hơn được không?”. Tôi tới phòng làm việc của Lâm Sở.
“Được, đợi tí!”. Lâm Sở phóng to bức ảnh đó trên máy tính.
“Làm đi, mình ngủ một tí đã!”. Tôi nằm ườn ra ghế, lúc nãy chạy vội quá, tim tôi suýt rơi ra ngoài.
“Tiểu Ngư, em không sao chứ?”. Cố Đại Hải lấy khăn lau mặt cho tôi.
“Sao ạ?”. Lúc ngồi dậy, tôi thấy đầu hơi váng.
“Sắc mặt cậu lúc nãy nhìn ghê quá”. A ௱ô** sờ trán tôi.
“Chắc tại chạy nhanh quá ấy mà!”
“Được rồi!”. Lâm Sở vừa hét lên, tất cả bọn tôi liền chạy đến.
“Đúng nó rồi, đúng là Tiểu Khê rồi!”. Cố Đại Hải vui mừng.
“Có thể biết đây là chỗ nào không?”. Thẩm Lãng nắm vai Lâm Sở.
“Em in cảnh ra rồi, chỗ này là ở Cửu Trại Câu. Bọn họ đang nhìn đi đâu, đợi một lát sẽ biết!”. Lâm Sở làm thêm mấy động tác trên máy.
“Tốt quá! Cuối cùng cũng có phương hướng rồi”. Tôi chỉ muốn cắn Lâm Sở một cái.
“Này, không phải mình trù ẻo đâu, nhưng nhỡ lúc bọn mình tới, Cố Tiểu Khê đã đi chỗ khác rồi thì sao?”. A ௱ô** lắp bắp một hồi mới nói xong, bọn tôi quay lại lườm cô ấy.
“Không đâu! Tiểu Khê đã từng nói, nếu chúng tôi không thể ở bên nhau, cô ấy sẽ tìm một nơi thật đẹp để sống một mình suốt đời. Nhất định cô ấy vẫn đang ở Cửu Trại Câu. Còn nếu như cô ấy không còn ở đó nữa, tôi sẽ đi khắp nơi để tìm bằng được cô ấy”. Nói xong, Thẩm Lãng bỏ ra ghế ngồi.
13.
Dạo này, A ௱ô** không hay tụ tập với bọn tôi, thằng bé Lý ௱ô** chẳng hiểu sao suốt ngày bị ốm.
“Cậu đang ở đâu đấy?”. Tôi gọi điện thoại cho A ௱ô**. Hôm nay, cô ấy đưa con đi khám bệnh nhưng lại quên quyển sổ y bạ ở nhà, Lý Triển Bằng đang đi công tác nên nhờ tôi tới lấy.
“Vào cửa rồi rẽ trái!”.
“Nó không sao chứ?”. Tôi đưa sổ cho A ௱ô** rồi sờ trán thằng nhóc.
“Cũng tạm, hết sốt rồi”. Cô ấy xốc Lý ௱ô** lên.
“Nặng không? Nào, để dì Ngư Ngư bế con nhé!”. Tôi giơ tay đón đứa bé. Thằng nhóc đã gầy đi nhiều, sụt mất mấy cân.
“Chuyện tìm Tiểu Khê thế nào rồi?”. A ௱ô** hỏi tôi.
“Phải đợi chỗ Lâm Sở đã, chắc chắn sẽ tìm được.”
Chúng tôi tới viện từ sáng mà đến trưa vẫn chưa khám xong, đành phải tới Mc Donald nghỉ một lát, đợi chiều vào khám tiếp. Đi khám bệnh kiểu này thì không ốm cũng thành ốm mất.
“Ya ya…!!!”. Lý ௱ô** thích thú chơi ở khu cầu trượt của Mc Donald.
“Con trai cậu cũng nghịch ngợm đấy!”. Tôi vừa uống Coca Cola vừa nhìn thằng bé.
“Ờ, giống hệt Lý Triển Bằng, toàn làm khổ người ta”. A ௱ô** chống tay vào cằm, ngắm con trai. “Thực ra, suốt ngày gây chuyện với Lý Triển Bằng cũng thấy thú vị. Mà nhớ lại những chuyện cũ làm gì chứ? Con đã lớn tướng rồi.”
“Cậu nghĩ thế là đúng đấy!”. Tôi dựa vào bàn, nhìn cô ấy. “Mình rất ngưỡng mộ cậu, có con trai, Lý Triển Bằng cũng thật thà, gia đình các cậu sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau. Chẳng như mình, có lúc mình nhớ đứa con kia kinh khủng, nếu nó được sinh ra, chắc giờ này đã biết chạy rồi, mình và Cố Đại Hải sẽ cũng đưa con đi chơi, mỗi người một bên dắt tay nó…”
“Ngưỡng mộ cái gì? Tranh thủ thời gian mà đẻ đi! Nhớ sinh một đứa con gái, sau này cho nó làm con dâu gả khoán cho nhà mình!”. A ௱ô** cười hì hì.
“Giống An Nguyệt nhé!”
“Thôi đi, con trai mình vẫn còn muốn sống lắm!”. Cô ấy thở dài.
“Ha ha…”
“Nhưng mà nghĩ lại, Thẩm Lãng đúng là vượt ra ngoài dự liệu của mình đấy!”. A ௱ô** gọi con trai tới mặc áo khoác cho nó.
“Ừ, mình cũng không ngờ Thẩm Lãng dám thừa nhận việc yêu Tiểu Khê… Cậu biết không, lúc đó, nhìn anh ấy thảm lắm, thế mà vẫn cố bảo chuyện này không liên quan gì đến mình”. Tôi dắt Lý ௱ô** quay lại bệnh viện.
“Xem ra cậu không bằng Thẩm Lãng rồi, anh ấy mới đúng là hào kiệt!”. A ௱ô** ngắt cho thằng bé cành cây rồi hai mẹ con thi nhau vung vẩy.
14.
Ngày hôm sau, tôi tới chỗ Triệu Bồi, chị ấy vẫn ổn, sắp sửa tới viện kiểm tra.
“Để em đưa chị đi, tối qua nhà em ăn cơm luôn!”. Tôi nói lúc giúp Triệu Bồi kéo khóa áo khoác. Giờ bụng chị ấy đã to lắm rồi, làm gì cũng khó khăn.
Nhìn Triệu Bồi, tôi lại nhớ đến A ௱ô**. Đến tận bây giờ, tôi vẫn nghĩ, để Lý ௱ô** có thể sinh ra một cách bình an như thế, chắc chắn kiếp trước cả nhà Lý Triển Bằng đã phải tu thân tích đức nhiều lắm. Cứ nghĩ tới lúc A ௱ô** mang thai, tôi lại thấy buồn cười, khi đó, cô ấy giống như trẻ con đang chuẩn bị làm người lớn vậy. Vì muốn trốn ra ngoài chơi. A ௱ô** học tôi cách trèo tường, không những thế, cô ấy còn suốt ngày gây chuyện, hết *** lại uống R*ợ*u. Thấy thế, Lý Triển Bằng tức phát điên, anh ấy bắt bọn tôi ở yên trong ký túc, cấm R*ợ*u, cấm thuốc, hi vọng A ௱ô** sẽ nghe theo.
“Em cười gì thế?”. Triệu Bồi đột nhiên vỗ vai tôi.
“À không, em nhớ lúc A ௱ô** mang bầu, cô ấy vẫn còn nghịch ngợm đủ trò, thật đấy, em luôn bảo A ௱ô** có thể sinh con ra đúng là một kỳ tích.”
“Ha ha, đúng là nhiều khi như thế thật, em càng lo lắng thì càng chẳng ra gì, nếu không nghĩ đến nó thì lại chẳng làm sao cả”. Triệu Bồi đưa tay lên xoa bụng, nơi đó đang có một sinh mệnh chuẩn bị chào đời. Tôi sẽ chúc phúc cho nó. Khi về nhà, tôi phải bảo với Cố Đại Hải nhận nó làm con nuôi mới được.
“A lô!”. Tôi chạy ra ngoài nghe điện thoại.
“Tối nay ăn gì hả vợ?”. Là Cố Đại Hải, hôm nay anh ấy về nhà sớm.
“Anh nấu món gì ngon ngon nhé, tối em đưa Triệu Bồi tới nhà mình ăn cơm đấy!”. Tôi quay sang nhìn Triệu Bồi, chị ấy đang ngắm đôi vợ chồng cùng dẫn con đi dạo phố ở ngoài đường.
15.
Ngày giỗ mẹ Ngụy Tử Lộ, tôi và Cố Đại Hải cùng tới thăm mộ dì ấy. Việc anh ấy đề nghị được đi cùng khiến tôi rất cảm động, nếu là người khác, tôi nghĩ chắc chắn anh ta sẽ không tới.
“Dì ơi, con đến thăm dì đây”. Tôi đặt bó hoa trà lên mộ. Khi còn sống, mẹ Ngụy Tử Lộ thích nhất là hoa trà, đặc biêt là loại màu trắng, khi xưa, đã có lần tôi cắt trộm hoa trà mà bố tôi trồng để tặng dì ấy.
“Tử Lộ vẫn chưa về nhà, nhưng dì đừng lo, thật đấy ạ, sớm muộn gì con cũng sẽ đem được anh ấy trở về”. Tôi cầm chai nước khoáng và Cố Đại Hải vừa đưa, thấm ướt khăn rồi lau bia mộ.
“Đúng đấy dì ạ, Tiểu Ngư lợi hại lắm, chắc chắn sẽ tìm được cậu ấy cho dì”. Cố Đại Hải lấy hoa quả ra, bày lên mộ.
“Dì ơi, đây là Cố Đại Hải, tên béo con đã cưới đấy ạ.”
Cố Đại Hải đi ra xa ***, tôi đặt miếng vải trên tay xuống, lặng nhìn bức ảnh mẹ Ngụy Tử Lộ.
“Dì ơi, thực ra con nên nói lời xin lỗi với dì mới phải. Đều tại con hết, nếu con sớm nói với Ngụy Tử Lộ rằng con không trách anh ấy hoặc sớm biến mất trước mắt anh ấy thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Con vẫn chưa nói được điều đó với Tử Lộ”. Tôi ngoảnh đầu ra phía sau, nhìn Cố Đại Hải. “Kia mới là người đàn ông con yêu, trước đây con còn trẻ con, chẳng hiểu gì, chỉ cảm thấy đồ của mình bị người ta ςướק mất nên mới khóc lóc gây chuyện… Giờ con đã hiểu con thực sự cần cái gì. Người đàn ông này khiến con cảm thấy ấm áp, yên tâm.”
“Tiểu Ngư, chúng ta đi chứ?”. Cố Đại Hải vẫy tay gọi tôi.
“Em đi ngay đây! Dì ơi, bọn con đi đây ạ. Chị Triệu Bồi sắp sinh rồi, mấy nữa, con sẽ đưa đứa bé tới thăm dì”. Tôi nhặt túi lên rồi quay người bước đi.
Khi xuống núi, tôi nhìn thấy một người đang bước về phía chúng tôi, chân đi xiêu xiêu vẹo vẹo, làm đổ cả giỏ hoa quả.
“Này, theo em, người kia có phải là dân xã hội đen không?”. Cố Đại Hải kéo áo tôi.
“Quan tâm làm gì, dù sao nhìn cũng không giống người tốt”. Tôi chẳng muốn để ý.
“Anh cũng nghĩ thế đấy, biết đâu lại là phạm nhân”. Cố Đại Hải ngoác miệng cười. Lúc đó, tên kia đã tiến sát đến chỗ chúng tôi.
“Tiểu Ngư hả? Anh đang bảo sao trông quen quen”. Thì ra là Triệu Tam.
“Anh đến thăm ai vậy?”. Tôi nhớ bố mẹ anh ấy không nằm ở nghĩa trang này.
“Mẹ Ngụy Tử Lộ. Trước đây, em và cậu ta đã giúp anh rất nhiều, giờ Ngụy Tử Lộ mất tích, anh sợ bác phải ở chỗ bẩn nên tới dọn dẹp”. Triệu Tam vừa cười vừa kể.
“Được lắm! Người anh em thật có nghĩa khí! Em đợi anh ở dưới chân núi nhé, hôm nay, em nhất định phải mời anh một bữa!”. Tôi vỗ vai Triệu Tam rồi kéo Cố Đại Hải đi.
“Triệu Tam cũng không tồi nhỉ?”. Cố Đại Hải xuýt xoa.
“Miễn bàn!”. Nói rồi tôi gọi cho Triệu Bồi, hỏi xem chị ấy thế nào rồi. Chị ấy bảo hôm nay lại đi kiểm tra, mấy tháng nữa là sinh rồi, y tá trong bệnh viện ai cũng đoán là con trai vì bụng nhọn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc