Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 28

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Từ bỏ là một thứ tổn thương, kiên trì là một loại nỗ lực.
1.
“Anh cho em biết một tin nội bố nhé!”. Anh Trần ghé tai tôi nói nhỏ.
“Gì thế ạ?”. Tôi nhìn anh ấy.
“Em biết chuyện chúng ta sắp ra sách ảnh chứ?”
“Tất nhiên, anh không thấy bà chị mãi không gả đi được của phòng mình sung sướng thế nào à?”. Tôi rụt cổ lại. Hôm nay lạnh quá, quả là chớp mắt mùa đông đã tới.
“Có muốn biết ai được đi theo biên tập không?”. Anh Trần nhìn tôi một cách bí ẩn. “Thực ra anh không nói thì sớm muộn gì em cũng biết.”
“Anh hay thật đấy, sớm muộn gì cũng biết? Chẳng lẽ tòa soạn phải mở cuộc họp công bố ạ? Muốn nói thì nói nhanh đi, không nói thì thôi!”
“Em.”
“Hả?”. Tôi nghe không rõ.
“Anh bảo là tòa soạn sẽ cử em đi theo làm biên tập.”
“Trời sắp sập xuống rồi sao?”. Tôi vội vàng thò đầu ra ngoài cửa, hít không khí.
“Này này, em sao thế?”. Anh Trần kéo tôi vào.
“Tại sao lại bắt em đi chứ? Em có đăng ký đâu!”. Lần này, rõ ràng ban biên tập bảo lựa chọn công bằng để mọi người tự nguyện đăng ký mà.
“Không được nói thế! Tổng biên tập coi trọng em nên dù em không đăng ký thì vẫn được đi”. Anh Trần vừa nói vừa nhìn tôi đầy hàm ý. Thấy khó chịu, tôi liền ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy, Hoa Thiên đi qua cửa. “Này, đợi em tí!”. Tôi tiện tay với mấy tờ tài liệu ở trên bàn rồi xông ra ngoài.
“Có chuyện gì à?”. Hoa Thiên đưa đôi mắt ngây thơ, vô tội ra nhìn tôi.
“Có phải anh đã biết chuyện ai sẽ đi theo anh để biên tập rồi đúng không?”. Tôi vào đề ngay.
“Đương nhiên, chính anh đề nghị để em đi mà”. Hoa Thiên nhìn tôi, cười.
“Tại sao cứ phải là em chứ?”. Tôi cảm thấy giờ mình chẳng khác gì quả bom đã được châm ngòi.
“Chẳng lẽ em muốn để anh đi với chị ấy hả?”. Hoa Thiên hất cằm về phía bà chị già đang nhìn trộm qua cửa.
“Ha ha ha!”. Tôi quay ra cười làm bà chị thụt ngay lại. “Tất nhiên. Anh cứ đi với chị ấy, em không đi đâu!”. Tôi quay đầu lại, nhìn Hoa Thiên.
“Thế thì anh cũng không đi, không an toàn gì hết!”
2.
“Cố Đại Hải, em có chuyện muốn nói!”. Ăn tối xong, tôi dùng điệu bộ nghiêm túc nhất để kể chuyện Hoa Thiên cho Cố Đại Hải nghe.
“Không đi, không đi, không đi!”. Đầu anh ấy lắc lia lịa như sắp rụng.
“Em cũng không muốn đi…”. Tôi nhìn Cố Đại Hải. “Nhưng nghe nói ai đi sẽ được hưởng một tháng phép đấy! Lần trước, anh chẳng bảo muốn đi Nhật chơi còn gì, anh không muốn đi nữa hả?”
“Một tháng cơ à?”. Nếu có khả năng nhìn xuyên thấu cái đầu quả dưa của Cố Đại Hải, chắc tôi sẽ thấy bộ óc đang quay mòng mòng. Một tháng quá đủ để chơi bời nghỉ ngơi, nếu bỏ qua thì quả là đáng tiếc, hơn nữa lại được những hai tháng lương. Chuyện này thì tôi không nói với anh ấy, quỹ riêng của tôi sau này lại tăng lên đáng kể, tôi mua quả cầu pha lê giá ba vạn tệ kia rồi.
“Không đi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”. Tôi bơm thêm.
“Ờ… cũng đúng… những một tháng… Nhưng mà…”. Cố Đại Hải nhìn tôi.
“Em tránh xa anh ta là được, vả lại, ở đó còn có nhiều người tiếp đón mà, không có chuyện gì đâu! Nếu anh ta dám làm gì, em sẽ gọi cảnh sát!”. Tôi vỗ *** thề thốt.
“Thế thì… đi hả?”. Cố Đại Hải vẫn do dự.
“Cám ơn chồng yêu!”. Tôi vội vàng tặng Cố Đại Hải một cái ôm.
“Cục cưng, dạo này cậu sao rồi?”. Tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi điện hỏi thăm Trần Lộ.
“Cũng ổn, Dương Siêu đang bị cảm”. Qua điện thoại, tôi còn nghe thấy Dương Siêu ho không dứt.
“Không sao chứ? Có bận lắm không? Hay mình đến giúp cậu nhé!”
“Mình không sao đâu, cậu đừng qua đây, các cậu cũng bận mà”. Hình như Trần Lộ đang đứng ngoài hành lang. “Đúng rồi, nghe nói công ty của Lý Triển Bằng đang gặp khó khăn hả?”
“Không sao, anh ấy sẽ lo được thôi. Bọn mình đang bảo mấy hôm nữa tới thăm vợ chồng cậu đấy!”. Tôi vừa nói vừa nhìn vào máy tính.
“Ừ, thế thì tốt. Mình phải chỉnh A ௱ô** một trận mới được, không có chuyện gì mà suốt ngày gây sự với anh ấy.”
“Ờ ờ, đúng đấy. Thôi, mấy hôm nữa bọn mình qua. Cậu vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm!”
3.
A Thi tới gặp tôi, nói rằng Triệu Tam chuyển vào tài khoản cô ấy những sáu vạn tệ, còn bảo cô ấy tới trả tiền tôi trước.
“Triệu Tam dạo này phát tài à?”. Tôi đếm tiền ngay trước mặt A Thi, kể ra cũng hơi ngại, nhưng mà bà chị A Thi này ngốc quá, mãi chẳng bảo tôi đếm lại tiền gì cả, buộc tôi phải tự động làm.
“Không biết nữa. Chị chẳng muốn vay anh ấy, nhưng anh ấy bảo bạn e đang gặp chuyện đen đủi, tiền của e phải để giúp họ, thế nên chị mới nhận.”
“Ờ, tin tức của anh ấy cũng nhạy thật”. Tôi nhìn A Thi, chị ấy diện bộ váy liền nhưng sao tôi cứ có cảm giác phía dưới lẽ ra phải mặc thêm một cái quần nữa.
“Chị có lạnh không?”. Chẳng biết vì đếm tiền ngứa mồm hay bị dở hơi đột xuất mà tôi buột miệng hỏi.
“Thế mà cũng nói được! Mặc nhiều thì tôi kiếm tiền bằng cái gì hả?”. A Thi cười lớn rồi rít thuốc, phả khói vào mặt tôi.
“OK, thế chị tự lo nhá, em đi đây!”. Lúc tôi tạm biệt A Thi là gần mười hai giờ, đã tới lúc chị ấy bận rộn.
“Này! Giúp chị cảm ơn anh ấy!”. A Thi từ trong cửa chạy ra, mái tóc để xõa bay bay trong gió, trong phút chốc, tôi tưởng chị ấy vẫn đang mặc bộ đồ dân tộc khi xưa.
A Thi rất khéo tay, trước đây chị ấy thường kể, quần áo từ bé đến lớn chị ấy đều tự may hết, cũng tự mình thêu, còn bảo ở làng họ, trước lúc đi lấy chồng, con gái đều chọn lựa những sợi tơ, tấm vải đẹp nhất để may áo cưới cho mình, và nói sau này, khi tôi và Ngụy Tử Lộ kết hôn, chị ấy sẽ may cho tôi một bộ, cũng đã từng kéo tôi đi xem bộ áo cưới màu đỏ rực, trên đó toàn là những hình ảnh may mắn cát tường…
“A lô, Triệu Tam à? Có người nhờ em cảm ơn anh đấy!”. Lên taxi, tôi gọi luôn cho Triệu Tam.
“Hụ hụ hụ…”. Anh ấy ho một tràng dài. “Ờ, anh biết rồi.”
“Sao thế? Bị cảm thì phải uống thuốc đấy nhé!”. Tôi thấy giọng anh ấy hơi khàn.
“Không sao đâu, tại *** nhiều quá ấy mà. Anh đi ngủ đây!”. Triệu Tam nói xong liền cúp máy. Tôi nhìn màn hình điện thoại đang tối dần đi, đêm nay không biết có bao nhiêu người bị mất ngủ nữa, chỉ tính riêng trong số những người tôi quen thì đã có hai người rồi, một người ôm chiếc gương nói phòng không, một người nhìn ra ngoài cửa sổ trong tiếng nhạc ầm ĩ…
4.
“Chào chị, xin hỏi chị có phải là bạn của Lữ Tiểu ௱ô** không?”. Đang ăn cơm trưa, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Chị là…”. Tôi giật mình, chẳng lẽ A ௱ô** có chuyện gì sao?
“Tôi là giáo viên ở nhà trẻ. Chuyện là thế này, Lý ௱ô** hơi sốt, nhưng tôi không liên lạc được với phụ huynh em ấy, nó chỉ nhớ mỗi số điện thoại của chị thôi”. Người bên kia nói nhỏ nhẹ.
“Vâng, tôi qua đó ngay!”. Tôi vội vàng gọi điện thoại cho A ௱ô** nhưng cô ấy không nghe, Lý Triển Bằng thì tắt máy. Hai cái người này, sao không dạy con nhớ số của Lâm Sở mà lại nhớ số của tôi chứ? Tôi có phải bảo mẫu đâu!
“Ngư Ngư…”. Khi tôi đến nơi, thằng bé Lý ௱ô** đang ngồi bệt trên sàn.
“Con sốt hả?”. Tôi sờ trán nó.
“Chị tới đón Lý ௱ô** đúng không?”. Như gặp được vị cứu tinh, cô giáo ở nhà trẻ vội vàng giao thằng bé cho tôi.
“Con muốn ăn kem!”. Lý ௱ô** vẫn khá nhanh nhẹn, cô giáo bảo nó vừa mới hạ sốt.
“Ăn xong phải đi bệnh viện đấy nhé!”. Tôi dừng lại trước của hàng kem.
Thằng bé ngước mắt lên, nhìn vào trong cửa hàng rồi lại nhìn tôi. “Thế không ăn nữa”. Nói xong, nó quay đầu đi thật.
“Trời ạ, giống hệt mẹ nó!”. Tôi vội vàng đuổi theo. “Để dì mua cho, về nhà thì nói với mẹ là con sốt nhé!”. Tôi dắt nó vào trong cửa hàng, thằng bé liền dán mắt ngay vào tủ kính.
“Quỷ thần ơi, chả khác gì con mẹ nó cả, dã man…”. Tôi trợn mắt nhìn thằng cu xử lý cái kem sô cô la, còn bôi nhoe nhoét hết ra mặt nữa, tôi phải lấy giấy ăn lau giúp nó.
“Hi hi hi”. Thằng bé thích thú cười khúc khích.
“Đúng là… Đưa tay cho dì nào! Về nhà, nhớ phải nói với mẹ là con bị sốt đấy, biết chưa?”
“Vâng ạ”. Thằng bé mải ăn chẳng thèm chú ý đến tôi nữa, đúng lúc đó, A ௱ô** gọi điện lại cho tôi.
“Gì thế?”. Cô ấy còn cao giọng với tôi nữa.
“Đòi tiền chuộc! Mình nói cho cậu biết, con cậu đang ở trong tay mình, mau mang một trăm vạn đến đây!”. Tôi cười với Lý ௱ô**, thằng bé chẳng biết gì cũng hớn hở cười lại.
“Chuộc cái con khỉ! Đi mà tìm Lý Triển Bằng ấy!”. Giọng A ௱ô** có vẻ hậm hực, chắc lại có vụ làm ăn nào đó bị đổ bể đây mà.
“Nó ở chỗ mình thật đấy!”. Tôi đưa điện thoại cho Lý ௱ô**. “Mẹ ơi!”. Thằng bé bi bô.
“Đưa nó đi nhà trẻ rồi cơ mà?”. Giờ A ௱ô** mới tin là thật.
“Đúng thế. Cô giáo bảo nó bị sốt, không liên lạc được với hai người, nó lại chỉ nhớ mỗi số của mình nên cô bảo mình đến đón”. Tôi giúp thằng bé lau mồm.
“Ờ, mình đã để quyển sổ điện thoại vào cặp nó rồi mà, sao lại chỉ nhớ mỗi số của cậu nhỉ? Cậu nói xem, có phải nó hơi ngốc không?”. A ௱ô** nói liến thoắng.
“Cậu điên à? Hả?”. Tôi đoán ra ngay hàm ý của A ௱ô**, Lý Triển Bằng còn không đáng ghét đến thế. “Lại còn cười hả? Đồ điên!”
Nửa tiếng sau, A ௱ô** lái xe tới đón chúng tôi đi ăn cơm.
“Mình thấy con cậu chả khác gì cậu cả, y như lũ lừa!”. Tôi kể cho A ௱ô** nghe chuyện lúc nãy.
“Điều đó là tất nhiên, không mua thì thôi, sao phải dọa con mình thế chứ?”. A ௱ô** quay lại ngó thằng cu còn đang lục túi mẹ.
“Cậu không bảo nó à?”. Tôi chỉ về phía sau.
“Chỉ xem thôi mà, đến nữa, nó còn phải đi khắp thiên hạ, giờ còn ngồi trong xe, sau này mới gặp nhiều chuyện”. Nghe nói gần đây, A ௱ô** thường xuyên phải làm thêm giờ, nhân viên trong công ty cũng bị hành cho tơi bời.
“Cậu đang bận gì thế?”. Tôi nhìn gương mặt cô ấy, da có vẻ hơi khô, chắc là lâu lắm rồi chưa đi spa.
“Haizz, tất cả là vì mình phải tiếp nhận vụ làm ăn đen đủi của Lý Triển Bằng đấy, giờ lão ấy lo làm việc khác rồi”. Cách A ௱ô** nói khiến người khác thấy thật đáng thương.
“Bây giờ thì cậu biết Lý Triển Bằng không dám lơ mơ rồi nhé!”. Từ trước đến nay, A ௱ô** toàn bảo Lý Triển Bằng chỉ lo tính trăm phương ngàn kế làm công ty thua lỗ để dễ bề ly hôn.
“Hắn thì làm được cái quái gì chứ?”. A ௱ô** quay sang nhìn tôi. “Bao giờ cậu đi?”
“Chưa biết, sếp chưa nói gì, chắc cuối tháng này hoặc đầu tháng sau thôi”. Tôi vươn vai. “Cứ để đến lúc đó mà xem, thế nào Cố Đại Hải cũng gọi cả trăm cuộc một ngày ấy chứ!”
“Ha ha ha, anh ấy sợ cậu chạy mất đó mà!”. A ௱ô** cười ngặt nghẽo.
“Thôi đi! À đúng rồi, nhớ đưa con cậu đi khám đấy, thằng bé hơi sốt”. Cái đầu nhỏ xíu của Lý ௱ô** thò lên ghế trước.
“Ờ, đợi mình xong việc cái đã!”
5.
Cuối tuần, Lâm Sở kéo tôi đi mua đồ, dạo này, cô ấy thường xuyên phải đi chụp ảnh ngoài trời.
“Cậu với Bobo vẫn ổn chứ hả?”. Tôi hỏi.
“Rất ổn! Cuối cùng thì cô ấy cũng trở về”. Lâm Sở cười.
Ngoài tôi ra, Lâm Sở còn gọi cả A ௱ô** và Bobo nữa. Bốn người chúng tôi cùng tới nhà hàng bán món Tây ăn trưa.
“Lâu lắm rồi bọn mình không ngồi ăn với nhau thế này ấy nhỉ?”. A ௱ô** cắt một miếng bít tết to tướng, nhét vào mồm.
“Mình biết ngay mà, mấy thói xấu của thằng nhóc nhà cậu toàn từ cậu mà ra, nếu không phải bằng này tuổi rồi thì chắc cậu lau tay luôn lên người đấy nhỉ?”. Tôi lắc đầu nhìn A ௱ô**, làm mẹ rồi mà con ăn uống như trẻ con. Nói vậy nhưng nhìn cô ấy ăn, người khác cũng cảm thấy ngon miệng.
“Thôi đi! À, mà lần trước cậu đưa con mình đi ăn kem hử? Về nhà nó bị ỉa chảy đấy!”. A ௱ô** liếc tôi.
“Thôi thôi, đang ăn, nói vớ vẩn!”. Lâm Sở gõ dao vào đĩa A ௱ô**.
“Có sao đâu chứ? Ỉa chảy thôi mà!”. A ௱ô** vẫn cố chấp phun ra từ đó một lần nữa.
Đang ăn, tôi bỗng cảm thấy nhồn nhột, liền ngoảnh ra đằng sau. Đúng lúc đó, tôi bắt gặp Cung Chấn đang đứng cách chỗ bọn tôi không xa lắm, con dao ăn trên tay tôi rơi “keng” xuống đất.
“Thế mà cũng nói bạn! Tự nhìn lại mình đi!”. A ௱ô** phá ra cười, nhưng tôi không còn tâm trí đâu mà để ý đến cô ấy nữa.
“Nhìn gì thế?”. Lâm Sở quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt kì lạ của người kia, cô ấy bất giác cúi đầu xuống.
“Sao vậy?”. Bobo cũng ngoái lại, sắc mặt cô ấy bỗng trắng bệch.
“Người quen! Người quen ấy mà!”. Tôi vội đứng dậy, kéo Cung Chấn đi chỗ khác.
“Chị…”. Cung Chấn nhìn tôi chằm chằm.
“Xin lỗi… Chị… chị cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa… Xin lỗi em nhé!”. Tôi cúi gập đầu xuống, nước mắt cứ trào ra.
“Đáng lẽ em phải nhận ra từ đầu rồi chứ…”. Cung Chấn tự nhiên ngẩng mặt lên trời, cười đau khổ.
“Xin lỗi…”. Tôi chỉ biết vỗ nhẹ lên vai cậu ấy. Chẳng ngờ cậu ấy ôm chầm lấy tôi rồi òa khóc, hại tôi đứng im bất động. Qua bờ vai Cung Chấn, đột nhiên tôi thấy một dáng vẻ rất quen lướt qua…
“Ngụy Tử Lộ!”. Tôi vội đẩy Cung Chấn ra rồi lao đi, chạy thục mạng, va vào biết bao nhiêu người, còn bị vấp ngã lăn xuống đất. Tôi mặc kệ tất cả, cố hết sức để đuổi kịp người kia, kéo lấy tay anh ta.
“Có chuyện gì không?”. Người đàn ông đó bị tôi giật lại nên tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Không phải rồi! Nhưng quả thật, dáng vẻ đó rất giống Ngụy Tử Lộ, ngay cả cách đi cũng giống.
“Xin lỗi, tôi nhận lầm người”. Tôi từ từ buông tay người đối diện ra, chỉ nghe thấy âm thanh rất nhỏ vang lên “Đồ điên!”, sau đó, anh ta đi mất.
“Hu hu hu..”. Tôi quỳ xuống đất, khóc òa lên. Tôi bị điên thật rồi. Bắc Kinh tuy chẳng rộng lớn gì nhưng để che giấu một người thì dường như lại quá dễ dàng, có thể khiến cả đời tôi chẳng tìm ra được…
“Tiểu Ngư!”. Bọn Lâm Sở tới từ lúc nào, đang thở hổn hà hổn hển, chẳng biết họ đuổi theo tôi bao lâu rồi.
“Cậu chạy tốt thật đấy!”. A ௱ô** chống tay xuống đất.
“Mau đứng lên đi!”. Lâm Sở kéo tôi dậy, lúc đó, tôi mới biết chân mình không đi được nữa.
“Ôi mẹ ơi! Chân của câu!”. A ௱ô** chỉ tay vào chân tôi rồi hét ầm lên.
6.
Chân tôi chảy rất nhiều máu, hôm đó, Lâm Sở phải cõng tôi về, Cố Đại Hải thấy thế thì sợ đến tái xanh cả mặt mũi. Mấy ngày nay, anh ấy nghỉ làm để ở nhà chăm sóc tôi.
“Á! Nhẹ thôi!”. Tôi đập cho Cố Đại Hải một phát, anh ấy đang giúp tôi bôi thuốc.
“Ừ, để anh thổi cho…”. Cố Đại Hải vội vàng thổi.
“Biến đi, thổi cái đầu anh ấy!”. Vết thương trên chân tôi vẫn còn dính tí vải quần, Cố Đại Hải muốn lấy ra nhưng không dám, anh ấy vừa động vào, tôi đã hét ầm lên.
“Trước sau cũng phải lấy ra mà”. Cố Đại Hải định lấy nhíp để gắp.
“Em không biết!”. Tôi cắn hạt dưa. “Anh mà dám làm em đau là em giết anh đấy!”
“Xùy!!! Đu Đu, mày làm gì thế hả?”. Tự nhiên Cố Đại Hải chỉ tay về phía con mèo, quát to.
“Gì thế?”. Tôi vội ngoảnh đầu lại nhìn, đúng lúc ấy, Cố Đại Hải tranh thủ gắp ngay sợi vải ra, màu liền theo đó chảy xuống. “Á!!!!!!”
“Không sao, không sao, để anh đi lấy bông băng!”. Cố Đại Hải chạy đi.
Sau đó, Cố Đại Hải giúp tôi thay băng rồi đi nấu cơm. Một lát sau, Lý Triển Bằng tới thăm tôi.
“Anh điên à?”. Tôi vừa ăn táo do anh ấy mang đến vừa hỏi.
“Này, tính cách gì thế hử?”. Lý Triển Bằng chỉ tay vào tôi, hỏi Cố Đại Hải.
“Anh thì có nết nào tốt hả?”. Tôi ném lõi táo về phía anh ta.
“Anh biết mà, chúng ta là một lũ đen đủi, chứ không, sao lại thảm hại đến thế này cơ chứ?”. Lý Triển Bằng vừa né vừa cười. Tôi tức ૮ɦếƭ mất!
“Anh còn có là người nữa không hả? Anh cứ đợi đấy, em sẽ nói với A ௱ô** chuyện anh ôm gái ở bên ngoài. Thế nào em cũng phải kiếm một cô để gọi cho nó mới được”. Chẳng thèm lấy lõi táo ném nữa, tôi ôm chân, cười sung sướng.
“Chị ơi…! Cái mạng nhỏ này của em trong tay chỉ cả đấy…!”. Lý Triển Bằng nhập vai rất nhanh, vờ vịt ôm lấy chân tôi mà khóc thút thít, hại tôi chẳng biết đường nào mà lần. Cái mặt gì mà thay đổi như chong chóng, ghê cả người!
“Đi vào việc chính đây, anh tới để trả tiền”. Lý Triển Bằng đùa một lúc rồi ở lại nhà tôi ăn cơm, no xôi chán chè rồi mới nhắc đến vấn đề quan trọng đó.
“Thế mà không lấy ra sớm!”. Tôi giật lấy tập nhân dân tệ, cặm cụi đếm.
“Đồ mê tiền!”. Lý Triển Bằng quá rõ cái tật thấy tiền là vồ ngay lấy của tôi.
“Thực ra tôi chưa cần lắm, nếu cậu muốn thì cứ giữ lấy mà dùng!”. Rửa bát xong, Cố Đại Hải đi ra, bảo Lý Triển Bằng.
“Không sao, A ௱ô** giúp em gần hết rồi.”
“Lần này, anh phải cảm ơn A ௱ô** đấy!”. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Lý Triển Bằng. “A ௱ô** cứ thích nói năng vung trời thế thôi chứ thực ra cô ấy quan tâm tới anh lắm, lần trước còn mua quần áo cho anh còn gì?”
“Anh biết, biết cả chứ! Song có những việc đôi khi không làm lại được”. Lý Triển Bằng châm thuốc, trầm ngâm.
“Mẹ ơi, cái hộp ngày trước con để ở đây đâu rồi?”. Cố Đại Hải vừa mua cho tôi một cái giá sách mới, tôi định bụng sẽ về nhà bố mẹ, lấy ít đồ để lên đó. Về đến nhà, tôi mới biết đồ đạc của tôi đã bị dọn sạch, chẳng còn cái gì ở chỗ cũ cả.
“Không biết, chị dâu con dọn đấy!”. Mẹ tôi đang nói chuyện với Cố Đại Hải.
“Haiz, đúng là dở hơi!”. Tôi chống nạnh, đứng ngoài lan can.
“Nói linh tinh, cẩn thận chị dâu con về lại nghe thấy đấy!”. Mẹ tôi vội vàng đi ra, bịt miệng tôi lại.
“Đúng là… Để sau mẹ tìm cho, lớn bằng này rồi mà toàn nói năng chẳng suy nghĩ gì cả!”. Mẹ vừa gọt táo cho tôi vừa mắng yêu.
“Ha ha ha…”. Nghe thế, Cố Đại Hải ngồi bên cạnh cười sung sướng, nhưng thấy tôi trừng mắt, anh ấy ngậm miệng ngay lại rồi ngoan ngoãn đi vào bếp nấu cơm.
“Con bắt nạt nó quá đấy!”. Mẹ nhìn tôi. “Thấy con người ta hiền lành là bắt nạt.”
“Con đâu có thế! À mẹ này, anh con uống hết thuốc chưa?”
“Hình như là rồi, mẹ thấy nó vứt cái hộp đi rồi mà.”
“Anh ấy không nhận ra điều gì chứ ạ?”
“Không, vẫn uống đều như thuốc bổ ấy”. Mẹ tôi cười. “Nhưng dạo này, mẹ thấy nó đã khá hơn trước nhiều, thử không uống thuốc nữa xem sao, biết đâu nó khỏi rồi.”
“Mẹ nói cũng đúng.”
An Nguyệt quả là giỏi, còn giỏi hơn cả chị ôsin bên nhà hàng xóm nữa. Nhiều đồ như vậy mà một mình chị ta để hết lên nóc tủ. Lúc kéo xuống, Cố Đại Hải phải bặm môi bặm lời, suýt thì trẹo cả hông. Vậy mà An Nguyệt đứng dưới đỡ như không, nhìn động tác của chị ta nhẹ nhàng như thể đó là một hòm đựng bông chứ không phải là một hòm sách. Thấy thế, Cố Đại Hải phải lè lưỡi, tỏ vẻ thán phục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc