Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 26

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

10.
Bắc Kinh, gió giật cấp 5 cấp 6, nhiệt độ ngoài trời khoảng 4 độ, có lẽ hôm nay là ngày lạnh nhất trong mùa đông năm nay. Nhiệt độ thấp thì còn cố chịu được chứ gió to thì không thể chống chọi nổi.
“Ta ta ta ta…”. Trên đường đi, miệng A ௱ôЛƓ không ngừng nghỉ lúc nào, không phải vì mải nói chuyện mà là do răng bận va vào nhau.
“Cậu chịu khổ một tí không được hả?”. Chỉ nhìn cô ấy thôi, tôi cũng thấy lạnh.
“Không được, là vì cậu kéo mình từ chăn ấm đệm êm ra đây đấy!”. A ௱ôЛƓ nhìn tôi rồi lại nhìn xuống đôi giày mới mua bị tôi đạp lên lúc nãy, ai bảo cô ấy cứ nắm lấy cánh cửa, không chịu đi với tôi.
“Việc này có phải một mình mình làm đâu, cái tờ rơi tìm người đó là do cậu viết đấy! Giờ có người tìm thấy hộ chúng ta rồi, cậu tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên chứ!”. Hôm đó, số điện thoại kia còn gọi đến mấy lần nữa, nếu không phải tại tôi thấy cũng đáng tin thì hôm nay chúng tôi đã không cất công tới đây.
“Cô Thẩm có phải không?”. Một người phụ nữ tới gõ cửa kính xe tôi.
“A, đúng, anh chị là…”. Tôi vui mừng đẩy cửa ra, một trận gió lùa vào làm răng A ௱ôЛƓ va vào nhau lộp cộp.
“Đưa hết tiền đây!”. Ngay lúc ấy, một bàn tay nắm chặt lấy cổ áo tôi, tay kia cầm một thứ giống như con dao thái rau.
“A ௱ôЛƓ…”. Tôi vội thò tay vào trong kéo A ௱ôЛƓ. Chẳng hiểu do cô ấy sợ quá hay là đang ngủ mà chẳng kêu một tiếng nào.
“Đừng có gọi nữa, tự nhìn đằng sau mày đi!”. Người đàn ông kéo tôi cười.
Lúc quay đầu lại, tôi thấy A ௱ôЛƓ vừa khóc vừa đưa ví tiền cho một người khác. Mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhòa đi. Tôi mua cặp kính này vì nghe người bán hàng nói bị nước vào thì nó vẫn không nhòe, đeo đi bơi cũng được. Đúng là đồ quảng cáo bốc phét, nhìn A ௱ôЛƓ bây giờ không khác gì một con quỷ.
“Thôi được, cứ bình tĩnh! Những gì có thể đưa cho các người tôi sẽ đưa hết, nhưng trả sim điện thoại lại cho chúng tôi, các người cầm cũng chẳng ích gì”. Việc đến nước này, tôi đành phải ngoan ngoãn móc hết đồ ra.
“Hu hu hu…”. A ௱ôЛƓ sụt sịt khóc bên tai tôi mãi không dứt, thật khiến người ta mệt mỏi.
“Câm đi! Nếu không, mình Ϧóþ ૮ɦếƭ cậu đấy!”. Tôi phải hét lên, cô ấy mới chịu ngừng lại. Đúng là “chó cắn áo rách”, khó khăn lắm chúng tôi mới về đến thành phố thì xe lại hết xăng, cũng chẳng còn điện thoại mà gọi người đến cứu nữa.
“Đen quá đi mất!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn đồ trang trí trên xe. “Giá mà bây giờ mình có mười tệ, không, hai tệ cũng được, thì có thể gọi điện thoại cầu cứu rồi…”
“Ừ, ừ… chúng ta… đúng… gọi điện thoại… về nhà… nhỉ?”. A ௱ôЛƓ vừa xì mũi vừa hỏi tôi.
“Hỏi ngu thế? Chẳng lẽ lại gọi xe cứu thương à?”. Tôi lườm cô ấy.
“Mình… có.. tiền…”. A ௱ôЛƓ nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái.
“Cái gì?”
“Xem đi!”. A ௱ôЛƓ cúi xuống, móc từ trong tất ra hai trăm tệ. “Mình thấy chỗ đó xa, sợ có chuyện gì… nên đã giấu đi…”
“Mẹ ơi, cậu đúng là thiên tài đấy!”. Tôi lao đến, giật tờ tiền rồi vỗ vai cô ấy.
“Hu hu hu…”. A ௱ôЛƓ lại ngoác mồm ra khóc.
“May quá, thế là về được nhà rồi, hai trăm tệ, đi taxi đến chỗ Lâm Sở cũng được!”. Tôi không rảnh để dỗ A ௱ôЛƓ nữa, vộ vàng chỉnh sửa lại bộ dạng mình qua kính chiếu hậu, may là nhìn vẫn bình thường, sau đó, tôi lấy mấy tờ giấy ăn lau khô mặt mũi cho A ௱ôЛƓ rồi kéo cô ấy ra ngoài bắt taxi.
“Ai thế?”. Giọng Lâm Sở nghe có vẻ rất khó chịu. Cô ấy có thói quen trèo lên giường đi ngủ ngay sau khi xong việc.
Lâm Sở vừa mở cửa, A ௱ôЛƓ đã lách ngay vào, phi thẳng lên sô pha.
“Hai đứa cậu vừa đi ăn ςướק về hả?”. Lâm Sở tròn xoe mắt, hỏi chúng tôi.
“Bọn mình bị ăn ςướק thì có”. Tôi cũng ngã lăn lên ghế. Mệt ૮ɦếƭ đi được! Mãi mới bắt được taxi, lại còn phải mặc cả rõ lâu mới được đưa về đến đây.
11.
Về tới nhà, thấy Cố Đại Hải đang nằm xem phim trên ghế, Đu Đu nằm ườn trên cái bụng bia của anh ấy, còn Bội Bội cuộn tròn dưới chân.
“Em về rồi à?”. Anh quay lại nhìn tôi.
“Vâng”. Tôi cúi xuống cởi giày, lẩm bẩm nhắc lại câu lúc nãy đã cố học thuộc, sau đó tự nhủ: Không sao đâu, ngày mai Lâm Sở sẽ đi lấy xe của tôi về, chỉ cần mang xăng theo rồi cho vào là được; tôi cũng đã thỏa thuận với A ௱ôЛƓ rồi, tôi bảo nếu cô ấy dám nói ra, lần sau, tôi sẽ bắt cô ấy phải đi cùng tiếp, đương nhiên là cô ấy phải gật đầu lia lịa.
“Ơ, túi em đâu?”. Cố Đại Hải nhìn quanh.
“Haiz, hôm nay em đen quá, bị trộm rạch mất túi ở Tây Đơn, đồ bị lấy hết rồi nên em vứt luôn”. Tôi không dám nhìn anh ấy, cố gắng nói thật tự nhiên.
“Em không sao chứ?”. Cố Đại Hải bật dậy, Đu Đu suýt thì lăn xuống đất.
“Mèo của em! Anh phải cẩn thận chứ!”. Tôi ôm con mèo vào lòng để che giấu sự lúng túng. “Em thì bị sao được!”
“Ừ, thế thì tốt, ngày mai anh đưa em đi mua điện thoại khác”. Cố Đại Hải thở phào nhẹ nhõm. “Đúng rồi, xe anh bị hết xăng, mai cho anh mượn xe em nhé!”. Anh ấy vừa khoanh chân cắn hạt dưa vừa nhìn tôi.
“Á!”. Tôi giật mình.
“Hụ hụ hụ! Em sao thế?”. Cố Đại Hải quay người lại làm đống hạt dưa rơi hết xuống đất.
“Em… em cho Lâm Sở mượn xe rồi”. Tôi thấy giọng mình không còn như lúc bình thường.
“Anh còn tưởng em bị sao nữa, giật cả mình”.
Tranh thủ lúc Cố Đại Hải đi tắm, tôi gọi điện thoại cho Lâm Sở. “Cậu đừng quên đấy! Càng sớm càng tốt!”.
“Biết rồi, tám giờ sang mai mình đi ngay, được chưa?”. Lâm Sở ngáp. “Mình thấy các cậu giỏi thật đấy, Lý Triển Bằng vừa tới đón A ௱ôЛƓ đi rồi, cậu ấy lại còn khóc thút tha thút thít nữa, như giả vờ…”
“Điện thoại của ai thế em?”. Y như bóng ma, Cố Đại Hải tự nhiên xuất hiện sau lưng tôi, tôi chẳng nghe thấy có tiếng động gì cả.
“Lâm Sở”. Giọng tôi lạc đi.
“Ờ, sao em lại giật mình thế?”. Cố Đại Hải cốc đầu tôi rồi đi vào nhà.
“Anh xem đi, cái váy này được không?”. Tan làm, Cố Đại Hải đi taxi tới đón tôi, sau đó đưa tôi đi mua điện thoại, túi xách và ví tiền mới, còn dẫn đến nhà hàng tôi thích ăn nhất nữa chứ. Tôi quên sạch mấy việc đen đủi vừa rồi, liền nổi hứng đi shopping.
“Nhìn kìa! Nhìn kìa!”. Cố Đại Hải tự nhiên lao đến trước mặt tôi.
“Nhìn cái gì?”. Tôi vừa mua cái váy này, còn chưa kịp lấy tiền thừa.
“Anh trai em kìa!”. Cố Đại Hải chỉ tay về phía sau, tim tôi bỗng giật thót, chẳng lẽ lão ấy dám đưa Cố Tiểu Khê đi mua sắm sao?
“Chỗ nào cơ?”. Tôi nhìn về phía đó, thấy Thẩm Lãng đang đi đi lại lại trước cửa nhà vệ sinh nữ. “Thẩm Lãng!”. Không thèm nghĩ ngợi gì, tôi hét to, bất kể anh ấy đưa ai tới, tôi cũng phải cảnh báo trước.
“Tiểu… Tiểu Ngư..”. Mặt Thẩm Lãng tự nhiên trắng bệch, miệng lắp ba lắp bắp. Quả này xong rồi, 100% người trong kia là Cố Tiểu Khê.
“Trùng hợp quá nhỉ? Anh đi với ai thế? An Nguyệt à?”. Cố Đại Hải đi tới chào Thẩm Lãng, nhưng bộ dạng ông anh tôi chẳng khác gì gặp phải đao phủ.
“Không, không… anh vừa mới đi vệ sinh… vừa ra…”. Thẩm Lãng bẻ đốt ngón tay răng rắc, tưởng như mấy đốt xương ấy sắp gãy cả ra.
“Sắc mặt anh không tốt lắm, đau bụng à?”. Cố Đại Hải tỏ vẻ quan tâm.
“Em đi vệ sinh đã!”. Tôi vội ném bộ váy đang cầm trên tay cho Cố Đại Hải.
“Chậm thôi, em vội vàng gì thế?”. Cố Đại Hải hét to sau lưng tôi.
“Vội mà, em sẽ ra ngay!”. Tôi chạy vọt vào nhà vệ sinh.
“Ơ! Chị…”. Đúng lúc đó, Cố Tiểu Khê từ trong phòng bước ra, tôi giơ tay bịt miệng nó rồi đẩy vào trong.
“Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”. Cố Tiểu Khê giật tóc, nó giống hệt Cố Đại Hải, cứ cuống lên là vò đầu bứt tóc, tôi lo sau này ông chồng tôi sẽ bị hói mất.
“Đừng lo, giờ bọn chị với Thẩm Lãng đi trước, em tự về nhé!”. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chỉ còn cách đó.
12.
“Mẹ, con sai rồi ạ…”. An Nguyệt cũng không tồi, vừa về đến nhà, việc đầu tiên chị ta làm là quỳ ngay xuống, xin lỗi bố mẹ tôi.
“Đừng như vậy, con mau đứng lên đi!”. Mẹ tôi vội đỡ chị ta ngồi dậy, nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ bắt quỳ thêm một lúc nữa.
“Mẹ, trước đây con dại dột, tất cả là lỗi của con”. Mắt An Nguyệt ầng ậng nước.
“Oa, sắp được giải Oscar rồi đấy, kỹ thuật diễn xuất quả là đỉnh cao!”. Vừa rửa dao gọt hoa quả trong bếp, tôi vừa nói.
“Suỵt! Khẽ mồm thôi! Kệ chị ấy, lát chúng ta về đi!”. Cố Đại Hải giằng lấy con dao.
“May mà em không ở đây nữa, nếu không, chắc sẽ bị chị ta làm cho tức ૮ɦếƭ mất”. Tôi liếc sang phòng Thẩm Lãng, định bụng sẽ vào đó xem sao.
“Anh đang đau thương hay đang buồn phiền thế hử?”. Tôi dựa người vào tường, nhìn Thẩm Lãng, anh ấy không nói gì, nhưng lúc bước vào, tôi thấy ông anh giật mình.
“Im lặng chẳng phải là vàng đâu, không đáng xu nào hết, anh phải nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc anh muốn bên nào?|”. Tôi trèo lên giường, kề vào tai Thẩm Lãng, nói nhỏ. “Tốt nhất là anh hãy nghĩ cho kỹ, nếu không, người đầu tiên Gi*t anh không phải là An Nguyệt mà là Cố Đại Hải đấy, đến lúc đó, em không biết theo phe nào đâu!”.
“Tiểu Ngư…”. Đến lúc tôi sắp bước ra ngoài, Thẩm Lãng mới mở miệng, ngước đôi mắt đau khổ của anh ấy lên nhìn tôi.
“Việc của mình thì tự mình giải quyết!|”. Tôi cười rồi đóng cửa lại.
“Tiểu Ngư, ăn cơm đi!”. Giờ thì An Nguyệt nghiễm nhiên quay lại vị trí nữ chủ nhân của cái nhà này, lại còn gắp thức ăn cho tôi nữa. Đây gọi là con gái đi lấy chồng cũng giống như bát nước đã đổ đi, tự nhiên bây giờ, tôi chẳng khác gì người ngoài. Chị ta có ý gì thế? Định bảo tôi đừng có lo chuyện nhà mình nữa sao?
“Cảm ơn chị dâu. Chị về nhà, bố mẹ vui lắm đấy. Chưa cần phải nói đến cái khác, ít nhất thì nhà cũng không loạn thế này”. Tôi lập tức phản bác luôn, để xem chị ta còn nói gì được nữa.
“À đúng. Để sau này có thời gian, chị sẽ dọn dẹp lại”. An Nguyệt nhìn tôi cười, một nụ cười đúng nghĩa, đương nhiên là trừ đôi mắt ra. Giải Oscar không trao cho chị ta thì quả là một tổn thất vô cùng to lớn của nền điện ảnh nhân loại.
13.
“Dạo này, cậu có gặp Trần Lộ không?”. Tôi hỏi.
“Không, nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng chẳng được. A ௱ôЛƓ vừa uống trà vừa đáp.
“Không có chuyện gì chứ?”
“Cậu đừng có gở mồm! Hay là thế này đi, dù sao cũng chẳng xa lắm, hôm nào bọn mình đến đấy xem thử!”. A ௱ôЛƓ móc ví ra trả tiền.
“Chà chà… Con gà sắt cũng chịu nhổ lông rồi đấy[1]!”. Tôi trêu A ௱ôЛƓ, liền bị cô ấy lườm cho một cái.
[1] Con gà sắt mọc lông: chỉ một người vô cùng keo kiệt giờ cũng chịu bỏ tiền ra.
“Chọn cho mình mấy quả ngon vào! Không ngon thì cậu ૮ɦếƭ với mình!”. A ௱ôЛƓ sai tôi tới quầy hoa quả.
“Tòa nhà số mấy?”. Tay cầm túi đồ ăn dinh dưỡng vừa mua từ siêu thị về, A ௱ôЛƓ hỏi.
“Số 4, ở ngay trước mặt kia kìa!”. Giỏ hoa quả nặng quá làm tôi mệt muốn ૮ɦếƭ.
“Ôi, làm sao các cậu lại tới thế này?”. Chúng tôi vừa bước lên cửa thì gặp Trần Lộ đang vặt lông gà ở ngoài cừa.
“Trùng hợp nhỉ, hôm nay A ௱ôЛƓ cũng vừa nhổ lông đấy!”. Tôi cười phá lên.
“Nhổ cái đầu cậu ấy!”. A ௱ôЛƓ đang cầm ít đồ hơn nên đập tôi một phát.
“Mau vào nhà đi! Mình dọn tí là xong ngay!”. Trần Lộ đẩy chúng tôi vào phòng.
“Dương Siêu đâu?”. Tôi ngó quanh, căn phòng này vẫn giống trước kia, chỉ khác là bừa bộn hơn một chút. Trên sàn bày mấy cái ấm sành sắc thuốc (đây là quà của Lâm Sở, tôi cũng đi mua cùng), mùi thuốc nồng nặc khiến chúng tôi thấy hơi khó chịu.
“Anh ấy xuống dưới sân đi dạo rồi”. Trần Lộ cầm con gà đã bị vặt trụi lông đi vào, bộ dạng này làm tôi nghĩ tới cô ôsin ở nhà A ௱ôЛƓ.
“Được đấy nhỉ? Tự đi xuống sân rồi cơ à? Thế thì có khác gì người khỏe mạnh đâu chứ!”. A ௱ôЛƓ đặt đống đồ xuống rồi đi ra chỗ cửa sổ, tôi biết ngay là cô ấy muốn mở cửa sổ ra mà.
“Mùi thuốc khó chịu lắm đúng không? A ௱ôЛƓ, cậu cứ mở cửa ra đi! Đợi Dương Siêu về lại đóng cũng được, cũng phải để thoáng một tí!”. Trần Lộ cho con gà vào nồi hầm.
“Ờ, không sao mà”. Bị Trần Lộ phát hiện ý đồ của mình, A ௱ôЛƓ ngại ngùng đứng yên.
“Ngư… A..௱ôЛƓ…”. Dương Siêu đã về tới nhà, nhìn thấy chúng tôi, anh ấy tỏ ra rất vui, vất vả lắm mới gọi được tên.
“Dạo này anh béo ra đấy! Mau ngồi xuống đi!”. A ௱ôЛƓ vội tới dìu anh ấy.
Thực ra Dương Siêu gầy đi rất nhiều, cái bụng bia trước đây cũng không còn nữa, màu da hơi vàng. Sau khi ra viện, anh ấy không uống mấy loại thuốc tây đắt tiền nữa mà chuyển sang uống thuốc bắc. Mấy lần tôi định trả hết tiền viện phí cho Dương Siêu nhưng Trần Lộ không chịu, cô ấy bảo tự mình lo được, còn nói trước đây sống ở quê khổ hơn thế này nhiều, chẳng sao đâu.
Từ nhà Trần Lộ đi ra, cả tôi và A ௱ôЛƓ đều thấy xót xa.
“Cậu mang bao nhiêu tiền?”. Tôi hỏi A ௱ôЛƓ.
“Làm gì?”
“Bọn mình chuyển thành thẻ điện thoại rồi gửi cho Trần Lộ nhé!”. Tôi thấy phía trước có một hang tạp hóa nhỏ vẫn sang đền, biển hiệu ngoài cửa ghi “Bán thẻ điện thoại các loại mệnh giá”.
“Mình có 400”. A ௱ôЛƓ móc hết tiền trong túi ra.
“Thêm của mình nữa là thành 980 tệ”. Tôi đưa tiền cho A ௱ôЛƓ.
“Lẽ ra mình không nên mua lọ kem dưỡng da này, ở nhà vẫn còn một ít”. Tôi và A ௱ôЛƓ ngồi lên bồn hoa cạnh đó cào thẻ. Cái lão bán hang đó thật thất đức, toàn bán thẻ loại 30 tệ, làm chúng tôi mua hẳn một đống.
“Ờ, mình mà không mua quả cầu thủy tinh này thì có phải tốt hơn không”. Tôi thấy có tin nhắn “Bạn đã nạp tiền thành công” tới. “Điện thoại của mình sắp hết pin rồi”.
“Thế này đi, mấy nữa, trước lúc mua cái gì, bọn mình gọi cho cậu ấy, nếu thấy máy cậu ấy lại hết tiền thì không mua nữa, mang tiền đi nạp thẻ!”. A ௱ôЛƓ rúi ra một cái điện thoại khác. “Của Lý Triển Bằng đấy!”
“Cậu nạp mấy cái rồi?”. Tôi hỏi.
“Năm cái”.
“Đồ ngốc! Mình được sáu cái rồi đây này!”. Tôi đắc ý.
“Tại cậu làm ảnh hưởng đến mình chứ! Thử xem cuối cùng đứa nào nạp được nhiều hơn nhá!”. A ௱ôЛƓ cực ghét người ta hơn mình.
14.
Tôi cũng đến phục, chẳng biết ai nửa đêm canh ba lại gọi điện thoại tới nữa. Hôm nay, Cố Đại Hải chẳng có nhà, tôi phải cuộn chăn vào rồi ra nghe máy.
“A lô, mấy giờ rồi? Không biết xem đồng hồ hả?”
“Em à, chị đây, là chị!”. m thanh ở đầu dây bên kia rất lộn xộn, tiếng nhạc vang lên chát chúa, tôi đoán là ở một quán bar nào đó.
“Ai thế?”. Tôi Ϧóþ trán nghĩ mãi mà khong thể đoán được đó là ai. Thường thì giờ này chỉ có Lâm Sở hoặc A ௱ôЛƓ say rượu rồi phá quấy thôi.
“Chị, A Thi! A Thi đây!”
“A Thi là đứa nào?”. Tôi vẫn không nghĩ ra.
“Mẹ ơi, đầu em là đầu lợn hả? Tây Thi!”
“A! A! Ờ, nhớ ra rồi”
Cô A Thi này chính là bạn gái trước trước trước nữa của Triệu Tam, vốn dĩ ban đầu làm kế toán cho anh ấy, sau lại thành tình nhân, hai người bọn họ cặp kè đến hơn một năm. Họ tên đầy đủ là Lưu Thi thì phải, mọi người gọi tắt là A Thi nhưng chị ấy toàn nhấn mạnh, phải gọi là “Mỹ nữ Tây Thi” để phân biệt với mấy con A Thi vớ vẩn khác.
“Nhớ được ra chị mà phải khó khăn đến thế cơ à?”. Giọng A Thi ưỡn ẹo không chịu nổi. Trước kia, có lần chị ta còn định mồi chài cả Lâm Sở nữa, hại Lâm Sở một đợt chẳng biết trốn vào đâu.
“Lâu không liên lạc, em tưởng chị lại vào trong đó rồi chứ!”. Tôi ngồi xuống sàn.
“Khốn kiếp! Mồm miệng thối tha!... Ôi, mẹ nó chứ!.. Kiểm tra kìa!”. A Thi tự nhiên hét ầm lên, điếc hết cả tai tôi, sau đó là một loạt âm thanh lộn xộn, nhốn nháo.
“A lô! A lô!”. Tôi hét vào điện thoại.
“Đợi tí, chị có chuyện phải nói với em đấy, lúc nào gặp nhau nhé!”. A Thi hét trả lại cho tôi một câu rồi cúp máy.
“Thế này là thế nào?”. Tôi ngán ngẩm giơ điện thoại lên.
15.
Mẹ tôi gọi điện, bảo về nhà ăn cơm. Tôi chẳng mấy hứng thú tẹo nào với lời mời mọc này.
“Lại về nhà à?”. Cố Đại Hải còn chán hơn cả tôi.
“Thái độ gì thế hả? Về nhà em mà anh không vui thế à? Được, lần sau đừng có mà bắt em về nhà anh nữa!”. Tôi dựa người vào lan can, gọi điện thoại cho anh ấy.
“Thôi mà, giơ dao ra thì nên chĩa vào người khác, sao em lại chĩa vào chồng mình thế hử?”. Cố Đại Hải cười hì hì.
“Thôi đi! Mau tới đây, em đang đợi anh đón đấy!”
“Biết rồi, anh đi ngay đây!”. Cố Đại Hải còn trêu thêm mấy câu rồi mới chịu cúp máy.
“Tiểu Ngư, chúng ta cùng về nhà chứ?”. Hoa Thiên hổn hển chạy tới.
“Em với anh không đi cùng đường đâu”. Tôi đang bận dọn đồ nên không để ý tới anh ấy.
“Anh biết. Nhưng hôm nay thì cùng đường mà, anh cũng tới nhà em ăn cơm, chị anh bảo anh mang tiền tới”. Hoa Thiên đặt tay lên túi xách của tôi.
“Tiền gì?”
“Lần trước, chị ấy làm hỏng nhiều đồ đạc nhà em mà.”
“Ờ. Nhưng mà ngại quá, Cố Đại Hải tới đón em mất rồi, anh về một mình nhé!”. Điện thoại của tôi vang lên một hồi chuông rồi ngừng, báo hiệu rằng Cố Đại Hải đã tới.
“Ừ.”
“Mẹ, con xin lỗi, tại khi trước con bị bệnh…”. Ăn cơm xong, An Nguyệt chạy tới ôm mẹ tôi, thủ thỉ. Tức ૮ɦếƭ đi được, đó là mẹ tôi cơ mà!
“Con nói gì thế? Không sao đâu, không nhắc lại chuyện này nữa nhé!”. Mẹ tôi cầm tay An Nguyệt.
“Không không, hôm nay con bảo Hoa Thiên đi rút tiền rồi, coi như đây là lời xin lỗi của bên nhà con”. An Nguyệt tự nhiên lại bật khóc. “Đều tại con không tốt, những ngày tháng tốt đẹp đã qua mất rồi..”
“Đúng là biết ăn nói thật đấy! “Tại-con-bị-bệnh”!”. Trên đường về nhà, tôi hậm hực nói với Cố Đại Hải. “Đó mà gọi là bị bệnh á? Phát điên thì có!”
“Đúng”. Cố Đại Hải vội vàng gật đầu hùa theo.
“Sao tự nhiên dạo này anh ngoan ngoãn thế?”. Tôi nhìn Cố Đại Hải.
“Nói thế không đúng, anh luôn theo em mà!”. Ông chồng tôi cười khì khì.
“Cố Tiểu Khê nhà anh sống ૮ɦếƭ cũng không muốn ra nước ngoài chứ gì? Lại muốn em tới khuyên nó giúp anh hả?”
“Hi hi hi… Vợ anh thông minh thật đấy!”. Cố Đại Hải híp mắt cười như thái giám.
16.
Công ty Lý Triển Bằng tự nhiên bị thâm hụt một khoản lớn khiến anh ấy suýt phá sản. Để Lý Triển Bằng vui vẻ hơn một tí, tôi và Lâm Sở liền rủ anh ấy tới quán bar.
“Ha ha ha… Uống đi, uống đi!”. Một cô em phấn son lòe loẹt quàng tay qua vai Lý Triển Bằng.
“Được, uống chứ!”. Lý Triển Bằng cao hứng.
“Trang điểm kiều gì mà như diễn tuồng ấy!”. Tôi thực sự không nhịn được.
“Cậu mặc xác đi!”. Dạo này, tinh thần Lâm Sở có vè đang xuống dốc trầm trọng, cứ ngồi một mình là cô ấy lại nghĩ tới Bobo, tôi tới đây cũng một phần vì muốn an ủi cô ấy.
“Không được rồi!”. Tôi đặt cốc xuống. “Này này, các em, đây là tiền thù lao tối nay, nhận rồi đi đi nhé!”. Tôi đặt tiền lên bàn, mấy cô em kia vơ vội lấy rồi chạy đi.
“Ôi… Cô đơn quá..!”. Mấy em chân dài vừa đi khỏi, Lý Triển Bằng đã than vãn.
“Thôi đi! A ௱ôЛƓ mà trông thấy, anh còn sống được chắc?”. Tôi chống nạnh, nhìn Lý Triển Bằng.
“Giờ anh đang muốn ૮ɦếƭ luôn cho xong”. Ông anh đó cũng trợn mắt lên với tôi.
“Là ý gì?”. Tôi lườm.
“Ôi, anh thấy thật mệt mỏi. Em cũng biết đấy, Lữ Tiểu ௱ôЛƓ mà lên cơn thì không ai làm gì nổi, từ sáng đến tôi, không làm việc thì cô ấy lại lo cho con. Lúc nào anh cũng bị xếp ở vị trí cuối cùng. Những chuyện đó có thể không tính toán nữa, nhưng dạo này anh có chuyện, ít ra cô ấy cũng phải nói được mấy câu an ủi chứ!”. Lý Triển Bằng đứng dậy, bắt chước giọng A ௱ôЛƓ. “Anh! Anh là đồ bỏ đi! Làm cái gì cũng không xong! Tôi nói cho anh biết, sau này đừng có để tôi thấy mặt anh nữa!”
“Thôi thôi! Ngồi xuống đi! Em biết anh khó chịu, đúng là A ௱ôЛƓ thỉnh thoảng cũng không biết quan tâm đến người khác cho lắm”. Tôi vẫy tay, bảo người phục vụ mang sinh tố tới. Vừa quay đầu lại, tôi thấy Lâm Sở tự nhiên ngã ra, bèn vội vàng đưa cho nó quyển sổ và cái 乃út.
“Không thể nói như vậy..!”. Tôi chống cằm, nhìn đám người đang quay cuồng trên sàn nhảy.
Lý Triển Bằng quay lại nhìn tôi. “Anh nói thật cho em biết, đừng có kết hôn, cho dù bị đánh ૮ɦếƭ cũng không được cưới! Lúc chưa cưới, buồn chán gì thì ngoài đường còn có mấy em xinh đẹp chạy theo hầu hạ, cưới rồi, có chán cũng chỉ được chán một mình thôi! Em có biết tại sao anh nhất định phải tìm Hứa Lâm Lâm không?”
“Nói đi!”
“Thực ra không nhất thiết phải là Hứa Lâm Lâm mà anh chỉ cần là con gái thôi, chỉ cần người đó không mắng anh, biết nghe lời anh, ông mày nói gì thì nó phải là cái đấy… Ha ha ha… Anh rất thích mắng Lữ Tiểu ௱ôЛƓ trước mặt cô ấy! Sướng thật!”. Lý Triển Bằng cao hứng nói một tràng, bắn cả nước bọt vào mặt tôi. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa, nhậu nhẹt xong xuôi rồi, còn phải nghĩ cách đưa ông cố, bà cố này về…
“Anh nói cho em biết, nhìn thấy gái, anh không còn là người nữa mà đã thành cầm thú!”. Trên đường ra, Lý Triển Bằng chân đi loạng choạng, miệng nói huyên thuyên. Tôi vừa lơ đi một tí, gã đó đã chạy ngay theo một em gái gần đấy, còn đập đầu vào người ta nữa.
“Làm cái gì thế hả?”. Cô em kia mãi mới đứng lên nổi. “Điên à?”
“Xin lỗi nhé, xin lỗi! Tôi đưa anh ta ra ngoài luôn đây!”. Tôi chỉ hận một nỗi không thể đá cho Lý Triển Bằng bay ngay ra ngoài.
“Ơ, đừng có đi! Chị đang tìm em mà!”. Cô gái kia tự nhiên kéo tay tôi.
“Ai thế?”. Giờ tôi mới nhìn rõ, hóa ra đó chính là cô em Tây Thi của Triệu Tam. “Ôi, may quá, trong đó còn một người nữa, kéo ra đây hộ em với!”. Tôi chỉ tay về phía sau rồi tiếp tục lôi Lý Triển Bằng đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc