Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 23

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Nếu có thể làm lại từ đầu, chúng ta sẽ ra sao?
1.
Ngày cuối tuần, tôi hẹn Cung Chấn đi uống trà, thực ra là định đẩy Tiểu Khê cho cậu ấy, nếu không, Thẩm Lãng nhà tôi sẽ ૮ɦếƭ chắc.
“Sao hôm nay lại rảnh rỗi hẹn em thế?”. Khí chất của Cung Chấn đúng là không tồi, phong thái nho nhã của cậu ấy khi thưởng thức trà trông còn đẹp hơn cả nghệ nhân trà đạo.
“À, có gì đâu định giúp cậu kiếm một cô bạn gái thôi”. Tôi mỉm cười.
“Cố Tiểu Khê ạ? Cố Đại Hải cũng tới tìm em rồi, hai người đúng là một cặp”. Cung Chấn vừa cười vừa lắc đầu.
“Sao? Tên béo ngốc này!”. Tôi than thầm, kiểu này thì tám chín phần là hỏng việc rồi.
“Thực ra Cố Tiểu Khê cũng không tồi, chỉ có điều em đã thích người khác mất rồi”.
“Ai vậy?”. Tôi thực sự muốn biết cô gái mà cậu quý công tử này thích là người như thế nào.
“Lát cô ấy sẽ tới. Em biết ngay là chị sẽ hiếu kì mà”. Ánh mắt Cung Chấn lấp lánh.
“Ờ, vẫn là cậu hiểu chị nhất, xứng đáng là tri kỉ lọt vào mắt xanh của chị. Cố Đại Hải chẳng hiểu chị được đến thế đâu, suốt ngày anh ấy chỉ biết hỏi: “Vợ muốn ăn gì? Muốn uống gì?”…”. Tôi giả giọng Cố Đại Hải.
“Ha ha ha, anh ấy thương chị thế còn gì?”
“Nhiều khi chị nghĩ anh ấy chính là bà mẹ thứ hai của chị, có lúc còn quá cả mẹ chị nữa”.
“Bên này!”. Cung Chấn đột nhiên nhìn về phía sau lưng tôi rồi vẫy tay.
“A, mỹ nữ tới rồi, để tôi xem nào…”. Quay người lại, tôi thấy ngay bạn gái của Lâm Sở, Bobo.
“Đây là…”. Cô ấy ngớ người ra, cả tôi cũng vậy.
“Ờ, anh đã kể với em rồi đấy, người chị em của anh”. Cung Chấn giới thiệu tôi với Bobo, còn thân mật đưa tay giúp cô ấy vuốt tóc cho đỡ rối nữa.
“Ờ.. Hi!”. Tôi lắp bắp chào, khi ấy trong đầu tôi hiện lên một câu nói trong một cuốn sách mà trước đây tôi đã đọc: “Điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là sự phản bội, mà là… anh ấy nói với tôi rằng anh ấy không phải là GAY”. Câu nói này vốn là của một chàng trai, nhưng giờ đặt vào vị trí của Lâm Sở thì cũng rất hợp lý.
Trên đường trở về nhà, có một số máy lạ gọi cho tôi: “Chúng ta nói chuyện một lát đi, gặp nhau ở bar nhé!”.
“Chú ơi, chuyển hướng đi ạ, cháu muốn tới chỗ này!”. Tôi bảo người tài xế đúng lúc chú ấy chuẩn bị rẽ.
“Em ở đây!”. Thân hình siêu mẫu của Bobo dường như thu hút sự chú ý của tất cả các anh giai ngồi trong quán.
“Tới rồi đây, sao thế?”. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô ấy. “Cho một cốc Coca đi!”. Tôi quay sang bảo cậu phục vụ. Tôi muốn đền đứa con khác cho Cố Đại Hải nên đang cai rượu.
“Em không ngờ là hôm nay sẽ gặp chị ở đó”. Ngón tay Bobo không ngừng di di lên miệng cốc.
“Thế giới này vốn bé mà, Bắc Kinh còn bé hơn”. Trong đầu, tôi đang nghĩ xem mình nên nói gì với Lâm Sở.
“Em đúng là khốn nạn, phải không ạ?”. Mắt Bobo ngân ngấn nước.
“Đừng nói thế!”. Tôi vỗ nhẹ lên tay cô ấy. “Chị không tin chuyện của em và Lâm Sở là giả, bao nhiêu người giàu có như vậy mà em cũng không thèm, lại còn phải chịu nhiều thứ khác nữa. Nếu đó là giả vờ thì em bị lỗ to rồi”.
“Cám ơn chị, Tiểu Ngư”. Cô ấy lau nước mắt. “Muốn nghe chuyện của em không?”.
“Được”.
2.
“Đó là năm em vất vả nhất, mới chia tay với bạn gái, trên người lại chẳng có xu nào, đành phải đi hát ở quán bar”. Bobo vuốt tóc.
Hồi ấy, Lâm Sở cũng vừa chia tay với bạn gái, thế nên chúng tôi cùng tới quán bar giải sầu. “Cậu nhìn cô gái kia kìa!”. Lâm Sở chỉ Bobo. Lúc đó, nhìn Bobo rất lạ, cô ấy vừa thuần khiết lại vừa đau thương.
“Sao? Vừa mới thất tình, cậu đã định kiếm em khác ngay hả?”. Tôi vừa uống bia vừa liếc Lâm Sở.
“Không liên quan tới cậu”. Lâm Sở lim dim mắt nhìn tôi, chuẩn bị đi lên.
“Kệ cô ấy đi! Cậu có phải mẹ cô ấy đâu!”. A ௱ôЛƓ đã hơi say. “Á, mẹ nhà nó! Sao mình lại ngu thế này chứ!”. Cô ấy bắt đầu kêu gào.
“Không ngu, không ngu! Mình ngu hơn cậu!”. Tôi vỗ vỗ lưng A ௱ôЛƓ, mắt vẫn hướng về phía Lâm Sở. Lâm Sở đúng là không vừa, mới đó đã bắt chuyện được với con gái nhà người ta rồi.
“Biết Họa Nhi chứ?”. Lâm Sở dựa lên quầy bar, hỏi.
“Chia tay rồi”. Bobo châm thuốc. Thực ra giới bọn họ khá nhỏ nên hầu như mọi người đều quen biết nhau, nếu không quen thì cũng biết mặt.
“Ờ, đã kiếm được người khác chưa?”. Lâm Sở uống một hơi hết cốc bia.
“Vẫn chưa”. Nói xong, Bobo ngước mắt lên nhìn Lâm Sở.
“Tôi được không?”. Lâm Sở cười.
“Ha ha, anh dám thì tôi dám!”
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, lúc gặp nhau, tôi và Cố Đại Hải cũng chẳng khác bọn họ là mấy.
“Sau đó, hai người ở bên nhau luôn hả?”. Tôi nhìn Bobo, khuôn mặt cô ấy rất đẹp, cái đẹp khiến người ta phải nao lòng.
“Vâng, em đã định cứ sống thế này mãi…”, cô ấy cười, “Nhưng ông trời lại không cho em cơ hội”.
Bobo thở dài, tiếp tục kể: “Đợt trước, em hay phải quay quảng cáo ở bên ngoài, chẳng may gặp phải một thằng đạo diễn háo sắc… Hắn…”. Cô ấy châm thuốc. “Nói thế nào nhỉ? Khi đó, em đã gọi điện cho Lâm Sở nhưng không liên lạc được với anh ấy, chỉ còn biết ngồi khóc một mình”.
“Là ngày mười lăm hả?”. Tự nhiên tôi nhớ ra, hôm ấy, tôi và Lâm Sở ra tay trừng trị Thomas, Lâm Sở tắt di động vì sợ nhỡ có ai gọi đến thì sẽ bị lộ mất.
“Đó là hiểu lầm thôi!”. Tôi kêu lên.
“Đã chẳng còn quan trọng nữa rồi”. Bobo ngước mắt đẹp mê hồn lên nhìn tôi, đôi mắt khiến người ta có cảm giác bị nhìn thấu cả tâm can.
“Nhưng mà…”
“Giờ em đã hiểu, khi đó, Họa Nhi vừa khóc vừa nói với em, chúng ta không phải là đàn ông nên vĩnh viễn chẳng thể nào khiến đối phương có cảm giác an toàn…”. Bobo dập điếu thuốc trên tay, tình yêu của cô ấy cũng giống như điếu thuốc kia, bây giờ chỉ còn là một đốm lửa rồi dần dần lụi tắt.
3.
“Ngư Ngư!”. Thằng nhóc nhà A ௱ôЛƓ đã đi mẫu giáo, thỉnh thoảng tôi giúp A ௱ôЛƓ tới đón nó.
“Không được gọi là “Ngư Ngư”, phải gọi là “dì Ngư Ngư” mới đúng!”. Tôi cốc yêu nó. Chẳng biết thằng nhóc được ai dạy mà suốt ngày gọi tôi là “Ngư Ngư”.
“Ngư Ngư… Mèo…”. Thằng bé vui vẻ chơi đùa với Đu Đu.
“Ôi, con cái nhà ai thế này?”. Cố Đại Hải vừa đi làm về.
“Con A ௱ôЛƓ đấy, hôm nay bọn họ bận”. Tôi hét vọng ra từ bếp, tự nhiên hôm nay tôi lại có hứng làm bánh ga tô.
“Để anh nấu, em ra ngoài đi!”.
“OK!”. Mấy việc thế này tôi luôn đồng ý cực nhanh.
“Ngư Ngư, con về nhà!”. Đứa nhỏ chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi.
“Đợi dì gọi điện hỏi đã nhá!”. Tôi gọi cho A ௱ôЛƓ. “Cậu ૮ɦếƭ đâu rồi hả?”.
“Im, vớ vẩn, đang tiếp khách!”. Giọng cô ấy có vẻ rất tức giận, chắc tại phi vụ làm ăn nào đấy có vấn đề.
“Thế con cậu thì mình để ở đâu?”
“Để mình gọi Lý Triển Bằng”. Cô ấy thở dài.
Một lát sau, Lý Triển Bằng mặc một bộ đồ hoa hoét chim cò chạy đến nhà tôi. “Cục cưng, ba đến rồi đây!”.
“Ôi mẹ ơi! Cố Đại Hải, mau ra mà xem con công này!”. Tôi gọi Cố Đại Hải.
“Ai là công? Ai là công chứ?”. Lý Triển Bằng nhảy dựng lên.
“Ha ha ha…”. Thấy thế, Lý ௱ôЛƓ hùa theo, cười khanh khách.
“Lý Triển Bằng, cậu hết việc hay sao mà đùa chuyện ly dị mãi thế hả?”. Cố Đại Hải vừa ăn vừa hỏi.
“Thì vẫn chưa hết hứng mà!”. Lý Triển Bằng cắn miếng lòng lợn. Thảo nào anh ấy thích ăn cơm ở nhà tôi đến thế, ở nhà, A ௱ôЛƓ chẳng cho anh ấy ăn mấy món này. Đã vậy, cô ấy lại cứ thích ăn đậu phụ thối, mà còn ăn rõ nhiều nữa chứ.
“Lý Triển Bằng! Anh là đồ khốn nạn!”. A ௱ôЛƓ cầm xấp hợp đồng xông vào, Lý Triển Bằng giật mình, cắn luôn vào lưỡi.
“Lại làm sao?”. Tôi vội vàng ôm lấy A ௱ôЛƓ.
“Cậu hỏi hắn đi!”. A ௱ôЛƓ giơ móng vuốt ra, suýt thì cào cả tôi.
“Anh có làm gì đâu!”. Lý Triển Bằng nhăn mặt.
“૮ɦếƭ tiệt! Đồ khốn nhà anh, tôi đang nghĩ sao mãi mà tên kia không chịu ký vào hợp đồng, hóa ra là hắn đã ký với anh rồi. Anh đúng là tên khốn nạn!”. A ௱ôЛƓ vừa nói vừa giơ thẳng chân đạo cho Lý Triển Bằng một phát, Cố Đại Hải lao vào can cũng bị ăn lây mấy cú.
4.
“Cậu nghe A ௱ôЛƓ kể rồi hả?”. Lâm Sở rót trà cho tôi.
“Ừ”. Thật ra, mình đã nghe chính bạn gái của cậu nói đấy chứ, tôi vừa nghĩ vừa liếc trộm cô ấy.
“Trước đây, Bobo thường trách mình không quan tâm tới cô ấy, hơn nữa, hình như cô ấy đã có người khác”. Vẻ mặt Lâm Sở vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Cậu không buồn à?”. Tôi nhìn cô ấy, nghi ngờ.
“Cũng bình thường… Chỉ cần người đó không phải đàn ông là được”. Lâm Sở chậm rãi uống trà.
“Đúng là đàn ông mà”. Mồ hôi đã túa cả ra, tôi buột miệng nói.
“Sao cơ?”. Cô ấy nghe không rõ.
“À, không có gì, mình sợ cậu buồn thôi”. Tôi vỗ vai Lâm Sở.
“Lâm Sở, em xem bài báo này đi!”. Hoa Thiên từ đâu vội vội vàng vàng chạy tới.
“Gì thế?”
“Thomas đang giúp đối thủ của chúng ta đấy!”. Hoa Thiên nhíu mày, ngay lúc này, trông anh ấy vẫn rất đẹp trai.
“Cái gì?”. Lâm Sở bật dậy, giằng lấy tờ báo. “Đúng là đồ khốn!”
“Không sao chứ?”. Thấy hai người kia có vẻ tức giận, tôi khẽ hỏi.
“Hắn biết tất cả các phương án thiết kế của mình!”. Lâm Sở hét lên, bắn cả nước bọt vào mặt tôi.
“Đừng kích động! Đừng kích động!”. Tôi vuốt иgự¢ Lâm Sở, tim cô ấy đang đập thình thịch.
“Giờ các cậu có thể nghĩ lại được không?”. Tới bữa ăn, tôi mới dám hỏi nhỏ, bây giờ, Lâm Sở chẳng khác gì một quả mìn, chỉ đợi tí lửa châm ngòi là phát nổ.
“Cậu bảo gì cơ?”. Cô ấy đột nhiên quay đầu lại làm tôi giật cả mình.
“À… thì phải thiết kế lại thôi”. Hoa Thiên giải vây cho tôi.
“Á!!! Mình phải Gi*t ૮ɦếƭ hắn!!!”. Lâm Sở bấu chặt lấy cạnh bàn.
“Tiểu Ngư, mau, qua bên kia đi!”. Bọn Lâm Sở quyết tâm làm lại từ đầu.
“Ờ ờ…”. Tôi chạy về phía phông cảnh.
“Không phải, ngu thế! Bên phải!”. Lâm Sở tiện tay cầm cái gì đó ném tôi. Quay lại nhìn, tôi mới biết đấy là con dao gọt hoa quả, may mà nó vẫn đang gập lại.
“Tới đây ăn đi!”. Hoa Thiên bê lên một đĩa đầy đồ ăn.
“Ôi! Em mệt sắp ૮ɦếƭ rồi đây!”. Tôi hí hửng chạy ra.
“Không sao chứ?”. Hoa Thiên đưa cho tôi tờ giấy ướt để lau tay.
“Vâng, đồ ngốc kia hại em mệt gần ૮ɦếƭ!”. Tôi vẫn chú mục vào đống đồ ăn.
“Cô ấy lúc nào cũng thế, hễ làm việc là không ai nói gì được”. Hoa Thiên cười. “Đừng có lúc nào cũng thù hằn anh thế, được không?”. Anh ấy thì thầm.
“Trừ khi bà chị anh không bám lấy ông anh em nữa”. Dạo này, ngày nào An Nguyệt cũng dò la Thẩm Lãng, xét nét đến mức Thẩm Lãng chẳng dám mời khách đi ăn nữa.
“Làm sao anh bảo chị ấy được cơ chứ?”. Hoa Thiên cười đau khổ.
“Ờ… Cũng đúng. Thực ra anh không phải là người xấu”. Tôi nhìn anh ấy. Nếu có bà chị như thế, tôi thà ૮ɦếƭ quách cho xong.
“Em thấy thế là tốt rồi”. Hoa Thiên sung sướng như định nhào đến ôm tôi.
“Hai người đang ve vãn nhau đấy hả?” Lâm Sở tức khí chỉ vào mặt tôi. “Lại đây! Mình đang đợi cậu lấy đồ cho đấy! Hoa Thiên! Mau, đi thay ống kính đi!”
“Mặc xác cậu! Hoàng Thê Nhân[1] cũng không bóc lột người qua đáng như cậu!”. Tôi nhặt bịch giấy ăn ném cô ấy.
“Nói ít thôi! Làm đi!”. Lâm Sở tháo ngay giày ra ném trả lại tôi, đúng là đồ vô nhân tính mà!
[1] Hoàng Thế Nhân: nhân vật trong vở Bạch Mao Nữ, điển hình cho tầng lớp địa chủ Trung Quốc thời kì phong kiến.
5.
“Mình muốn ly hôn!” Nửa đêm, A ௱ôЛƓ lại gọi điện thoại tới.
“Tòa án phải tám giờ mới mở cửa…”. Tôi vẫn nhắm mắt, dúi điện thoại cho Cố Đại Hải.
“A lô! A lô!”. Cố Đại Hải cũng vừa nhắm mắt vừa nghe.
“Bà mày muốn ly dị!”. A ௱ôЛƓ giận dữ.
“Ờ, bên tòa án tám giờ mới mở cửa…”. Nói xong, Cố Đại Hải cúp máy luôn.
“Thẩm Ngư! Mở cửa ra!”. Chẳng biết mấy giờ, A ௱ôЛƓ đã tới bấm chuông ầm ĩ.
“Cậu không đợi được đến sáng à?”. Tôi kéo cô ấy vào.
“Tên chó ૮ɦếƭ! Hắn dám đánh mình!”. A ௱ôЛƓ vừa bước vào nhà đã khóc nấc lên.
“Cái gì? Mẹ nhà hắn chứ, dám đánh bạn bà à?!”. Tôi tỉnh cả người.
“Đây này…”. A ௱ôЛƓ giơ cằm lên cho tôi xem.
“Có gì đâu!”. Cằm cô ấy vẫn nhẵn nhụi, chẳng bị sao cả, nếu đánh đấm gì đấy thì ít ra cũng phải sưng lên chứ!
“Cậu mù à?”. Cô ấy bực mình. “Không thấy có vết móng tay sao?”
“Chỉ có vết móng tay thôi hả? Cậu có điên không đấy?”. Tôi cáu.
“Thừa lời! Thế cũng là đánh mình rồi!”. A ௱ôЛƓ kêu gào.
Đến sáng, tôi gặp Lý Triển Bằng ở một cửa hàng gần tòa án, anh ấy đang uống nước đậu.
“Đến rồi à? Sớm thế?” Tôi hỏi. Lý Triển Bằng im lặng.
“Em giúp A ௱ôЛƓ đến xem anh có tới không thôi”. Tôi ngồi xuống.
“Cô ấy đâu?”. Lý Triển Bằng lau mép.
“Đang ở nhà em”.
“Em gái, anh trai cầu xin em một chuyện. Đừng bảo A ௱ôЛƓ là anh đã tới đây nhé!”. Lý Triển Bằng nắm chặt tay tôi. “Cô ấy mà biết anh tới đây là cháu em mồ côi cha đấy!”
“Chẳng phải anh đang uống nước đậu đấy sao? Uống tiếp đi!”. Tôi trêu.
“Đừng mà! Em nói đi, muốn ăn gì? Anh mời!”. Giọng Lý Triển Bằng rất thành khẩn. “Mì miến gì tùy em chọn đấy!”
6.
Tự nhiên Thẩm Lãng gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới tìm anh ấy.
“Ngày trước, em bảo anh giả điên, giờ làm có được không?”. Ông anh nhìn tôi với ánh mắt sùng bái.
“Hử?”
“Cái đợt anh ở viện, em bảo anh giả điên ấy!”
“À, cái đó hả? Em thấy anh không đủ trình để lừa An Nguyệt đâu”. Tôi nhấc cốc trà lên.
“Thế phải làm sao? Phải làm thế nào mới ly hôn được?”. Thẩm Lãng như quỳ xuống đến nơi.
“Sao anh phải vội thế hả?”. Tôi thấy hơi khó chịu.
“Em không biết đâu, An Nguyệt sắp Gi*t anh rồi”. Mặt Thẩm Lãng trắng bệch ra.
“Lại làm sao?”. Thấy ông anh lo lắng đến vậy nên tôi vội tỏ ra nghiêm túc.
“Anh nghe thấy… An Nguyệt… đêm nào cũng nói mơ, sợ ૮ɦếƭ đi được…”. Thẩm Lãng nới rộng cà vạt.
“Mẹ, chị dâu con dạo này vẫn bình thường chứ ạ?”. Tôi vừa lau bát vừa thầm thì hỏi mẹ.
“Ừ, không có gì lạ cả. Thằng anh con lại bị sao à?”. Mẹ liếc vội ra phía phòng khách.
“Không ạ, anh ấy bảo An Nguyệt muốn Gi*t anh ấy”.
“Mẹ thấy thằng Lãng mới là đứa bất thường đấy”. Mẹ vỗ lưng tôi.
“Anh ấy làm sao ạ?”
“Dạo này cứ lén lén lút lút, còn bị mộng du nữa”.
“Chị bảo liệu anh ấy có làm sao không ạ?”. Lúc tới bệnh viện trị liệu tâm lý, tôi tiện thể kể về tình trạng của Thẩm Lãng cho bác sĩ.
“Anh mau lên!”. Cuối tuần đó, tôi kéo Thẩm Lãng tới khám bệnh.
“Chỉ cần nghe anh kể là biết An Nguyệt bị bệnh gì không ấy hả?”. Thẩm Lãng do dự.
“Mau lên! Hoặc là anh tới đó, hoặc nằm nhà mà chờ ૮ɦếƭ. Chọn cái nào?”
“Anh… Anh đi”.
“Sao ạ?”. Tôi gặp riêng chị bác sĩ.
“Bệnh của anh ấy phải uống ít thuốc”. Chị bác sĩ kê đơn.
“Hả? Không phải bị điên chứ ạ?”. Tôi trợn tròn mắt.
“Không nghiêm trọng vậy đâu! Em cũng đang điều trị đấy thôi, thế mà vẫn nói linh tinh được. Bệnh tâm lý không có nghĩa là bị điên!”. Bác sĩ nhìn tôi, cười.
“À, vâng. Chị kê đơn đi, về nhà thế nào em cũng bắt anh ấy uống hết”. Tôi giơ nắm tay ra, tỏ rõ quyết tâm.
“Cái này uống buổi tối, còn đây để uống ban ngày!”. Tôi đưa túi thuốc cho Thẩm Lãng, bảo rằng đó là thuốc bổ.
“Uống cái này làm gì?”
“Thế mà cũng hỏi! Anh không lo bồi bổ sức khỏe thì sức đâu mà đấu lại với An Nguyệt”. Tôi dỗ dành.
“Ờ, thế thì anh uống”. Thẩm Lãng đúng là thật thà, nghe thế liền cất ngay gói thuốc đi.
“Lát em đi đâu?”. Thẩm Lãng hỏi tôi.
“Tới chỗ Trần Lộ đã. Bọn họ sắp cưới, em đến xem có giúp được gì không”.
7.
“Sắp xếp xong hết rồi hả?”. Vừa bước vào cửa, tôi thấy màu đỏ ngập tràn căn phòng.
“Được không? Mình trang trí đấy!”. Trần Lộ hớn hở khoe.
“Ờ, được lắm. Dương Siêu đâu?”. Tôi nhìn vào trong.
“Đang trong bếp”.
“Ngư…”. Nhìn thấy tôi, khó khăn lắm Dương Siêu mới phát ra một tiếng.
“Thế này có khác gì người bình thường đâu chứ?”. Tôi vỗ vai anh ấy. Trong lòng tôi thấy đau xót. Một chân Dương Siêu bị tàn phế, đầu óc cũng không được nhanh nhẹn ngư trước. Nhưng chỉ riêng việc anh ấy tỉnh lại đã là một kỳ tích rồi.
Trần Lộ và Dương Siêu chẳng mời ai ngoài mấy người chúng tôi tới dự đám cưới.
“Dương Siêu, lần này cậu hạnh phúc rồi nhé!”. Lý Triển Bằng nhìn Dương Siêu.
“Hì hì…”. Dương Siêu nheo mắt cười.
“Ha ha ha, lại còn xấu hổ nữa cơ đấy!”. Lâm Sở trêu.
“Cạn ly! Cạn ly!”. Trần Lộ cao hứng.
Đúng lúc ấy, người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh nãy giờ vẫn liếc trộm chúng tôi đứng dậy, bước tới. “Ôi, đây chẳng phải là Lộ Lộ sao?”
“Ông là ai?”. Tôi hỏi, trông mặt mũi hắn dâm đãng không chịu nổi.
“Chà, không ít các em xinh tươi đấy nhỉ? Bao nhiêu tiền thế cưng?”. Hắn nhìn tôi, cười.
“Tiền con mẹ mày ấy!”. Tôi hất thẳng cốc bia đang uống dở vào mặt hắn.
“Mày muốn ૮ɦếƭ phải không?”. Chưa kịp đánh tôi, hắn đã bị Cố Đại Hải đấm cho một phát.
“Được, bọn mày có giỏi thì đợi đấy!”. Hắn nói xong, một lũ lâu la ở đâu tự nhiên mò tới.
“Định giở trò gì thế hả?”. Lý Triển Bằng quát. Nãy giờ Trần Lộ chỉ ú ớ, Dương Siêu cũng ngồi nhìn, chẳng biết phải nói gì.
“Chỉ có mày biết gọi người thôi hả?”. Tôi gọi ngay cho Triệu Tam.
“Thằng nào dám bắt nạt em gái tao thế?”. Một lát sau, Triệu Tam dẫn theo một đám đàn em tới, không thèm nhiều lời, xông vào đánh luôn. Nhà hàng trở nên hỗn loạn, khách chạy hết ra ngoài, cốc chén bát đũa cái bay lên trời cái rơi xuống đất, chúng tôi vội lấy khăn che cho Dương Siêu và Trần Lộ đang quỳ khóc trên sàn.
“Thành thật khai đi!”. Một anh cảnh sát chỉ về phía chúng tôi.
“Tôi gọi điện được chứ?”. Tôi hỏi.
“Được, để xem cô làm được gì nào!”. Anh cảnh sát liền đưa điện thoại di động cho tôi, chắc anh ta nghĩ một đứa con gái thì làm được gì chứ.
“A lô! Chú Triệu ạ? Cháu là Tiểu Ngư ạ…”
Một tiếng sau, cảnh sát trưởng đích thân tiễn chúng tôi ra ngoài. “Cô xem, chuyện này ầm ĩ quá, chắc là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Nhà báo Thẩm Ngư, cô phải chịu thiệt thòi rồi”.
“Không sao, không sao. Là chúng tôi gây phiền phức cho các anh, sau này chắc chắn phải mời anh một bữa”. Tôi nói khách sáo mấy câu rồi chuồn thẳng.
“Có phải Trần Lộ đã làm gì đó không?”. Tối về, nằm trên giường, Cố Đại Hải hỏi,
“Làm sao em biết được”.
“Thực ra, có việc này anh chưa kể cho em”. Cố Đại Hải ngồi dậy, nhìn tôi.
“Chuyện gì thế?”. Tôi chống tay lên cổ.
“Lúc đi tiếp khách, anh đã gặp Trần Lộ”. Cố Đại Hải thành thật. “Ở “Thiên đường hạ giới”.”
“Anh nhìn thấy thật hả?”. Tôi vội vàng ngồi dậy.
“Ừ. Em biết rồi à?”. Cố Đại Hải nhìn tôi.
“Em nghe Lâm Sở nói thế”.
“Vậy có lẽ đúng là cô ấy rồi”. Cố Đại Hải vuốt cằm.
“Mà anh tới “Thiên đường hạ giới” làm gì hả?”. Tôi đột nhiên nhớ ra điểm quan trọng nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc