Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 20

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

20
Triệu Tam quả đúng là Triệu Tam, mấy hôm sau đã thấy gọi điện bảo tôi cô em kia giăng bẫy thành công rồi, tuần này sẽ ra tay. Tôi vội vàng báo lại với Lâm Sở và A ௱ôЛƓ.
“Bảo họ làm mau lên! Nếu không mỗi lần nhìn thấy hắn, mình chỉ muốn P0'p ૮ɦếƭ hắn thôi!”. Lâm Sở chưa hết tức giận. Bởi vì cuộc thi kia nên cô ấy vẫn phải giáp mặt với Thomas.
“Biết rồi! Cậu đừng để lộ ra đấy!”. Tôi phải dặn đi dặn lại Lâm Sở, tính cô ấy nóng như lửa ấy.
Lát sau, chuông điện thoại vang lên, số máy bàn này tôi không quen, chắc là lại Lâm Sở.
“Sao cậu lắm chuyện thế nhỉ? Mình đã bảo là được rồi mà!”. Tôi đang bận viết bản thảo nên vừa nhấc máy đã không thèm khách khí bảo luôn.
“Tiểu Ngư hả? Là mẹ đây!”. Giọng nói trong điện thoại hình như là của người đứng tuổi, nghe quen quen.
“Sao cơ?”. Suýt nữa tôi đã buột miệng hỏi là nhảy đâu ra một bà mẹ nữa thế, sau đó mới nghĩ ra có thể đó là mẹ của Cố Đại Hải. “A, mẹ à, mẹ khỏe chứ ạ?.
“Khỏe khỏe! Ha ha, chỉ có con dâu Tiểu Ngư vẫn là ngoan nhất thôi!”. Hóa ra là mẹ Cố Đại Hải thật.
“Mẹ gọi có chuyện gì vậy ạ?”. Tôi phải nói nhanh, còn một đống việc đang chờ.
“Ờ, cũng chẳng có chuyện gì to tát lắm, chỉ là…”. Giọng mẹ chồng tôi đột nhiên nhỏ đi. “Có phải Tiểu Khê nó có bạn trai mới không con?”.
“Con cũng không biết nữa. Nó có nói với con đâu.”. Tôi cũng học mẹ chồng, hạ giọng thầm thì.
“Vậy sao? Mẹ nghe hàng xóm bảo Tiểu Khê nhà ta đang yêu một cậu đã có vợ đấy”. Chắc là mồm miệng của mấy bà thích buôn dưa lê trong xóm đây mà. Nghỉ hưu rồi nên rỗi việc, toàn đi soi mói chuyện gia đình người khác. Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
“Không thể nào! Chắc họ ăn nói linh tinh đấy ạ”. Tôi bảo, chợt nhớ đến cái lần giữa đêm hôm khuya khoắt, Cố Tiểu Khê gọi điện cho tôi để khen Thẩm Lãng, tự nhiên nổi cả da gà.
Hôm sau, tôi tới phòng làm việc của Lâm Sở, Triệu Tam bảo tối nay sẽ đi trộm đồ.
“Xin chào mỹ nhân Ngư!”. Thomas vẫn chưa biết sống ૮ɦếƭ là gì, cười hớn hở như bắt được vàng. Cũng đúng thôi, kiếm được một cái ngân hàng cho vay không lãi, lại còn chộp được một em xinh tươi nữa cơ mà. Cô em mà Triệu Tam tìm tôi đã gặp rồi, xinh xắn lắm.
“Anh ở đây à? Lâm Sở đâu rồi?”. Tôi nhìn hắn ta với ánh mắt ác cảm.
“Ồ, tâm trạng cô ấy không được vui, chắc ăn nhằm phải cái gì rồi”. Thomas thì thầm vào tai tôi.. “Em phải cẩn thận, không khéo lại bị cô ấy mắng đấy!”.
“Ờ, em lên gác đây!”. Trong lòng tôi thầm nghĩ, giờ người mà Lâm Sở muốn *** nhất chính là đồ khốn nhà anh đấy.
21
“Giao cho em đấy!”. Triệu Tam đã tìm người trói Thomas lại, quẳng vào trong bao rồi đặt xuống trước mặt chúng tôi.
Tôi gật đầu, cố gắng không gây ra tiếng động.
“Ở đây hết rồi chị ạ”. Cô em xinh tươi đưa cho tôi một phong bì thư. Cô gái này nhìn rất trong trắng ngây thơ, còn hơn cả mấy cô ngọc nữ minh tinh gì đó nữa. Có lẽ tôi phải kiếm cho cô ấy một ông bầu mới được.
“Ở đây yên tĩnh lắm, các em cứ từ từ mà xử lý, chẳng có ai đến đâu”. Triệu Tam quay lại gật đầu với tôi rồi đá cho cái bao tải một phát, sau đó mới đi.
Tôi vỗ vai Lâm Sở và đưa cho cô ấy một cây gậy.
Lâm Sở liền giơ ngón tay cái lên rồi vụt liên tiếp vào cái bao.
“Oh my God! Tôi có tiền mà, tôi sẽ đưa cho các người hết…”. Thomas nằm trong bao tải khóc ầm ĩ, một dòng nước khai khai từ trong túi chảy ra ngoài. Ôi mẹ ơi! Hắn tè cả ra quần rồi.
“Ha ha, vui thật đấy!”. Lâm Sở bấm còi ầm ĩ trong xe.
“Khốn kiếp! Biết mấy giờ rồi không hả? Không để người khác ngủ à?”. Đèn ở căn hộ gần đó bật lên, một anh giai đứng ngoài ban công ra sức chửi mắng.
Từ đằng xa vọng tới tiếng giày cao gót gõ lộp cộp. Người đó đi rất vội vàng, suýt nữa thì ngã ra đường.
“Ha ha…”. Tôi bật đèn lên.
“Thế nào? Thế nào rồi?”. Người kia vội vàng mở cửa xe rồi chui vào trong.
“Cậu vội cái gì chứ? Không giải quyết xong thì bọn mình gọi cho cậu làm gì?”. Tôi nhìn A ௱ôЛƓ , chắc chắn cô ấy vừa chạy bộ tới đây, mặt đầy mồ hôi.
“Này, ở trong đó cả đấy!”. Lâm Sở đưa phong bì cho cô ấy.
“Tốt quá! Tốt quá rồi!...” Mà thôi ૮ɦếƭ, nhỡ trong máy tính có lưu thì sao?. A ௱ôЛƓ đang toét miệng cười liền im ngay lại, mặt mếu máo như sắp khóc.
“Khỏi lo! Triệu Tam đã lấy ổ cứng ra, ném xuống hồ rồi”. Tôi nhìn A ௱ôЛƓ bảo.
“Ha ha, thế thì chắc không sao nữa rồi!”. A ௱ôЛƓ thở phào, hớn hở quay sang nhìn chúng tôi. “Hai cậu đã xem rồi đúng không?” Cô ấy nheo mắt hỏi.
“Ha ha, dáng cậu cũng được ra phết…”. Tôi vỗ vai A ௱ôЛƓ.
“Mình biết ngay mà! Các cậu …đúng là ….đồ lưu manh!”. A ௱ôЛƓ tức đỏ cả mặt, xông lên đánh chúng tôi. “Mình đang nghĩ không hiểu sao các cậu lại cười đùa vui vẻ thế, thì ra là lấy chuyện của mình làm trò đùa!”.
“À, Lâm Sở, cậu phải đề phòng Thomas đấy, hắn ta chẳng tốt đẹp gì đâu!”. Tôi vừa nói vừa nhìn A ௱ôЛƓ đang đốt mấy bức ảnh.
“Ờ, mình đã đổi người cộng tác rồi. Đợi đến khi hắn lết được từ viện về, mình mới nói cho hắn biết, cho hắn tức ૮ɦếƭ luôn!”. Lâm Sở vừa cười, vừa ***.
22
“Thế cậu định khi nào mới đi tìm Lý Triển Bằng đây?”. Tôi hỏi A ௱ôЛƓ. Giờ cậu ấy chẳng khác gì trúng số độc đắc, mặt hớn hở như hoa.
“Trời sáng rồi đấy! A ௱ôЛƓ sắp được hát bài ca gia đình đoàn tụ rồi!”. Lâm Sở vừa uống bia vừa đùa.
“Các cậu thật đáng ghét!”. A ௱ôЛƓ quay sang cấu tôi.
“Đúng rồi, mình phải nói cho các cậu một tin!”., Tôi đột nhiên nhớ ra, liền bỏ miếng dưa trong tay xuống. “Mình ngờ rằng em gái của Cố Đại Hải đang cặp kè với anh trai mình đấy”.
Tôi bình tĩnh kể cho họ nghe mọi chuyện nhưng chẳng thấy A ௱ôЛƓ hào hứng xông vào gì cả. “Hả? Sao các cậu không ngạc nhiên gì thế?”.
“Thừa hơi, mình đã đoán ra chuyện đó từ lâu rồi!”. A ௱ôЛƓ nhìn tôi một lát rồi cạn ly với Lâm Sở.
“Hả? Thế tại sao mình lại không biết vậy?”. Tôi thấy hơi hụt hẫng.
“Cậu đang chìm trong hạnh phúc thì còn biết cái gì chứ?”. Lâm Sở lấy vỏ lạc ném tôi.
“Nhưng mình đang nghĩ, không biết lúc An Nguyệt biết chuyện này thì sẽ thế nào đây nhỉ?’. A ௱ôЛƓ tủm tỉm cười.
“Mặt không cảm xúc, sau đó thì sẽ thế này…” Lâm Sở giả bộ mặt mày đau khổ, đăm đắm nhìn tôi. “Lãng … tại sao anh lại lừa dối em…? Con của chúng ta …. Nếu như anh không đẩy em thì giờ con chúng ta đã biết đi rồi…”.
“Thôi thôi…! Cậu nói nghe ghê quá đấy!”. Tôi thấy nổi cả gai ốc. Chuyện này kinh khủng quá, nếu quả thực là thế thì tôi phải bàn bạc lại với Cố Đại Hải mới được.
“Tiểu Ngư, em không sao chứ? Trông mặt em khó coi quá!”. Anh Trần vừa dọn đồ vừa nhìn tôi.
“À, tại mấy ngày nay em không được ngủ, phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi thôi mà”. Tôi thở dài.
“Em bận thật đấy! Nếu là anh chắc đã bỏ việc rồi, anh chàng Cố Đại Hải nhà em không kêu ca gì chứ?”. Anh Trần cúi xuống lấy túi đựng máy quay, tôi bắt đầu thấy trời đất điên đảo, sau đó thì lịm đi, không biết gì nữa.
“Cô có thai rồi, không được thức đêm nữa nhé!”. Bác sĩ báo cho tôi một tin động trời, hại tôi một lúc sau mới bình tĩnh lại được.
“Thật sao ạ? Cảm ơn bác sĩ!”. Cố Đại Hải cúi đầu lia lịa như đang tế sao, cứ làm như thể đây là công lao của vị bác sĩ đó vậy.
“Liệu có khi nào bị nhầm không nhỉ?”. Về đến nhà, tôi vẫn không tin. Chuyện này “khủng pố” quá.
“Hí hí hí hí…” Cố Đại Hải vừa nhìn tôi vừa cười như ngớ ngẩn.
“Cười cái đầu anh ấy!”. Tôi nhặt cái giầy lên đập Cố Đại Hải.
“Em làm gì thế? … Đây là việc tốt mà…!”. Vừa nói, Cố Đại Hải vừa hớn hở chạy đi gọi điện thoại.
“Thế là cậu cũng xong đời rồi đấy!”. A ௱ôЛƓ nhìn tôi đầy cảm thông. Hôm nay, cô ấy tới tìm Lý Triển Bằng, định bảo không cần ly hôn nữa, không ngờ Lý Triển Bằng tưởng cô ấy lại giở trò liền mắng cho mấy câu.
“Ai bảo thế? Tốt quá rồi còn gì!”. Trần Lộ còn vui hơn cả tôi nữa, cứ luôn miệng bảo đó là chuyện tốt. Cô ấy kết hôn còn tôi có em bé, có thể coi đó là “song hỷ lâm môn”.
“Nếu không thì cậu đẻ ra rồi cho mình nuôi đi!”. Lâm Sở cũng rất H**g phấn.
“Cậu tưởng là nuôi mèo đấy chắc?”. Tôi lườm cô ấy.
“Thì thôi… Đồ ki bo!”. Lâm Sở bĩu môi.
“Tiểu Ngư về rồi đó hả?”. Mẹ Cố Đại Hải gọi với ra. Tôi định vào quán bar với Lâm Sở nhưng cô ấy lại không đi cùng. Chẳng ngờ về đến nhà lại gặp “niềm vui” lớn hơn, Cố Đại Hải vừa đón mẹ anh ấy tới.
“Ôi, mẹ, mẹ tới chơi ạ?”. Mặt tôi vẫn cười hớn hở với mẹ chồng còn chân thì lén giẫm cho Cố Đại Hải một phát.
“Mẹ sợ con không thể tự chăm sóc bản thân nên tới ở mấy ngày”. Mẹ chồng tôi vui mừng nhìn xuống bụng con dâu.
“Không cần đâu ạ. Ở nhà mẹ còn phải chăm sóc bố nữa mà”. Tôi bắt đầu thấy khó chịu.
“Không sao, ông ấy có Tiểu Khê lo cho rồi.”.
“Á …á… tay anh…” Cố Đại Hải bị tôi cấu, đau đến phát khóc.
“Đáng đời! Anh giỏi thật. Anh điên rồi đấy à?”. Tôi lấy gót giày đập anh ấy.
“Suỵt … nói khẽ thôi, mẹ nghe thấy bây giờ!”. Cố Đại Hải vội vàng chạy ra cửa nghe ngóng.
“Nghe thấy càng tốt! Đừng có nhiều lời, anh mau đưa mẹ về đi! Anh mà không chịu, mai em tới bệnh viện cho nhà anh tuyệt tử tuyệt tôn luôn đấy!”.
23
“Sao cậu lại ngốc thế nhỉ? Ngày xưa, mình muốn mẹ chồng đến phục vụ mà chẳng được đấy!” A ௱ôЛƓ nhìn tôi.
“Điên à, mẹ chồng lúc nào cũng kè kè ở bên cạnh, có khác gì cậu là con khỉ không hả?”. Tôi bĩu môi.
“Cậu sợ cái gì chứ? Cứ đối xử như với ô sin ấy!”. Lâm Sở cười.
“Thôi thôi, mình mà dám ra lệnh như thế, đợi sinh con xong, chắc là mẹ chồng P0'p ૮ɦếƭ mình mất”. Tôi bảo. Hai người này đúng là mồm miệng xấu xa, chẳng nói được câu nào tử tế cả.
“Mình mang thiệp mời tới đây”. Đúng lúc đó, Trần Lộ cầm mấy cái phong bao đỏ bước vào.
“Thiệp mời cái gì chứ? Đây gọi là giấy đòi nợ thì đúng hơn!”. Lâm Sở lôi thiệp cưới của Trần Lộ ra làm quạt.
“Ngày mai em sẽ cưới anh… ngày mai em sẽ cưới anh…”. Tiếng chuông điện thoại của Trần Lộ vang lên, giờ đến chuông điện thoại cũng ngọt ngào thế cơ đấy.
“Ha ha…”. Trần Lộ vừa cười vừa ra ngoài nhận điện thoại.
A ௱ôЛƓ thầm thì. “Này, thế các cậu định mừng bao nhiêu?”.
“Tùy thôi, xem các cậu thế nào! Dù sao thì mình cũng chẳng có nhiều tiền như cậu ấy”. Tôi nhìn Lâm Sở, cô ấy mới kiếm được một vụ làm ăn lớn.
“Đừng có nhìn mình, mình cũng không có tiền đây!”. Lâm Sở chống tay lên cằm.
“Anh ૮ɦếƭ luôn đi!”. “Bụp” một tiếng, điện thoại của Trần Lộ rơi luôn xuống đất.
“Sao thế?’. Tôi vội quay ra nhìn, mặt Trần Lộ trắng bệch như tờ giấy.
“Xe…”. Cô ấy chỉ đờ đẫn thốt ra được một tiếng.
24
“Ha ha, mình biết mà, số mình đâu được tốt như thế…”.Trần Lộ bỗng nhiên cười phá lên, cứ thế cười cho đến tận bệnh viện. Dương Siêu vừa được đưa vào đây sau tai nạn giao thông,
“Đừng nói nữa, chắc không có chuyện gì đây!”. A ௱ôЛƓ ôm lấy Trần Lộ.
“Ha ha… mình biết mà…”. Cậu ấy vẫn cười đờ đẫn.
“Bác sĩ ra rồi kìa!”. Lâm Sở vội vàng chạy tới.
Bà bác sĩ tháo khẩu trang ra, nhìn chúng tôi. “Ai là người nhà bệnh nhân?”.
“Sao rồi hả bác sĩ?”. Tôi kéo tay bà bác sĩ.
“Làm phẫu thuật nên cần có người ký tên!”.. Bà ấy lạnh lùng đưa cho tôi một tờ giấy.
“Trần Lộ!”. A ௱ôЛƓ quay sang gọi Trần Lộ, từ lúc xuống xe đến giờ, cô ấy vẫn ngoác miệng cười, cứ như là con chưa cười đủ vậy.
“Thôi đi, để mình ký cho!”. Lâm Sở nói rồi liền cầm Pu't ký tên mình lên đó.
“Xong rồi, giờ đi nộp lệ phí đi!”.
“Bác sĩ.. chúng tôi nhờ cả vào bác sĩ…!”. A ௱ôЛƓ gần như sắp quỳ xuống đến nơi, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy hạ mình trước ai như vậy.
“Không sao chứ?”. Lát sau, Lý Triển Bằng ào ào lao tới, anh ấy vừa đi công tác xa về.
“Đang phẫu thuật”. Tôi trả lời.
“Sao rồi em?”. Cố Đại Hải cũng hối hả chạy tới, mặt đầy mồ hôi.
“Em không biết, vẫn đang phẫu thuật… nhưng em lo cho tinh thần của Trần Lộ bây giờ lắm”. Tôi thì thầm.
“Hay là tìm bác sĩ khám cho ấy xem!”. Trần Lộ cứ cười mãi làm Cố Đại Hải sởn da gà.
“Từ từ, đợi phẫu thuật xong xem sao đã!”. Lâm Sở ngăn lại.
“Hay em kiếm chỗ nào đó nằm nghỉ chút đi!”. Cố Đại Hải bảo tôi, làm như tôi là mẹ thứ hai của anh ấy vậy.
“Thôi thôi, anh ở yên đó đi!”.Tôi lườm.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, chúng tôi vội vàng vây ngay lấy, đầu Dương Siêu bị quấn băng kín mít, còn phải đeo ống thở nữa, trông rất đáng thương.
“Trời ơi”. Trần Lộ hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
“Bao giờ thì anh ấy có thể tỉnh lại ạ?’. Tôi qua phòng bác sĩ hỏi thăm.
“Cái này không thể nói trước được, còn tùy vào anh ta nữa, có thể là mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng đấy”. Bà bác sĩ vừa rửa tay vừa trả lời.
25
“Mẹ ơi!”. Cuối tuần, tôi phi ngay về nhà chơi. Ở bên nhà chúng tôi, mẹ Cố Đại Hải suốt ngày cứ nói hết chuyện nó đến chuyện kia, nhức cả đầu.
“Sao thế? Con đắp chăn vào đi!”. Mẹ đưa cho tôi cái chăn lông dê mà bà vẫn nâng niu.
“Nóng lắm, con sắp ૮ɦếƭ vì ngạt thở rồi”. Tôi đạp chăn xuống đất.
“Cái con bé này, mẹ vừa thay vỏ đấy!”. Mẹ tôi vội vàng cúi xuống nhặt.
“Dương Siêu sao rồi?”. Mẹ ngồi trên sô pha, vừa xem ti vi với tôi vừa hỏi.
“Vẫn chưa tỉnh ạ”.
“Khổ thân, nó đen đủi quá…” Mẹ tôi vốn dễ động lòng, nước mắt sắp sửa trào ra.
“Sẽ ổn cả thôi mà! Họ còn phải tổ chức đám cưới nữa chứ!”. Tôi vỗ lưng mẹ.
Chẳng biết An Nguyệt vào từ lúc nào, đi tới hỏi tôi: “Tiểu Ngư, ăn táo không em?”.
“Không, cám ơn chị”. Tôi bảo. Ăn để chị ta hạ độc ૮ɦếƭ tôi chắc?
“Sao tự nhiên em lại lạnh nhạt với chị thế?”. An Nguyệt buồn bã đặt đĩa táo xuống.
“Sao cơ? Có gì đâu ạ?”. Tôi cười “hì hì” nhìn chị ta. Tôi đã bao giờ thân thiết với An Nguyệt đâu nhỉ?
“Thật là tốt quá! Tiểu Ngư nhà ta sắp làm mẹ rồi”. An Nguyệt chải đầu cho tôi, có người hầu hạ, ai mà chẳng thích chứ?
“Ha ha!”. Tôi cười trừ, cái bà này định giờ trò gì đây ?
“Tiểu Ngư à, sao dạo này tự nhiên anh trai em lại bận thế nhỉ?”. Buộc tóc cho tôi xong, chị ta đi ngay vào chủ đề chính. Đúng là chả biết diễn gì cả, nếu là tôi, tôi không bao giờ chủ động hỏi mà sẽ khiến đối phương phải nói ra trước.
“Em không rõ lắm, đợt này bên tòa soạn bọn em đang hợp tác gì đó với bên công ty anh Thẩm Lãng hay sao ấy?”. Tôi quay đầu lại, dùng đôi mắt ngây thơ nhất nhìn chị ta.
“À… Mấy hôm trước, hình như chị nhìn thấy anh ấy đi với cô em chồng của em đấy!”. Trong mắt An Nguyệt toàn là một màu đen, không thể đoán được chị ta đang nghĩ gì nữa.
“Không đâu! Tiểu Khê xinh đẹp như thế còn Thẩm Lãng xấu mù, ai thích nổi ông ấy chứ ?”. Tôi cúi xuống nghịch đuôi tóc.
“À, ý em không phải bảo chị xấu gì đâu…!”.
“Ha ha, chị biết, chị biết chứ! Vậy em nghỉ đi nhé, chị ra ngoài đã!”. Chẳng hiểu chị ta đang âm mưu gì trong đầu nữa, quay người đi thẳng.
“Biết điều thì biến luôn đi!”. Tôi nhìn theo, rủa thầm.
“Tiểu Ngư à… mình…”. Mấy hôm sau, Trần Lộ mới tới tìm tôi, vẻ mặt cô ấy trông rất mệt mỏi. Tuy Dương Siêu đã tỉnh rồi nhưng vẫn phải dùng thuốc, anh ấy mới hồi phục lại được một chút sức lực.
“Sao thế? Có gì cứ nói đi! Mình sẽ giúp”. Tôi rót nước cho Trần Lộ.
“À… tiền viện phí của Dương Siêu…” Mắt cô ấy đỏ lên.
“Ừ, mình biết, mình biết!”. Tôi vội vàng đi lấy ví, rút 1000 tệ ra. “Cậu cầm trước đi đã, lát mình sẽ bảo Cố Đại Hải đi rút thêm”.
“Cảm ơn cậu!” Trần Lộ bật khóc, nhìn rất tội nghiệp.
“Thôi, thôi, cứu anh ấy quan trọng hơn mà!”. Tôi vỗ nhẹ lên vai, an ủi cô ấy.
Đúng lúc ấy, điện thoại của tôi đổ chuông.
“A lô!”.
“Chị dâu ạ”. Là Cố Tiểu Khê.
“Ờ, sao bỗng dưng lại nhớ tới chị thế?”. Tôi nhìn xuống dưới sân, thấy một chiếc xe trông rất quen, đó là xe Thẩm Lãng mà. Cái màu sắc đó, lại còn sơn hai màu lên nữa, xấu ૮ɦếƭ đi được, trông chẳng khác gì xe taxi cả.
“Chị dâu, mẹ bảo em mang đồ tới cho chị đấy ạ”. Cố Tiểu Khê nói trong điện thoại.
“Ờ, được rồi, em lên đi!”. Tôi vất vả lắm mới bảo được mẹ Cố Đại Hải về nhà nhưng không thể làm sụt giảm được sự nhiệt tình của mẹ chồng, gần như ngày nào bà cũng bắt Cố Tiểu Khê mang đồ ăn tới.
Vừa cúp máy, tôi liền trông thấy một cảnh hệt như trong phim, Cố Tiểu Khê đang bước ra từ xe của Thẩm Lãng. Tôi vội vàng đưa tay lên dụi mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc