Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 16

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

9.
“Xin chào! Xin chào!”
“Lâu lắm không gặp, dạo này anh thế nào?”
“Nghe nói bên anh vừa có một vụ làm ăn lớn đúng không?”
Trong buổi tiệc của Triệu Bồi, người đến rất đông, hình như ai cũng quen biết Cố Đại Hải, chỉ có mỗi tôi là chẳng quen ai cả, chán ૮ɦếƭ đi được. Nếu sớm biết thế này, tôi không thèm đến cho xong.
10.
A ௱ô** và Lý Triển Bằng lại tiếp tục “sự nghiệp” đánh chửi nhau, hai người này đúng là không có lúc nào ngừng lại được. Nhưng thực ra, chuyện lần này là do bé mập của họ gây nên.
Hôm đó, Lý Triển Bằng tới thăm con, A ௱ô** rất vui, hai người họ suýt nữa còn định dọn về ở chung với nhau nữa. Thế mà chỉ một câu nói của thằng nhóc đã ngăn trở tất cả.
“Con trai, gọi bố đi nào!”. Lý Triển Bằng ôm lấy thằng bé đùa.
“Mẹ… mẹ…”. Thằng bé nhà A ௱ô** rất dễ thương, ai trêu, nó cũng cười đùa theo.
“Không phải, gọi bố cơ mà!”. Lý Triển Bằng ôm thằng bé đi vòng quanh nhà.
“Chứng tỏ nó không thích anh rồi”. A ௱ô** vừa cười vừa đưa bình sữa cho chồng.
“Mẹ quan trọng hơn mà! Nhưng dù sao nó cũng phải gọi một tiếng bố nữa chứ, đúng không?”. Lý Triển Bằng lén vuốt tay vợ.
“Đáng ghét…!”. A ௱ô** không những không đánh anh ấy mà còn mắng yêu, thế nên Lý Triển Bằng được thể lấn tới, tay này ôm A ௱ô**, tay kia ôm con, cảnh tượng đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Bỗng nhiên tình huống đáng sợ nhất đã xảy ra. “Cục cưng Lâm Lâm ơi…!”. Thằng bé con chắc thấy thiên hạ thái bình quá nên phát ngôn một câu vô cùng đúng lúc.
“Hả? Con nói gì đấy?”. A ௱ô** quay vội lại, ôm lấy đứa con.
“Có gì đâu! Anh chẳng nghe thấy gì cả!”. Lý Triển Bằng ngồi bên cạnh, run lên cầm cập.
“Câm miệng ngay!”. A ௱ô** đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lý Triển Bằng.
“Hi hi…”. Thằng cu con không biết mình vừa gây ra tội tày trời, vẫn vui vẻ cười đùa.
“Con yêu, nói cho mẹ nghe, con vừa nói gì hả?”. A ௱ô** ôm lấy thằng bé hỏi.
“Lâm Lâm… cục cưng…”. Bé mập vừa *** Ng'n t vừa nói.
“LÝ TRIỂN BẰNG!”. Tiếng hét của A ௱ô** khiến thằng bé sợ quá, khóc ầm lên.
“A ௱ô** à, lời nói của bọn trẻ con, sao em lại tin được cơ chứ? Cái này chắc là con nó học được ở trên ti vi đấy… Đúng rồi, chắc nó xem phim hoạt hình!”. Lý Triển Bằng vội vàng bước lùi về phía sau, hấp tấp đập cả đầu vào tường.
“LÝ TRIỂN BẰNG! TÔI PHẢI GIẾT ANH!”. A ௱ô** phi ngay vào bếp tìm con dao.
Lý Triển Bằng ngẩng khuôn mặt đau khổ lên, lắp bắp kể lại câu chuyện lúc đó cho chúng tôi nghe.
“Sao anh trốn được ra đây thế?”. Tôi không nhịn nổi cười.
“Sao em lại nói thế?”. Cố Đại Hải lườm tôi. “Anh không sao chứ?”.
“Hu hu hu…”. Tự nhiên Lý Triển Bằng ôm mặt khóc.
“Thôi, không khóc nữa… Ngoan nào, không sao đâu…!”. Lâm Sở ôm Triển Bằng vào lòng.
“Anh…Sao anh ….sao lại đen đủi thế cơ chứ?”. Lý Triển Bằng vừa nói vừa nấc làm chúng tôi chẳng nghe rõ anh ấy nói gì cả.
“Haizzz… Lý Triển Bằng thật đáng thương!”. Tôi kéo Cố Đại Hải lên sân thượng, nằm hóng gió.
“Mặt anh ấy bị đánh sưng vù lên rồi!”. Cố Đại Hải để đầu tôi gối lên tay anh.
“Anh này, hay hai chúng mình cũng chơi trò như họ đi, cũng vui đúng không?”
“Vui cái gì mà vui chứ? May mà anh không cưới phải cô vợ như A ௱ô**, nếu không thì sống chẳng bằng ૮ɦếƭ”. Anh ấy xoa vai cho tôi. Đang nói chuyện thì chuông điện thoại của tôi bỗng reo lên.
“A lô!”.
“Mình sẽ đánh ૮ɦếƭ tên Lý Triển Bằng cho mà xem!”. Tiếng A ௱ô** hùng hồn vang lên trong điện thoại.
“Lữ Tiểu ௱ô** à?”. Cố Đại Hải dùng khẩu hình hỏi tôi.
“Thôi đi, cậu đã đánh con người ta ra nông nỗi này rồi, lại còn định làm gì nữa hả?”. Tôi gật gật đầu với Cố Đại Hải.
“Đúng là tên khốn nạn!”. A ௱ô** vẫn rất tức giận.
“Thôi thôi, anh ấy đã khóc lâu lắm rồi đấy, giờ vẫn đang khóc kia kìa!”
Trong quán cà phê, A ௱ô** vừa sụt sịt vừa bảo chúng tôi:
“Đúng là khốn kiếp! Đã thế mình phải làm chuyện gì đó với Thomas cho hắn ta xem!”
“Thôi nào, biết đâu đấy đúng là do con cậu học được trên phim hoạt hình thì sao?”. Lâm Sở liếc tôi rồi quay sang an ủi A ௱ô**.
“Đúng. đúng! Giờ mấy cái phim hoạt hình đó chẳng có gì là không dám nói cả, nào là “cục cưng”, rồi thì “tình yêu”, còn có cái gì mà… à.. cái mà…”. Không hiểu sao tự nhiên tôi lại lắp bắp.
“Còn có… ***, à, có cảnh quay *** nữa!”. Lâm Sở nhíu mày nghĩ mãi mới thốt lên được một câu.
“Các cậu theo bên nào hả?”. A ௱ô** rút cái khăn giấy ra, giương đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn chúng tôi.
“Bên cậu! Ngoài cậu ra thì còn bên ai được nữa!”. Tôi và Lâm Sở vội vàng đưa tay lên thề thốt.
11.
“Chị ơi, chị bảo thế này có tức không cơ chứ?”. Cuối tuần, Cố Tiểu Khê tự nhiên chạy tới nhà tôi kể lể.
“Sao?”. Tôi đang đánh răng, quay ra hỏi.
“Anh Phong ấy, anh ấy đã hẹn em hôm nay đi xem phim rồi, thế mà gần đến giờ thì lại kêu bận vẽ tranh, không đi nữa..”. Cố Tiểu Khê ôm lấy cả Đu Đu và Bội Bội.
“Thế thì em phải cẩn thận đấy! Chị nghe nói bọn nghệ sĩ trăng hoa lắm, nhỡ cậu ta đi với người khác thì sao?”. Tôi mở tủ lạnh lấy ra hộp sữa. Bội Bội vội vàng chạy tới cắn chân tôi. “Đây, ăn đi!”. Tôi ném cho nó nửa cái xúc xích.
“Không phải chứ?”. Sắc mặt Cố Tiểu Khê tự nhiên tái đi.
“Cái này cũng không nói chắc được, hay là chị kiếm giúp em một đứa để thử cậu ta nhé!”. Tôi đưa ra ý kiến.
“Có được không ạ?”
“Yên tâm đi!”
“Cậu giúp mình chút chuyện này nhé, được không?”. Tôi kể cho Lâm Sở chuyện của Tiểu Khê.
“Chuyện này thì giúp làm sao được?”. Lâm Sở có vẻ thất thần, hoảng hốt.
“Cứ nghe mình đi, chỉ có cậu đi mồi chài đàn ông thì mình mới yên tâm thôi”. Tôi ôm lấy cô ấy.
“Được thì được, nhưng mà mình không có quần áo con gái đâu.”
“Mình có, mình có mà!”
Thực ra gương mặt của Lâm Sở rất đẹp, da mịn màng, dáng người dong dỏng cao, lúc cười lại có cả má lúm đồng tiền nữa.
“Thế này đã được chưa?”. Dưới sự chỉ huy của tôi, Lâm Sở mặc một bộ váy hoa, trang điểm một chút, đội thêm bộ tóc giả, đúng là trông cực kỳ xinh đẹp.
“Oa, mỹ nhân! Mỹ Nhân!”. Trông thấy Lâm Sở, mắt Dương Siêu sáng rực lên.
“Biến đi! Đồ lăng nhăng!”. Lâm Sở ngồi bên cạnh Dương Siêu, kéo váy trùm lấy chân, quát nạt.
“Thế này trông giống mấy mợ già hơn đấy!”. Dương Siêu nói xong, suýt nữa thì bị Lâm Sở P0'p cổ.
“Cậu phải dịu dàng đi một chút, không là hỏng hết đấy!”. Tôi giúp Lâm Sở sửa lại tóc, căn dặn.
“Biết rồi, biết rồi! Thế không được lôi điện thoại ra trước à?”. Lâm Sở tỏ ra rất khó chịu.
Theo kịch bản của tôi, Lâm Sở ban đầu phải tỏ ra yếu ớt, cố ý bị ngã để được cậu Phong kia nâng dậy, sau đó sẽ cho số điện thoại để hẹn hò.
“Có được không nhỉ?”. Tôi hỏi lúc tôi và Dương Siêu ngồi ở vườn hoa bên cạnh trông chừng.
“Không sao đâu, lúc nãy, anh vừa nhìn thấy Lâm Sở là suýt hoa hết cả mắt đấy.”
“Ối”. Lâm Sở đúng là biết diễn xuất. Cái câu nũng nịu của cô ấy khiến tôi sởn cả da gà.
“Cô không sao chứ?”. Cậu Phong đó vội vàng nâng Lâm Sở dậy.
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi! Tôi làm bẩn hết quần áo của anh rồi!”. Lâm Sở khổ sở kêu lên. Tôi đã dặn Lâm Sở phải bôi sô cô la vào tay, sau đó cố ý sờ lên người cậu ta.
“Không sao, không sao”. Gã đó tỏ ra rất rộng lượng.
“Thật xin lỗi anh! Tôi đang định lau tay, chưa thấy giấy lau đâu thì đã bị ngã rồi…”. Tóc cô ấy bay bay trông thật quyến rũ.
“Cô thật sự không sao đấy chứ?. Nếu không phải trong ánh mắt cái gã tên Phong kia hiện lên toàn vẻ đểu giả thì tôi đã tưởng cậu ta là Lôi Phong[1] tái thế rồi.
“Tôi không sao. Hay thế này đi, anh cho tôi số điện thoại, sau đó tôi sẽ mua đồ đền anh…”
12.
“Mệt ૮ɦếƭ đi được!”. Lâm Sở kéo váy lên rồi lau mồ hôi.
“Cậu chú ý tý đi, vẫn còn một tên con trai ở đây đấy!”. Tôi chỉ vào Dương Siêu.
“Nhìn cái gì hả?”. Lâm Sở liền xông lên, đá cho anh ấy một phát.
“Thì thấy người đẹp nên mới nhìn…”. Dương Siêu trả lời rất thật thà.
[1] Lôi Phong (1833-1888) là một thầy ***i tiếng cuối đời Thanh
“Điên à, em là con trai cơ mà!”. Lâm Sở bẻ cổ áo, để lộ ra làn da trắng ngần. “Nào anh em, uống đi!”.
“Cậu mà cứ thế này sẽ khiến mấy gã phục vụ kia sợ ૮ɦếƭ khiếp đấy!”. Tôi bảo. Lúc nãy, mấy tên phục vụ nam thấy có người đẹp nên cứ đứng nhìn.
“Xin mời!”. Một cậu phục vụ trông khá đẹp trai mang bia tới, còn cố tình nháy mắt với Lâm Sở nữa.
“Hay là cậu “hoàn tục” đi?”. Tôi khoác vai Lâm Sở.
“Hoàn tục cái đầu cậu ấy. Mình coi thường bọn đàn ông”. Lâm Sở bảo. Dương Siêu suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Này, điện thoại của cậu kìa!”. Tôi thấy điện thoại của Lâm Sở rung lên bần bật liền nhắc.
“Hả? Đây là số lạ mà!”. Lâm Sở chỉ liếc qua rồi bảo.
“Cá căn câu rồi chăng?”. Dương Siêu mỉm cười.
“Mình ra ngoài nghe điện thoại đã!”. Lâm Sở chạy vội ra ngoài.
“Chú ý thái độ, lời nói đấy nhé!”. Tôi bắc loa tay lên miệng, nói với theo.
“Mình biết rồi!”.
“Trần Lộ ra viện rồi à?”. Tôi hỏi Dương Siêu.
“Hả? Ừ, xuất viện rồi, giờ cô ấy đang ở chỗ anh”. Dương Siêu đang chăm chú nghe nhạc.
“Không sao là tốt rồi”. Tôi nghịch cái cốc trong tay.
“Các em không giận cô ấy đấy chứ?”
“Việc đó có là gì đâu!”. Tôi nhìn Dương Siêu. “Cô ấy đã giải quyết xong đống lộn xộn đó rồi chứ?”.
“Xong rồi. Cô ấy bảo giờ cô ấy đã hối hận, muốn anh cho cô ấy thêm một cơ hội”.
“Vậy anh nghĩ sao?”. Tôi uống một ngụm bia.
“Chẳng biết, nhưng anh cũng không muốn cô ấy phải chịu tổn thương thêm nữa”. Dương Siêu nhìn tôi.
“Này, tên tiểu tử đó hẹn mình ngày mai đi ăn đấy!”. Lát sau Lâm Sở bước lộp cộp trên đôi giày cao gót, đi vào.
“Trông có được không?”. Cố Đại Hải hớn hở P0'p chân cho tôi.
“Anh cứ xem thì biết!”. Tôi đưa mấy bức ảnh đã chụp được cho anh ấy.
“Trời, đúng là mỹ nhân!”. Cố Đại Hải ôm lấy cái điện thoại, trông như sắp rỏ nước dãi ra rồi.
“Anh thích lắm hả? Thế có muốn cưới làm bà hai không?”. Tôi lim dim mắt nhìn anh ấy.
“Thôi, thôi! Anh không cần!”. Anh ấy buông điện thoại của tôi xuống. “Nhưng mà Lâm Sở ăn mặc thế này xinh thật đấy, xinh hơn lúc cô ấy mặc đồ nam nhiều.”
“Để xem cái gã nghệ sĩ kia có bị mắc câu không?”. Tôi vừa ôm Đu Đu vừa bảo.
“Đúng đấy! Lần này, Tiểu Khê hết đường chối cãi rồi!”.
“Ha ha!”. Tôi và Cố Đại Hải cười ầm lên rồi ôm nhau ngủ, hại Đu Đu và Bội Bội sợ quá chạy mất.
Ngày cuối tuần, Cố Đại Hải sợ tôi buồn nên ở nhà với tôi, còn nấu canh sườn cho tôi ăn nữa.
“Sao anh lại tốt thế nhỉ?”. Tôi hớn hở nhìn Cố Đại Hải đang bận rộn tay dao, tay thớt trong khi Bội Bội cứ quấn lấy chân anh ấy.
“Anh không tốt với vợ anh thì tốt với bồ nhí chắc?”. Cố Đại Hải gắp một miếng sườn nhiều thịt ra cho tôi nếm làm Bội Bội ganh tỵ, sủa ầm lên.
“Đây, cho cả mày nữa!”. Cố Đại Hải gắp một miếng, vứt ra cho nó.
“Meo…” Đu Đu cũng từ đâu chạy tới tranh phần.
“Rồi rồi, cả mày nữa, ngoan nào, ăn đi!”. Cố Đại Hải như đang nịnh con ăn vậy.
“Hí hí…”. Tôi ôm bụng cười.
“Em cười cái gì thế hả?”. Cố Đại Hải giơ cái thìa lên. “Hay em cũng kêu “meo meo” đi, anh cho thêm miếng nữa!”.
“Thèm vào! Em đang nghĩ có một đứa con cũng hay đấy chứ!”.Tôi bảo. Trong chớp mắt, sắc mặt ông chồng tôi lập tức thay đổi, lộ rõ vẻ vui mừng.
“Vợ ơi, sao anh lại yêu em thế cơ chứ?”. Anh ấy lao ngay tới, ôm chầm lấy tôi.
13.
“Em nói cho anh biết, anh mà không mua thứ gì đó hay hay cho em thì sẽ biết tay đấy!”. Tôi gọi điện thoại cho Cố Đại Hải. Hôm nay, anh ấy lại đi công tác, chỉ có mình tôi ở nhà.
“Anh biết rồi, anh sẽ mua nhiều quà cho em mà. Tối em về nhà ăn cơm chứ?”. Cố Đại Hải vẫn là người quan tâm đến tôi nhất.
“À, em định ăn ở chỗ Lâm Sở rồi, dạo này chưa thấy cô ấy báo cáo vụ hẹn hò kia”. Lúc ấy, tôi đang đi siêu thị với Lâm Sở, Bội Bội và Đu Đu cũng được đưa tới nhà cô ấy rồi, tôi định tối nay sẽ không về nhà.
“Cậu không nhìn thấy thì không biết đấy thôi, hắn đúng là đồ lưu manh”. Lâm Sở vừa bóc một con tôm to vừa nói.
“Hắn ta đã làm gì rồi hả?”. Tôi thấy rất hứng thú với tin này.
“Mới đầu thì chỉ hỏi chuyện thôi, sau đó, hắn bắt đầu sờ chân mình”. Lâm Sở uống một hơi hết cả chỗ R*ợ*u còn lại. “Nếu không phải vì thời cơ chưa đến, mình đã P0'p ૮ɦếƭ hắn rồi”
“Ôi ôi, cục cưng của mình, cậu vất vả rồi, nào, cạn một ly nhé!”. Tôi vội vàng nâng ly lên.
“Lúc nào cậu mới dẫn em chồng cậu tới xem đấy hả? Mình sắp không diễn nồi nữa đâu đấy, kinh ૮ɦếƭ đi được!" Lâm Sở cau mặt. “Với lại, mấy hôm nữa Bobo về, chuyến lưu diễn của cô ấy sắp kết thúc rồi.”
Bobo, người Thượng Hải, làm nghề người mẫu, là tình yêu sét đánh và là bạn gái đích thực của Lâm Sở. Bobo rất dễ thương, ai trông cũng thấy thích, đôi mắt như biết nói, tròn xoe, long lanh, mỗi lần chớp mắt đều khiến người khác phải rung động, đôi môi nhỏ như quả anh đào, răng đều như ngọc. Luôn có một rừng đại gia vây quanh nhưng cô ấy lại chỉ yêu Lâm Sở, luôn vì Lâm Sở mà giữ gìn, không để bất cứ gã đàn ông nào động vào.
14.
Tôi đang bận bịu với đống việc ở tòa soạn thì biết tin một người bạn học cùng đại học vừa mới mất.
“Người bạn tốt nhất của chúng ta đã yên giấc ngàn thu tại đây…” Đoạn điếu văn tiễn đưa khiến tất cả chúng tôi phải rơi lệ. Thực ra, người bạn này tính tình vô cùng đáng ghét, suốt ngày đi khiêu khích người ta, lại toàn nói chuyện linh tinh.
“Này, các cậu biết gì không? Nghe đồn là cậu ta bị đâm ૮ɦếƭ đây!”. A ௱ô** đeo một cặp kính đen, thì thầm với chúng tôi.
“Thật à?”. Lâm Sở ngẩng đầu lên.
“Tuy thế nhưng cũng đáng thương nhỉ?”. Trần Lộ thở dài.
Xem ra A ௱ô** và Trần Lộ hòa bình trở lại rồi, chắc tôi đã lo lắng vô ích. Sau buổi tang lễ, chúng tôi rủ nhau đi ăn hải sản.
“Này các chị em, phát tài rồi nên quên huynh đệ này rồi hả?”
Một người bạn vừa mới tới bảo chúng tôi.
“Mình thấy đây giống buổi tụ tập bạn bè hơn, có giống lễ tang gì đâu!”. Tôi thờ dài.
“Này, nghe nói cậu ta chuẩn bị kết hôn thì lại mất, thủ tục đăng ký cũng đã làm xong hết rồi”. Một cô bạn bên cạnh nói xen vào.
“Còn có chuyện đó nữa hả?”. A ௱ô** vốn thích buôn chuyện, mới đó đã kề vai bá cổ với mấy cô bạn, ngồi tán dóc với nhau.
“Mình vào nhà vệ sinh một lát”. Lâm Sở bỗng đứng lên.
“Tiểu Ngư, mình muốn xin lỗi cậu”. Trần Lộ kéo tay tôi, cười ngại ngùng, chẳng khác gì lúc chúng tôi mới vào đại học.
“Cái gì chứ? Đừng nói linh tinh, mình cũng đã gây chuyện với cậu mà”. Tôi mỉm cười, bảo.
“Mình và Dương Siêu… định cưới nhau”. Cô ấy cúi đầu, nói vẻ thẹn thùng.
“Thế thì tốt quá rồi! Hai cậu cũng nên như vậy còn gì!”. Tôi thực sự rất vui mừng.
Tụ tập xong, tôi và Lâm Sở tới sân bay đón Bobo.
“Chồng ơi, em về rồi đây!”. Nụ cười ngọt ngào của Bobo có thể khiến người khác đông cứng lại.
15
“Chị dâu, em thấy sợ!”. Bàn tay Cố Tiểu Khê đầy mồ hôi. Cô ấy có vẻ lo lắng.
“Không sao đâu. Chỉ cần em biết rõ cậu ta là người thế nào là được rồi”. Tôi an ủi Tiểu Khê.
Một lát sau, tên Phong háo sắc đã xuất hiện, vừa nhìn thấy Lâm Sở thì nhào ngay tới. Tuy không nghe rõ họ nói gì với nhau nhưng thấy hắn đang kề vai bá cổ Lâm Sở, tôi liền bảo Tiểu Khê gọi ngay cho hắn, sợ để lâu Lâm Sở không chịu nổi lại hỏng việc mất.
“A lô…”. Cố Tiểu Khê vừa nắm chặt lấy tay tôi vừa gọi. ‘Anh… Anh Phong, anh đang ở đâu thế?”
“Anh đang làm việc, lát nữa nói chuyện sau nhé!”. Tôi thấy hắn vội vàng tắt điện thoại, sửa lại tư thế, hình như định xông tới hôn Lâm Sở.
“Này cậu, cậu định làm gì thế hả?”. Tôi đứng ngay sau chỗ họ ngồi, lên tiếng.
“Cô là ai vậy?”. Hắn nói cứng.
“Cậu có quen cô gái này không?”. Tôi ngoắc tay ra hiệu. Cố Tiểu Khê bước ra.
“Em… Tiểu Khê?”. Hắn sững người.
“Cậu còn gì để nói nữa không?”. Tôi dựa người vào ghế, nhìn hắn.
“Không phải, Tiểu Khê…” Hắn đứng dậy, kéo tay Cố Tiểu Khê. “Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi… Là do cô ta, cô ta không biết sĩ diện, cứ lao vào anh!”. Hắn ta quay sang “cắn” lại Lâm Sở.
“Này! Thằng khốn kia, có muốn tao làm thế này không hả?” Lâm Sở bẻ quặt hai cánh tay của tên Phong ra sau rồi đẩy hắn ngã xuống đất.
“Chúng ta đi thôi, khóc vì tên này không đáng đâu!”. Lâm Sở kéo tay Cố Tiểu Khê ra ngoài.
“Đồ khốn nạn!”. Tôi bồi thêm cho hắn một cú.
“Hu hu…” Cố Tiểu Khê nằm trong lòng Lâm Sở, cứ thế khóc mãi không thôi.
“Em nghe chị nói này. Tại sao phụ nữ lại không thể sống được nếu thiếu đàn ông chứ?” Lâm Sở nhìn Tiểu Khê. “Không có đàn ông thì chúng ta vẫn sống được mà, thậm chí còn sống tốt hơn ấy chứ!”.
“Em…em… có thể không?”. Cố Tiểu Khê giương đôi mắt long lanh đầy nước lên nhìn Lâm Sở.
“Sao lại không? Nhìn chị đây này, không phải chỉ đang sống rất tốt sao?”. Lâm Sở vỗ ***. Tuy động tác của cô ấy rất đĩnh đạc nhưng không hiểu sao tôi cứ thấy giống mấy con tinh tinh.
“Em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rồi nhé!” Cố Đại Hải vừa đi công tác về, tôi liền vội vàng khoe công trạng.
“Thật hả?”. Cố Đại Hải sung sướng, ôm tôi quay mấy vòng.
“Tất nhiên rồi, em là ai cơ chứ? Thế anh mua gì cho em đấy?”. Tôi nhìn anh ấy.
“Toàn hàng xịn nhé!”. Cố Đại Hải bỏ tôi xuống, lôi ra một đống nào là mỹ phẩm, nước hoa, lại cả tổ yến gì gì đó nữa.
“Đại Hải à, mau lên! Có chuyện rồi!”. Mẹ Cố Đại Hải gọi điện, bảo chúng tôi tới bệnh viện ngay.
“Mẹ, chuyện gì vậy?”. Lúc tôi đến nơi, mọi người đang ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật.
“Đúng là tạo nghiệt, tạo nghiệt rồi!”. Mẹ chồng tôi không ngừng nhắc đi nhắc lại câu này.
“Bố à, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”. Cố Đại Hải sợ đến mức mồ hôi chảy đầy ra.
“Ai là người nhà bệnh nhân?”. Bác sĩ từ trong phòng bước ra ngoài.
“Con bé có sao không, bác sĩ?”. Cố Đại Hải vội vàng xông tới.
“Đứa bé không giữ được, ký tên đi!”. Bác sĩ nhìn chúng tôi, bảo. Tình cảnh này làm tôi nhớ đến Lâm Sở trước kia.
“Sao cơ?”. Cố Đại Hải dường như nghe không rõ.
“Mau lên, bên trong đang đợi đấy!”
“Được, được, tôi ký. Con bé không sao là tốt rồi.”
“Ông trời ơi… kiếp trước tôi đã mắc tội gì chứ?”. Bố chồng tôi nói xong ngã quỵ xuống.
“Bố!Bố ơi!”. Tôi vội vàng lao tới đỡ ông.
“Gọi bác sĩ đi, mau gọi bác sĩ!”. Mẹ chồng tôi khóc nhiều đến mức mắt không thể mở nổi nữa.
“Bảo em mày đừng có xuất hiện trước mặt tao nữa!”. Trước khi ngất hẳn, bố chồng tôi chỉ nói được mỗi thế.
Tối muộn, Cố Đại Hải mới mệt mỏi bước vào nhà.
“Bố không sao chứ ạ?”. Tôi lo lắng hỏi.
“Ừ”. Anh ấy ngả người lên giường.
“Em xin lỗi… Em không biết con bé…”. Tôi ôm lấy anh ấy.
“Không phải lỗi của em, em cũng đã cố gắng hết sức rồi mà. Chỉ tại Tiểu Khê trẻ người non dạ…”. Cố Đại Hải nằm trên giường mà nước mắt không ngừng chảy ra. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc như vậy. “Sao lại thế này cơ chứ?”. Anh ấy vùi mặt vào tóc tôi, nghẹn ngào.
“Anh cứ khóc đi, khóc rồi sẽ thấy thoải mái hơn”. Cổ tôi nghèn nghẹn. Có lẽ chỉ có tôi mới trông thấy một Cố Đại Hải mềm yếu như thế này. Anh ấy vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho tôi, còn tôi ngoài việc ôm lấy Đại Hải khi anh ấy khóc ra thì chẳng biết làm gì cho anh ấy cả. Tôi thấy hận chính mình khi trở nên vô dụng như thế này...
“Chị dâu, bố mẹ đâu rồi ạ?”. Cố Tiểu Khê nằm trên giường trông rất tội nghiệp.
“Mẹ mệt nên đã về nhà nghỉ ngơi rồi, lát nữa anh trai em sẽ tới đây”...
“Em biết... mọi người xấu hổ vì em...”. Con bé rơm rớm nước mắt.
“Đừng như vậy mà!”. Tôi chẳng biết phải dỗ nó như thế nào nữa.
“Cứ để em ૮ɦếƭ đi!”. Cố Tiểu Khê giật cái kim truyền trên tay ra khiến vết thương chảy nhiều máu.
“Tiểu Khê, em mà cứ như thế này, bố mẹ sẽ càng đau lòng hơn đấy!”. Trông thấy Cố Đại Hải bước vào, tôi như gặp được vị cứu tinh.
“Anh... em có lỗi với mọi người. Em khiến mọi người phải xấu hổ...”. Cố Tiểu Khê vừa khóc vừa nói.
“Dù sao cũng là người một nhà mà, mọi người không trách em đâu, nhưng em ngốc quá đấy!”. Cố Đại Hải an ủi. Anh ấy đúng là một người anh tốt, đỡ Tiểu Khê nằm xuống, còn sửa lại tóc cho cô em gái nữa.
“Đúng đấy, Tiểu Khê à, em cứ nghỉ ngơi đi đã, nếu không sẽ khiến bố mẹ lo lắng lắm đấy!”. Tôi vỗ nhẹ vào lưng Cố Đại Hải. “Em đi ra ngoài tìm y tá đã nhé!”
“Ừ, có chuyện gì thì gọi anh!”. Cố Đại Hải bảo. Tôi thấy mắt anh ấy đầy nỗi đau thương.
“Chán lắm à?”. Triệu Bồi hỏi tôi.
“Cũng bình thường. Tại em không cùng đẳng cấp với mọi người, em thuộc cấp thấp hơn”. Tôi cầm lấy miếng dưa, bảo. “Cũng giống như miếng dưa này, mua ở chợ thì chẳng thể như mua trong siêu thị được”.
“Em hay đùa thật đấy!”. Triệu Bồi cười. “Thực ra chị rất ngưỡng mộ em, cái gì cũng dám làm, dám tranh đấu cho bản thân mình. Từ bé đến giờ, chị luôn phải sống theo ý muốn của cha mẹ”.
“Hả? Vậy thì chị giống anh Thẩm Lãng nhà em đấy”. Tôi vừa uống nước ngọt vừa bảo.
“Ừ, nói thật thì suýt nữa, chị đã thành chị dâu của em rồi”. Triệu Bồi nhìn tôi.
“Hả?”. Tôi nghĩ rằng mình đang nghe nhầm.
“Ha ha… Thôi, chị đang có khách ở bên kia, em cứ từ từ thưởng thức đi nhé, đồ ăn ở đây được lắm đấy!”. Triệu Bồi vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi rời đi.
“Vợ à, em sao thế? Há mồm ra nào! Em ăn gì để anh đút cho?”. Cố Đại Hải từ đâu bước tới, chắn ngay trước mặt tôi.
“Em muốn ăn bít tết!”. Tôi bào, không thể tin vào tai mình, gã Thẩm Lãng ngốc nghếch nhà tôi không ngờ lại được lắm cô gái hâm mộ như vậy.
“Để anh lấy cho!”. Cố Đại Hải nhét vào tay tôi một đĩa đầy những món ăn tôi thích.
“Hồi còn đi học, chị Triệu Bồi có thân thiết một cách đặc biệt với ai không anh?”. Không nhịn nỗi nữa, trên đường về, tôi hỏi Cố Đại Hải.
“Có chứ”. Xem ra Cố Đại Hải đang đắc ý lắm.
“Đừng có nói với em là anh nhé!”. Tôi lườm anh ấy.
“Chuẩn đấy! Nhưng còn có cả anh trai nhà em nữa”. Cố Đại Hải cười khì.
“Thế tại sao chị ấy lại không thành đôi với anh trai em?”
“Anh trai em ấy hả? Có hôm nào tan học mà An Nguyệt chẳng tới đón anh ấy, ai dám động vào chứ?”. Cố Đại Hải cũng thấy chuyện đó đúng là buồn cười.
“Này, trước đây anh đã từng tới nhà em rồi phải không?”. Tôi đoán hồi còn đi học, Đại Hải và Thẩm Lãng thân với nhau như vậy, chắc chắn tôi đã gặp anh ấy rồi.
“Ờ, hồi trước anh đã tới nhà em rồi, nhưng hình như chưa bao giờ gặp em cả”. Cố Đại Hải nheo mắt nhìn tôi. “Em có muốn biết trước kia, anh Thẩm Lãng tả em như thế nào không?”
“Em không thèm! Thể nào ông ấy chẳng bảo em nghịch như quỷ”. Tôi khoanh tay lại, bảo.
“Không đâu! Anh trai em kể, em gái cậu ấy rất dễ thương, luôn được người khác yêu quý đấy!”. Cố Đại Hải *** khoác ra, đưa cho tôi.
“Anh bốc phét đúng không?”. Tôi nói. Có đánh ૮ɦếƭ, tôi cũng chẳng tin Thẩm Lãng lại khen tôi như vậy.
“Em không biết thật à? Thực ra từ nhỏ, anh Thẩm Lãng đã rất yêu quý em rồi. Hồi trước toàn kể với anh là em thông minh thế nào, hay giúp anh ấy đánh nhau thế nào nữa đấy!”
“Anh ấy còn mặt mũi mà kể mấy chuyện đó nữa hả? Đàn ông con trai gì mà đến một đứa con gái cũng không đánh nổi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc