Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 15

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Có lẽ… em đã yêu anh rồi!
1.
Gần đây, tôi thấy trong người rất khó chịu, không biết là tại tâm lý hay bị làm sao nữa, lúc nào cũng có cảm giác trong bụng có cái gì đó, đêm nằm ngủ còn mơ thấy mấy đứa trẻ con gọi tôi là mẹ nữa…
“Con có sao không? Sao mẹ thấy con cứ ngủ suốt thế?”. Mẹ Cố Đại Hải theo tôi vào tận giường.
“Dạ, không sao ạ. Chắc tại con hơi mệt thôi”. Vừa nằm xuống, tôi lại bắt đầu thấy khó chịu.
“Hay là con đến bệnh viện khám thử xem sao?”. Mẹ chồng cứ nhìn tôi chằm chằm khiến tôi càng khó chịu.
“Không sao đâu mà mẹ, con vẫn khỏe!”
Tối đến, Cố Đại Hải lại gần, nói với tôi. “Vợ ơi, hay vợ chồng mình đến bệnh viện khám xem sao nhé!”
“Khám gì mà khám? Anh mong em ૮ɦếƭ hả?”. Tôi bực mình.
“Sao em lại nói thế?”. Anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
“Anh muốn gì hả?”. Tôi tiện tay vớ quyển tạp chí, đập anh ấy.
“Người tính không bằng trời tính, biết đâu lần này là thật đấy!”. Cố Đại Hải vẫn hớn ha hớn hở nịnh nọt.
“Chị ơi, của chị này!”. Cô bảo mẫu nhà A ௱o^ЛƓ đưa cho tôi que thử thai. Lúc nãy, tôi tới nhà A ௱o^ЛƓ, nhờ cô trông trẻ đi mua giúp. Mặt cô bé đỏ bừng bừng như vừa bị nhúng vào nước sôi vậy.
“Cảm ơn em nhé! Không sao đâu, người ta bán hàng chứ có nhìn em đâu mà lo!”. Tôi bảo, lòng thầm nghĩ, có phải lần này mình hơi thất đức không nhỉ?
“Cậu xong chưa?”. A ௱o^ЛƓ sốt ruột đập cửa nhà vệ sinh.
“Từ từ, làm gì mà cậu cuống lên thế, đợi đã!”. Tôi hấp tấp cầm que thử lê, cầu trời cầu Phật đừng có là hai vạch nhé! Tôi thầm khấn trong đầu rồi nhúng que thử vào lọ nước tiểu.
A ௱o^ЛƓ kêu lên. “Ôi, ông trời đúng là không có mắt…!”. Trên que thử xuất hiện một vạch đỏ, tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát ra từ nhà ngục vậy.
“Giờ đã chứng minh là cậu đoán bừa rồi nhé!”. Tôi dương dương tự đắc nhìn cô ấy. “Mình đã bảo là không thể mà, mình mà làm là cẩn thận lắm!”
“Thế nào cũng có ngày cậu dính chưởng!”. A ௱o^ЛƓ vẫn cố sống cố ૮ɦếƭ cãi lại. Cô ấy vừa thua cuộc, phải mời tôi đi ăn ở một trong những nhà hàng đắt nhất Bắc Kinh.
2.
A ௱o^ЛƓ lấy một bát sò đầy rồi vắt chanh vào. “Này, theo cậu thì trong trường hợp nào Ng*ai t*nh là hợp lý nhất?”. Câu hỏi của cô ấy làm tôi suýt nữa phun hết đống thức ăn trong miệng ra.
“Cậu nói gì hà?”. Tôi lau miệng. “Ng*ai t*nh thì có cái gì mà hợp với chả lý chứ!”
“Cũng chưa chắc đâu! Tại sao đàn ông con trai cứ uống nhiều R*ợ*u vào là dễ Ng*ai t*nh còn con gái thì lại không chứ?”. A ௱o^ЛƓ đá tôi.
Trên đường về nhà, tôi còn cố hỏi lại cô ấy. “Cậu sẽ không Ng*ai t*nh đấy chứ hả?”
“Cậu còn ăn nói linh tinh là mình đánh ૮ɦếƭ luôn đấy!”. A ௱o^ЛƓ bắt đầu ghê gớm rồi.
“Thôi thôi, mình còn muốn sống thêm mấy năm nữa!”. Tôi vội vàng im miệng. Chắc chắn A ௱o^ЛƓ đang giấu diếm chuyện gì đó, tôi hiểu tính cô ấy mà.
Đêm đã khuya mà Cố Đại Hải chưa chịu đi ngủ, làm tôi cũng không ngủ được. Anh ấy cứ lải nhải bên cạnh. “Vợ ơi, mình đi viện khám nhé!”
“Đi cái đầu anh ấy!”. Tôi ngồi bật dậy. “Em nói cho anh biết, hôm nay em đã thử rồi, một vạch! Không có gì cả!”
“Thật hả? Một vạch là sao?”. Cố Đại Hải hỏi tôi như một tên ngốc.
“Đi mà hỏi mẹ anh ấy!”. Tôi kéo chăn, cuộn kín người lại.
“Hóa ra là không có gì… thì ra là không có gì… không có gì…”
Một tiếng sau, Cố Đại Hải vẫn lẩm bẩm ngồi bên cái laptop, làm tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo trên giường.
“Cười cái gì mà cười! Đáng ghét!”. Cố Đại Hải ấn đầu tôi xuống.
“Ngủ đi! Đừng có mà động đến em!”. Tôi nhắm mắt lại.
“Vợ à, hay là mình hành động luôn nhỉ?”
3.
“Theo những gì mình được biết, hiện giờ rất có khả năng A ௱o^ЛƓ đang Ng*ai t*nh”. Tôi ngồi xuống ghế, nói với Lâm Sở, cô ấy đang thay ống kính ở bên cạnh.
“Cậu ấy lại nói lộ ra cái gì phải không? Đã để cậu biết rồi à?”
Lâm Sở tựa người vào lan can để lấy chỗ dựa, chỉnh ống kinh.
“Cái gì?”. Tôi phun nước vào quần cô ấy.
“Làm gì thế hả? Quần mình mới mua đấy!”. Lâm Sở rút ngay một đống giấy ăn ra rồi lau lấy lau để.
“Ng*ai t*nh! Ng*ai t*nh!”. Tôi quay mặt cô ấy về phía trước.
“Ôi mẹ ơi! Thomas?”
Chúng tôi trông thấy A ௱o^ЛƓ và Thomas đang khoác tay nhau đi ra từ quán cà phê gần đó, chẳng đứa nào dám tin vào mắt mình nữa. Trước khi quen biết Lý Triển Bằng, A ௱o^ЛƓ đã từng mơ ước sau này sẽ lấy chồng ngoại quốc, nhưng khi gặp Lý Triển Bằng thì đã từ bỏ ngay ý định đó. Không ngờ ước mơ ngày xưa ấy bây giờ lại trở về, đúng là không thể dễ dàng quên được mà.
“Hôm nay, chúng ta đã nhìn thấy một việc rất khủng khiếp đấy!”. Tôi đã bảo khi cùng Lâm Sở nấp vào một khóm cây giả ở gần chỗ họ, A ௱o^ЛƓ và Thomas vẫn đang tình tứ với nhau, còn dùng chung một cái ống hút nữa.
“Chuyện này mà để Lý Triển Bằng biết được, chắc anh ấy sẽ tức đến ૮ɦếƭ mất”. Lâm Sở tỏ ra rất kích động.
“Biết cái gì cơ?”. Giọng Lý Triển Bằng từ phía sau lưng vang tới.
“Mình đang mơ phải không?”. Lâm Sở hỏi tôi.
“Mình không biết.”. Tôi cúi đầu nhìn xuống đất, trông thấy ngay một đôi giầy da đen bóng lộn ở đằng sau.
“Á!”. Cả ba chúng tôi bỗng nhiên cùng hét lên.
“Này! Hai người đang nhìn gì thế?”. Lý Triển Bằng hỏi.
“À! Không có gì đâu!”. Lâm Sở vội vàng nhảy lên, kéo gì lấy cổ Triển Bằng. Rồi chỉ nghe một tiếng “khục”, tiếp đến là một tiếng hét hết sức thảm thiết của Lý Triển Bằng.
“Mạnh thêm một chút nữa là gãy cổ rồi đấy!”. Ông bác sĩ già nắn nắn cổ Lý Triển Bằng như thể đó là một quả dưa hấu.
“Ái! Ái! Bác sĩ nhẹ tay thôi ạ! Đau quá!”. Lý Triển Bằng khóc lóc.
“Xin lỗi nhé!”. Đứng ở bên cạnh, Lâm Sở ngoan ngoãn như một cô vợ hiền, lúc nãy, cô ấy đã “xuất chiêu” hơi quá đà, suýt nữa thì khiến Lý Triển Bằng đi đời rồi. Đến lúc đó, có lẽ A ௱o^ЛƓ chẳng cần phải Ng*ai t*nh gì nữa, cứ đường đường chính chính mà bồ bịch thoải mái thôi.
“Lâm Sở! Em không có thù oán gì với anh đấy chứ?”. Lý Triển Bằng sờ cái cổ đang được bác sĩ nẹp cứng lại, giờ chỉ còn lộ ra nửa khuôn mặt để nhìn chúng tôi.
“Lâm Sở nhất thời kích động thôi, chứ cậu ấy yêu quý anh lắm đấy!”. Tôi nói đỡ cho cô ấy.
“Em đã thấy ai nhất thời kích động mà suýt *** con nhà người ta chưa hả?”. Lý Triển Bằng đau đến phát khóc. Vị bác sĩ cũng mạnh tay quá. “Lâm Sở, trong nửa tháng nữa, em có trách nhiệm hầu hạ anh đấy!”
“Được được, em sẽ hầu hạ anh”. Lâm Sở cung cung kính kính đỡ Triển Bằng lên xe. “Tiểu Ngư, cậu đi cùng mình, đưa Lý Triển Bằng về nhà đã nhé!”
“Trời ơi, Lâm Sở, cậu làm cái trò gì thế hả?”. A ௱o^ЛƓ cứ ôm lấy cái cổ bó bột của Lý Triển Bằng mà khóc.
“Mình sai rồi”. Lâm Sở cúi đầu bảo.
“Chúng mình cũng vì cậu cả đấy”. Suýt nữa tôi đã kể hết mọi chuyện ra.
“Vì mình cái đầu cậu ấy! Vì mình nên mới hại chồng mình thế này à?”. A ௱o^ЛƓ vừa khóc vừa thốt ra câu nói từ tận đáy lòng.
4.
“Mẹ! Con về rồi!”. Tôi đẩy cửa, bước vào nhà, mệt mỏi nằm lăn ra ghế.
“Tiểu Ngư à, con đã đi đâu thế? Đại Hải chờ con cả chiều nay rồi đấy!”. Mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc tôi.
“Ôi, mẹ đừng nhắc nữa! Suýt nữa thì Lâm Sở đã làm gãy cổ Lý Triển Bằng mẹ ạ”
“Lại đánh nhau hả?”. Cố Đại Hải từ trong bếp đi ra, trên người toàn mùi sườn xào chua ngọt.
“Tối nay ăn sườn sao?”. Tôi ngẩng đầu lên.
“Tiều Ngư nhà ta giỏi thật đấy! Mũi thính như Bội Bội ấy!”. Cố Đại Hải cười phá lên.
“Tiểu Ngư về rồi à?”. An Nguyệt cười tươi như hoa, lao đến trước mặt tôi, đúng lúc tôi đang ăn vụng miếng sườn, làm tôi giật mình, suýt thì mắc nghẹn.
“Lấy nước, lấy nước mau lên…!”. Cố Đại Hải vội vội vàng vàng chạy đi rót nước còn mẹ thì vỗ vỗ vào lưng tôi.
“Trời ạ, chị định giết em đấy à?”. Tôi uống một ngụm nước lớn. “May mà món này cũng mềm, không thì em đi đời rồi đấy!”
“Sao con không cẩn thận chút nào thế hả?”. Mé tát nhẹ tôi.
“Xin lỗi…!”. An Nguyệt cứ ôm lấy anh trai tôi mà khóc. Giờ thì thần kinh chị ấy vô cùng nhạy cảm, động tí là khóc lóc, tôi nghĩ chị ấy là hiện thân của Lâm Đại Ngọc. Con người này bỗng dưng trở nên yếu đuối, thật khiến người ta sợ.
“Anh à, qua đây em bảo!”. Tôi đứng ngoài ban công, gọi Thẩm Lãng.
“Gì vậy?”
“Giờ lại tới trò gì thế?”. Tôi chỉ về phía An Nguyệt, hỏi.
“Đừng có nói lung tung! Nếu không phải tại anh thì cô ấy cũng không bị bệnh như thế đâu”. Ông anh trai yêu quý trừng mắt nhìn tôi.
“Sao chứ? Chó cùng rứt giậu đấy thôi!”. Tôi bảo. Đúng là tức ૮ɦếƭ đi được, Thẩm Lãng chẳng có chính kiến gì cả.
“Anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng mà An Nguyệt cũng đáng thương lắm..”
5.
Trời sắp sập rồi! Giờ Lý Triển Bằng cũng nghĩ ra lắm trò, anh ta kiếm đâu được một cái chuông nhỏ, cứ mỗi lần lắc lắc là Lâm Sở lại vội vàng lao tới hầu hạ như thái giám với vua ngày xưa vậy.
“Anh muốn uống nước!”. Lý Triển Bằng đang chúi đầu vào đống tài liệu, chỉ ngẩng lên, nhìn lướt qua Lâm Sở một cái.
“Vâng, vâng.” Lâm Sở lập tức chạy đi rót nước.
“Á… Em muốn anh bỏng ૮ɦếƭ hả?”. Lý Triển Bằng há mồm kêu như ếch ộp.
“Sao anh lại nói thế? Để em đi lấy nước lạnh cho anh!”. Lâm Sở bảo. Nhân lúc Lý Triển Bằng không chú ý, Lâm Sở giơ nắm đấm về phía anh ta.
Tôi đập tay lên bàn làm việc của Lý Triển Bằng. “Này Lý Triển Bằng, con người ta mà cười sung sướng quá thì dễ hư hỏng lắm đấy!”
“Mồm miệng em đúng là chẳng ra sao”. Lý Triển Bằng khổ sở ngước cổ lên nhìn tôi, giống hệt như con vịt chuẩn bị được đưa vào lò nướng.
“Anh sung sướng qua đấy nhỉ? Ở nhà thì có A ௱o^ЛƓ hầu hạ, tới công ty thì có Lâm Sở phục vụ, giờ chỉ cần một em nhân tình nữa là đủ bộ đấy!. Tôi dựa người vào bàn.
“Phân tốt thì không nên để chảy vào ruộng người khác, hay em làm luôn đi!”. Lý Triền Bằng cười híp mắt, nói với tôi.
“Thôi ngay! Anh bỏ vợ đi rồi hãy nói câu ấy! Con hổ cái nhà anh, em không có gan động vào đâu!”
“Này, hai người đang nói chuyện gì thế?”. Lâm Sở vừa đi mua cơm về.
“Đang khen cậu đó!”. Tôi cầm lấy hộp cơm. “Khen là cậu làm việc chu đáo, Lý lão gia đây đang có ý cưới về làm thiếp đấy”.
“Quên ngay đi! Lão nương đây chỉ có bán sức không Bán th*n nhé!”. Lâm Sở cũng nói đùa theo tôi.
“Đừng mà, anh cho em làm vợ chính luôn!”. Lý Triển Bằng đứng dậy để chuẩn bị ăn cơm.
“Thôi, em còn muốn sống thêm mấy năm nữa, cứ làm bồ nhí trước đã!”. Lâm Sở lấy đũa ra.
“Ai muốn làm bồ nhí thế?”. A ௱o^ЛƓ cầm một túi nilon to, bước vào.
“À, Lâm Sở muốn gả cho Lý lão gia nhà cậu đấy mà”. Tôi bảo rồi mở cái túi ra, chẳng biết trong đó có những gì nữa.
“Ok, bao giờ thì mở tiệc cưới đây?”. A ௱o^ЛƓ ngồi lên thành ghế, quàng tay qua, khoác vai Lâm Sở.
“Thế này nhé, ba bọn mình trong ngoài phối hợp, hại ૮ɦếƭ Lý đại lão gia, sau đó thừa hưởng gia tài!”. Lâm Sở đưa ra ý kiến.
“Không được! Thế thì nguy hiểm quá! Anh không cưới thêm thiếp nữa đâu!”. Lý Triển Bằng vừa ăn mì vừa nói.
6.
Lúc đầu, Lý Triển Bằng rất thích A ௱o^ЛƓ. Anh ấy bảo cô ấy thật thà, chẳng giấu diếm chuyện gì cả, là người trượng nghĩa. Nhưng mẹ Lý Triển Bằng thì ngược lại, bác ấy chẳng thích A ௱o^ЛƓ chút nào, cứ như là hai người bọn họ có thù oán với nhau từ kiếp trước vậy. Mắt nhìn người của bác Lý cũng ghê gớm thật, vừa gặp đã nhận ra A ௱o^ЛƓ chẳng hiền lành gì rồi.
Lần đầu tiên ra mắt bố mẹ Lý Triển Bằng, A ௱o^ЛƓ đã để lộ ngay bản tính tham ăn ra, tự xới hẳn một bát cơm đầy. Bố Lý Triển Bằng cứ luôn miệng khen cô bé này ăn uống được. Chuyện đó là đương nhiên rồi. Còn chút cơm thừa trong xoong, A ௱o^ЛƓ cũng xới nốt cho Lý Triển Bằng, bắt phải ăn hết. Lúc đó, mặt mẹ chồng tương lai của A ௱o^ЛƓ dài ra cả thước. Nghĩ cũng thấy đúng, con trai của bác ấy ở nhà lúc nào cũng được coi như bảo bối, đừng nói là cơm thừa, cho dù là cơm chỉ hơi nguội một chút thôi thì đã nói là cơm thừa rồi. Từ bé Lý Triển Bằng đã là công tử được cả nhà nuông chiều.
“Gia đình anh ta định kiếm đứa con dâu gả khoán hay sao chứ?”. A ௱o^ЛƓ tức khí, ngồi trên giường kêu ca.
“Thôi nào, chẳng qua họ chỉ muốn tìm một người con dâu đối xử tốt cới con trai mình thôi mà! Hơn nữa, những việc mà con dâu gả khoán phải làm còn nhiều hơn cậu cả trăm lần đấy!”. Tôi nói câu này là hoàn toàn có cơ sở, trong nhà tôi chẳng phải cũng đang có một cô con dâu gả khoán đúng chuẩn, sắp sửa nên duyên với anh trai tôi đó sao?
Ngày nào, An Nguyệt cũng tới nhà tôi lúc bảy giờ sáng, đi chợ, nấu ăn, giúp anh trai tôi chuẩn bị đồ đi làm, lấy sẵn kem đánh răng, pha nước rửa mặt, khi ông anh yêu quý của tôi đi khỏi thì bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, lau sàn từ trong ra ngoài, sau đó ngồi bệt xuống để lau mấy cái thảm (thảm ngồi nhà tôi làm bằng gỗ, tuần nào cũng phải lau), rồi lại giặt quần áo, đồ lót phải giặt bằng tay, đồ sáng màu và sẫm màu để riêng, giặt xong thì lại chia ra để phơi. Hôm nào trời nắng, chị ấy còn tranh thủ mang chăn ra phơi, rồi khâu khâu vá vá nữa…
“Thế thì có khác gì ôsin đâu?”. A ௱o^ЛƓ nghi hoặc nhìn tôi.
Bữa cơm lần đó suýt nữa làm cho bọn họ không lấy được nhau, tất cả chỉ vì mẹ Lý Triển Bằng.
“Lý Triển Bằng! Con mang sổ hộ khẩu đi đâu rồi hả?”. Tôi vừa nhấc máy lên đã nhận ngay một tràng như S***g liên thanh của mẹ Lý Triển Bằng.
“Bác ơi!”. Tôi lên tiếng.
“Hả? Lý Triển Bằng đâu rồi? Con với chả cái!”. Giọng của bác ấy rất kích động, chắc chắn còn hơn cả khi đi tham gia cách mạng trước đây.
“Cháu không biết, cô giáo cũng đang tìm anh ấy đấy ạ”. Hôm nay là ngày thi giữa kỳ nhưng Lý Triển Bằng không đến, trong ký túc xá cũng không có, chỉ để lại cái điện thoại đi động đang không ngừng đổ chuông. Ngụy Tử Lộ sợ gia đình Lý Triển Bằng có chuyện gì đó nên đưa điện thoại cho tôi nghe.
“Thằng con ૮ɦếƭ dẫm này!”. Bác Lý kéo dài giọng. “Chắc chắn là nó ăn trộm sổ hộ khẩu, đi đăng ký kết hôn rồi!”.
“Hả?”. Đây đúng là tin động trời, hôm qua, A ௱o^ЛƓ mới biết cô ấy có thai, tôi còn tưởng hôm nay hai người bọn họ đi *** ấy chứ.
“Lại còn nói dối bác là có thai gì đấy nữa, cháu bảo có phải là con cái hư đốn quá rồi không?”. Mẹ Lý Triển Bằng khóc lóc kể lể với Ngụy Tử Lộ nghe máy.
“Nhưng việc có thai là thật đấy ạ”. Tôi kéo điện thoại về phía mình.
“Cái gì? Bọn nó phải bị băm thành trăm mảnh mới được!”. Bác Lý gắt lên. Sau đó, tôi chỉ nghe thấy một tiếng “bíp”, điện thoại ngắt luôn.
Lúc đến nhà Lý Triển Bằng, tôi và Ngụy Tử Lộ thấy hai người họ đang trốn ở bên ngoài.
“Chẳng phải hai cậu đi đăng ký kết hôn sao?”. Tôi đá cho A ௱o^ЛƓ một cái.
“Suỵt! Nói bé thôi! Bọn anh vẫn chưa đi, đã tìm thấy sổ hộ khẩu đâu!”. Lý Triển Bằng vội vàng kéo bọn tôi đi ra ngoài.
“Bác Lý bảo bọn cậu trộm sổ hộ khẩu đi rồi còn gì?”. Ngụy Từ Lộ ngơ ngác nhìn Lý Triển Bằng.
“Cái gì? Đến mẹ mình cũng không biết đã cất ở đâu hả?”
Mẹ Lý Triển Bằng vốn dĩ không thích A ௱o^ЛƓ nên lúc nghe Lý Triển Bằng ám chỉ việc muốn kết hôn, bác ấy nghĩ ngay đến việc giấu sổ hộ khẩu ở một chỗ kín, cuối cùng chính mình cũng không tìm ra được nữa, tức điên lên, lại nghĩ là bị Lý Triển Bằng trộm mất.
“Mẹ!”. Lý Triển Bằng tựa cửa nhìn vào trong nhà, gọi.
“Thằng khốn nạn, mày ૮ɦếƭ ở đâu thế hả?”. Mẹ Lý Triển Bằng lập tức xông ra làm cậu chàng sợ quá, ngã lăn ra đất.
“Mẹ…”
“Vợ mày có thai mấy tháng rồi hả?”. Bác Lý cứ nhìn chằm chằm vào A ௱o^ЛƓ đang nấp sau lưng chúng tôi.
“Bác...”. A ௱o^ЛƓ lắp ba lắp bắp, thò mặt ra.
“Sao còn gọi là bác chứ?”. Bác Lý tự nhiên lại gần, ôm lấy A ௱o^ЛƓ.
“Hả?”. Ba người chúng tôi ngớ người ra nhìn nhau. Bác Lý rất xứng đáng nhận giải Oscar, khả năng diễn xuất cực kỳ chuyên nghiệp.
7.
Thì ra mẹ Lý Triển Bằng giấu quyển sổ hộ khẩu trong thùng gạo, chúng tôi mất gần một ngày trời mới tìm thấy.
Sau đó, họ tổ chức hôn lễ. Quả không hổ danh người có tiền, tiệc cưới của họ có tất cả hơn tám mươi bàn, khách mời toàn là thương nhân và các vị lãnh đạo có tiếng, đến chật cả hội trường.
“Này, sao giờ vẫn chưa được ăn nhỉ?”. Lâm Sở thắc mắc. Cô ấy đã xơi hết đống lạc và đĩa hoa quả bày trên bàn từ lúc nào rồi.
“Cậu chưa ăn gì sao?”. Tôi đang ngồi nhằn lạc, mấy hạt lạc này phải giành nhau mãi với Lâm Sở mới được.
“Phòng hết đồ ăn rồi, mình quên không rút tiền.”. Dạo này, Lâm Sở rất ít khi ra ngoài, kêu là ra ngoài nóng nực, nhưng tiền của cô ấy lại để hết ở ngân hàng. Thực ra, cô ấy cũng có rất nhiều tiền.
“Đáng đời! Ai bảo cậu lắm chuyện!”. Tôi dựa người vào *** Ngụy Tử Lộ. “Bên nhà bếp đình công à? Sao vẫn chưa đưa thức ăn lên thể nhỉ?”
“Ôi, đói quá đi mất!”. Dương Siêu cầm đũa, vẽ vẽ lên mặt bàn.
“Anh làm gì thế? Trông buồn cười ૮ɦếƭ đi được!”. Trần Lộ kéo tay anh ta lại.
“Anh em đợi một lát nhé, thức ăn đến ngay đây!”. Lý Triển Bằng từ đâu chạy tới, cười khì khì.
“Mau lên, mau lên! Đói sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi!”. Tôi đạp chân anh ta.
A ௱o^ЛƓ cầm một ly R*ợ*u tới chúc chúng tôi, Lý Triển Bằng thì nói xoen xoét. “Ăn no đi nhé, tối nay còn đến phòng cưới của bọn mình chơi nữa!”
“Đúng, bọn em phải tới xin tý hơi may mắn chứ nhỉ?”. Trần Lộ lúc nào cũng thích đến mấy chỗ như thế, cô ấy bảo phòng tân hôn thường rất may mắn.
“Ừ ừ, còn Tiểu Ngư thì bao giờ cưới đây?”. Lý Triển Bằng nháy mắt với hai chúng tôi.
“Sao? Để anh chuẩn bị tiền mừng hả?”, Tôi cầm vỏ lạc ném anh ấy.
“Tất nhiên, anh sẽ mừng một tờ tiền to, một nghìn nhé!”. Lý Triển Bằng vội né.
“Biến ngay đi! Cái đấy là tiền âm phủ mà!”
Chẳng biết những lời nói khi đó có đắc tội với thần tiên hay không mà cuối cùng tôi và Ngụy Tử Lộ đừng nói là kết hôn, đến cả bữa cơm chia tay cũng chẳng được ăn…
8.
Chúng tôi phải đi rất nhiều chợ bán thú nuôi mới tìm được một con mèo tam thể giống Đu Đu.
“Em thấy con mèo này hay không?”. Cố Đại Hải rất thích một con mèo xiêm, bế lên, bảo với tôi.
“Không, em cần mèo tam thể cơ!”. Tôi đi sang bên kia đường, đây đã là chợ bán thú nuôi lớn nhất rồi, nếu còn không tìm thấy con nào giống Đu Đu nữa, chắc tôi phải bỏ ý định nuôi mèo thôi.
Đúng là “gái có công, chồng chẳng phụ”, tôi nhìn thấy một con mèo đang bị nhốt trong cái chuồng rách nát để sau cửa hàng. “Có bán con mèo đó không em?”.
“Con nào hả chị? Con mèo tam thể ấy ạ?”. Cô bé bán hàng nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
“Đúng, con đó đấy!”. Tôi bảo. Ngoài màu mắt không giống Đu Đu ra, nhìn nó chẳng khác gì cả.
“Con đó bị thọt chị à. Chị xem, mấy con mèo kia xinh hơn kìa!”. Cô bé bán hàng bế con mèo bị thọt chân xuống.
“Meo…”. Con mèo đó chẳng kêu được to, chỉ *** một cách yếu ớt.
“Nó xấu lắm!”. Cố Đại Hải quay sang bảo tôi.
“Em muốn nó nó đấy!”. Tôi ôm lấy chú mèo tội nghiệp, trông nó giống hệt Đu Đu lúc còn bé, nhỏ tí xíu.
“Được rồi”. Cố Đại Hải bặm môi. “Em thích thì mua. Bao nhiêu tiền vậy?”
“Bán rẻ cho anh chị đấy, hai mươi tệ nhé, dù sao nó cũng bị tật mà”. Cô bé chủ tiệm còn buông thêm một câu. “Ngay cả mẹ nó cũng không chăm đến nó, chê nó xấu xí đấy ạ”.
“Được rồi! Cứ mua đi!”. Tôi chỉ đạo Cố Đại Hải trả tiền.
“Sao em cứ nhất quyết đòi mua con này thế?”. Trên đường về, Cố Đại Hải gặng hỏi tôi, chắc tò mò quá, không chịu nổi nữa đây mà.
“Em thấy thích nên mua thôi”. Tôi bảo. Con mèo này ngoan thật, cứ nằm im thin thít, chẳng ngọ nguậy, nghịch ngợm gì cả. “Nhìn quen rồi cũng thấy nó đẹp đẹp đấy chứ!”. Tôi vuốt ve đầu chú mèo.
“Đặt tên là gì bây giờ? Tam Thể hả?”
“Tam Thể cái gì chứ? Tên là Đu Đu”. Tôi nói. Cố Đại Hải thật đúng là … đôi khi chẳng thông minh chút nào.
Tôi cầm một cặp ***g cháo còn ấm đến thăm Trần Lộ. Cô ấy gầy hơn trước rất nhiều, giơ cả xương. Sự việc lần này rốt cuộc nguyên nhân là tại sao, cô ấy nhất quyết không chịu nói, Dương Siêu cũng không kể, thế nên chúng tôi chẳng dám hỏi.
“Thế nào rồi?”
Vừa thấy tôi đẩy cửa bước vào, Trần Lộ liền ngồi dậy.
“Không sao. Không ngờ cậu lại tới thăm mình đấy”. Trần Lộ cắn môi, bảo.
“Giờ cậu còn nói mấy cái đó làm gì chứ? Cứ lo nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng đi!”. Tôi đổ cháo ra rồi đưa cho cô ấy.
“Mình… mình nghĩ lại chuyện trước đây…”. Vừa nói, mắt cô ấy đã đỏ hoe.
“Đừng nói nữa! Chẳng phải bây giờ không có chuyện gì rồi sao?’. Tôi vỗ về.
“Mấy hôm trước, A ௱o^ЛƓ cũng tới thăm mình”. Trần Lộ cười nhẹ.
“Vậy hả? Mình đang định mấy hôm nữa rủ cậu ấy cùng tới đấy.”
“Ừ. Dương Siêu bảo đợi mình khỏe hẳn thì phải trực tiếp tới xin lỗi cậu ấy”. Trần Lộ chậm rãi múc từng thìa cháo lên ăn.
Nhìn cô ấy như thế này, tôi không biết phải nói gì cả, cũng chẳng biết có thể hoàn toàn tha thứ cho Trần Lộ không, nhưng chắc chắn tôi không thể hận cô ấy đươc. “Người ૮ɦếƭ vì tiền, chim ૮ɦếƭ vì thóc”, chuyện đời vốn thế. Chẳng có ai hoàn toàn sai, chỉ là tôi không ngờ Trần Lộ có thể hiểu lầm chúng tôi lâu đến như vậy. Hi vọng tất cả mọi chuyện đã qua sẽ thực sự qua đi hết, không bao giờ quay trở lại nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc