Kết Hôn, Anh Có Dám Không? - Chương 12

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Tình yêu tay trái – hôn nhân tay phải
1.
Không lâu sau đó, chúng tôi biết được mọi chuyện.
Lý Triển Bằng lại tới tìm A ௱ôЛƓ. Anh ấy cứ quỳ xuống đất mà khóc lóc khiến A ௱ôЛƓ cũng mềm lòng, cô ấy vốn chưa bao giờ muốn ly hôn cả. “Em chỉ muốn biết ai đã giới thiệu Hứa Lâm Lâm cho anh thôi”. A ௱ôЛƓ vờ bình tĩnh.
“Là… Trần Lộ. Cô ấy nói chọc tức em như vậy có khi lại làm mọi chuyện tốt hơn”. Lý Triển Bằng lắp ba lắp bắp kể lại mọi chuyện.
A ௱ôЛƓ bảo khi đó, cô ấy thấy trời đất như quay cuồng, không ngờ rằng người phá hoại hạnh phúc gia đình lại chính là chị em tốt của mình, lại càng không ngờ một người như Lý Triển Bằng lại dễ dàng bị mắc lừa như vậy.
“Cậu xem đấy, đúng là hay thật! Ha ha… chính bạn thân của mình lại đi kiếm bồ nhí cho chồng mình cơ đấy!” A ௱ôЛƓ dựa người vào thành ghế, vừa cười vừa lau nước mắt khiến tôi không khỏi đau lòng.
“Cậu ấy đã không còn là Trần Lộ của ngày xưa nữa rồi. Mình nghe nói giờ cậu ấy cặp cả với ông chủ của một hãng phim đó” Lâm Sở quay đầu lại, bảo.
“Sao lại như vậy chứ?” Tôi châm thuốc hút. Trong khói thuốc mơ hồ, hư ảo, dường như tôi lại thấy vẻ trong sáng, thuần khiết của Trần Lộ xưa kia.
Lúc mới vào đại học, Trần Lộ rất nhát gan, ở cùng ký túc xá với chúng tôi nhưng cô ấy luôn là người ngoan ngoãn, thật thà nhất. Có một lần, Trần Lộ không cẩn thận đã làm đổ canh lên người một cô bạn nên bị người ta bắt đền. Cô bạn kia bảo cái áo đó là hàng hiệu, giá hơn sáu trăm tệ, làm Trần Lộ lo lắng, khóc lóc mãi. Cuối cùng, tôi và A ௱ôЛƓ phải ra tay tương trợ. Chúng tôi đã trả giúp cậu ấy một trăm tệ, bẵng đi một thời gian cũng quên mất. Đối với chúng tôi mà nói, một trăm tệ khi đó cũng chẳng khác mười tệ là mấy, có khác chăng chỉ là màu sắc của tờ tiền mà thôi.
Khoảng một tháng sau, tôi và A ௱ôЛƓ ngẩn người khi thấy Trần Lộ rút từ trong túi ra mấy đồng tiền đã nhàu nhĩ. Từ trước tới giờ, chúng tôi chưa từng nhìn thấy tiền nát đến vậy. Nghe bảo đây là số tiền Trần Lộ phải đi khâu đế giày mới kiếm được. Thảo nào mà đợt đấy, tôi cứ thấy cậu ấy thức đêm cặm cụi làm gì đó suốt.
Sau này, chúng tôi không bao giờ dám nhắc đến chuyện tiền nong trước mặt Trần Lộ nữa. Lần nào đi ăn cơm, chúng tôi cũng tranh nhau trả tiền, đồ nào mặc rộng đều cho cô ấy, mua mĩ phẩm thì đòi bằng được quà tặng để mang về cho Trần Lộ, thậm chí có lần còn lấy được hẳn ba lọ mascara tặng kèm, tổng cộng lại cũng được 15ml, trong khi hàng đem bán cũng chỉ có 30ml thôi.
2.
Anh trai tôi gọi điện bảo An Nguyệt lại lên cơn, kêu hai chúng tôi phải về nhà ngay.
“Có chuyện gì thế?” Vừa bước vào nhà, tôi hỏi luôn. Thẩm Lãng từ đâu xông ra bịt miệng tôi lại.
“Anh làm gì thế hả? Đáng ghét!” Tôi đẩy anh ấy ra.
“Suỵt! Em nghe đi…!” Anh ấy đưa tay chỉ về phía phòng ngủ.
“Con yêu, ngoan nào, nghe lời mẹ nhé! Đừng làm phiền bố con, bố con đang bận đấy!” Đầu tóc xõa xượi, An Nguyệt đang ôm con 乃úp bê của tôi để lại, lẩm bẩm một mình.
“Trời đất, có chuyện gì thế?” Cảnh tượng đó chẳng khác gì một bộ phim tôi từng xem.
“Không biết nữa. Lần trước bị mất đứa con, mẹ cứ tưởng cô ta sẽ tiếp tục gây sự, ai ngờ lại thành ra thế này…” Mẹ tôi kéo Cố Đại Hải ngồi xuống ghế.
“Có phải chị ta bị thần kinh không nhỉ?” Cố Đại Hải Ϧóþ trán.
“Hay là giả vờ? Em nghĩ chỉ giả vờ thôi!” Tôi rót nước cho anh ấy. “Anh không nhớ vụ chị ta giả vờ có thai lần trước hả? Khả năng diễn xuất của chị ta xứng đáng được nhận giải Oscar đấy!”
Vừa mới nói xong, tôi đã nghe “bịch” một tiếng. An Nguyệt ngã lăn ra đất, miệng nôn ra toàn bọt trắng.
“Tiểu Nguyệt nhà tao có thù oán gì với mày hả?” Tôi và bố tôi đang ngồi thảo luận với bác sĩ ở trong phòng thì mẹ An Nguyệt hùng hổ xông vào.
“Có gì mà bác phải làm loạn lên thế? Có bệnh thì phải đi khám! Thần kinh thì có làm sao? Có phải ung thư sắp ૮ɦếƭ đâu!” Tôi thật sự chỉ muốn tát cho bà ta một cái.
“Mày…! Không chừng Tiểu Nguyệt nhà tao như thế này là do mày hại đấy!” Bố An Nguyệt cũng đã tới rồi.
“Ôi, không chắc đâu bác ạ! Không chừng là do chị ta giả vờ mang thai nên mới bị thế đấy!” Tôi khoanh tay lại bảo.
“Tiểu Ngư! Con ra ngoài mau!” Bố trừng mắt với tôi.
Thẩm Lãng vừa về tới nhà. Bác sĩ bảo An Nguyệt mắc chứng trầm cảm sau khi sinh.
“Gì cơ? Trầm cảm sau khi sinh là sao? Nhưng chị ta đã đẻ bao giờ đâu chứ?” Tôi phun cả hạt dưa đang trong miệng ra.
“Con không hiểu đâu! Là do nó nghĩ rằng mình đã sinh con rồi nên mới trở nên như vậy đấy” Mẹ tôi vỗ vỗ vào lưng tôi.
“Nhưng nếu chị ấy mà điên thật thì sau này, anh muốn ly hôn cũng khó đấy” Cố Đại Hải thở dài, vỗ vai Thẩm Lãng. Gần đây, Thẩm Lãng gầy rộc đi, sắp trở thành que củi khô rồi.
“Đúng thế! Vậy nên anh hãy tranh thủ lúc sự việc chưa nghiêm trọng mà ly hôn đi, để lâu là không làm ăn được gì nữa đâu!” Tôi đứng dậy.
“Thôi! Tiểu Nguyệt nó cũng đáng thương mà!” Mẹ tôi lúc nào cũng thế, hơi một chút đã mềm lòng.
“Còn phải xem thế nào đã! Nếu đúng là cô ấy mắc chứng trầm cảm sau khi sinh thì tại anh đã hại cô ấy”. Thẩm Lãng cúi đầu, không ngừng hút thuốc.
3
Nghe mẹ nói An Nguyệt cho rằng mình đã sinh con nên mới mắc phải chứng trầm cảm sau khi sinh, tôi bỗng nghĩ đến Lâm Sở, biết đau cô ấy cũng bị như thế thì sao? Thế nên vừa về đến nhà, tôi liền lục ngay tủ để kiếm thuốc bổ.
“Chồng ơi, nhân sâm lần trước anh mua đâu rồi nhỉ?” Tôi ngó vào bếp, hỏi Cố Đại Hải.
“Anh để trong tủ ấy!”
“OK! Để em tìm xem!” Tôi vội vàng kê ghế, trèo lên tủ để lấy nhân sâm xuống.
“Trời, lắm bụi quá!” Tôi mò được một cái hộp, vừa mới thổi một cái, bụi đã bay đầy vào mắt.
Trong hộp để lung tung toàn thư là thư, trong đó có cả thư của Triệu Bồi, vừa nhìn là biết chúng đã được chủ nhân chiếc hộp bảo quản kỹ lắm, còn buộc lại cẩn thận nữa. Cũng phải tới bảy, tám bức…
“Vợ ơi, em tìm thấy chưa?” Cố Đại Hải bước vào phòng, vừa nhìn thấy cái hộp trong tay tôi thì liền biến sắc rồi giật ngay lấy.
“Là thư tình hả? Làm gì mà anh phải vội vàng thế?” Tôi liếc mắt.
“Không, làm gì có! Anh sợ em mệt thôi. Để đấy, lát nữa anh tìm cho!” Anh ấy hé nắp hộp ra nhìn trong thoáng chốc rồi đóng ngay lại.
“Trời đất! Anh tưởng em thích xem mấy cái thứ ấy chắc? Giờ người đã là của em rồi, cả đời này anh cũng không thoát được đâu! Mau tìm nhân sâm cho lão nương!” Tôi bảo Đại Hải rồi bế Bội Bội ra ngoài phòng khách xem phim.
“Lâm Sở, mình tìm được một ít nhân sâm, để mai mình mang cho cậu nhé!” Tôi ngồi trong phòng khách, vừa gọi điện thoại cho Lâm Sở vừa nhìn qua cửa kính, vẫn thấy Cố Đại Hải đang thập thò làm gì đó, tôi đoán đến chín mươi phần trăm là tìm chỗ giấu cái hộp kia. Lúc nãy tôi bảo là không thèm xem nhưng có nói là sau này sẽ không xem đâu.
“Ờ, cậu tới đi, mình đang không có việc gì làm, tới rồi cùng đi chơi…” Giọng Lâm Sở có vẻ hơi uể oải nhưng tôi không để ý tới vì tâm trí tôi đã dồn hết vào kẻ đang thập thò bên kia cửa kính rồi. Lúc mới tới đây, tôi còn bực với mấy người thợ vì đã không làm cửa đàng hoàng, chỉ ngăn cách bằng một lớp kính thì được tích sự gì chứ, bây giờ mới thấy nó thật hữu ích.
“Này!” Lâm Sở đợi mãi không thấy tôi trả lời nên hét lên.
“Ôi mẹ ơi!” Tiếng hét của cô ấy làm tôi giật mình, ngã từ trên ghế xuống đất.
“Sao thế? Sao thế hả?” Lúc Cố Đại Hải chạy ra đến nơi, chân tôi vẫn còn bị kẹt ở khe ghế.
“Đau quá! Gãy chân mất rồi!” Tôi cúp điện thoại rồi khóc ầm lên.
Nửa đêm hôm đó, Cố Đại Hải phải cõng tôi vào bệnh viện.
“Anh có mệt không?” Tôi hỏi.
“Anh không sao” Trên đường đi, Đại Hải chẳng kêu mệt lần nào nhưng tôi có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi trên gáy anh ấy.
“Không sao, xương vẫn bình thường, chỉ bị tổn thương phần cơ thôi. Về nhà nhớ ngâm vào nước nóng là được!” Ông bác sĩ cầm tấm phim chụp lên, bảo với chúng tôi.
“Lần sau, em đừng có đứng trên thành ghế nữa, nguy hiểm lắm!” Cố Đại Hải quỳ xuống sàn, Ϧóþ chân cho tôi. “Chẳng qua chỉ là một cái hộp thôi mà, sau này anh sẽ cho em xem, không có gì đâu! Thật đấy!”
4.
Trong hộp đó, ngoài thư của Triệu Bồi ra, hầu hết đều là thư Cố Đại Hải viết cho Triệu Bồi, cũng có thể coi là thư tình, nhưng ở thời của bọn họ, không ai dám nói thẳng tình cảm của mình trong thư như bây giờ, chỉ mơ mơ hồ hồ thôi. Thư của Triệu Bồi gửi thì luôn động viên Cố Đại Hải học hành, bảo anh ấy phải lo cho việc học của mình, chẳng có gì khác cả, không hiểu chúng có gì hay ho mà anh ấy phải giấu kỹ đến thế.
Triệu Bồi có thể xem là một “hot girl” trong lớp anh trai tôi, thành tích học tập lúc nào cũng xuất sắc, đã vậy còn xinh đẹp và là một cây văn nghệ của trường. Vào thời đó, chị ấy mới được coi là ngôi sao thật sự, chứ ở cái thời hàng loạt sao và siêu sao như bây giờ, chắc chẳng thu hút được đứa trẻ con nào.
“Ha ha, dễ thương thật đấy!” Lâm Sở ôm lấy con Bội Bội, cười đến chảy cả nước mắt.
“Cậu bảo, chỉ có thế thôi mà cũng phải giấu giấu diếm diếm…” Tôi uống một cốc trà, vốn dĩ tôi định tới thăm Lâm Sở nhưng giờ chân cẳng thế này, cuối cùng cô ấy lại phải tới thăm tôi.
“Nhưng mà anh chàng Cố Đại Hải này cũng si tình thật đấy, chia tay lâu vậy rồi mà cũng không đi tìm em khác nhỉ?” Mãi lâu sau, Lâm Sở mới nhịn được cười.
“Ờ, chắc là thế. Nếu không đã không gặp mình trong buổi hôn lễ đó rồi.”
“Gần đây lắm việc xảy ra quá! Mà sao cậu chưa sinh em bé đi? Lâm Sở mỉm cười, bảo tôi.
“Thôi thôi! Chỉ cần ngắm thằng cu nhà A ௱ôЛƓ là đủ rồi! Thằng bé dạo này dễ thương lắm, cứ nói không ngớt miệng”. Có tiếng chuông cửa, tôi vừa nói vừa nhẹ nhàng đứng dậy, nhón chân ra mở.
“Lại nói xấu mình đấy hả?” A ௱ôЛƓ ném xái túi to vào trong nhà làm Bội Bội sợ, sủa ầm lên rồi trốn vào gầm ghế.
“Đang khen cậu đấy chứ!” Lâm Sở hét với ra.
“Thôi đi! Đứng có lừa mình!” A ௱ôЛƓ tỏ ra không khách khí, đi ngay tới tủ lạnh, lấy nước ngọt ra uống, cái này người ta gọi là “ngựa quen đường cũ” rồi.
“Con trai cậu có còn chào cậu bằng mấy câu chửi kiểu như “đồ ngu” nữa không thế?” Tôi vừa bảo vừa giở cái túi ra, trong đó là một lô một lốc toàn tổ yến, nhân sâm, rượu vang… lại còn cả một túi sườn.
“Ờ, cha nào con nấy mà! Vẫn chẳng khá được tí nào!” A ௱ôЛƓ ngồi phịch lên ghế.
“Hai người làm hòa rồi hả?” Lâm Sở bỗng hỏi.
“Mình tha cho hắn đấy! Để phúc cho con cháu mà!”. A ௱ôЛƓ bắt đầu lên giọng chỉ huy chúng tôi. “Sườn thì vứt vào tủ lạnh đi! Tối nay Lý Triển Bằng tới, chúng tôi đi ăn thịt dê nướng, không ai được mang tiền đấy! Để hắn ta trả!”
5.
“Chị đừng để bị lộ đấy nhé!” Đây đã là lần thứ n Cố Tiểu Khê nhắc tôi.
“Chị biết rồi, biết rồi! Em yên tâm đi!” Tôi ngậm chặt ống hút trong cốc nước chanh.
Cố Đại Hải thật lắm chuyện, cứ nhất quyết đòi tìm bạn trai cho Cố Tiểu Khê, bắt cô ấy đi hẹn hò. Thế nên hôm trước, Cố Tiểu Khê khóc lóc thảm thiết đến tòa soạn tìm tôi, làm tội cứ tưởng là có chuyện động trời gì xảy ra.
Hiện tại, tôi đang giả vờ làm Cố Tiểu Khê để đi hẹn hò. Cậu chàng mà Cố Đại Hải muốn giới thiệu hình như là con trai của em gái người bạn của người đồng đội cũ của mẹ Đại Hải, chỉ nghe cái quan hệ lằng nhằng này thôi đã muốn cười vỡ bụng rồi.
“Vậy em nhờ chị nhé! Cảm ơn chị dâu!” Cố Tiểu Khê cười ngọt ngào như một cô 乃úp bê.
“OK, đi đi, hắn ta sắp đến rồi đấy!” Tôi khoát tay, bảo Tiểu Khê.
“Cái tên khốn này lại đến muộn rồi…” Tôi ngủ gục xuống bàn đến nơi rồi mà vẫn chưa thấy ai tới.
“Chào em, em là Tiểu Khê đúng không?”. Một người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi. Trời, không ngờ mẹ chồng tôi chọn người ổn ra phết. Cao ráo, đẹp trai, lại có khí chất nữa. Nếu không phải đã kết hôn rồi thì chắc chắn tôi sẽ không thể để một anh chàng như thế này thoát được.
“Dạ vâng ạ, mời anh ngồi!” Tôi đứng dậy, bảo.
“Xin lỗi, anh có chút việc nên đến muộn” Không ngờ anh ta còn rất tử tế, lịch sự nữa, ấn tượng của anh chàng này đối với tôi không tồi chút nào.
“Không sao, không sao ạ! Anh là nghề gì vậy ạ?” Tôi bắt đầu vấn đề theo đúng kịch bản.
Anh chàng này đúng là hàng cao cấp, hoàn mĩ không còng gì để chê nữa rồi. Hôm nay về, tôi phải kể lại cho Tiểu Khê nghe mới được, bảo nó “đá” ngay cái thằng nhóc ca sĩ hâm hấp kia đi, sao mà sánh được với anh chàng hào hoa, tuyệt vời này chứ, đúng là quý công tử, quý công tử…
Đang cao hứng, tự nhiên anh chàng kia lại nhìn về phía sau tôi. Tôi cũng giật mình, quay đầu lại. ૮ɦếƭ tôi rồi! Cố Đại Hải đang ngó nghiêng ở cửa.
“Đại Hải!”. “Quý công tử” còn vui mừng gọi rất to nữa, tôi thấy có lẽ anh ta đang muốn gọi Đại Hải thành “anh rể” luôn.
“Ồ, anh cũng đang tìm hai đứa đây!” Cái tật ăn nói ầm ĩ ở chỗ đông người của Cố Đại Hải vẫn không sao sửa đuợc.
Giờ thì tôi chỉ mong có một kẽ hở nào đó mà chui xuống thôi.
“Hả? Vợ à? Em đến đây làm gì thế?” Cố Đại Hải quay qua, trợn mắt nhìn tôi.
“Cái gì? Sao lại… sao lại thế?” Mặt “quý công tử” trắng bệch ra.
“Cố Tiểu Khê! Em giỏi quá nhỉ?” Cố Đại Hải ngồi cạnh tôi, bắt đầu giáo huấn em gái mình.
“Ngay từ đầu em đã không muốn đi rồi. Anh muốn gì nào? Muốn đánh em hả? Anh thích thì cứ đánh đi!” Cố Tiểu Khê nói, con bé đã sớm nhận được tin tình báo từ tôi rồi. Tổi bảo nó cứ nói cứng rắn lên. Cố Đại Hải không dám mang chuyện này ra kể với bố mẹ đâu, anh ấy thế nào cũng sợ bố lên cơn giận.
“Thôi thôi, có chuyện gì thì hai anh em cứ từ từ mà nói…!” Tôi cố bênh Tiểu Khê.
“Em cũng lắm chuyện quá đấy! Kiếm chỗ nào đó ngồi yên đi!” Cố Đại Hải tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng như Quan Công. Nếu cứ thế này thêm mấy phút nữa, chắc anh ấy sẽ biến thành Bao Công luôn ấy chứ.
“Được được, hai người cứ từ từ nói chuyện! Em kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi đây!” Tôi nháy mắt với Tiểu Khê rồi bế Bội Bội vào phòng xem ti vi.
Thực ra, tôi vẫn cố căng tai ra để nghe xem họ đang nói gì. Cố Đại Hải chỉ nói đi nói lại có một chuyện, đó là kịch liệt lên án cậu ca sĩ kia. Tôi thấy anh ấy đúng là đồ ngốc. Khuyên người ta thì cũng phải có chiến lược một chút chứ! Giọng hai người càng lúc càng to, tôi nghe được một đoạn thì buồn ngủ qua rồi ngủ thi*p đi.
Lúc mở mắt ra, tôi thấy Cố Đại Hải đang nhìn chằm chằm vào tôi. “Á! Ma!!!” Tôi bật dậy, đập đầu ngay vào trán Cố Đại Hải.
“Có là quỷ chắc cũng bị em đập ૮ɦếƭ rồi!” Anh ấy không ngừng xuýt xoa.
“Anh có làm sao không?” Tôi lo lắng hỏi.
“Hí hí…” Anh ấy không nói gì mà chỉ ôm lấy chân tôi đùa nghịch.
“Điên à?” Tôi tiện chân đạp cho anh ấy một cái.
“Không! Chẳng phải anh đã nhận lỗi rồi sao?”
“Anh đừng có mong chờ em đi khuyên em gái anh! Chuyện của nhà anh, em không can dự đâu!”
“Ui ui, vợ anh đúng là thông minh! Cái gì em cũng biết! Nhưng em cũng không thể cứ ở đó mà nhìn em chồng mình đi vào chỗ nguy hiểm phải không?” Cố Đại Hải khẩn khoản nhìn tôi. “Hơn nữa, em cũng thấy rồi đấy, cậu ấy rất đẹp trai mà…”
“Cái đó thì đúng! Anh xem, người ta đẹp trai như thế chứ, còn anh chẳng khác gì mấy ông lực điền!” Tôi ngồi dậy, bảo.
“Anh là lực điền thì em là gì hả?”
“Là gì cái đầu anh ấy!” Tôi giơ chân lên, định đá anh ấy, Cố Đại Hải vội vàng lăn qua một bên.
“Để xem anh thu phục em thế nào nhé!” Cố Đại Hải lao tới, bế tôi đặt lên giường.
“Ha ha! Đáng ghét! Bội Bội đang ở đây này, anh đứng có mà giở trò lưu manh, em có “nhân chứng” đấy!”
“Nó dám sao? Anh cho nó vào nồi, nấu “rựa mận” luôn!” Cố Đại Hải chưa nói xong thì đã bị Bội Bội xông ra cắn cho một phát.
7.
Đây là lần thứ hai trong tháng này, Cố Đại Hải phải vào bệnh viện.
“Anh đừng nói với mẹ đấy, không thì anh ૮ɦếƭ với em!” Tôi đưa Cố Đại Hải đi tiêm phòng chó dại, nếu để mẹ anh ấy biết được, chắc tôi xong đời mất.
“Được rồi! Anh không nói! Anh sẽ bảo anh tự cắn mình”. Anh ấy nói lúc chờ ở bên ngoài. Ngón tay của anh ấy đã được bác sĩ băng lại.
“Cố Đại Hải!” Cô y tá bước ra, gọi to.
“Này. Anh có phúc đấy, cô y tá này xinh phết!” Tôi đẩy anh ấy lên trước.
Cố Đại Hải phỉa vào tiêm phòng còn mình tôi ngồi lại, nhìn quanh quẩn bên ngoài. Một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt tôi, là Trần Lộ. Cô ấy đang được một cô y tá dìu từ phòng sản khoa ra.
“Có chuyện gì thế?” Tôi tới bên cô ấy.
“Chẳng sao cả! Cậu vẫn còn quan tâm tới mình cơ à?” Sắc mặt Trần Lộ có vẻ không tốt.
“Chúng mình có làm gì cậu đâu mà cậu lại nói thế hả?” Tôi bực mình bảo.
“Đúng, các cậu chẳng làm gì cả. Trong lòng mình các cậu vốn đã khinh thường mình rồi.” Cô ấy cũng bực lên. “Đúng là mình rất nghèo, nhà mình cũng chẳng có quyền lực hay quan hệ gì hết. Nhưng mình thực sự không cần sự bố thí của các cậu. Chẳng qua là gia đình các cậu có điều kiện thôi, chứ tốt đẹp cái quái gì.”
“Cậu im ngay đi! Bọn mình đã làm gì có lỗi với cậu nào? Cậu nói đi, mình và A ௱ôЛƓ có lỗi gì với cậu hả? Thực ra mình cũng không định nói, nhưng cậu đâu có tốt đẹp với bọn mình!” Tôi giơ tay định đánh Trần Lộ nhưng liền bị cô ấy giữ tay lại. Chưa bao giờ tôi nghĩ cô ấy khỏe đến vậy.
“Mình chẳng làm gì sai hết! Đúng là các cậu đã từng cho mình chút đồ, nhưng đó là cái gì chứ? Hả? Toàn những thứ các cậu không cần nữa, không thích nữa! Mình không phải là ăn mày! Các cậu có biết mỗi khi ra ngoài, mình lại bị người ta chỉ trỏ rằng, xem kìa, đó có phải quần áo của Tiểu Ngư và A ௱ôЛƓ không? Ha ha! Mình chịu quá đủ rồi!” Mắt Trần Lộ lóe lên những tia nhìn hết sức đáng sợ. “Mình không phục, không phục! Tại sao tất cả những gì tốt đẹp đều dành cho các cậu chứ?”
Những lời của Trần Lộ khiến tôi chẳng biết phải nói gì nữa. Cô ấy bỗng đẩy tôi sang một bên, ung dung bước đi, để lại mình tôi đờ đẫn đứng đó.
8.
Lần này, An Nguyệt diễn trò lâu thật, cứ giả điên giả khùng mãi ở nhà tôi. Thực ra cũng có lúc chị ấy hết sức tỉnh táo, chỉ khi nào nghi ngờ Thẩm Lãng có vấn đề thì mới phát bệnh ra. Cái bệnh trầm cảm này biết chọn đúng lúc thật đấy.
“Mẹ à, mấy quyển tạp chí của con đâu rồi? Tôi hỏi mẹ khi về nhà lấy đồ. Lần này, tôi phải đi phỏng vấn một nhân vật làm bên thẩm mĩ, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây, tôi đã từng đọc một bài báo về người này trên tạp chí rồi.
“Mẹ không biết, lần trước An Nguyệt dọn dẹp mà.” Mẹ tôi lau tay vào tạp dề, bảo.
“Thế thì thôi, không cần nữa đâu ạ.” Tôi ngồi lên giường.
“Ừ, để cho anh con yên ổn mấy hôm cái đã!” Mẹ tôi quay lại vào bếp. “Con uống canh không?”
Tôi vừa mới bưng bát canh lên chưa kịp uống thì An Nguyệt đã xuất hiện trước mặt tôi như một con ma, trên tay chị ấy chính là quyển tạp chí mà tôi cần.
“Chị dâu, chị có xem quyển đó không? Nếu không để em mang đi nhé, em đang cần!” Tôi đưa tay ra, định cầm lấy.
An Nguyệt tự nhiên khóc ầm lên làm tôi đổ cả canh ra tay.
“Sao thế? Đang không có chuyện gì, bỗng dưng em lại chọc tức cô ta làm gì hả Tiểu Ngư?” Thẩm Lãng vội vàng chạy ra.
“Chọc tức cái đầu anh ấy!” Tôi đập cái thìa lên trán Thẩm Lãng. “Đồ của em, em không thể lấy đuợc à? Thế này thì còn sống làm sao được chứ?”
“Thôi, đừng nói nữa! Tiểu Ngư, con về nhà con đi!” Bố quay ra bảo tôi.
“Ông nói gì thế? Con nó còn chưa ăn cơm mà!” Mẹ tôi đi từ bếp ra.
“Đúng vậy! Con còn chưa kịp ăn mà. Bố mà nói thế, lần sau con không thèm về nữa đâu!” Nói xong, tôi liền núp ngay vào sau lưng mẹ.
“Đúng là chẳng ra làm sao cả!” Trên đường về nhà, tôi kể lại mọi chuyện cho Cố Đại Hải nghe.
“Sau này, chúng ta cứ mặc kệ chị ta đi!” Cố Đại Hải vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Mặc kệ chị ta ấy hả? Còn lâu nhé! Anh cứ đợi đấy mà xem em xử lý chị ta thế nào!” Tôi tức không chịu nổi.
“Ừ, thì xử lý vậy!”
“Hả? Anh lạ thật đấy!” Tôi véo tai Cố Đại hải. “Sao hôm nay anh lại ngoan ngoãn nghe lời em thế? Lại làm chuyện gì xấu xa sau lưng em rồi phải không?”
“Vớ vẩn! Á… Nhưng thực ra thì anh cũng có chuyện này…” Cố Đại Hải bắt đầu ấp úng.
“Nói đi! Ngay thẳng chính nghĩa thì cứ nói!”
“Thực ra là.. công ty của Triệu Bồi mở tiệc… anh… à…” Cố Đại Hải lắp ba lắp bắp.
“Anh muốn đi chứ gì?” Tôi nheo mắt nhìn anh ấy.
“Ừ, ừ!” Cố Đại Hải gật đầu lia lịa.
“Em lại tưởng chuyện gì to tát lắm. Cứ đi thôi, em sẽ đi cùng anh!” Tuy là Triệu Bồi không mời tôi nhưng lão nương sợ gì chứ? Tôi vừa nghĩ vừa nhìn Cố Đại Hải, ông chồng tôi đang tỏ ra cảm kích, sung sướng vô cùng.
9.
Dạo này, tôi đang giúp Lâm Sở chuẩn bị cho một kế hoạch lớn. Lâm Sở sắp tham gia một cuộc thi nhi*p ảnh quan trọng nhưng bên tổ chức lại có chút vấn đề, vì đó là chỗ quen thân của Trần Lộ. Làm việc này hơi mệt vì chúng tôi phải giấu A ௱ôЛƓ, mà để giấu được cô ấy thì đâu có dễ dàng gì khi mà Lâm Sở muốn mượn con cô ấy để chụp ảnh.
“Cậu đã nghĩ kỹ xem nên nói gì với A ௱ôЛƓ chưa?” Tôi hỏi.
“Mình nghĩ rồi, mình sẽ bảo là sắp tham gia thi nhi*p ảnh nên mượn con cậu ấy làm mẫu thôi.”
“Ôi, sao rồng lại đến nhà tôm thế này.” A ௱ôЛƓ ngạc nhiên bảo. Chúng tôi đến đúng lúc A ௱ôЛƓ đang ở nhà.
Lý Triển Bằng cũng đang ở đó, mỉm cười nhìn chúng tôi. “Đúng thế, hai “quý nhân” đến thế này chúng tôi biết phải tiếp đãi sao đây nhỉ?”
Tôi chỉ cười rồi ôm lấy bé mập nhà họ. Thằng nhóc lại béo lên nữa, cổ toàn ngấn là ngấn.
“Được rồi, đợi anh đi rót trà đã nhé!” Lý Triển Bằng quay người, đi vào bếp.
“Xem ra bọn mình đến không đúng lúc rồi, làm phiền các cậu đang sum họp.” Lâm Sở lấy cái kính đen ra, trêu đùa thằng bé.
“Sum họp cái con khỉ ấy! Anh ta đến thăm con thôi!” A ௱ôЛƓ vẫn cứng đầu cứng cổ nói.
“Đúng, đúng, lỡ mà ly hôn thật thì không thể tới thường xuyên được nữa. Thế nên giờ phải đến nhiều một chút!” Tôi trêu. Thấy Lý Triển Bằng đang tìm cốc chén, tôi hỏi: “Bảo mẫu nhà cậu đâu?”
“Đi chợ rồi! Nếu không, mình gọi Lý Triển Bằng đến đây trông con làm gì?” Nghe A ௱ôЛƓ nói thì có vẻ hợp lý lắm, nhưng tôi đoán chắc là cô ấy đã bắt bảo mẫu ra ngoài, còn hai vợ chồng họ ở nhà làm gì thì ai mà biết được.
“Thế thì để mình giúp cậu cho! Mình tới mượn thằng cu nhà cậu đi làm mẫu chụp ảnh đây, tối mình đưa nó về!” Lâm Sở tranh thủ đề nghị luôn.
“OK, bế đi đi!” Lý Triển Bằng cười vui vẻ.
“Đúng là hai người đang bận gì đó mà!” Tôi nói xong, mặt vợ chồng họ đã đỏ bừng lên.
“Biến đi! Đi mau, tối nhớ bế nó về cho mình đấy!” A ௱ôЛƓ đẩy tôi và Lâm Sở ra ngoài cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc